Gửi bài:

Chương 15

Từ lúc trốn thoát đến giờ, cảm giác mình đang bị ai đó săn đuổi, lùng bắt, không một phút nào rời khỏi tâm trí An-ca. Cô vội vã ngoặc ngay xe lại, phóng thật nhanh để rời khỏi cái lán ấy, càng nhanh và càng xa bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Hai hãy đèn đường cách quãng nhau đều tăm tắp, chạy dọc hai bên đại lộ và những ô cửa sổ đen thẫm như thể những cặp mắt không tròng vẫn dõi theo cô suốt dọc con đường mà cô đang đi, mà lúc này không còn mấy ai qua lại nữa.

Sau tất cả những gì mà cô đã trải qua, sau những giờ phút khủng khiếp ấy, cảnh đường phố vắng lặng vẫn lấp lánh ánh điện đó, lại lảm cho An-ca sợ hãi và đầu óc cô cứ mụ đi vì kinh hoàng. Cô cho xe rẽ vào một phố vắng, đỗ xịch bên vỉa hè để có đủ thì giờ bình tâm lại và ngẫm nghĩ xem sẽ làm gì bây giờ.

Không thể trở về nhà người bạn gái mà cô đã nương thân mấy ngày vừa qua được nữa rồi. Đi đâu cũng được miễn là đừng bén mảng tới đó. Địa chỉ ấy, bọn lưu manh kia đã biết. Mà dù cô không vế đó, bọn chúng cũng vẫn cứ đến đó tìm cô. An-ca thu người lại, ngồi nép trong xe và cô điểm lại trong óc những gì đã xảy ra mấy hôm nay. Cô bất giác nhớ lại gương mặt hiền từ của chàng trai đã ở bên cô trong cái đêm cuối cùng trước ngày xảy ra tai họa - một gương mặt can đảm, xinh đẹp với nụ cười đến là ngỗ nghịch trên môi - và tự dưng, cô bỗng ao ước muốn được gặp lại người đó, ngã vào hai vòng tay âu yếm của anh ta để được anh che chở.

Nhưng rồi cô lại cảm thấy ngay rằng đó chẳng qua chỉ là những ước võng hão huyền, viển vông. Cô cũng đủ tỉnh táo để hiểu tình cảnh của mình đang lâm vào.

Cô điểm lại trong óc những người bạn. Nhưng ngoài Dô-xka ra, mà lúc này không thể nghĩ đến được nữa rồi, cô cảm thấy không còn một ai đáng tin cậy nữa cả. Nương thân ở nhà họ thật mà khó an toàn. Trở về chỗ bà dì ở Ô-khô-ta ư? Không đời nào! Vì địa chỉ đó, cô đã từng ghi cho không biết bao nhiêu là bạn bè, là người quen. Đã thế thì chắc chắn bọn khốn nạn kia cũng biết. Tính sao đây nhỉ?

Hay là rời khỏi Vác-xa-va? Cô nhớ ngay đến ông chú ruột Y-u-ze-phơ. Đã lâu cô chưa về thăm nên chắc ông cụ sẽ mừng lắm đấy nếu thấy cô xuất hiện. Thôi, cứ hẵng ở tạm đó vài hôm rồi sẽ liệu sau. Cả đối với chỗ tiền mình đang giữ đây lẫn tính mạng của chính mình. Món tiền ấy, cô báo với công an là tốt nhất. Nhưng bằng cách nào? Phải trù tính ra sao để khỏi bị nghi là mình đã giết Vich-to và cùng gã nhúng tay vào vụ trộm.

Nhớ đến khỏan tiền, cô lập tức nhớ ngay đến chuyện tờ biên lai dắt trong khe cửa nhà bếp. Phải nhanh chóng lấy lại tờ biên lai vì bọn lưu manh đã buộc cô phải khai là đã giấu nó ở đâu. Vả lại, chẵng lẽ cứ đầu bù tóc rối, ăn mặc bẩn thỉu, nhếch nhác, chân đi đôi bít tất rách bươm thế này mà đến Da0lê-xy-e gặp ông chú? Như vậy, đằng nào cũng phải ghé về Gi-ma-lư... Ít ra cũng là để ăn mặc cho tử tế, lấy theo ít đồ đạc gì đó, và dĩ nhiên cả tờ biên lai nữa. Ngoài ra, còn hai nghìn lô-ti tiền riêng mình nhét trong cái hòm dưới bếp, cũng phải cầm theo để chi dùng. Với lại cả cái ví đựng giấy tờ mà suýt nữa thì quên mất. Thôi, đằng nào cũng phải đến Gi-ma-lư. Nhưng bằng cách nào? Chỉ có cách phải nhanh chân lên. Nếu cô bị đuổi theo, ít ra cũng phải đến đó trước lúc bọn chúng bổ tới tìm.

Bây giờ mọi cái chỉ còn tùy thuộc vào chỗ: bao giờ thì bọn chúng hay được tin mình bỏ trốn. nếu chúng không phát hiện được sớm thì ít ra mình cũng còn được vài phút để tạt đến nhà Do-xka rồi chuồn đi trước khi bọn chúng vác mặt tới.

Cô rất vội và cũng đang rất cần đến chiếc xe này. Cô không tài nào hiểu được kẻ đã cứu mình là ai. Ai mà lại xuất hiện đường đột đến thế và đúng lúc đến thế không biết? Cô vội vã nhìn ra xung quanh. Phố này vắng thật. Vì thế, cô đánh bạo, bật đèn trong xe lên, lục lọi mấy cái túi vải trên cửa xe, hy vọng sẽ biết được đôi điều về chủ nhân chiếc ô tô này. Mãi sau, cô mới tìm thấy trong chiếc hộp con, bên cạnh tấm bảng điều khiển, chiếc ví đựng giấy tờ. Cô đọc thấy họ tên và địa chỉ nhưng cô cảm thấy hoàn toàn xa lạ.

An-ca lại mở máy, phóng xe đi. Đến gần phố Gi-ma-lư, cô hãm lại, cho xe quay đầu, để đến lúc ra khỏi mất thì giờ. Cô nhìn trước nhìn sau rồi xuống xe. Quãng này đường cũng vắng. Khi chuyến tàu điện đàm chạy vụt qua, rọi sáng xung quanh, An-ca nhìn thấy một người cảnh sát đang đứng gần đó. Chẳng hiểu sao An-ca thấy yên tâm ngay. Cô rảo bước về phía đường Gi-ma-lư, nhưng trước lúc rẽ vào, lại ngoái nhìn trước sau lần nữa. Ánh sáng hai ngọn đèn đường hắt xuống vỉa hè hai quầng sáng vàng ệch. Tiếp đó, con đường mỗi lúc một tối hơn. Cô lách vội qua cánh cổng tối om, rón rén lần theo các bậc thang gá, trèo lên căn phòng định ghé vào.

Nghe tiếng gõ cửa, bạn cô kinh hãi hỏi vọng ra chứ chưa dám mở.

- Dô-xka, mở cửa ra nào, em đây, An-ca đây... - cô thì thào bằng một giọng hối hả.

- Cậu đấy ư? - giọng người bạn gái đầy kinh ngạc hỏi vọng ra

Rồi mở cửa.

Phải mất đến vài phút, cô mới nhặt nhạnh hết được những thứ cần mang theo rồi nhét bừa vào cái túi du lịch nhỏ. Xong, cô xuống ngay nhà bếp, lấy tờ biên lai trong khe cửa ra. Trong lúc sửa soạn hành trang, cô đã kịp trả lời một lô câu hỏi của người bạn gái đang sửng sốt. Rồi ho chia tay nhau và An-ca vội xuống đường. Chỉ một thoáng sau, cô đã đến bên xe. Trong lúc xe chuyển bánh, cô chợt nhận thấy một chiếc Warszawa cảnh sát chạy vút qua với tốc độ choáng người, theo hướng ngược lại.

Bây giờ thì chẳng việc gì phải vội nữa... Hai giờ nữa tàu đi Da-lê-xy-a mới khởi hành. Vì cô đã khai với bọn lưu manh kia nơi cô giấu chỗ tiền đó nên rất có thể bọn chúng hiện đang ngồi sẵn ngoài ga canh chừng. Bởi thế, cô quyết định thuê taxi.

Cứ tạm để cái xắc đựng tiền ở phòng giữ hành lý đã, sau hẵng hay. Chỉ cầm theo tờ biên lai cho gọn. Hơn nữa, nhỡ có chuyện gì thì giấu nó đi cũng dễ. Một chuyện hết sức bình thường, như chiếc xe rồ máy rồi chuyển bánh mà lại xảy ra ở một nơi cách khá xa chỗ đặt trạm theo dõi thì vị tất đã có gì đáng để ý. Ấy là chưa kể xe không bật đèn trần làm sao bíêt được ai là người ngồi trong xe. Vả lại, dù Vưđ-ma có nhác thấy chiếc xe sắp chạy đi nữa, lúc chiếc Warszawa của anh phóng qua, thì chắc gì anh đã bận tâm đến, một khi cái tin nhận được qua dây nói chẳng hề đả động gì tới chuyện xe pháo trong ấy cả. Chỉ thấy báo tin cộc lốc: El-mer xuất hiện, thế thôi. Người cảnh sát có nhiệm vụ theo dõi, vì đặt trạm ngay ở góc nhà để quan sát qua khe cổng thôi nên không thể nhìn thấy chiếc xe An-ca đỗ ở tận đầu đường.

Chiếc Warszawa dừng lại giữa sân. Tổ điều tra bước xuống, bắt tay điều tra chuyện An-ca trở về. Mãi lúc ấy, người cảnh sát có nhiệm vụ theo dõi căn nhà mới nhớ lại chiếc xe có cô gái ngồi trong đó.

Bởi vậy, mãi tới khi lên đến phòng bà Uây-xka-y-a, thiếu tá mới biết mình sơ suất, và chỉ đến lúc ấy, anh mới sực nhớ tới chiếc Warburg chạy ngang qua khi nãy. Bây giờ, anh đã hiểu hết mọi chuyện, trừ một điểm: làm cách nào An-ca lại có thể thoát khỏi tay bọn kia? Giải đáp cho câu hỏi đó bây giờ chưa phải lúc. Việc cần làm gấp lúc này là làm sáng tỏ vấn đề: cô đã bị đưa đến đâu và cô có nhận mặt được bọn tội đồ kia không?

Nhìn kỹ một lúc hai mẹ con cô gái đang hốt hoảng, Vưđ-ma mới bắt đầu lên tiếng:

- Thế hóa ra cô ấy đã về được đây kia à?

- Vâng, thưa ông thiếu tá, cô ấy vừa ở đây xong.

- "Vừa ở đây xong" là thế nào?

- Ơ kia... Thế ra ông không gặp cô ấy dưới đường ư? - hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau, còn Vưđ-ma thì cắn chặt môi để khỏi rủa lên thành tiếng. Nhưng anh lập tức tự chủ và hỏi tiếp:

- Làm thế nào mà cô ấy lại thoát được tay bọn chúng vậy?

- Có người đến cứu. Một người đàn ông ạ.

- Người đó là ai vậy?

- Cô ấy không biết. Anh ấy phang vào đầu tên canh giữ, rồi cắt dây trói, thả An-ca ra.

- Chuyện xảy ra ở đâu thế? Điểm này quan trọng lắm đấy nhé.

Hai mẹ con lại ngớ người ra, chỉ biết nhún vai lúng túng đáp:

- Chúng tôi quên hỏi... Cô ấy chỉ ghé lại đây có vài phút đồng hồ. Rửa ráy qua loa, thay quần áo xong là đi ngay. Chúng tôi nài cô ấy ở lại nhưng cô ấy bỏ ngoài tai hết. Cả hai mẹ con chúng tôi đến giờ vẫn chưa hiểu rõ hết những điều cô ấy nói đấy ạ... - cô Dô-xka thanh minh.

- Thế tức là vẫn chưa biết bọn chúng lôi cô ấy đi đâu chứ gì?

- Vâng. Chỉ thấy nói chở đến một cái lán gỗ, rồi trói vào thành giường... và ngồi ở phòng bên cạnh hỏi chõ sang...

Vưđ-ma không nén được nữa:

- Thế thì có khỉ không kia chứ.

- Lúc ấy chúng tôi cũng quên không hỏi cô ta địa chỉ - Uây-xka-y-a lại thanh minh bằng một giọng thiểu não hơn.

Nhưng lần này Vưđ-ma lại tự chủ được:

- Thôi được. À này, cô ấy có bảo là sẽ đi đâu chứ?

- Đấy, chúng tôi có hỏi đấy, nhưng cô ấy nói vẫn chưa biết sẽ đi đâu - cô Dô-xka nhanh nhẩu giải thích.

- Đã mang theo những gì thế?

- Một ít tiền của riêng cô ấy, cất ở nhà này, cái túi du lịch đựng mấy bộ quần áo với... - Dô-xka kéo dài giọng ra, vẻ bối rối, rồi vội vã nói lảng đi - Vâng, chỉ thế thôi.

- Chưa hết đâu, thưa tiểu thư đáng kính - Vưđ-ma mỉa mai vì anh cảm thấy gịong nói ngập ngừng của cô gái - Cô nên nhớ là mọi chi tiết đều rất quan trọng đối với việc điều tra và cả tính mạng cô ấy nữa.

- Cô ấy có rút trong khe cửa ra một mẩu giấy gì đó và vội vã cho ngay vào ví - cô gái hất hàm trỏ cánh cửa bếp.

- Cô không biết đích xác là giấy gì à?

- Không ạ.

Đó là tất cả những gì mà anh khai thác được qua lời khai của mẹ con bà Uây-xka-y-a. Anh ngán ngẩm xuống đường, ngả người vào xe và bảo lái về Cục. Trên đường, anh dùng máy bộ đàm liên lạc với trực ban ở nhà, đề nghị cho biết: đã nhận được báo cáo của số 36 chưa?

Số 36 cho hay: cô gái đã lên một tqaxi, chạy trên tuyến Py-a-xech-no - Gu-ra Kal-va-ry-a.

- Có ghi được số chiếc taxi ấy chứ?

- Được ạ. Còn chiếc Warburg thì cô ta bỏ lại sau khi lái từ Gi-ma-lư tới.

- Nghĩa là cô ta đến bằng xe chứ gì?

- Vâng, bằng chiếc Warburg. Nó hiện đỗ tại đường... - trực ban nói tên đường phố.

- Thôi, đợi tôi về đến Cục hẵng báo cáo - Vưđ-ma tắt máy.

Những tin anh vừa nhận được quả có hơi lạ. Nếu căn cứ vào những tin tức đó mà nhận định thì hẳn chờ thêm một lúc nữa mới có thể biết chắc chắn: có đúng là cô ta đang trên đường về Da-lê-xy-e không. Lúc thiếu tá vào đến phòng làm việc thì trời đã gần sáng. Không thể nghĩ đến chuyện về nhà để ngủ thêm cho đẫy giấc được nữa rồi. Bởi thế, anh điện đàm tiếp với trực ban. Qua đường dây, anh được nghe thuật lại đầy đủ về chiếc Warburg ấy và cả một báo cáo thường lệ nữa. Báo cáo cho biết: chiếc taxi đã rời xa lộ và lúc này đang chạy ngang qua Y-a-be-net-xơ.

- Truyền đạt ngay cho số 36 biết địa chỉ mà tôi giả định là cô gái sẽ đến: đường Prô-men, số nhà ba mươi chín - thiếu tá chỉ thị - Trong bất cứ trường hợp nào cũng không được để lộ chuyện ta quan sát đấy: chỉ nấp ở sau nhà mà theo dõi thôi. Không loại trừ trường hợp có khả nghi lảng vảng quanh nhà. Chỉ được phép bắt bọn này khi chúng có ý đồ hoặc hành động hành hung thôi nhé. Nếu bọn chúng có ý định bỏ chạy, bỏ cô El-mer lại thì đừng để chúng trốn thoát, phải theo dõi chúng luôn. Không loại trừ trường hợp đến nơi m6ọt cái là cô ta sẽ ngủ bủ suốt cả đêm nay đấy. Mười ba giờ đúng thì chuyển giao nhiệm vụ theo dõi lại cho thiếu úy Ghéc-xơn nhé.

- Tuân lệnh.

Đúng bảy giờ, thiếu úy Ghéc-xơn đi vào phòng làm việc của Vưđ-ma, vừa đi vừa huýt sáo khe khẽ.

- Xin chào đồng chí thiếu ta!

Anh chào bằng một giọng hết sức phấn chấn và tuy tuân thủ đúng mọi quy định của điều lệnh nhưng nghe vẫn không thật đúng thể thức lắm.

- Có gì đâu mà phởn thế hả? - Vưđ-ma bực bội hét lên - Này, đang có khối việc phải làm đây.

- Lại có tin mới chắc? - thiếu úy vẫn không sao tìm được một giọng nói thích hợp.

- Dò được cô ả nọ rồi đấy.

- Đại thắng! Đại thắng! Cái tin ghê gớm thế, mà sao thủ trưởng lại ỉu xìu vậy?

- Trời ơi, lại có thêm những lận đận mới với cô ả mà. Tôi vừa tóm hút, đúng thế đấy. Nhưng thật cẩn thận, kẻo lại vuột mất chuyến nữa - Rồi thiếu tá vắn tắt thuật lại cho viên thiếu úy những gì vừa xảy ra đêm qua.

- Tóm ngay lấy cô nương trong khi chúng ta biết cô nương hiện ở đâu có phải đơn giản không nào? Sẽ làm sáng tỏ được khối chuyện.

- Chúng ta có nhiệm vụ gô cổ toàn bộ bọn ăn trộm, chứ đâu phải chỉ riêng cô An-ca. Hơn nữa, hiện thời cô ta đang là cái mắc xích giữa chúng mình với băng trộm cướp ấy đấy...

- Tôi hiểu rồi. Ta mà bắt giữ cô ả thì rõ ràng là đã cướp mất đi miếng mồi béo bở, đang ở ngay trước mõm bọn chúng chứ gì? Không biết bọn chúng có định tổ chức bắt cóc cô ả lần nữa không đấy?

- Tôi không loại trừ khả năng đó. Nhưng tôi nghĩ: bây giờ chắc bọn chúng không dám làm ăn táo tợn như lần trước đâu. Dẫu sao cũng phải cho thi hành mọi biện pháp phòng ngửa. Một mặt, đe dọa cô ta, mặt khác, không được để mất hết đầu mối. Bởi thế, anh hãy nhận nhiệm vụ đây, hỡi người dũng sĩ can trường: mười ba giờ đúng, phải cùng hai người nữa đáp ô tô đến Da-lê-xy-e để theo dõi cô ta. Cách thức liên lạc, anh phải thỏa thuận thật chi tiết với tổ điều tra đi trên chiếc xe số 36. Nhưng trước tiên phải xác minh xem ai là chủ của chiếc Warburg và chiếc taxi sau đây - Vưđ-ma đọc hai số xe - Cô El-mer chắc thế nào cũng ba hoa với anh tài xế taxi, cậu sẽ khai thác được nhiều chuyện với anh tài xế này đấy.

- Thế còn chỗ tiền kia?

- Xem ra đúng như chúng mình đã dự đoán: nó đang nằm trong phòng giữ hành lý ngoài ga.

- Đàn bà thế thật dễ có mấy tay - Ghéc-xơn khen - Tôi ghi số xe rồi đấy. Tôi sẽ kiểm tra nhanh thôi. À này, có phải tìm anh chàng Ca-rôn không ạ? Đến mười ba giờ, ta còn thừa thời gian mà.

Vưđ-ma đang mải ngẫm nghĩ một điều gì đó nên đáp vội.

- Được thôi. Cậu làm ơn rẽ qua văn phòng bảo đưa cái ông gác đêm trong tổ bảo vệ ở nhà máy đến giúp tôi nhé. Tiện thể, gọi luôn Bu-rưi vào ghi biên bản hộ tôi.

Ngày đăng: 22/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?