Gửi bài:

Chương 20

Tóc nâu, mắt nâu có thể là nhân dạng của nhiều người, nhưng cụt hai ngón tay, rõ ràng không thể lầm được đây là Dare Trask rồi:

Chandos đứng trước kẻ thù, cố kiềm chế lòng mình, cố xua đi hình ảnh trào lên: Dare Trask kẻ đã hãm hiếp mẹ anh, kẻ đã làm nhục bà, cho đến hôm nay những tên tội phạm ấy với bà, chỉ còn hắn là đứa duy nhất còn sống sót.

Dare Trask cũng lả một trong ba gã đã hiếp vợ của Sói Nhảy, bạn anh. Hắn cũng là kẻ đã dùng dao đâm vào bụng người đàn bà ấy sau khi thỏa mãn thú tính, không phải chỉ đâm để giết, mà vì hắn muốn làm chị đau đớn trước khi chết.

Hắn không những xứng đáng phải chết mà phải chết từ từ để trừng phạt về những tội hắn đã làm.

Hắn sẽ chết hôm nay, hoặc ngày mai, hoặc sau ngày mai nữa Chandos không thể ở đây để chứng kiến cái chết của kẻ thù và anh cũng không muốn nhìn cảnh chết chóc này nữa. Đã bốn năm nay...lòng thù hận sôi sục trong buổi ban đầu đã dịu xuống.

Hôm nay nah chỉ muốn hoàn thành lời nguyền trước người chết. Ngoài ra anh muốn quên hết.

Hôm nay Chandos phải cho gã biết vì sao gã sắp phải chết, gã phải hiểu những việc làm tàn bạo của hắn giờ đây sẽ mang lại tàn bạo cho chính hắn. Chandos móc mớ giẻ ra khỏi miệng hắn, đứng lùi lại ít bước, yên lặng nhìn hắn. Trask nhỏ nước bạtvề phía anh, mắt hắn long lên không sợ hải:

- Đồ lai, tao nghe mày nói với con đàn bà đó mày không giết tao ư?
- Mày cũng không tin điều ấy phải không?

Vẻ hùng hổ giảam rõ trên khuôn mặt hắn.

- Thật sự mày muốn cái quỷ gì đây? Tao có đụng đến con đàn bà khốn kiếp đó đâu? Mày không tin tao...

- Vậy Tomero nói chnẳg đúng sao? Thì vì cớ gì mày phải che đậy bằng chuyện đó?

- Mấy thằng bạn mày không cần biết chuyện giữa mày và tao. Tao muốn họ cứ nghĩ rằng tao ghen, thế thôi. Chúng không thấy lại mày, chúng sẽ thắc mắc, nhưng chúng sẽ không biết rõ chuyện gì xãy ra ở đây.

- Mày thích rắc rối hả? Tụi nó sẽ quay lại, tụi nó sẽ quay lại thôi. Tụi nó không bỏ tao thế này đâu.

Chandos lắc đầu chầm chậm:

- Tao muốn mày chết dần ở đây một mình, Trask à. Tao đã cho bạn mày thấy dấu hiệu có dân da đỏ quanh vùng này, chắc giờ này bọn chúng đang chạy bán sống bán chết về phía biên giới đấy.

- Mày nói láo, tụi tao có thấy gì đâu? Mày thấy cái gỉ?

- Tao chẳng cần nói láo làm gì. Tao biết rõ họ sắp đến đây. Họ vẩn thường đi với tao. Nhưng chuyến này vì người đàn bà đó, họ ở lại sau. Nàng sợ da đỏ, mày hiểu không?

- Tao biết mày quá đồ con lai. Dare Trask đâu có dễ bị hù như thế này. Đây là vùng biên, tao cóc cần biết có bao nhiêu thằng da đỏ. Chandos nhún vai:

- Đây không phải là chuyện...mà tao đâu cần chứng minh với mày làm gì? Mày sắp thấy họ ngay bây giờ thôi mà. Vì tao gửi mày lại đây cho họ đấy. Gọi là tặng cho họ đó mà.

- Mày tặng tao? Vậy may định giết tao, thế đấy. Mày có còn là người không thế?

Nhưng Chandos không chú ý đến lời chăm chọ đó:

-"Không phải là tao không muốn giết mày, Trask à" Chandos bước gần hắn hơn.

"Hãy nhìn kỹ tao đi. Nhìn vào mắt tao đó. Mày có thấy cặp mắt này lần nào chưa...Không phải thấy mắt tao đâu màở trên khuôn mặt khác? Hay hãm hiếp nhiều đàn bà quá làm mày không nhớ được người đàn bà tao nói đến đó là ai nữa?"

Trask như nhận ra. Chandos lạnh lùng nói tiếp.

"Vậy mày nhớ ra rồi à?"

"Cách đây đã bốn năm"

- Tưởng đã thoát khỏi rồi phải không, tưởng người Commanche quên được hay sao? Mày có biết số phận mấy thằng kia ra sao không?

Trask biết rồi mặt hắn tái xanh. Hắn tưởng xong chuyện rồi. "Mấy tên man rợ đã trả hết thù rồi"

Gã điên cuồng giãy giũa. Chandos đánh hơi được cái sợ trong ánh mắt gã, như đọc được cái ý nghĩ sợ chết trong cái nhìn đó. Anh hài lòng bỏ đi. Chandos leo lên ngựa, bắt gặp cái nhìn ngơ ngác của hắn:

- Bây giờ mày đã rõ vì sao tao muốn mày phải chết. Nhưng hãy nhớ... người phụ nữ Comanche bị mày hiếp đầu tiên và mày đã để người đàn bà ấy phải chịu cái chết lâu dài, đau đớn.

- Đáng gì một con mụ da đỏ đó?

Câu nói làm lương tâm chandos thảnh thơi:

- Người da đỏ ấy trẻ, đẹp, dể thương... chưa bao giờ làm hại một ai. Người đàn bà ấy là cái gì tốt đẹp, thánh thiện. Ngươi đã giết cả đứa con ba tháng. Người chồng từ đó vẩn thương khóc vợ và đứa con nên hôm nay ta giao mi cho chông của người ấy. Người chồng ấy muốn đòi tính mạng ngươi chú không phải ta. Nói xong Chandos bỏ đi, mặc cho Trask kêu gào đòi anh trở lại và đòi anh giết hắn ngay, nhưng anh chỉ nghe tiếng đàn bà, trẻ em la hét vì bị đánh dập, hãm hiếp, đâm chém. Anh nghe tiếng đó như tiếng đồng đội của anh, ở rất gần anh, dù anh không nhìn thấy họ nhưng anh biết họ đang chờ anh, theo dõi anh và đã hiểu việc anh làm.

Một lát sau, Chandos nhìn thấy courtney ở đằng xa và mọi hình hài âm thanh biến mất.

Nàng xóa bỏ quá khứ. Nàng là một người trong trắng trong cái xã hội độc ác này, nàng là thần dược cho tâm hồn anh.

Nàng đang đứng giữa cánh đồng tràn đầy ánh trăng.

Khi thấy anh đến nàng ào khóc – Anh mĩn cười.

Nàng bình tỉnh, can đảm đối đấu với nguy hiểm, bây giờ nàng hoàn toàn an toàn thì nàng lại khóc. Anh kéo nàng sang ngựa của mình , để nàng ngồi trước anh, và ôm nàng thật chặt vào lòng. Nàng vẩn khóc những giọt nước mắt xua đi những nổi kinh hoàng vừa qua, anh xoay nàng lại phía anh và hôn nàng.

Nàng đẩy nhẹ anh để gở mình ra, yên lặng, nhìn anh đăm đăm.

- Lân này anh có hôn để bịt miệng em không?

- Còn em có hỏi vì anh vì sao anh hôn em không?

- Em đang định...

- Đừng hỏi, mèo con ạ. Anh muốn nói với em mình sẽ ngủ chung với nhau ở đây và sáng mai em sẽ không còn thắc mắc vì sao anh hôn em nữa.

- Em không tin là anh thấy nơi em có gì hấp dẩn.

Anh chỉ gầm gừ, không gật đầu, không lộ rõ ý, chỉ tiếp tục gầm gừ.

- Em nghĩ anh để em cưởi ngựa riêng đi.

- Lúc này làm thế có được không?

Toàn bộ con người nàng rung lên cái cảm giác được ngồi yên như họ đang ngồi, nhưng câu hỏi của anh làm nàng chua chát.

- Đúng, được mà.

Nàng nhảy vọt trở lại lưng ngựa và con vật lồng lên theo sau con ngựa của Chandos

Cứ thế nàng say sưa lao đi "Chandos không thờ ơ nữa, Chandos muốn chiếm đoạt nàng rồi"

Ngày đăng: 22/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?