Gửi bài:

Chương 1

Nigel Bevelstoke, vốn được tất cả những kẻ muốn lấy lòng anh biết đến nhiều hơn với cái tên Turner,biết rất nhiềuthứ.

Anh biết đọc tiếng Latin và tiếng Hy Lạp. Anh biết tán tỉnh phụ nữ bằng tiếng Pháp và tiếng Ý.

Anh biết vừa cưỡi ngựa vừa nhắm bắn một mục tiêu di động, và biết chính xác phải uống bao nhiêu lythì không đánh mất phẩm giá địa vị củamình.

Anh biết tung một nắm đấm hoặc một đường gươm với phong thái bậc thầy, và cũng có thể làm cả haiviệc đó trong khi vẫn ngâm nga Shakespeare hay Donne đầy duyêndáng.

Tóm lại, anh biết mọi thứ mà một quý ông nên biết, và theo những thông tin thu được thì anh xuấtsắc trong mọi lĩnhvực.

Người ta nhìn ngắm anh.

Người ta tôn kính anh.

Nhưng không có gì - không một giây nào trong cuộc đời xuất chúng và vinh quang của anh - giúp anhchuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với thời khắc này. Và chưa bao giờ anh cảm thấy sức nặng của những ánhmắt soi xét dè chừng nhiều như lúc này, khi anh bước tới trước và ném nắm đất lên quan tài của vợmình.

Tôi rất lấy làm tiếc,người ta cứ nói đi nói lại mãi.Tôi rất lấy làm tiếc. Chúng tôi rất lấy làm tiếc.

Và trong lúc đó, Turner không thể ngăn được cái ý nghĩ rằng không biết có phải đang cười anhkhông, bởi vì tất cả những gì anh có thể nghĩ đếnlà...

Tôi không thấy tiếc.

À, Leticia. Anh cảm ơn cô ta rất nhiều về điều đó.

Hãy xem nên bắt đầu từ đâu thì hợp lý? Danh tiếng của anh bị tổn hại, dĩ nhiên rồi. Chỉ quỷ sứ mớibiết có bao nhiêu người tường tận rằng anh là kẻ bị cắmsừng.

Một lần, hai lần, ba lần,...

Thế rồi đến bản tính trong sáng của anh cũng mất. Giờ đây, thật khó lòng hồi tưởng lại, nhưng anhđã từng không hề nghi ngờ bất cứ ai. Anh đã từng tuyệt đối tin vào những gì tốt đẹp nhất của conngười - rằng nếu anh đối xử với người khác bằng danh dự và sự kính trọng thì họ sẽ làm như vậy vớianh.

Và cuối cùng, linh hồn anh cũng mất.

Bởi vì trong khi anh bước lùi lại, chắp hai tay cứng nhắc phía sau lắng nghe vị linh mục chuyểnthân xác Leticia vào lòng đất, anh không thể trốn chạy cái thực tế là anh đã ao ước điều này xảy ra.Anh muốn thoát khỏi côta.

Anh đã và sẽ không than khóc cho cô ta.

"Thật đáng tiếc," ai đó phía sau anh thì thào nói.

Quai hàm Turner giần giật. Không có gì đáng tiếc ở đây. Nó là một trò hề. Và bây giờ anh sẽ dùngmột năm sắp tới để tang cho một người phụ nữ đến với anh mà lại mang thai đứa con của kẻ khác. Cô talàm anh mê mẩn, bỡn cợt anh cho tới khi anh không thể nghĩ đến điều gì khác ngoài việc chiếm cho đượccô ta. Cô ta nói rằng cô ta yêu anh, và cô ta mỉm cười với vẻ ngây thơ dịu dàng đầy vui sướng khianh tuyên thệ lòng tận tâm và cam kết bằng cả linh hồnmình.

Cô ta đã từng là giấc mơ ngọt ngào của anh.

Và rồi cô ta trở thành ác mng của anh.

Cô ta mất đứa bé đó, đứa trẻ đã dẫn đến cuộc hôn nhân của họ. Bố nó là một vị Bá tước người Ý nàođó, ít nhất là cô ta nói thế. Gã đã có vợ, hoặc không phù hợp, hoặc có lẽ cả hai. Turner đã sẵn sàngtha thứ cho cô ta, ai cũng phạm sai lầm, và cả anh cũng vậy còn gì, chẳng phải anh muốn dụ dỗ cô tatrước đêm tân hôn đósao?

Nhưng Leticia không muốn tình yêu của gã. Anh không biết cô ta muốn cái quái quỷ gì nữa - quyềnlực, có lẽ thế, cơn say thỏa mãn khi hãy còn người đàn ông khác đổ nhào xuống vì bùa mê của côta.

Turner tự hỏi liệu cô ta có cảm thấy thế khi gã chết không. Hay có lẽ nó chỉ là một sự giải thoát.Tính đến khi Turner và cô ta cưới nhau, cô ta đã mang thai được ba tháng. Cô ta không có nhiều thờigianrảnh.

Và giờ thì cô tađây. Hay đúng hơn là, cô ta kia. Turner không biết chính xác dùng từ nào là thích đáng hơn cả cho cáithân xác không còn sự sống trong lòng đấtấy.

Mà từ nào cũng được. Anh chỉ thấy tiếc rằng cô ta sẽ chia sẻ sự vĩnh hằng trong mảnh đất của anh,yên nghỉ giữa những người nhà Bevelstoke mãi mãi. Bia đá của cô ta sẽ mang tên anh, và rồi một trămnăm nữa người nào đó sẽ nhìn vào dòng chữ khắc trên tấm đá granit kia mà nghĩ cô ta chắc hẳn là mộtphu nhân đáng kính, và tự hỏi bi kịch gì đã khiến cô ta ra đi khi còn quá trẻ nhưvậy.

Turner ngước nhìn vị linh mục. Ông ta trẻ nhất trong các đồng đạo, mới đến giáo xứ, và theo anhbiết thì vị linh mục này vẫn còn niềm tin rằng có thể biến thế gian này thành một nơi tốt đẹphơn.

"Tro tàn trở về với tro tàn," linh mục vừa nói vừa nhìn lên người đàn ông giờ đã trở thành góa vợ.

À phải, Turner chua chát nghĩ, đó là mình.

"Cát bụi trở về với cát bụi."

Phía sau anh, có ai đó sụt s

Và vị linh mục, với đôi mắt xanh sáng ngời ánh lên niềm cảm thông được đặt hoàn toàn không đúngchỗ, tiếp tụcnói...

"Trong niềm hy vọng chắc chắn và vững vàng vào sự hồi sinh..."

Chúa nhân từ.

"...tới cuộc sống vĩnh hằng."

Vị linh mục nhìn Turner và thực sự nao núng. Turner thắc mắc không rõ chính xác thì ông ta nhìnthấy gì trên gương mặt anh. Chẳng có gì tốt đẹp, điều đó hẳn quá rõ ràngrồi.

Ai nấy đồng thanh "Amen!", và rồi buổi lễ kết thúc. Mọi người nhìn vị linh mục, rồi nhìn Turner,sau đó lại nhìn vị linh mục siết chặt hai bàn tay của Turner mà nói: "Mọi người sẽ nhớ côấy."

"Tôi," Turner nén lại, "thì không."

Mình không thể tin anh ấy lại nói thế.

Miranda nhìn xuống những dòng cô đã viết. Cô đang ở trang thứ bốn mươi hai của cuốn nhật ký thứmười ba, nhưng đây là lần đầu tiên - lần đầu tiên kể từ sau cái ngày định mệnh chín năm về trước - côkhông biết viết gì cả. Ngay cả trong những tháng ngày xám xịt ảm đạm (mà chúng thường xuyên xuấthiện), cô cũng xoay xở để viết được một đoạndài.

Tháng Năm năm cô mười bốn tuổi...

Thức dậy.

Mặc quần áo.

Ăn sáng: bánh mì nướng, trứng, thịt lợn muối.

Đọc Lý trí và Tình cảm; được sáng tác bởi một tiểu thư vô danh.

Giấu Lý trí và Tình cảm.

Ăn tối: thịt gà, bánh mì, pho mát.

Chia động từ tiếng Pháp.

Viết thư cho bà ngoại.

Ăn khuya: bò bít tết, xúp, bánh pudding.

Đọc tiếp Lý trí và Tình cảm, nhận diện về tác giả

vẫn chưa biết.

Lui về nghỉ ngơi.

Ngủ.

Mơ về anh.

Còn đây là những điều cô ghi vào ngày 12 tháng Mười một cùng năm đó...

Thức dậy.

Ăn sáng: Trứng, bánh mì nướng, giăm bông.

Thực hiện một cuộc biểu dương vĩ đại đọc bi kịch Hy Lạp. Không có kết quả.

Dành nhiều thời gian nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ.

Ăn trưa: cá, bánh mì, đậu Hà Lan.

Chia động từ Latin.

Viết thư cho bà ngoại.

Ăn khuya: bánh mì nướng, khoai tây, bánh pudding.

Mang bi kịch đến bàn (sách, không phải sự kiện).

Ba không.

Lui về nghỉ ngơi.

Ngủ.

Mơ về anh.

Nhưng bây giờ - khi một sự kiện trọng đại đã thực sự xảy ra (điều chưa bao giờ xảy ra) thì cô lạichẳng có gì để viết ngoại trừ...

Mình không thể tin anh ấy lại nói thế.

"Than ôi, Miranda," cô lầm bầm, nhìn mực khô đi trên đầu cây viết lông, "mày sẽ không nổi danh đượcvới tư cách là một người viết nhật kýđâu."

"Cậu vừa nói gì vậy?"

Miranda đóng ngay cuốn nhật ký lại. Cô không nhận ra là Olivia đã vào phòng.

"Không có gì," cô vội đáp.

Olivia băng qua tấm thảm và ngồi phịch lên giường. "Thật là một ngày kinh khủng."

Miranda gật đầu, xoay người lại để đối diện với cô bạn.

"Mình mừng là cậu ở đây," Olivia thở dài. "Cảm ơn cậu vì còn ở lại cả buổi tối."

"Dĩ nhiên rồi," Miranda đáp. Đó là chuyện đương nhiên khi mà Olivia đã nói cô ấy cần Miranda.

"Cậu đang viết gì thế?"

Miranda nhìn xuống cuốn nhật ký, chỉ khi đó cô mới nhận ra hai bàn tay mình đang đặt lên bìa của nótheo kiểu che giấu. "Không có gì," cônói.

Olivia vẫn đang nhìn đăm đăm lên trần nhà, nhưng lúc đó tình cờ ánh mắt của Miranda lại nhìn đúngvào cô. "Không thể thế

"Đáng buồn là nó đúng thế thật."

"Tại sao lại đáng buồn?"

Miranda chớp mắt. Olivia luôn đưa ra những câu hỏi rõ ràng nhất - và những câu hỏi này sẽ nhận đượcnhững câu trả lời ít rõ ràngnhất.

"À," Miranda mở lời, cô đi thẳng vào vấn đề không hẳn vì bị buộc phải trả lời ngay - Miranda đãnhận ra điều này khi cô rời khỏi nhà Olivia. Cô dịch hai bàn tay ra và nhìn xuống cuốn nhật ký như thểcâu trả lời sẽ tự hiện lên mặt bìa một cách thần kỳ vậy. "Đây là tất cả những gì mình có. Nó làmình."

Olivia nhìn vẻ hồ nghi. "Nó là một quyển sách mà."

"Nó là cuộc đời mình."

"Tại sao người ta lại bảo là mình hay tạo kịch tính nhỉ?" Olivia phát biểu.

"Mình không bảo nó là cuộc đời của mình," Miranda nói với một thoáng nóng nảy, "chỉ là nó chứa đựngcuộc đời mình. Mọi điều. Tớ đã viết mọi điều vào trong đó. Kể từ khi lênmười."

"Mọi điều ư?"

Miranda nghĩ đến bao ngày qua mình đã nghiêm túc ghi chép lại mình đã ăn gì và những điều nhỏ nhặtkhác nữa. "Mọi điều."

"Mình không đời nào viết nhật ký được."

"Đúng thế."

Olivia lăn người nằm nghiêng một bên, chống khuỷu tay ngóc đầu lên. "Cậu không cần phải tán đồngnhanh chóng thế đâu."

Miranda chỉ mỉm cười.

Olivia nằm phịch xuống. "Tớ nghĩ cậu sẽ viết trong đ rằng tớ không thể chú tâm vào chuyện gì quámộtphút."

"Tớ đã viết rồi."

Im lặng, và rồi: "Thật hả?"

"Tớ tin mình đã viết rằng cậu dễ chán nản."

"Thế à," bạn cô đáp với một thoáng lơ đãng, "gần đúng rồi."

Miranda nhìn xuống bàn. Ngọn nến đang rót thứ ánh sáng lung linh xuống cuốn nhật ký và cô bỗng cảmthấy thật mệt mỏi. Mệt mỏi, nhưng rủi thay lại không buồnngủ.

Mệt lử, có lẽ thế. Bồn chồn không yên.

"Mình kiệt sức rồi," Olivia tuyên bố, trượt xuống giường. Hầu gái của cô đã để sẵn bộ áo ngủ trêntấm chăn đệm, và Miranda lịch sự quay đầu đi trong khi Olivia thayđồ.

"Cậu nghĩ Turner sẽ lưu lại ở nông thôn bao lâu?" Miranda hỏi, cố gắng không cắn vào lưỡi. Cô cămghét chuyện mình vẫn còn tuyệt vọng liếc nhìn anh, nhưng nó đã như vậy từ bao nhiêu năm nay rồi. Ngaycả khi anh kết hôn, cô ngồi trên dãy ghế nhà thờ trong lễ cưới của anh, ngắm anh nhìn cô dâu đầy ýnghĩa với tất cả tình yêu và sự dâng hiến, thứ cảm xúc cũng đang bùng cháy trong trái timcô...

Cô vẫn ngắm nhìn anh. Cô vẫn yêu anh. Cô sẽ luôn yêu anh. Anh là người đàn ông đã khiến cô tin vàochính mình. Anh không biết anh đã làm điều đó cho cô - điều mà anh đã làm vì cô - và có lẽ anh sẽkhông bao giờ biết. Nhưng Miranda vẫn đau đớn vì anh. Và có lẽ cô sẽ luôn nhưthế.

Olivia trườn vào giường. "Cậu còn thức lâu không?" cô hỏi, giọng bắt đầu ngái ngủ.

"Không lâu đâu," Miranda đảm bảo với bạn. Olivia không ngủ được khi có nến thắp ở quá gần. Mirandakhông thể hiểu được, vì ngọn lửa trong vỉ lò sưởi dường như chẳng làm phiền Olivia, nhưng vì thấyOlivia trở người quay mặt đi nên khi nhận ra tâm trí mình vẫn không chịu ngừng sà "không lâu"hơi có vẻ là một lời nói dối, cô bèn cúi xuống thổi tắt nến.

"Mình sẽ mang nó đến chỗ khác," cô nói, kẹp cuốn nhật ký dưới cánh tay.

"Cảm ơn cậu," Olivia lẩm bẩm. Đến khi Miranda kéo tấm áo choàng lên người và ra đến hành lang thìbạn cô đã ngủrồi.

Miranda kẹp cuốn nhật ký dưới cằm ép chặt vào xương đòn để rảnh hai tay buộc dải áo thắt quanh eo.Cô là khách ngủ lại qua đêm thường xuyên ở Haverbreak, nhưng dù vậy thì cũng không thể có chuyện đilang thang trong hành lang nhà người khác mà chẳng mặc gì ngoài bộ áongủ.

Đêm tối như bưng, không có gì ngoài ánh trăng lọt qua khe cửa dẫn đường cho cô, nhưng dù có nhắmmắt thì Miranda vẫn có thể tìm đường đi từ phòng Olivia đến thư viện. Olivia thường ngủ trước cô - cóquá nhiều ý nghĩ ào ạt trong đầu cô, Olivia tuyên bố thế - và bởi vậy Miranda thường xuyên mang nhậtký của cô sang phòng khác để ghi chép những gì đang suy ngẫm. Cô đồ rằng mình có thể yêu cầu mộtphòng ngủ riêng, nhưng mẹ Olivia lại không thích hoang phí và thấy chẳng có lý do gì để sưởi ấm haicăn phòng trong khi một phòng là đủrồi.

Miranda không bận tâm. Thực lòng cô rất biết ơn vì sự bầu bạn này. Dạo gần đây nhà cô quá lặng lẽ.Người mẹ yêu quý của cô đã qua đời gần một năm trước, để Miranda lại một mình với ba. Trong nỗi buồnđau, ông nhốt mình cùng những tập bản thảo quý giá, xa cách tất cả, mặc cô con gái tự lo liệu chobản thân. Miranda đành quay sang kiếm tìm tình yêu và tình bạn ở gia đình Bevelstoke, được họ chàođón với vòng tay rộng mở. Olivia thậm chí còn mặc đồ tang trong ba tuần để tỏ lòng tôn kính Phu nhânCheever.

"Nếu có anh chị em họ nào của mình qua đời, mình cũng buộc phải làm như thế," Olivia nói trong đámtang. "Mà mình thì chắc chắn yêu quý mẹ cậu hơn bất cứ anh chị em họ nào của mìnhrồi."

"Olivia!" Miranda hết sức cảm động, nhưng dù sao thì cô nghĩ mình phải thấy bị sốc mới phải.

Olivia đảo mắt. "Cậu đã gặp anh chị em họ của mình chưa

Miranda bật cười. Trong tang lễ của mẹ mình mà cô lại cười. Sau đó cô nhận ra, đấy chính là món quàquý giá nhất mà bạn cô có thể tặng chocô.

"Mình yêu cậu, Livvy ạ," cô nói.

Olivia nắm tay cô, khẽ nói. "Mình biết mà. Mình cũng yêu cậu." Thế rồi Olivia rướn thẳng hai vaivới dáng vẻ đúng đắn thường có. "Có lẽ nếu không có cậu thì mình đã trở thành một kẻ không thể chữanổi rồi. Mẹ mình thường nói cậu là lý do duy nhất ngăn mình thẳng thừng ném ra một lời công kích khôngthể vãn hồi nàođó."

Miranda nghĩ có lẽ vì lý do ấy mà Phu nhân Rudland đã mời cô đến London sống một mùa vũ hội. Lúcnhận được lời mời, ba cô đã thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng gửi những khoản tiền cần thiết. NgàiRupert Cheever không đặc biệt giàu có nhưng ông đủ sức chu cấp cho cô con gái duy nhất của mình ở Londonmột mùa hội. Điều ông thiếu là sự kiên nhẫn cần thiết - hoặc nói thẳng ra, là sự hứng thú - để tựmình đưa con gáiđi.

Lần ra mắt đầu tiên của họ bị hoãn lại một năm. Miranda không thể đi trong khi đang chịu tang mẹ,và Phu nhân Rudland đã quyết định cho phép Olivia cùng đợi. Bà tuyên bố mười chín hay hai mươi cũngthế cả thôi. Và quả đúng vậy thật, chẳng có cớ gì để nghi ngờ về việc Olivia là một đám kết hôn tuyệtvời. Với vẻ ngoài lộng lẫy, tính hoạt bát sôi nổi, kèm theo đó, như Olivia đã châm biếm chỉ ra, làđống của hồi môn nặng ký, chắc chắn cô sẽ thànhcông.

Nhưng cái chết của Leticia, không chỉ là chuyện đáng buồn mà còn xảy ra rất không đúng lúc; giờ thìOlivia sẽ phải chịu tang thêm một thời gian nữa. Tuy nhiên, Olivia có thể tự do sau sáu tuần, vìLeticia không phải chị emruột.

Họ sẽ tham gia mùa hội chậm một chút. Điều đó thì không thể tránh được.

Miranda mừng thầm. Ý nghĩ về một buổi khiêu vũ ở London rõ ràng làm cô kinh hãi. Chắc chắn cô khônge thẹn rồi, bởi vì cô không nghĩ mình là người như thế. Chỉ là cô không thích đám đông, và cái ýtưởng có quá nhiều người sẽ nhìn chăm chăm vào mình để bình luận đánh giá thật đúng là kinhkhủng.

Không thể tránh được, cô vừa dò đường đi xuống cầu thang vừa nghĩ. Và bất kể thế nào đi nữa thì mọichuyện cũng còn tốt hơn chán vạn so với việc ló mặt ở Ambleside mà không có Olivia đicùng.

Miranda dừng lại một chút ở chân cầu thang, quyết định xem sẽ đi đâu. Phòng khách ở phía Tây có bànviết tốt hơn, nhưng thư viện lại ấm áp hơn, và tối nay là một đêm buốt giá. Mặtkhác...

Hừm... cái gì thế?

Cô nép vào một bên, ngó xuống hành lang. Có ai đó đang đốt lò sưởi trong phòng làm việc của ngàiRudland. Miranda không nghĩ ra ai vẫn còn thức giờ này. Người nhà Bevelstoke thường đi nghỉ rấtsớm.

Cô bước lặng lẽ dọc theo tấm thảm trải sàn đến chỗ cánh cửa để mở.

"Ô!"

Từ ghế bành của bố mình, Turner ngẩng lên nhìn. "Tiểu thư Miranda," anh nói giọng lè nhè, vẫn giữnguyên tư thế uể oải lười biếng, không hề nhúc nhích dù chỉ một thớ thịt. "Ngạc nhiênghê."

Turner không biết tại sao mình lại chẳng hề ngạc nhiên khi thấy tiểu thư Miranda Cheever đứng ởngưỡng cửa phòng làm việc của ba anh. Khi nghe tiếng bước chân trong hành lang, anh đã phần nào đoánđược đó là cô. Thật thế, gia đình anh đều có thói ngủ say như chết, và thật khó nếu giờ này một ngườitrong bọn họ còn có thể thức đi thơ thẩn trong hành lang để tìm đồ ăn vặt hoặc thứ gì đó đểđọc.

Nhưng ngoài phép loại trừ ra, còn một điều nữa khiến anh nghĩ Miranda là lựa chọn hiển nhiên. Cô talà một kẻ theo dõi, là người luôn ở đó, luôn quan sát mọi chuyện bằng cặp mắt tinh anh như cú. Anhkhông thể nhớ lần đầu tiên gặp cô ta là khi nào - có thể là trước khi cô gái mảnh dẻ này hết tuổicon nít. Cô ta cứ ở lì ra, thật vậy, không hiểu thế nào mà luôn luôn ở đó, thậm chí ngay cả những dịpnhư thế này, khi đáng lẽ chỉ nên dành cho người trong gia đình với nhauthôi.

"Em sẽ đi," cô nói.

"Không, đừng," anh đáp, bởi vì... bởi vì tại sao nhỉ?

Bởi vì anh cảm thấy muốn bày trò tinh quái ư?

Bởi vì anh có quá nhiều rượu để uống ư?

Bởi vì anh không muốn cô đơn ư?

"Hãy ở lại," anh khoát tay. Chắc chắn phải có chỗ nào đấy để ngồi ở đây. "Uống một ly đã."

Mắt cô mở lớn.

"Mắt cô không thể to hơn nữa đâu," anh lầm bầm.

"Em không biết uống," cô nói.

"Cô không biết á?"

"Em không nên uống," cô sửa lại, và anh nghĩ mình trông thấy đôi lông mày cô nhíu lại. Tốt, anh đãlàm cô ta cáu tiết. Thật vui khi biết mình vẫn có thể khiêu khích phụ nữ, cho dù là một người chưanếm mùi đời như côta.

"Cô đã ở đây rồi," anh nói kèm theo một cái nhún vai. "Cô có thể uống một ly brandy cũng được."

Trong thoáng chốc cô đứng lặng im như tượng, và anh có thể thề là nghe thấy bộ óc của cô đang kêuvo vo. Cuối cùng, cô đặt quyển sổ nhỏ của mình lên chiếc bàn cạnh cửa và tiến tới trước. "Chỉ mộtthôi nhé," cônói.

Anh cười. "Bởi vì cô biết giới hạn của mình à?"

Mắt cô gặp mắt anh. "Bởi vì em không biết giới hạn của mình."

"Còn quá trẻ mà đã khôn ngoan đến thế

"Em mười chín rồi," cô nói, không phải để tỏ ra ngang bướng mà đó chỉ là một lời tuyên bố thực tế.

Anh nhướn mày. "Như tôi đã nói..."

"Khi anh mười chín..."

Anh cười chua chát, để ý thấy cô không nói hết câu đó. "Khi tôi mười chín," anh nhắc lại và đưa chocô một phần brandy hào phóng, "tôi là một thằng ngốc." Anh nhìn ly rượu đã rót cho mình, bằng vớily của Miranda. Anh nốc một hơi hết sạch rồi nuốt ực vẻ thỏamãn.

Ly rượu chạm xuống bàn đánh cách, và Turner ngả người ra sau, đưa hai tay ra sau kê đầu. "Tôi nênbổ sung thêm là như tất cả những gã mười chín tuổi khác," anh nói nốtcâu.

Anh đưa mắt nhìn cô. Cô không chạm vào ly rượu của mình. Cô thậm chí còn chưa ngồi xuống. "Sự bầubạn hiện tại có vẻ khá ngoại lệ," anh cảichính.

"Em tưởng rượu brandy phải uống từng ngụm nhỏ," cô nói.

Anh quan sát cô thận trọng di chuyển tới chỗ ngồi. Không phải ở bên cạnh anh, nhưng cũng không phảitít phía bên kia phòng. Ánh mắt cô không hề rời khỏi anh, và anh không thể không tự hỏi cô ta nghĩanh định làm gì chứ. Nhảy xổ vào tấn công cô tachắc?

"Brandy," anh rao giảng, như thể đang nói với lượng khán giả lớn chứ không phải chỉ với một người,"ngon nhất khi uống trong bất cứ cái gì cầm vừa tay. Trong trường hợp này..." Anh cầm cái cốc của mìnhlên, xem xét nó, quan sát ánh lửa nhảy nhót dọc theo các mặt cắt khía của nó. Anh chẳng buồn nóihết câu. Dường như là không cần thiết, hơn nữa anh đang bận rót cho mình một cốckhác.

"Chúc sức khỏe!" Và lại nốc cạn nó.

Anh nhìn sang cô. Cô vẫn còn đang đó nhìn anh. Anh không thể nói là cô có tán thành hay không, vẻmặt của cô thật khó dò. Nhưng anh ước cô nói điều gì đó. ất cứ điều gì, thậm chí những lời ngu dốtvô lý hơn nữa về ly uống rượu có chân cũng đủ để lôi kéo tâm trí anh xa rời cái thực tế là mới cómười một rưỡi, và anh còn phải sống thêm ba mươi phút nữa trước khi có thể tuyên bố cái ngày khốn khổkhốn nạn này đã kếtthúc.

"Vậy nói tôi nghe, tiểu thư Miranda, cô thấy thích buổi lễ hôm nay chứ?" anh hỏi, ánh mắt tháchthức cô dám nói điều gì khác vượt xa khỏi những lời lẽ vô vị tầmthường.

Vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt cô. Đó là cảm xúc đầu tiên của tối nay mà anh có thể nhận thứcđược rõ ràng. "Ý anh là tang lễư?"

"Buổi lễ duy nhất trong ngày," anh nói, vẻ khoái chí hể hả.

"Nó, ờ, khá thú vị."

"Ồ, thôi nào, tiểu thư Cheever, cô có thể làm tốt hơn thế mà."

Cô cắn môi dưới. Leticia cũng từng làm thế, anh nhớ lại. Cái thời cô ta vẫn còn giả vờ ngây thơ. Nóđã chấm dứt khi chiếc nhẫn của anh nằm an toàn trên ngón tay côta.

Anh rót một ly khác.

"Anh không nghĩ là..."

"Không," anh nói kiên quyết. Tất cả brandy trên thế giới này cũng chưa đủ cho một đêm như đêm nay.

Thế rồi cô đưa tay ra cầm ly rượu của mình nhấp một ngụm. "Em đã nghĩ anh là người rất tuyệt vời."

Quỷ tha ma bắt. Anh ho sặc sụa, như thể anh chỉ là cậu bé con lần đầu nếm rượu brandy. "Cô vừa bảogì?"

Cô mỉm cười điềm tĩnh. "Uống những ngụm nhỏ hơn thì sẽ không bị sặc thế."

Anh trừng mắt nhìn c

"Thật hiếm có ai lại nói thật về một người đã chết," cô nói. "Em không chắc đó là điều thích hợpnhất, nhưng... ờ... chị ấy không hẳn quá tốt đẹp gì, đúngkhông?"

Trông cô thật quá trong sáng, quá ngây thơ, nhưng ánh mắt cô... rất sắc sảo.

"Tại sao, hả tiểu thư Cheever," anh thì thào, "tôi thực sự tin cô hơi thiếu khoan dung đấy."

Cô nhún vai và nhấp một ngụm nữa từ ly của mình, một ngụm nhỏ, anh để ý. "Hoàn toàn không đúng," cônói, mặc dù chắc chắn anh không tin cô, "nhưng em là một người quan sáttốt."

Anh cười thầm. "Quả đúng thế thật."

Cô cứng người. "Xin lỗi."

Anh đã làm cô mất bình tĩnh. Anh không biết tại sao lại thấy thật thỏa mãn, nhưng anh không thểngăn cảm giác hài lòng. Đã quá lâu rồi anh không thấy hài lòng về bất cứ điều gì. Anh nhoài người tớitrước, chỉ để xem liệu anh có thể làm cô lúng túng không. "Tôi vẫn luôn quan sátcô."

Cô tái nhợt. Thậm chí trong ánh lửa anh cũng có thể thấy rõ điều đó.

"Cô có biết tôi đã thấy gì không?" anh thì thầm.

Đôi môi cô hé mở và cô lắc đầu.

"Cô vẫn luôn dõi theo tôi."

Cô đứng bật dậy, đột ngột đến nỗi gần như hất chiếc ghế lật nhào. "Em nên đi," cô nói. "Chuyện nàythật không đúng phép tắc và đã khuya rồi,và..."

"Ồ, thôi nào, tiểu thư Cheever," anh vừa nói vừa nhỏm dậy. "Đừng cáu. Cô quan sát mọi người. Cônghĩ tôi không nhận thấysao?"

Anh túm lấy cánh tay cô. Cô đông cứng lại. Nhưng cô không thể xoay người đi.

Những ngón tay anh siết chặt. Chỉ là một sự đụng chạm. Chỉ đủ để giữ cho cô khỏi bỏ đi bởi vì anhkhông muốn cô đi. Anh không muốn cô đơn một mình. Anh còn hai mươi phút nữa, và anh muốn cô tức giận,chỉ vì anh đang tức giận, chỉ vì anh đã tức giận từ nhiều năm nayrồi.

"Nói cho tôi biết nào, tiểu thư Cheever," anh thì thầm, chạm nhẹ hai ngón tay dưới cằm cô. "Cô đãhôn bao giờchưa?"

Ngày đăng: 18/08/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?