Gửi bài:

Chương 20

Tiếng hét ầm đáp trả của tôi đã chặn được hết những âm thanh rền rĩ từ bên ngoài văn phòng đóng kín của anh. "Anh rút lại câu đó ngay"

"Được rồi, được rồi. Hạ giọng xuống đi," anh lầm bầm. "Cứt thật. Anh rút lại."

"Không, anh không. Anh cố ý thế." Theo kinh nghiệm, bạn không bao giờ đươc cho phép một gã đàn ông rút lại câu nói nào ngay lần đầu cả. Theo phần 3, đoạn 10, của Mật Mã Phụ Nữ Các Bang Miền Nam, nếu một người (ý chỉ đàn ông đấy) định lấn lướt bạn, thì gã ta sẽ phải trả giá.

"Anh không cố ý như thế. Anh chỉ đang nản quá." Anh với về phía tôi.

Tôi lui lại trước khi anh có thể chạm vào mình, giật mạnh mở cánh cửa, và lao nhanh ra ngoài. Đúng như vì tôi nghĩ: mọi người trong căn phòng thoáng rộng và bận rộn này đang nhìn vào chúng tôi, một số công khai, một số vờ như không làm thế. Tôi đường hoàng bước êm tới thang máy, và để tôi nói với bạn, bản thân mấy vết thương của tôi thôi đã đủ đau lắm rồi, nữa là bước đi. Đi rón rén có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng không có cách nào rón rén với tâm trạng này được cả. Tình cảm của tôi đang bị tổn thương, và tôi muốn anh biết điều đó.

Cánh cửa thang máy mở và hai bộ sắc phục đi ra. Ồ, nhưng bạn biết ý tôi là gì rồi đấy, những bộ sắc phục có mấy người đàn ông ở bên trong. Wyatt và tôi bước vào thang máy trong yên lặng, và anh ấn nút.

"Anh không cố ý như thế," anh nói ngay khi cửa thang máy đóng lại.

Tôi bắn về phía anh cái nhìn khinh khỉnh, không nói gì cả.

"Anh đã chứng kiến em chết hụt hai lần trong vòng bốn ngày," anh nói một cách rời rạc. "Nếu không phải Bailey làm việc ấy, thì em hẳn phải có một kẻ thù ở đâu đó. Nghĩa là phải có một lý do. Em biết điều gì đó, nhưng em có thể không nghĩ là em đã biết nó. Anh đang cố đào xới để phát hiện ra những thông tin có thể chỉ cho anh đi đúng hướng."

Tôi đáp trả, "Sao anh không nghĩ rằng mình nên kiểm tra bằng chứng ngoại phạm của Bailey trước khi khẳng định có 'hàng trăm' người muốn giết em?"

"Có thể đó là một sự phóng đại."

Có thể? Một sự phóng đại? "Oh? Thế thì theo anh chỉ có bao nhiêu người thực sự muốn giết em?"

Anh liếc tôi với đôi mắt lấp lánh. "Anh đã từng muốn tự mình bóp cổ em một đôi lần."

Thang máy ngừng lại, cửa mở, và chúng tôi bước ra ngoài. Tôi không đáp lại lời khẳng định cuối cùng bởi vì tôi đoán anh đang cố làm cho tôi phát điên đủ để hấp tấp nói bừa cái gì đó, như kiểu buộc tội anh cắt dây phanh của tôi, bởi vì anh thừa nhận đã từng muốn giết tôi, và sau đó tôi sẽ lại phải xin lỗi anh bởi vì tất nhiên anh cũng không thực sự có ý như thế, và tôi biết điều ấy. Thay vì đầu hàng, tôi chơi trò bẩn thỉu, ngậm chặt cái miệng mình lại.

Khi chúng tôi bước vào bãi đỗ xe, Wyatt tóm vòng quanh eo và quay ngược người tôi lại để đối mặt với anh. "Anh thực sự xin lỗi" anh nói, và nhẹ nhàng hôn lên trán tôi. "Em đã trải qua quá nhiều chuyện trong mấy ngày gần đây, đặc biệt là ngày hôm nay, và anh không nên trêu chọc em như thế, dù anh có chán nản cỡ nào." Anh lại hôn tôi lần nữa, và giọng anh thô ráp. "Khi em quay vòng vòng quanh cái ngã tư đó và bị cái xe đầu tiên đâm phải, anh đã tưởng tim mình ngừng đập."

Well, địa ngục, thật vô ích khi để ý vụn vặt, đúng không? Tôi dựa đầu vào anh và cố để không nghĩ đến cơn khiếp sợ phát ốm mà mình đã cảm thấy sáng nay. Nếu vậy là đã đủ tệ cho tôi, thì việc đó với anh sẽ thế nào chứ? Tôi biết mình sẽ cảm thấy thế nào nếu mình ở phía sau anh và nhìn thấy anh bị giết, đó là những gì mà tôi chắc chắn rằng anh tưởng là đã xảy ra với tôi.

"Khuôn mặt bé nhỏ tội nghiệp của em," Anh lẩm nhẩm, vuốt tóc tôi ra sau khi anh xem xét mặt tôi.

Tôi không chỉ ngồi ở đồn cảnh sát cả ngày để đợi cho mặt tôi sưng húp lên và mắt cứ thế tím bầm. Một trong những viên cảnh sát đã đưa tôi một túi nilon bọc bánh sandwich, và tôi đã nhét đầy đá vào đó rồi chườm nó lên, lăn và áp lên trên mặt tôi, vì thế dù tệ thế nào thì tôi cũng trông không đến nỗi kinh khủng như nó đáng lẽ phải vậy. Tôi cũng đặt một cái băng dán cá nhân lên ngang vết cắt trên sống mũi tôi. Tôi nghĩ tôi trông giống như một võ sĩ quyền anh vừa mới xong một trận đấu.

"J. W.," một ai đó gọi, và cả hai chúng tôi cùng nhìn quanh khi một người đàn ông tóc muối tiêu trong một bộ comple xám tiến tới. Với mái tóc của ông, cá nhân tôi nghĩ là ông đáng lẽ nên mặc một bộ đồ nhiều màu sắc hơn, hay ít nhất cũng là một chiếc áo sơmi xanh da trời, như thế ông sẽ không để lại một ấn tượng huênh hoang như thế này. Tôi băn khoăn không biết có phải là vợ ông mù thời trang không. Ông thấp và bệ vệ, trông giống như là một doanh nhân, ngoại trừ việc khi ông tiến lại gần hơn, tôi có thể thấy cái nhìn chằm chằm đặc biệt sắc xảo của ông.

"Sếp," Wyatt nói, từ những gì tôi suy luận (duh!) thì đây là sếp sở cảnh sát, sếp của Wyatt. Nếu trước đây tôi có gặp ông, thì bây giờ tôi cũng chẳng nhớ gì hết, thực sự, ở khoảnh khắc đó, tôi thậm chẳng nhớ nổi tên ông.

"Đây là quý cô trẻ trung mà cả phần còn lại của lực lượng ta đang bàn tán ư?" Ông sếp đó hỏi, xăm soi tôi với kiểu hết sức tò mò.

"Tôi e rằng vậy," Wyatt trả lời. "Sếp, đây là vợ chưa cưới của tôi, Blair Mallory. Blair, đây là William Gray, Sếp sở cảnh sát."

Tôi từ chối cái thôi thúc muốn đá cho hắn một cái -Wyatt, chứ không phải ông sếp- thay vì bắt tay. Well, tôi thì có lẽ vẫn bắt tay bình thường, nhưng Sếp Gray chỉ nắm nhẹ lấy tay tôi như thể ông sợ làm tôi đau. Tôi lo rằng mình bây giờ trông còn tồi tệ hơn lần cuối cùng mình kiểm tra trước gương rất nhiều, cái "khuôn mặt bé nhỏ tội nghiệp" của Wyatt, và bây giờ là ông Sếp đối xử với tôi như kiểu với một mẩu thủy tinh dễ vỡ.

"Việc xảy ra sáng nay thật là một điều kinh khủng" Ông Sếp nói trang nghiêm. "Ta không có nhiều vụ giết người trong thị trấn này và chúng tôi muốn giữ nó trong tình trạng ấy. Chúng tôi sẽ giải quyết việc này, Cô Mallory; Tôi hứa với cô."

"Cảm ơn," tôi trả lời. Tôi còn có thể nói gì được? Nhanh lên ư? Những người thám tử biết họ đang làm gì, và tôi tin tưởng là họ làm tốt việc ấy - giống như tôi cũng làm tốt những việc cụ thể khác. Tôi nói "Màu tóc ông thực sự rất tuyệt. Tôi cá là nó trông tuyệt vời khi ông mặc áo sơ mi xanh, đúng không?"

Ông trông có vẻ giật mình, và Wyatt lén lút véo vào eo tôi. Tôi lờ anh đi.

"Ồ, Tôi không biết là thế đấy," Sếp Gray nói, và cười lớn theo cái kiểu của đàn ông thường làm khi họ vừa hãnh diện lại vừa không thoải mái một chút.

"Tôi chắc chắn," Tôi khẳng định lại với ông. "Màu xanh Pháp. Có lẽ ông có tầm mười cái áo sơmi màu đó, đúng không? Bởi vì ông trông hoàn toàn hợp với nó."

"Màu xanh Pháp?" ông lẩm bẩm. "Tôi không-"

"Tôi biết." Tôi cười tươi. "Đối với một người đàn ông, Màu xanh chỉ là màu xanh, và đừng làm mình rối trí với tất cả những cái tên tưởng tượng đó, phải không?"

"Phải," ông đồng ý. Ông hắng giọng và lùi lại một bước ."J. W., thường xuyên cập nhật thông tin cho tôi xem vụ điều tra này diễn tiến thế nào nhé. Thị trưởng đang hỏi về nó đấy."

"Chắc chắn sẽ thế," Wyatt trả lời, và nhanh chóng hướng tôi ra chỗ xe anh trong khi ông Sếp tiếp tục hướng vào trong tòa nhà. Wyatt rít lên," Có phải em đã thực sự đưa cho Sếp sở cảnh sát những lời khuyên về thời trang không vậy?"

"Ai đó cần phải làm thế" Tôi tự biện hộ cho bản thân. "Người đàn ông tội nghiệp."

"Hãy đợi cho đến lúc những tin tức về chuyện này lan ra," anh lầm dầm khi anh mở của ở bên ghế hành khách và giúp tôi ngồi vào chỗ. Tôi cứng người lại và đau từ giây phút đó.

"Vì sao chứ?"

Anh lắc đầu. "Thực tế tất cả những gì mọi người trong sở bàn tán đến kể từ đêm thứ năm trước là em. Họ nghĩ anh đang phải chịu sự trừng phạt của mình, và anh là người đàn ông dũng cảm nhất còn đi lại được."

Well. Tôi không biết phải nghĩ gì về điều đó.

* * *

Tôi nhắm mắt khi chúng tôi đi qua ngã tư nơi cái đống đổ nát dó diễn ra. Tôi không biết liệu mình còn có thể ngừng ở điểm báo dừng đó một lần nữa mà ko làm sống dậy mọi thứ không. Wyatt rẽ lên phía con đường dẫn đến khu chung cư của tôi và nói, "Bây giờ em có thể mở mắt được rồi."

Tôi lắc mình ra khỏi những kí ức đang gào thét mỏi mệt đó và mở mắt. Bỏ cái ngã tư đó ở phía sau, mọi thứ trông thật bình dị, thân thuộc và an toàn. Căn hộ của tôi hiện ra phía bên phải, và Wyatt chui vào cổng. Tôi nhìn quanh, nhớ rằng cổng phía hàng rào đã không khóa khi những nhân viên cánh sát mang xe của tôi về nhà. Liệu có phải bất cứ kẻ nào cắt dây phanh của tôi - tôi vẫn nghĩ Dwayne Bailey là kẻ tình nghi số một- đã ẩn núp đâu đó quanh đây sau lúc ấy không? Hắn đã thấy xe tôi được mang về và tính toán là nếu hắn không thể giết tôi bằng cách này , hắn sẽ thử cách khác không?

"Em nghĩ em sẽ chuyển đi," Tôi lơ đãng nói. "Em không còn cảm thấy ở đây là an toàn nữa."

Wyatt ra khỏi xe và vòng sang bên để mở cửa cho tôi, và đỡ tôi ra ngoài. "Ý hay đấy," anh nói "trong khi em đang phục hồi, chúng ta sẽ đóng gói đồ đạc của em và chuyển đến nhà anh. Em muốn làm gì với đồ nội thất?"

Tôi nhìn thẳng vào anh như thể anh là người ngoài hành tinh. "Ý anh là gì, em muốn làm gì với đồ nội thất của em á? Em cần đồ của em ở bất cứ chỗ nào mà em chuyển tới."

"Trong nhà anh đã có đồ nội thất rồi. Chúng ta không cần thêm nữa."

Ah. Tôi phải chậm chạp mất một lúc để hấp thu ý cái ý đó, bởi vì tôi chỉ mới vừa nhận ra anh đang định nói gì. "Em không có ý chuyển đến với anh. Em chỉ ý là ...chuyển đi. Bán căn hộ và mua một cái khác. Em chưa sẵn sàng cho một căn nhà, em không nghĩ đến, bởi vì em không có thời gian để chăm sóc những cái sân, luống hoa và các thứ."

"Tại sao phải chuyển hai lần trong khi một lần là được rồi?"

Giờ tôi đã biết anh định dẫn cuộc nói chuyện đến đâu rồi, tôi có thể dễ dàng theo kịp anh. "Chỉ bởi anh nói với ông Sếp Gray em là vợ chưa cưới của anh không có nghĩa nó là như thế. Anh không thể có xe ngựa trước khi có ngựa được. Anh đã quên mang cái thứ tội nghiệp đó ra khỏi chuồng. Chúng ta thậm chí còn chưa hẹn hò, anh nhớ chứ?"

"Chúng mình hầu như không tách nhau ra trong suốt năm ngày. Thế nên mình đã qua cái giai đoạn hẹn hò đó rồi."

"Là anh muốn thế." Tôi ngừng lại ngay trước cửa và ngay khoảng khắc đó, như thêm một cú đòn, nhận ra rằng tôi không thể vào ngôi nhà của chính mình. Tôi không có túi xách của mình, không có chìa khóa của mình, không thể kiểm soát được cuộc đời của mình. Tôi nhìn anh tuyệt vọng, ngồi xuống bậc thềm và bật khóc.

"Blair... em yêu," anh nói, nhưng không hỏi việc gì xảy ra. Tôi nghĩ tôi sẽ đánh anh nếu anh làm thế. Thay vì vậy anh ngồi xuống bên cạnh tôi và vòng cánh tay xung quanh, và nâng nIU tôi thật gần về phía anh.

"Em không thể vào trong," Tôi thổn thức. " Em không có chìa khóa."

"Siana có một bộ, đúng không? Anh sẽ gọi cho cô ấy."

"Em muốn chìa khóa của em. Em muốn túi của em." Sau mọi thứ xảy ra vào hôm nay, không có túi là một cú đòn hoàn hảo, giọt nước làm tràn ly. Hiển nhiên nhận ra tôi không có khả năng nhận thức cho có lý lẽ, anh chỉ đơn giản ôm tôi, nhẹ nhàng đu đưa từ trước ra sau, khi tôi khóc.

Khi anh vẫn khẽ lắc lư, anh mở điện thoại và gọi cho Siana. Bởi chưa ai trong gia đình tôi được thông báo về cuộc điều tra về những gì đã xảy ra sáng nay, nên Wyatt chỉ giải thích ngắn gọn: Tôi bị tai nạn xe sáng nay, túi khí đã phồng lên và tôi không bị thương, thậm chí còn chưa đến bệnh viện, nhưng chưa tìm lại được túi của tôi trong xe vì thế tôi không thể vào nhà. Không biết nó có thể đến mở khóa nhà cho tôi không? Nếu không, Wyatt nói anh sẽ điều một cảnh sát tuần tra ngưng nhiệm vụ lại và qua lấy chìa khóa.

Tôi có thể nghe thấy giọng của Siana, tông giọng báo động, nhưng tôi không thể đoán được ra chính xác nó nói gì. Wyatt bình tĩnh đáp lời để trấn an nó, dù vậy, khi anh ngừng cuộc điện thoại, anh nói "Cô ấy qua đây trong vòng hai mươi phút nữa. Em có muốn quay lại xe ngồi máy lạnh không?"

Tôi đồng ý. Tôi quyệt qua mặt mình - rất cẩn thận - và hỏi xem anh có khăn giấy không. Anh không có. Đàn ông luôn không chu đáo.

"Dù thế, anh có một cuộn giấy vệ sinh trong cốp xe, nếu nó được việc."

Okay, tôi không muốn biết tại sao anh lại có giấy vệ sinh, nhưng tôi rút lại nhận xét về việc anh không chu đáo. Chệch hướng khỏi những giọt nước mắt, tôi đến đứng bên khi anh mở cốp, để xem anh còn có cái gì khác ở ở đằng sau đó.

Cái trung tâm là một chiếc hộp các tông lớn, trong ấy có cuộn giấy vệ sinh, một bộ sơ cứu cực kì đầy đủ, một hộp găng tay plastic, vào cuộn ống nước băng, một tấm plastic được gấp gọn, một cái kính lúp, thước dây, túi giấy, túi nilon, những cái nhíp, kéo, và một lô lốc những thứ đồ lề khác. Cũng có cả một cái xẻng, cuốc chim và một cái cưa. "Anh làm gì với những cái nhíp đó?" tôi hỏi. "Anh chỉ giữ chúng để thuận tiện phòng trường hợp lông mày ai đó cần tỉa thôi à?"

"Thu thập bằng chứng," anh trả lời khi tháo cuộn vài tờ giấy vệ sinh và đưa nó cho tôi "Anh phải có nó khi anh là một thám tử."

"Nhưng bây giờ anh không phải là một thám tử," Tôi chỉ ra. Tôi gấp chỗ giấy vệ sinh đó lại, rồi lau mắt và phẩy nhẹ trên mũi tôi.

"Thói quen khó bỏ. Anh vẫn nghĩ là có thể mình cần."

"Thế còn cái xẻng?"

"Em không bao giờ biết khi nào em sẽ cần đào một cái hố."

"Uh-huh." Ít nhất thì tôi hiểu điều này. "Em luôn mang một cục gạch trong cốp xe em," Tôi giãi bày, rồi lại cảm thấy nhói đau khi nhớ ra cái xe mình đang ở hình dạng gì.

Anh sập cốp xe, nhíu mày. "Một cục gạch? Sao em lại cần một cục gạch?"

"Đề phòng trường hợp em phải phá cửa sổ."

Anh ngưng lại, rồi tự nói với mình, "Anh không muốn biết vì sao"

Chúng tôi ngồi trong xe cho đến khi Siana tới, lại một chiếc Camry đời mới. Nó ra khỏi xe, trông lịch sự và quyến rũ trong một bộ vest nâu sẫm với viền dây bằng ren đỏ dưới viền áo. Giầy của nó cũng có phần quai sau nâu đậm và cái gót Lucite 3 inch. Mái tóc ánh vàng của nó được cắt kiểu Bob mượt mà dài đến vai, những đường nét đơn giản đã tạo nên điều tuyệt diệu với khuôn mặt hình trái tim có lúm đồng tiền rất đẹp. Siana có một vẻ ngoài giống với những gì nó đã bảo "Hãy dè chừng, rất dè chừng." Trong chúng tôi, hai đứa em gái và tôi hoàn toàn có tất cả những nền tảng cần thiết. Tôi xinh đẹp vừa đủ, nhưng hầu như tôi là một vận động viên có thiên hướng kinh doanh. Siana có thể thậm chí là không đường nét bằng nhưng trí thông minh của nó lấp lánh trên gương mặt như đèn hiệu, thêm nữa là nó có bộ ngực tuyệt đẹp. Jenni cao hơn cả hai chúng tôi, mái tóc sẫm và rực rỡ chết người. Nó không thể ổn định một nghề, nhưng kiếm được nhiều tiền bằng mấy cái công việc người mẫu ở thị trấn. Nó đáng lẽ đã có thể đến New York và thử vận may ở đó, nhưng nó không đủ hứng thú với chuyện ấy.

Cả Wyatt và tôi đều ra khỏi xe. Siana gắn cái nhìn vào tôi, kêu lên chậm chạp và bật khóc khi nó chạy vội về phía tôi.

Nó trông như thể muốn quăng cánh tay ra để vòng ôm lấy tôi, nhưng nó ngừng nhanh, và bắt đầu vỗ về tôi nhè nhẹ, rồi đưa tay ra sau lưng tôi. Nước mắt chảy tràn trên khuôn mặt nó.

Tôi nhìn Wyatt. "Em trông tệ thế cơ à?" Tôi hỏi một cách thiếu chắc chắn.

"Yeah," đó là câu trả lời của anh, nó trấn an tôi một cách vô lý, bởi vì nếu thực sự tôi ở trong hình dáng tồi tệ thế, thì anh đã nâng nIU chiều chuộng tôi rồi.

"Chị không sao." Tôi bắt đầu trấn an Siana, vỗ nhẹ vào nó.

"Xảy ra chuyện gì vây?" nó hỏi, và lau nước mắt.

"Phanh xe chị hỏng." Lời giải thích đầy đủ có lẽ để sau.

"Cái gì đã đâm vào chị thế? Một cái cọc to lớn à?"

"Một cái xe hơi khác đâm chị. Bên phía chỗ ngồi cho khách."

"Xe chị đâu? Nó có sửa được không?"

"Không," Wyatt trả lời. "nó vỡ tan tành."

Siana lại trông hoàn toàn khiếp hãi một lần nữa.

Tôi đánh lạc hướng nó bằng cách bảo, "Mẹ mời bọn chị đến ăn tối nay, và chị cần tắm sạch sẽ trước khi đến đó."

Nó gật đầu. "Chắc chắn là thế rồi. Mẹ sẽ thất kinh nếu bà thấy chị như thế này, máu đầy trên quần áo. Em cũng hy vọng chị có mấy lý do giấu diếm cực tốt. Chị đang có những vết vằn vện kìa."

"Túi khí," Tôi giải thích.

Chìa khóa căn hộ của tôi nằm trong móc khóa, lẫn với tất cả những chìa khóa khác của nó. Nó tách ra, mở cửa, và bước lùi lại khi tôi bước vào trước và tắt hệ thống an ninh. Nó theo sau Wyatt và tôi vào bên trong. "Mẹ cũng mời em tối nay, em tính thời gian đi đến đây rồi quay trở lại văn phòng thì cũng đến lúc hết giờ làm việc, nên em cũng nghỉ làm luôn. Chị có cần em giúp cái gì không? Em sẵn sàng."

"Không, chị nghĩ mọi thứ đã được kiểm soát."

"Công ty bảo hiểm của chị có cấp cho chị một cái xe thuê cho đến khi những kết luận được đưa ra không?"

"Ừ, cảm ơn Đức Mẹ. Nhân viên đại lý của chị nói là cô ấy sẽ dàn xếp để chị có thể nhận được xe vào ngày mai."

Siana là một luật sư; đầu óc của nó đã chuyển tiếp lên trước rồi. "Chị có liên lạc với một thợ máy để xem xét kĩ lưỡng xe chị, tiến hành việc hậu kiểm không? Chị sẽ cần một chứng thư khẳng định-"

"Không," Wyatt ngắt lời. "Đó không phải lỗi máy móc."

"Blair nói phanh xe chị ấy hỏng."

"Nó thế, nhưng nó có bị tác động. Cái phanh đó đã đứt lìa ra."

Nó chớp mắt; rồi trở lên tái nhợt. Nó nhìn chằm chằm vào tôi. "Ai đó đã cố giết chị" nó thốt lên. "Một lần nữa."

Tôi thở dài. "Chị biết. Wyatt bảo đó là vì chị là một cô nàng đội cổ động." Tôi liếc xéo anh với kiểu nhìn "bắt được anh rồi nhá" và tự mình lên tầng để tắm, mỉm cười khi lắng nghe Siana lăng quăng bảo vệ tôi. Mặc dù vậy nụ cười ấy nhạt dần khi tôi trèo hẳn lên tầng. Hai vụ ám sát trong đời là quá đủ. Toàn bộ tình huống này tạo áp lực lên những sợi thần kinh của tôi. MacInnes và Forester nên tìm ra rằng Dwayne Bailey có một khoảng thời gian không giải thích được, và một bộ vân tay rõ ràng trên cái xe tội nghiệp của tôi cũng sẽ được phát hiện đúng vào lúc cần thiết.

Tôi thoát khỏi mớ quần áo sít rịt, thấm máu của mình và để mọi thứ rơi trên sàn. Dù sao thì tất cả chúng đã hỏng hết. Tôi thấy kinh ngạc khi một cái mũi chảy máu sơ sơ cũng có thể làm ra cái đống lộn xộn như thế này. Cuối cùng tôi vào nhà tắm và tự ngắm mình rõ ràng trong cái gương dài bằng thân người. Vết bầm tím đã thực sự thành hình, hằn qua cằm tôi. Và trên cả đầu gối, vai, mặt dưới cánh tay phải và hông phải của tôi. Mọi bắp thịt của tôi đều nhức nhối, thậm chí bàn chân tôi cũng đau. Nhìn xuống tôi thấy một vết bầm lớn ngay phía trên bàn chân phải.

Wyatt vào trong phòng tắm khi tôi đang đứng kiểm tra thương tích. Không nói một lời, anh nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi dịu dàng cuốn tôi vào vòng tay anh, khẽ lắc nhẹ tôi từ trước ra sau một lát. Ngay lúc này, chẳng có chút gì nhục dục trong cái ôm của anh cả, nhưng anh hẳn phải là một tên ẻo lả phát ốm nếu như bị hứng thú chỉ bởi một dãy các vết bầm như thế này . "Em cần túi chườm đá," anh nói "rất nhiều túi chườm"

"Những gì em cần," tôi đáp lời, "là bánh vòng. Khoảng hai tá bánh vòng. Em có một vài việc nấu nướng phải làm."

"Cái gì?"

"Bánh vòng. Em cần dừng ở Krispy Kreme và mua hai tá bánh vòng."

"Bánh quy không được à?"

Tôi thoát ra khỏi anh và quay về phía vòi hoa sen. "Mọi người đã quá ngọt ngào với em hôm nay; em sẽ làm một cái Bread Pudding để đãi họ vào ngày mai . Em có một công thức nấu ăn dùng bánh vòng Krispy Kreme thay cho bánh mì."

Anh đứng bất động, tuyến vị giác của anh đã đang tưởng tượng ra mùi vị rồi. "Có thể chúng ta nên mua bốn tá, để em có thể làm hai phần. Theo đà đó chúng ta sẽ có một phần ở nhà."

"Rất tiếc. Em không thể tập tành ngay bây giờ, vì thế em thực sự cần phải để ý xem mình ăn cái gì. Sự cám dỗ là quá nhiều nếu có một phần Bread Pudding ở đó vẫy gọi em."

"Anh là cảnh sát. Anh có thể bảo vệ em khỏi điều ấy. Anh sẽ bỏ nó trong vòng canh gác."

"Em không có hứng để làm hai phần," Tôi nói khi bước vào vòi hoa sen.

Anh nâng giọng để có thể át tiếng nước chảy. "Anh sẽ giúp."

Tôi mỉm cười với lời yêu cầu khẩn thiết trong giọng nói của anh. Anh không nên chỉ cho tôi thấy anh hảo ngọt như thế nào, bây giờ tôi có có thể bắt thóp được anh. Tôi nghĩ về việc tra tấn anh bằng cách không cho phép anh nếm phần pudding đó cho đến tận ngày mai ở sở cảnh sát với những người khác, và điều đó sẽ giữ tâm trí tôi tránh xa cái vấn đề rắc rối là ai đó đang cố giết tôi. Đó chỉ là một vũ điệu trí tuệ, nhưng nó làm việc theo ý tôi.

Tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh reo khi đang xả sạch dầu gội trên tóc. Đó là một công việc chậm chạp, vì cánh tay trái của tôi không thực sự tham gia vào, nhưng tôi vẫn đang cố xoay sở. Tôi lắng nghe anh nói, dù tôi chẳng thể hiểu anh đang nói gì. Kết thúc, tôi tắt nước và móc lấy cái khăn ở phía trên cửa buồng tắm, rồi bắt đầu cố hết sức để lau khô mình.

"Ra đây đi, để anh làm nốt cho" anh nói, vì thế tôi bước ra ngoài. Điều đầu tiên tôi chú ý là anh lại có biểu hiện dữ tợn.

"Việc gì thế?"

"Đó là MacInnes," anh nói, lấy khăn tắm từ tay tôi và nhẹ nhàng lau trở xuống người tôi. "Bằng chứng ngoại phạm của Bailey đã kiểm tra. Mọi ngóc ngách của nó. Anh ta vừa ở nhà với vợ, vừa đi làm, chỉ với một khoảng thời gian giữa chúng đủ để cho phép anh ta lái xe đến và quay trở về. Theo như MacInnes, vợ của Bailey đẫ đệ đơn ly dị rôi, vì thế cô ta không sẵn sàng để nói dối cho anh ta. Họ sẽ kiểm tra sâu hơn, nhưng có vẻ anh ta trong sạch. Một ai đó khác đang cố giết em."

Ngày đăng: 17/05/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?