Gửi bài:

Chương 30

Tiếng đập cửa liên hồi không dứt làm lung lay những bức vách tre nứa của khu nhà nghỉ nằm ngay trên bãi biển. Âm thanh ấy phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi bình minh. Lúc này là gần năm giờ sáng.

- Schuyler! Schuyler! Dậy mau!

Schuyler bổ nhào ra khỏi giường và mở hé cửa. Cô thấy Bliss đang đứng trước cửa, trông đầy vẻ hoảng hốt, trên người Bliss vẫn nguyên bộ đồ mặc từ tối hôm qua, mái tóc thì rối bù.

Schuyler tháo then cài cho cánh cửa mở ra rộng ra.

- Chuyện gì vậy?

- Ôi Chúa ơi, Schuyler, cậu phải giúp tớ, tớ gặp rắc rối lớn rồi, chết tiệt, mọi chuyện tệ lắm, tớ nghĩ anh ta chết rồi. – Bliss nói, run lên như cầy sấy.

- Chết? Ai chết mới được chứ? – Schuyler ngay lập tức bừng tỉnh khỏi cơn ngái ngủ.

- Morgan – anh chàng trợ lý ý. Tớ... đi với tớ nhanh nào.

Khi cùng Schuyler chạy xuống bãi biển, Bliss đã kể lại toàn bộ sự việc cho Schuyler nghe.

- Tớ đã thực hiện nó. Tớ đã thực hiện Caerimonia Osculor rồi. Một Nụ hôn Thần Thánh. Tớ cũng không biết thế nào mà chỉ có cảm giác rất thích thú thôi. Tớ muốn mau chóng thực hiện nó, cậu hiểu không? Tớ ghét vì phải làm kẻ duy nhất trong lứa chúng ta chưa làm chuyện này. Và nó thật tuyệt vời, mọi chuyện rất ổn, anh ta dường như thực sự bị cuốn vào... nhưng rồi, tớ chẳng biết nữa, tớ nghĩ tớ đã đi quá xa. Ôi khốn kiếp, Schuyler ơi, nếu Ủy Ban mà phát hiện ra chuyện này, tớ sẽ gặp rắc rối lớn-cực-lớn cho mà xem.

Bliss dẫn Schuyler tới nơi cô và Morgan đã tình tự bên nhau trong một khu vực kín đáo nằm khuất dưới những tán cọ, đằng sau một cồn cát.

Chàng trai đang nằm ngửa mặt trên nền cát, máu vẫn đang nhỏ giọt từ vết cắn nho nhỏ trên cổ anh.

- Anh ta không thở. – Bliss lo lắng nói. – Có lẽ tớ thực sự đã đi quá xa rồi.

Schuyler quỳ gối xuống và kiểm tra mạch Morgan.

- Không thấy mạch đâu.

- Ôi Chúa ơi, người ta sẽ giết tớ! Không ai được phép giết người khi thực hiện Caerimonia cả! Chưa từng!

- Suỵt... để tớ nghĩ đã nào... Jack. Chúng ta cần Jack. – Schuyler quyết định.

- Jack ư? Tại sao?

- Bởi vì cậu ấy đã làm chuyện này trước đó rồi. Morgan có lẽ chưa chết đâu. Có thể chuyện này vẫn hay xảy ra với Máu Đỏ sau khi thực hiện nghi lễ. Biết đâu Jack lại biết được chuyện gì đó mà chúng ta không biết.

Ngay cả trước khi Bliss gõ cửa phòng thì Jack đã đứng sẵn ở cửa, ăn mặc chỉnh tề và hoàn toàn tỉnh táo. Schuyler kinh ngạc trước tốc độ di chuyển của cậu. Cô đoan chắc cậu thực hiện bài kiểm tra Velox rất hoàn hảo. Cô đã không nghĩ đến chuyện sử dụng đến tốc độ ma cà rồng trong bộ đồ thời trang như vậy, cô vẫn còn mặc đồ ngủ. Jack nghe Bliss kể lại sự việc và ở ngay đó chỉ sau vài giây.

Cậu quỳ gối xuống cát và bắt mạch của Morgan bằng cách ấn hai ngón tay vào cổ anh chàng.

- Mạch đây rồi... Vẫn có thể cảm nhận được, dù rất yếu nhưng nó ở đó.

- Ôi tạ ơn Chúa. – Bliss kêu lên, cùng lúc ngồi phịch xuống nền cát, thở phào nhẹ nhõm.

- Vậy anh ta sẽ ổn chứ? – Schuyler hỏi.

- Anh ta sẽ ổn thôi. – Jack nói. – Anh ta có thể không nhớ chuyện đã xảy ra, nhưng khi tỉnh lại, anh ta sẽ đi tìm cậu. Anh ta sẽ bị hút về người đã "đánh dấu" anh ta làm thần linh của cô ấy.

- Tại sao?

- Nụ hôn Thần Thánh tạo ra một sợi dây ràng buộc. Tức là anh ta giờ là người của cậu rồi. Không một ma cà rồng nào có thể chọn anh ta làm thần linh nữa. Khi cậu hút máu của anh ta, máu của cậu và của anh ta hòa vào làm một, và nó sẽ trở thành chất độc đối với bất kỳ Máu Xanh nào khác.

Bliss và Schuyler cùng thu nhận thông tin mới mẻ này.

- Vậy anh ta giờ giống như là bạn trai tớ? – Bliss hỏi lại, không chắc cô có thực sự muốn như vậy không.

- Nếu cậu muốn. – Jack trả lời. – Đây không phải một chuyện tầm phào, cậu biết đấy. Nó có ý nghĩa. Đối với cả hai phía.

- Tớ... - Bliss đỏ mặt.

- Được rồi. – Jack nói. Cậu nâng chàng trai lên. - Giờ đưa anh ta về phòng đã. Như vậy anh ta sẽ chỉ cho rằng mình bị chuếnh choáng đầu óc buổi sáng sau buổi chè chén tối qua thôi.

- Cám ơn, Jack. – Schuyler nói khi cả Morgan và Bliss đã an toàn trở về phòng họ. Cô đặt hờ một tay lên cẳng tay cậu để cậu biết hành động của cậu có ý nghĩa thế nào đối với cô.

Jack cười, đôi mắt ngọc lục bảo rực sáng trong ánh đèn mờ ảo. Schuyler nghĩ cô chưa từng gặp ai bình tĩnh được như vậy khi gặp phải áp lực. Cậu tỏa ra một sức ảnh hưởng kiên định, một dáng vẻ lãnh đạo bẩm sinh, làm dịu nỗi bất an của Bliss và chăm sóc chu đáo cho Morgan. Cậu đặt tay trái lên vai Schuyler.

- Bất cứ lúc nào cậu cần. Và nói với Bliss đừng lo lắng gì nhé. Tất cả chúng ta đều phạm sai lầm.

Làn da cậu tỏa nhiệt và cảm giác thật mịn màng trước sự đụng chạm của cô, và Schuyler chợt nghĩ họ có thể đứng đó như vậy mãi mãi, hóa tượng luôn trước ngưỡng cửa phòng cô. Nhưng Jack là người thả tay ra trước, nên cô đành miễn cưỡng thu tay mình về.

- Ừm... chúc cậu ngủ ngon. – Jack lẩm bẩm, gật đầu về phía mặt trời đang nhô lên từ từ xuyên thủng những đám mây. Cậu quay đầu bước đi, bước chân cậu nhẹ nhàng trên sàn gỗ.

- Chúc cậu ngủ ngon. – Schuyler thì thầm khe khẽ. – Mơ những giấc mơ đẹp nhé?

- Chắc chắn rồi! – Jack đáp lại.

Schuyler cười khe khẽ với bản thân mình khi cô khóa cửa phòng lại. Cô không định để Jack nghe thấy mấy lời cuối cùng đó, nhưng chẳng có gì là bí mật đối với một ma cà rồng có khả năng siêu thính.

Sáng muộn hôm đó, Schuyler và Bliss ngồi chung taxi ra phi trường. Máy bay của họ khởi hành lúc tám giờ nên cả hai chỉ có hai tiếng để ngủ sau mớ lộn xộn lúc sáng sớm.

- Cậu ổn chứ? – Schuyler hỏi.

- Chúa ơi, tớ cần một điếu thuốc. – Bliss nói, dò dẫm trong ví. Rồi cô lôi ra một điếu thuốc và châm lửa, đồng thời hạ cửa sổ xe xuống. – Làm một điếu không?

Schuyler lắc đầu.

- Tớ không chắc chắn lắm. – Bliss thú nhận. - Giờ tớ chỉ ước giá như tớ biết chờ đợi. Tớ không biết nữa, lúc đó tớ chỉ cảm thấy muốn làm chuyện đó. Cậu hiểu không? Bởi Mimi cứ nhắc tới nó liên hồi, và cả những cô nàng khác nữa chứ, lúc nào họ cũng khoác lác về những thần linh quen thuộc của mình. Còn tớ thì chỉ biết đực ra như một con ngốc, tớ không biết nữa, kiểu như một đứa còn trinh hay đại loại như vậy.

- Vậy chuyện đó rốt cuộc thế nào? – Schuyler hỏi.

- Thành thật?

- Ừm.

- Tuyệt cú mèo. Nó giống như thể cậu nuốt chửng cả linh hồn họ vậy, Schuyler à. Tớ có thể nếm cả... con người anh ta. Và rồi tớ thấy rất tuyệt vời, cậu hiểu chứ? Một cảm giác lâng lâng. Hối thúc. Giờ thì tớ hiểu tại sao mọi người lại làm chuyện đó. – Bliss thú nhận.

Chiếc taxi lao vù vù, hai cô gái nhìn ra ngoài ngắm cảnh những căn nhà, làn nước yên ả của vùng biển Caribê. Một cảnh tượng thật tuyệt vời làm sao, nhưng cả hai người lúc này chỉ mong mau chóng được quay về New York với những con phố bụi bặm, xám ngoét.

- Tớ vẫn chưa thực hiện nghi lễ đó. – Schuyler cũng thú nhận, hít một hơi thật sâu.

- Rồi cậu sẽ. – Bliss đáp, gạt tàn thuốc lá qua cửa sổ xe. – Nhưng lấy tớ làm gương đây nè, hãy nhớ khi chọn thần linh quen thuộc cho mình thì nên chắc chắn rằng anh ta có chút ý nghĩa nào đó với cậu. Tớ đã bị Morgan thu hút nhưng tớ không thực sự muốn anh ta. Tớ gần như chẳng biết gì về anh ta cả.

-----------------------------------------

HỒ SƠ BỆNH ÁN

Bệnh viện tâm thần St. Dymphna

Họ và tên: Margaret Stanford

Tuổi: 16

Ngày nhập viện: 5/4/1869

LỊCH SỬ BỆNH TÌNH:

Ngày 30/4/1869, được đề nghị điều trị cách ly. Bệnh nhân không có phản ứng. Ngày 23/5/1869, phương pháp điều trị cách ly chấm dứt.

Bệnh nhân tiếp tục rơi vào trạng thái mê sảng, ảo giác và ác mộng. Xu hướng muốn tự tử ngày càng thể hiện rõ hơn.

Bệnh nhân có dấu hiệu hung hăng, gây nguy hiểm cho bản thân và người khác. Được đề nghị chuyển sang khu điều trị có kèm kiểm soát an ninh.

TÌNH TRẠNG HIỆN TẠI:

Một tuần trước khi chuyển sang khu điều trị mới, bệnh nhân bắt đầu có phản ứng với liệu pháp điều trị. Bệnh nhân ở yên một chỗ và được phép ở lại trong khu điều trị hiện tại thêm vài tuần nữa. Trong thời gian này không thấy có dấu hiệu của ảo giác, kích động hay mất trí. Bệnh nhân phản ứng khá tốt với các câu hỏi của bác sĩ và tỏ ra đã hồi phục hoàn toàn. Được đề nghị trả về với gia đình sau ba tháng nữa nếu tình hình tiếp tục tiến triển tốt.

Ngày đăng: 26/11/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?