Gửi bài:

Q.2 - Chương 23

Sáu giờ tối, Tống Dư Vấn đang trên đường đi đến Trung tâm nghệ thuật "Đồng Mộng". Hôm nay, tinh thần của cô chuyển biến khá tốt, sẽ không động một chút là choáng đầu nữa, nạp xong thẻ điện thoại, đi đến sở cảnh sát cung cấp thêm lời khai.

"Bác sĩ Triệu, mấy ngày này thật sự phiền anh rồi." Lúc này lại phiền đến anh, cô thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt.

"Vâng, ngày mai sẽ không cần tiêm nữa." Triệu Sĩ Thành dừng xe ở cửa trung tâm nghệ thuật, "Muốn tôi chờ mọi người không?" Tuy anh không nhắc đến, nhưng cũng mơ hồ biết, nơi này hình như là nơi Hiểu Văn đi làm lúc trước.

Cô lắc đầu, "Không cần, buổi tối Thụy Thụy còn có một tiết nữa."

Trầm ngâm một lát, anh nhìn cô một cái cuối cùng, "Được rồi, tôi đi trước, nhớ bảo trọng."

"Vâng, anh cũng bảo trọng." Tống Dư Vấn xuống xe, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

"Vâng." Anh ấn chân ga đảo tay lái.

Về sau, không còn lý do gặp lại nữa.

"Mẹ!" Giọng nói trong trẻo của Thụy Thụy.

Nghe được tiếng con gái gọi, Tống Dư Vấn quay đầu, nhưng khi đồng thời nhìn thấy bóng người mảnh khảnh kia, ánh mắt cô trở nên sắc bén. Đỗ Hiểu Văn nắm tay Thụy Thụy, từ từ bước ra khỏi cửa lớn của trung tâm nghệ thuật.

Chiếc xe vừa dửng ở cửa trung tâm kia có chút quen mắt, càng nhìn bóng người cao lớn kia càng thấy quen, khiến cô do dự thiếu chút nữa thì dừng lại.

Đó là xe của Triệu Sĩ Thành sao? Bởi vì luôn đợi ở phòng khám, hơn nữa tình hình giao thông Ôn Thành cũng khiến anh không thể thích ứng, Triệu Sĩ Thành rất ít khi lái xe, cho nên, bây giờ anh lại lái xe đến trung tâm nghệ thuật, là tới tìm cô sao? Anh tới là vì sao...? Đến lên án sự vô tình của cô sao? Đối với vị hôn phu, Hiểu Văn cảm thấy thật có lỗi, nhưng thật sự không biết nên đối mặt với cục diện xấu hổ này thế nào, không biết nên đối mặt với chỉ trích của đối phương thế nào, cô không còn mặt mũi nào nhìn Triệu Sĩ Thành cả.

"Mẹ, đây là cô Đỗ đó, hôm nay cô ấy lại dạy bọn con vẽ tranh, cô ấy còn khen con vẽ đẹp nhá!" Đứa trẻ nào cũng thích được cô giáo khen, Thụy Thụy rõ ràng rất vui, đã sớm tự tin về phương diện hội họa hơn trước rất nhiều.

Sắc mặt Tống Dư Vấn phút chốc trầm xuống, ánh mắt lạnh đi, cô không ngờ, Đỗ Hiểu Văn lại chủ động tiếp cận con gái của cô.

"Thụy Thụy có tài vẽ trời ban, rất giống ba cô bé." Đỗ Hiểu Văn bỗng nghiêm mặt mỉm cười, cố lấy dũng khí, hy vọng có thể bình thản nói chuyện với cô.

Sắc mặt Tống Dư Vấn vẫn rất khó xem, nhìn chằm chằm nơi Đỗ Hiểu Văn nắm tay con gái.

"Thụy Thụy, lại đây!" Dư Vấn nháy mắt mang vẻ mặt lạnh như mùa đông, lạnh đến làm cho người ta run rẩy, khiến Thụy Thụy khó hiểu bị dọa, theo bản năng rụt vai lại, trốn phía sau cô Đỗ.

Tống Dư Vấn căn bản không thể chịu đựng được việc con gái gần gũi với Đỗ Hiểu Văn, liền đưa tay kéo con gái về: "Thụy Thụy, chúng ta đi!"

Bị cơn giận khó hiểu của mẹ túm đi, cả người Thụy Thụy cũng giật mình.

"Mẹ, con không đi, cô Đỗ nói dạy thêm cho con mà!" Hứng thú hội họa của nó đã bị kích thích, nó còn muốn vẽ nữa vẽ nữa!

Xem ra, có người muốn lấy lòng con gái cô để có thể cướp lấy vị trí mẹ của nó! Bất kỳ kẻ nào cũng đừng mơ! Tống Dư Vấn cảm thấy trong suy nghĩ của mình có lửa, đang rào rạt thiêu đốt.

"Tôi cảnh cáo cô, đừng có ý đồ tiếp cận con gái tôi!" Con gái chính là điểm yếu của cô, nếu có người dám chạm vào con gái cô, giết người cô cũng dám!

"Dư Vấn, tôi có thể mời cô ăn cơm, tâm sự một chuyện với cô không?" Cho dù thật sự khó khăn, Hiểu Văn vẫn ôn hòa nói.

Tâm sự? Có gì mà tâm sự?

Tống Dư Vấn đang muốn từ chối, "Mẹ, vừa rồi cô Đỗ nói muốn mời con ăn pizza đấy! Con thích cô Đỗ, con muốn đi con muốn đi con muốn đi!" Thụy Thụy hất tay mẹ ra, vui vẻ vẫy tay,

Dư Vấn nắm chặt tay, bị con gái làm giận đến phát run. Con thích cô Đỗ, vậy thì con cô? Còn mẹ của nó thì sao?

"Dư Vấn, cho tôi một cơ hội, mời cô ăn cơm được không?" Hiểu Văn mời rất thành khẩn.

"Mẹ, đi thôi, Thụy Thụy muốn cùng ăn pizza với cô Đỗ." Con gái đã làm nũng.

Đối mặt với sự năn nỉ của Hiểu Văn, quấn nhiễu của con gái, tất cả trong mắt Dư Vấn đều là khí lạnh. Thiên đường có đường cô không đi, địa ngục không cửa cô lại xông vào!

"Được, vậy đi thôi!" Cô ngẩng đầu lên, không giận ngược lại còn cười.

Trong nhà ăn Pizza Hut, trang hoàng rực rỡ, không khí thoải mái mà thân thiện. Dư Vấn để con gái ăn hơn nửa bát mỳ Ý trước, sau đó cẩn thận lấy khăn tay lau qua miệng cho con, lại dùng khăn tay gói một miếng pizza nhỏ đưa cho con gái.

"Thụy Thụy, con đi quen với vài bạn rồi chơi với các bạn đi." Cuối cùng cô đẩy Thụy Thụy, đuổi con gái đi chỗ khác.

Vừa đúng lúc trong nhà hàng có vài đứa trẻ tổ chức sinh nhật, bên trong có rất nhiều trẻ con, quen và không quen cũng đều chơi đùa, rất náo nhiệt.

"Vâng ạ!"

Chính mắt thấy Thụy Thụy không nghi ngờ gì, bóng nhỏ vui vẻ chạy đi, cô tao nhã nâng ly cà phê lên trước mặt, uống một ngụm nhỏ: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"

Hiểu Văn hôm nay uyển chuyển mềm mại, chăm chút rất dày công, váy dài thanh lịch mà lại độc đáo, cô vẫn không trang điểm, lại dùng thêm đồ trang sức trang nhã tinh xảo, bôi chút son bóng lên môi anh đào, ngây thơ muốn dùng cách thức nông cạn này để tăng thêm tự tin xuất hiện trước mặt Dư Vấn. Nhưng khi Tống Dư Vấn nâng tay, hồn nhiên hình thành tư thái tao nhã đã sớm vô hình đánh bại cô.

Từ khi bắt đầu đi học, Hiểu Văn luôn ngưỡng mộ Dư Vấn, không cần phải nói nhiều, có thể tao nhã mà lại có quyết đoán, không cần nổi giận cũng có thể làm cho đối thủ cảm thấy áp lực rất lớn.

Lúc này Hiểu Văn thầm nóng ruột vân vê góc áo, cuối cùng cũng vẫn cố lấy dũng khí, đi thẳng vào vấn đề, "Tôi đã có con của Hạ Nghị."

Dư Vấn vẫn cầm ly cà phê, mày vẫn thản nhiên, biểu tình quá bình tĩnh không hề bất ngờ, nháy mắt khiến cho Hiểu Văn như không còn gì để nói.

Cô đã nghĩ, nghĩ là ít nhất Dư Vấn sẽ có một chút kích động. Xem ra, cô ta đã sớm biết chuyện này. Là Hạ Nghị nói cho cô ta sao? Là Hạ Nghị đã sớm đi tìm Dư Vấn để ngả bài sao? Suy nghĩ này làm cho đáy lòng Hiểu Văn nổi lên một trận lo lắng.

"Dư Vấn, tôi và anh Nghị là yêu nhau thật lòng, có được không..." Cô thật cẩn thận nói điều tiếp, "Dư Vấn hãy nể tình chúng ta là bạn, có thể xin cô buông tay không, hoặc là suy nghĩ một chút cho đứa trẻ chưa sinh ra trong bụng tôi?"

Dư Vấn buông ly cà phê, thiếu chút nữa bật cười.

Bởi vì, Đỗ Hiểu Văn thật đúng là si tâm vọng tưởng. Nể tình bạn bè? Tống Dư Vấn cô có loại "bạn bè" phá hỏng cuộc hôn nhân của cô sao?" Tống Dư Vấn cô sẽ vì đứa bé trong bụng "bạn bè", mà hào phóng chúc phúc cho chồng mình ư? Cô giống người thiện lương đến thế sao?

"Hiểu Văn, cô nhìn thấy trên đầu bạn cô là tôi có ánh hào quang của thiên sứ à?"

Một câu trào phúng, Hiểu Văn lúng túng cứng ngắc.

"Anh Nghị đã nói, anh ấy yêu tôi... Anh ấy không yêu cô." Vội vàng nuốt nước bọt, vì yêu, Hiểu Văn quyết tâm.

Anh Nghị không yêu Dư Vấn, mãi cũng không yêu, vì sao Dư Vấn còn muốn dây dưa? Năm năm trước, cô có thể vì cho Thụy Thụy một người ba mà rút lui, bây giờ năm năm sau, vì sao Dư Vấn lại không thể chúc phúc giống như cô ngày đó?

Dư Vấn chậm rãi trả lời: "Thật có lỗi, tôi chưa bao giờ tự làm khó bản thân, năm năm kết hôn, tôi cũng chưa từng hỏi anh ấy vấn đề rắc rối có yêu tôi hay không, nếu như đây là đáp án cô muốn nghe."

Đỗ Hiểu Văn nghĩ những lời này có thể đả kích cô ư? Từ rất lâu phía trước, Tống Dư Vấn cô đã sớm tiếp nhận vào trái tim chuyện "anh ấy không yêu tôi" này là thật rồi! Trong cuộc hôn nhân này, cô đã sớm mặc giáp sắt đao thương bất nhập, người khác nói hai ba câu, làm sao có thể làm cô bị thương?

Hiểu Văn nhất thời không nói gì. Bởi vì, cô không thể tưởng được Dư Vấn vẫn trấn định như thế, cho dù có rộng lượng, là người phụ nữ kiêu ngạo, một khi đã rơi vào tình yêu, không phải sẽ sinh ra ghen tuông ngay cả bản thân mình cũng không thể khống chế sao?

"Cô rất ngạc nhiên, vì sao tôi không tức giận?" Dư Vấn cười hỏi.

Hiểu Văn do dự một chút, gật đầu. Cô tò mò, rất tò mò, cô rất muốn biết, có phải Dư Vấn thật ra đã sớm không yêu Hạ Nghị nữa không?

Dư Vấn dựa vào ghế tựa, nói ra từng chữ: "Bởi vì, cô không phải người đầu tiên."

Hiểu Văn sửng sốt một chút, nghe không hiểu.

Dư Vấn nói rõ tâm tình cho cô, "Năm năm kết hôn, cô không phải người đầu tiên chạy đến nói với tôi, anh Nghị không yêu tôi, anh ấy yêu cô, để tôi tốt bụng chúc phúc cho họ."

Phút chốc, chén trà đỏ hình thành một dòng nước nhỏ, Hiểu Văn kinh hoảng làm đổ ly trà trước mặt mình, nước trà chảy xuống váy dài tinh khôi của cô, nhưng cô vẫn ngạc nhiên đến chẳng kịp lau đi.

"Khi tôi có mang Thụy Thụy, không muốn gặp anh ấy, vì trên người anh ấy toàn là mùi nước hoa của phụ nữ. Vừa sinh Thụy Thụy không bao lâu, thư ký của anh ấy gọi điện thoại đến, "mời" tôi nên sớm từ chức, rồi sau đó, có vài người phụ nữ thậm chí còn cam tâm tình nguyện dỡ hào quang tiền đồ xuống, chỉ cần ở lại cạnh anh ấy là được rồi! Vài năm này rất mong tôi có thể thành người phụ nữ hào phóng chúc phúc cho họ, đúng là đếm không xuể." Trong tình yêu của anh có bao nhiêu thật lòng bao nhiêu giả dối, cô đã sớm chết lặng đến không muốn nghĩ nữa.

"Đỗ Hiểu Văn, thật đáng tiếc, bảo tôi chúc phúc cho hai người, cô cũng chẳng phải người đầu tiên." Có rất nhiều người phụ nữ xếp hàng trước cô đấy!

Cô chỉ chết lặng, nhưng lại là đả kích quá lớn với Hiểu Văn, cả người cô như vỡ tan.

"Cô, cô nói dối..." Môi Hiểu Văn nháy mắt liền tái nhợt.

Cô rất không biết lượng sức, cô sớm nên biết, mình không phải đối thủ của Dư Vấn.

"Tôi nói dối ư?" Khóe môi Dư Vấn cong lên, không nói lời thừa, cô mở túi lấy ra di động hôm nay vừa mua, mở loa ngoài ra bấm một dãy số.

Đầu kia di động là giọng nói nũng nịu vang lên: "Hạ phu nhân, tìm tôi có việc à?"

Là Tình Toàn.

Dư Vấn lạnh nhạt hỏi, "Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi một chút, ảnh chụp lần trước cô gửi cho tôi là thật hay giả?"

"Cô nói ảnh trên giường của tôi với chồng cô à?" Tình Toàn sợ thiên hạ không loạn, lập tức liền nở nụ cười, "Hạ phu nhân, cô không ngây thơ vậy chứ?"

Ảnh trên giường? Hiểu Văn mím môi, không thể tin mở to mắt.

Dư Vấn cười lạnh lùng, người ngây thơ không phải cô, "Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, Hạ Nghị có nói yêu cô không?"

"Yêu hả?" Tình Toàn cười ha ha, "Đương nhiên có chứ! Mỗi lần khi chúng tôi "làm", anh ấy cũng vừa làm vừa nói yêu tôi mà!"

Dư Vấn đưa mắt lạnh nhìn Đỗ Hiểu Văn cả người cũng bắt đầu phát run.

"Gửi bức ảnh đó lại đây lần nữa, chuyện công việc tôi sẽ suy nghĩ lại!" Lãnh đạm nói xong, Dư Vấn cắt điện thoại.

Điện thoại của cô vừa mới gác qua mặt bàn, một tin nhắn đã gửi đến.

"Cô muốn xem không?" Dư Vấn chậm rãi hỏi.

Muốn xem, cô mặc sức, cô rất hoan nghênh. Dù sao, dù thế giới có tàn khốc thế nào, đối với cô mà nói, lòng tự trọng của phụ nữ làm cho người ta tuyệt đối không muốn thua!

"Không, tôi không nên xem đâu!" Hiểu Văn không thể chịu đựng được, không khống chế được thét lên.

Như vậy đã chịu không nổi? Về sau chuyện làm cô chịu không nổi, còn nhiều đấy! Dư Vấn cười lạnh lùng.

"Đỗ Hiểu Văn, cô cảm thấy cô có thai con của anh ấy là cô thắng ư? Cô cảm thấy tình yêu của hai người tiếc nuối mà đẹp đẽ, cô đã thắng? Trong ký ức của anh ấy, cô dịu dàng như nữ thần, lương thiện, thân thiết, đáng yêu, làm nhiệt tình từ từ lắng đọng rồi biến mất, trong cảm nhận của anh ấy, cô cũng sẽ dần giống tôi thôi, khuôn mặt đáng ghét đến mức chẳng còn chỗ nào đáng yêu, không còn phẩm chất gì để nói nữa!" Ngó nhìn gương mặt Đỗ Hiểu Văn sắp sụp xuống, cô gằn từng tiếng đả kích.

Không phải như thế, không phải như thế! Anh Nghị rất yêu cô, tình yêu của họ không yếu ớt giống Dư Vấn nói như thế! Hiểu Văn rơi lệ đầy mặt, cảm xúc kích động phập phồng, cô che bụng, cảm thấy đau xót âm ỉ.

Cô thắng rồi, Tống Dư Vấn cô không có tình yêu nhưng vẫn thắng! Dư Vấn thong thả đứng dậy, khinh thường nói: "Về sau, đừng tìm tôi nói chuyện vớ vẩn này nữa, Tống Dư Vấn tôi muốn, không ai ngăn được, Tống Dư Vấn tôi không bỏ, không ai ép được!"

Ý cô ta là, cô ta sẽ không ly hôn? Sắc mặt Hiểu Văn tái nhợt, môi mím lại chẳng nói nổi một lời.

Dư Vấn đùa cợt lại chút thông cảm nhìn cô liều mạng ôm bụng còn bằng phẳng, dáng vẻ như rất thống khổ, còn cố ý nói: "Đỗ Hiểu Văn, cô yên tâm sinh con của Hạ Nghị ra! Chờ Thụy Thụy của nhà chúng tôi tròn 16 tuổi, trên chứng minh thư là người trưởng thành, tôi tự nhiên sẽ chúc phúc cho các người!" Cô cố ý kéo thời gian ra thật dài, làm đối thủ không còn một tia hi vọng. À, đúng rồi, thiếu chút nữa quên, cô còn bổ sung một câu: "Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, nếu tình yêu vĩ đại của các người có thể kéo dài được mười năm nữa!"

Nói xong, Dư Vấn cầm lấy túi da, đứng dậy liền chuẩn bị mang con gái rời đi.

"Ô ô ô ô ô." Sau lưng truyền đến tiếng khóc.

Cả người Dư Vấn cũng cứng lại.

"Mẹ gạt người, ở bên ngoài ba không có phụ nữ mà!" Bị tiếng hét của cô Đỗ đưa tới, Thụy Thụy ngồi xổm xuống khóc rất đau lòng, "Mẹ gạt người, ba tốt lắm, ba không có xấu mà!"

Cả người Dư Vấn như hóa đá. Thụy Thụy đứng phía sau cô từ lúc nào?

"Thụy Thụy..." Cô khô khan gọi tên con gái, thong thả ngồi xuống, muốn ôm nó, muốn dỗ nó.

Nhưng.

"Con hận người lớn các người, con ghét người lớn các người!" Thụy Thụy lại dùng sức đẩy cô ra, khóc lóc chạy ra cửa.

Dư Vấn bị đẩy ngã, hoa mắt một trận. Cô là vai nữ phản diện, nhưng cho tới bây giờ, cô không ngờ lại xúc phạm đến thế giới thuần khiết của con gái.

Mục lục
Ngày đăng: 15/06/2017
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục