Gửi bài:

Q.2 - Chương 18

Vì sao, lại cảm thấy đau?

Khi đưa cô tới bệnh viện, khuôn mặt cô đã trắng đến không còn chút máu, trên người cũng có nhiều vết thương. Khi nhìn cô lâm vào hôn mê, đáy lòng anh lại bắt đầu sinh một loại cảm xúc xa lạ, cảm thấy đau, nhè nhẹ đau đớn.

Vì sao lại đau? Đó chỉ là một người phụ nữ không quá quen thuộc thôi mà. Nhưng khi nhìn thấy cô, nửa dưới người cô nhiễm màu máu đỏ tươi, trên gương mặt tái nhợt bất tỉnh vẫn là quật cường cứng rắn như đá, một khắc đó, trái tim đã bị một sức mạnh xa lạ đánh trúng. Cảm giác đau đớn thật chân thật.

Lúc sáng sớm, khi cô tỉnh lại, lại phát hiện ngón tay giật giật không thể nhúc nhích. Cô thong thả mở to mắt, nhìn về phía tay mình. Thì ra tay mình bị bọc một lớp băng rất dày.

Một nơi khác, cũng như bị thương, âm ỉ đau đớn. Cô đặt tay lên bụng mình, nơi này trống rỗng, một trực giác mãnh liệt kéo đến, con đã không còn nữa.

Triệu Sĩ Thành vốn trông cô cả đêm, thấy cô mở hai mắt, anh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Tống Dư Vấn, chúc mừng cô đã trở lại từ quỷ môn quan." Đêm qua cô được đưa đến bệnh viện, chảy máu rất nhiều, bác sĩ đoán đã mất ít nhất 500cc, tình tình rất nguy kịch.

Lại truyền máu lại cấp cứu, nhìn thôi anh cũng bỡ ngỡ cả người. Nhưng anh chỉ cảm thấy, cô tỉnh lại rồi, phụ nữ như cô rất cứng rắn, cho dù giằng co với tử thần cũng có thể thắng!

Cô khẽ động khóe môi, cười nhẹ, trong mắt hổ phách là sương mù mê man, như sâu không thấy đáy.

Anh đang nhìn cô, trong lòng khẽ nhúc nhích, lại có loại cảm giác rơi xuống.

Anh vội vàng gạt qua một bên, "Cô còn cười à, bác sĩ nói thân thể cô bị tổn thương quá nặng, về sau có thể không sinh được nữa!" Không hiểu sao anh lại có chút tức giận, cố ý nói rất nghiêm trọng.

Thật ra, bác sĩ nói là nếu như điều trị không tốt thôi.

"Tôi đã có Thụy Thụy, có thể sinh nữa hay không tôi cũng chẳng sao cả." Chính thức quen anh chẳng đến mấy ngày, nhưng những chuyện đã trải qua làm cô cảm thấy hai người như có tình chiến hữu.

Bởi vì, anh và cô đều là người bị vứt bỏ. Hơn nữa cô cười là vì đêm qua cô nhận thức rất mơ hồ, sự thật và cơn mê giao nhau, loáng thoáng như có người bị bác sĩ mắng rất thảm, nhân viên y tá cũng tức giận trực tiếp dùng cực hình khinh bỉ để tra hỏi anh. Chắc là bác sĩ và y tá đoán là anh bạo hành vợ rồi. Đúng là người thành thật, đến đầu gỗ cũng biết biện minh cho mình, hoặc sau khi nộp viện phí rồi lẳng lặng mà chuồn êm, nhưng cô cũng cảm kích anh, khiến cô không đến mức càng bi thương.

Nghe được lời của cô, Triệu Sĩ Thành lại thấy tim đập nhanh ngay cả bản thân cũng khó hiểu.

"Ba mẹ cô đâu?" Anh cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, "Họ có thể đến đón cô không? Hay đưa con gái cô đến?"

Cô thật sự chỉ có một mình? Lại cảm thấy cô thật cô đơn, cô đơn đến mức làm cho người ta đau lòng.

"Ba mẹ tôi cũng kinh doanh ở Thượng Hải, họ bình thường bận nhiều việc, một năm nhiều nhất về một hai lần." Gia đình của cô rất phức tạp, ba mẹ bình thường không phải bận nhiều việc, thì cũng tự vui chơi thôi.

Cho nên mới tạo nên tính cách độc lập cho cô.

Năm đó nếu không phải muốn giúp Hạ Nghị gây dựng sự nghiệp, cô sẽ vẫn mở rộng đất trời của mình ở Thượng Hải. Có lẽ, còn có thể tìm một người đàn ông Thượng Hải dịu dàng, cẩn thận lại biết săn sóc.

"Về phần con gái tôi, ở bệnh viện không thích hợp cho trẻ con." Cô nhẹ giọng trả lời.

Sức khỏe cũng gần như mất hết, cô không muốn để con gái thấy mình chật vật và tiều tụy như thế.

Lo lắng thật lâu, cuối cùng anh vẫn hỏi:

"Tống Dư Vấn, muốn tôi báo cho anh ta không?" Hạ Nghị tóm lại vẫn là ba đứa bé, anh cảm thấy, chắc nên để Hạ Nghị biết, con không còn, thân thể của cô vì thế hại rất nhiều.

Đây là chuyện mà một người chồng nên cùng chia sẻ với cô.

Một câu của anh làm không khí nhất thời trầm lại. Yên lặng ngắn ngủi như cây cung níu chặt ngực anh, khiến anh cảm thấy có chút khó thở.

Về chuyện cô từng có thai, lại chuyện sảy thai này nữa, cô tuyệt đối sẽ không nói cho Hạ Nghị. Thời gian mang thai của cô và Đỗ Hiểu Văn trước sau chỉ kém nửa tháng mà thôi, việc này khiến cô cảm thấy buồn cười mà nhục nhã. Cô ép mình thấy rõ người ta phản bội, khiến tình cảm lại khắc sâu xuống đáy lòng, cũng hoàn toàn không còn sót lại chút gì.

"Không!" Cô lắc đầu.

"Giờ cô tính thế nào?"

Anh còn chưa ký giấy kết hôn với Đỗ Hiểu Văn, biết rõ sự thật, muốn chia tay thật dễ, nhưng tình hình của cô lại có vẻ phức tạp.

"Bây giờ ngoài Thụy Thụy, ai cũng không quan trọng với tôi." Nếu nói năm năm hôn nhân đã giày vò tình yêu của cô, vậy thì trái tim cô bây giờ đã thành tro tàn.

"Tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn cho Thụy Thụy. Thụy Thụy còn bé, còn chưa thể tự suy nghĩ và phân tích, chưa có khả năng phán đoán, đối mặt với chuyện ly dị của ba mẹ, tôi sợ con bé sẽ chịu tổn thương lớn, tôi sẽ dùng nhiều thời gian từ từ dẫn đường cho Thụy Thụy, đế con bé sẽ thấy chuyện ba mẹ chia tay không phải sai lầm." Thụy Thụy là tất cả của cô, cô không thể để con gái chịu thương tổn. Đến lúc đó rồi, tôi sẽ ly hôn với Hạ Nghị." Cô và Hạ Nghị không có khả năng quay đầu.

Cô thật sự rất bình tĩnh, bình tĩnh đi phân tích thế cục, không xúc động, lựa chọn cách giải quyết tốt nhất cho con gái. Nhưng nói như vậy, sẽ không phải tra tấn và hành hạ mình sao. Vấn đề này, tự anh không ngờ mình lại hỏi ra miệng.

"Sẽ không đâu! Bởi vì, tôi sẽ dùng thời gian một hai năm để con gái tôi thích ứng với cuộc sống không có ba, về phần họ..." Cô lạnh lùng nói, "Nghĩ đến Đỗ Hiểu Văn thuần khiết của anh ta, bị người cứng rắn như tôi biến thành tiểu tam vô sỉ, nghĩ đến kết tinh tình yêu của họ, vừa sinh ra đã bị người ta gọi là con tư sinh, nghĩ đến mỗi ngày anh ta phải ngâm mình trong nước mắt và đau khổ, mỏi mệt, đau lòng không thôi, tôi tuyệt không tủi thân, tuyệt không cảm thấy bị tra tấn, ngược lại, cảm thấy rất vui vẻ!"

Muốn cô chúc phúc ư? Có thể! Trước hãy nhận lấy sự thật nhục nhã đi!

...

Anh chăm sóc Hiểu Văn suốt ba ngày. Hiểu Văn nghén rất nghiêm trọng, gần như không ăn được gì cả, hoặc là miễn cưỡng ăn rồi lập tức lại nôn hết ra. Ba ngày này sợ sức khỏe cô không chịu nổi, anh không rời cô một tấc, cầm theo bình dịch gluco.

Nhưng anh còn có Thụy Thụy, hơn nữa, anh không xác định được Hạ phu nhân đã về hay chưa. Anh không có mặt mũi gọi điện thoại cho cô, chuyện lớn như vậy, đoán chắc Hạ phu nhân thần thông quảng đại đã biết.

Anh đến nhà dì Vương hàng xóm đón Thụy Thụy.

"Dì Vương, càng ngày dì càng trẻ đẹp đó." Anh cười hì hì lấy lòng, miệng rất ngọt.

Nhưng mà, hôm nay dưới sự "đùa giỡn", dì Vương lại không hừ anh vài tiếng, mà vội vàng kéo anh vào.

"Hạ tiên sinh, cậu đã trở lại rồi!" Dì Vương nóng lòng như lửa đốt, "Bảo vệ dưới nhà cũng tìm cậu vài lần, hôm qua cảnh sát cũng phái người đến đây, nhưng chúng tôi không liên lạc được với cậu, vội muốn chết!"

Tuy làm hàng xóm nhiều năm, Hạ phu nhân cũng đã dùng một khoản tiền thuê bà tạm thời chăm sóc Thụy Thụy, nhưng mà, hiện tại quan hệ giữa các hộ ở tòa nhà cũng chỉ sơ sơ, dì Vương chỉ biết vợ chồng họ kinh doanh, nhưng cụ thể buôn bán gì, mở công ty gì thì thật sự không rõ lắm.

"Cảnh sát cũng được điều đến ư?" Anh kinh ngạc.

Đã xảy ra chuyện gì?

"Hạ phu nhân mất tích!"

"Hạ phu nhân mất tích?" Anh như con vẹt học nói, kinh ngạc lặp lại.

Không phải Hạ phu nhân đi công tác sao? Cô ấy làm sao có thể mất tích?

Dì Vương quay đầu nhìn Thụy Thụy trong phòng một cái, xác định Thụy Thụy đang làm bài tập, không nghe thấy họ nói chuyện, cũng không sợ nữa, mới hạ giọng, vội la lên, "Ba ngày trước, ở gara tầng hầm ngầm, khi Hạ phu nhân lấy xe, có bốn gã leo lên xe cô ấy, bảo vệ công ty thấy khác thường, cho nên muốn xác nhận một chút, xem có quen họ không?" Bảo vệ cũng sợ do mình ngạc nhiên lại coi bạn bè chủ hộ là cướp, trước khi chưa xác nhận, vẫn không dám báo cảnh sát.

"Ngày hôm qua người ở đồn cảnh sát chủ động đến, nói có một chiếc xe BMW bị vứt ven đường, bên trong có túi da và điện thoại, hư hư thực thực xảy ra vụ án, muốn tìm chủ xe là Hạ phu nhân để hỏi rõ ràng."

Vậy tìm đi! Trái tim anh rối lại, vì...

"Tất cả mọi người không liên lạc được với Hạ phu nhân, cô ấy mất tích, có thể đã bị sát hại!" Dì Vương nói ra suy đoán của cảnh sát.

"Hồ đồ, nói bậy!" Anh hét lớn, cao giọng, "Vợ tôi phải đến Nghiễm Châu công tác, lúc đi, rõ ràng cô ấy nói như vậy!"

Giọng anh quá lớn, Thụy Thụy ở buồng trong vừa nghe thấy giọng anh thì lập tức chạy tới, "Ba!" Nhảy vào trong lòng anh.

Mấy ngày nay, nó khổ muốn chết, mẹ đi công tác, ngay cả ba cũng không gặp. Nhưng anh cũng không còn lòng dạ nào, tay không ôm lại nó, vội vàng đi đến đầu cầu thang, gọi điện thoại cho trợ lý của Hạ phu nhân.

"Vợ tôi đi đâu?" Điện thoại vừa nối máy, anh đã hỏi thẳng.

Anh vừa rồi gọi cho Hạ phu nhân, quả thật vẫn là trạng thái không liên lạc được.

"Giám đốc Tống đến Nghiễm Châu bàn chuyện." Đáp án của trợ lý cũng không đổi.

"Đưa điện thoại của cô ấy ở Nghiễm Châu cho tôi, tôi tìm cô ấy có việc gấp!" Anh không nói nhảm.

Song.

"..." Trợ lý không nói ra được.

Anh lập tức biết, mình bị người lừa.

"Cô ấy rốt cuộc đã đi đâu? Lập tức liên hệ với cô ấy cho tôi!" Anh rống to.

"..." Trợ lý bị nghẹn giọng.

Ở công ty, mọi người cũng công nhận tính tình tổng giám đốc Hạ rất tốt, khá khôi hài, dễ dàng nói chuyện, dễ dàng thông qua, chuyện gì cũng cười cười nhún nhún vai rồi không so đo, rất nhiều khi, thậm chí còn dễ dãi nữa. Trái lại, giám đốc Tống còn có chút rất lạnh lùng rất nghiêm túc, yêu cầu với nhân viên cực cao.

"Cậu đừng có làm lãng phí thời gian của tôi, cảnh sát tìm khắp nơi cũng không thấy, cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi?" Hạ Nghị thất thố đến nói tục trước mặt mọi người.

Do dự vài giây, trợ lý cảm thấy tình hình thật nghiêm trọng, cuối cùng vẫn chọn nói thật: "Tổng giám đốc Hạ... Thật ra, tôi cũng không biết giám đốc Tống đi đâu, cô ấy chỉ nói mình có việc tư muốn xử lý, phải rời công ty vài ngày, lúc ấy cô ấy nói rất bình thường, có công chuyện quan trọng thì liên lạc bằng điện thoại... Nhưng, tôi vẫn không liên lạc được với cô ấy..."

Xong rồi. Cô thật sự đã xảy ra chuyện. Toàn thế giới biết đều nói, dục vọng của nữ vương bệ hạ ôm sự nghiệp mạnh hơn ôm đàn ông, hiện tại, cô lại mất liên lạc với cấp dưới! Nghe vậy, nháy mắt, Hạ Nghị cảm thấy tay chân cũng rét run.

Mục lục
Ngày đăng: 15/06/2017
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục