Gửi bài:

Chương 47

Tần Vũ Phi cảm thấy những ngày này là khoảng thời gian vui vẻ nhất cho đến bây giờ của cô, nhớ lại lúc trước cô trốn tránh Cố Anh Kiệt, mỗi ngày miên man do dự suy nghĩ, liền thầm nghĩ muốn cho bản thân một cái tát, mắng một câu: "Đồ thần kinh!"

Cô cũng vui vì đó là Cố Anh Kiệt, chỉ có anh mới kiên trì như vậy, bao dung cô như vậy, cô cảm thấy mình thật sự rất may mắn.

Sau khi Cố Anh Kiệt đến nhà cô, Tần Vũ Phi cảm nhận được công tắc cuối cùng trong lòng rốt cuộc cũng mở ra, dũng khí cùng năng lượng tràn ngập trong lồng ngực, trong mỗi tế bào của cơ thể cô.

Cô thậm chí không thể hiểu bản thân lúc đó, vì sao lại sợ? Vì sao không dám thừa nhận mình thích anh? Vì sao không dám suy nghĩ đến tình yêu?

Tình yêu đẹp đẽ biết bao nhiêu, cảm giác hạnh phúc cũng đẹp đẽ biết bao nhiêu.

Tuy rằng sau đó Tần Văn Dịch không hỏi nhiều đến việc con gái và Cố Anh Kiệt đã phát triển tới đâu, cũng chưa nói muốn hẹn Cố Anh Kiệt nói chuyện, dường như ông còn giữ lại lá bài cuối cùng, tuy rằng bà Cố vẫn chưa nói muốn gặp Tần Vũ Phi, dù biết rõ con trai đã ra mắt Tần gia, xác nhận quan hệ của hai đứa, bà vẫn im hơi lặng tiếng.

Tuy rằng thế này thế kia, nhưng Tần Vũ Phi không hề lo lắng, không hề sợ hãi, mặc kệ sau này có ra sao, cô nghĩ bọn họ đều có thể giải quyết thỏa đáng.

Tâm trạng của cô vô cùng tốt, tốt đến mức quên hỏi Cố Anh Kiệt tối hôm đó đang nói chuyện với ai, vì sao lâu như vậy mà máy vẫn bận. Cô mang tâm tình vui vẻ đi làm, gọi Cố Anh Kiệt hỏi anh đang làm gì, cũng báo cáo mình đang làm gì, sau đó lại nói buổi trưa ăn cái gì, trong công việc gặp phải ai, vân vân...

Cố Anh Kiệt cũng phối hợp với cô, cùng cô nói vài chuyện nhàm chán một lúc.

Cuối tuần sau khi đến Tần gia, Cố Anh Kiệt rời nhà lớn, trở lại chỗ ở của mình.

Anh nghĩ trong lòng mẹ đã có thể chấp nhận sự thật này rồi, tuy bà vẫn cần một ít thời gian để suy nghĩ, về phần suy nghĩ cái gì, Cố Anh Kiệt nghĩ chẳng qua chỉ là vấn đề thể diện.

Nhưng tối thứ năm bà Cố đột nhiên nói một câu, chủ nhật bà muốn tản bộ ở cửa hàng nào đó, bảo con trai về bên kia đi, không thể cứ suốt ngày làm phiền bà ở đây được, lại oán giận anh mỗi ngày về nhà quá muộn, chỉ biết làm việc rồi hẹn hò, biến nơi này thành chỗ để ngủ, anh không chê mệt nhưng bà thì thấy rất mệt.

Cố Anh Kiệt hiểu rõ, đây là vì mẹ không nỡ để anh khổ cực, thả anh đi yêu đương cho tốt, lại ngầm báo lịch trình của bà cho anh, vì vậy nói: "Sao trùng hợp thế nhỉ, cuối tuần này con và Tần Vũ Phi cũng định đi dạo phố."

Bà Cố im lặng, Cố Anh Kiệt xem như đây là ngầm đồng ý cho màn hội ngộ bất ngờ của bà và hai người.

Thứ sáu sau khi tan tầm anh nhanh chóng về nhà, vừa mở cửa liền bị một người bổ nhào vào ôm lấy gắng sức hôn.

Cố Anh Kiệt không khách sáo chân thành đáp lại, mãi đến khi người nọ xin tha mới thôi.

"Em lại trốn về sớm." Anh buông cô ra, vuốt vuốt mũi cô, công ty cô cách đây khá xa, thời gian tan tầm như nhau, cô không thể đến sớm hơn anh được.

Tần Vũ Phi cười ha ha, lại ôm lấy anh hôn một cái. "Muốn làm anh bất ngờ đó mà."

"Nếu ba em trách mắng anh lừa em đi, không chịu làm việc nghiêm túc, em nhất định phải nói giúp cho anh đấy." Cố Anh Kiệt giả vờ thở dài, nói thêm, "Quên đi quên đi, em mà nói giúp anh không chừng tội đã nặng còn nặng thêm."

"Đáng ghét." Tần Vũ Phi bĩu môi. "Anh hẳn là nên vô cùng vui mừng ôm em xoay xung quanh, nói: Oa, sao em lại ở đây mới đúng." Cô khoa tay múa chân làm ra một vòng ôm, dùng giọng điệu nhấn mạnh chỉ bảo anh nên nói thế nào.

Cố Anh Kiệt cười, nói không được, Tần Vũ Phi đẩy anh: "Nhanh lên đi."

Cố Anh Kiệt cười to nhưng không di chuyển. Tần Vũ Phi bĩu môi, vừa muốn giở tính khí lại đột nhiên bị anh ôm lên xoay vài vòng, cô sợ hãi kêu to, nghe thấy Cố Anh Kiệt cười ha ha nói: "Em là trẻ con à? Muốn chơi như thế sao?"

Tần Vũ Phi cũng cười, la lên: "Lời thoại sai, lời thoại sai, phải làm lại lần nữa."

Cố Anh Kiệt ngừng lại, ngửa đầu nhìn, hai gò má cô phấn hồng, đôi mắt long lanh, thật sự rất đẹp. "Phải nói lại câu em nói lúc nãy cơ." Cô bắt bẻ.

Anh ôm cô lên cao rồi đột nhiên thả tay đổi thành ôm ngang người tiếp được, cô bị dọa một trận, oa oa kêu lớn, anh ôm cô vào phòng khách rồi đặt xuống sô pha. "Oa, em lại có thể ở đây à?" Anh nói, nhưng giọng điệu hoàn toàn không như cô chỉ đạo lúc nãy mà từ tính sâu lắng, ôn nhu mê người.

Tần Vũ Phi nằm trên sô pha nhìn vào mắt anh, sau đó vòng tay qua cổ anh kéo xuống, hôn anh một cái. "Anh nói sai rồi, phải là, sao em lại ở đây."

"Được rồi, sao em lại ở đây?" Anh ngoan ngoãn sửa lại.

"Đây là nhà bạn trai của em!" Cô lớn tiếng nói, "Em muốn tới thì tới thôi."

"Ừ." Cố Anh Kiệt gật đầu, "Đúng là như vậy, bạn trai em chắc chắn sẽ rất vui, nhưng nếu em có thể ở lại anh ta sẽ vui hơn nữa."

"Vậy anh ta không sợ em sẽ đánh gãy chân anh ta sao?"

Cố Anh Kiệt trừng mắt nhìn cô: "Rất sợ đấy."

Tần Vũ Phi dùng sức đánh anh một cái: "Anh phải nói là không sợ, cái gì cũng không sợ."

"Nói dối là không tốt mà." Anh cười trêu cô.

"Đây không phải là nói dối." Cô hùng hồn, "Đây là chiến lược dỗ ngọt, phụ nữ rất thích nghe mấy lời này."

"Được rồi, vì em cái gì anh cũng không sợ." Cố Anh Kiệt lưu loát bày tỏ xong lại nói: "Đến lượt em đấy."

"Đến lượt em cái gì?"

"Đến em nói rồi, chiến lược dỗ ngọt, nhanh lên, đàn ông cũng thích nghe mấy lời này."

Tần Vũ Phi cười khanh khách, chơi xấu quay đầu sang một bên không nói. Cố Anh Kiệt cù cô, "Nói nhanh lên, không thì anh lỗ vốn mất."

"Đàn ông chịu thiệt là đương nhiên mà." Tần Vũ Phi không biết xấu hổ nói.

"Nghe có vẻ có lý nhỉ." Cố Anh Kiệt bày ra vẻ mặt hung ác.

Tần Vũ Phi cười ngọt ngào, "Cho nên anh phải nhanh cảm ơn em đã cho anh chịu thiệt đi."

"Được rồi, để tỏ rõ lòng biết ơn của anh, anh trịnh trọng tuyên bố với em, chủ nhật chúng ta đi dạo phố, có thể tùy ý gặp mẹ anh rồi."

Nụ cười trên môi Tần Vũ Phi cứng đờ.

"Đối phó xong mẹ anh, cửa ải của ba chắc chắn sẽ không thành vấn đề."

Tần Vũ Phi trở nên nghiêm túc: "Chủ nhật à?"

"Đúng."

"Ngày kia?"

"Không sai."

"A a a!" Tần Vũ Phi đẩy Cố Anh Kiệt ra rồi ngồi dậy, "Ngày mai em phải đi spa thôi, còn phải mua quần áo mới nữa."

"Không cần khẩn trương như vậy, mẹ anh cũng không ăn thịt em đâu, bà ấy à, chỉ cần mặt mũi thôi, lần này cũng không phải ngày hẹn chính thức gì cả, có lẽ do lo lắng mọi người đều cẩn thận, bà ấy cũng sẽ ngại, cho nên mẹ anh nói chủ nhật muốn đi dạo phố, còn cố ý nói cho anh sẽ đi đâu, đến lúc đó chúng ta cũng đi shopping rồi vờ như vô tình gặp bà, tự nhiên một chút, mọi người cùng ăn một bữa cơm là được rồi."

Tần Vũ Phi ngẩn người, "Mẹ anh thích loại kịch gặp mặt này à?"

"Thật ra tính cách của bà ấy hơi giống em đấy, đều mạnh miệng nhưng lòng lại mềm yếu, sĩ diện, sau đó tìm một đường lui tốt cho mình."

"Em đâu có!" Tần Vũ Phi ấm ức.

"Dù sao bà ấy muốn gặp mặt như thế, chúng ta đành phải thực hiện mong muốn của bà thôi."

"Được rồi." Tần Vũ Phi hỏi rõ đó là chỗ nào, quyết định ngày mai đi một vòng nghiên cứu địa thế. "Phải xem trước chỗ nào có quà thích hợp, đến lúc đó mua trước, lúc thấy mẹ anh thì nói trùng hợp vừa mới mua, liền đưa cho bà luôn." Tần Vũ Phi suy tính, như vậy không quá gượng ép, cũng không nịnh bợ lấy lòng, mọi người sẽ không xấu hổ.

"Còn nghiên cứu địa thế? Diễn tập sớm à?" Cố Anh Kiệt cười không ngừng: "Nói hai người giống nhau là hoàn toàn đúng đó."

"Không có!" Tần Vũ Phi lườm anh một cái. Aizz, vốn muốn trải qua cuối tuần ngọt ngào ở đây, hiện tại xem ra có biến, trở thành cuộc tác chiến lớn rồi.

Ngày mai cô phải đi shopping, mua quần áo mới, đi spa, à, phải mua một đôi giày thật đẹp nữa. Ngày mai thật bận rộn, quả thực rất bận rộn.

Hơn nữa còn rất căng thẳng.

Tần Vũ Phi thở dài một hơi, bỗng nhiên nói với Cố Anh Kiệt: "Anh đưa điện thoại đây cho em."

"Làm gì?"

"Em muốn tăng lòng tự tin chiến đấu của mình."

"Không phải muốn xóa số đấy chứ?"

"Em bị bệnh thích xóa số à, nhanh lên!"

Cố Anh Kiệt lấy điện thoại ra đưa cho cô, tiện tay ôm cô vào lòng, đầu tựa vào vai cô, nhìn xem cô muốn làm gì.

Tần Vũ Phi dò tên mình trong danh bạ, sau đó đổi ba chữ "Tần Vũ Phi" thành "Bạn gái".

Cố Anh Kiệt cười, "Đưa điện thoại em cho anh."

Tần Vũ Phi đưa điện thoại cho anh. Cố Anh Kiệt cũng đổi tên mình thành "Bạn trai".

"Đại vương à." Anh vừa đổi vừa nói, "Anh đã nói với em chưa, em nhìn thì rất giống thục nữ, nhưng làm việc thì cứ như trẻ con ấy."

"Không phải anh cũng chơi rất vui sao hả?" Cô muốn cho anh rõ ràng, chỉ giỏi nói cô thôi, bản thân mình cũng ấu trĩ muốn chết.

"Được rồi. Sau khi đổi tên anh thấy mình đẹp trai quá." Cố Anh Kiệt đưa điện thoại lại cho cô, sau đó gọi vào số cô, thấy mà hình điện thoai cô nhấp nháy hai chữ "Bạn trai", cười như trộm được mật. "Đại vương, chờ một thời gian sau, chúng ta có thể đổi tên lần nữa."

"Đổi thành cái gì?"

"Đổi thành ông xã tương lai, bà xã tương lai, sau đó một khoảng nữa là có thể thành ông xã, bà xã." Anh ôm cô, hôn lên môi cô, "Mỗi giai đoạn đạt được một thắng lợi, không quá nhanh cũng không quá vội vàng, như vậy vô cùng tốt đúng không?"

Tần Vũ Phi cắn môi, có chút hy vọng với tương lai sắp tới này. Không quá nhanh cũng không quá vội vàng, anh quả nhiên rất hiểu cô, biết thế nào mới khiến cô an tâm. Cô hy vọng tương lai này có thể được thực hiện. "Đúng!" Cô dùng sức nói, chắc như đinh đóng cột.

Hôm sau, Tần Vũ Phi lần đầu tiên dậy sớm, lịch trình hôm nay của cô dày kín sổ, phải tận dụng thời gian. Nhưng lúc chuẩn bị đi Cố Anh Kiệt nhận được một cuộc gọi từ công ty, Hoa Đức xuất hiện một vài vấn đề, do sơ suất của quản lý tầng giữa, tạo thiệt hại khá lớn, tuy Vương Thành nói có anh ta ở đó giải quyết rồi nhưng Cố Anh Kiệt vẫn rất lo lắng, anh muốn đích thân tới xem một chút.

Tần Vũ Phi rất hào phóng kêu anh đi. "Em rộng lượng quan tâm như vậy sẽ không làm anh lỡ mất chuyện quan trọng đâu. Anh phải đi thì cứ đi, buổi tối mời em ăn vài món ngon là được."

Cố Anh Kiệt đồng ý.

Vì vậy hai người chia nhau hành động.

Tần Vũ Phi trước hết đi đến chỗ cửa hàng kia, dự định dành toàn bộ buổi sáng nghiên cứu địa thế chọn quà, mua quần áo và giày mới, buổi chiều đi spa làm đẹp, buổi tối hẹn với Cố Anh Kiệt rồi nghỉ ngơi sớm, phải đảm bảo ngày mai dung nhan tỏa sáng, xinh đẹp động lòng người, ít nhất phải tăng thêm vài điểm trên phương diện này.

Cô đi dạo một chút, không biết mua quà gì mới tốt, lấy điện thoại ra gọi một cuộc, muốn bàn bạc lại với Cố Anh Kiệt. Sau đó vào một cửa hàng thời trang là nhãn hiệu cô thích, quần áo túi xách của cô đa số đều là nhãn hiệu này. Cô đi vào, nhìn xem có cái gì mới không, đang tìm bỗng nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc.

"A Từ à, con nói con bé thích nhãn hiệu này đúng không?"

Tần Vũ Phi chậm mất hai giây mới nhớ ra giọng nói này là của ai. Cô đột nhiên chấn động, vô thức quay đầu lại nhìn, a a a a, quả nhiên là mẫu thân đại nhân của Cố Anh Kiệt!

Bà Cố đang nói chuyện điện thoại, vừa quay đầu lại liền thấy Tần Vũ Phi.

Hai người đều hóa đá.

Tần Vũ Phi vội vàng cười: "Cố phu nhân, xin chào. À, con nói là, chào bác gái ạ."

Bà Cố tắt điện thoại, rõ ràng cũng chưa chuẩn bị trước, đáp: "Trùng hợp quá nhỉ."

Đúng vậy, lẽ nào bác cũng đến nghiên cứu địa thế à?

Tần Vũ Phi cười cười, khẩn trương đến mức không biết nên nói gì mới tốt.

Vở kịch nhỏ:

Tác giả: Ái chà, gặp mẹ chồng rồi nhỉ, hơn nữa còn chiến đấu một mình đó, Tần Vũ Phi cô phải biểu hiện thật tốt.

Tần Vũ Phi: Cứu tôi với, phải biểu hiện thế nào đây? Nhanh nói ai truyền thụ kinh nghiệm cho tôi đi!!!!!

Thủy Nhược Vân: Ừm, để tôi nghĩ một chút, tôi chưa gặp mẹ chồng bao giờ cả, không thể giúp cô được rồi.

Hàn Tiếu: Tôi hình như, cũng không có mẹ chồng luôn, không giúp được cô đâu.

Chúc Tiểu Tiểu: Hả cái gì, tôi cũng không có mẹ chồng.

Cư Mộc Nhi: Tôi đương nhiên là không có.

Phượng Trữ: Đúng đúng, tôi có thể làm chứng, tôi và cô ấy đều không có mẹ chồng.

Cao Ngữ Lam: Ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy, tôi cũng không có mẹ chồng nốt.

Tần Vũ Phi:...

Tác giả:...

Tần Vũ Phi: Bà tác giả, sao bà biến thái thế hả?

Tác giả: Đúng thế đấy, vì sao bọn họ đều không có mẹ chồng nhỉ?

Tần Vũ Phi: Bà tự hỏi bà đi!!!!!!

Tác giả: Khoan đã, có người có mẹ chồng mà, cô đi tìm Trần Nhược Vũ, cả Mễ Hi nữa, còn có Mai Côi, các cô ấy có mẹ chồng đó!!!!

Tần Vũ Phi: Vậy họ đâu?

Tác giả: Hình như không tới.

Tần Vũ Phi:...

Ngày đăng: 02/05/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?