Gửi bài:

Chương 22

Nói không ngoa, Hạo Thiên đến nhà Hải Lam đúng giờ, ăn vận rất lịch sự nhưng không kém phần thoải mái, vẫn tôn lên được vóc dáng đáng tự hào của anh. Mái tóc đen được chải gọn gàng, gương mặt phấn khởi, tay ôm một giỏ trái cây và một giỏ hoa bước vào nhà.

- Cả nhà ơi, anh rể đến!- Tiếng của Hải Lục reo vang.

Bà Dương đã nhanh chóng bước ra trước, Hải Lam thầm cười, thì ra mẹ cô còn sốt sắng hơn cả cô. Nói vậy nhưng Hải Lam vẫn cảm thấy có chút hồi hộp, lo lắng, không biết mẹ sẽ đánh giá anh ấy như thế nào. Ánh mắt Hải Lam nhìn anh như muốn hỏi, muốn nói rất nhiều thứ, còn Hạo Thiên thì tủm tỉm cho cô một nụ cười, biểu hiện rằng "không có gì phải lo lắng".

Đã mời khách vào nhà, nhưng bà Dương vẫn cẩn thận quan sát Hạo Thiên từ đầu đến cuối, Hải Lam để ý thấy nên khẽ nói nhỏ với mẹ, e ngại Hạo Thiên sẽ nghĩ ngợi. Trái lại, anh từ lúc bước vẫn vẫn giữ tư thế thoải mái, vui vẻ, hỏi bất cứ gì cũng trả lời tử tế, đàng hoàng. Thậm chí còn nói nhiều câu rất ngọt ngào nhưng không quá khoa trương, làm mát lòng mát dạ người lớn nữa chứ. Có đôi lúc cô chỉ muốn đấm cho anh vài cái.

Tại sao bên cạnh cô anh không có biểu hiện này, lúc nào cũng bá đạo, ngang tàn, còn bây giờ lại tỏ ra dịu dàng, ngoan ngoãn, lễ phép. Cảm nhận được ánh mắt liếc xéo của ai đó ném vào mình, Hạo Thiên thỉnh thoảng quay sang khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười đắc ý. Biểu hiện này vừa có ý trêu chọc cô, vừa muốn chứng minh với cô rằng anh đang làm rất tốt, là cô lo lắng thừa rồi.

***

- Anh xuống đây làm gì?- Cô nhìn quanh thấy không ai để ý, mới nghiêng đầu hỏi nhỏ anh.

- Xuống giúp em.- Anh cười thích thú, bàn tay đưa lên vén tóc cho cô.

- Anh ở đây cũng không giúp được gì, nên đi lên thì hơn, kẻo ba mẹ nhìn thấy.- Cô vội đẩy anh đi lên nhà trên.

Hạo Thiên thực chất không hề muốn rời đi, cho nên anh vẫn vững đứng đó, cô không tài nào đẩy được.

- Anh đã xin phép được xuống giúp em mà.- Ánh mắt anh lém lỉnh nhìn cô, bàn tay lần nữa không tự chủ được mà giơ lên, khẽ vuốt má cô.

- Anh đứng đắn chút đi.- Cô xấu hổ.

Hạo Thiên vẫn giữ sắc mặt vui vẻ như trước:

- Cứ giao việc cho anh đi, anh cũng muốn thể hiện trước mặt ba mẹ vợ một tí mà.

- Ai là ba mẹ vợ của anh?- Cô không nhìn anh, gương mặt thoáng chút ửng hồng. Đẩy bó rau về phía anh, cô vội vàng quay mặt đi.

Hạo Thiên nhìn biểu hiện của cô như vậy, trong lòng cảm thấy thật đáng yêu, chỉ muốn hôn lên đôi má trắng mịn, hồng hào kia một chút. Nhưng anh rất biết tự chủ, thôi không tưởng tượng nữa mà bắt tay luôn vào việc.

***

Có vẻ như Hạo Thiên đã thành công trong việc lấy lòng người nhà cô, ngay cả người tỉ mỉ như mẹ cô, và nghiêm khắc như ba cô cũng không có ý kiến. Họ không tỏ ý phiền muộn hay xét nét gì, chỉ hỏi thăm, trò chuyện với anh rất nhiều. Anh hầu như đều đáp lời rất chân thành và lễ phép. Trong bữa anh, thỉnh thoảng, anh đưa mắt nhìn cô mỉm cười, bàn tay đặt bên dưới bàn khẽ nắm lấy bàn tay cô. Hành động đó của anh đã mang đến cho cô một sự ấm áp và cảm giác yên tâm, nên tuy có hơi bất ngờ và xấu hổ, nhưng cô cũng không vội rụt tay lại.

Hải Lục thì cứ hễ mở miệng ra là anh rể, anh rể, nhiều khi ông Dương ái ngại phải ra mặt nhắc nhở. Hạo Thiên chỉ miệng cười, tỏ vẻ thoái mái, còn nháy mắt ra hiệu với cô em vợ. Đúng như lời hứa từ trước, Hạo Thiên tranh thủ khi không có ai để ý đã đưa quà cho Hải Lục. Cô em vui vẻ, còn khẳng khái chưa nhờ vả đã nhận lời làm tình báo cho anh. Mọi việc diễn ra đúng ý định, nên Hạo Thiên nở một nụ cười rất thỏa mãn.

Hải Lam xin phép ba mẹ đưa anh đi dạo một vòng khu phố. Dưới ánh đèn vàng sáng choang, đôi tình nhân tay trong tay, đi bên nhau hạnh phúc. Cảm giác này mặc dù không ai nói ra, nhưng tự mỗi người trong lòng đều cảm nhận được.

- Cũng khuya rồi, anh về đi.

Hạo Thiên vẫn còn lưu luyến, chưa muốn rời đi, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, rồi nói rằng hôm nay anh đã rất vui. Mọi người trong nhà cô đã cho anh một không khí gia đình mà trước giờ anh chưa từng cảm nhận đầy đủ. Anh cứ ôm cô như thế, như thế một lúc lâu, như sợ rằng nếu buông ra thì cảm giác hạnh phúc, ấm áp đó sẽ không còn nữa. Cô hiểu rõ anh đang nghĩ gì, khẽ vỗ nhẹ lưng anh vài cái, rồi mới từ từ đẩy anh ra. Nụ cười của cô dành cho anh lúc này tựa như ánh trăng hiền hòa, sẽ ghi sâu vào tâm trí anh.

- Được rồi, anh về đi. Lái xe cẩn thận nha.

Nói xong, cô kiểng chân lên, đặt vào má anh một nụ hôn tạm biệt. Nhưng cô lại không biết rằng, điều này lại càng làm cho anh không muốn rời đi. Phải chi, không phải tạm biệt như thế này, phải chi chỉ cần về đến nhà là được thấy cô, được hôn lên đôi môi xinh xắn, được ôm cô vào lòng rồi đi vào giấc ngủ.

Thấy anh vẫn chưa chịu rời đi thì Hải Lam thúc giục:

- Anh mau về đi, em phải trở vào nhà, chắc là ba mẹ đang đợi.

Ngẫm nghĩ đúng là mình cũng không thể nấn ná như thế này mãi, anh hôn nhẹ lên đôi môi cô để tạm biệt, rồi mới chậm rãi dời đi.

***

- Tình cảm của hai đứa có vẻ tốt nhỉ?- Mẹ cô mỉm cười châm chọc, đến khi nhìn thấy nét mặt con gái ửng đỏ lên thì mới nói tiếp.- Mẹ thấy cậu này cũng khá, rất thông minh, vui tính.

Có nhầm không đó, nói anh ta đẹp trai, giàu có thì cô gật đầu ngay không do dự, chứ vui tính thì cần phải xem lại nha. Mẹ àh, con người anh ta cũng không phải như nãy giờ biểu hiện đâu. Đúng thật là dễ mắc lừa mà. Hải Lam không khỏi cảm thán, mặc dù thật ra trong bụng cũng thấy vui vui.

- Con thấy sao?

Mẹ tự nhiên hỏi lại làm cô thoáng giật mình.

- Dạ? Àh, anh ấy rất tốt với con, rất quan tâm, chăm sóc con.

- Nguyên Kỳ cũng tốt, cũng quan tâm con vậy.

Ách, sao tự nhiên mẹ lại nhắc đến Nguyên Kỳ. Hải Lam định mở miệng phân bua, nhưng mẹ cô đã nhanh chóng nói tiếp:

- Hai anh chàng này, đều có gia cảnh sung túc, đều đi xe hơi, ăn mặc đẹp, dáng người khá, khuôn mặt điển trai. Nguyên Kỳ thì trông có vẻ hiền lành hơn một chút, còn Hạo Thiên thì có vẻ sắc sảo hơn.- Bình luận một lúc, mẹ cô đột ngột phán ra một câu.- Nhưng không hiểu sao cả hai người tốt như vậy lại đi thích con gái mình nhỉ, dáng người nó vừa bình thường, khuôn mặt cũng không quá xuất sắc.

Cái gì? Cô có nghe lầm không? Có mẹ nào mà đi chê con mình rồi đem so sánh ngầm ý bảo con mình không xứng với người ta, coi chuyện con gái được người đẹp trai, giàu có, tài giỏi để mắt tới lạ chuyện phi thường không?

Hải Lam khẽ thở dài:

- Vậy cứ coi như là do con tốt tính đi.

- Không dám.- Mẹ cô chặn đứng ngay.- Cô hay ngủ nướng, thích ca nhạc, xem phim, đọc truyện hơn nấu ăn, còn có...

- Mẹ àh!- Không đợi mẹ nói hết lời cô đã ngăn lại.- Không cần nói con xấu như vậy chứ.

Ba cô nãy giờ ngồi im nghe hai mẹ con nói chuyện, giờ mới phì cười:

- Được rồi tiểu Lam, con còn không hiểu ý mẹ con sao. Mẹ thấy con có được chàng trai tốt bên cạnh thì vui mừng thay con thôi.

Mẹ cô nhìn ba cô trìu mến, đúng là thật hiểu ý nhau mà. Kể cũng lạ, từ ngày biết cô có bạn trai, dường như ba mẹ cô tính tình có thoải mái, dễ dãi hơn với cô một chút, không kiềm kẹp cô quá nhiều như lúc trước. Nhưng bệnh nói thì lại càng tăng lên, nào là hỏi thăm quan hệ tình cảm hiện tại như thế nào, có dự tính gì cho tương lai, nào là phải biết giữ mình, con gái cần nhất là phải bảo vệ tấm thân quý giá,... Các bài học giảng đi giảng lại mà cô muốn thuộc lòng hết cả.
Nới lỏng được vòng kiềm kẹp của nhị vị phụ mẫu, thì cô lại vướng vào vòng quan sát của cái tên bạn trai kia. Hắn một ngày gọi điện thoại cho cô ít nhất ba lần, dù có gặp mặt hay không, chỉ để hỏi cô những chuyện linh tinh như: em đang làm gì, ở đâu, với ai, nam hay nữ, anh nhớ em

Ngày đăng: 19/03/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?