Gửi bài:

Vĩ thanh

Hôn lễ cử hành ở giáo đường núi Dương Minh, váy cưới đính sophie do những nhân vật nổi tiếng làm ra. Phong cách châu u, hai bên bày hoa ly, thời khắc hoàng hôn, rực sáng ba trăm ngọn nến nhỏ, rèm mảnh đỏ và vàng rũ xuống khắp vườn hoa.

Bữa tiệc mở một trăm bàn, các nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh xuất hiện. Các tân khách đi vào giáo đường dự lễ, các giáo sĩ vào vị trí, các phóng viên cũng được mời tham dự, đèn flash nháy sáng liên tục, vừa chụp lễ đường, lại chụp các ông chủ lớn, dĩ nhiên không quên cô dâu đứng thẳng tại phía trước, mặc áo cưới lụa trắng, ưu nhã xinh đẹp; cho tới chú rể một bên gầy gầy xấu xấu, mọi người cũng là là chụp cho qua loa.

Cha sứ làm chứng, các tân khách an tĩnh lại. Chứng kiến một khắc thần thánh này, không khí rất lãng mạn, hội trường rất náo nhiệt, tất cả mọi người tới cổ vũ, Nhân Nhân lại cứng nhắc không cách nào mỉm cười. Mọi thứ trước mắt hư ảo như thế, rất không thành thật. Cô khẽ run rẩy, căn bản không dám nhìn người đàn ông trước mắt sắp trở thành chồng mình, vòng vàng trên cổ tay của Cảnh Chi Giới chế trụ hâm nóng cô.

Không nên là như vậy... Người đàn ông của cô không nên là anh ta... Cô rũ hai vai xuống, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn rất bất lực.Kết quả chuyện này so sánh với trong tưởng tượng của cô còn khó khăn gian khổ hơn.

"Con có đồng ý vĩnh viễn làm bạn của cậu ấy, mặc kệ là ngã bệnh hay là..." Cha sứ hỏi.

Nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, Nhân Nhân do dự thật lâu, mới nhỏ giọng trả lời: "Con... Đồng ý" Trái tim cô phảng phất như bị đánh nát. Cô chết lặng trao đổi nhẫn với Xa Chân Phàm, chết lặng nghe cha sứ chứng hôn. Cô cảm thấy thật là đáng sợ, cả người cô cũng lạnh, cô làm cái gì? Nhân Nhân nắm chặt hai tay, cô mới vừa làm cái gì? Đáng sợ biết bao, cô bán đứng mình. Sắc mặt Nhân Nhân tái nhợt giống như lúc nào cũng có thể té xỉu, ánh mắt của cô trống rỗng, cô cảm giác mình thật giống như đã chết.

Cha sứ hỏi các tân khách. "Có người nào phản đối đôi tân nhân này không?" Mọi người an tĩnh, cha sứ tiếp tục nói: "Rất tốt, bây giờ ta lấy ——"

"Tôi phản đối" Dưới đài một gã đàn ông bỗng nhiên cao giọng lên tiếng. Anh ta đeo kính râm, vóc người to cao, khi anh tháo kính ra, hội trường một mảnh xôn xao, các phóng viên điên cuồng xông lên chụp hình.

Đó là nhân viên chủ quản công ty chất bán dẫn nổi tiếng nhất nước Mỹ G.B, Nhân Nhân ngây ngẩn cả người, vị giám đốc kia đứng dậy bước về phía Úy Nhân Nhân, anh ta nói một chuỗi với Nhân Nhân, các phóng viên lớn tiếng ồn ào vây quanh bọn họ, đèn flash không ngừng nháy sáng.

Anh ta giải thích với Nhân Nhân, Cảnh Chi Giới gia nhập công ty bọn họ, điều kiện của anh là muốn G.B có sách lược liên minh với Song tinh, trợ giúp Song Tinh vượt qua cửa ải khó khăn.

Các phóng viên kinh hô, tranh nhau hỏi: "Ngài nói đến người nghiên cứu ra phần mềm kiểm tra mới Cảnh Chi Giới sao?"

"Anh ta không phải là nhân viên tạm thời của Thập Phương sao? Đây tính là trái hợp đồng sao?"

Lối vào rối loạn, Nhân Nhân nhìn lại đầu kia, thân ảnh cao lớn đi vào hội trường.

Sắc mặt Xa Chân Phàm xám ngoét. "Chuyện này là thế nào?" Anh ta cảm thấy khó hiểu, các tân khách cũng cảm thấy khó hiểu.

Nhân Nhân giật mình, người đàn ông kia đi về phía cô, cô kinh ngạc ngây ngốc nhìn lại anh ta. Anh ta dừng ở trước mặt cô, anh ta mặc một bộ thường phục, áo sơ mi đơn giản cùng quần dài màu xám, ánh mắt của anh ta lóe lên, trong mắt cô chỉ có một mình anh.

"Anh Cảnh?" Phóng viên xông lên một loạt. "Nghe nói anh gia nhập G.B, như vậy tiền trái hợp đồng là bao nhiêu? Thập Phương chịu thả người sao?"

Anh nhìn Úy Nhân Nhân chăm chú, bọn họ nhìn lẫn nhau, anh thờ ơ trả lời vấn đề của phóng viên. "Tiền trái hợp đồng hơn một nghìn vạn, tôi bán nhà, cộng thêm tiền gửi ngân hàng, vừa lúc đầy đủ bồi thường toàn bộ"

Mọi người nghe xong số tiền khổng lồ này kinh ngạc không dứt, Nhân Nhân che miệng lại, khiếp sợ vô cùng. "Anh... Anh điên rồi?" Vì xin G.B ra mặt giúp Song Tinh, anh thế nhưng... Ngay cả nhà cũng bán? Tại sao? Cô dĩ nhiên biết tại sao! Ánh mắt của anh cực nóng, trong mắt của anh chỉ có cô, mọi thứ anh làm chỉ vì cô. Anh mỉm cười với cô, nụ cười của anh làm người ta hoa mắt mê đảo.

"Nhân Nhân, yêu làm cho người ta điên cuồng" Trong mắt của anh lóe ra tia sáng hài hước, nước mắt cô chảy ra, kinh ngạc nói không ra lời. Anh nói: "Vì em, anh đã cô độc, ngay cả xe thể thao anh cũng bán, táng gia bại sản, em muốn anh không?" Anh nói rất thảm, nhưng giọng nói vẫn tràn đầy tự tin.

Cô lã chã rơi lệ, không dám tin lắc đầu. "Anh điên thật rồi, nhiều tiền như vậy..."

"Anh không cần , tiền kiếm thì có được, em lập gia đình anh sẽ thảm"

Cô nín khóc mỉm cười, xông lên ôm anh, ôm lấy người đàn ông cô yêu thương thật chặt, vui mừng mà khóc tại vòm ngực ấm áp của anh.

Cha sứ u mê, Xa Chân Phàm giận đến cao giọng gầm thét, nhưng Nhân Nhân mặc kệ, cô chỉ lo lấy khóc ở trong lòng anh, cô mặc kệ, cô chỉ muốn người đàn ông này! Anh hại cô cảm động đến cái gì cũng không muốn để ý tới .

Tâm tình Úy Sanh phức tạp lại mâu thuẫn, ông nhìn thấy con gái ôm chặt người đàn ông kia khóc, ông biết Nhân Nhân yêu chính là người đàn ông kia. Cha mẹ Xa Chân Phàm chạy tới chất vấn ông, chủ quản G.B cũng tới bắt tay ông, cũng hỏi thăm vấn đề hợp tác của bọn họ.

Hiện trường hỗn loạn một mảnh, tân khách nghị luận sôi nổi, phóng viên vây quanh Úy Nhân Nhân cùng Cảnh Chi Giới chụp hình, các nữ phóng viên lại càng hâm mộ đến chết .

Nhân Nhân nghe không được những tiếng động khác, ôm Cảnh Chi Giới, giờ phút này cảm thấy thật giống như đi trên mây.

Một nữ phóng viên đi tới trước thân ảnh hai người đang ôm nhau. Cô ta mặc một bộ quần áo màu hồng đơn giản, khuôn mặt khôn khéo giỏi giang, yêu thích và ngưỡng mộ nói trước ống kính ——

"Đây thật là truyền kỳ tình yêu lãng mạn nhất thế kỷ này, nhà thiết kế phần mềm Cảnh Chi Giới vì giai nhân, cam nguyện vi phạm hợp đồng, bán bất động sản lấy tiền mặt trả tiền trái hợp đồng, thậm chí ra mặt mượn hơi G.B trợ giúp tập đoàn Song Tinh. Hãy tin tôi, đây không phải là thần thoại, yêu làm cho người ta điên cuồng, yêu làm cho người ta cam nguyện hy sinh hết thảy, Cảnh Chi Giới làm được, bên cạnh của bạn cũng có một người như vậy sao? Bạn còn đang đợi một người đàn ông như vậy không..."

Bên ngoài hội trường, một chiếc Motor dừng ở ven đường. Cảnh Thiếu Hoa nhàm chán dừng ở ven đường chờ anh trai đi ra ngoài, một nữ sinh đi qua, cậu ta huýt gió, huýt sáo, dùng còi gọi cô gái, làm cho cô gái sợ đến ngã nhào. Hé hé ~~ Ánh mắt cậu ta sáng lên, nhìn thấy nội y, nữ sinh kia vội vàng đứng lên. Cảnh Thiếu Hoa hô to ——

"Hey! Girl, cho xem chút!"

~~***~~

Ánh đèn ấm áp chiếu thẳng xuống sàn nhà màu trắng, góc sàn nhà, là váy cưới màu trắng, mà giữa đại sảnh, trên thảm Ba Tư, cánh tay cường tráng của Cảnh Chi Giới vòng qua ôm Nhân Nhân đang nằm.

Nhân Nhân nghịch ngợm vươn đầu ngón tay vẽ vẽ lên vòm ngực trần của anh, vòng Cartier tình yêu chân thật phát sáng trên cổ tay trắng nõn của cô. Cô ngẩng mặt từ trước ngực anh, cười nhìn anh. "Này, căn phòng này khi nào thì đấu giá?"

Cảnh Chi Giới hài lòng ôm người thương. "Đã có người mua tới xem rồi" Anh vuốt ve tóc cô. "Anh mấy ngày nay phải dọn nhà, toàn bộ xích đu, thảm, cây anh đào nửa chết nửa sống em mua phải sang tên đến nhà em, anh thấy anh tạm thời phải ủy khuất tới nhà em rồi"

Nhân Nhân đá anh một cước. "Em á, em nhiệt tình yêu thương tự do, em chịu không được nhiều người!" Cô cố ý nói. "Để ở đâu thì tốt?"

Anh tung mình, đặt cô dưới thân. "Đối với sự khỏe mạnh của em có trợ giúp" Anh tà ác liếm gò má cô. "Bởi vì em phải thường xuyên vận động" Cô khanh khách cười né tránh thế công của anh.

Cô vòng qua cổ anh, ánh mắt nghiêm túc nói: "Anh sẽ không tiếc sao? Rời khỏi Thập Phương chi nhiều tiền như vậy, nửa cuộc đời anh để dành..."

Anh nắm mũi cô. "Anh xin em ~~ đáng tiếc cái gì?" Anh hôn má và mắt cô. "Có chút lòng tin với anh có được không, tiền lương G.B cho anh gấp đôi Thập Phương, không bao lâu nữa lại có thể mua nhà, mua xe thể thao..."

Nhân Nhân nhìn trần nhà, thở dài. "Có lẽ anh không luyến tiếc nơi này, em đã có tình cảm với nơi này"

"Anh!" Anh xem thường. "Phụ nữ cứ như vậy, đa sầu đa cảm. Nhân Nhân, trước khi anh nhậm chức, chúng ta đi Hồng Kông một chuyến" Anh và Nhân Nhân phải nói chuyện với Đặng phu nhân.

"Được!" Nhân Nhân sờ mặt anh, đôi mắt đẹp nhìn anh. "Anh đối xử với em thật tốt ..." Cô nghẹn ngào. "Cám ơn anh vì tất cả..."

Cô đỏ mắt, anh cười, cúi xuống hôn lên khuôn mặt, hôn lỗ tai cô. "Việc này không là gì"

Nhân Nhân vui mừng mà khóc, không thể tin được chuyện có thể viên giải quyết mãn. Anh vừa đau lòng vừa buồn cười ôm cô vào trong lòng thật chặt.

Ánh trăng lén lút rơi xuống sàn nhà, xâm nhập vào đại sảnh mờ mịt, tràn đến thân thể hai người ôm nhau. Bóng dáng của bọn họ chồng chéo trên sàn nhà.

Thần Cupid bắn một mũi tên xuyên tim, buộc chặt đôi nam nữ hoàn toàn khác biệt cùng một chỗ. Tại một chỗ khác ở phía xa thành thị, Trần Dĩnh đang cho mèo ăn, cô mặc một bộ đồ màu đen ưu nhã cao quý, cô ngồi xổm trên sàn nhà vuốt ve mèo cưng.

"Cưng ơi, mau ăn đi!" Cô yêu mèo, ánh mắt nhìn nó giống như nhìn tình nhân.

Mà đầu kia, Ôn Hà Phi bưng bỏng ngô tới chỗ bà nội, ngồi ở trên ghế sofa xem chương trình hài kịch Nhật Bản.

Ở một tòa nhà nào đó, có một người đàn ông thất thần nhìn ảnh chụp Ôn Hà Phi. Anh ta có một đôi mắt thâm thúy như màn đêm, ôn nhu thâm tình nhìn người đáng yêu trong ảnh chụp.

Tình yêu phát sinh trong nháy mắt, không người nào có thể dự liệu.

Chỉ sợ ba nghìn sủng ái một người, cũng bù không được một ánh mắt yêu mến của người nọ.

Chuyện xưa đến phần cuối, Úy Nhân Nhân xinh đẹp thông minh dịu ngoan nằm trong lòng người yêu, mà Cảnh Chi Giới cô độc tịch mịch, cũng tìm được nơi nương tựa ấm áp.

Nhưng còn có Trần Dĩnh, còn có Ôn Hà Phi. Tình yêu của bọn họ có xảy ra ở trong nháy mắt kia? Không có ai biết, có lẽ ở thời gian một ly cà phê, có lẽ ở trong khoảnh khắc một cái xoay người, hoặc là ở trong 0,0001 giây sai lầm, chân mệnh thiên tử của bọn họ xuất hiện, tình yêu của bọn họ ở một khắc kia, phát sinh...

In lậu, trộm thành quả người khác là hành vi vô nhân đạo!

Ngày đăng: 24/04/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?