Gửi bài:

Chương 31 - 32

Thẩm Hạo đưa Thiên Thiên về nhà, xe dừng lại ở trước khu phố.

"Dừng ở đây?" Thẩm Hạo từ từ mở miệng.

"Ừ." Thiên Thiên nghĩ thầm, anh ta thật sự biết tự giác.

Thẩm Hạo thả Thiên Thiên xuống rồi nhìn bóng lưng yểu điệu của cô, một lần nữa quay kính xe xuống, ló đầu, "Diêu Thiên Thiên."

Thiên Thiên quay đầu, "Tôi để quên đồ hả?" sau đó gấp rút tìm di động và chìa khóa trong túi.

Thẩm Hạo cười nói, "Không phải."

Lúc này Thiên Thiên mới yên tâm, cái trán đang nhíu chặt lại giãn ra, "Vậy anh kêu tôi làm gì?"

"Chuyện ngày mai không cần quá lo lắng, tổng tài là người rất dễ chịu." Thẩm Hạo cười cười.

Thiên Thiên tạm dừng suy nghĩ trong nửa phút, bỗng nhiên mặt ủ mày ê nói: "Tôi vốn đã quên mất chuyện này, sao anh nhắc tôi nhớ lại a?"

Ý cười trên môi Thẩm hạo càng sâu, "Thoải mái chút, chỉ cần đem quan điểm của cô nói rõ ràng thì đã thành công hơn phân nửa."

Thiên Thiên vẫn còn chán nản, cô nói: "Cám ơn nha." Âm thanh nhẹ vô cùng, có vẻ ôn như bình thản.

Thẩm Hạo cúi đầu cười, đêm nay cô cuối cùng cũng không mặt nhăn mày nhíu với anh nữa, không hiểu sao tâm tình của anh lại sảng khoái hơn nhiều.

Lúc Thiên Thiên mở cửa ra, trong nhà không có một tia sáng, chắc hẳn pa pa và mami đã đi ngủ, cô rón ra rón rén đi vào, không dám phát ra một chút âm thanh nào để tránh quấy nhiễu họ.

Phòng khách lại đột nhiên sáng lên, làm Thiên Thiên giật nảy mình.

"Con gái ngoan sinh nhật vui vẻ." ba Diêu không biết từ nơi nào xông ra, cười tít mắt đưa ra một bao lì xì, "Nhận quà thì không được lấy tiền, cho con lợi ích thật tế nhất, thích gì thì tự mua." ( ồ yeah, ba Diêu thật tâm lí.)

Đây là truyền thống nhà họ Diêu, ngày lễ hay ngày tết, tiệc lớn tiệc nhỏ, tất cả đều bao lì xì, ít sức mà gọn gàng. (Viv: quá gọn, con kết rồi nhá. Pil: có gọn hay có thích hay không cũng chưa đến lượt cô cảm thán đâu =)))

Mặt mày Thiên Thiên hớn hở, nhìn độ dày của bao lì xì chắc chắn là bội thu a. cô thiết tha mong chờ nhìn qua má Diêu, nịnh hót nói: "Mami, phần của má đâu?"

Má Diêu từ sau lưng đưa cho cô một tấm thẻ xe buýt, "Cầm đi, dùng cẩn thận."

Thiên Thiên lườm bà một cái, có vẻ như tấm thẻ này quen thuộc, bởi vì trên đó còn có dấu mực đỏ cô không để ý làm dính vào, cô nghi ngờ nói: "Cái này không phải đầu năm con đưa má sao?"

"Không sai a." má Diêu không hề phủ nhận.

Thiên Thiên khóc không ra nước mắt, "Mami cũng thật keo kiệt, làm gì có quà tặng kiểu này."

Má Diêu khinh bỉ nhếch môi, "Con quá khinh thường má của con, cho con cái này đủ dùng tới mấy tháng."

Thiên Thiên lập tức phấn chấn tinh thần lập tức nhào tới hôn vào má của hai người một cái.

"Con bé này thực có lòng tham tiền, giống ông y chang." Má Diêu mau mau lấy khăn giấy, lau đi nước miếng do Thiên Thiên để lại trên mặt.

Ba Diêu kiên quyết không thừa nhận, "Là bà đặt tên nó như vậy, còn trách tôi."

"Sao lại trách ngược lại tôi?" má Diêu cãi.

"Chữ Thiên không phải đồng âm với chữ tiền sao?" ba Diêu nói.

"..." má Diêu á khẩu không trả lời được, tên này do bà kiên trì muốn đặt. khởi nguồn từ việc bà là fan trung thành của Quỳnh Dao, hơn nữa rất thích quyển sách "Tâm hữu thiên thiên kết", vì thế ngay cả tên con gái cũng đặt như vậy.

Thiên Thiên dĩ nhiên không biết cái điển tích này, nghe ba Diêu giải thích xong cô cực kì buồn bực. May mắn là chỉ đồng âm. Cô có một cô em họ, ba má đặt tên là Thiên Bảo ( chữ "thiên" này có nghĩa chân chính là tiền luôn chứ không phải đồng âm như tên của nữ chính), mỗi lần giáo viên điểm danh đến cô là cả lớp cười vang. Nghe nói trước đó vài ngày cô bé họp lớp với bạn cấp 2, có hơn phân nửa bạn học nhớ tên của cô chính vì nó đặc biệt như vậy.

"Mau vào trong ăn cơm." Má Diêu thấy không nói lại ba Diêu liền nói sang chuyện khác.

Ba Diêu đáp lại một tiếng.

Thiên Thiên vẻ mặt đau khổ, "Con ăn không vô nữa."

"Ăn không vô cũng phải ăn vài ngụm." ba Diêu sờ sờ đầu con gái, "Ngoan, chờ một lát thưởng thức tài nghệ của ba.'

Khuôn mặt cô như trái khổ qua, chỉ cần bố già không biến sợi mì thành hồ là đã cám ơn trời đất rồi, không dám trông mong ông có khả năng trong một đem biến thành một bậc đầu bếp.

Má Diêu lôi kéo Thiên Thiên ngồi xuống, bộ dạng nghe ngóng tò mò, "Con gái a, hôm nay con cùng ai mừng sinh nhật?"

Thiên Thiên lạnh nhạt nói: "Lâm Hi thôi, còn ai nữa?"

Má Diêu cười quỷ dị một cái, Thiên Thiên biết rõ không ổn.

Má Diêu quả nhiên không phụ sự mong đợi, dùng ngón tay bắn một cái lên trán cô, "Con càng lớn càng không có tiền đồ, học được cách lừa má nha."

"Con nào dám lừa má a." Thiên Thiên cúi đầu, cảm thấy khó thở.

Má Diêu lại nói: "Mễ Bác đã gọi điện tới tìm con."

Thiên Thiên ngây ra một lúc, "Anh ta muốn làm gì?"

"Nó nói con sau khi tan ca liền lên xe của đàn ông." Má Diêu cười đắc ý nói, "Chắc nó nghĩ rằng má sẽ giúp nó mắng con, nhưng không ngờ mình lại bị má quở trách."

"Má nói gì với anh ta?"

"Má nói," má Diêu cố ý kéo dài một chút mới nói: "Má nói với nó: việc của Thiên Thiên nhà tôi sau bày không cần nó quan tâm, kêu nó tự lo cho mình đi." (Mễ ca ngu thấy sợ =)) )

Thiên Thiên cười rực rỡ, tính yêu ghét phân minh của cô được thừa kế từ má Diêu, hai mẹ con thường nhất trí trong nhiều việc.

Ba Diêu bưng một tô mì nóng hổi đặt lên bàn, Thiên Thiên la ăn không vô, vì thế ba người chia bớt ra chén nhỏ cùng ăn. Thiên Thiên thừa dịp má Diêu không chú ý, lấy quần áo vào phòng tắm, má Diêu sau một lúc mới nghĩ tới còn chưa hỏi chuyện mình đang hứng thú, kêu to vài tiếng, Thiên Thiên chỉ giả như mình không nghe thấy gì.

Thiên Thiên đứng trong phòng tắm ngây người rất lâu, rốt cuộc làm giảm tính kiên nhẫn của má Diêu. Cô nhẹ chân nhẹ tay sấy tóc ở phòng khách rồi về phòng ngủ lên mạng.

Trường Kiếm Tận Thiên online, Thiên Thiên gõ một cái mặt cười qua: "Hi."

Trường Kiếm Tận Thiên: "Hôm nay em online muộn hơn bình thường."

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: "Hôm nay sinh nhật em nên đi ăn cơm."

Trường Kiếm Tận Thiên: "Cùng bạn trai sao?"

Thiên Thiên do dự một chút liền trả lời: "Là cấp trên của em."

Trường Kiếm Tận Thiên: "Anh ta đang theo đuổi em?"

Lần này thiên thiên trả lời nhanh chóng: "Đương nhiên không phải, một người luôn đùa giỡn, trêu cợt em, sao lại giống như đang theo đuổi em chứ."

Trường Kiếm Tận Thiên: "Em chẳng lẽ không biết con trai thường bởi vì có ý với người đó mới đùa giỡn, trêu ghẹo, mục đích chính là thu hút sự chú ý của cô ấy." (không đánh tự khai à :-" )

Thiên Thiên nghi hoặc, "Vậy sao?"

Trường Kiếm Tận Thiên cực nhẫn nại giải thích: "Cách biểu đạt của con trai rất kì quái, ví dụ như một cậu bé vì thích một cô bé nên giựt tóc cô nàng, có khi còn cố ý bắt sâu bỏ vào hộp bút để hù dọa."

Thiên Thiên có chút suy nghĩ, cô quả thật có nghe qua chuyện này, cũng có thể chấp nhận.

Tin nhắn của Trường Kiếm Tận Thiên nhanh chóng bay tới: "Vậy em thấy anh ta thế nào?"

"Anh ta phong nhã, nói chuyện hài hước dí dỏm, năng lực làm việc lại cao, em..." Thiên Thiên đột nhiên nghĩ tới Lâm Hi từng nói với cô không thể ở trước mặt một cô gái khen một cô gái khác, đối với con trai cũng vậy. cô suy nghĩ thật lâu, sau đó xóa hàng chữ đó đi, thay bằng: "Người này a, tự cao một cách vô lý, còn tự yêu bản thân, hư, nhắc tới hắn là em thấy tức." (hắc hắc... ý tỷ cũng giống ý tụi này =)) )

Trường Kiếm Tận Thiên nặng nề rất lâu mới đáp một chữ: "À."

Thiên Thiên vô tri vô giác, tiếp tục oán hận nói: "Cấp trên của em không có nhân tính a."

Trường Kiếm Tận Thiên trầm mặc một hồi: "Anh ta làm gì em?"

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: "Anh ta muốn em ngày mai phải thuyết trình trước mặt ông chủ người Mĩ, em còn một đống tư liệu cần phiên dịch thành tiếng Anh, chắc phải thức suốt đêm nay."

Trường Kiếm Tận Thiên không biết là đang bận chuyện khác hay là làm gì đó, tốc độ đánh máy chậm rì, "Có gì cần anh giúp không?"

Thiên Thiên nghĩ ngợi: "Giúp em phiên dich tư liệu, được chứ?" (ách =)) người không quen mà nhờ vả kiểu này... lỡ công ty đối thủ thì thế nào đây *liếc Thiên tỷ đầy khinh bỉ*)

Trường Kiếm Tận Thiên chẳng hề để ý nói: "Vậy đổi lại một bữa sáng, thế nào?"

Thiên Thiên gửi vài đoạn trong bản kế hoạch qua cho anh, rất nhanh liền nhận được trả lời của Trường Kiếm Tận Thiên. Câu từ đơn giản, thuật ngữ chuyên nghiệp dùng hết sức chính xác, không hề sai chính tả, làm người ta phải lau mắt mà nhìn.

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: "Anh văn của anh rất tốt a."

Trường Kiếm Tận Thiên: "Miễn cưỡng cũng qua được cấp 6."

Thiên Thiên cảm thấy lời nói này nghe sao lại khó chịu như vậy a. cô gửi toàn bộ tư liệu còn lại cho trường kiếm tận thiên: "Vất vả rồi, xin nhờ anh."

Trường Kiếm Tận Thiên bất đắc dĩ nói: "Em thực là biến anh thành người làm công giá rẻ." (ca tự nguyện à :-" )

Thiên thiên giảo hoạt cười một cái, sức lao động miễn phí không xài cũng uổng.

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết đột nhiên nhận được tin nhắn của hệ thống: người chơi Tiểu Hoàn Tử muốn "thêm bạn".

Thiên thiên không thêm nhiều bàn trong trò chơi, cô ngại phiền toái, tổng cộng cũng chỉ có Tiêu Dao, Hi Hi Ha Ha, Doanh Doanh Nhất Tiếu, Trường Kiếm Tận Thiên và mấy huynh đệ đồng môn cùng một số chiến hữu lập đội giết quái. Nhưng cô lại yêu thích Chibi Maruko, thế nên đối với tên này không có sức chống cự, liền nhanh chóng đồng ý.

Tiểu Hoàn Tử: "Chào chị."

Thiên thiên lau mớ mồ hôi, đầu năm nay mới gặp đã tỏ vẻ thân mật kêu chị dường như đang rất thịnh hành.

Tiểu Hoàn Tử: "Chị có đây chứ?"

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: "Có."

Tiểu Hoàn Tử: "Chị có thể dạy em luyện cấp chứ?"

Tâm hữu thiên thiên kết: "Em lên diễn đàn xem một chút, có 'tiến công-chiếm đóng'."

Tiểu Hoàn Tử: "Làm sao vào diễn đàn?"

Thiên Thiên thầm nghĩ mình thật là quá vội, lại vác thêm một kẻ rắc rối, cô nhẫn nại chỉ dẫn Tiểu Hoàn Tử.

Tiểu Hoàn Tử: "Cám ơn chị."

Tâm hữu thiên thiên kết: "Không có chi."

Tiểu Hoàn Tử vừa mới biến thì hệ thống lại kêu lên: người chơi Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân muốn "thêm bạn".

Thiên Thiên nghĩ thầm, dù sao còn chờ văn kiện từ Trường Kiếm Tận Thiên, cũng nhàn rỗi nên cô lại thêm một người bạn.

Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân: "Chào chị, em có chuyện muốn hỏi."

Tâm hữu thiên thiên kết: "Nói đi."

Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân: "Em trúng độc, làm sao giờ?"

Trong game có một số đồ không thể ăn, ví dụ như nấm độc, ăn xong kĩ năng học được sẽ bị yếu đi, lại ví dụ như người nào ăn hoa anh túc sau đó sẽ bị hôn mê, bị người qua đường soát người hoăc có thể nhặt về làm osin. Loại độc này không có thuốc giải, chỉ phải đợi qua thời gian qui định mới thoát. Thiên thiên cho rằng Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân bị trúng loại độc này, nói: "Không có cách nào, cố gắng vượt qua đi."

Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân: "Nhưng em sợ bị trộm acc."

Thiên Thiên không hiểu nổi chuyện đó và chuyện trộm acc có liên quan gì, sau khi được giải thích mới hiểu rõ. Thì ra cậu này tải chương trình lạ, lại bị dính virus.

Tâm hữu thiên thiên kết: "Vậy hãy log out liền, sau đó xóa chương trình đó đi." Kì thật Thiên Thiên lại nghĩ, cấp bậc như vậy, kẻ trộm cũng không xuống tay. Nhưng vẫn không muốn đả kích hào khí của người ta.

Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân rút lui, Tiểu Hoàn Tử lại lên sân khấu: "Chị có thể mang em đi luyện cấp chứ?"

Thiên Thiên không chút khách khí liền từ chối, tận tình khuyên bảo giáo dục: "Không nên muốn "không làm mà hưởng", mỗi người phải tự mình tiến bộ, em đi Tân Thủ Thôn tự luyện cấp, có chỗ nào không rõ thì hỏi chị."

Tiểu Hoàn Tử rất lâu chưa trả lời, Thiên Thiên đang cân nhắc xem có phải mình nói nặng lời quá không, dọa người ta như vậy, đang hối hận nha, bỗng nhiên nhận tin trả lời: "Xì, tưởng rằng mình là nữ hiệp à, còn bày đặt giáo huấn."

Ngữ khí này nghe ra rất nhiều oán giận, Thiên Thiên lại không thích so đo, mỉm cười lấy lệ.

Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân nhảy ra: "Chào chị, em đã trở lại."

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: "Nhanh vậy mà hết độc rồi?"

Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân: "Đúng vậy, em làm theo chỉ dẫn của chị, xóa chương trình kia rồi."

Thiên Thiên nhịn cười không nổi, "Xóa rồi cũng phải diệt virus, nếu không virus vẫn còn trong máy tính."

Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân: "Xóa chương trình rồi mà cũng chưa được nữa sao?"

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: "Em nói em chỉ xóa thôi à?" cô xác định lại lần nữa.

Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân: "Phải."

Quả thật không thể tin, Thiên Thiên chơi game đến nay lần đầu tiên tình cờ gặp người như vậy, "Đừng nói em nghĩ rằng xóa chương trình là diệt được virus nha."

Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Thiên Thiên câm nín, đồng thời cảm thấy bi ai giùm ba mẹ và giáo viên của cậu bé này. Thật sự là không cách nào khai thông a, Thiên Thiên gửi chỉ dẫn về cách giữ gìn máy tính và cách diệt virus cơ bản qua, lấy cớ muốn log out để phải không trả lời nữa bất kì câu hỏi nhảm nhí nào nữa.

Lúc Trường Kiếm Tận Thiên kêu cô, Thiên Thiên kể việc này để mua vui cho anh.

Trường Kiếm Tận Thiên cười nửa ngày, sau đó mới nói: "Chuyện này thì tính cái gì, lần trước anh gặp một người mới goi là cực phẩm."

Thiên Thiên hứng thú dào dạt: "Kể nghe đi."

Trường Kiếm Tận Thiên: "Hắn nói hắn không cẩn thận xóa một văn kiện, hỏi anh có thể tìm về ở đâu, anh kêu hắn vào thùng rác tìm xem thử, em đoán xem thế nào?"

"Hắn không biết thùng rác ở đâu." Thiên Thiên giật mình.

Trường Kiếm Tận Thiên: "Hắn tìm trong thùng rác nhà hắn, sau đó trở lại còn chỉ trích anh lừa hắn, chỗ đó vốn dĩ không có văn kiện hắn cần tìm."

(VTST: bọn ta đoán đúng mà ='= Thiên tỷ ngốc quá..., Hạo ca: *ánh mắt hình viên đạn*, VTST: hứ... cái đồ trọng sắc khinh ... bọn này =)) )

Thiên Thiên thấy hên là lúc này không phải đang uống nước, nếu không màn hình và bàn phím sẽ gặp tai ương rồi. cô từng vì làm đổ nước mà phải đổi ba bàn phím, mua bàn phím đắt, chỉ sợ má Diêu lải nhải không để yên.

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: "Việc này là thật hay giả a?"

Trường Kiếm Tận Thiên: "Đương nhiên là...giả."

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: "..."

Trường Kiếm Tận Thiên đáp: "Làm sao có người ngốc như vậy a, người tin chuyện này tự nhiên cũng là kẻ ngốc." (hắc hắc =)) )

Vòng qua quẩn lại nửa ngày, thì ra anh chửi cô ngốc, Thiên Thiên nổi giận, nhưng không đợi cô nghĩ cách phản kích, Trường Kiếm Tận Thiên đã đúng lúc đem bản tư liệu đã phiên dịch gửi cho cô, ăn cây nào rào cây nấy, Thiên Thiên là nhận ơn, muốn phát tác cũng không thể.

Thiên Thiên xem sơ lại một lần, không đến một giờ, Trường Kiếm Tận Thiên đã dịch được 15 trang tư liệu, đây là số lượng mà cô phải làm trong cả buổi trưa. (thật là kinh dị à ... ='= )

Cô khen tặng nói: "Anh đúng là thiên tài."

Trường Kiếm Tận Thiên nói khoác không ngượng, "Bình thường, bình thường, đệ tam thế giới."

Thiên Thiên triệt để không lời nào, cái tính cách rắm thúi tự đại này tuyệt đối giống Thẩm Hạo.

Trường Kiếm Tận Thiên: "Cô nương ngốc, sau này không nên dễ dàng tin ngưởi khác như vậy, bản kế hoạch này hao phí nhiều tâm huyết của em, nếu lọt vào tay người lòng dạ lọc lừa, em muốn khóc cũng không kịp." (hoàn toàn đồng ý... vừa nãy bọn này cũng đã nói như thế >"< )

Thiên Thiên không hề nghĩ ngợi nhắn lại: "Những người khác không thể so sánh với anh." Sau khi gửi đi mới cảm thấy hình như quá trực tiếp, cũng quá lỗ mãng rồi.

Trường Kiếm Tận Thiên lần thứ hai im lặng, sau đó buông hai từ vô nghĩa: "Ha ha."

Giờ phút này trong lòng Trường Kiếm Tận Thiên cảm xúc phức tạp, khó nói nên lời. Thiên Thiên không tim không phổi đi ngủ, anh tắt máy tính, rơi vào trầm tư.

Ngày đăng: 02/05/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?