Gửi bài:

Chương 13 - 14

Sáng sớm, Thiên Thiên tỉnh lại trong tiếng nhạc báo thức.

Một ngày mới lại bắt đầu, cô uốn người, tâm tình khoan khoái, thần thái thoải mái, sau khi nói chuyện với má vào tối hôm qua, cả người cô liền nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Ra khỏi phòng ngủ, cô bị mấy cái thùng chất đầy trong phòng khách làm giật mình.

"Mami, chúng ta sắp chuyển nhà hả?"

"Chuyển cái đầu cô, còn chưa tỉnh ngủ hả? Mau đi đánh răng rửa mặt ăn sáng."

Bị má Diêu nói một câu, Thiên Thiên ngoan ngoãn làm theo thánh chỉ của mẫu hậu.

Ăn xong "bữa sáng tình yêu" do má Diêu tỉ mĩ chuẩn bị, cô lau miệng, chuẩn bị đi làm.

Má Diêu ở sau lưng cô gọi lại, "Thiên Thiên, chờ một chút."

Thiên Thiên quay đầu lại.

"Cho má địa chỉ của Mễ Bác."

"Mami muốn làm gì?" Thiên Thiên ngây người, xem mami vẻ mặt đằng đằng sát khí, hay là muốn tìm Mễ Bác tính sổ a, "Mami, đừng làm ẩu a, vì người như vậy không đáng."

Má Diêu dùng ánh mắt xem thường liếc Thiên Thiên, "Trong đầu con chứa cái gì vậy? Bớt nói nhảm, mau đưa đây."

Thiên Thiên nghĩ nghĩ, lấy xấp danh thiếp trong ba lô ra, tìm ra một tấm của Mễ Bác, run lẩy bẩy không dám đưa cho má Diêu, liền bị bà giật đi.

"Danh thiếp của hắn còn giữ làm gì, lấy lại má thanh lý giùm cho." Má Diêu khinh miệt nói.

"..." Thiên Thiên không nói gì.

Thiên Thiên vẫn là không yên tâm, đã đi ra cửa, lại lặng lẽ quay trở lại, má Diêu đưa lưng về phía cô, đang cúi xuống viết gì đó, Thiên Thiên đi qua nhìn vào, đột nhiên vui vẻ.

Má Diêu là kêu chuyển phát nhanh, bảy thùng đồ ghi tên của bà, mà địa chỉ người nhận là Mễ Bác.

"Mami..." ThiênThiên đột nhiên không biết nên nói gì, trong mắt ngân ngấn nước.

Má Diêu đỏ mặt, không biết làm gì xoa xoa tay, quay đầu đi, "Hừ hừ, con không phải đi rồi sao."

Thiên Thiên ôm má Diêu một cái thật chặt, "Mami thật là tốt, con yêu má quá xá." nói xong nhanh chóng chạy.

"Con nhỏ này." Má Diêu cười mắng, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười thật tươi.

Hôm nay vì ở nhà trì hoãn vài phút, trên đường lại kẹt xe, lúc Thiên Thiên đến công ty đã 9h kém 5', tuy rằng không đến muộn nhưng so với thường ngày thì vẫn là muộn. Lúc đến công ty những người trong quầy tiếp tân cũng dùng ánh mắt kì quái nhìn cô, Thiên Thiên nhìn mọi người ngọt ngào cười một cái.

"Thiên Thiên, thuận tiện giúp mình đem bó hoa này vào cho giám đốc Thẩm." Judy đứng trước quầy lấy từ chỗ ngồi ra một bó hoa hồng đỏ lớn.

"Judy, thì ra bạn yêu thầm giám dốc Thẩm." Thiên Thiên tấm tắc vài tiếng, "Không nghĩ đến bạn lãng mạn như vậy."

"Không phải," Judy nói, "Không phải mình tặng."

Thiên Thiên không tin, "Không phải bạn thì là ai? Không cần thẹn thùng, lại đây, lại đây, chị hai chỉ em mấy chiêu, bao em sử dụng tới già."

"Thật sự không phải mình, bên trong có thiệp, bạn có thể tự mình xem."

Biết rõ nhìn lén là vô đạo đức, nhưng chuyện này quá kích thich vả mãnh liệt a, Thiên Thiên nghĩ phải nắm một chút dữ liệu về Thẩm Hạo, chuẩn bị cho chiến thuật phản kích sau này. Vì thế, cô lén lén lút lút lấy thiệp, mới liếc mắt nhìn một cái, cô kinh hãi.

"Sao lại là Rose?" Thiên Thiên không dám kêu quá lớn tiếng.

Judy trịnh trọng gật đầu.

Rose là người lớn tuổi nhất trong phòng tài vụ, ngày thường mắt nhìn cao hơn núi, xử sự như sếp lớn, không để ý phản ứng của người khác, không nghĩ đến người như vậy cũng sẽ khúm núm dưới chân Thẩm Hạo.

Thiên Thiên le lưỡi, Judy vui sướng khi người gặp họa nói, "Bị Rose để mắt đến, sếp nên tự cầu phúc đi."

Thiên Thiên nhìn bó hoa, Judy và cô tâm ý tương thông, trăm miệng một lời nói: "Đếm xem bao nhiêu hoa."

Hai người đếm mỗi người đếm một lần, tổng cộng là bốn mươi đóa.

"Bốn mươi đóa hoa hồng đỏ có ý nghĩa là gì?" Judy hỏi.

Thiên Thiên trừng cô, "Mình không phải từ điển bách khoa."

Judy lên mạng, dò tìm một chút, bỗng nhiên câm nín hoa chân múa tay. Thiên Thiên không để ý cô, lập tức đến sau cô xem màn hình máy tính, lát sau, hai người đều làm bộ dạng nôn mửa.

Bốn mươi đóa hoa hồng đỏ tượng trưng cho Tình yêu đến chết cũng không đổi. Thiên Thiên bị rung động rồi a, Judy như lên cơn suyễn, "Thiên Thiên, muốn ói thì ói đi."

Thiên Thiên chớp chớp đôi mắt long lanh đầy nước, liều mạng gật đầu.

"Bạn thay mình đem vào," Judy tội nghiệp nói, "Không muốn bó hoa này lại tiếp tục tàn phá "tâm hồn trẻ thơ" của mình, để nó đi hãm hại giám đốc Thẩm đi." ( =)) thật uổng công làm lãnh đạo =)) hắc hắc...)

Thiên Thiên thề chết không đem, nếu như bị người ta hiểu lầm cô xum xoe Thẩm Hạo, cô quả thật nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch a.

Judy chỉ phải tự mình "lên sân khấu", cùng Thiên Thiên đi vào trong phòng.

"Ta nói...hôm nay là ngày tốt gì vậy, vì cái gì lại tặng hoa?" Thiên Thiên thuận miệng hỏi.

Cô lập tức lọt vào cái trừng mắt của Judy, "Chị hai, không phải chứ, hôm nay là 14/2, lễ tình nhân a, bạn chưa già đã yếu." cô khẳng định chắc như bắp nhìn Thiên Thiên xem xét.

Thiên Thiên cười không nổi, những năm qua vào dịp Lễ tình nhân Mễ Bác thường an bài tiết mục phong phú, mà sau khi chia tay cô ngay cả ngày lễ quan trọng này cũng quên mất tiêu.

Sau khi Judy đem hoa hồng cầm vào phòng Thẩm Hạo, lỗ tai mọi người đều dựng thẳng lên, mỗi người đều chú ý động tĩnh bên trong, lúc Judy đi ra, không thể nghi ngờ đã trở thành nhân vật tiêu điểm.

Thiên Thiên vẫy tay kêu cô, Judy hấp tấp chạy tới.

"Sếp có phản ứng gì?"

Judy hiểu ý cười cười, "Không phản ứng, trên mặt cũng không biểu hiện gì nữa là."

Thiên Thiên có chút thất vọng.

Judy lại bổ sung, "Đại khái là nhận hoa nhiều rồi, sếp đã tập thành thói quen."

Thiên Thiên hừ lạnh, "Mặt mũi như thế, có người tặng hoa là anh ta nên cười trộm rồi."

"Thiên Thiên, mắt bạn không có vấn đề chứ?" đây là lần thứ hai trong ngày Thiên Thiên bị nhìn một cách khinh bỉ. ( Viv & Pil: *khinh bỉ liếc Thiên tỷ tập 3*...)

Thiên Thiên không cam tâm nói: "Xem như là lớn lên có dạng chó hình người." (há há... thế sau này bà chị là dạng gì hình gì =)) )

"Phốc," Judy cười không ra tiếng, "Cũng chỉ có bạn mới nói sếp như vậy, mình cuối cùng mới hiểu tại sao bạn không trở thành kẻ thù chung của toàn bộ nữ giới trong công ty."

Thiên Thiên vẻ mặt không hiểu.

"Bạn là trợ lí của giám đốc Thẩm, ở bên sếp sớm chiều, làm sao lại không có người đố kỵ đến đỏ mắt."

"..." Thiên Thiên nhịn nửa ngày, khinh thường nói: "Anh ta rốt cuộc có cái gì tốt?"

"Trời," Judy cả giận nói: "Sống trong phúc mà không biết phúc." ( chí lí chí lí a =)) )

Thiên Thiên triệt để không nói nổi.

Judy lầm bầm lầu bầu nói, "Nửa năm lúc trước giám đốc Diệp vừa mới vào công ty, cô là người cùng giám đốc Thẩm có tiếp xúc nhiều nhất, vì thế họng súng của mọi cô gái trong công ty đều nhắm về chị ấy, sau mới biết chị ấy kết hôn rồi, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Thiên Thiên có chút suy nghĩ gật gật đầu.

Judy lại nói: "May mắn cho bạn là không có làm hành động si mê gì với giám đốc Thẩm, cũng không có ý nghĩ không an phận, cái mạng nhỏ của bạn khó khăn lắm mới bảo toàn đó nha."

"Không dám." Thiên Thiên chịu không nổi nói.

"Đương nhiên." Judy chững chạc nói, "Trước kia có mấy người trợ lí trụ không vững chính là vì việc này."

"Judy, ngoài cửa có người tìm."

Thiên Thiên la lên, Judy đại khái là đang mải mê giảng giải lí lẽ "tôn giáo", nghe thêm nữa chắc cô phát điên mất.

Ai biết lỗ tai cô còn chưa có thanh tịnh đến 2', Judy lại chạy như bay vào.

Thiên Thiên nhướng mày, "Lại nói chuyện phiếm không làm việc, coi chừng bị đuổi à."

Judy cười quỷ dị, "Thiên Thiên, có người tặng hoa cho bạn." cô cố ý nói lớn tiếng, làm cho mọi ánh mắt của đồng nghiệp phòng thị trường đồng loạt hướng qua bên này.

Ngay cả cửa phòng làm việc của Thẩm Hạo cũng lặng lẽ hé ra một khe nhỏ. ( há há =)) lộ bộ mắt hóng chuyện rồi kìa =)) )

Thiên Thiên có một loại xúc động muốn chạy trối chết, cầu xin nói: "Đừng đùa mình."

Judy hai tay từ phía sau đem ra một bó hoa so với của Thẩm Hạo còn đồ sộ hơn để lên bàn của Thiên Thiên, nheo mắt lại, hắc hắc cười nói: "Mình đếm rồi, tổng cộng là 101 đóa."

Cô nhìn quét qua một lượt, chống nạnh cười cuồng nhiệt: "101 đóa hoa hồng đỏ ý nghĩa là: Em là người anh yêu nhất."

Toàn phòng một mảng xôn xao.

101 đóa hoa hồng đã là quá dữ, hơn nữa còn có ý nghĩa tượng trưng như vậy, mị lực của Thiên Thiên lập tức được tăng lên mức độ thần bí mà siêu nhiên.

Ánh mắt Thiên Thiên không được tự nhiên, dùng đầu ngón tay cũng nghĩ ra được đây là hoa do ai đưa tới, hay là anh ta nhận được 7 thùng đồ rồi chịu không nổi kích thich vì thế nghĩ ra chiêu này để chỉnh cô? Nhưng Thiên Thiên suy đi nghĩ lại, nhìn lại mình từ đầu đến chân, lớn lên cũng không khuynh quốc khuynh thành, thân hình cũng không đủ nóng bỏng, vốn dĩ không phải thuộc dạng "tài liệu" hại nước hại dân a, làm sao đáng để Mễ Bác cam nguyện vung tiền như rác?

Thiên Thiên gãi tới muốn tróc da đầu cũng nghĩ không ra là tại sao, nhưng quần chúng lại không đợi ai, các loại hiếu kì, tìm tòi nghiên cứu, xem náo nhiệt, đủ thứ ánh mắt nhao nhao đi lạc trên người cô.

Thiên Thiên lúng túng chỉ biết cười.

"Bó hoa lớn như vậy nhất định là bạn trai tặng, để mình xem anh ta tên gì." Thừa lúc Thiên Thiên còn trong trạng thái thất thần, Judy lấy tấm thiệp từ bó hoa ra, lớn tiếng "thì thầm", "Thiên Thiên, em chính là người anh yêu nhất, kí tên...Mễ Bác." Cô đột nhiên cất cao thanh lượng, lần nữa thành công hấp dẫn ánh mắt mọi người, "Ông chủ công ty mậu dịch Bác Khải?"

Họ Mễ rất hiếm thấy, hơn nữa Mễ Bác bản thân đủ nổi tiếng, Bác Khải lại là đối tác của Hồng Kỳ, mọi người ở đây đều không xa lạ.

Judy há miệng nửa ngày chưa khép, cô nhỏ giọng hỏi: "Thiên Thiên, bạn có một người bạn trai nhiều tiền như vậy còn đi làm chi cho khổ cực?"

Đại khái là hỏi ngay điều mọi người đang nghi ngờ, Thiên Thiên cảm giác đến mấy tia đèn pha chói mắt đang quét tới người cô với tần số cao, cô cười nhạt, "Chia tay rồi, không câu được rễ kim quy, làm bạn thất vọng." tính Thiên Thiên vốn cực kì rộng rãi, nhưng Judy thì thuộc dạng bà tám, khiến cho ngữ khí của cô cũng chẳng khách sáo gì.

Judy vẫn còn chưa có ý thức được Thiên Thiên đối với loại vấn đề này rất phản cảm và lãng tránh, cô như trước vẫn bừng bừng khí thế, "Có phí chia tay không? Lúc ở bên nhau anh ta tặng bạn nhiều quà chứ? Mau khai thiệt đi."

Thiên Thiên không thể nhịn được nữa, liền muốn nổi trận lôi đình.

"Diêu Thiên Thiên." Có người kêu tên của cô, "Cầm văn kiện hôm qua đến phòng làm việc của tôi." Thẩm Hạo đứng tựa cửa, khẩu khí không chút đếm xỉa ai hết. (hê hê... anh hùng cứu mỹ nhân nhớ ) hay là ăn dấm chua rồi =)) )

Thiên Thiên ưỡn thẳng sống lưng, trong đầu chỉ có một ý niệm là rốt cuộc có thể tạm thời được giải thoát, cô bận rộn soạn văn kiện, ba chân bốn cẳng đi qua, trong lòng tự dưng nổi lên niềm cảm kích trước giờ chưa có đối với Thẩm Hạo.

"Đóng cửa lại."

Thiên Thiên không chút do dự làm liền.

Thẩm Hạo chỉ vào cái ghế trước bàn làm việc, "Ngồi một lát, đợi mọi người bên ngoài ổn định rồi mới ra."

"A." Thiên Thiên có vẻ như không kịp phản ứng.

Thẩm Hạo bất lực lắc đầu, "Chẳng lẽ cô còn muốn Judy quấn quýt không tha sao? Cô ấy không phải người xấu, chỉ là hiếu kì thái quá thôi."

Thiên Thiên bật cười, nghĩ lại, quả thật như thế, cô ấy chính là loại người hận không thể đem việc của tổ tông mười tám đời nhà người ta ra mà săm soi thôi.

Ngón tay thon dài của Thẩm Hạo linh hoạt lướt trên bàn phím, Thiên Thiên ôm văn kiện ngồi nghiêm chỉnh, vẫn không nhúc nhích.

Thẩm Hạo bỗng nhiên cười, "Cô không cần khẩn trương như vậy."

Thiên Thiên cười gượng vài tiếng, "Chuyện vừa rồi cám ơn anh." Thẩm Hạo chuyên môn thay cô giải vây, như việc lần trước khó chịu cũng không ảnh hưởng đến lòng biết ơn lần này của Thiên Thiên.

Thẩm Hạo liếc nhìn qua, quan sát cô thật lâu, sau đó khẽ nói, "Không cần."

Không khí bỗng nhiên trầm xuống.

Thẩm Hạo bận rộn làm việc của mình, Thiên Thiên giương mắt thỉnh thoảng nhìn lén anh. Không biết vì sao, cô luôn nhìn không thuận mắt Thẩm Hạo, hôm nay hình tượng anh ấy lại đặc biệt to lớn. (hé hé, cảm òi... ) )

Thiên Thiên à Thiên Thiên, mày chính là chịu không nổi người khác đối tốt với mình, lúc trước Mễ Bác có thể theo đuổi được cô cũng hoàn toàn là bởi vì anh ta quan tâm cô tỉ mĩ chu đáo, làm cô có một loại cảm giác có thể phó thác chung thân.

Tại sao lại nghĩ đến người này, Thiên Thiên bất lực lắc lắc đầu, phát hiện không biết từ lúc nào Thẩm Hạo cũng ngẩng đầu, trên mặt mang theo ý cười hứng thú, bận tối mắt mà vẫn thong dong nhìn cô.

Thiên Thiên không hiểu sao tự dưng đỏ mặt.

Đúng lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ.

"Mời vào."

Diệp Tử trên môi ẩn hiện ý cười, khép cửa lại, ho nhẹ nói: "Tôi là phụng mệnh tới nghe ngóng."

Thẩm Hạo cười thành tiếng nói, "Diệp Tử, không nghĩ đến bà cũng "tám" tới vậy."

"Nhiều chuyện là thiên chức của phụ nữ mà." Diệp Tử bĩu môi nói.

Thiên Thiên trừ bỏ cười cũng không nói gì.

"Bên ngoài phong ba cũng tạm bình ổn rồi, ra đi, cũng không thể trốn tránh cả đời." Diệp Tử trêu chọc nói, nhìn Thẩm Hạo, lại nhìn Thiên Thiên, lại cảm thấy hai người này có tiềm năng để đào bới tin tức rất nhiều.

Thẩm Hạo nhếch miệng, ra vẻ cao thâm cười một cái.

Thiên Thiên hờn dỗi: "Chị Diệp Tử."

Diệp Tử cười ha ha dắt Thiên Thiên ra ngoài, đồng nghiệp phòng thị trường đang vùi đầu làm việc, chuyện náo động mới vừa rồi đã tan thành mây khói.

Lúc nghỉ trưa, Thiên Thiên sợ đi đến nhà ăn sẽ gặp Judy sau đó lại bị gặng hỏi, cô không dám xuống lầu, nhờ Diệp Tử mua giùm mình sandwich.

Diệp Tử sợ cô bị đói, nhanh chóng mua về hai phần Kentucky (tức KFC đấy ạ =)) ) cùng nhau ăn.

"Cơm trưa lại ăn thứ này?" Thẩm Hạo cầm trên tay áo khoác, vừa mới dùng bữa trưa trở về, ánh mắt thanh thản.

"Ừ, tùy tiện đối phó một chút, buổi tối nay được ăn một bữa ngon." Diệp Tử mấp máy môi, trong mắt có dòng hạnh phúc lơ đãng chảy qua.

Thiên Thiên giữ im lặng, hết sức chăm chú gặm đồ nướng Orleans (hình như KFC ở VN cũng có loại gà nướng theo kiểu này =)) ). Cô là người vô củng đơn giản, món Pháp này rất hợp ý cô, ăn nhanh nhanh cô có thể thưởng thức được mùi vị ngon lành của thức ăn.

"Tình trạng ở nhà ăn thế nào?" Diệp Tử hàm hồ hỏi, nhưng Thẩm Hạo vừa nghe liền hiểu.

Anh cười cười, "Thiên Thiên, cô còn phải mệt nhiều, khó được một ngày như hôm nay, làm đề tài hấp dẫn là cô chứ không phải tôi."

"Oẹ." Diệp Tử và Thiên Thiên trăm miệng một lời.

"Thẩm Hạo, ông đừng có thiếp vàng trên mặt." Diệp Tử dè bỉu.

Thiên Thiên tán thành hai tay.

Thẩm Hạo chẳng hề để ý cười cười.

Kì thật anh không nói cũng có thể đoán được, nhân viên trong phòng ăn đang hừng hực khí thế thảo luận thân phận của Thiên Thiên.

Thiên Thiên cúi đầu liếm liếm ngón tay, Thẩm Hạo giễu cợt nói: "Thiên Thiên, cô là chó sao?"

Thiên Thiên mờ mịt, Thẩm Hạo chỉ chỉ tay cô, cô mới hiểu ra, ấn tượng tốt thật không dễ dàng mới tích lũy được trong khoảnh khắc bị bay biến, Thiên Thiên liếc xéo anh một cái, " Đây là vị gà Mút Chỉ, tôi không phụ tên của nó mà thôi."

Thẩm Hạo bị nghẹn tạm thời không nói nên lời, như thấy được chuyện lạ làm Diệp tử ôm bụng cười lớn, mà Thiên Thiên tâm tình cũng tốt lên, mức độ thèm ăn tự nhiên tăng lên, đem phần đùi gà của Diệp Tử thuận tiện giải quyết sạch sẽ.

4h kém 5', phòng làm việc đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, có người sửa soạn túi xách, người thì tắt máy tính, có người tư tưởng không tập trung ra sức nhìn đồng hồ.

Thiên Thiên xoay sang hỏi Elva ngồi bên cạnh, "Chuyện gì vậy? mọi người giống như đang chờ tới giờ tan ca."

Elva ngại ngùng cười nói: "Hôm nay là lễ tình nhân mà, dựa theo lệ thường có thể trước nửa tiếng ra về."

Thiên Thiên ngây người một lúc, khen: "Ông chủ thật là người có tình cảm."

Quả nhiên, kim đồng hồ mới chỉ 4h, trưởng phòng nhân sự dùng mạng nội bộ thông báo: nếu không ảnh hưởng đến công việc, có thể tan tầm ăn mừng lễ hội.

Mọi người hoan hô nhảy nhót.

Động tác rất nhanh, thoáng cái liền như làn khói không còn bóng dáng.

Thiên Thiên đã sớm hoàn thành việc của mình, nhưng cô không có chỗ để đi, lại không muốn về nhà sớm như vậy, vì thế lần lượt hỏi từng người, "Có việc gi cần mình giúp đỡ không?"

Tất cả mọi người đều lắc đầu, bởi vì biết sẽ được về sớm nên không ai kéo dài công việc cả.

Ngay cả người yêu việc điên cuồng như Diệp Tử cũng đúng lúc 4h mở cửa phòng đi ra, cô thấy Thiên Thiên vẫn còn ngồi trước máy tính, kinh ngạc hỏi, "Còn chưa về? không hẹn ai sao?"

"A, một hồi sẽ về liền." người ta hỏi một đằng Thiên Thiên trả lời một nẻo làm Diệp Tử bật cười.

Sau khi Diệp Tử đi, cả một khu phòng làm việc vắng lặng như tối hôm qua, chỉ còn lại cô và Thẩm Hạo hai người.

Cô là muốn chủ động giúp Thẩm Hạo giảm bớt gánh nặng công việc vẫn là muốn về nhà ăn cơm tắm rửa chơi game a, Thiên Thiên do dự.

"Diêu Thiên Thiên." Cửa phòng Thẩm Hạo bị mở ra.

Ngày đăng: 02/05/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?