Gửi bài:

Phiên ngoại 2 - Vượt tường (Hết)

Mùa hè năm 2012, Chu Việt Việt kết hôn ba năm, Nhan Tống và Tần Mạc kết hôn hai năm. Nhan Tống về nước thăm người thân, gặp Chu Việt Việt ở một quá cà phê của nghệ thuật gia nghèo nàn ở thành phố C.

Chu Việt Việt khó khăn mở miệng nói với Nhan Tống: "Tống Tống, mình với tên khốn họ Hà kia, gần đây dường như giống như phim "sau ba năm thì ngứa ngáy"(1) trong truyền thuyết – sau ba năm bắt đầu có chuyện..."
Nhan Tống: "A? Anh ta làm gì cậu?"

Chu Việt Việt mang thai đứa thứ hai đứng lên vỗ bàn: "Anh ta chán mình rồi." Sau đó lại ngồi xuống ghế sô pha, "Rõ ràng trước kia vẫn rất thân mật. Mình nghĩ đi nghĩ lại, nếu anh ta không chịu chủ động thì mình sẽ chủ động, vừa mới bắt đầu, mẹ nó, lại bị anh ta đẩy ra."

Tần Lãng ngồi một bên chậm rãi uống trà bình tĩnh ngẩng đầu đánh giá Chu Việt Việt một cái, lễ phép giữ im lặng. Nhan Tống cũng giữ im lặng theo.

Chu Việt Việt nói: "Vấn đề này có phải rất nghiêm trọng hay không?"
Nhan Tống đặt chén xuống: "Nghiêm trọng cái đầu cậu, ba năm còn ngứa ngáy? Tôi xem ra là cậu ngứa ngáy mới đúng."
Tần Lãng đồng ý gật đầu: "Hai người không thể gọi là ba năm ngứa ngáy được, ba mẹ cháu mới gọi là ngứa ngáy, gần đây ba cháu đều rất khuya mới về nhà, còn gạt mẹ cháu nói là tăng ta. Cuối cùng nghe thư ký của ba cháu nói chiều nào ba cháu cũng tan tầm đúng giờ, còn là người đầu tiên rời phòng làm việc."

Nhan Tống cầm lấy miếng bánh ngọt trên bàn chặn miệng Tần Lãng lại.
Chu Việt Việt sợ hãi: "Làm sao có thể, đại kiến trúc sư Tần nghiêm cẩn, chính trực, có trách nhiệm cũng vượt tường rồi, Thái thượng lão quân, Như Lai phật yêu tôi ơi..."

Nhan Tống ngồi ở sô pha, mặt tối đen, hồi lâu nói: "Còn chưa xác nhận thật giả thế nào, mới đoán già đoán non thôi." Sau một hồi, lại bổ sung một câu: "Nếu thật, mình và anh ta sẽ cùng chết." Sau đó nửa ngày, lại thở dài: "Bỏ đi, nếu thật không biết mình với anh ta có thể cùng chết không? Không thể rồi, nếu không, Tần Lãng sẽ thành trẻ mồ côi." Than thở xong, quay đầu hỏi Tần Lãng: "Nếu ba với mẹ ly hôn, con muốn theo ba hay theo mẹ."
Tần Lãng nhàn nhã uống xong ngụm trà mới nói: "Hai người cùng chết đi, con làm trẻ mồ côi."

Hai ngày sau, Hà đại thiếu mời bạn ăn cơm. Bạn anh ta dẫn theo em gái, Hà đại thiếu đưa Chu Việt Việt theo, Chu Việt Việt dẫn theo Nhan Tống, Nhan Tống lại đem theo Tần Lãng. Một hàng sáu người ngồi vào chỗ của mình ở Ngọc Mãn Lâu, gọi món, ăn cơm. Bạn của Hà đại thiếu họ Chu, mở công ty quảng cáo, em gái cũng có một công ty môi giới được coi là có tiếng ở Đài Loan. Anh Chu ngồi ở bên cạnh Nhan Tống, chu đáo tiếp thức ăn cho cô.

Những người ở đây đều tốt nghiệp đại học T, rượu quá ba tuần không khỏi ngồi ôn lại chuyện cũ. Không biết thế nào nói đến danh nhân tốt nghiệp của trường, cô Chu cười nói: "Nghe nói vợ của đại kiến trúc sư Tần Mạc cũng tốt nghiệp từ trường chúng ta? Cô ấy thi nghiên cứu sinh năm 2008, tôi tốt nghệp năm 2007 nên không được gặp qua cô ấy. Nghe tổng giám đốc Hà nói bà xã cũng thi nghiên cứu sinh đại học T năm 2008, không biết đã từng gặp vợ của đại kiến trúc sư Tần chưa?"

Phu nhân của đại kiến trúc sư Tần nghẹn một ngụm nước trong cổ họng, anh Chu lập tức rút khăn tay đem đến.
Hà phu nhân liếc mắt nhìn Tần phu nhân một cái, nhìn anh Chu phong nhã chu đáo, tự hỏi một chút, sau đó nghiêm cẩn nói: "Đã từng gặp qua, nhưng mà nghe nói gần đây tình cảm hai người họ không tốt, sắp ly hôn rồi. Nếu hai người ai có ý định với bọn họ, tôi cảm thấy cũng không nên câu nệ lề thói cũ, nhanh tay một chút."

Tần phu nhân lại nghẹn một ngụm nước trong cổ, anh Chu đưa tay đến giúp cô vỗ lưng. Hà đại thiếu nhìn Hà phu nhân liếc mắt một cái, Hà phu nhân trừng mắt đáp trả. Hà đại thiếu cúi đầu nhắn tin.

Cô Chu che miệng lại: "Không thể nào, tôi nghe một người bạn trong giới kiến trúc thành phố New York nói, Tần Mạc rất yêu vợ, hai năm trước vì cô ta còn hủy hôn với nữ họa sỹ Gwyneth, tại sao lại ly hôn rồi? A... có phải là vì cô người mẫu tên Vivienne?" Hai giọng nói đồng thanh vang lên: "Vivienne là ai?" Một giọng nam, một giọng nữ, người trước ôn hòa, điềm đạm, người sau mơ hồ, hoảng hốt.

Hà phu nhân quay đầu kinh ngạc nói: "A a a, Tần Mạc? Tần Mạc! Sao anh lại tới đây?" Hà đại thiếu cất di động, bưng ly nước uống. Cô Chu cứng ngắc nhìn Tần Mạc xuất thế ngang trời, bảo trì khuôn mặt bị sét đánh hồi lâu, quay sang nhìn Hà phu nhân: "Hai người là bạn?" Tần Lãng ngồi nghiêm chỉnh giơ tay chào hỏi ba nó: "Cha đến bàn thủ tục ly hôn sao?"
Trong lúc mơ hồ, Nhan Tống lặng yên tách anh Chu ra một chút, anh Chu đứng lên lịch sự chào hỏi với Tần Mạc. Nhân viên phục vụ vội vàng lấy thêm ghế và bát đũa, khung cảnh trở nên cực kỳ náo nhiệt. Tần Mạc mệt mỏi nhưng không nhìn ra chút mệt mỏi nào bắt tay với hai anh em nhà họ Chu, sau đó liếc nhìn Nhan Tống đang cúi đầu uống nước trái cây một cái, ngồi xuống, nhìn Chu Việt Việt từ từ nói: "Nghe nói em đang đưa vợ tôi đi xem mặt, tôi đến xem thế nào."
Chu Việt Việt vội vàng xua tay: "Bữa tiệc hôm nay không phải xem mặt, chỉ là mời tổng giám đốc Chu ăn cơm, thuận tiện đưa họ đi cùng."

Anh em họ Chu lộ vẻ không hiểu. Tần Mạc mỉm cười gật đầu: "Ừm, tôi biết, nghe nói các buổi hẹn xem mặt em sắp xếp là từ ngày mai, tôi định tìm góc khuất quan sát xem, nên hôm nay đến trước một ngày. Không quầy rầy mọi người, tôi có lời muốn nói với Tần phu nhân, em không ngại tôi đưa cô ấy về trước chứ?"

Cô Chu kinh ngạc nói: "Tần phu nhân?"

Tần Mạc vòng qua hai chỗ ngồi cầm tay Tần phu nhân, kéo cô lên khóa chặt trong tay mình, mỉm cười nói: "Làm phiền rồi." Tần Lãng yên lặng từ trên ghế đứng dậy đến sau lưng ba mẹ.

Cửa phòng mở ra lại lập tức đóng lại, cô Chu vẫn che miệng, hồi lâu sau nói: "Đó là Tần phu nhân? Người trầm tĩnh như vậy, không thể ngờ được! Đại kiến trúc sư Tần và vợ, hai người họ thoạt nhìn không giống tình cảm rạn nứt, tại sao nói bọn họ ly hôn rồi?" Anh Chu tiếc hận nhìn cửa phòng, không nói gì. Giọng Chu Việt Việt lý nhí chất vấn Hà đại thiếu: "Em sắp xếp cho Tống Tống đi xem mặt, là anh nói với Tần Mạc? Hai người từ khi nào quan hệ tốt như vậy?" Hà Tất nhớ lại: "Năm Lâm Kiều chết không phải Nhan Tống đã chia tay với Tần Mạc rồi sao? Khi đó em đứng về phía Nhan Tống, cũng không nghe điện thoại của Tần Mạc, anh ta liền gọi cho anh, nói Nhan Tống là người rất bướng bỉnh, rất nhiều chuyện không thể ép cô ấy, phải cho cô ấy thời gian tự nghĩ cho thông suốt. Khi đó, anh ta cũng có một đống chuyện phiền toái cần xử lý, không thể thường xuyên đi lại giữa New York và thành phố C, nên nhờ anh giúp anh ta để ý Nhan Tống. Chính là như vậy." Kể lại xong còn nói với Chu Việt Việt: "Sau này chuyện của bọn họ em còn xen vào, anh sẽ đưa em đi Tân Đông Phương học tiếng Anh." Chu Việt Việt lên án: "Anh biết rõ là em ghét nhất Tiếng Anh." Hà đại thiếu thản nhiên nói: "Chính vì biết em ghét nhất tiếng Anh nên mới thế."

Trong căn nhà của ông ngoại Tần Mạc, Tần Lãng bị đuổi về phòng mình. Tần Mạc khóa cửa phòng ngủ: "Cơm tối ăn xong rồi, đi tắm rửa đi, anh mệt, tắm rửa xong sẽ ngủ ngon hơn." Nhan Tống muốn nói lại thôi, cầm chiếc áo ngủ Tần Mạc đưa cho ngoan ngoãn đi tắm rửa. Tắm rừa xong đi ra, vừa sấy tóc vừa suy nghĩ việc này nên nói thế nào với Tần Mạc cho rõ ràng. Chờ một lát, Tần Mạc cũng tắm xong khoác áo choàng đi ra, nhẹ giọng nói: "Mấy buổi gặp xem mặt kia em không biết, em chỉ về gặp Chu Việt Việt."

Tần Mạc khoanh tay nhìn cô. Nhan Tống ngồi ở trên giường ngẫm lại, cắn môi, bất chấp nói: "Anh thoạt nhìn cũng không để ý lắm, đã đến nước này, anh gạt em lâu thế chắc ngán rồi, ngả bài sớm một chút cũng tốt. Trước đây em xem truyện cổ tích, luôn khó hiểu tại sao sau khi công chúa và hoàng tử kết hôn là hết truyện. Thì ra là sau khi kết hôn xảy ra đủ loại vấn đề, nói không chừng một hai ngày bọn họ đã ly hôn, không còn ở bên nhau nữa rồi..."

Những lời thẳng thắn này vừa nói ra miệng thì đã= bị Tần Mạc đột ngột ôm lấy đặt trên giường, chiếc váy lụa bị hớt lên dính sát vào ngực, hơi thở dồn dập nặng nề. Tần Mạc cắn cổ cô: "Ừm, anh lừa em cái gì?" Tay anh chạy trên người cô. Hơi nóng bốc lên, mặt cô đỏ bừng, quay đầu đi chỗ khác khó khăn nói: "Anh... Mỗi tối muộn ... đều trở về muộn như vậy, anh nói anh ở... ở công ty tăng ca..." Anh hôn từ cổ cô đi lên, cười nhẹ một tiếng: "Mỗi tối? Anh không về, có phải em rất muốn anh?"

Cô dùng sức đẩy vai anh, lại bởi vì cả người rã rời, căn bản không còn sức. Anh khẽ hôn môi cô, cô nghiêng đầu không cho anh làm tới, ý muốn bắt anh giải thích rõ ràng, lời vừa ra khỏi miệng mới nghe được giọng nói mềm nhuyễn pha chút sợ hãi: "Đừng nghĩ như vậy là xong, anh gạt em, còn muốn tiếp tục gạt em, anh không nói em sẽ, em sẽ..." Tính nói tiếp vài câu uy hiếp, nghĩ nửa ngày cũng không biết nên nói gì, mà váy ngủ trên người đã bị Tần Mạc hoàn toàn lột xuống. Anh ở bên tai cô nhẹ nhàng hà hơi: "Em sẽ như thế nào..."

Cuối cùng Tần phu nhân cũng không làm gì được Tần tiên sinh, ngược lại, còn bị một lần lại một lần trừng trị.
Tỉnh lại lúc hai giờ đêm, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, Nhan Tống cảm thấy trên mặt hơi ngứa, vừa mở mắt đã nhìn thấy Tần Mạc chống đầu, ngón tay khẽ nghịch lông mi của cô. Nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của Nhan Tống, anh dừng tay, khẽ vuốt cằm cô, cười nói: "Tỉnh rồi, đã đói bụng chưa? Dậy anh làm cho em một chiếc sandwich?" Nói xong xuống giường. Cô giữ anh lại, anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt gian tà: "Em còn muốn..." Cô buông mạnh anh ra, đem chăn quấn mình lại, hồi lâu cúi đầu nói: "Không phải là anh không để ý em nữa rồi? Em nghĩ nói không để ý cũng không đúng, không để ý anh sẽ không..." Còn chưa nói xong mặt đã đỏ hồng, ba giây sau lại thấu lý đạt tình: "Không đúng, nếu còn để ý đến em anh sẽ không gạt em, lại còn không giải thích, dù sao cũng là không còn quá để ý nữa rồi."

Nói xong làm bộ tự hỏi, trong đầu tự tìm một sự so sánh thích hợp, "Bây giờ em đối với anh mà nói, ăn thì vô vị, bỏ thì đáng tiếc phải không?" Không khí im lặng một lúc lâu, Tần Mạc kinh ngạc: "Tuy nói rằng em ghen anh rất vui, nhưng mà..." Anh bất đắc dĩ vỗ trán thở dài một hơi, nghiêng người lấy từ túi áo ra một chùm chìa khóa sáng loáng, đưa đến trước mặt cô: "Sinh nhật em sắp đến rồi, vốn để cho em một sự bất ngờ, nhưng xem ra nếu không nói rõ với em, bất ngờ sẽ biến thành kinh hoàng mất."

Cô sững sờ nhìn chìa khóa, anh đem cả cô và chăn ôm vào ngực: "Em muốn một ngôi nhà cạnh bờ biển, anh tự mình trông coi bọn họ xây dựng, mỗi chi tiết đều như em tưởng tượng. Tống Tống, tại sao em có thể nghĩ như vậy, rất vất vả chúng ta mới được ở cạnh nhau, anh chỉ lo có một ngày em lại rời bỏ anh."

Ở trong ngực anh cô nhẹ nhàng run lên, đột nhiên giống như con bướm phá kén chui ra, từ trong chăn vươn tay ôm chặt lấy cổ anh, mặt dán vào mặt anh, đó là động tác thân mật nhất mà cô có thể làm. Cô ghé vào tai anh nhẹ nhàng nỉ non, giọng nói mềm mại mang theo tiếng nức nở, lớn như vậy rồi, mà vẫn giống như hồi trước: "Làm sao bây giờ, anh trai, không có anh em không sống nổi nữa." Anh hơi hơi nghiêng đầu hôn lên khóe môi cô: "Không đói bụng sao?"
Cô lắc đầu, chủ động hôn lên bờ môi anh. Anh hàm hồ nói: "Vậy, thêm một lần nữa?" Ánh trăng rải trên chiếc gường màu lam, giống như nằm trên mặt biển yên tĩnh, không khí chín muồi, giọng Tần Lãng ở ngoài phòng ngủ vang lên, cùng với tiếng hét tê tâm liệt phế: "Ba, con đói bụng rồi, buổi tối hôm nay con chưa ăn gì, con đói muốn ngất..."

(1) Tên tiếng anh là "women are like emotional ninjas"
[Hoàn]

Ngày đăng: 30/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?