Gửi bài:

Trao đổi nhật kí

Nhật ký của Đa Lâm - 17 tháng 1 năm 2004

Hôm nay mình nghe được một câu chuyện cười tức cười nhất, đúng là từ ngày mình trưởng thành tới nay mới nghe được chuyện nực cười đến thế.

Trịnh Hiểu Anh nói với mình, Thừa Tầm đã xuất ngoại rồi.

Hừ... thật sự mình không dám tin vào lỗ tai nữa! Không thể, chuyện này là không thể, Thừa Tầm không thể bỏ rơi mình lại để biến mất...

Nhưng mà, lúc mình đến nhà Thừa Tầm tìm cậu ấy, bất chấp mình khóc la thế nào, van cầu ra sao, Thừa Tầm cũng chẳng trả lời, hình như cậu ấy đã xa mình thật rồi, chỉ có một chiếc xe cảnh sát lướt qua sau lưng mình, chẳng lẽ... chẳng lẽ Thừa Tầm đã rời xa mình thật rồi ư? Đến một câu nói cũng chẳng để lại cho mình, cứ thế mà biến mất hẳn trong cuộc đời mình, thượng đế ơi, cầu xin ngài, mau nói cho con biết tất cả những chuyện này là giả đi! Tất cả đều là lừa dối con!

Thừa Tầm... Cậu ấy nhất định vẫn đang đợi mình đến gọi để cùng đi học, cậu ấy nhất định vẫn đợi mình trước cổng để cùng về nhà, nhất định là thế...

Thừa Tầm rõ ràng để hẹn với mình, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, chúng mình sẽ không rời xa nhau, cho dù là xảy ra chuyện gì, cả khi sau này có một ngày cậu ấy kết hôn, cậu ấy cũng nhận lời rằng sẽ không bỏ rơi mình ở lại. Chúng mình rõ ràng đã hẹn với nhau thế rồi còn gì!

Nhưng mà, Thừa Tầm, bây giờ cậu đang ở nơi nào chứ? Cậu bỏ lại mình tớ thế này, rồi cậu đã đi đâu? Bỏ lại tớ để đi, cậu thật cảm thấy vui lắm hay sao?

Nhật ký của Thừa Tầm - 17 tháng 1 năm 2004

Hôm nay tôi nghe được một chuyện khiến mình tức giận đến mức muốn giết người.

Đa Lâm suýt nữa bị một thằng con trai trường Đức Cao cưỡng hiếp. Lúc nghe Chính Hạo nói tôi biết chuyện này, tôi thấy giận đến mức toàn thân run lên không ngừng. Bất chấp Chính Hạo ngăn cản, tôi chạy một mạch đến Đức Cao.

Thật không tin nổi, thật khiến người ta không dám tin! Rốt cuộc là thằng chó chết nào đã làm tổn hại đến Đa Lâm! Tôi vẫn luôn cẩn thận dè dặt giữ gìn Đa Lâm trong lòng bàn tay... nhưng vào cái hôm xảy ra chuyện ấy, tôi đã tát em không thương tình.

Tôi hoàn toàn không đánh em vì em đã đẩy ngã Thành Vũ Tuyết, tôi chỉ... nhìn thấy em đi với hạng người như Khương Tải Hoán... nhìn thấy sự biến đổi lớn lao của em... tất cả đều là lỗi của tôi! Tất cả là lỗi của tôi, nếu tôi không nhất thời tức giận mà đánh em, nếu em không chạy ra ngoài... em... em cũng sẽ không gặp phải chuyện đó! Tất cả là do tôi đã sai!

Đến Đức Cao rồi, tôi túm lấy tên chó đó lôi ra!

Bất chấp Chính Hạo và Hiểu Anh bên cạnh ngăn cản thế nào, tôi đã như phát điên lên mà đánh tên chó đó một trận! Tuyệt đối không thể để nó yên ổn, những tổn thương Đa Lâm phải chịu, tôi nhất định phải bắt nó trả giá lại gấp trăm lần! Nhưng... tôi không ngờ rằng, tôi lại đánh cho tên chó đó phải vỡ cả mật... Ha, đúng là chuyện không nằm trong dự đoán của tôi.

Thầy cô giáo trường Đức Cao báo cảnh sát, tôi bị túm vào trong xe.

Tất cả, đều như một giấc mơ, tôi bị bắt vào trong xe cảnh sát thật rồi, thật giống như giả vậy...

Họ nói, phải đưa tôi vào trại giam thanh thiếu niên... hình như phải ở trong đó trọn ba năm mới được thả ra...

Xe cảnh sát phóng ngang nhà tôi, tôi ngồi trong xe nhìn thấy Đa Lâm đang đứng trước cửa nhà tôi gào khóc la hét. Tôi trong xe gọi tên em như điên cuồng, nhưng, em không hề nghe thấy.

Ba năm... tôi phải đến trại giam thanh thiếu niên suốt ba năm... Tôi hoàn toàn không hối hận, nhưng, việc tôi hối hận là Đa Lâm phải làm thế nào đây? Ba năm không có tôi bên cạnh, lúc em tức giận sẽ trút giận vào ai? Lúc em khóc thì ai có thể ở bên em? Lúc em uống sữa chua đến đau dạ dày thì ai đến nhà thuốc mua thuốc cho em?

Bảo vật tôi yêu quý nhất... có ai... có ai thay tôi chăm sóc em trong ba năm không? Có ai không? Có ai không? Có ai thay tôi chăm sóc bảo vật của tôi không?

Làm ơn, cho dù là ai cũng được, van xin người đó, hãy thay tôi chăm sóc em, van xin người đó hãy chăm sóc bảo vật của tôi! Làm ơn...

1 NĂM SAU

Nhật ký của Đa Lâm - 17 tháng 1 năm 2005

Hư... chớp mắt một cái, Thừa Tầm đã đi hơn một năm rồi... Trong một năm không có Thừa Tầm, tưởng như mình đã sống qua một thế kỷ quá dài như vậy.

Thừa Tầm, đã xa mình thật rồi.

Ngày nào mình cũng viết nhật ký, nhưng, nói là viết nhật ký thế thôi, còn không bằng nói là viết thư bí mật cho Thừa Tầm, vì không biết Thừa Tầm rốt cuộc ở nước nào, nên, mình chẳng có cách nào tìm ra cách để liên lạc với cậu ấy, những lá thư này không thể gửi đi được, cũng đã biến thành nhật ký bí mật rồi.

Thừa Tầm, cậu khỏe không?

Những ngày tháng này cậu sống ổn chứ? Có nhớ đến tớ không? Ở nước ngoài có kết bạn với ai không? Mọi người đều tốt với cậu cả chứ? Có đánh nhau với người khác không? Có quen với thức ăn ở đó không? Có bị bệnh không? Có chăm sóc tốt bản thân không? Trước khi ngủ đều uống sữa chứ?

Cậu đừng lo lắng cho tớ, tớ vẫn có thể sống tốt, tuy cậu không còn ở bên cạnh, nhưng, tớ lại cảm thấy bọn mình như vẫn mãi ở bên nhau, chưa hề rời xa nhau...

Lại qua một khoảng thời gian nữa rồi, tớ sắp tốt nghiệp rồi, tốt nghiệp xong tớ không định học lên đại học, cậu còn nhớ giấc mơ tớ từng kể cậu nghe không? Không sai, tớ muốn làm cô giáo, tốt nghiệp xong sẽ làm giáo viên thực tập, còn cậu? Lúc tớ trở thành cô giáo, cậu sẽ quay về bên tớ chứ? Cho dù cậu chẳng nói gì, tớ cũng biết, cậu hy vọng tớ có thể đợi cậu trở về, yên tâm đi, tớ nhất định sẽ đợi cậu trở về mà.

Phù... nói nhiều quá rồi, tớ quên hỏi, cậu ở nước ngoài, đã có bạn gái hay chưa?

Nhật ký của Thừa Tầm - 17 tháng 1 năm 2005

Phù... thời gian trôi qua nhanh thật, trong lúc không hay không biết gì, tôi đã ở trong trại giam thanh thiếu niên được một năm rồi. Tôi rất cố gắng làm việc, cũng rất cố gắng sống cho tốt, mong có thể giảm nhẹ thời gian xử phạt.

Đa Lâm, anh rất muốn viết thư cho em, rất rất muốn, nhưng lần nào anh cũng kiềm chế được. Bởi vì, nếu mà viết thư, nhất định sẽ lộ ra chuyện của anh, anh không mong em biết được anh đang ở trong trại giam, càng không hy vọng em sẽ đau lòng vì anh, khó chịu vì anh, rơi nước mắt vì anh. Vậy nên anh cầu mong Chính Hạo và Hiểu Anh cho dù thế nào cũng phải nghĩ cách che giấu em. Anh ở đây rất khỏe, tất cả đều rất tốt, anh còn gặp được một đàn anh trước học cùng trường, ngày mai anh ấy được ra rồi, thật ngưỡng mộ quá!

Đa Lâm, em có khỏe không? Có khi nào nhớ đến anh không? Ngày nào anh cũng nhớ mong em, mỗi đêm khi ngủ anh đều ước mong có thể được như xưa, ngày hôm sau sẽ đứng trước cửa nhà nhìn thấy nụ cười em rạng rỡ, em nhất định sẽ nói với anh: "Hàn Thừa Tầm, sao cậu thức dậy trễ vậy hả? Sắp trễ giờ rồi cậu có biết không?" Trước đây luôn xem những chuyện này là nhỏ nhặt, không đáng kể, nhưng mà, bây giờ lại cảm thấy có thể nghe thấy em ríu rít ồn ào là chuyện hạnh phúc biết bao!

Nếu như có thể để anh và em cùng đi trên đường về nhà lần nữa, anh nguyện trả bằng bất cứ giá nào.

Thật mong muốn lại được nghe tiếng em gọi anh: Thừa Tầm, chúng mình cùng về nhà, được không?
HAI NĂM SAU
Nhật ký của Đa Lâm – 17 tháng 1 năm 2006
Thừa Tầm, hôm nay là tròn hai năm cậu xa tớ rồi đó.
Báo cho cậu biết một tin vui, bố mẹ và thằng nhóc Đa Ngân đã trở về sau chuyến du lịch rồi. Đột nhiên cả nhà lại đoàn viên với nhau thế này, tớ lại thấy chưa quen, nhưng tớ vẫn nhớ họ lắm, bây giờ cảm thấy, có thể nhiều lời với bố mẹ cũng là chuyện hạnh phúc vô cùng. Cậu nói xem có đúng không?

Hi, Thừa Tầm, cậu ở bên đó có ổn không? Đã hai năm rồi, có phải cậu cũng đã quen với cuộc sống bên đó rồi không? Có khi nào quá yêu thích nơi đó mà không muốn về không đó?
Còn nữa, có lẽ cậu không biết đâu nhỉ? Chính Hạo và Hiền Chu hai đứa nó quyết định tốt nghiệp cấp ba xong sẽ ở chung với nhau, bọn nó dự tính vừa đi học vừa đi làm. Tuy tớ và Hiểu Anh và mấy người bạn nữa không phản đối gì, nhưng bố mẹ bọn nó có thể không đồng ý chăng? Nếu như cậu còn ở đây thì, cậu sẽ xử trí việc này thế nào?

Thừa Tầm, sắp tốt nghiệp cấp ba rồi, không biết thế nào, càng gần đến ngày tốt nghiệp tớ lại càng không ngăn nổi bản thân nhớ mong cậu, nhớ đến thời gian tốt đẹp chúng mình đã từng ở bên nhau, cậu ở bên kia địa cầu, có khi nào cũng thỉnh thoảng nhớ lại một chút chút không?

Nhật ký của Thừa Tầm – 17 tháng 1 năm 2006

Đa Lâm, anh ở trong trại giam đã tròn hai năm rồi.
Trong này, anh đã học được rất nhiều, dường như cũng đã chín chắn hơn xưa rất nhiều. Anh nghĩ, lúc anh lại xuất hiện trước mặt em, có lẽ em sẽ giật mình kinh ngạc lắm nhỉ? Vì anh có thể cảm nhận được, anh đã thay đổi nhiều lắm rồi.
Nếu nói đã trở nên chín chắn thì chi bằng nói là đã học được cách trưởng thành.

Anh trước kia, nhất định là luôn làm em đau đầu nhỉ? Vừa ích kỷ vừa cứng đầu, vẫn luôn giận dỗi như trẻ con, bây giờ nghĩ lại, bản thân anh lúc đó thật nực cười quá!

Cám ơn em khi đó đã luôn ở bên anh, tuy không có tình yêu của bố mẹ, nhưng ngày nào cũng có thể ở bên em là anh đã thấy đủ rồi, em, chính là tinh thần là động lực của anh.
Hôm qua, có một đàn anh đã kể anh nghe câu chuyện về "chiếc xe lăn", sau khi nghe xong anh thấy rất cảm động.

Hôm nay à, Chính Hạo đến đây thăm anh, có lẽ là do đã quá lâu rồi không gặp nhau nên bọn anh nói với nhau đủ thứ chuyện rất vui, Chính Hạo và Hiền Chu sau khi tốt nghiệp hình như đã quyết định sống chung, anh thật sự rất khâm phục bọn nó, cũng rất ngưỡng mộ nữa, vì Chính Hạo và Hiền Chu có thể dũng cảm đối diện với tình cảm của nhau, nếu là anh, có thể anh sẽ không thành thật và thẳng thắn như bọn nó đâu nhỉ?

Anh cũng không biết mình đã sống qua ngày đoạn tháng ở đây như thế nào nữa, hình như trong lúc không hay biết gì đã trải qua hai năm đằng đẵng rồi. Nhìn trên tường có vô số những chữ viết, anh thấy rất vui nên đã cười to lên.
Vậy đó, còn một năm nữa, còn một năm nữa thôi, Đa Lâm, đợi anh một năm nữa nhé, anh nhất định sẽ trở về bên em, chỉ cần em đợi anh thêm một năm!

Đợi anh thêm một năm nữa thôi, mọi thứ sẽ tốt đẹp trở lại!
Anh tin rằng, tất cả những cơn ác mộng rồi sẽ kết thúc!

BA NĂM SAU...

Nhật ký của Đa Lâm – 17 tháng 1 năm 2007
Huhm... Thừa Tầm, đã là năm thứ ba cậu đi rồi đó, thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt một cái, đợi đến lúc tớ phát hiện ra thì đã ba năm trôi qua rồi.

Hà hà, tớ tốt nghiệp rất thuận lợi nhé! Tớ đã quyết định rũ bỏ hình tượng cô em gái lông bông vô nghề nghiệp trước đây rồi, tớ nhất định sẽ là một cô giáo tuyệt vời hết mức cho xem!

Hơn nữa, tớ đã là cô giáo thực tập được hai tháng rồi nhé, bây giờ, cuối cùng tớ cũng biết được sự cực khổ của các thầy cô, trước kia không hiểu chuyện như thế đúng là không nên chút nào! Cậu nói có đúng không?

Hôm nay, tớ đã đến bệnh viện của anh Khương Tải Hoán, vì tuần trước tớ bị cảm, bà mẹ của tớ rất lo lắng, bắt tớ phải vào viện.

Tuy tớ biết cậu rất ghét Khương Tải Hoán, nhưng tớ với anh ấy chỉ là quan hệ bạn bè rất bình thường thôi, tớ chưa từng thích anh ấy, người tớ thích chỉ có một mình Hàn Thừa Tầm cậu mà thôi.

Ra khỏi bệnh viện, anh Khương Tải Hoán mời tớ đi ăn cơm, ba năm nay anh ấy đối xử với tớ tốt vô cùng, nhưng cho dù là thế, tớ vẫn chẳng thể nào thích anh ấy được, hình như ngoài cậu ra, dường như tớ chẳng thể thích một ai khác nữa, hà hà.

Nước ngoài tốt như thế thật à? Thừa Tầm, tại sao đến giờ cậu vẫn chưa về chứ? Lẽ nào cậu muốn ở mãi bên đó, mãi mãi không quay về hả? Thừa Tầm, có khi nào cậu quên mất tớ rồi không? Nếu cậu quên tớ thật rồi thì tớ phải làm sao đây?
Cứ nghĩ nhảm như thế mà đã tới trường rồi, đột nhiên Chính Triết của lớp tớ lại xảy ra chuyện, cậu nhóc ấy vì học sút đi mà muốn nhảy lầu!

Lúc tớ vội chạy đến hiện trường, Chính Triết đã trèo đến nóc nhà mà khóc tu tu mãi không ngớt. Tớ sợ quá, thật sự rất sợ!

Đúng vào lúc này, một bóng người trèo lên nóc nhà bắt đầu tiến hành một bài học giáo dục dài dặc cho Chính Triết, nhưng, khiến tớ khó nghĩ nhất, khó tin nhất là...
Người đã cứu Chính Triết ấy, lại chính là cậu – Hàn Thừa Tầm!

Bỏ đi đã tròn ba năm, cậu đã xuất hiện trước mặt tớ đột ngột không báo trước như thế!

Nhật ký của Thừa Tầm – 17 tháng 1 năm 2007

Hôm nay là ngày tôi được mãn hạn, cuối cùng cũng đã ra khỏi trại giam trở về với thế giới bên ngoài rồi. Hừ... tất cả như là một giấc mơ, tôi đã ra khỏi trại giam thanh thiếu niên thật rồi, Hàn Thừa Tầm, dường như đã sống lại rồi.
Đến đón tôi là Chính Hạo và Hiểu Anh.

Phản ứng đầu tiên của Hiểu Anh khi nhìn thấy tôi là nhào đến ôm chặt lấy tôi mà khóc to lên, tên tiểu tử Chính Hạo thấy thế cũng hai mắt đỏ hoe, thật đó, thật không dám tin, tôi đã xa bọn nó ba năm rồi, tròn ba năm, thời gian trôi qua thật nhanh, trôi qua ba năm không lưu luyến chút gì, tôi đã ở đó ba năm rồi, đúng là một việc đáng sợ.

"Đa Lâm bây giờ đang làm giáo sinh thực tập ở trường Thừa Đức."

Lúc Chính Hạo nói tôi nghe chuyện này, tôi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không nói năng gì mà chạy ngay đến trường Thừa Đức, tôi muốn nói với em, tôi muốn báo em biết: Đa Lâm anh đã về rồi! Người mà bây giờ anh muốn được gặp nhất chính là em, Đa Lâm!

Lúc anh chạy đến trường Thừa Đức, cả trường ấy đang náo loạn cả lên, hình như có học sinh muốn nhảy lầu. Tôi đứng trong đám đông chật chội đông đúc nhìn thấy bóng Đa Lâm, em đang cầm một chiếc loa mà gào khóc với học sinh trên nóc nhà.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Đa Lâm ấy, tôi cảm thấy mình như bị sét đánh trúng, nước mắt trào ra không thể nào kiềm lại nổi.

Ba năm ấy, người tôi ngày ngày nhớ nhung đã xuất hiện hiện trước mặt tôi như thế, tôi muốn nhào đến ôm chặt lấy em biết bao, nói hết một mạch những điều chôn giấu trong lòng ra cho em nghe.

Nhưng tôi đã kiềm chế được, vì tôi sợ nếu làm thế sẽ khiến em giật mình mà bỏ chạy, tôi sợ em sẽ rời xa tôi, xa thật xa, nếu như thế, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ không sống nổi.
Cho nên, dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải chôn giấu tất cả trong lòng, bất chấp mọi chuyện có ra sao, tôi cũng không thể để Đa Lâm biết, nhất định phải tiếp tục giữ kín.
2007 ... NỬA NĂM SAU

Nhật ký của Đa Lâm 17 tháng 8 năm 2007
Chân Thừa Tầm hình như bắt đầu có chút cảm giác rồi, tuy hình như chỉ là một chút chút cảm giác thôi, nhưng đây chính là một sự bắt đầu rất tốt rồi! Mình vui quá vui quá vui quá! Vui đến nỗi suýt chút nữa là rơi nước mắt!
Tuy nói nửa năm trước Khương Tải Hoán tiền bối đã lao xe vào Thừa Tầm, nhưng anh ấy đã kịp thời thắng gấp lại, nên Thừa Tầm mới không bị nguy hiểm đến tính mạng, nếu Thừa Tầm bị nguy hiểm tới tính mạng, mình nhất định sẽ không tha cho Khương Tải Hoán!

Sau đó, Khương Tải Hoán tiền bối dường như cũng ý thức ra tội lỗi mình đã phạm phải, nên rất thành tâm thành ý nhận lỗi với Thừa Tầm và mình. Nhưng mà, Thừa Tầm như vẫn không tha thứ cho anh ấy.

Hư... thế nào cũng được, chỉ cần Thừa Tầm có thể mãi mãi ở bên mình là tốt rồi!

Bây giờ, ngày nào mình cũng đến bệnh viện thăm Thừa Tầm, anh ấy rất bực bội khi phải ngồi xe lăn, ngày nào cũng như đứa trẻ hỏi mình khi nào mới được ra viện khi nào mới có thể đi bộ...

Hà hà... nếu chân Thừa Tầm có thể khỏe trở lại, việc đầu tiên mình bắt anh làm chính là cõng mình trèo lên cầu thang bệnh viện, ha ha ha ha!

Nhật ký của Thừa Tầm – 17 tháng 8 năm 2007

Nghe bác sĩ nói, chân của tôi hình như đã có chút cảm giác, nghe thấy tin tốt này, Đa Lâm phấn khích đến độ nhảy tưng tưng lên sắp cao bằng nóc nhà luôn!

Tuy Khương Tải Hoán xin lỗi tôi rất thành thật, nhưng, tôi vẫn chẳng thể tha thứ cho anh ta được. Vì anh ta là người nham hiểm bỉ ổi, tôi không thể chấp nhận một người như thế là bạn được, càng không thể chấp nhận chuyện anh ta tiếp cận Đa Lâm.

Nhưng, trong ba năm tôi không ở bên cạnh Đa Lâm, là anh ta vẫn luôn chăm sóc cho Đa Lâm, ở bên Đa Lâm, nghĩ đến chuyện anh ta có thể thay tôi làm những việc đó, trong lòng tôi vẫn muốn cảm ơn anh ta.

Đa Lâm ngày nào cũng đến bệnh viện chăm sóc tôi, ngày nào cũng đẩy xe lăn của tôi ra ngoài thảm cỏ bệnh viện phơi nắng. Điều này khiến tôi nghĩ đến câu chuyện về "chiếc xe lăn", tôi chính là người chồng bị xe đụng phải, và em chính là người vợ bất chấp thời gian vẫn ở bên tôi không nỡ rời xa. Trong nửa năm này, nếu không phải là Đa Lâm luôn ở bên cạnh, tôi nghĩ mình tuyệt đối không thể tràn đầy niềm tin vào cuộc sống như bây giờ.

Đợi đến khi chân tôi khỏe hẳn, việc đầu tiên tôi phải làm chính là cõng Đa Lâm tôi yêu nhất trèo lên lầu cao, đi leo núi nữa. Chỉ cần Đa Lâm muốn, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì vì em! Ối... nhất định đừng nói cho Đa Lâm biết chuyện này, nếu không, em nhất định sẽ đắc ý đến nỗi quên luôn cả tên mình cho xem!

Đây, là bí mật đó, là nhật ký trao đổi bí mật!
Cho nên, cứ để nó trở thành bí mật đi.

Ngày đăng: 17/05/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?