Gửi bài:

Chương 116 - Đínhhôn

Thích Vi Vi tâm phiền ý loạn nằm trên giường, Thiên Tứ bảo ngày mai hai người cùng nhau đi thăm mẹ, nhân tiện nói cho mẹ biết bọn họ sẽ kết hôn. Cô không biết mẹ nghe được tin tức này sẽ như thế nào, thế nhưng cô biết mẹ thích anh ấy, khả năng đồng ý rất cao. Nhưng mà mình thì sao, nếu mẹ đồng ý cô nên làm thế nào bây giờ, thật sự muốn kết hôn sao? Biết rõ chính mình không nên nghĩ như thế nhưng cô không quản được lòng của mình.

Ring ring ring... di động đột nhiên vang lên, nhìn số điện thoại là của anh, không biết nên nói như thế nào để dứt khoát với anh.

Tắt điện thoại di động, nếu không phải là vì anh ta, trái tim cũng sẽ không rối loạn như thế. Vậy cô có thể rất vui vẻ gả cho Thiên Tứ, nếu cô không tránh được nhất định phải gả cho Thiên Tứ thì cô muốn ít dây dưa cùng anh.

Rầm rầm rầm, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, là ai mà muộn như vậy còn gõ cửa, đứng dậy đi đến cửa hỏi: "Ai vậy?" Chẳng lẽ là Thiên Tứ sao?

"Là anh, em mở cửa đi." Ngoài cửa truyền đến thanh âm trầm thấp của Uông Hạo Thiên.

"Muộn như vậy sao anh còn đến đây?" Thích Vi Vi hỏi.

"Nhớ em cho nên đến đây, mau mở cửa đi." Uông Hạo Thiên nói.

Cô vừa định mở cửa lại nghĩ đến mình đã đồng ý với Thiên Tứ, nghĩ đến ngày mai bọn họ sẽ cùng nhau đi thăm mẹ, mình vẫn còn muốn dây dưa với anh sao? Chậm rãi rụt tay về, hướng về phía anh ở ngoài cửa hô: "Uông Hạo Thiên, anh đi đi, em sẽ không mở cửa đâu."

Anh có chút sửng sốt, người phụ nữ này lại định làm gì đây, cố ý khảo nghiệm tính kiên nhẫn của anh sao? Chính mình đúng là vẫn chưa từng bị phụ nữ nhốt ở ngoài cửa vào nửa đêm bao giờ.

"Anh đếm đến ba nếu em vẫn không mở cửa, anh sẽ hô to lên đấy." Anh uy hiếp, biết rằng cô sợ hàng xóm xung quanh biết.

Nói còn chưa dứt lời cửa liền mở ra, Thích Vi Vi trừng mắt nhìn anh: "Sao anh lúc nào cũng vô lại như vậy?"

"Ai bảo em luôn không ngoan." Uông Hạo Thiên đi vào, dùng ngón tay ái muội xẹt qua gương mặt của cô.

Thích Vi Vi tránh thoát được anh, vừa mới đóng cửa lại đã bị anh ôm vào trong ngực: "Bảo bối, có nhớ anh không?"

"Nhớ, em rất nhớ anh." Thích Vi Vi quay người lại ôm lấy anh, cô thật sự rất nhớ anh. Tối nay để cô buông thả một lần, để cô nghe theo lòng mình một lần.

Uông Hạo Thiên ngây ngẩn cả người, đây hình như là lần đầu tiên cô nói nhớ mình, cũng là lần đầu tiên dịu dàng như vậy, chủ động ôm mình, rất khác thường. Lấy tay sờ sờ đầu của cô: "Sao vậy? Có phải có chuyện gì không?"

"Suỵt!" Cô lấy tay che miệng của anh: "Đừng hỏi em gì cả. Cứ để cho em dựa vào anh như thế này." Cái gì cô cũng không muốn nói, bởi vì có lẽ ngày mai mọi thứ đều thay đổi.

"Được, anh không hỏi." Uông Hạo Thiên ôm cô vào trong ngực.

"Vì sao lại thích em?" Cô nhìn anh đột nhiên hỏi.

"Không vì sao cả, thích chính là thích thôi, không vì lý do gì. Vậy em nói cho anh biết, em thích anh ở điểm nào?" Uông Hạo Thiên nhìn cô, vấn đề này anh đã từng hỏi chính mình rất nhiều lần nhưng đều không có đáp án.

"Em chưa bao giờ thích anh, anh bá đạo như vậy, ích kỷ như vậy, lãnh khốc vô tình như vậy, cả người không có một chút ưu điểm." Cô nhìn anh, nói anh không đáng một đồng.

"Anh ở trong lòng em kém cỏi như vậy sao?" Uông Hạo Thiên chớp mi, nhìn cô, tuy rằng trước kia đối với cô có chút quá đáng, nhưng nếu không có chuyện đó thì cũng sẽ không có bọn họ như hiện tại, không phải sao?

"Kém cỏi, rất kém cỏi, kém tới cực điểm, nhưng mà em cũng không hiển được vì sao anh như vậy mà em lại thích anh, em nghĩ nhất định là đầu óc có vấn đề rồi." Cô tự giễu cợt mình.

"Là do anh có mị lực hấp dẫn phụ nữ, mị lực không thể khống chế được." Uông Hạo Thiên lấy tay khoát cái mũi nhỏ của cô, cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là cô ấy nói cô ấy thích mình.

"Tự kỷ điên cuồng." Cô xùy một tiếng.

"Đây không phải tự kỷ mà là tự tin. Không nói nữa, anh mệt rồi, anh muốn ngủ." Uông Hạo Thiên buông cô ra, nằm xuống giường của cô.

"Anh mau đứng lên, anh định ngủ ở đây sao?" Thích Vi Vi kinh hãi, như vậy không được, sáng mai Thiên Tứ sẽ đến đây, nhìn thấy như vậy sẽ rất đau lòng. Vội vàng kéo anh ngồi dậy nói: "Không được, anh không thể ngủ ở đây."

Anh dùng một chút lực kéo cô nằm lên thân anh, hỏi: "Vì sao không thể ngủ ở đây?"

"Bởi vì đây là nhà em." Cô nói, kỳ thật cô không muốn để Thiên Tứ thương tâm, không muốn để anh nghĩ rằng mình phụ lòng anh ấy.

"Có khác nhau sao?" Mặt anh nhăn lại, "Anh nhớ em, đêm nay anh sẽ không đi đâu. Nếu phải đi, được thôi, trừ phi em đi cùng anh."

"Anh đừng như vậy được không, anh không cảm thấy chúng ta yêu đương vụng trộm sau lưng người khác là có tội sao?" Cô nói.

"Cái gì mà yêu đương vụng trộm? Đừng nói khó nghe như vậy, chúng ta lưỡng tình tương duyên, quang minh chính đại nha." Uông Hạo Thiên không biết trong đầu của cô đang nghĩ cái gì, tay lại bắt đầu vuốt ve vùng đất mẫn cảm của cô.

"A... đừng mà..." Một trận điện lưu truyền qua toàn thân cô, dục vọng của cô chẳng mấy chốc bị anh khơi dậy.

Câu nói kia cũng chỉ là hữu khí vô lực

Câu nói "Anh yêu em!" nhẹ nhàng phả vào tai cô, sau đó anh bắt đầu hôn vành tai cô.

Cô cả người vô lực tuỳ ý để anh vuốt ve, mỗi lần nghe câu nói "anh yêu em" đều khiến cô can tâm tình nguyện cùng anh rơi vào nhu tình.

Lúc ngày, cô tự cho mình có quyền phóng túng một lần.

Triền miên qua đi, cô tìm lý do để anh rời đi, sau đó cô liền sửa sang lại phòng không còn chút dấu vết gì mới nặng nề đi vào giấc ngủ.

****************

Bệnh viện

Bà Thích thấy cô vừa vào cửa trên mặt liền nở nụ cười.

"Bác gái, bác vẫn khoẻ chứ ạ? Cháu cùng Vi Vi đến thăm bác." Hoàng Thiên Tứ đem trái cây đặt ở bên bàn.

"Thiên Tứ, hai đứa mau tới đây ngồi đi." Bà Thích nhìn thấy bọn họ liền cao hứng, nhiệt tình đón tiếp.

"Bác gái, tinh thần của bác thoạt nhìn tốt lắm đó." Hoàng Thiên Tứ cười nói.

"Bác mỗi ngày đều vui vẻ, đương nhiên tinh thần tốt lắm, lại thấy hai đứa nên tinh thần càng tốt hơn." Bà Thích nhìn thấy Thiên Tứ lại càng vừa lòng, thuận miệng hỏi: "Hôm nay sao lại rảnh đến đây thăm bác vậy?"

"Bác gái, chúng cháu hôm nay có chuyện muốn tìm bác thương lượng." Sớm hay muộn đều phải nói, bây giờ nói cũng không sao.

"Có chuyện gì cứ nói." Bà Thích cũng không có nghĩ nhiều.

"Chúng cháu ..." Thiên Tứ nhìn thoáng qua người bên cạnh, cô chỉ nhìn anh cười cười, lúc này anh mới nói: "Cháu cùng Vi Vi sẽ kết hôn, hy vọng bác gái chấp nhận."

"Kết hôn?" Bà Thích kinh ngạc nhìn bọn họ. Tuy rằng biết bọn họ về sau cũng kết hôn nhưng bây giờ quá đột ngột. Mà Vi Vi còn đang đi học sao lại nghĩ đến việc kết hôn.

Biết bà Thích nghi hoặc, Hoàng Thiên Tứ mở miệng nói: "Bác gái, bác cũng biết cháu thích Vi Vi, cháu muốn cùng Vi Vi ở chung một chỗ, nhưng cháu nghĩ không để cho Vi Vi một danh phận là làm cô ấy bị tổn thương. Cho nên, chúng cháu trước hết sẽ đi đăng ký, chờ Vi Vi tốt nghiệp sẽ cử hành hôn lễ, không biết bác có đồng ý hay không?" Anh liền giải thích hợp lý, bởi vì anh không thể nói rõ chân tướng được.

"Cháu như vậy là muốn... " Bà Thích trầm mặc một chút, để bọn họ ở cùng một chỗ cũng không tiện. Dù cả hai đều đã trưởng thành nhưng Vi Vi là con gái, làm như vậy cũng có chút không ổn, liền nhiền qua Vi Vi: "Vi Vi, con cũng nghĩ như vậy?"

"Con ...." Cô nhìn mẹ, cô không muốn kết hôn nhưng cô không thể cự tuyệt mà gật đầu: "Dạ."

Nhưng mẹ cô lại nhìn ra sự chần chừ của cô, dù sao cũng là con gái cốt nhục do bà sinh ra, làm sao mà không nhận ra điều đó. Chẳng lẽ giữa bọn họ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của con gái, bà không thể qua loa đáp ứng mà bà cũng muốn biết tâm tư của con gái như thế nào nên mới mở miệng nói: "Chuyện này để bác suy nghĩ, dù sao Vi Vi cũng còn đang đi học, để vài ngày sau bác sẽ trả lời."

"Vâng, bác gái, xin bác tin tưởng, cháu sẽ đối xử tốt với Vi Vi, yêu thương cô ấy cả đời."

"Bác tin, cháu là người tốt, lúc chúng tôi gặp khó khăn thì cháu luôn sẵn sàng giúp đỡ, bác biết rõ, sao cháu lại không đối xử tốt với Vi Vi chứ..." Bà Thích gật đầu, nhưng bà sẽ không ép buộc Vi Vi.

"Bác gái, bác đừng nói như vậy, là cháu cam tâm tình nguyện, chỉ cần bác không chê gia cảnh của cháu." Hoàng Thiên Tứ nói, bởi vì nhà mình cũng không giàu có gì.

"Cháu không ghét bỏ chúng tôi, sao chúng tôi lại ghét bỏ cháu được." Bà Thích cầm tay anh, có tiền tất nhiên là quan trọng nhưng tiền không mua được hạnh phúc, kết hôn – chuyện này bà phải thận trọng suy nghĩ.

Thích Vi Vi đứng ở một bên, không nói gì, cô thấy thật áp lực, may mắn là mẹ không đáp ứng ngay, giúp cô có cơ hội thở.

"Bác gái, cháu vừa cùng bác sĩ nói qua muốn cùng bác đi ra ngoài dùng cơm, ông ta đồng ý, bác thay quần áo chúng ta đi thôi." Hoàng Thiên Tứ còn nói thêm.

Thật sự là đã lâu không ra ngoài, bây giờ có thể được hít thở không khí bên ngoài, bà Thích cười nói: "Vi Vi, con lấy quần áo trong tủ đưa cho mẹ."

Thích Vi Vi lấy quần áo, Hoàng Thiên Tứ liền đi ra ngoài cửa chờ.

"Mẹ, con giúp mẹ thay quần áo." Cô đem quần áo đến trước mặt mẹ.

"Vi Vi, con nói thật cho mẹ, con cùng Thiên Tứ có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Bà Thích giữ chặt lấy tay cô, nghiêm túc hỏi.

"Không có, là anh Thiên Tứ lo lắng con đi học, anh ấy đi làm, ít gặp mặt sẽ thiếu tình cảm, cho nên nói bọn con ở cùng một chỗ, nhưng con không đồng ý, con cho rằng như vậy là không tốt. Anh ấy liền đề nghị trước hết làm giấy kết hôn, con nói còn phải hỏi qua ý kiến của mẹ." Thích Vi Vi nói dối, cô làm sao có thể nói rõ chân tướng cho mẹ nghe.

"Được rồi, con không cần lừa dối mẹ, nói mẹ nghe sự thật đi." Bà Thích nhìn chằm chằm cô, hoàn toàn không thể nào nói không ở cùng một chỗ thì tình cảm sẽ phai nhạt.

"Mẹ, con biết sẽ không qua được mắt mẹ, kỳ thật con không muốn sớm như vậy đã kết hôn, con còn phải học, chính là không đành lòng cự tuyệt, sợ anh ấy nghĩ rằng con vong ơn phụ nghĩa."

"Hóa ra là như vậy, con bé ngốc này..." Bà Thích lấy tay sờ đầu cô: "Không muốn cưới thì không cưới, không cần ép uổng chính mình, tuy rằng Thiên Tứ đối với chúng ta có ân, nhưng mẹ không hy vọng con cưỡng ép bản thân mình, yên tâm, mẹ sẽ nói với nó."

Vi Vi liền bổ nhào vào lòng mẹ, có chút bất an hỏi: "Nếu chúng ta không đáp ứng có phải sẽ làm tổn thương anh ấy?"

"Không cần lo lắng, Thiên Tứ là đứa nhỏ hiểu lý lẽ, không phải nói là con không lấy nó, mà là chờ con tốt nghiệp, các con muốn kết hôn làm mẹ nghĩ rằng nó lo lắng con yêu người khác chứ." Mẹ vuốt tóc cô nói giỡn.

Tâm Thích Vi Vi hơi động, nửa đùa nửa thật hỏi: "Nếu thật sự con yêu người khác, mẹ vẫn gả con cho anh ấy sao?"

"Sẽ như thế." Bà Thích khẳng định nói.

"Vì sao?" Đột nhiên hy vọng trong lòng của Thích Vi Vi nháy mắt liền tan biến.

"Mẹ nghĩ, tình yêu không phải để đổi lấy cơm ăn, mà là phụ nữ tìm một người đàn ông có thể chăm lo bảo vệ họ cả đời, Hoàng Thiên Tứ chính là một người như vậy." Bà Thích không muốn để con gái mình lặp lại quá khứ của chính mình.

Trong khách sạn.

Bà Thích nhìn bọn họ, rốt cuộc mở miệng: "Thiên Tứ, bác đã suy nghĩ rồi, Vi Vi còn đang đi học, bây giờ kết hôn cũng không tốt lắm, nếu như kết hôn, có con thì làm sao bây giờ. Nên bác thấy vẫn là chờ Vi Vi tốt nghiệp là tốt nhất."

"Cháu nói xem, mà còn nữa, cháu nói kết hôn, vậy đã cùng nhà cháu thương lượng qua chưa? Họ nói sao?"

"Bác cũng không phản đối gì, trước tiên là nói bác đồng ý..." Bà Thích nhìn Vi Vi cùng Thiên Tứ khẳng định sẽ đồng ý.

"Nhưng bác vẫn là muốn Vi Vi tốt nghiệp mới kết hôn."

"Nếu bác gái nói như vậy, cháu tôn trọng ý kiến của bác." Anh còn có thể nói không sao.

Nghe được anh nói như thế Thích Vi Vi thở phào nhưng là nhận thấy ánh mắt anh có chút khác lạ liền chột dạ cúi đầu.

Thấy anh ảm đạm, bà Thích không đành lòng, liền nói: "Không bằng như vậy đi, các con đính hôn trước, thế nào?"

Đính hôn? Hoàng Thiên Tứ liếc nhìn Vi Vi một cái có chút do dự gật đầu: "Cháu đồng ý."

"Con cũng đồng ý." Cô gật đầu, ít nhất, anh cũng có thể an tâm.

"Như vậy đi. Chờ bác xuất viện, rồi cùng người thân của cháu dùng cơm cùng nhau." Bà Thích nói, đây là cách vẹn cả đôi đường.

"Vâng." Hoàng Thiên Tứ nở nụ cười, đính hôn, cô danh chính ngôn thuận là vị hôn thê của mình rồi.

Thích Vi Vi lại nghĩ, nếu đính hôn làm cho anh an tâm, làm cho Uông Hạo Thiên chết tâm, cô làm sao không đồng ý chứ, ít nhất như vậy làm cho mình mỗi ngày không cần chu toàn hai người đàn ông, cũng sẽ giảm được rất nhiều thống khổ.

Nhưng mà, người đàn ông mà trước kia trăm phương nghìn kế muốn có, giờ phút này thật sự trở thành vị hôn phu của mình, trong lòng cô cũng không có một chút vui mừng, ngược lại càng thêm trầm trọng. Rốt cuộc cô cũng tin câu nói 'tình yêu không thể lấy thời gian dài ngắn mà cân đong đo đếm được'.

Mục lục
Ngày đăng: 09/07/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Yatzy Blitz - Trò chơi xúc xắc

Mục lục