Gửi bài:

Chương 000: Cưỡng bức anh đấy, tạm biệt‼!

Một tấm rèm rất dày không cho ánh sáng lọt vào, khiến căn phòng vẫn bị bóng tối và cảm giác mờ ám bao phủ. Không chỉ mờ ám vì thiếu ánh sáng, mà ngay trong bầu không khí này, vẫn lẩn khuất hương vị tình dục nhàn nhạt.

Một căn phòng ngủ được trang trí theo phong cách Châu Âu cực kỳ bắt mắt, nhất là chiếc giường lớn kiểu Châu Âu kia. Xuyên qua tấm màn mỏng, có thể nhìn thấy quần áo rơi lung tung khắp bốn phía, là bằng chứng rõ rệt cho cảm xúc mãnh liệt vài tiếng trước của hai người trên giường.

Cảm giác có ánh mắt quấy nhiễu khiến cô không thể không cố gắng hé mở đôi mắt mệt mỏi của mình ra, đối diện với một đôi mắt đen lạnh lẽo.

Cô bất giác co người lại, cuộn mình đứng dậy, hai mắt mở to, mang theo một chút lúng túng lo sợ. Cô dùng chăn quấn chặt lấy thân mình, há mồm muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện ra cổ họng khô khốc không thể phát ra tiếng, có lẽ cũng bởi vì đôi mắt kia quá lạnh lùng khiến cô không thể nói được gì!

Chỉ vài giờ trước là sự thân mật cuồng nhiệt say mê, chỉ vài giờ trước là những nụ hôn, những cái ôm ấm áp, chỉ vài giờ trước, là sự đau đớn cùng với...... Nhưng giờ phút này, trái tim đập loạn nhịp của cô, bắt đầu chậm lại...

Anh khoanh tay trước ngực, mặt không chút thay đổi nhìn cô.

Cô không biết cảm giác của những người khác sau khi làm xong loại chuyện này là như thế nào, cô chỉ cảm thấy, lúc này, cô như bị ánh mắt lạnh như băng của anh ép tới không thở nổi.

"Kỷ Lương......" Anh lên tiếng, giọng nói cũng lạnh như ánh mắt kia, xuyên qua lớp chăn khiến cô run rẩy: "Nói đi, cô muốn gì!"

Giọng nói không có chút tình cảm nào, đúng với cá tính của anh!

Cô không nhịn được, khẽ bật cười. Cười chính mình quá ngu dại, vào giây phút đó, lại hy vọng mặt trời không mọc nữa, thời gian có thể ngừng trôi, để hai người được ôm nhau mãi như thế. Tất cả, đều rất đẹp, rất tuyệt vời!

Đáng đời!

Cô gieo gió gặt bão, tự nhận lấy kết cục này cho mình.

Anh hỏi, cô muốn gì?

Cô muốn gì......

Chính cô cũng không rõ.

Cô đã từng, tự cao tự đại mà nghĩ rằng, tình cảm của cô có thể trở thành ốc đảo trên hoang mạc hoang vu của anh, cho anh nguồn nước trong trẻo, cho anh hơi ấm, cho anh biết tình yêu đẹp thế nào. Nhưng lúc này, cô mới biết, hoang mạc của anh quá lớn, lớn đến mức dù cô có dùng hết tất cả tình cảm của đời mình, cũng không thể trở thành một ốc đảo được, ngược lại, còn bị ánh nắng trên hoang mạc đó, thôn tính tình yêu của cô, khiến nó bốc hơi không còn một mảnh.

Tình yêu......

Thời đại này, chỉ có kẻ ngốc mới tin vào tình yêu! Chính anh đã nói ra câu này...... mà anh, thì tới bây giờ cũng vẫn không phải kẻ ngốc!

Từ đầu đến cuối, kẻ ngốc chỉ có mình cô, chỉ mình cô‼!

Cô nên nói thế nào đây?

"Em muốn tình yêu của anh?" Không không không, nếu nói thế, chỉ càng khiến anh cười nhạo cô nhiều hơn thôi.

"Em chỉ muốn được lặng thầm yêu anh!" Thôi thôi thôi đi, tình yêu của cô, là thứ mà anh khinh thường nhất, anh sẽ chỉ cảm thấy đó là một sự trói buộc mà thôi.

"Em muốn tiền!" Ừ! Một câu trả lời không tồi, sau khi hai bên thỏa thuận số tiền xong, sẽ không còn liên quan gì tới nhau nữa. Điều này sẽ khiến anh rất vừa lòng, cũng sẽ khiến anh...... càng khinh thường cô hơn.

Cô lắc lắc đầu, gạt hết tất cả những suy nghĩ tạp nham trong đầu đi, lòng như chìm xuống đáy vực, cũng đột nhiên trở nên bình tĩnh hơn. Không còn sự ngượng ngùng vừa rồi nữa, cô buông tay đang cầm chăn ra, hất cằm, dùng tư thế cao quý và kiêu ngạo bước xuống giường, nhặt quần áo dưới đất lên, mặc cẩn thận. Thật sự phải cảm ơn tấm rèm cực dày kia, khiến ánh sáng không chui vào được, giấu đi những ngón tay đang run rẩy của cô.

Sau khi mặc quần áo xong, cô sửa sang lại đầu tóc, rồi xoay người về phía anh, nhe răng cười, dùng hết sức lực của mình cố gắng cười thật tươi: "Anh nghĩ anh say như thế rồi, còn làm gì được em nữa?" Giọng nói, rất ổn, học theo vài phần trào phúng của anh: "Đừng tự đánh giá năng lực của mình quá cao như thế! Chẳng qua, em chỉ muốn biết chuyện nam nữ này thế nào thôi." Chỉ mình cô biết, để có thể cười tươi như bây giờ, cô vất vả đến thế nào, cảm giác... không thể thở nổi: "Anh...... cũng chỉ vậy vậy thôi......" Thêm một chút giọng điệu ngả ngớn lẳng lơ, để anh biết, cô không hề để tâm đến chuyện đó.

Cô xoay người, đi ra cửa! Không khóc, mắt mở thật to, không cho phép chảy nước mắt! Cô không khổ sở chút nào cả, không hề đau khổ một chút nào cả, cô sẽ cười thật tươi bước qua cánh cửa này, bước ra khỏi sự lưu luyến si mê anh.

Cạch!

Vừa đóng cửa lại, nước mắt cô trào ra, nụ cười trên miệng trở nên méo mó, miệng cười, mắt cười, lông mày cười, nhưng nước mắt vẫn rơi......

Đây là cảm giác gì? Chua, chát, khổ, đau, tất cả đều dồn lại ở cổ họng, khóc không thành tiếng, mà nuốt cũng không trôi...

"Tạm biệt......"

Kỷ Lương đặt tay trên cửa, mấp máy môi nói không ra tiếng.

Tạm biệt,

Không bao giờ...... gặp lại nữa!

Để gặp anh, em đã dùng hết vận may của cả đời này.

Xong rồi!

Kỷ Lương ngẩng đầu, thẳng lưng, không cho nước mắt rơi nữa.

Không thể lại cúi đầu, trong đời cô, đây là lần đầu tiên cô cúi đầu. Trận chiến mang tên tình yêu này, cô đã thua hoàn toàn. Trong màn đánh cuộc này, cô đã dùng tất cả những gì mình có, ảo tưởng rằng nếu cố gắng vượt sóng to, sẽ giành được một kết cục viên mãn, nhưng ở phiên giao dịch cuối cùng, cô nhìn thấy con đường cuối cùng, và cũng tự cô đẩy mình vào đường cùng.

Sẽ...... không bao giờ...... như thế nữa......

Bên trong cánh cửa.

Anh nhìn vết máu ghê người trên ga giường, dấu vết đỏ tươi nổi bật trên tấm ga trắng muốt, trông thật chói mắt. Anh đứng dậy, tựa người vào cửa sổ, lẳng lặng hút một điếu thuốc, nhìn theo bóng dáng càng lúc càng xa kia, trong lòng có một chút cảm giác gì đó không thể nói rõ, một chút buồn bã mắc kẹt trong cổ họng, khiến anh cảm thấy phiền phức, hung hăng rít một hơi thật sâu, rồi thu hồi tầm mắt, xoay người nhanh chóng thu dọn mọi thứ, rời khỏi phòng......

***

Ngày đăng: 04/01/2014
Người đăng: Anh Tran
Đăng bài
Bạn thích truyện này?