Gửi bài:

Chương 8

Bảy tháng, vì hạng mục của Đạt Văn tôi phải đến Bắc Kinh công tác một chuyến, nhân tiện đưa Mặc Mặc đến gặp cha mẹ tôi.

Họ chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của Mặc Mặc, lúc vừa nhìn thấy nó, cha mẹ tôi đã kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Nhưng rốt cuộc vẫn là bản tính trời phú cho bậc cha mẹ, họ không hề trách móc tôi đã giấu diếm họ, ngược lại còn hỏi tôi một mình nuôi con có vất vả lắm không?

Họ yêu mến Mặc Mặc đến nỗi khiến tôi đố kị, nhất là cha tôi, lúc nào ông cũng cho thằng bé quay vòng vòng trên vai mình.

Mẹ kéo tay tôi nhìn tôi chăm chú nửa ngày, rồi cũng thở phào nhẹ nhõm: "Tịch Tịch, cha mẹ lo cho con chết được!"

"Con biết, tất cả con đều biết!" Cha mẹ rất yêu tôi, tình yêu đó không vụ lợi và vô cùng to lớn.

Mặc Mặc tạm thời ở lại nhà cha mẹ vài ngày, tôi còn rất nhiều việc phải làm.

Chuyện đầu tiên sau khi đến Bắc Kinh tất nhiên là tìm Tiểu Uyên.

Bây giờ, bạn học Hạ Văn Uyên của tôi đã trở thành phu nhân của Phương Dịch, cho nên cô nàng đi đâu cũng có Phương Dịch đi theo.

Ba người cùng ngồi với nhau không thể tránh khỏi xúc động, thời gian trôi đi rất nhanh, nháy mắt một cái chúng tôi đều đã không còn trẻ trung nữa... Nhớ lại ngày xưa...

"Nếu gọi thêm Dương Kiệt nữa là chúng ta đông đủ đấy!" Phương Dịch bộc trực, Tiểu Uyên lườm cậu ta một cái sắc lẹm.

Tôi biết, Tiểu Uyên sợ trong lòng tôi vẫn còn khúc mắc.

Lần trước trong lễ cưới của Tiểu Uyên và Phương Dịch tôi đã gặp Dương Kiệt, cũng nhìn thấy vẻ cô đơn, lặng lẽ của anh.

Đúng lúc công ty của Phương Dịch có chút chuyện, chỉ còn lại tôi và Tiểu Uyên, từng chén trà cứ lần lượt rót ra, Tiểu Uyên dường như có chuyện gì đó muốn nói với tôi.

"Lục Tịch, Dương Tuấn vẫn đang tìm cậu!" Tiểu Uyên thăm dò. Tôi cúi đầu sắp xếp lại túi xách.

"Kỳ thực Dương Tuấn vẫn luôn bám riết lấy tớ và Dương Kiệt để hỏi tin tức của cậu, nhưng không có sự cho phép của cậu, tớ một câu cũng không dám nói với anh ta." Tiểu Uyên dường như muốn thông qua câu nói này để đi đến trọng tâm câu chuyện.

"Ừ, biết rồi." Tôi nói

"Cậu không định tha thứ cho anh ta?" Tiểu Uyên hỏi.

"Nếu đã ra đi rồi thì sẽ không quay lại với nhau nữa." Tôi bây giờ không còn ngần ngại khi nói ra câu này nữa.

"Nhưng..." Tiểu Uyên chắc chắn còn có chuyện gì đó muốn nói với tôi, cô nàng rất hiếm khi nói chuyện ấp úng thế này.

"Nhưng cái gì?" Tôi hỏi.

"Nhưng Dương Tuấn vẫn luôn yêu cậu mà!" Tôi bị sặc nước trà. "Đó là chuyện buồn cười nhất trong mấy năm nay tớ nghe được."

"Lục Tịch, đừng quên các cậu còn có một đứa con trai." Tiểu Uyên nhắc tới Mặc Mặc.

"Tớ không phủ nhận, Dương Tuấn đúng là cha của con tớ, vậy thì sao chứ? Không có Dương Tuấn mẹ con tớ vẫn có thể sống tốt. Hơn nữa, chỉ cần tớ đồng ý, có thể tìm bất cứ người đàn ông nào làm cha của con tớ."

"Vì sao không cho Dương Tuấn một cơ hội?" Dáng vẻ này của Tiểu Uyên thật khiến tôi nóng nảy.\

"Cơ hội nên cho thì đã cho rồi, chỉ là chúng tớ đã không cẩn thận bỏ lỡ nó." Tôi thực sự không muốn tiếp tục câu chuyện này nữa.

Tiểu Uyên nói tôi trốn tránh vấn đề.

Đúng vậy, có một số chuyện không phải là không muốn đi đối mặt mà là không biết phải đối mặt như thế nào?

Trên màn hình điện thoại nhấp nháy một số điện thoại lạ, nhận điện, lại không có tiếng gì.

Điện thoại đổ chuông lần nữa, tôi thấy bực mình, vì sao lại phải nhận điện thoại của một người lạ? mặc kệ nó tiếp tục đổ chuông.

Ngày hôm sau theo kế hoạch là đi tới Đạt Văn, nếu đã kí hợp đồng với công ty họ thì sẽ phải đến thuyết trình về công dự án, như vậy sau này mới dễ làm việc. Xen lẫn trong đội ngũ nhân viên của công ty, không có ai chặn tôi lại cả. Tầng 5 đến tầng 10 của Building này đều là nơi làm việc của Đạt Văn, vị trí của các phòng ban cũng rất hợp lý.

Đi tới cuối tầng 10, nơi làm việc của tổng giám đốc thì có người chặn tôi lại "Cô là nhân viên mới sao? Tại sao lại không đeo thẻ?"

"Ờ..." Tôi không biết nói gì cho đúng, bởi vì tôi không hẹn trước mà chỉ là đến thăm dò một chút.

Đã tới rồi thì có lẽ nên thẳng thắn tìm giám đốc hiện tại của họ để nói chuyện, "Tôi tìm tổng giám đốc."

"Tổng giám đốc vừa mới xuống máy bay, bây giờ phải ngủ bù, không thể gặp cô."

"Không sao!" Rất hợp với ý tôi,

"Vậy ngày mai tôi lại tới." Thăm dò hôm nay đã có chút kết quả, có lẽ đến hôm chính thức sẽ không đến mức bị động.

Lúc tôi vừa định xoay người rời đi, có người từ bên trong đi ra.

"Ai muốn tìm tôi?"

"Dương Tuấn?" Tại sao luôn gặp anh ta vào những thời điểm bất ngờ như thế?

"Lục Tịch, anh đang muốn tìm em." Dương Tuấn thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi, chắc là vì vừa mới xuống máy bay.

"Không phải anh cần nghỉ ngơi sao? Tôi hôm nay chỉ đến xem xét chút thôi, vài ngày nữa mới hẹn nói chuyện dự án hợp tác." Tôi không muốn đứng đây tiếp tục.

"Sao hôm qua em không nhận điện thoại?" Thì ra cú điện thoại hôm qua là của anh ta.

"Điện thoại di động để quên trong phòng tắm, không nghe thấy chuông." Tôi không biết bây giờ khi nói dối bản thân còn không đỏ mặt hay không?

"Ờ, em không sao là tốt rồi." Anh ta dường như rất lo lắng cho tôi.

"Nếu tôi là anh, tôi sẽ không quan tâm đến một người chẳng hề liên quan đến mình, tôi sẽ giành thời gian đó ngủ một giấc thật ngon, nuôi dưỡng tinh thần cho bản thân." Bởi vì nhìn anh ta bây giờ rất không ổn.

"Em đang quan tâm anh sao?" Trong giọng nói của anh ta có chút vui mừng,

"Tôi chỉ là không muốn khách hàng của tôi lại ngủ gục trên bàn lúc đàm phán."

"Sẽ không đâu." Anh ta mỉm cười với tôi.

Dương Tuấn kiên quyết đưa tôi xuống lầu.

"Lục Tịch, anh có thể xin em một chuyện nhỏ không?" Ở trong thang máy, anh ta nói.

Thấy tôi không phản ứng gì, anh ta có vẻ không vui. "Có lẽ anh đòi hỏi nhiều quá." Anh ta mỉm cười tự giễu. Vẻ thất vọng của anh ta khiến tảng đá nào đó chặn trong lòng tôi bắt đầu tan chảy, dần dần biến mất.

"Nói đi, tôi không chắc chắn là có thể làm được hay không đâu." Tôi không biết bản thân là hiền lành hay không có nguyên tắc nữa. Đôi khi tôi cũng giận bản thân thiếu mạnh mẽ, thiếu dứt khoát.

"Bà ngoại anh thời gian trước phải nằm viện, là ung thư phổi giai đoạn cuối, bà vẫn rất muốn gặp em." Vẻ mặt lúc Dương Tuấn nói đến bệnh tình của bà ngoại vẫn thản nhiên như thể anh ta đã chấp nhận hiện thực này từ lâu rồi.

Trước đây tôi cũng đã từng gặp ông bà ngoại của Dương Tuấn, hai người đối xử với tôi rất tốt, nghe thấy tin tức này tôi cũng chẳng hề vui vẻ,

"Ở bệnh viện nào thế?" Tôi đúng là một con người không có nguyên tắc, vừa muốn vạch rõ giới hạn với Dương Tuấn nhưng về mặt khác lại không đành lòng thấy anh ta đau lòng khổ sở.

Cuối tuần đi đến bệnh viện 301 thăm bà ngoại Dương Tuấn.

Lúc tôi đến bà đang chợp mắt, y tá không cho tôi vào, cô ta nói bà lão đang ngủ, không thể quấy rầy.

Tôi ngồi chờ trong phòng khách.

Trong phòng khách còn có một người nữa, nếu tôi đoán không lầm thì đó chính là cha của Dương Tuấn, bởi vì ông có một đôi mắt giống hệt với Dương Tuấn và Dương Kiệt. Tuy rằng đã có dấu ấn của năm tháng nhưng thông qua đôi mắt này dường như vẫn có thể thấy được bóng dáng của Dương Tuấn và Dương Kiệt.

Tuy rằng lúc đầu quen biết Dương Kiệt, sau đó lại đăng kí kết hôn và ở chung với Dương Tuấn nhưng tôi vẫn chưa từng gặp cha của họ.

Nhìn tôi hơn nửa ngày, có lẽ ông đã biết tôi là ai.

Nhìn thấy vẻ mặt không ngừng ngạc nhiên của ông, tôi nghĩ mình phải tự giới thiệu bản thân một chút.

Không đợi tôi mở miệng, ông đã mở lời trước "Cháu họ Lục?"

Ha ha không ngờ trong nhà họ Dương tôi lại nổi tiếng như thế!

"Chào bác, cháu là Lục Tịch." Tôi lễ phép gật đầu.

"Rất lâu trước đây Dương Kiệt đã nhắc đến cháu, nhưng sau rồi cháu lại ở bên Dương Tuấn." Hình như ông cũng biết đến vướng mắc giữa tôi, Dương Tuấn và Dương Kiệt lúc trước/

"Có một chuyện, bác biết, vợ bác là Hồ Nhân rất có lỗi với cháu nhưng vẫn chưa có cơ hội để giải thích cho cháu hiểu." Ông nói, tôi biết ông đang nhắc đến chuyện buổi sáng hôm bà to tiếng với Dương Tuấn kia.

"Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi ạ, cuối cùng rồi cũng rơi vào quên lãng thôi." Tôi nói, huống chi có một số việc không thể chỉ trách người khác, có thể tôi và Dương Tuấn thực sự không thích hợp ở bên nhau, cho dù hôm đó bà không hề to tiếng với Dương Tuấn thì chúng tôi cũng bởi những chuyện khác mà chia đôi ngả. Khi còn trẻ chúng tôi đều quá ngây thơ.

"Dương Tuấn rất lưu tâm đến cháu." Cha Dương nói. "Nó là một người nội tâm, không thích biểu lộ tình cảm ra ngoài. Nhưng là cha nó, bác biết nó thực sự rất để tâm đến cháu."

Ông nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói. "Dương Tuấn từ nhỏ đã không thân thiết với bác, có lẽ nó vẫn luôn vì chuyện của mẹ nó mà trách bác. Sau khi quen biết cháu nó đã thay đổi rất nhiều, nó vui vẻ nhiều hơn, bác nghĩ niềm vui đó của nó xuất phát từ trong lòng, tuy rằng niềm vui đó của nó lại khiến đứa con trai bên cạnh bác đau lòng." Ông ngừng một chút rồi tiếp tục. "Bác không biết Hồ Nhân làm thế nào lại biết được chuyện của cháu. Bà ấy cho rằng cháu là bạn gái của Dương Kiệt, là Dương Tuấn không từ thủ đoạn cướp cháu đi. Thấy Dương Kiệt càng ngày càng lặng lẽ, càng ngày càng đau khổ, vợ bác không chịu nổi cho nên bà ấy mới đến tìm Dương Tuấn. Cháu biết đấy, Dương Tuấn vẫn luôn không thích Hồ Nhân, nó quy kết cái chết của mẹ nó lên đầu hai bác, lúc đó chắc chắn nó giận quá cho nên mới nói ra những lời như thế."

Cho nên sáng sớm hôm đó bọn họ mới to tiếng, cho nên Dương Tuấn mới lỡ miệng nói ra những lời này. Mặc kệ lúc đó Dương Tuấn là vô tâm hay cố ý, tôi từ lâu đã không muốn tìm hiểu nữa.

Thấy tôi không phản ứng gì, ông tiếp tục nói: "Có lẽ cháu cảm thấy những lời này của bác rất kì lạ, nhưng bác chỉ muốn nói, bởi vì bác là một người cha nên không thể đứng nhìn con trai mình tiếp tục đau khổ."

"Cho tới bây giờ bác chưa từng nhìn thấy Dương Tuấn sa sút như vậy, nó tự nhốt mình trong nhà trọ không chịu mở cửa ra ngoài, không ăn không uống, say rượu, hút thuốc, tóm lại là muốn đưa bản thân vào chỗ chết. Bác đến thăm nó, nó cũng không mở cửa. Sau đó lại nghe thấy Dương Kiệt nói đó là vì cháu rời xa nó. Các bác thậm chí còn muốn tìm cách đưa cháu về, nhưng cháu hoàn toàn bặt vô âm tín."

Ông dừng lại nhìn tôi, tiếp tục nói: "Một khoảng thời gian sau, Dương Tuấn cuối cùng cũng chịu ra ngoài, nó chạy tới hỏi Dương Kiệt là cháu đã đi đâu rồi. Nó luôn không chịu về nhà, nhưng vì chờ đợi Dương Kiệt nên nó chuyển về nhà, có đôi khi nó và Dương Kiệt còn ngồi chung với nhau nói về cháu, nói về cuộc sống của cháu ở trường, nói về sở thích của cháu... Ngay cả khi bác và Hồ Nhân nghe thấy đều rất ngạc nhiên, cháu trở thành đề tài trong cuộc nói chuyện của hai anh em nó, thậm chí tình cảm của chúng nó còn tốt lên rất nhiều. Dương Tuấn một mực muốn đi tìm cháu, nó đến rất nhiều nơi tìm cháu, mọi người nhìn thấy đều rất thương nó. Thế nhưng khi nghe Dương Kiệt nói cháu dẫn chồng và còn trai cùng trở về, bác rất sợ, sợ Dương Tuấn sẽ không chịu nổi, sợ nó lại giống như bốn năm trước."

Đáng thương cho tấm lòng của tất cả các ông bố bà mẹ trên đời! Cha Dương Tuấn đâu phải không thương anh ta.

"Lục Tịch, hôm nay cháu có thể xuất hiện ở đây, bác nghĩ có phải cháu vẫn còn yêu Dương Tuấn không?" Cha Dương đúng là một người lợi hại. Đây gọi là gì? Cha nào con nấy!

Tôi không biết nên trả lời câu hỏi của ông như thế nào, đang lưỡng lự thì y tá đi tới "Bà lão đã tỉnh rồi, hai người có thể vào thăm."

Bà gầy đi không ít, so với ngày xưa già đi rất nhiều, nhìn thấy tôi bà có vẻ rất bất ngờ, "Là Lục Tịch ư?"

"Bà ngoại, cháu là Lục Tịch!" Năm tay bà, không nhịn được, đôi mắt bắt đầu đau nhức. Bà đã từng là một người vui vẻ thân thiện, là một người đối xử với tôi rất tốt, vậy mà bây giờ lại gầy yếu nằm trên giường bệnh, bị căn bệnh nan y này hành hạ.

"Cháu gái ngoan, đừng khóc!" Giọng nói bà có vẻ yếu ớt, lời nói chỉ là thều thào.

"Cuối cùng Dương Tuấn cũng tìm được cháu rồi, bà cũng an tâm, nếu không bà chết cũng không thể yên lòng."

"Bà ngoại, bà sẽ không chết đâu," Tôi vẫn không nhịn được mà khóc lên.

"Cháu gái, Dương Tuấn thực sự rất yêu cháu, cháu nhất định phải tha thứ cho nó nhé! Mấy năm không có cháu bên cạnh, nó không hề vui vẻ." Bà ngoại vì nói nhiều quá cho nên thở gấp, không ngờ bệnh của bà lại nặng đến mức này

Không biết Dương Tuấn vào từ lúc nào, lúc tôi ngả đầu lên giường bệnh, tay anh đặt lên vai tôi.

Tôi cảm thấy bản thân có thêm một chút dũng khí.

Ngày đăng: 05/01/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?