Gửi bài:

Chương 5

"Học tỷ, sao giờ chị mới tới? Hội nghị sắp trễ rồi! Những con khủng long mắt ở trên đỉnh đầu kia chờ đến mức sắp gầm thét, trái một câu phải một câu nhắc đi nhắc lại không ngừng."

Bởi vì lúc trước có một thư ký vừa nhát gạn vừa sợ phiền phức, có vẻ như ở về phía của Bạch Cảnh Địa, nguyên tắc nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi, quản lý nhân sự Chu Tiếu Mi đem cô ta chuyển sang ngành khác, nhanh chóng tiểu học muội vừa thất nghiệp của các cô vào làm thư ký CEO.

Thư ký mới tới Đỗ Trọng Mai dáng người không cao, có một kiểu tóc dí dỏm, một cặp răng khểnh đáng yêu vào cận thị nặng, đôi mắt dưới kính không nhìn rõ, thỉnh thoảng lại nhận nhậm người.

Nhưng mà, tuy cá tính có chút mơ hồ nhưng sở trường lớn nhất của cô là đã gặp thì không quên được, cho dù một đống tư liệu đặt trước mặt cô, cô chỉ cần xem qua một lần có thể lưu lại trong đại não, thuộc như lòng bàn tay.

Năng lực của thư ký này giúp ích cho Bạch Oanh Man rất nhiều, cô dựa vào cách này mà nắm bắt được không ít số liệu không hợp lý và những vấn đề trong trướng mục.

Qua mấy lần dự đoán, cô có thể khẳng định trong công ty có người động tay động chân trên hàng chỉ là không xác định phương tiện là gì và kẻ nào gây nên.

Mấy ngày nay các cô bận tối mắt tối mũi cũng vì chuyện này, hôm nay kẻ chủ mưu đứng sau màn đã lộ sơ hở, chỉ còn thiếu chứng cứ nữa là có thể bắt được rồi.

Mời dự hội nghị sớm là một cách thử, đả thảo kinh xà, làm cho kẻ chủ mưu tưởng mình đã bại lộ, mà lòi đuôi rắn ra.

"Cẩn thận một chút, CEO, đảng thân vương của chúng ta ý không tốt gì đâu, nguyên một đám hung thần ác sát chuẩn bị công kích cậu. Có muốn mình bay đến Long sơn tự giúp cậu thỉnh bùa bình an không, để cậu có thể an toàn thoát thân từ miệng sói?" Chu Tiếu Mi lo lắng bạn tốt thế lực đơn lẻ, khó chống đỡ đám đàn ông kia.

"Chu học tỷ, có thể thuận tiện thỉnh giúp êm một cái không? Em là hộ giá, cũng nguy hiểm như vậy." Đỗ Trọng Mai mang vẻ mặt đau khổ nói.

Ôi...... Cô bị học tỷ lừa, bị lương cao đè chết. Sớm biết vậy cũng không tham tiền, nghĩ rằng vận may từ trên trời rơi xuống, không nghĩ tới vị học tỷ luôn cười lại lừa gạt người không đền mạng.

"Đỗ Trọng Mai tiểu muội muội, khi người ta giơ nắm đấm, em phải nhớ ngăn trước học tỷ, đừng có không nghĩa khí mà chạy trước. Lát nữa chị cho em ăn ngoan ngoãn, em phải ngoan một chút nha." Chu Tiếu Mi khi dễ học muội rất quen tay, ngón út cong lên búng vào đầu cô.

"Không công bằng! Chu học tỷ, vì sao chị không đi vào ngăn đao? Học muội em đây còn chưa lập gia đình, không muốn chết sớm." Ít nhất cũng phải cho cô đào hoa một lần, rồi kêu cô đi chết cũng có chút cam tâm. Đỗ Trọng Mai ai oán nghĩ thầm.

Chu Tiếu Mi híp mắt, cười thân thiện, "Bởi vì chị ở bộ phận nhân sự, không liên quan đến ích lợi của công ty, cho nên không có chỗ ngồi cho chị dự họp."

"Em có thể không đi được không?" Đỗ Trọng Mai chờ mong, thần sắc như một tiểu cẩu đang chờ ăn.

Chu Tiếu Mi dở khóc dở cười, chỉ ngón tay vào trán cô, "Có nghe nói thư ký nào không đi cạnh thủ trưởng không? Em đó, mạnh mẽ lên...."

Nghe hai người đối đáp với nhau, khuôn mặt căng thẳng của Bạch Oanh Man cũng buông lỏng một ít, bớt cảm xúc nôn nóng, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng hiện lên một tia ấm áp.

Cô cảm thấy rất may mắn vì không phải cô đơn, còn có hai người bạn kề vai chiến đấu, nếu không, chỉ dựa vào sức một người, cô muốn làm nên chuyện cũng không dễ.

Tuy sớm biết sẽ gặp trận đánh ác liệt nhưng mà vừa vào phòng họp, Bạch Oanh Man không khỏi nhíu mày. Những chủ quản đều tự ngồi vào vị trí của mình, khí thế khinh người, hoàn toàn không đứng lên chào hay gật đầu với vị CEO cô, ỷ vào địa vị ở công ty, không coi ai ra gì.

"Bạch tổng, ngài ngồi sai chỗ rồi, mời di giá." Bạch Oanh Man nhìn chú đang ngồi ở vị trí của cô. Ông ta muốn ngồi ở giữa, còn phải xem cô có cho hay không.

Oa! Quá bội phục nha! CEO thực sự quyết đoán, lại kêu con heo đang bắt tréo chân kia.... Không, là tổng giám đốc trở về chỗ của ông ta.

Hai mắt Đỗ Trọng Mai chớp chớp hào quang, xem Bạch Oanh Man là thần tượng.

Bạch Cảnh Địa miễn cưỡng liếc mắt, cũng không nhúc nhích, "Ta quen ngồi ở chỗ này, bản thân cô tự tìm một chỗ ngồi đi."

"Bạch tổng nói là công ty chúng ta không có quy củ sao? Tùy tiện đến mức ngay cả chó và mèo cũng có thể ngồi ở chủ vị." Bạch Oanh Man mở miệng không buông tha người, giọng nói lạnh lẽo như băng.

Bạch Cảnh Địa biến sắc, ngồi thẳng người, "Con nha đầu như cô thật không lớn không nhỏ, ta là chú của cô, cô dám mắng ta là chó mèo trước mặt mọi người?"

Cô nhếch môi, "Cha tôi xương cốt vẫn còn mà chú lại ức hiếp cháu gái của mình, không sợ nữa đêm ông sẽ tìm ngài nói chuyện phiếm sao?"

"Cô khá lắm, dám chống đối ta? Ba mẹ cô cho cô nhiều lá gan lắm à?" Bạch Cảnh Địa trầm mặt, sắc mặt khó coi.

"Trời sinh tôi to gan lớn mật, cũng giống như Bạch tổng ngài. Chẳng qua, nói cho cùng chúng ta là người trong nhà, người làm chú như ngài ắt hẳn sẽ không tổn hại điều lệ của công ty và tư cách địa vị của cha tôi, không để cho đứa cháu gái này mặt mũi sao?" Cô nói đến thân tình, muốn nhìn xem ông ta có thu liễm lại hay không.

Nhưng Bạch Cảnh Địa ngấp nghé Xuân Dương thuyền vận đã lâu, làm sao đơn giản buông tha, "Triển khai cuộc họp thôi chứ có gì mà so sánh, ngồi ở đâu cũng như nhau."

Hắn nháy mắt, những kẻ kia hùa theo hát đệm, công kích Bạch Oanh Man không phóng khoáng, không làm được đại sự.

"Nếu không có gì so đo, vậy mời ngài nhường đứa cháu gái trẻ người non dạ này, người một nhà nên hiểu thương lượng mới không tổn hại hòa khí." Cô dùng lời của ông ta chặn miệng ông ta.

"Cô...." Bạch Cảnh Địa á khẩu không trả lời được, không nghĩ tới tiểu nha đầu này dám làm kho hắn, làm bẽ mặt hắn!

Bạch Oanh Man không để hắn ta tiếp tục ngông nghênh, ngay lúc hắn muốn nói cô đã lên tiếng trước.

"Tôi vốn không muốn vạch mặt các vị, nhưng mà nghiệp vụ tháng này phí tổn quá cao, nếu có ai chọc tôi không vui, có lẽ tôi sẽ thức trắng đêm không ngủ để tra tinh tường xem rốt cuộc tiền đi nơi nào."

Vừa nghe tới cô chuẩn bị thanh tra, những chủ quản làm việc trái lương tâm đều câm như hến, ngậm miệng lại, sợ người tiếp theo bị khai đao sẽ là mình.

Bạch Cảnh Địa nhìn cô mặt không thay đổi, cuối cùng, không tình nguyện dời sang vị trí bên trái, sắc mặt khó coi, làm người ta vừa nhìn đã biết hắn tức giận Bạch Đại tiểu thư thế nào.

"Rất cảm ơn mọi người phối hợp, không làm cuộc diện quá căng thẳng, tôi còn tưởng phải tốn nhiều lời mới thuyết phục được các ngài." Cô lạnh lùng liếc nhẹ phía những người đang xấu hổ kia.

Ngay từ đầu, không ai xem trọng Bạch Đại tiểu thư mới từ nước ngoài về, cho rằng cô chỉ là một quả hồng mềm, ngoài trừ xinh đẹp, chẳng có bản lĩnh gì, hoàn toàn không xem cô là đối thủ.

Cho đến khi giao thủ mấy lần, bọn họ mới phát hiện mình đánh giá thấp vị băng sơn mỹ nhân này, cô hiển nhiên thừa hưởng khả năng của Bạch Cảnh Thiên, tỉnh táo thông tuệ hơn nhị tiểu thư đơn thuần kia rất nhiều, tuyệt đối là một chướng ngại khó đối phó.

Chỉ là, một tay không thể vỗ thành tiếng, một đám nhân viên cũ ỷ vào nhiều người, chiếm hết ưu thế, tính toán liên kết đối phó cô, xem cô cho dù muốn cũng khó như lên trời, đừng nói với việc vặn ngã bọn họ.

"Bớt nói lời vô ích đi, cô triệu tập mọi người họp, không phải để tỏ uy phong chứ?" Bạch Cảnh Địa kiêu căng lớn tiếng, liếc xéo cô.

Bạch Oanh Man nhìn ông ta một cái, môi anh đào khẽ mở, lên tiếng, "Bạch tổng quá lời rồi, các vị đều là nhân tài kiệt xuất, tôi học tập giỏi thế nào cũng không dám lỗ mãng trước mặt các vị, nhưng mà...."

Một câu "Nhưng mà" này của cô làm mọi người có đủ loại cảm giác, khó thể ngồi yên, nín thở chờ xem cô định nói điều kinh người gì.

"Tôi phát hiện ra hàng thiếu ba rương, trên mặt có chữ ký và tên của Dương Kinh lý, xin hỏi ông có thể cho tôi một giải thích hợp lý không?" Cô tiếp tục nói, giọng điệu không cao nhưng làm cho người ta cảm thấy rét lạnh thấu xương.

"Hả? Cái này... Tôi cần coi lại một chút, có lẽ là nghĩ sai rồi......." Quản lý nghiệp vụ chột dạ không thôi, liên tiếp nhìn về phía Bạch Cảnh Địa đang thờ ơ lạnh nhạt, mồ hôi lạnh ứa ra.

"Nếu ngay cả văn kiện ông tự mình xét duyệt lại xuất hiện sai lầm, chẳng phải biểu hiện năng lực của ông không đủ để đảm nhiệm chức vụ quản lý, ông có muốn giải thích rõ ràng không?" Cô lạnh lùng, ánh mắt sắc bén làm người phát run.

"Tôi........tôi...." Ở đâu ra sai lầm? Căn bản chính là đổi trắng thay đen, vận chuyển hàng cấm sang Hongkong ........

Quản lý nghiệp vụ tay đổ mồ hôi, miệng không nói nên lời.

"Sai thì cũng đã sai rồi, làm gì mà truy cứu nguyên nhân? Bọn họ đều là những nhân viên cũ mấy chục tuổi đầu rồi, cô hoài nghi bọn họ cái gì? Bây giờ tùy tiện chọn một người cũng đã lớn tuổi hơn cô, sao cô lại sợ bọn họ kiếm tiền riêng, phá công ty?" Bạch Cảnh Địa khinh miệt, lớn tiếng dọa người, giọng to lớn như muốn dùng khí thế áp đảo cô.

"Sai lần thứ nhất có thể thông cảm, dù sao các người lớn tuổi, sức yêu, tai mắt không rõ..... nhưng mà hai lần, ba lần? Công ty là chuyện mưu cầu lợi nhuận, không chịu nổi tổn thất từng hạt cát xây nên thành." Bạch Oanh Man nhìn mọi người chung quanh, hy vọng nhìn được chút áy náy, nhưng mà, cô thất vọng rồi.

"Cũng không phải bao nhiêu tiền, làm gì nhỏ nhen tính toán chi li như vậy, chỉ có đứa con nít không hiểu chuyện mới có tầm mắt hạn hẹp như vậy." Bạch Cảnh Địa trào phúng cô không có rộng lượng của người chủ trì.

"Hiện tại, trong một tháng công ty ước chừng tổn thất trăm vạn kim ngạch, một năm mười hai tháng chính là chênh lệch hơn ngàn vạn, xin hỏi Bạch tổng muốn ai sẽ bù vào số người còn thiếu? Là ông sao? Tất cả mọi người đồng ý khấu trừ tiền của các vị sao?" Cô lấy một chồng biên lai, mỗi phần nội dung đều làm người líu lưỡi, mỗi tấm đều chỉ rõ tổn thất của công ty.

Vừa nhắc tới tiền, mỗi người đều thay đổi biểu lộ, bọn họ biết hành vi của mình làm tiền lời của công ty có chút hao tổn, nhưng không ngờ kim ngạch lại khổng lồ như vậy, mà cô ta một đứa con gái có sức ở đâu mà đào ra một đống biên lai?

Đáng tiếc, dụng tâm khổ cực của Bạch Oanh Man lại không thức tỉnh được lương tâm của những người này, vì bảo vệ lợi ích cá nhân, bọn họ lại mơ hồ, làm theo mưu kế của Bạch Cảnh Địa, chỉa mũi dùi về phía cô, đổ mọi trách nhiệm về tài chính là do bố trí sai lầm của cô.

Tính huống nhanh chóng mất không chế, những lão già không biết xấu hổ kia dùng ngón tay chỉ vào mặt cô, muốn cô chịu trách nhiệm.

Đỗ Trọng Mai bên cạnh rụt cổ, lặng lẽ nuốt nước miếng, muốn ra ngoài tìm cứu binh, lại nhìn thấy thần sắc thủ trưởng bình tĩnh không đổi, cô đang đi tới cửa thì dừng lại, không biết tiến thoái thế nào.

Đang lúc cô bó tay không có cách, lo lắng không thôi thì cửa phòng hợp mở ra, một bóng dáng cao to đi thẳng tới Bạch Oanh Man----

"Đánh chó cũng phải nể mặt chủ, các người không biết cô ấy là vợ của tôi sao? Một đám người như chó điên chận đường cô ấy, chán sống rồi à? Tôi không ngại việc có thêm mấy bao cát bằng thịt để luyện nắm tay."

Trạm Vấn Thiên vừa lên tiếng, không ai dám mở miệng nữa, khuôn mặt vốn kiêu ngạo bây giờ tái ngắt, kinh hãi lui về sau mấy bước, bị khí thể lạnh lùng của hắn làm kinh sợ.

Bọn họ nên sớm nhớ Bạch đại tiểu thư gả cho người tiếng tăm lừng lẫy trên thương trường, lãnh diện ma sư Trạm Vấn Thiên. Vừa nãy bọn họ đã quên sau lưng cô có tòa núi lớn này làm chỗ dựa, ngọn núi này đã xuất hiện, bọn họ nào dám diễu võ dương oai, chỉ thiếu mở cửa chạy trốn thôi.

Chẳng qua đối mặt với Trạm Vấn Thiên, có một người không ngại không sợ, đôi mi thanh tú khẽ liếc hắn.

"Em không phải chó, đừng đánh đồng em với súc sinh." Bạch Oanh Man bổ sung một câu, tổn hại "chó điên" ở đây lần nữa.

"Bà xã, anh có lòng tốt giúp em đánh chó, sao em lại khó chịu với anh?" Khuôn mặt lạnh lùng của Trạm Vấn Thiên khi nhìn vợ ấm áp thêm mấy phần.

Tuy cô luôn to gan lớn mật hết lần này đến lần khác chọc giận hắn nhưng mà nếu là vợ của mình, hắn sẽ không để mặc người khác khi dễ cô. Bởi vì, cùng cô giao chiến là quyền lợi của hắn, ai cũng đừng hòng đoạt.

"Anh nghĩ nhiều rồi, ông xã, em chỉ là sợ anh tức giận quá, làm những công nhân cũ của công ty chúng ta sợ tới mức đoản mệnh thôi."

Bạch Oanh Man đứng lên, đưa bàn tay hơi lạnh đặt vào tay hắn, hắn lập tức yêu thương kéo cô vào ngực.

"Em cũng sợ?" Hắn nhướng mày, cố ý nhẹ giọng bên tai cô, thần thái thân mật.

"Lớn tuổi rồi, khó tránh khỏi lá gan nhỏ lại." Đáy mắt cô hàm chứa vui vẻ, cùng hắn đối đáp.

"Già rồi nên về hưu, chẳng lẽ em không có đủ tiền trả lương hưu sao? Thiếu anh giúp em bù vào, dù sao tài sản là của vợ chồng, anh không ngại chia sẻ với em." Hắn cố ý làm chỗ dựa của cô, trước mặt mọi người bày ra động tác chồng thương vợ.

"Gì? Em không muốn chuyện này." Bạch Oanh Man nghiêm túc hỏi, để lòng lời nói của hắn.

Lúc trước cô đám cưới với hắn chỉ vì muốn bảo hộ công ty của cha và em gái duy nhất, cũng không muốn nhiều như vậy.

"Không cần quá vọng tưởng, anh đưa cho em mới là của em, anh chưa đưa, vẫn là của anh." Nhìn thấy mắt cô có nét khác thường, hắn có chút buồn cười, nhỏ giỏng nhắc nhở.

Khuôn mặt xinh đẹp khẽ cứng, cô tự giễu, nửa thật nửa đùa, "Thì ra em gả cho một ông chồng keo kiệt, khó trách em liều chết làm việc nuôi sống bản thân, còn bị những lão công nhân của cha vây phủ như vậy."

Nhắc tới người đã qua đời Bạch Cảnh Thiên, không ít người ở đây cảm thấy thẹn, cúi mặt xuống, tránh đi ánh mắt chỉ trích của cô.

Bọn họ không phải là cầm thú vô lương tâm, vong ân phụ nghĩa, chỉ là lợi ích trước mặt, ai cũng khó tránh khỏi tham lam, có tiền càng muốn có thêm, không cho phép có người ngăn cản tài lộ của mình, cho dù không muốn cũng chỉ lo cho bản thân.

"Ai có lá gan lớn như vậy, dám làm phiền em, mượn mấy năm tuổi thọ của Diêm Vương? Tôi cũng không ngại xem xương cốt của các người chắc tới mức nào."

Ánh mắt Trạm Vấn Thiên sắc bén, mọi người ở đây hít một hơi lạnh, ai cũng không có can đảm lên tiếng, co rúm tại chỗ.

Những người này khi dễ cô gái yếu đuối tuyệt không nhân nhượng nhưng mà thiện sợ ác vốn là thường tình, một khi có đối thủ mạnh hơn đứng ra, bọn họ tự phải bo bo giữ mình.

Chẳng qua còn có một hai người không sợ chết, muốn khiêu chiến quyền uy của vua sư tử, chẳng hạn như Bạch Cảnh Địa tràn đầy dã tâm, hắn muốn tìm được quyền thế, không cam lòng làm một đứa con riêng không thành tựu.

"Tôi nói cháu rể à, cậu trừng mắt muốn dọa ai? Tốt xấu trong này đều là trưởng bối, cậu cũng nên thu bớt dáng vẻ, đừng để người ngoài chế giễu." Hắn có chút không vui, oán giận tên Trình Giảo Kim này.

Nhíu chặt mày, Trạm Vấn Thiên liếc xéo hắn: "Ông là ai? Tôi hình như không nhớ đã gặp ông?"

Nghe vậy, trong mắt Bạch Cảnh Địa thoáng nét bị nhục nhã, "Ngay cả chủ ruột của vợ mà cậu cũng không nhận ra? Không khỏi bất kính quá rồi, người Bạch gia ở đây chỉ có tôi." Ý của hắn là muốn làm gia chủ, dùng tư cách trưởng bối để ức hiếp tiểu bối, không xem con mồ côi của anh trai vào mắt.

Chính xác mà nói, hắn căn bản không xem hai chị em Bạch Oanh Man ra gì, nếu không phải bọn họ còn nắm gần một nữa cổ phần của công ty, hắn đã sớm nắm được Xuân Dương thuyền vận, cô ta làm sao có thể phá hỏng nhiều chuyện tốt của hắn.

"Chú ruột?" Trạm Vấn Thiên lộ vẻ mặt không rõ, nhướng mắt nhìn phía vợ, "Cha vợ còn có anh em khác?"

Nếu không phải tình huống không cho phép, Bạch Oanh Man nhất định lớn tiếng phủ nhận, "Chưa giám định DNA, đại khái là vậy. Bạch tổng và cha em coi như anh em cùng cha khác mẹ, lúc còn trẻ ông nội hái hoa ngắt cỏ, nhiều loại hoa quá khó tránh tốt xấu lẫn lộn."

Bạch Cảnh Thiên, Bạch Cảnh Địa tên của hai anh em, hai người chênh lệch bảy tuổi, bởi vì lúc cha sắp mất Bạch Cảnh Địa mới đến nhận thân nên thân tình vô cùng mỏng.

Đương nhiên, có người từng hoài nghi thân thế của Bạch Cảnh Địa, cho là lai lịch hắn không rõ, xuất thân bất lương, nhưng Bạch Cảnh Thiên rộng lượng vẫn y theo di chúc của cha, không cần bất cứ chứng minh gì liền nhận hắn là em, thiệt tình đối đãi, cho hắn một phần công tác, đảm nhiệm vị trí quan trọng trong công ty, không chút lo nghĩ, chỉ mong anh em đồng lòng.

Cho nên lúc Bạch Cảnh Thiên còn sống, Bạch Cảnh Địa ít nhiều vẫn có chút kính trọng, không dám không coi anh trai ra gì, cho đến khi Bạch Cảnh Thiên ngoài ý muốn qua đời.

"Thì ra không phải sinh ra từ chỗ chính thống, khó trách anh không có ấn tượng. Ông ta hẳn là cũng không tham dự hôn lễ của chúng ta, phải không?" Trạm Vấn Thiên nói. Nếu có, nhìn sắc mặt ti tiện đó, hắn không dễ quên.

Bạch Oanh Man lạnh lùng nhún vai: "Bạch tổng bận rộn chuyện nhà, không thể tham gia, huống chi ông ấy cũng không biết nên mang vị thím nào để đi tham dự." Cô cố ý châm chọc, muốn Bạch Cảnh Địa khó xử trước mặt mọi người.

"Vất vả thật, trêu vào nhiều phụ nữ thật là chuyện phiền toái." Cho nên hắn cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt.

"Anh không hâm mộ sao?" Cô nửa thật nửa đùa hỏi. Phàm là đàn ông đều muốn trái ôm phải ấp, cô không cho rằng hắn là ngoại lệ.

Trạm Vấn Thiên mắt thoáng ánh cười, dùng sức nhéo tay cô một chút: "Hâm mộ ông ta bị nghiền ép sao? Không được, anh có em đã đủ rồi. Nuôi bà xã phải cố hết sức, ngoài lo lắng cô ấy chịu lạnh chịu đói ra, còn phải quan tâm cô ấy, nếu không bị người khi dễ, ông xã như anh đây cũng không dám nhìn người."

Bất luận hắn nói xuất phát từ thật tâm hay chỉ là diễn trò, lúc này hành động đứng trước làm lá chắn che mưa che gió cho vợ cũng làm sợ hãi trong đáy mắt Bạch Oanh Man chầm chậm rút đi, một tia tình cảm lặng lẽ bay lên trong lòng.

Một mình đối chọi rất tốn sức, cô cũng muốn nghỉ một lát, dự trữ năng lượng cho trận chiến tiếp theo.

"Vấn Thiên, đây là lần đầu tiên em phát hiện lập gia đình là một lựa chọn không sai, chọn đúng người đàn ông gia tài bạc vạn hơn em thật trọng yếu, anh làm cho em cảm thấy mình như một cô gái nhỏ được bảo vệ." Cô nhịn không được nói lời thật lòng.

Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô thoáng nở một nụ cười như đóa phù dung, tim Trạm Vấn Thiên khẽ rung động, thiếu chút nữa cúi người hôn lên cánh môi của cô.

"Đừng khách khí, chúng ta là vợ chồng, để em an tâm không lo là trách nhiệm của anh." Nói những lời này rồi, hắn có chút ngạc nhiên, bởi vì hắn phát hiện mỗi lời nói đều xuất phát từ đáy lòng, hắn thực sự coi cô là vợ, không hề để ý tới chuyện cô tính toán hắn.

"Vợ chồng nha..." Ánh mắt cô mềm mại, lần đầu có cảm nhận làm vợ người ta, cảm giác như hàng rào trong lòng sụp đổ, được rót vào một chút ấm áp.

"Các người đủ chưa? Nơi này là công ty, không phải nhà các người, chủ quản các cấp còn phải trở lại công tác, chúng tôi khổ cực chờ đợi, rốt cuộc hội nghị này là mở hay không?" Bạch Cảnh Địa nhịn không được lên tiếng. Quả thực quá xem thường bọn họ, đem phòng họp làm nơi yêu đương, không xem bọn họ vào mắt.

Tuy Trạm Vấn Thiên và Bạch Oanh Man biểu hiện chẳng qua thân thiết hơn ở nhà một chút nhưng trong mắt người ngoài, cử động của bọn họ lúc này chính là khoe ân ái. Hai người diễn viên không thấy thần sắc ôn nhu của mình nhưng người bên ngoài lại nhìn rất rõ ràng.

"Ông đang vội sao? Vừa rồi một đám người vây quanh vợ tôi hô to gọi nhỏ sao không thấy ông ra mặt ngăn lại?" Trạm Vấn Thiên khinh thường nhìn về Bạch Cảnh Địa, vừa rồi hắn ta dẫn đầu làm loạn, khuôn mặt hung ác muốn ăn tươi nuốt sống bà xã.

Bạch Oanh Man đang muốn mở miệng nhưng người đàn ông bên cạnh vừa trách móc, lại đem cô kéo vào ngực, trong nháy mắt, trống ngực cô đập liên hồi.

Bạch Cảnh Địa mở trừng hai mắt, trợn mắt nói dối, "Đây chẳng qua là thảo luận, giọng nói khó tránh khỏi hơi lớn, cậu không phải người của Xuân Dương, không có tư cách nhúng tay vào hội nghị của chúng tôi."

Trạm Vấn Thiên cười lạnh, nhếch môi, "Được thôi, vậy cho tôi một cái ghế, để tôi im lặng ngồi một bên đợi."

"Cậu....... Cậu quá làm càn! Đây là cơ mật của công ty, há có thể để lộ ra ngoài? Trên thị trường, cậu chính là đối thủ cạnh tranh của chúng tôi." Bạch Cảnh Địa đỏ mặt, nghiến răng.

"Hừ! Nếu không phải nể mặt bà xã của tôi, Xuân Dương thuyền vận đã sớm nhập vào Nhật Nguyệt thuyền vận rồi, các người còn có thể ở đây kéo dài hơi tàn sao." Trạm Vấn Thiên không hề khoa trương, nếu hắn muốn, Xuân Dương đã bị thu mua.

Phong hào "Lãnh Diện ma sư" của hắn cũng không phải hư danh, lúc vừa nhậm chức tổng giám đốc, dứt khoát khai trừ hơn trăm nhân viên không cần thiết, điều chỉnh toàn bộ cơ cấu.

Đối nội hắn làm việc quả quyết, đối ngoại càng thủ đoạn hơn, người nên liên kết hắn sẽ lôi kéo, ngược lại thì ra tay nhanh, chuẩn, hung ác.

Bởi vì lúc trước dụng ý của hắn là tìm được Bạch Oanh Nguyệt bởi vậy ra tay còn ba phần tình cảm, không đuổi tận giết tuyệt Xuân Dương thuyền vận, bằng không muốn nắm Xuân Dương dễ như trở bàn tay, Bạch Oanh Man nhiều lắm cũng chỉ có thế cầm cự với hắn mà thôi....

Cô tìm tới Đinh Thắng Phong cũng là quyết định thông minh, đám cưới đối với hai nhà đều có lợi, không chỉ giá cổ phiếu tăng cao như bão tố, thế lực phía sau càng kinh người, hai nhà đương nhiên độc bá thị trường biển của Bắc bán cầu.

"Cậu.... Cậu thật sự quá tự đại rồi, ăn nói hàm hồ! Xuân Dương thuyền vận của chúng ta là thứ cậu có thể nuốt trôi sao?" Đối mặt với khí phách của Trạm Vấn Thiên, Bạch Cảnh Địa kinh sợ, gồng mình trút giận lên cháu gái nhà mình: "Cô đó, chính là cô, gả cho thằng chồng gì vậy, một chút lễ độ cũng không có!"

"Lễ độ?" Bạch Oanh Man nhìn người đàn ông đang tức giận đỏ mặt tía tai, lại nhìn người chồng xuất sắc bên cạnh, nội tâm đã sớm nghiêng về một bên. "Bạch tổng nếu không mất trí.... Hẳn là nhớ kỹ là tôi lấy tiền bổ khuyết thâm hụt tài chính, tiền là do ông ngoại của chồng tôi hỗ trợ, các người không đưa một xu."

Mắt Trạm Vấn Thiên lóe lên một vòng sáng, che giấu thần sắc kinh ngạc, hắn không nghĩ tới cô lại đường hoàng nói ra chuyện lấy tiền từ chỗ ông ngoại, hắn cho rằng cô sẽ cẩn thận giữ bí mật chứ không phải tuyên bố trắng trợn.

Cô không sợ hắn nổi giận sao? Là vì yên tâm có chỗ dựa vững chắc, dù sao cũng đã kết hôn, không sợ hắn đổi ý, hay là cô căn bản không sợ người khác biết, có lẽ việc này cũng không phức tạp như hắn từng nghĩ....

Trạm Vấn Thiên suy đoán, đồng thời cũng âm thầm tán thưởng, sự can đảm và thông minh của cô không thua sắc đẹp, là một giai nhân làm cho người ta không muốn buông tay.

Bạch Cảnh Địa nghe vậy, ngừng một lát, tức giận nói: "Cô mới là người phụ trách của công ty, tài chính thiếu hụt đương nhiên do cô tự mình xoay sợ, những công nhân viên làm trâu làm ngựa như chúng tôi đâu có nghĩa vụ lấp những lỗ thủng đó."

"Nếu Bạch tổng đã chính miệng thừa nhận tôi là người phụ trách của công ty, vậy Bạch tổng có nên đặt tâm tư vào chuyện của Tổng giám đốc, đừng vượt quyền, nhúng tay vào công tác của CEO. Tôi biết rõ mình nên làm chuyện gì, không phiền Bạch tổng chỉ giáo." Hắn làm thái thượng hoàng quá sảng khoái rồi, cần phải gọt bỏ nhuệ khí và thế lực.

"Cô muốn đoạt quyền?" Bạch Cảnh Địa nheo mắt, giọng điệu âm trầm.

Bạch Oanh Man nắm nhẹ tay chồng, từ lòng bàn tay của hắn, tiếp nhận sức mạnh, "Lời này của Bạch tổng thật không có đạo lý, bất luận là tư cách, địa vị hay là cổ phần, tôi đều là người phụ trách của công ty, sao lại nói đoạt quyền? Cho nên, dù Bạch tổng có chức vị cao tới đâu cũng không nên qua mặt dùng chức quyền của CEO."

"Tôi là chú của cô." Bạch Cảnh Địa cắn răng nói, cặp mắt vẩn đục muốn nuốt chửng cô.

"Chú có thân cũng không thân bằng cha con, cho dù ngài có đầu thai lần nữa cũng không làm nổi con trai của cha tôi. Căn cứ vào pháp luật hiện hành của Đài Loan, quan hệ huyết thống trực tiếp mới có quyền kế thừa, họ hàng không có quyền tranh tài sản, trừ khi tôi mất." Bạch Oanh Man nhàn nhạt nói.

"Bà xã, đừng nói những lời không may với ông ta." Trạm Vấn Thiên không vui.

Mất ....... Bạch Cảnh Địa hình như có chút suy nghĩ, trong mắt hiện ra một tia gian xảo, lấy lui làm tiến, giả tạo khuôn mặt tươi cười, "Được rồi, người trong nhà không gây thù, con là CEO, lớn nhỏ trong công ty do con phụ trách, toàn quyền xử lý." Chẳng qua chỉ là tạm thời, uy phong của mày cũng không duy trì bao lâu đâu. Hắn âm thầm nghĩ.

"Bạch tổng thật là người hiểu chuyện, nhưng trước khi hội nghị tiếp tục, tôi có chuyện muốn nói rõ, chồng tôi nhìn Xuân Dương thuyền vận không vừa mắt, nhưng nó là bảo bối của tôi, ai muốn cướp từ trong tay tôi, tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào để hủy kẻ đó." Lời nói của Bạch Oanh Man làm rất nhiều người rung động, thể hiện quyết tâm bảo vệ sản nghiệp Bạch gia, một câu hai nghĩa nhắc nhở nhưng kẻ âm thầm giở trò quỷ đừng có hy vọng xa vời, bởi vì phụ nữ là độc, một khi toàn lực phản kích có thể khiến người chết trong nháy mắt.

Nhìn thần thái kiên quyết và ánh mắt kiên cường không chịu thua của cô, Trạm Vấn Thiên càng rung động, hắn thấp giọng cười, trước mặt mọi người hôn lên môi thơm, dùng sự dịu dàng mà chính hắn cũng chưa phát giác, một góc trong lòng cũng đã len vào một bóng hình xinh đẹp.

Ngày đăng: 24/07/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?