Gửi bài:

Chương 21 - Trí nhớ

Thật sự từ lúc cứu Hân ra, tôi đã mơ hồ cảm thấy Dĩnh Hân mà tôi yêu trước đây đã thật sự chết rồi.

—oo0oo—

THIÊN LUÂN

Tôi đứng ở một góc, khoanh tay nhìn Khả Vi đang băng bó cho Khải Nam và Đường Phi. Trong thành phố này chúng tôi vốn không có người quen biết nào, chỗ ở của tôi và Phi cũng đã bại lộ, vì vậy chúng tôi không còn cách nào khác hơn là cầu cứu Khả Vi. Cô ấy dù sao cũng là bác sỹ, lại là bạn thân của Nam, có cô ấy chữa trị vết thương cho bọn họ dù sao cũng an tâm hơn.

Mấy ngày sau khi rời khỏi khu nhà chung, tôi đã đến tìm Phi thay vì trực tiếp liên lạc với tổ chức. Thật ra Phi cũng giống tôi, cho rằng việc bị lộ tẩy thế này chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Mục đích của kẻ đứng sau này thực chất là muốn đẩy chúng tôi ra khỏi vòng chiến, đồng thời tăng thêm sự tin cậy cho kẻ cầm đầu thật sự. Có điều, chúng tôi mất vài ngày để tra xét lại vẫn không tài nào phát hiện ra kẻ đó là ai.

Cho đến hôm qua, chúng tôi lại bất ngờ bị tập kích một lần nữa. May nhờ hai chúng tôi hợp lực nên có thể đẩy lui tình hình của tổ chức, nhưng đồng thời, cũng mơ hồ nhận ra kẻ lên kế hoạch đã bắt đầu hành động.

Vì thế, chúng tôi quay trở lại biệt thự, vừa lúc cứu được Dĩnh Hân và Khải Nam ra khỏi vòng nguy hiểm. Thế nhưng cái chúng tôi không ngờ nhất là, kẻ phản bội thật sự hóa ra lại là một người tôi không ngờ nhất.

Chí Bân ư? Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp cậu ta, một thanh niên sành điệu đúng kiểu các cậu choai choai bây giờ. Dĩ nhiên tôi cũng không ưa dạng con nít ranh như thế, nhưng sống lâu ngày dần nảy sinh cảm tình. Có lúc tôi xem cậu ấy như em trai mình, dù làm thế nào vẫn cố bảo vệ nhất trong phạm vi có thể. Ấy vậy mà...

Khả Vi sát trùng cho Nam và Phi xong rồi tự kê toa. Cô ấy bảo muốn ra ngoài mua thêm ít thuốc. Vốn cô là bác sỹ tâm lý chứ không phải trị thương, ở nhà vốn không có sẵn các loại thuốc giảm đau thông thường. Tôi tiễn cô một đoạn, lúc về đã nhìn thấy Hân đang tỉ mỉ thu dọn lại cuộn băng và vết máu loang lổ. Đôi mày cô nheo lại thành một đường thẳng, có chút trầm tư.

Bấy giờ Nam và Phi cũng đã dần dần tỉnh lại. Vừa nhìn thấy Dĩnh Hân, Phi đã lên tiếng đầu tiên:

"Em phục hồi trí nhớ rồi?"

Thoáng thấy Khải Nam nhìn cậu ấy hơi lạ, có lẽ Khải Nam vẫn chưa nhận ra, nhưng tôi biết lần này không phải Phi đa nghi, cả tôi cũng nhận ra sự khác thường nơi cô ấy. Từ lúc nào nhỉ, có lẽ là trước cả khi tôi bị phát hiện kìa.

Dĩnh Hân không nói gì, lẳng lặng bỏ lại túi ni-lông rác, sau đó ngồi thẳng dậy, như thể chờ đợi câu hỏi tiếp theo của chúng tôi.

"Từ lúc nào?" –Lần này là Khải Nam lên tiếng, vẻ mặt cậu ấy như thể không tin được vào tai mình.

"Một tháng trước, lúc ra ngoài với anh và Hy Văn."

Giọng cô ấy rất bình thản, như thể mất trí nhớ là điều hiển nhiên, tỉnh lại cũng thế nốt, nhưng đáng sợ hơn nữa là việc cô cứ giả vờ như cả tháng vừa rồi chỉ là chuyện rất bình thường vậy.

"Vậy từ lúc đó, em đã biết mục đích của bọn anh là con chíp đó?" –Phi hỏi.

Dĩnh Hân gật đầu, ánh mắt cô đảo một vòng sang tôi, Phi và Nam, đoạn mỉm cười nhợt nhạt:

"Ừ, em biết mục đích của tất cả các anh."

Câu nói này khiến tôi hơi chột dạ. 'Tất cả', tức là trừ tôi và Phi, cả Chí Bân cô ấy cũng biết từ trước rồi ư?

"Chí Bân là thành viên trong nhóm người đã bắt cóc em năm đó sao?"

"Phải, nhưng cậu ấy không phải người đứng đầu. Kẻ cầm đầu ấy, thât ra chính là một trong các anh."

Lúc nói những lời này, giọng Dĩnh Hân vẫn lạnh băng như nãy giờ vẫn thế, nhưng lại khiến chân tóc tôi giật giật. Chí Bân không phải kẻ cầm đầu, vậy thì...

Nếu như tôi chỉ mơ hồ hoài nghi, thì câu chuyện Dĩnh Hân kể sau đó một lần nữa lật đổ tất cả mọi suy đoán của chúng tôi.

Dĩnh Hân vốn là con riêng của ông Dương Thái. Mẹ cô mất năm cô chỉ mới hai tuổi, cho nên cô đã sống bốn năm trong cô nhi viện trước khi được ông Dương Thái đón về nhà. Trong thời gian lưu lạc ở cô nhi viện, cô đã gặp Chí Bân và một người bạn khác tên là Lạc Bân. Đến năm sáu tuổi, cô trở lại nhà họ Dương thì bọn họ cũng bị mất liên lạc từ đó.

Cho đến thời điểm sau khi Dĩnh Ngôn đi du học, Hân đột nhiên gặp lại Chí Bân thông qua sự giới thiệu của một người bạn. Vì lâu ngày gặp lại, cô hoàn toàn không biết hình dáng hai người bạn kia lúc trưởng thành như thế nào. Chí Bân nói anh ta chính là Lạc Bân. Một phần do mối quan hệ lúc còn nhỏ, phần khác vì thấy hai người họ thường xuyên đi chung, chẳng bao lâu sau đó, cả nhà họ Dương cũng nghĩ Chí Bân chính là bạn trai của Hân. Rồi thì Hân thi đỗ đại học, trong bữa tiệc mừng công cùng bạn bè đó, Chí Bân đã chở cô ra ngoại thành, hứa hẹn một món quà đặc biệt. Chỉ là Hân không ngờ, món quà đó chính là: cậu ta đã bán đứng cô.

Bọn bắt cóc muốn Hân giao ra con chip gì đó. Nhưng dĩ nhiên Hân không ngốc đến mức nghĩ bọn họ sẽ tha mạng cho mình. Chuyện sau đó thì mọi người đều đã biết. Hân bị mất trí, cô hoàn toàn không nhớ đến chuyện bị bắt cóc nên chuyện con chip cũng dần dần rơi vào quên lãng.

Trong suốt thời gian Hân kể chuyện, sắc mặt Khải Nam hết xanh rồi lại trắng, trong khi đó Đường Phi có vẻ bình tĩnh hơn. Cậu ta cau mày, bất giác hỏi: "Em đã gặp tên cầm đầu bắt cóc rồi sao?"

"Cầm đầu thì không hẳn." –Hân đáp lấp lửng –"Nhưng ít ra trong số những người em từng gặp. Anh ta chắc chắn là người có địa vị cao nhất."

"Vậy... người đó là..."

"Chắc anh không biết tên thật của Hy Văn nhỉ?" –Hân cắt lời, vẻ mặt như thể cô đã chuẩn bị rất kỹ cho câu trả lời –"Hy Văn chỉ là tên anh ta sau khi rời khỏi cô nhi viện. Trước đó, anh ta tên thật là Lạc Bân, là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn điện tử Lạc Phong. Năm đó nhà họ xảy ra bi kịch, cha anh ta tự vẫn, công ty phá sản, sau đó mẹ cũng bị tai nạn qua đời. Anh ta còn có một người chú, tên là Lạc Quân. Người này 20 năm trước từng là một ông trùm xã hội đen. Nhưng sau đó bỗng nhiên biến mất. Vài năm gần đây, có người xác nhận đã nghe được tung tích của ông ấy. Ông ấy đã trở về thành phố H."

Quá nhiều tin tức khiến tôi suýt chút nữa thì tiếp thu không kịp, nhưng Phi lại không có vẻ bỏ qua chút thông tin nào. Cậu ta trầm mặc một lúc, có vẻ không tin:

"Làm sao em biết được những chuyện này?"

Câu hỏi rất đơn giản, ngay cả chúng tôi còn không biết. Tại sao Hân lại biết? Đáp lại, cô chỉ cười nhạt.

"Có những chuyện một người mất trí điều tra thì dễ hơn nhiều. Em không liên lạc được với ba, nhưng chú Tần, quản gia nhà bọn em là thân tín nhất của ba. Em nhờ chú ấy tra xét. Vì không muốn bứt dây động rừng nên mới phải tiếp tục giả vờ. Về chuyện này, em cũng rất xin lỗi anh Phi." –Dĩnh Hân quay sang nhìn Phi, hạ giọng –"Lúc đó em không thể đứng ra tiết lộ mọi việc nên đành để anh đi. Về phần Dĩnh Ngôn, giữa chúng em vốn có khúc mắc, nếu nói thẳng ra chị ấy sẽ không tin. Trong tình hình này, Dĩnh Ngôn biết càng ít thì càng đỡ đau khổ. Em vốn định để anh Nam đưa chị ấy về. Có Khải Nam bên cạnh em cũng an tâm hơn. Chỉ cần đưa được Dĩnh Ngôn về nhà là xem như chị ấy an toàn rồi. Huống chi còn có chú Tần ở đó, Hy Văn có làm gì cũng không hại chị ấy được."

"Nhưng như vậy, em ở lại một mình với Chí Bân sẽ gặp nguy hiểm. Em không sợ sao?"

"Chí Bân từ đầu tới cuối không muốn giết em. Mục đích của anh ấy chỉ là con chip mà thôi."

Dĩnh Hân nói mà vẫn giữ nét mặt thản nhiên như trước, việc này khiến tôi có đôi chút không quen. Thoáng nhìn thấy nét ưu tư trong mắt Khải Nam, tôi cũng hiểu được. Ánh mắt cô ấy lướt qua chúng tôi, đến lúc cảm nhận chúng tôi không còn gì khác để hỏi mới tiếp tục:

"Thật ra, em vốn không định lôi các anh vào. Nhưng chuyện đã đến nước này, người em có thể tin tưởng chỉ có các anh thôi."

Tôi thở dài. Hân đã nói thế thì tôi còn làm gì được nữa chứ. Từ lúc cùng Phi quay trở lại cứu cô, tôi đã lựa chọn con đường chết cho mình rồi.

"Em muốn anh giúp gì cứ nói." –Tôi lên tiếng –"Dù sao, bọn anh cũng sẽ không để em một mình."

Hân mím môi nén một nụ cười trong trẻo. Đột nhiên tôi lại cảm thấy nhớ nụ cười ngây ngô của cô trước đây hơn. Sau đó cô nhanh chóng vẽ ra kế hoạch cho chúng tôi. Cô muốn về thành phố H báo tin cho Dĩnh Ngôn, đồng thời cũng cần về đó lấy lại con chip. Tôi và Phi lúc này đã lộ diện. Tôi còn mang tội trên người, không thể đi máy bay được, vì thế chúng tôi mua hai vé thuyền ngay hôm đó, lập tức trở về thành phố H.

Vết thương của Nam không nặng hơn Phi bao nhiêu, nhưng Khả Vi muốn cậu ấy ở lại theo dõi một chút, vì vậy hôm sau cậu ấy mới cùng Hân về bằng máy bay. Chúng tôi cứ y theo kế hoạch mà làm. Tối hôm ấy, mặc kệ chúng tôi ngăn cản, Dĩnh Hân vẫn ra bến tàu tiễn chân tôi và Phi. Tôi nhìn bóng cô ngày càng nhỏ dần bên kia bờ, bất giác có chút cảm giác mất mát, như thể lần tới gặp lại sẽ là rất lâu sau này vậy.

Thấy tôi vẫn ngơ ngẩn, Phi bước đến vỗ vai tôi. Cậu ấy hất mặt về phía trước, cười cợt nói:

"Sao hả, mới đó đã thấy nhớ rồi sao?"

Tôi nhìn cậu ấy khó hiểu, muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không thốt ra khỏi miệng được.

Thật sự, từ lúc cứu Hân ra khỏi tay Chí Bân, tôi đã mơ hồ cảm thấy, Dĩnh Hân mà tôi yêu trước đây đã thật sự chết rồi.

Về Hy Văn. Thú thật tôi và Phi đều đã nghi ngờ cậu ấy. Thế nên lúc Dĩnh Hân nói ra hết sự thật chúng tôi cũng không mấy ngạc nhiên. Cái chúng tôi không ngờ là Hy Văn có thể hèn đến thế, lợi dụng cả hai cô gái để đạt được mục đích trả thù của mình. 20 năm trước, cho dù là Ông Dương Thái thật sự có lỗi với gia đình cậu ấy, nhưng chẳng lẽ cậu ấy không nhớ ra Dĩnh Ngôn và Dĩnh Hân lúc đó chỉ mới vài tuổi thôi sao? Chưa kể cậu ấy đã cùng Dĩnh Hân ở cô nhi viện mấy năm như thế, chẳng lẽ thật sự không có chút tình cảm nào sao? Càng nghĩ đến vẻ mặt lãnh đạm lúc nào cũng ra vẻ chính nhân quân tử kia, tôi càng cảm thấy thế giới này đáng ghê tởm. Hóa ra nó không chỉ khiến những kẻ thân bất do kỷ như tôi và Phi lâm vào đường cùng, cũng có thể khiến một kẻ hai tay dính máu, vẫn có thể trơ trơ tươi cười như mình là kẻ vô tội nhất quả đất như thế.

Lúc thuyền về đến thành phố đã là chuyện mấy ngày sau đó. Bấy giờ tin tức về việc Hân mất tích đã lan truyền khắp nơi. Chúng tôi ghé sạp mua một tờ báo có hình Dĩnh Hân trên trang bìa, theo sau đó còn cả một bài tường thuật về căn biệt thự của chúng tôi ở. Tôi nhìn đăm đăm tờ báo lúc lâu, có chút không hiểu. Báo mới ra sáng nay, trong khi Hân và Khải Nam lẽ ra đã về từ mấy ngày trước rồi mới phải.

Tôi trao đổi với Phi chuyện này, cậu ấy cũng không giải thích được, nhưng kế hoạch thì vẫn phải tuân theo. Vì thế, chúng tôi đành phải chia ra hai ngả. Tôi đến nơi Hân nói truy tìm dấu vết con chip, trong khi đó Phi lẻn vào nhà họ Dương tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.

Không ngoài dự đoán, ở công trường mà người ta phát hiện ra Dĩnh Hân, tôi bị một nhóm người phục kích. May mà lần này không có vướng bận, cộng thêm tâm lý thoải mái nên tôi nhanh chóng thoát khỏi bọn họ, trước đó cũng không quên làm ra vẻ hớt hải. Kế hoạch tung hỏa mù lần này tuy chưa hẳn đã thành công, song tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi thoát khỏi đó tôi đến nhà trọ ngoại ô ẩn nấp vài ngày, nhưng vẫn không có chút tin tức nào từ Dĩnh Hân hay Khải Nam. Đến ngày thứ hai, báo chí lại đột ngột đăng tải tin tức biệt thự nhà họ Dương bị cướp lẻn vào, may thay không có gì bị mất. Dĩnh Ngôn còn khiến tên cướp bị thương.

Dĩ nhiên, nếu là người có đầu óc chẳng ai lại nghĩ tên trộm nào ngốc đến mức lẻn vào nhà họ Dương vốn có lực lượng bảo an nghiêm ngặt. Nhưng tôi lại bắt đầu cảm thấy mơ hồ. Đã nhiều ngày như vậy, tin tức của Khải Nam và Dĩnh Hân chưa nói đến, tại sao cả Hy Văn cũng không có gì. Như lời Hân nói, chẳng phải lão quản gia gì gì đó đã thu xếp hết mọi việc rồi sao?

Ngày thứ ba. Trong lúc tôi nóng lòng đến mức chỉ muốn đột nhập họ Dương thì một chuyện khác xảy ra. Tổ chức đến tìm tôi. Lần này, họ mang theo một bức ảnh của đứa em trai trưởng thành của tôi.

Gã đàn ông tóc bạc vẫn oai vệ như ngày nào. Gã ngậm điếu xì gà, nheo mắt nhìn tôi đầy giễu cợt.

"Tôi tưởng cậu không để ý đến đứa em trai này nữa."

Tôi nhìn bức ảnh ngón tay bị đứt lìa lão chìa ra, lầm lì nhìn lão nhưng lại không vội nói thêm gì. Hai mấy năm sống trên đời, đứa em này chính là nhược điểm chí mạng của tôi. Lão nói:

"Lần này cậu làm sai, nhưng tổ chức sẽ chấp nhận tha cho cậu nếu cậu giết người này. Nếu không, thứ sắp tới cậu nhìn thấy không chỉ một ngón tay, mà là sợ là thi thể của em trai cậu kìa."

Tôi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bước đến giằng lấy bức ảnh từ tay lão. Có tiếng lão cười lớn. Mắt tôi mờ đi khi nhìn thấy bức ảnh mà lão quẳng xuống đất.

Lão muốn tôi giết Đường Phi?

Ngày đăng: 27/06/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?