Gửi bài:

Chương 2

Cuối tuần, hai vợ chồng Trần tiên sinh đi xem phim, lúc xem xong ra ngoài, gặp một người. Trình Y Nhiên tiểu thư trong nháy mắt có hơi lúng túng, mà Trần Hựu Lâm tiên sinh trong nháy mắt lại dấy lên lửa ý chí chiến đấu hừng hực, anh nheo mắt lại mỉm cười, khách sáo đưa tay ra: "Dịch tiên sinh, đã lâu không gặp."

Dịch Nam là bạn trai của Trình Y Nhiên trong 3 năm, hồi đó Trình tiểu thư có tình cảm rất sâu đậm với anh chàng này, sâu đến mức bây giờ Trần tiên sinh vẫn cảm thất bất an và uy hiếp như trước.

Dịch Nam lễ độ bắt tay Trần Hựu Lâm, sau đó hỏi han vài câu với Trình Y Nhiên, qua lại mấy câu bèn xin cáo lui. Trình tiểu thư trông theo bóng dáng của Dịch Nam mà nhấp nha nhấp nhổm. Lúc quay đầu lại nhận được ánh mắt soi mói của Trần tiên sinh.
"Làm sao?"

"Lần trước ai còn bảo anh quỳ bàn giặt đấy, hôm nay về nhà rồi ai đấy cũng phải quỳ!"

Trình tiểu thư giơ 2 ngón tay: "Câu này anh nhầm lẫn hai chỗ, thứ nhất bàn giặt là do anh mua về để quỳ, thứ hai, anh nỡ bắt em quỳ ư?"

Trần tiên sinh thở hồng hộc trừng mắt cô vài lần, thấy cô có vẻ đắc ý, Trần tiên sinh gắng gượng nhịn cục tức xuống, hai người đi ăn.

Ngồi trong nhà hàng, Trình tiểu thư gọi bò bít tết, Trần tiên sinh lập tức lại lên cơn: "Lúc trước em có thích ăn bít tết ở nhà hàng này đâu, sao hôm nay lại muốn ăn?"

Trình tiểu thư khó hiểu nhìn anh: "Thì bỗng dưng muốn nếm thử một chút, có vấn đề gì sao?"

"Không có." Trần tiên sinh lại chúi đầu vào mặt sau của thực đơn, nhìn một hồi lâu, anh lại bỗng nhiên nói, "Nghe nói cậu Dịch Nam kia rất thích ăn bò bít tết."

"À, thế sao ... đợi chút." Trình tiểu thư đẩy cái thực đơn mà Trình tiên sinh đang dùng để che mặt ra, nghiêm túc nhìn chằm chằm chồng, "Em bảo này Trần Hựu Lâm, từ đầu đến giờ anh đang tỏ vẻ khó chịu gì thế, đã là chuyện lâu lắm rồi, anh còn để ý làm gì."

Em không thèm để ý là vì em không phải người đi tranh giành bạn gái với anh ta.

Những câu này lượn đi lượn lại bên mép Trần tiên sinh một vòng, lại thức thời nuốt vào bụng: "Không để ý, anh cũng chỉ đơn giản là nhắc lại một câu thôi, Trình Y Nhiên em phản ứng quá lên như vậy làm gì?" Anh dùng vẻ mặt lạnh tanh nói với bồi bàn bên cạnh, "Tôi muốn một phần cải trắng trộn dấm."

Bồi bàn nhất thời run run khóe miệng: "Tiên sinh, ngại quá, đây là tiệm cơm Tây."

Trình Y Nhiên tiếp lời: "Cho anh ấy một phần mỳ Ý trộn dấm hoặc là bít tết trộn dấm là được rồi, nhìn anh ấy chua loét lên rồi kìa."

Cơm nước xong về nhà, Trần Hựu Lâm vẫn cứ luôn miệng nhắc tới Dịch Nam, khiến Y Nhiên thấy phiền, cô khó chịu nói: "Anh thầm mến anh ấy ư! Em vẫn còn số điện thoại của anh ấy đây này, có muốn gọi điện thoại bày tỏ với anh ấy không!"

"Em vẫn còn số của cậu ta!" Trần tiên sinh lạc giọng.

Trình tiểu thư bực mình nói:"Mấu chốt không phải ở đấy!"

"Mấu chốt đương nhiên là ở đấy rồi! Vợ tôi lại vẫn còn lưu số điện thoại của bạn trai trước!"

"Chỉ là anh ấy không thay số, em thì lười xóa thôi."

Trần Hựu Lâm ôm đầu, bộ dạng như suy sụp đến nơi: "Xong rồi, xong rồi, khủng hoảng cấp lần thứ nhất sau khi kết hôn , vợ đi gây chiến với chồng – chuyện trước nay chưa từng có! Tôi phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, dũng cảm đón địch, vợ là của tôi, vợ là của tôi ..."

Gân xanh trên trán Trình tiểu thư giật giật, trừng mắt anh một cái, rồi quay đầu đi thẳng. Trần tiên sinh vội chạy theo: "Em muốn chạy trốn ư?"

"Trần Hựu Lâm, anh làm loạn đủ chưa, anh mà còn nhắc tới chuyện này nữa là em nổi điên lên đấy, em mà điên lên tối nay không cho anh vào phòng ngủ nữa."

Khóe miệng Trần tiên sinh giật giật, cuối cùng lời đã trực sẵn bên môi cũng nuốt xuống. Im lặng đi được hai bước, một giọng nói yếu ớt lại văng vẳng bên tai Trình tiểu thư: "Em có số của anh ta, nhưng chưa liên lạc bao giờ phải không?"

Bước chân Trình tiểu thư dừng lại.

"Chưa từng liên lạc phải không?"

"Đêm nay anh đừng vào phòng ngủ nữa!"

Trần tiên sinh đứng đờ ở cửa. Anh không kéo nổi mặt xuống mà xin lỗi, chỉ lớn tiếng hét: "Em rốt cuộc muốn giận tới khi nào!" Trong câu nói chẳng có chút uy hiếp nào, mà toàn là tủi thân và cố tỏ vẻ can đảm mà thôi.

Trình tiểu thư đang tức giận, một lời cũng chẳng muốn nói với anh, lấy một cái gối ném vào người chồng: "Cút đi cho em!"

"Có phải anh lăn rồi thì em sẽ không tức nữa không! Trần tiên sinh vẫn thở hồng hộc như trước.

"Cút" Trình tiểu thư không buồn nhiều lời, kéo chăn ra muốn đi ngủ, nào ngờ cô còn chưa nằm yên, chăn trên người đã bị kéo xuống mất. Gân xanh trên trán Trình tiểu thư phập phồng, trừng mắt tức giận đến nỗi muốn xé xác, mắng người. Nhưng lại nhìn thấy Trần tiên sinh trải chăn ra nền đất, anh nằm xuống, rồi cứ thế lăn, lại thở hổn hền ngồi dậy "Anh lăn rồi đấy!"

Trình tiểu thư không thể không thừa nhận cô bị chiêu này làm cho kinh hãi tột độ, giữa lúc cô còn đang bối rối, Trần tiên sinh lại gào lên: "Anh phải lăn mấy vòng em mới không giận nữa!"

Trần tiểu thư lấy luôn chiếc gối duy nhất trên giường, lại ném vào lòng Trần tiên sinh: "Anh cút thẳng ra phòng khách cho em, đi mà tranh giành địa bàn với Thịt Viên ấy!"

"Vậy sáng mai dậy rồi không được phép giận nữa nhé!"

Trình tiểu thư nhìn anh chằm chằm, không nói câu nào. Trần tiên sinh lấy một cái gối đặt lại lên giường, tự mình kéo chăn và ôm gối vừa tức giận lại cực kỳ tủi thân đi ra phòng khách. Đi được vài bước, lại quay đầu lại nói lớn tiếng: "Trong ngăn tủ vẫn còn chăn, em lấy ra đắp cho anh! Hừ! Anh mới không thèm nói là đêm lạnh đâu, vợ sinh bệnh anh mới không đau lòng đâu ..."

Anh vừa lẩm bẩm vừa đi ra, tiếng lảm nhảm lẫn trong tiếng sủa của Thịt Viên. Chú chó nhỏ hình như là đang chán ghét vị nam chủ nhân này, lại giống như nó đang chế giễu anh ...

Trình tiểu thư thở dài một tiếng úp mặt, đối mặt với người như chàng ngốc này, cô có thể giận đến mức nào chứ!

Nằm trên giường trở mình hơn nửa tiếng đồng hồ, Trình tiểu thư vẫn không ngủ nổi, cuối cùng vẫn mặc áo khoác, rón rén đi ra ngoài, thấy chồng cuộn tròn chăn lại thành một bọc nằm trên mặt đất, lòng cô lại mềm nhũn, cô ngồi xổm xuống, thở dài nói: "Thực là tên ngốc thiếu cảm giác an toàn."Nói xong lại chọc chọc lên mặt anh: "Anh là cún sao, cứ phải giả bộ lấy lòng như vậy."

Thịt Viên nằm bên cạnh mở mắt ra, nhìn thấy Trình tiểu thư khe khẽ "ư ử" một tiếng. Trình tiểu thư vội đưa ngón trỏ lên môi "xuỵt" một tiếng, để Thịt Viên im lặng lại. Nào ngờ tay cô còn chưa bỏ xuống, đã bị người ta nắm chặt, Trần tiên sinh nằm trên mặt đất, mắt lấp lánh nhìn vợ chằm chằm: "Vợ ơi, vợ thương chồng rồi phải không, thế thì để anh lên giường ngủ nhá"

Con ngươi Trình Y Nhiên đảo đảo: "Chúng ta không phải đã nói là sáng mai mới hết giận sao?"

Trần tiên sinh kéo kéo áo vợ nói: "Anh sai rồi, lần sau sẽ không dám không tin em nữa."

"Ờ"

"Lần sau cũng không to tiếng với em nữa."

"Ờ"

"Vậy chúng ta có thể về phòng được chưa?" Chưa đợi Trình tiểu thư đồng ý, Trần tiên sinh lại thở dài nói: "Nếu anh đã nói như vậy mà em vẫn chưa vừa lòng, vậy chúng ta cứ ở phòng khách đi."

Trình tiểu thư nheo mắt nhìn chồng : "Anh muốn làm gì?"

Trần tiên sinh nhếch miệng cười, tay dùng sức một chút, kéo Trình tiểu thư xuống dưới người mình: "Phục vụ vợ."

"A, chờ đã ... Trần Hựu Lâm, chờ đã! Về phòng, về phòng a khốn kiếp! Thịt Viên ... Thịt Viên đang nhìn kìa ..."

"Hừ, đừng tưởng anh không biết, nó nhìn thấy người ta hành sự ở bên ngoài bao nhiêu lần rồi. Anh mặc kệ nó, nó cũng đừng để ý đến anh."

Cuối cùng cấp bách quá nên Trần tiên sinh vẫn không cho Trình tiểu thư về phòng, hai người trực tiếp hành sự trên sô pha.

Lúc tới cao trào, Trần tiên sinh thầm thì tên vợ một lần lại một lần, dường như là muốn hai người hợp lại làm một.

"Y Nhiên, Y Nhiên, anh yêu em."

Quen em, thích em, yêu em, kết hôn với em, qua đoạn đường dài như vậy, anh vẫn yêu em như thuở ban đầu, đợi tới khi cả hai đầu tóc bạc phơ, anh vẫn sẽ yêu em như thế.

Cô lạc lối trong biển tình cảm mãnh liệt của chồng, ôm chặt lấy cổ anh, thở hổn hển ghé bên tai anh, dùng giọng đứt quãng nói với anh một lời yêu hoàn chỉnh: "Em cũng yêu anh."

Bằng lòng mang theo nỗi bất an còn chưa biết, bước vào hôn nhân, hoàn toàn bỏ lại cuộc sống quen thuộc trong quá khứ, tiếp nhận một người khác bước vào cuộc đời mình, sau đó bầu bạn, thương xót lẫn nhau cho đến hết cuộc đời, cô dùng nhiều dũng cảm và tin tưởng nhất để đổi lấy anh - người cô yêu nhất.

Sự ghen ghét của Trần tiên sinh cũng là có nguyên do.

Nói tới quá trình theo đuổi Trình tiểu thư, Trần tiên sinh có thể thao thao bất tuyệt ba ngày ba đêm, kèm theo đó là rớt ra cả ca nước mắt xót xa. Lý do không phải vì ai, chỉ vì Trần tiền sinh nhỏ hơn Trình tiểu thư một tuổi, lúc học đại học, bọn họ học cùng trường, cùng một khoa, cùng một chuyên ngành, thứ duy nhất không giống đó là Trần tiên sinh học sau Trình tiểu thư một khóa.

Thật ra từ lúc nhập học, Trần Hựu Lâm đã thầm mến Trình Y Nhiên tiểu thư rồi, chỉ là lúc đó Trình tiểu thư đã là bạn gái của người khác rồi. Trần tiên sinh kể từ năm nhất đại học, mỗi đêm đã tự nhủ lòng rằng tơ tưởng đến vợ của người khác là việc đáng hổ thẹn, nhưng mà trái tim cứ càng bị đánh mắng nó lại càng cứng cáp lớn lên.

Cuối cùng, anh đen dần.

Dựa trên nguyên tắc vĩ đại là hạnh phúc là phải đấu tranh mới có, phụ nữ là phải giành giật mới được, vào năm tư lúc Trình tiểu thư sắp tốt nghiệp, anh cũng nắm được cơ hội...

Khi đó Trình Y Nhiên hay cãi nhau với bạn trai là Dịch Nam, nguyên do chẳng bởi vì ai, chỉ vì mỗi người đều nóng lòng với con đường riêng sắp tới, không có mâu thuẫn cũng có thể ầm ĩ tạo ra những mâu thuẫn nhỏ. Đúng lúc đã qua ba năm kháng chiến, Trần tiên sinh đã có tương lai xán lạn trên danh nghĩa là "bạn tốt" của Trình tiểu thư.

Một ngày cuối tuần, Trần tiên sinh lấy lý do là đi thực tiễn, mời Trình tiểu thư ăn cơm, xong lại nhân tiện đi dạo trên con đường đèn chiếu tù mù ngoài trường học, thật không may, vừa vặn nhìn phải Dịch Nam tiên sinh đang ở cùng một cô nhân viên.

Khuôn mặt Trình tiểu thư nhất thời biến sắc, muốn xông ra để hỏi cho rõ ràng, Trần tiên sinh nhân cơ hội ngăn lại, ra vẻ thần bí nói: "Chị như thế này không hay đâu, dù sao đàn ông cũng cần chút thể diện."

Trình tiểu thư ngẫm nghĩ cũng có lý, gọi một cú điện thoại để chất vấn: "Anh đang ở đâu?"

Dịch Nam ngẩn người: "À, ở bên ngoài."

"Một mình?"

"Uhm"

"Dịch Nam, chúng ta chia tay đi." Trình tiểu thư cúp điện thoại "oa" một tiếng khóc òa lên.

Trần tiên sinh nắm lấy cơ hội lúc Trình tiểu thư đang đau lòng kéo cô tới công viên, mua bia để bên cạnh, chìa vai ra cho Trình tiểu thư lau nước mắt.

Trình Y Nhiên vừa uống bia vừa khóc, cuối cùng cô nghĩ ra một điểm, chọc chọc đầu Trần Hựu Lâm nói: "Sao hôm nay cậu lại gọi tôi đi ăn, sao hôm nay lại để tôi đi dạo phố chứ, nếu tôi không thấy thì tốt rồi, không thấy thì tốt rồi!"

Trần Hựu Lâm thật thà đã bị đánh trúng mấy đấm: "Ừ, tôi thừa nhận thấy tình cảnh như vậy, tôi rất vui."

"Cậu là biến thái à? Thích nhìn phụ nữ khóc?"

"Tôi thích thấy em thất tình." Trần Hựu Lâm gãi gãi đầu nói: "Như vậy, tôi mới có cơ hội."

Trình Y Nhiên ngạc nhiên một hồi, ngẩn người chán rồi mới phun nước bọt hỏi: "Cậu ... cậu không phải là ý đấy ... ý đấy chứ?"

Trần Hựu Lâm hít sâu một hơi, hét: "Trình Y Nhiên, tôi chính là thích em!"

Trình Y Nhiên trong nháy mắt choáng váng, nước mũi chảy xuống cũng quên cả chùi, vẫn là Trần Hựu Lâm nhìn không nổi, lấy tay áo mình lau đi cho cô, anh cúi đầu nói: "Tôi nhịn mấy năm nay rồi ... hôm nay cuối cùng cũng có thể bày tỏ, em muốn đánh tôi, xin nhẹ tay một chút."

Trình Y Nhiên đương nhiên không đánh anh nữa, cô chỉ lầm bầm mắng : "Đàn ông các người đều là lũ khốn kiếp, một tên hai tên đều khốn kiếp."

Sau đó không lâu, Trình Y Nhiên biết được, Dịch Nam đã cho Trần Hựu Lâm một trận ra trò.

Ân oán giữa hai người đàn ông tranh giành phụ nữ chúng ta sẽ không kể nhiều cho mệt, chỉ là từ đó có thể thấy được, tình cảm của Trần tiên sinh dành cho Trình tiểu thư ngay từ đầu đã ý thức được gian nan cực khổ, chỉ cần phát hiện ra Trình tiểu thư có tí tẹo nào không vừa ý, anh sẽ lại làm nũng, lăn lộn ra vẻ đáng thương, quấn lấy Trình tiểu thư tới khi cô ngoan ngoãn đầu hàng mới thôi.

Chỉ là kết quả cuối cùng của lần tình cờ gặp lại mối tình đầu là ---Trần tiên sinh ăn rất sung sướng, Trình tiểu thư ngủ rất thoải mái, Trần tiên sinh ốm rất nghiêm trọng.

Đúng vậy, kẻ giả bộ đáng thương này qua một đêm vận động quá tải ... ốm rồi.

Theo cách nói của Trình tiểu thư thì: "Anh đúng là tên ngốc vô dụng!"

Trình Y Nhiên đo nhiệt độ cho Trần Hựu Lâm, 38 độ 6. Trần tiên sinh cứ thế làm ầm ĩ: "Vợ, vợ ơi, đưa anh đi bệnh viện, anh sắp chết rồi, anh bị thiêu đốt đến choáng váng rồi, sau này không còn ai nấu cơm, quỳ bàn giặt cho vợ nữa rồi."

Trình Y Nhiên hung hăng cấu một cái lên tay Trần tiên sinh : "Anh là bùn nặn lên sao? mà có thể bị nung chảy?"

Trần tiên sinh hai mắt rơm rớm ngước nhìn Trình tiểu thư: "Anh là chocolate nặn lên đấy, dễ bị nóng chảy ..."

Trình tiểu thư thở dài: "Anh là một Lâm Đại Ngọc Lâm Đại Ngọc nha, nhà chúng ta cũng đâu phải cái Giả phủ vung tiền hoang phí kia, đi bệnh viện cái gì, bệnh viện bây giờ mà là nơi cho người đi sao? Em xuống dưới nhà mua cho anh hai viên hạ sốt, anh uống tạm đi, không thấy hạ sốt thì lại đi truyền dịch tiếp."

Trần tiên sinh túm lấy góc áo vợ nói: "Em về sớm chút nhé."

Trình tiểu thư mạnh miệng nói không thương Trần tiên sinh, nhưng mà ra đến cửa liền vội vội vàng vàng chạy. Trần tiên sinh thấy Trình tiểu thư đi rồi, lập tức không rên rỉ nữa, nằm yên trên giường, lặng lẽ dưỡng bệnh.

Nằm một hồi, Trần tiên sinh bắt đầu ngứa tay, anh gọi điện thoại cho Trình tiểu thư, sau một cơn rên rỉ mới nói: "Vợ ơi, anh muốn ăn sườn hầm cà chua."

Bên kia đồng ý rồi, Trần tiên sinh cũng cúp máy. Nhưng được vài phút, Trần tiên sinh ngứa tay lại gọi cho vợ lần thứ hai: "Vợ ơi, anh muốn ăn sườn xào chua ngọt."

Bên kia cũng đồng ý rồi, Trần tiên sinh cảm thấy hả lòng hả dạ cúp máy. Lại qua vài phút nữa, Trần tiên sinh gọi điện lần thứ ba, còn chưa mở miệng đã bị mắng cho vuốt mặt không kịp, mắng xong rồi, Trình tiểu thư còn đang thở hổn hển lại hỏi: "Còn muốn ăn gì nữa?"

"Anh ... thấy túi của em còn đặt trên bàn ngoài phòng khách, trên người em có tiền chứ?"

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó Trần tiên sinh lại bị mắng một trận tơi tả nữa.

Trần tiên sinh cơ thể tốt, uống thuốc vào chẳng lâu sau là hạ sốt rồi, lúc chạng vạng, Trình tiểu thư sờ trán anh thấy đã khôi phục nhiệt độ bình thường, cô thở phào nhẹ nhõm, xoa tóc Trần tiên sinh nói: "Lần sau nếu em ốm, sẽ cật lực giày vò anh một trận , bắt anh trả nợ."

Trần tiên sinh dụi dụi đầu vào tay vợ, cười tủm tỉm nói: "Được, em giày vò anh hết sức càng tốt, anh thích bị em giày vò, cả đời cứ quấn quýt triền miên trong giày vò."

Mặc dù kết hôn cũng lâu rồi, nghe anh nói như vậy, Trình tiểu thư vẫn có thể lặng lẽ đỏ mặt , cô ho khan một tiếng, vòng vo lảng sang chuyện khác: "Trần Hựu Lâm, sau này anh liệu có bị hói đầu không a?" Trình tiểu thư chỉ chỉ lên đỉnh đầu Trần tiên sinh nói, "Bên trái tóc mọc rất dày, trơn bóng hơn hẳn bên phải."

"Em sẽ ghét bỏ anh ư?"

Trình tiểu thư trầm tư một lúc: "Có lẽ sẽ không ghét bỏ, em lấy tóc của em cho anh làm tóc giả, chỉ cần em chưa bị hói, anh cũng không lo bị hói đâu."

"Vợ ơi! Anh cảm động quá, hôn một cái, hôn một cái đi!"

"Tránh ra. Trong người anh còn mầm bệnh, đừng đụng vào em!"

Ngày đăng: 24/04/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?