Gửi bài:

Chương 1

Ngày 12/3, tết trồng cây, hôm đó cũng là ngày sinh nhật của Trần tiên sinh, bọn họ kết hôn.

Ngày kết hôn là do Trần tiên sinh quyết định, lúc bàn bạc với Trình tiểu thư, anh bảo, "không thể chọn ngày Valentine, cũng không thể làm vào ngày sinh nhật của em được."

Trình tiểu thư ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì vào ngày kỷ niệm ngày cưới, anh phải tặng em một món quà, nếu như trùng ngày rồi, về sau vào ngày này anh cũng chỉ có thể tặng em một món quà thôi, em bị thiệt á."

Trình tiểu thư cân nhắc một hồi, gật gật đầu đồng ý sâu sắc: "Vậy cũng không thể chọn vào ngày Valentine trắng và ngày sinh nhật của anh được."

"Không, chọn 1 trong 2 ngày này đi". Trần tiên sinh nói, "Như vậy em có thể tặng anh bớt đi một món quà, anh lại có thể tiết kiệm tiền cho em rồi, em xem anh vun vén việc nhà chu đáo biết bao."

Trình tiểu thư xoa xoa đầu anh tỏ ý khen ngợi, Trần tiên sinh cũng dụi dụi đầu sung sướng.

Vào ngày cưới xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, theo trình tự thì Trần Hựu Lâm tiên sinh phải tới nhà Trình Y Nhiên tiểu thư đón dâu, bị các bạn gái của cô dâu trêu chọc, quay mòng mòng rồi mới có thể cõng cô dâu xuống lầu, dẫn vào xe hoa.

Nhưng mà sau khi Trần tiên sinh bị đám bạn gái xâu xé ác liệt xong, khi mà đám con gái nhàn nhã đến khó chịu kia cuối cùng cũng chịu thả anh ra cho đi tìm vợ, cái ổ khóa đã lâu không bôi dầu của nhà cô Trình lại quay ra phản chủ ngay tại thời điểm mấu chốt này.

Cửa đẩy không ra.

Mặc kệ người bên trong kéo, đẩy, lôi thế nào, người bên ngoài đá, đấm, đập ra sao, cánh cửa sắt lớn vẫn đứng lừng lững không chút sứt mẻ như trước, chắn giữa anh và cô dâu mới, giống như ngân trâm của Vương mẫu ngăn hai bên bờ sinh tử.

Mọi người hốt hoảng mồ hôi túa ra ào ào, nhao nhao kêu gọi người của công ty mở khóa đến. Trình tiểu thư ở bên trong đỡ trán thở dài. Trần tiên sinh ở ngoài cửa, không chịu từ bỏ vặn vặn cái khóa: "Mày thả vợ tao ra ngay, thả ra ngay, thả ra! Trả vợ lại cho tao, trả lại cho tao, đồ khốn kiếp!"

Nhưng mà trên thực tế, chỉ có tác giả mới có thể cho nam chính ngón tay vàng thôi, cuộc sống không có chuyện như vậy.

Tất cả để mặc nam chính tức tối vặn đi vặn lại, cuối cùng vẫn cứ phải chờ nhân viên của công ty mở khóa tới, vợ của anh mới được thả ra,

Đương nhiên, tiệc cưới bắt đầu muộn hơn 1 tiếng đồng hồ so với dự tính.

Người đã kết hôn ở Trung Quốc đều biết, đây là một trận lao lực. Bận rộn cả một ngày giời, về đến nhà, cô dâu chú rể tắm rửa xong là vòng lên giường nằm, ai đi gặp Chu Công của người nấy. (đi ngủ)

Sáng sớm ngày thứ hai, Trình tiểu thư mở mắt dậy trước Trần tiên sinh, cô ấy bò dậy khỏi giường, đi đun một nồi cháo, quét tước nhà mới, sắp xếp bàn ăn xong xuôi rồi mới đi lật chăn của Trần tiên sinh, đuổi anh rời giường đi rửa mặt.

Lúc cùng nhau ăn sáng, Trình Y Nhiên nhìn thấy tay Trần Hựu Lâm hơi run, cô cầm tay anh lại nhìn một chút, mới biết cái tay ngốc nghếch này ngày hôm qua lúc vặn khóa vì dùng lực lớn quá mà bị tróc một lớp da, cô thở dài giúp anh dán băng cứu thương, xoa xoa đầu anh nói:

"Ngày đầu tiên kết hôn, em đã dùng hết băng cứu thương cho anh rồi đấy, tối hôm nay, nhiệm vụ lúc anh đi làm về là mua một hộp băng nữa dự phòng, biết chưa?"

Trần tiên sinh ngoan ngoãn gật đầu, rồi đi làm.

Sau khi kết hôn, Trình tiểu thư đã biến thành Trình phu nhân rồi, Trần tiên sinh thật thà, hiền lành chưa bao giờ dám mang về nhà phiền phức gì cho vợ. Chỉ có duy nhất ngày mưa hôm nay là phá lệ

Trình Y Nhiên nhìn Trần Hựu Lâm ôm con chó nhỏ ẩm ướt, run rẩy, ư ử ư ử; mắt cô lạnh như dao khía vào da thịt anh Trần.

"Đây là thứ khỉ gì vậy?" Cô chống nạnh, ngăn ở cửa chính, không cho phép Trần tiên sinh cởi giày vào nhà.

"Là ... chó." Trần tiên sinh đáp yếu ớt.

Tiếng sấm, tia chớp bên ngoài giống như đang làm nền cho tâm trạng của Trình phu nhân, cô trừng mắt: "Em không biết nó là chó sao! Em hỏi anh mang nó về làm cái gì? Hai chúng ta ban ngày đều đi làm ở bên ngoài, trong nhà lại nhỏ như vậy, làm sao mà nuôi nó?"

Trần tiên sinh và con chó nhỏ cùng nhìn Trình phu nhân: "Nhưng mà, em không cảm thấy nó rất đáng thương ư?"

"Ẳng ẳng..." Con chó rất biết phối hợp góp vào một câu.

Trình phu nhân day day trán: "Trần Hựu Lâm, em nói anh cũng xem xét tình hình thực tế chút đươc không."

"Nó rất đáng thương a. Em muốn vứt nó đi sao?" Trần tiên sinh tỏ vẻ cụt hứng, trong mắt lại lóe lên một tia sáng lấp lánh, "Tôi đã lấy phải một cô vợ lòng dạ sắt đá rồi."

"Ẳng ẳng."

Gân xanh trên trán Trình phu nhân lại giật giật, nắm lấy cái muôi muốn đánh người, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Trần tiên sinh, cô ấy lại thấy mềm lòng, cuối cùng thở dài nói: "Được, tối nay chúng ta giữ nó lại, nhưng mà sáng mai nhất định phải mang nó đi."

Trần tiên sinh ngay lập tức cởi giày vào nhà, ôm chó vào trong nhà tắm : "Vậy chúng ta tạm thời nói chuyện giữ lại trước nhé."

"Em nói là tạm thời giữ lại nha, ngày mai phải đem đi."

" Tóm lại chính là chuyện giữ lại."

Trình phu nhân bất đắc dĩ thở dài, cô biết chú chó này sớm mai chỉ sợ lại càng khó đưa đi rồi.

Bọn họ nhận nuôi con chó đầu tiên trong cuộc đời, đặt tên nó là "Thịt Viên". Lúc đầu Trình phu nhân không thích nó lắm, nhưng ở chung lâu dần, cô đã hoàn toàn trở thành tù binh của viên thịt màu trắng chỉ biết lăn lộn này rồi. Ngược lại Trần tiên sinh lại tỏ vẻ oán hận : "Chúng ta đưa nó đi đi, bữa cơm tối nay, thịt em gắp vào bát nó còn nhiều hơn bát của anh."

Trình phu nhân không đồng ý, đẩy móng vuốt của chồng ra, ôm con chó vào trong lòng "Không phải tự anh cũng có thể gắp sao."

"Vợ tôi không yêu tôi nữa rồi." Trần tiên sinh vờ lau nước mắt, lại bị Trình phu nhân khinh bỉ nói: "Lúc đầu là ai bảo nó đáng thương muốn giữ nó lại, bây giờ trong mắt em, anh có giả bộ đáng thương hơn nữa cũng không sánh được với Thịt Viên của em, đi ra chỗ khác chơi đi."

Trần tiên sinh giận tới nghiến răng kèn kẹt, từ hôm đó, trong nhà thường xuyên diễn ra cảnh một người đàn ông to xác đi tranh sủng với một con cún cưng, mà mỗi lần, Trần tiên sinh đều thảm bại ra về. Đương nhiên, thỉnh thoảng lúc đêm khuya thanh vắng, chú chó con ngây thơ đấu không lại được với người đàn ông nham hiểm bán rẻ thân mình.

Một ngày nắng chiều rực rỡ, là một cuối tuần đẹp trời. Trình phu nhân sửa sang xong phần tài liệu cuối cùng, trong đầu cân nhắc đã lâu không hẹn hò với Trần tiên sinh rồi, cô tính toán mức chi tiêu tháng này một lát, cảm thấy đi xem phim , ăn một bữa ngon cũng vẫn có thể chi trả được, bèn lập tức thu dọn đồ, thẳng tiến tới chỗ làm của Trần tiên sinh.

Cô không báo lại kế hoạch tác chiến này cho tổ chức, vốn định cho Trần tiên sinh một niềm vui bất ngờ, ai ngờ Trần tiên sinh ngược lại còn cho một niềm kinh hãi bất ngờ hơn.

Trình Y Nhiên dựa trên cửa xe nhà mình, nhìn một đôi nam nữ từ gara đi ra. Chàng trai đỡ cô gái, mặt có vẻ lo lắng, cô gái cười vờ vịt nói không sao , thế nhưng cơ thể vẫn cứ dựa sát vào người Trần tiên sinh.

Trình Y Nhiên nhíu mày, cảm thấy địa vị của mình đã bị công kích không kiêng nể gì.

Cô gọi điện cho Trần Hựu Lâm, thấy anh nhận điện mà chân tay luống cuống, cô hỏi: "Đang ở đâu thế?"

"Y Nhiên, anh hôm nay gặp sự cố, không về nhà ăn tối được, em ..." Trần tiên sinh vừa ngẩng đầu, thấy Trình phu nhân đang như cười như không đánh giá mình, bỗng chốc có dự cảm không lành, cái tay đang đỡ nữ đồng nghiệp khó chịu như bị lửa đốt.

"Ồ, anh gặp sự cố gì, nói cho em nghe chút."

Tiếng nói trong điện thoại và giọng nói của Trình phu nhân trước mặt cùng truyền tới tai của Trần tiên sinh. Trần tiên sinh rút cái tay đang đỡ nữ đồng nghiệp về, sờ sờ đầu cười cười: "A ha ha, chỉ là không cẩn thận làm người ta bị ngã, đang muốn đưa cô ấy về nhà này."

Trình phu nhân gật đầu, mắt lia sang người nữ đồng nghiệp. Trong nháy mắt nữ đồng nghiệp hiểu quan hệ giữa hai người, cô ta hơi xấu hổ đứng thẳng mình dậy, đầu cũng không dám ngẩng lên chút nói: "Tôi ... ờ, không làm phiền anh nữa, tôi gọi xe về cũng thế, cũng thế mà." Nói xong dứt khoát chạy khỏi hiện trường vụ án.

Trình phu nhân dường như vẫn còn khó hiểu nói: "Ồ, em thấy cô ấy đi lại nhanh nhẹn đấy chứ."

Trần tiên sinh cũng hơi ngạc nhiên gật đầu: "Ờ nhỉ, vừa rồi vẫn còn nghiêm trọng như vậy ..."

Trình phu nhân liếc xéo anh một cái, hừ lạnh một tiếng lên xe, Trần tiên sinh ỉu xìu ngồi vào ghế lái. Dọc đường, Trình phu nhân chỉ chăm chăm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không nói lời nào, Trần tiên sinh nhịn hồi lâu, mới nói: "Hay là chúng ta đi siêu thị một lát nhá?"

"Làm gì?"

Giọng điệu như muốn thụi người dọa cho Trần tiên sinh co rúm cả người lại, anh tủi thân nói: "Mua một bàn giặt về nhà quỳ ..."

"Không phải có bàn phím sao, chui vào góc nhà, quỳ một đêm đi."

"Có thể quỳ nửa đêm thôi không ... nửa đầu anh còn phải bán thân hầu hạ em nữa."

Trình phu nhân không nhịn được bật cười, nghĩ một chút vẫn thấy tức, hung hăng nhéo một cái lên cánh tay chồng: "Ai bảo anh ôm chặt như vậy, đồ đàn ông không có tiết tháo."

"Đau, đau, Y Nhiên, anh làm người ta vấp ngã thật mà, đây là anh sợ cô ta tàn tật rồi, phải lãng phí thời gian anh hầu hạ em để đi hầu cô ta sao ..."

"Cả vú lấp miệng em!" Trình phu nhân kết luận: "Tối nay ban anh cho Thịt Viên, anh đi mà hầu hạ nó, không cho anh lên giường của em nữa!"

Trần tiên sinh bất đắc dĩ thở dài mà trong lòng cũng thấy vui vui. Anh biết một chút dấm chua không ảnh hưởng gì tới tình cảm sâu sắc giữa bọn họ. Thỉnh thoảng nhỏ thêm vài giọt dấm có thể điều chỉnh hứng thú vợ chồng, cũng có thể để đối phương biết lòng mình vẫn đang để ý họ. Trần tiên sinh không khỏi nhớ lại quá khứ, nhớ lúc đầu anh mới theo đuổi Trình tiểu thư, cô còn đang là bạn gái của người khác, khi đó anh ăn dấm (ghen) như là bị axit sunfuric ăn vào xương vậy, từng giọt từng giọt ngấm vào ruột gan. Mà ruột gan anh đã ngấm đến thối rữa cả bụng rồi, quay đầu lại vẫn thích Trình Y Nhiên hết thuốc chữa.

Không có cách nào, ai bảo anh đụng phải ái tình.

Ngày đăng: 24/04/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?