Gửi bài:

Chương 14 - Ám sát hay là đùa bỡn

Sau khi trở lại vương phủ, Bách Lý Hàn liền mang Lưu Sương từ tân phòng ở Y Vân Uyển" tới Thính Phong Uyển, hơn nữa còn ra lệnh là nếu không có chuyện gì đặc biệt thì nàng không được ra khỏi Thính Phong Uyển dù chỉ là nửa bước.

Đây vốn là chuyện trong dự liệu của nàng, nàng chỉ là một vương phi sai lầm, không có ý định ở lại tân phòng của hắn. Chỉ là không ngờ Thính Phong Uyển lại hẻo lánh đến như vậy.

Trữ Vương phủ phân làm nội viện và ngoại viện. Ngoại viện vốn là chỗ du ngoạn, ở ngoại viện đều là người làm thuê cùng một ít thị vệ, binh sĩ. Nội viện trừ chủ tử, còn có một ít nha hoàn thị vệ được Trữ Vương tín nhiệm. Mà nàng – chủ nhân trên danh nghĩa, ở chỗ hẻo lánh nhất trong nội viện, cách Y Vân Uyển khá xa, nghĩ đến cách Bách Lý Hàn đối xử với nàng, thà là nhắm mắt làm ngơ đi.

Lưu Sương thản nhiên cười khổ, hắn không muốn thấy nàng, nàng làm sao làm khác được chứ?

Hy vọng cha mẹ sớm hồi hương một chút, nàng cũng có thể sớm rời khỏi nơi đây. Đối với Bách Lý Hàn, nàng đã không còn một chút hy vọng hãi huyền nào rồi.

Thính Phong Uyển tuy là hẻo lánh đơn sơ, nhưng diện tích vẫn không nhỏ, một cái sân thật to, vài cây hoa quế loại cổ thụ, dưới ánh mặt trời rực rỡ, rọi xuống mặt đất tầng tầng lớp lớp bóng cây. Góc tường phía tây có mấy trăm cây trúc thúy che bóng.

Đưa mắt nhìn quanh, cả sân chỉ là màu xanh ngắt, không có một đóa hoa hồng trang điểm. Nếu là nữ tử bình thường chắc chắn sẽ không thích, nhưng Lưu Sương bẩm sinh không thích hoa hồng, đối với mấy trăm cây thúy trúc thật ra cực kỳ yêu thích.

Có ba gian phòng chính, còn có một gian bếp nhỏ, vậy là Lưu Sương không sợ đói đến bất tỉnh thêm lần nữa rồi.

Lưu Sương xắn tay áo, cùng Hồng Ngẫu dọn dẹp thỏa đáng xong, liền ngồi xuống.

Ngày hôm sau, Bách Lý Hàn phái tới hai nha đầu cấp thấp cho các nàng, phụ trách việc mua đồ dùng cần thiết hàng ngày, những việc còn lại vẫn do Hồng Ngẫu một tay đảm đương.

Cuộc sống trôi qua thanh nhàn như nước, khoan khoái thản nhiên. Sống cuộc sống nhàn tản thong thả, Lưu Sương cảm giác mình như dược thảo để trong kho lâu ngày, sắp mốc meo lên rồi.

Hồi còn ở nhà, Lưu Sương nếu không phải vội vàng chăm sóc dược thảo, thì đến dược phòng của sư huynh chẩn bệnh cho người, bằng không liền cùng Hồng Ngẫu lên núi hái thuốc. Hôm nay ngồi không, giống như bị cầm tù vậy.

Cũng may tính tình Lưu Sương vốn trầm tĩnh, có thể chịu được, chỉ có Hồng Ngẫu là không chịu được, lúc nào cũng cười khổ một cách méo mó.

Ba ngày sau, rốt cục phải về nhà.

Sau khi xuất giá ba ngày, cô dâu mới phải cùng phu quân về nhà mẹ đẻ thăm hỏi, gọi là lại mặt.

Lưu Sương về lại mặt, đương nhiên là không có phu quân về cùng. Bách Lý Hàn đồng ý lưu nàng tại vương phủ đã là tốt lắm rồi, làm sao có thể cùng nàng lại mặt. Lưu Sương vốn cũng không có hy vọng xa vời, cũng may nàng đã sớm nghĩ ra cách giải thích với cha mẹ.

Sáng sớm, Lưu Sương liền cùng Hồng Ngẫu thu thập thỏa đáng, ngồi trên xe ngựa vương phủ, trở về Bạch phủ.

Bạch phủ vẫn như cũ, chỉ có điều thiếu đi một người là nàng.

Nhìn thấy cha mẹ, Lưu Sương chợt có cảm giác như được trở lại thế giới xa cách đã lâu, như thể không phải mới chỉ có mấy ngày không gặp. Nước mắt chảy ra như suối, suy nghĩ muốn trốn đi mãnh liệt trào lên, mấy ngày nay nàng đã chịu rất nhiều tủi thân lắm rồi.

Lưu Sương cố gắng ngăn cảm xúc, mãnh liệt cố nén dòng nước mắt ngược vào trong, nàng không thể để cha mẹ nhìn ra bất cứ manh mối gì.

Bạch phu nhân hỏi, vì sao Trữ Vương không về cùng nàng.

Lưu Sương cười cười, nói: "Mẹ, Trữ Vương cũng muốn tới, nhưng trước khi xuất phát lại bị Hoàng thượng triệu vào cung, có thể là có chuyện rất quan trọng. Hắn nhờ Sương nhi hỏi thăm hai người."

Bạch phu nhân không truy cứu thêm nữa, sắc mặt Bạch Lộ lại có chút không vui, nhưng ông cũng không truy cứu thêm, dù sao cũng là Trữ Vương cầu Hoàng thượng tứ hôn, nhất định hắn sẽ không bỏ rơi Sương nhi.

Lưu Sương cùng cha mẹ dùng cơm trưa, không biết "Lưu phương y quán" của sư huynh gần đây tình hình như thế nào, liền cùng Hồng Ngẫu ngồi xe ngựa tới y quán.

"Lưu phương y quán" trên thực tế vốn là sản nghiệp của Bạch phủ, bởi vì Ngự y không được tự mình mở y quán riêng, Bạch Lộ liền dùng danh nghĩa của đồ đệ Đoạn Khinh Ngân mở, trên thực tế Bạch Lộ cùng Đoạn Khinh Ngân đều không rảnh quản lý, đều là Lưu Sương ở y quán chẩn mạch cho người.

Sắc trời hôm nay tốt lắm, ánh nắng rất tươi đẹp, biển tên của "Lưu phương y quán" lóe sáng rực rỡ dưới ánh thái dương.

Tiểu nhị trong điếm vừa nhìn thấy Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu tiến vào, liền vui mừng ra mặt.

"Tiểu thư, người đã tới, gần đây có nhiều người bệnh cứ nhất định phải tìm người xem mạch." Dược xoa đi lên nói.

Dược xoa vốn là người hầu tùy thân của Đoạn Khinh Ngân, ngoại hình kỳ quái, tóc đỏ, gương mặt có chút dữ tợn, nhưng từ đáy lòng lại cực kỳ thiện lương. Chỉ có bộ dạng hung ác, người bệnh mới tới thường là không dám cho hắn xem mạch. Kỳ thật dược xoa đã đi theo Đoạn Khinh Ngân rất nhiều năm rồi, y thuật của hắn không tệ chút nào.

"Dược xoa, mấy ngày này đã khiến ngươi khổ cực rồi, chỉ sợ sau này, y quán đều phải do ngươi quản lý." Lưu Sương thở dài nói, tối thiểu mấy ngày này nàng cũng không thể tới y quán được.

Dược xoa méo mặt nói: "Tiểu thư, người không có ở đây, người đến xem mạch ít đi rất nhiều."

Lưu Sương nói: "Không sao, chỉ cần ngươi chú ý xem mạch, rồi mọi người lại đến."

Đang nói, có người đến mua thuốc, dược xoa liền bận rộn đi phối dược.

Một tiểu cô nương đột nhiên chạy tới y quán, kéo Lưu Sương ra ngoài.

"Tiểu muội muội, có chuyện gì sao?" Lưu Sương nhẹ giọng hỏi.

Tiểu cô nương cực kỳ đáng yêu, mặc một bộ quần áo vải thô, vừa nhìn đã biết là con nhà nghèo.

"Người là Bạch cô nương sao?" Tiểu cô nương nhẹ giọng hỏi.

Lưu Sương nói: "Đúng vậy, ta là Bạch cô nương, ngươi tìm ta có việc sao?"

"Bạch cô nương, nghe nói y thuật của người rất cao, có thể cứu mẹ của cháu được không, bệnh của mẹ cháu rất tệ rồi." Tiểu cô nương nghẹn ngào nói, hốc mắt đã chảy dài hai hàng lệ, vừa nói vừa dập đầu rầm rầm. Tay chân mặt mũi lấm lem đất cát, cực kỳ đáng thương.

Lưu Sương ngồi xổm xuống, dùng khăn tay lau nước mắt trên mặt tiểu cô nương, hỏi: "Tiểu muội muội, đừng khóc, mẹ của cháu đang ở đâu?"

"Mẹ cháu ở nhà, nhà của cháu cách y quán không xa, trong ngõ bên cạnh thôi. Bạch tiểu thư, người nhanh đi cứu mẹ cháu đi!" Tiểu cô nương lôi kéo quần áo Lưu Sương, kéo ra phía ngoài.

Hồng Ngẫu đang băng bó vết thương cho một bệnh nhân, vô cùng bận rộn, Lưu Sương không quấy rầy, dù sao cũng không xa, trong chốc lát chắc sẽ trở về. Nàng cầm túi thuốc tùy thân, theo tiểu cô nương đi ra ngoài.

Đường quả nhiên không xa, chỉ chốc lát sau liền đi vào một hẻm nhỏ.

Đó là một hẻm nhỏ đến nỗi ánh mặt trời cũng không chiếu vào được, hẹp dài, hai bên đều là tường cao màu xám. Bệnh cạnh tường cao có rất nhiều cành lá vươn ra, càng che đi ánh sáng khiến hẻm nhỏ trở nên tối tăm lạnh lẽo u ám.

Lưu Sương vì lo cho người bệnh, đi rất nhanh, bộ quần áo trắng lướt đi trong con ngõ nhỏ tối tăm như mây trời lướt qua .

Tiểu cô nương đột nhiên buông tay chạy biến đi, Lưu Sương bỗng nhiên có cảm giác không đúng, con hẻm này quá tối tăm, hơn nữa, nhìn qua cũng biết là ngõ cụt, không có ngôi nhà nào bên trong.

Xoay người nhìn lại, có một người không biết đứng sau lưng từ bao giờ, mặc một bộ quần áo đen, lẳng lặng đứng đấy, không nhúc nhích, như thể một bức tranh thủy mặc.

Trái tim Lưu Sương đột nhiên lạnh ngắt. Người này, có chút quỷ dị.

Khi tiểu cô nương chạy đến bên người hắc y nhân, người nọ liền ném xuống đất vài đồng tiền. Tiểu cô nương ngồi xuống nhặt đồng tiền lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cười như hoa nở. Tiểu cô nương đứng dậy, non nớt nói cảm ơn cảm ơn. Sau đó liền chạy ra khỏi hẻm nhỏ.

Hẻm nhỏ chỉ còn Lưu Sương cùng hắc y nhân.

Thế là xong rồi! Nàng thật sự là quá thiếu cảnh giác, nhưng ai mà ngờ được lại có kẻ lợi dụng cả đứa con nít đáng thương để gạt nàng.

Gió nhẹ thổi qua, lá cây khẽ xào xạc, càng làm không khí thêm phần kinh dị

Người trước mặt, dáng cao lớn, nhìn qua vô cùng phong độ. Trên đầu đội nón, che khuất gương mặt của hắn, chỉ lộ ra cằm cùng đôi môi mỏng rất đẹp.

Chỉ nhìn đôi môi mỏng gợi cảm này, cũng biết hắn có vẻ ngoài vô cùng đẹp.

Lưu Sương tự hỏi mình chưa từng đắc tội với người nào, không biết vì sao lại bị người lừa gạt đến nơi đây. Người này, muốn làm gì? Không phải là muốn giết nàng chứ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Lưu Sương liền thấy tay người kia lóe lên một luồng hàn quang, luồng hàn quang theo gió lao về phía nàng.

Trong lòng Lưu Sương phát lạnh, nghĩ thầm, chẳng lẽ mình lại bỏ xác nơi đây.

Chỉ nghe leng keng một tiếng, đoản kiếm không xuyên vào người nàng, lại đâm vào tường, xuyên vào rất sâu, có thể thấy được người này võ công không kém.

"Ngươi, vì sao phải giết ta?" Lưu Sương hỏi.

Người nọ cũng không trả lời, từng bước từng bước đi về phía Lưu Sương, lộ ra đôi môi đang cong lên như vầng trăng non, hiển nhiên là hắn đang cười.

Mục lục
Ngày đăng: 17/01/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục