Gửi bài:

Chương 6 - Hồi ức 2

Bóng đêm dần dần lan tràn, trăng non mọc lên, các vì sao lung linh tỏa sáng.

Thanh Mỗ Sơn, giữa sườn núi có mấy gian nhà gỗ chắc chắn, chính là "Hồi Phượng Cốc".Trong phòng hắt ra ánh đèn vàng, cho cảm giác hết sức êm dịu trong bóng đêm.

Ngôi nhà gỗ này là chỗ vô cùng bí mật, rất an toàn, là ông nội của Lưu Sương xây nên cho tiện việc vào núi hái thuốc. Sau đến lượt phụ thân của Lưu Sương vào núi hái thuốc, gặp lúc trời tối, sẽ ở lại nơi đây. Hôm nay, đến lượt Lưu Sương ở lại.

Nhà gỗ tổng cộng có bốn gian, một gian là phòng cho Lưu Sương, một gian là phòng cho Hồng Ngẫu, hai gian còn là là phòng bếp và phòng thảo dược.

Thiếu niên áo trắng được cứu khi nãy đang ở trong phòng của Lưu Sương.

Dưới ánh nến màu vàng, gương mặt thiếu niên xanh đen còn môi thì thâm tím, đó là dấu hiệu trúng độc. Lưu Sương kiểm tra khí tức của hắn, thấy hô hấp yếu ớt, chỉ có thở ra, không có hít vào.

Tuy từ nhỏ Lưu Sương đã theo phụ thân nghiên cứu y lý, nhưng nàng mới ở tuổi thượng ấu, chưa bao giờ chẩn đoán những bệnh nghiêm trọng, giờ phút này đối mặt với thương thế nghiêm trọng của thiếu niên, lòng nàng rất bối rối. Nhưng lúc này mà xuống núi tìm lang trung thì không thể nào mà kịp, thiếu niên chỉ còn có thể duy trì đến khi trời sáng, huống hồ, lang trung thông thường chỉ sợ là không đủ bản lĩnh với thương thế này.

Thiếu niên trúng kiếm, tuy vết thương không nặng, nhưng ngâm nước đã lâu, mất máu quá nhiều. Càng gay go hơn là, thiếu niên thân mang kỳ độc, nếu không phải hắn nội lực hùng hậu mà ý chí kiên cường, ức chế độc tính, chỉ sợ giờ phút này đã độc khí công tâm (độc chạy vào tim => chết), có là thần tiên cũng đành bó tay đứng nhìn.

Lưu Sương nhớ tới cặp mắt thiếu niên sáng như sao, nhãn thần khát khao được sống, trái tim run rẩy, nàng nhất định phải cứu hắn.

Lưu Sương bắt mình phải bình tĩnh lại, phân công Hồng Ngẫu cởi áo ngoài dính máu của thiếu niên, thêm nến lấy ánh sáng, sau đó lấy từ túi đeo bên người ra bộ kim châm.

Phương pháp chữa bệnh bằng cách châm cứu rất khó học, nguy cơ thất bại lại cao, chỉ cần bất cẩn một chút, sẽ khiến bệnh nhân lâm vào tình trạng không chết cũng tàn phế.Phụ thân vì nàng tuổi còn nhỏ, chưa dạy nàng châm cứu. May là ông nội lén lút dạy nàng, không ngờ hôm nay lại cần dùng tới nó.

Dưới ánh nến lập lòe, từng cây kim châm lóe ra ánh sáng rực rỡ, như kêu gọi Lưu Sương, dùng chúng để cứu người.

Lưu Sương không hề do dự, thần sắc kiên định cầm lấy một cây kim châm, cẩn thận đâm vào huyệt Thiên Trung của thiếu niên, sau là huyệt Thiên Xu, huyệt Trung Viện, huyệt Khí Hải —— càng châm xuống, thủ pháp của Lưu Sương càng thành thạo tinh chuẩn( chính xác, thành thục), tốc độ càng lúc càng nhanh.

Dưới ánh nến, thần sắc của Lưu Sương vô cùng chăm chú, đôi mắt trong veo tình khiết như tuyết đầu đông.

Một lúc lâu sau, gần như các huyệt vị chủ yếu trên người thiếu niên đều có kim châm.

Lưu Sương thở ra một hơi, gương mặt đỏ hồng trong nháy mắt trở nên tái nhợt, cả người vô lực tựa vào ghế, mồ hôi vã ra ào ào.

Hồng Ngẫu đau lòng lau mồ hôi cho Lưu Sương, hỏi: "Tiểu thư, nghỉ tạm trong chốc lát đi!"

Lưu Sương gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Một khắc sau, Lưu Sương phân phó công Hồng Ngẫu nâng thiếu niên dậy, sau đó bắt tay vào rút từng cây kim, khi rút cây kim cuối cùng ra, thiếu niên đột nhiên trợn mắt, phun ra vài ngụm máu đen, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ.

Hồng Ngẫu cau mày hỏi: "Tiểu thư, thương thế của hắn như thế nào rồi? Vì sao vẫn hôn mê bất tỉnh?"

Lưu Sương nhăn mặt nói: "Ta dùng kim châm ép độc khí đến yết hầu, tuy hắn đã nôn độc huyết ra, nhưng thời gian trúng độc đã quá lâu, độc khí thấm vào phế phủ, lúc này, chỉ có dùng kỳ dược (dược liệu hiếm có) giải độc mới có thể thanh trừ hết độc trong cơ thể hắn, nếu không, tính mạng hắn vẫn khó có thể bảo toàn." Lưu Sương dứt lời, gục trên bàn, viết một phương thuốc, dặn dò Hồng Ngẫu đi sắc thuốc.

Dưới ánh nến, gương mặt thiếu niên đã bớt vài phần xanh đen, hắn lẳng lặng nằm, lông mày nhíu chặt, tựa hồ như không thể chịu được sự dày vò của độc dược.

Trái tim Lưu Sương dâng lên sự đau đớn và cay đắng, nhớ đến mỗi lần mình bị hàn độc hành hạ, cũng là cảm giác thống khổ như vậy. Bỗng chốc cảm thấy thông cảm với thiếu niên đồng cảnh ngộ trúng kỳ độc như nàng.

Hồng Ngẫu bưng bát thuốc đến, Lưu Sương tiếp nhận, nói: "Hồng Ngẫu, ngươi đem Tương tư lệ cầm lại đây!"

"Tiểu thư! Cô dùng Tương Tư Lệ làm thuốc dẫn sao?" Hồng Ngẫu kinh dị mà ngẩng đầu, "Tuyệt đối không thể! Tương tư lệ vốn là thuốc dẫn để trị hàn độc cho tiểu thư, chúng ta vất vả lắm mới tìm được, làm sao có thể dùng cho hắn?"

Lưu Sương nhíu đôi lông mày rất đẹp vào, nói: "Thuốc có thể tìm lại, nhưng thiếu niên không dùng nó sẽ chết trước khi trời sáng. Hồng Ngẫu, chẳng lẽ, ngươi có thể thấy chết mà không cứu?"

"Nhưng tiểu thư, nếu không có Tương tư lệ làm thuốc dẫn, cô cũng sẽ chết!" Hồng Ngẫu không cam lòng mà nói.

Hồng Ngẫu cũng không phải loại người máu lạnh tàn nhẫn, thấy chết mà không cứu, nhưng nghĩ đến cảnh tiểu thư phải chịu sự dày vò của hàn độc, nếu không thể tìm được Tương tư lệ, tiểu thư sẽ bị hàn độc giày vò đến chết, bảo Hồng Ngẫu làm sao đồng ý.

Lưu Sương nghiêm mặt, thanh âm lạnh lùng nói: "Nhưng ít nhất ta không chết ngay bây giờ! Hồng Ngẫu, còn không mau cầm đến!" Nàng mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng từ nhỏ học y, ông nội và phụ thân luôn dạy nàng lương y như từ mẫu, đối mặt với thiếu niên đang bị đe dọa tính mạng, nàng làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Ngay cả sau này không thể tìm được Tương tư lệ, nàng cũng không hối hận chuyện hôm nay.

Hồng Ngẫu ngẩng đầu, thấy nụ cười của tiểu thư tuy non nớt, mà lại có vẻ uy nghiêm. Nàng đau lòng, nước mắt lưng tròng, rất không tình nguyện mà đem Tương tư lệ cầm lại, lầm bầm nói: "Mạng của hắn thật lớn." Nén tức giận mà đưa cho Lưu Sương.

Tương tư lệ – là dược thảo thân nhỏ, vẻ ngoài bình thường, sinh trưởng trong hang tối trên núi, thường mọc lẫn trong cỏ dại, cực kỳ khó tìm. Lá của nó hình trái tim, hoa màu trắng, trong suốt, tạo thành hình giọt lệ, là loại dược thảo độc nhất vô nhị.

Lưu Sương nghiền nát Tương tư lệ, dầm vào chén thuốc rồi dùng thìa đưa tới miệng thiếu niên. Nhưng thiếu niên bị hôn mê không nuốt được, thuốc chảy tràn ra khóe môi.

Trái tim Lưu Sương đau nhói, lông mày nhíu lại, bất đắc dĩ, đưa bát thuốc lên uống, vị đắng lẫn ngọt của thuốc thấm vào trong lòng.

Nàng cúi xuống, môi kề môi đưa thuốc vào miệng thiếu niên, khi chạm đến môi của thiếu niên, cảm giác mềm mại mà lạnh lẽo, làm cho trái tim Lưu Sương nhất thời nảy lên, như có vật gì len vào trong người nàng, làm mặt nàng đỏ lên.

Mặc dù nàng là một tiểu cô nương chưa biết chuyện yêu đương, nhưng cũng biết hành vi đó chỉ có vợ chồng mới làm với nhau, trong nháy mắt, lại cảm giác được bản thân như đang lén dở trò đồi bại với thiếu niên.

Nhưng nàng không thể không làm như vậy, nàng muốn cứu hắn, hắn chỉ là bệnh nhân của nàng mà thôi.

Tương tư lệ cùng thuốc nước thuận lợi chảy xuống cổ họng thiếu niên, Lưu Sương thở ra một hơi, vừa đứng dậy thì một cỗ lực mạnh kéo tới, thân thể Lưu Sương như diều đứt dây bay ra ngoài.

Một tiếng "loảng xoảng" vang lên, chén thuốc rơi xuống nền nhà vỡ tan, thuốc nước bắn tung tóe, cổ tay Lưu Sương bị mảnh vỡ găm vào đau nhói.

Lưu Sương kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện, thiếu niên đã thức tỉnh, con ngươi lạnh như băng đen kịt, nhìn Lưu Sương chằm chằm như chĩa kiếm.

Vừa bị trọng thương mãi mới tỉnh dậy, sức lực của thiếu niên vẫn mạnh như vậy.

"Ngươi đang làm cái gì vậy?" thiếu niên khoảng mười hai mười ba tuổi, đang tuổi vỡ giọng, có phần ồm ồm, có phần lạnh lẽo, có phần sát khí.

Bị đẩy một cái, Lưu Sương hết sức ấm ức, nhưng nghe thiếu niên hỏi thì lại á khẩu không trả lời được. Nàng nghĩ, nếu cảnh môi chạm môi với hắn bị người khác bắt gặp thật chẳng khác gì ăn cắp bị bắt tại trận. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Sương ửng hồng, nói: "Ta... ta giúp ngươi uống thuốc." Nếu biết hắn sẽ hồi tỉnh nhanh như vậy, nàng sẽ không mạo hiểm bất chấp tất cả cứu hắn như thế.

Con mắt thiếu niên nhìn đến thuốc còn lưu trên khóe môi của Lưu Sương thì lóe lên ánh sáng, rất đáng sợ.

Hồng Ngẫu nghe được động tĩnh, từ bên ngoài xông vào, nhìn thấy mảnh vỡ tung tóe trên sàn, kinh hãi hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Nhìn đến cổ tay Lưu Sương bị mảnh vỡ găm vào, cực kỳ tức giận mà nói: "Người làm thế nào mà để bị thương vậy? Còn không đắp thuốc sao!" Rồi xoay người nói với thiếu niên: "Ngươi nói cho ta biết chuyện gì vừa xảy ra, nếu không phải ti... công tử nhà ta cứu ngươi, ngươi đã sớm đi đời nhà ma rồi, tại sao không biết cảm ơn, vừa tỉnh lại thì đã đả thương công tử nhà ta." Nghĩ đến các nàng đang nữ phẫn nam trang, Hồng Ngẫu đổi giọng gọi Lưu Sương là công tử.

Thiếu niên thấy rõ Lưu Sương là người cứu hắn khỏi chết đuối, tay Lưu Sương vẫn không ngừng chảy máu, con ngươi của hắn lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, thanh âm lạnh như băng đã có chút nhu hòa, hỏi: "Các ngươi là ai? Nơi đây là đâu?"

"Chúng ta vào trong núi hái thuốc, cơ duyên xảo hợp cứu ngươi, nơi này là chỗ chúng ta ở lại khi hái thuốc. Ngươi yên tâm ở lại, nơi này rất an toàn." Lưu Sương nhẹ giọng nói, nàng hoàn toàn thông cảm với hành vi của thiếu niên, một người vừa bị truy sát đến thập tử nhất sinh, khi tỉnh lại đương nhiên có tâm lý đề phòng.

Thiếu niên rốt cục yên tâm, nhưng mới vừa rồi dùng sức quá nhiều, làm rách miệng vết thương, cả người đau đớn, lại chìm vào hôn mê.

Hồng Ngẫu tức giận mà nói: "Thật là mua dây buộc mình!" Cuống quít cầm kim sang dược đến, đắp lên cổ tay của Lưu Sương.

Lưu Sương dùng vải băng cổ tay lại, nói: "Chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, không cần quan trọng hóa vấn đề. Đắp thuốc cho vị công tử này trước đi." Lúc nãy nàng chỉ lo giải độc cho hắn, chưa xử lý vết thương. Chỗ kim sang dược này, có lẽ không đủ cho hắn.

Hồng Ngẫu tức giận mà nói: "Tiểu thư, cô chỉ biết nghĩ cho người khác thôi, nhỡ để lại sẹo thì sao."

"Một vết sẹo có tính là cái gì! Ta cũng đang muốn làm một kí hiệu!" Lưu Sương cười cười.

Chén thuốc đã đánh vỡ rồi, Lưu Sương phân công Hồng Ngẫu đi sắc bát thuốc khác cho thiếu niên, nàng tự tay đắp tuốc, băng bó vết thương cho hắn.

Kim sang dược quả nhiên không đủ, trên ngực thiếu niên còn chỗ bị thương hình trăng rằm không đắp thuốc. Tính tinh nghịch nổi lên, Lưu Sương nghĩ thầm, xem như trừng phạt hắn mới vừa rồi đối đãi với nàng như vậy, chi bằng lưu lại trên người hắn một kí hiêu.

"Mẫu hậu, Hàn nhi rất nhớ người, bọn họ không cho Hàn nhi thấy người." Trong lúc ngủ mơ thiếu niên thì thào nói, thanh âm không hề lạnh như băng, mà là ấm ức ức thê lương.

Lưu Sương kinh dị ngẩng đầu, dưới ánh nến chiếu rọi, gương mặt thiếu niên say ngủ không còn sắc xanh đen, lộ ra sắc mặt trắng như bạch ngọc. Đôi mắt phượng dài, có thể thấy hắn là một thiếu niên tuấn mỹ. Tay trái thiếu niên nắm chặt ngực áo ngủ bằng gấm, đôi mi nhăn lại, có vẻ như đang gặp ác mộng.

Hóa ra là thiếu niên nói mơ.

Mẫu hậu! Hàn nhi!

Chẳng lẽ thiếu niên này là người trong hoàng thất? Đương kim Thánh thượng quả thật có một hoàng tử tên Hàn.

Ánh mắt Lưu Sương đảo tới giày hắn đi đã cởi ra để dưới sàn, tuy bị dính bùn bẩn, nhưng vẫn nhìn thấy hoa văn tinh xảo của thợ thêu bậc nhất. Dân chúng tầm thường không thể đi đôi giày này.

Huống hồ, bị nhiều người đuổi giết như vậy, thân phận của hắn không thể tầm thường.

Nhưng nếu hắn là hoàng tử, tại sao lại một thân một mình đến nơi hoang dã này, Lưu Sương âm thầm thở dài, vén tay áo bằng gấm của hắn ra, thăm dò mạch tượng của hắn, ổn định mà có tiết tấu, tính mạng của hắn đã không còn đáng ngại nữa. Kịch độc trên người đã giải, ngoại thương này đối với hắn mà nói, không thể gây nguy hiểm đến tính mạng.

Lưu Sương từ trong phòng đi ra, không khí trên núi trong lành mát lạnh, phương đông mơ hồ có sắc trắng bạc, mặt trời sắp mọc.

Sương sớm phản chiếu ánh sáng lên mặt nàng, lông mi dày che đi đôi mắt có chút mệt mỏi.

Hồng Ngẫu sắc thuốc xong, Lưu Sương nhắc nhở nàng đặt chén thuốc ở đầu giường của thiếu niên, sau đó liền cùng Hồng Ngẫu xuống núi.

Đã biết hắn là người quyền quí, nàng không đáng kết giao.

Đã biết tính mạng hắn không còn bị đe dọa, nàng có thể yên tâm rời đi.

Mục lục
Ngày đăng: 17/01/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục