Gửi bài:

Chương 39 - 40

Đối với Bùi Tranh, cho đến giờ ta vẫn có tâm lý mâu thuẫn, phát cáu vì hắn luôn có thể dễ dàng trêu chọc ta, nhưng nếu hắn đứng đắn an phận, ta lại khó nén được cảm giác mất mát.

Đêm hôm sau, ta nghĩ hắn say thuyền khó ngủ, mình nằm trên giường cũng trằn trọc, cuối cùng đến tầm canh hai, nhẹ nhàng mở cửa phòng, chuẩn bị tới bày tỏ quan tâm, săn sóc lúc đêm khuya.

Hành lang dài hun hút không một bóng người, lại loáng thoáng truyền đến tiếng động rất nhỏ, nghe như là tiếng giầy ma sát với sàn nhà, từ xa đi đến. Ta theo bản năng co lại, lui về trong phòng, bám vào khe cửa nhìn ra bên ngoài, vểnh tai lẳng nghe.

Sắc váy vàng nhạt lướt qua rất nhanh, Cô Tô quận chúa thần sắc nghiêm nghị, vội vã đi ngang qua cửa, chẳng bao lâu liền nghe thấy tiếng mở cửa phòng, hình như nàng ta vào một gian phòng nào đó.

Ta không nhịn nỗi lòng hiếu kỳ, nhẹ nhàng mở cửa phòng, bám theo hướng Lưu Lăng. Nhưng vì không thể nhìn thấy nàng ta vào gian phòng nào, chỉ có thể đi qua từng phòng từng phòng vểnh tai nghe lén.

"Ngươi làm như vậy rốt cuộc là có ý gì!" Lưu Lăng cố hạ giọng đè nén lửa giận, "Đừng quên ngươi nhận từ chúng ta bao nhiêu lợi lộc, bây giờ muốn phủi sạch quan hệ, qua cầu rút ván sao?"

Ta gần như dán lỗ tai lên vách, muốn nghe rõ từng chữ bọn họ nói với nhau.

"Ta đã làm gì, khiến quận chúa nổi giận như vậy?" Giọng nói kia hàm chứa 3 phần ý cười, 7 phần thoải mái, tuy là cực nhẹ, nhưng ta lại nghe được rõ ràng.

Ngực như bị người ta đánh mạnh một cái, đau đớn, khó chịu.

"Ngươi muốn bệ hạ, chúng ta muốn quyền lực và tài phú. Lúc trước, đã nói rõ là chúng ta giúp ngươi leo lên ngôi thừa tướng, quyền lực khuynh đảo, ngươi âm thầm làm trung gian, bưng bít hoàng đế, mở rộng cửa cho các phương tiện ra vào, chiếm lợi từ buôn muối và sắt của miền Nam, đợi đến ngày hoàng đế hoàn toàn mất hết quyền lực, ngươi một mình nắm quyền, giang sơn, mỹ nhân đều ôm trọn, sẽ đồng ý để miền Nam thành trung tâm." Lưu Lăng hít sâu một hơi lại nói, "Nay, ngươi vì hoàng đế mà bán đứng miền Nam chúng ta, khiến ta không thể không thí Tào Nhân Quảng làm quân cờ, chẳng lẽ ngươi muốn vi phạm hiệp ước đồng minh ban đầu giữa chúng ta sao?"

"Ta bán đứng miền Nam các người khi nào?"

"Ngươi cố ý giữ lại đám thủy tặc này, chẳng lẽ không phải vì muốn lừa lấy lòng tin của bệ hạ đối với ngươi sao? Âm thầm báo hành tung cho Tô Quân, chẳng lẽ không phải muốn bệ hạ hoài nghi Tô Quân sao?" Lưu Lăng cười lạnh, "Ngươi để Tô Quân tưởng rằng Nam Hoài Vương phủ chúng ta có ý làm hại hoàng đế, dụ hắn rời khỏi đế đô, còn bản thân thì tính kế làm suy yếu thế lực Tô đảng.

Tô Quân chẳng qua là kẻ lo lắng quá nên hóa thành si ngốc, Nam Hoài Vương phủ chúng ta làm sao có thể xuống tay với bệ hạ được, Lưu Tương Tư nếu chết rồi, đám người phía sau cô ta nhất định sẽ khuấy cả triều đình, dân chúng làm một trận mưa máu gió tanh;Thừa tướng tiền nhiệm, Phượng quân và Minh Đức bệ hạ làm sao có thể dễ dàng nắm trong tay như cô ta được. Tên phế vật Tào Nhân Quảng kia, có một chút gió thổi cỏ lay đã lòi đuôi, khẩn cấp đưa thủy tặc đi, cứ như sợ người khác không biết những kẻ đó có vấn đề. Nếu không phải ngươi cố ý làm thế, ta cần gì phải bỏ đi một quân cờ Tào Nhân Quảng kia? Nay trong lòng bệ hạ, Tào Nhân Quảng đã là một kẻ phế nhân, Tô Quân cũng bị bài xích khỏi đám nòng cốt, mà Nam Hoài Vương phủ lại càng thành một cái gai trong mắt, chỉ có Bùi Tranh ngươi mới thực sự đáng tín nhiệm. Bùi Tranh, ta biết ngươi muốn nhất đảng độc đại, một tay che trời, nhưng chuyện đó và chúng ta không giống nhau. Muốn đá văng Nam Hoài Vương phủ, ngươi cũng phải biết tự lượng sức mình chứ!"

Bùi Tranh thản nhiên cười nói: "Ánh mắt quận chúa thật lợi hại, thủ đoạn cũng thật lợi hại."

"Qúa khen, không bì kịp Bùi tướng!" Lưu Lăng cười lạnh, "Chẳng lẽ Bùi tướng tưởng rằng hoàng đế có thể bị ngươi thao túng thì Nam Hoài Vương phủ ta cũng có thể sao?"

"Quận chúa trước khi chất vấn ta, không bằng hỏi trước Nam Hoài Vương, kế hoạch của chúng ta ra sao." Bùi Tranh đè thấp giọng, "Quận chúa sợ là vẫn chưa hiểu rõ kế lớn của Nam Hoài Vương ."

Lưu Lăng im lặng một lát, hỏi: "Lẽ nào phụ vương còn có tính toán riêng sao?"

Bùi Tranh cười nói: "Chuyện này, Quận chúa nên hỏi ngài ấy. Ngày mai tới đế đô, còn chưa tới 10 ngày nữa là mùng 7 tháng 7 – ngày đại hôn, đế đô cũng sắp có biến chuyển rồi, quận chúa cảm thấy đến lúc đó thiên hạ sẽ thuộc về tay nhà nào?"

Ta ngừng thở, lại không khống chế được tim đập thình thịch, run rẩy, lặng lẽ rời khỏi đó.

– Muốn ta thề ư? Tuyệt không lừa nàng, giấu nàng, ức hiếp nàng, trọn đời trọn kiếp yêu nàng, chiều nàng, trung với nàng ...

Ta nhớ từ rất lâu trước đây đã từng nói một câu: Bùi Tranh, chỉ trung với chính mình.

Trung với chính mình.

Thưở nhỏ, Nhị cha và Tam cha từng thử dạy ta tập võ cho khỏe người, Nhị cha dùng kiếm, Tam cha dùng tay, bây giờ ta cảm thấy, như là bị Tam cha đánh một chưởng trên lưng, lại bị Nhị cha đâm cho một kiếm vào ngực. Nhị cha, Tam cha đương nhiên là không nỡ làm ta bị thương, lần ta bị thương nặng nhất, cũng chẳng qua là Tam cha tung ta lên thân cây, kết quả lúc rơi xuống lại đỡ không vững, khiến ta ngã cánh tay bị thương, ta khóc nửa ngày, ông cũng vì thế mà bị mấy vị phụ thân xạc cho một trận.

Chỉ tiếc, ta đã lớn, không thể như lúc nhỏ, mỗi lần bị thương, bị đau, bèn bổ nhào vào lòng phụ thân khóc lóc kể lể, để bọn họ báo thù cho ta. Việc của mình, chung quy vẫn là tự mình giải quyết, tự mình tin sai rồi yêu sai, thì cũng tự mình gánh vác hậu quả.

Bùi Tranh ...

Ta hít sâu, dằn xuống cho khỏi run, tay trái nắm chặt tay phải, nghĩ tới độ ấm lòng bàn tay ta và hắn hoàn toàn khác nhau, khi nắm chặt, lại hòa hợp như trời sinh một đôi vậy.

Ta nâng tay, cắn chặt tay áo. Chỗ đó đã bị cắt đứt một mảnh, Bùi Tranh nói, nếu đã rách, cần gì phải may may vá vá lại làm gì ...

Ta còn có thể tin ai, ta còn có thể tin ai ...

Ta muốn cười, nhưng rốt cuộc lệ rơi ướt gối.

Bùi Tranh, ta nói rồi, ngươi không thể phụ ta.

Sáng sớm ngày thứ hai, thuyền cập bến đế đô, sắc mặt bốn người chúng ta cũng chẳng xem là tốt, có lẽ cả một đêm trước, chẳng ai ngủ nổi. Bùi Tranh cười hỏi ta, vì sao lại mất ngủ, ta cười nói: "Đồng cam cộng khổ, ngươi không ngủ được, ta cũng thế."

Lên xe ngựa, ở cửa Bạch Y hạng chia tay Lưu Lăng; ta, Bùi Tranh và Tô Quân ba người đứng ở cửa Bạch Y hạng, Tô Quân hướng ta chắp tay nói: "Bệ hạ vẫn nên hồi cung trước đi."

Ta quay đầu nhìn về phía chàng, ngực đau thắt, miễn cưỡng quay mặt đi, nhìn cái bóng mảnh khảnh đổ dài trên nền đất, mỉm cười nói: "Tô ngự sử cũng mệt mỏi rồi, cũng sớm hồi phủ đi."

Bùi Tranh nói: "Ta đưa nàng hồi cung."

Ta ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Không cần đâu, ngươi cũng trở về đi, đây là đế đô, người đã gặp ta nhiều lắm, để họ nhìn thấy không hay. Tự ta có thể trở về."

Bùi Tranh chỉ gật đầu đáp ứng.

Ta ung dung xoay người, bước từng bước đi về phía cửa cung.

Tới cửa cung, Dị Đạo Lâm chắc là mới bãi triều, triểu phục còn chưa thay, vội vội vàng vàng tới, thở hổn hển, quay đầu thoáng nhìn thấy ta, vội tiến lên hai bước tới một góc, chắp tay nói: "Bệ hạ vạn tuế."

"Vạn tuế a ..." Ta dừng bước, kỳ quái nhìn hắn. "Dị khanh gia, khanh nói xem, vì sao ai làm hoàng đế, đều muốn sống vạn năm?"

Dị Đạo Lâm ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn ta.

"Sống chẳng có ý nghĩa như vậy, sống tới vạn năm làm cái gì ..." Ta hạ mắt, thấp giọng thì thào.

"Bệ hạ ..." Dị Đạo Lâm ngạc nhiên nhìn ta, "Xảy ra chuyện gì sao?"

Ta tiến lên một bước, nắm chặt ống tay áo của hắn, rầu giọng nói: "Mượn vai khanh một chút." Sau đó nhẹ nhàng dựa lên.
Dị Đạo Lâm nhất thời cả người cứng ngắc, không biết phải đứng làm sao.

Ta mệt muốn chết rồi...

Trò chơi này, cục diện này, ta không muốn tiếp tục nữa.

"Dị Đạo Lâm, khanh nói, Bùi Tranh là một quan tốt sao?"

"Quan không phân tốt xấu, chỉ phân hữu dụng và vô dụng. Hắn đại để coi là hữu dụng."

"Vậy, ta là hoàng đế tốt sao?"

"Bệ hạ ... Muốn nghe lời thật lòng ư?"

"Ta biết khanh không nói dối, hoặc im lặng, hoặc nói thẳng."

"Vi thần tin, bệ hạ sẽ là hoàng đế tốt."

Cái tay đang bám vào hắn bỗng dưng nắm càng chặt, hốc mắt nóng lên, nước mắt trào ra, nghẹn ngào nói: "Ta không muốn làm hoàng đế ..."

Ta không muốn mang họ Lưu, một chút cũng không muốn.

Dị Đạo Lâm nói: "Trời trao trọng trách, nhiều lúc thân bất do kỷ."

"Thân bất do kỷ ..." Ta vô lực nhếch khóe môi, " Tâm lại chẳng phải do chính mình sao? Ta mềm lòng với người, người lại vì cớ gì mà nương tay với ta?"

Ta buông tay, lui về sau một bước, giấu đi tất cả những yếu ớt, thản nhiên nói: "Dị Đạo Lâm, theo ta vào cung."

Ta và Dị Đạo Lâm lặng lẽ vào cung, vừa bước vào điện Sùng Đức, đã thấy một cái bóng gầy loắt choắt từ một góc nhào đến, dập đầu bái xong, liền khóc bù lu bù loa.

"Bệ hạ, người rốt cục cũng trở về! Người nếu không về, sẽ không thấy được Tiểu Lộ Tử nữa! Tiểu Lộ Tử vì bệ hạ mà cơm nước không màng, hàng đêm thức trắng, cả ba vòng đều gầy đi mất rồi!" Tiểu Lộ Tử nước mắt nước mũi ròng ròng kêu khóc, ta day thái dương, quay mặt đi thở dài, nói: "Tiểu Lộ Tử, đừng giả bộ nữa, mùi khoai lang nướng muốn giấu cũng không được."

Tiếng khóc cao vút của Tiểu Lộ Tử bỗng dưng im bặt, xấu hổ chuyển thành vài tiếng ho khan, xoa xoa khóe miệng.

"Thái thượng hoàng đâu?" Ta hỏi.

Tiểu Lộ Tử ngoan ngoãn trả lời: "Minh Đức bệ hạ đang ở tuyên thất, vừa mới gặp mấy vị đại thần."

Ta vừa đi vừa hỏi: "Ai?"

Tiểu Lộ Tử còn chưa trả lời, Dị Đạo Lâm thuận miệng đáp: "Là "hạt giống". (chủng tử)

Mí mắt ta giật một cái, dùng khóe mắt liếc hắn. "Bà cũng biết rồi sao?"

Dị Đạo Lâm khẽ gật đầu: "Minh Đức bệ hạ hẳn là đã biết, hơn nữa cũng không hề cản trở."

"Đương nhiên. Dù sao, ta mới là con gái ruột của bà, thiên hạ họ Lưu, không phải họ kẻ khác."

Trong tuyên thất cũng không có người khác, mẫu thân nghiêng mình dựa trên long ỷ, tay phải chống cằm, nghe thấy tiếng mở cửa, miễn cưỡng nhấc mí mắt, nhìn thấy ta, lông mi giật giật, mi tâm nhíu lại.

"Đậu Đậu, lại đây." Bà ngáp một cái, nói, "Đấm lưng cho ta."

Ta cho tả hữu lui ra, nghe lời đi đến sau lưng, bóp vai đấm lưng cho bà. Con người này, càng bình tĩnh, càng đứng đắn nghiêm túc; nếu như nổi trận lôi đình dày vò ta một trận, lại là chẳng có chuyện gì; nhưng nếu ung dung, thong thả như này, tất là có chuyện muốn nói với ta.

Qủa nhiên, sau một lát, bà lại mở miệng nói: "Lần này ra ngoài, chơi vui vẻ chứ?" Không đợi ta trả lời, bà đã nói tiếp: "Nhìn vẻ mặt này của con, e là chẳng có gì thoải mái cả. Thế nào, Bùi Tranh hầu hạ con không chu đáo sao?"

Nghe xong lời này, ta chẳng lấy gì làm thoải mái, lòng ta chùng xuống, động tác tay cũng chậm lại.

Làm sao đến lúc này, ta vẫn có thể nghĩ cho tên Bùi Tranh chẳng đáng giá kia, chỉ vì mẫu thân vô ý coi thường hắn mà đau lòng ...

"Đậu Đậu, được rồi." Mẫu thân giữ tay ta lại, để ta ngồi bên cạnh bà, long ỷ này vốn rộng rãi, hai người ngồi cũng không thấy chật.

"Aizz ...." Mẫu thân day day mi tâm nói: "Đã lâu không dậy sớm như vậy, làm hoàng đế thật mệt, mấy vị cha của con nói, ta sớm như vậy đã quẳng gánh nặng cho con, xem ra đúng là có chút không phúc hậu."

Ta nhẹ gật đầu phụ họa theo.

"Mấy năm gần đây, chuyện triều chính, con quản lý cũng coi như không tồi, quan nào chức nấy, đâu vào đấy, dân chúng an cư lạc nghiệp, tuy có thiên tai, cũng đã nghĩ cách cứu viện kịp thời.

Thần tử dưới triều Minh Đức, con thuyên chuyển cũng đã thuyên chuyển, giáng chức cũng đã giáng chức, giờ chỉ còn có một người là Quốc sư, vua triều nào thần tử triều nấy, con làm như vậy, cũng không sai. Phụ quân con nói, con có chính kiến, như vậy là tốt, bất luận con muốn làm cái gì, chỉ cần không hại đến dân chúng và xã tắc, chúng ta đều sẽ phối hợp."

Ta cắt lời bà: "Nếu con làm sai thì sao? Mọi người, cũng không ngăn cản con sao?"

Mẫu thân ha ha cười nói: "Nếu con không làm, làm sao biết là đúng hay sai? Huống chi đúng sai cũng không có tiêu chuẩn xác định, trước khác nay khác. Ta nếu ngăn cản con, sau này con lại không vừa ý, sợ là lại trách mẫu thân ngày đó ngăn trở. Hôm nay ta không ngăn cản con, bất kể làm việc gì đều là chính con lựa chọn, đúng hay sai, hậu quả tự con gánh vác. Dù có sai, nhân phạm sai lầm sớm, con cũng còn kịp sửa. Đậu Đậu, con cũng là người trưởng thành rồi, nên tự chịu trách nhiệm cho quyết định của mình."

Ta cúi đầu nhìn lên đống tấu chương đang mở trên bàn, viết dầy chữ, đều là danh sách quan viên bị vấn tội, cao có tam công cửu khanh, thấp có tiểu lại các bộ, tất cả đều bị liệt vào. Tay ta rút một bản tấu, đảo qua mấy cái tên trên mặt, lại nghe mẫu thân nói: "Những cái tên đó, là phụ quân con cho ta. Những kẻ khác đều nghĩ, văn võ cả triều không Bùi thì Tô, cả ta cũng không đoán được, con thế nhưng âm thầm nuôi dưỡng nhiều người tận trung với mình như vậy, thậm chí chịu ẩn mình đến tận năm năm."

Năm năm, với những người như Bùi Tranh Tô Quân, đã leo lên hàm nhất phẩm, đối với kẻ như Dị Đạo Lâm, lại để giấu kín tài năng. Trong đám tiến sĩ năm Sùng Quang đầu tiên, Bùi Tranh đã lung lạc, lôi kéo những kẻ tư lợi hết gần nửa, còn những kẻ háo danh cao ngạo lại muốn làm môn hạ Quốc sư. Đám tiến sĩ năm đó, phàm là kẻ Bùi Tranh coi trọng, ta đều đề bạt, phàm là người ta xem trúng, ta đều hết sức chèn ép, an bài ở những vị trí vừa ít bị chú ý lại có thể tôi luyện phẩm tính nhất, thậm chí một bộ phận nhân tài cũng bị chuyển đi, đến khi lòng họ đã nguội dần, thu bớt sắc sảo, chịu cảnh hiu quạnh, mới để Dị Đạo Lâm từ từ âm thầm tiếp xúc, hợp thành vương đảng. Năm năm gieo hạt này, chỉ còn đợi một ngày đội đất chui lên, thay thế bọn Bùi Tô!

"Con giống Nhị cha con, nắm trong tay dục vọng rất lớn, cũng giống phụ quân con, có thể ẩn nhẫn, cho nên để đoạt lại quyền nắm giữ toàn cục, con có thể ẩn nhẫn suốt 5 năm." Mẫu thân xoa xoa phát tâm ta, khe khẽ thở dài, "Kỳ thật, so với A Tự con càng thích hợp làm hoàng đế, nhưng con sống cũng không vui vẻ, suốt ngày sống trong tính toán, có mấy khi tươi cười là thực tâm?"

Ta khép bản tấu lại, nhắm mắt ngả vào lòng bà, mệt mỏi chán chường đến cùng cực. Đạo đế vương ngự thần (vua khống chế thần tử), tuy nói tứ lạng bạt thiên cân, nhưng làm sao điều khiển tứ lạng này, lại không đơn giản như tưởng tượng. Chỉ có trước học nghi, mới có thể học được tín, ta còn chưa học được làm thế nào để hoàn toàn tin tưởng một người, giang sơn xã tắc không phải trò đùa, không thể dễ dàng phó thác cho kẻ khác, kể cả là người bên gối.

Mẫu thân vỗ nhẹ bả vai ta, hỏi: "Con vẫn muốn phế tướng vị của Bùi Tranh ư?"

"Trần tổ dạy rằng, hậu cung không thể tham gia chính sự, hắn làm Phượng quân, nên không thể lại làm Thừa tướng. Từ khi con quyết định lập hắn làm Phượng quân, việc này đã định sẵn rồi. Nhị cha và phụ quân còn không thể là ngoại lệ thì hắn dựa vào cái gì?"

Tay mẫu thân dừng lại một chút, nói: "Kỳ thật ý ta là, con vẫn muốn lập hắn làm Phượng quân sao?"

Ta ngẩng đầu nhìn bà, nghi hoặc hói: "Sao lại hỏi vậy?"

Mẫu thân cười nói: "Ta xem sắc mặt con chẳng có vẻ gì là vui cả, nghĩ là hắn chọc giận con, lòng con không ưa hắn nữa, sẽ đổi ý."

"Đã chiêu cáo thiên hạ rồi, làm sao có thể tùy tiện thay đổi, thất tín cả thiên hạ." Ta lắc đầu nói, "Mẫu thân nói đúng, con đã là người trường thành, không thể cứ dựa vào vui buồn nhất thời của bản thân mà hành sự. Hôn lễ sẽ cử hành đúng hạn." Chỉ là tâm lý đã không còn như trước.

"Con vẫn thích hắn sao?" Mẫu thân hỏi.

Ta quay mặt đi, rủ mi nói: "Thích hay không, có lẽ cũng không quan trọng như vậy. Trong gia đình đế vương xưa nay, có mấy người là có cảm tình thật sự? Cũng không phải tất cả mọi người có thể đều may mắn như mẫu thân người, con cũng không nên đòi hỏi quá nhiều."

Mẫu thân im lặng nhìn ta hồi lâu, rốt cuộc cũng chẳng nói gì, chỉ là thở dài một hơi, gọi một tiếng: "Đậu Đậu, con ấy à ...." Ta cũng không đoán được bà rốt cuộc muốn nói điều gì.

Mẫu thân về tẩm cung nghỉ ngơi, ta triệu Dị Đạo Lâm vào, trên bàn bày hai phần danh sách, một bên là những nhân vật trung tâm hai đảng Bùi Tô sắp hoặc đã bị xóa sổ, một bên khác, là những hạt giống ta đã chuẩn bị nhiều năm để thay thế.

"Bệ hạ tính toán không sai, Tô Quân đúng là đã tiêu hủy chứng cớ vụ tào ngân thâm hụt, thế gian này ngoài Tô Quân hắn ra, không có người thứ hai biết chứng cớ chỉ người nào." Dị Đạo Lâm nói, "Vi thần đã làm ý theo kế hoạch, làm giả một phần danh sách "quan viên dính dáng tới vụ án", chỉ ra vài nhân vật trung tâm của Tô đảng, dựa vào người của chúng ta ẩn núp trong Bùi đảng ra mặt chỉ trích, khơi mào ngọn lửa chiến giữa hai bên. Hôm trước, Tô Quân bỗng rời khỏi đế đô, Tô đảng như rắn mắt đầu, lại bị mấy kẻ Bùi đảng thay nhau tạo sức ép, mấy người Tô đảng đã bị ngưng chức điều tra."

Tô Quân là vì ta nên mới rời đế đô ...

Lời Lưu Lăng lại vang lên trong đầu, đối với Tô Quân, ta có phải đã hiểu lầm điều gì, trách lầm chuyện gì rồi không? Bùi Tranh biết, cũng không nói cho ta, sợ là một khi ta biết, sẽ lại mềm lòng.

"Bệ hạ , bệ hạ?" Dị Đạo Lâm gọi hai tiếng liên tiếp, ta mau chóng hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Sao vậy?"

Dị Đạo Lâm hơi nhíu mày, cũng không nói gì, chỉ là tiếp tục đề tài vừa rồi, nói: "Nay Bùi tướng và Tô Quân đã về kinh, thế tất có thể hành động. Tình thế như hiện nay, Bùi cường Tô nhược, không giống như hy vọng của bệ hạ, phải chăng nên đem chứng cứ phạm tội của Bùi đảng giao cho Tô đảng?"

"Khanh đã chuẩn bị tốt rồi sao?" Ta có chút kinh ngạc với hiệu suất làm việc của hắn.

Dị Đạo Lâm trình lên một bản danh sách, trên đó chỉ viết tên vài người mà Hạ Kính chính là cái tên đầu tiên. Dị Đạo Lâm nói: : "Hạ Kính nắm giữ trong tay chứng cớ vụ tào ngân thâm hụt, cũng là kẻ đồng lõa quan trọng nhất trong vụ án. Nhưng lúc trước, sở dĩ Hạ Kính nghe được Bùi tướng cho người đến tiếp ứng liền lộ ra vẻ mặt vui mừng là vì hắn không phải người Tô đảng, mà là .... người của Bùi tướng nằm vùng trong nội bộ Tô đảng. Vi thần tìm hiểu ngọn nguồn, tra ra mấy kẻ khác hay qua lại gần gũi với Hạ Kính, trên danh nghĩa là thành viên quan trọng của Tô đảng, kỳ thực là người Bùi đảng nằm vùng. Chỉ cần để mấy cái tên này lộ ra đến phủ Quốc sư, bọn họ tự nhiên biết làm sao lợi dụng nguồn tài nguyên này."

Còn sống, có thể lợi dụng bọn chúng nằm vùng phản lại.

Đã chết, có thể lợi dụng họ làm vết nhơ cho Bùi đảng.

Vụ án tào ngân thâm hụt, kẻ dính dáng cũng không chỉ có người Tô đảng, người Bùi đảng cũng có phần, Bùi Tranh sao có thể trong sạch?

Nói Hạ Kính là kẻ nằm vùng, có chứng cớ sao? Ai mà biết ...

Ta quẳng danh sách lên trên bàn, cay đắng nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: "Mấy ngày này, phủ Quốc sư có động tĩnh gì không?"

Dị Đạo Lâm ngập ngừng một chút, trả lời: "Cũng không có động tĩnh gì, chỉ là truyền Thái y một lần, hình như bệnh tình Quốc sư lại chuyển biến xấu."

Ta rũ mi, im lặng không biết nên nói gì.

Hai ngày này gặp Tô Quân, sợ rằng chàng đã sớm sức cùng lực kiệt rồi.

Ta day mi tâm, nói: "Qủa nhân hơi mệt, khanh lui trước đi..."

Dị Đạo Lâm khom người định đi, ta lại ngăn lại, nói: "Tiếp tục lưu ý hành động của phủ Nam Hoài Vương, phái người theo dõi phủ Thừa tướng."

Dị Đạo Lâm do dự nói: "Vi thần có lời vượt quá bổn phận, mong bệ hạ thứ tội."

Ta mở ta mắt nhìn hắn. "Khanh nói đi."

"Đại trần ta có tổ huấn, hậu cung không thể tham gia chính sự, bất luận nam nữ, không phải chỉ vì phòng ngừa ngoại thích tham gia chính sự, mà còn ngăn ngừa vì xung đột lợi ích mà ảnh hưởng đến hòa thuận giữa đế hậu. Vì thế mà các triều đại, phàm là nữ đế, hậu cung tuy có con cháu nhà quan, nhưng phượng quân lại thường xuất thân áo vải vô quan vô danh, tổ mẫu của bệ hạ, lại lập một vị nhạc sư địa vị thấp kém làm phượng quân, phu thê ân ái ..." Dị Đạo Lâm vòng vo hồi lâu, rốt cuộc nói, "Bệ hạ lập Bùi tướng làm Phượng quân, Bùi tướng có tài trí mưu lược kiệt xuất, chẳng phải vật trong ao, sợ rằng không an phận, áp chế được nhất thời, chứ không thể áp chế cả đời, rốt cuộc sẽ khiến đế hậu bất hòa."

Ta nghe hắn nói như vậy, trong lòng tuy chua xót, lại cố cười nói: "Dị khanh gia, quả nhiên là rất quan tâm tới quả nhân."

Dị Đạo Lâm vẻ mặt nghiêm nghị, chắp tay không nói.

Ta vỗ vỗ tay áo đã bị cắt đứt, nhẹ giọng nói: "Vốn chưa từng thật lòng hòa hợp, làm sao có thể bất hòa? Một người cũng thế, hai người cũng vậy, sau này sợ cũng chẳng có người tốt hơn, nếu nhất định là cho dù thế nào đi nữa cũng đều là kết cục giống nhau, vậy thà rằng cứ như vậy đi, quả nhân cũng mệt mỏi, không cần chân tình mười phần, có thể được ba phần, cũng đủ rồi." Ta cười khổ, tự an ủi nói: "Kỳ thật như vậy cũng tốt, ta cũng sẽ không vì thế mà cảm thấy nợ hắn, bị tổn thương rồi cũng sẽ không cảm thấy quá đau, vô tình không giống đa tình khổ, cả đời đằng đẵng, có thể tương kính như tân, cũng là một loại may mắn."

Chọn đi chọn lại, đến cuối cùng vẫn chỉ là cô gia quả nhân một người.

Không bằng cứ chín bỏ làm mười như vậy.

Mặc dù có hơi đau tay, nhưng từ từ mà tiến, thế nào rồi cũng có thể nhổ hết gai nhọn của hắn.

Ngày đăng: 17/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?