Gửi bài:

Chương 31 - 32

Ngày hôm sau, y như lời Bùi Tranh tiên đoán, ta bị đau đầu lại còn ho khan.

Cũng khó mà trách ta, kẻ nào đó ở trên mạn thuyền cởi đi của ta một lớp quần áo, nếu không phải giữa đường ta hắt xì một cái, nói không chừng một mảnh áo cũng chả còn...

"Tình khó mà kiềm chế, xin phu nhân rộng lòng tha thứ". Giọng hắn nhiễm tình, dục mà khàn đục nhưng vẫn giúp ta mặc lại quần áo, đưa ta trở về phòng. Ta vốn tưởng hắn sẽ nhân cơ hội muốn ngủ chung giường, cũng không đoán được hắn chỉ đứng ở cửa, chờ ta vào phòng. Ta ngây ngẩn, sau một hồi, hắn nói: "Trừ khi nàng mở miệng mời ta vào phòng trước, nếu không, ta sẽ không xông vào."

Ngươi nói sờ cũng sờ rồi, bây giờ còn giả bộ tam trinh cửu liệt cái gì! Lẽ nào còn muốn ta chủ động mở miệng cầu hoan?

Ta giận dữ, đóng sập cửa, sau đó lăn qua lộn lại trên giường, đến tận hửng đông mới lơ mơ vào giấc.

Chuyện đêm qua, thực là quá mạnh bạo rồi. Tuy là đang ở giữa sông, không có kẻ bắt gặp, nhưng rốt cuộc vẫn là ở bên ngoài không che không chắn, đến ánh trăng cũng thấy ngượng đi.

Hỏi quân có bao nhiêu xấu hổ, là như dòng nước sông xuân cuồn cuộn chảy về đông ...

Cũng không biết hai hạ nhân, hai phu thuyền kia đã nghe được bao nhiêu, hôm nay ta cũng chẳng dám gặp họ.

Bùi Tranh thế nhưng thật tự nhiên, trình độ không biết xấu hổ này thật sự hơn ta nhiều lắm.

Ta ủ rũ nằm dài trên ghế phơi nắng, cảnh đẹp rực rỡ hai bên bờ sông cũng chẳng có tâm tình mà thưởng thức.

Một vị phu thuyền tiến đến báo tin: "Lão gia, phu nhân, buổi chiều là sẽ đến đệ nhất trấn – chính là trấn Bằng Lai ."

Bồng Lai? Ta nghi hoặc, nơi đó không phải ở hải ngoại sao?

"Là Bằng Lai" Bùi Tranh giải thích, "Bằng Lai này, dân chúng có 3 vạn, là nơi giao nhau của 2 tuyến sông, nhiều thương nhân lui tới, đường thủy phát đạt, phồn vinh đông đúc; thừa thãi mỹ nhân, tiền bạc và tham quan."

Ta phụt cười: "Ngươi thế mà lại thuộc như lòng bàn tay."

Hắn dúi nhẹ đầu ta : « Lúc thầy lên lớp, nàng lại đang ngủ gật hả? Nhà mình có bao nhiêu thứ quý báu cũng không nhớ rõ, ta chỉ giúp nàng làm người giữ sổ thôi."

"Phải phải phải" .... Ta ôm ót làm ra vẻ chắp tay vái: « Vậy làm phiền tướng công rồi! »

Ánh mắt Bùi Tranh sáng lên : "Gọi lại một tiếng nghe xem nào."

Ta ho khan hai tiếng, quay trái ngoái phải rồi mới nói :"Thời tiết hôm nay không tồi, buổi chiều cập bờ thăm thú một chút."

Lúc thuê hai phu thuyền và hạ nhân cũng không nói thật thân phận của chúng ta, chỉ tưởng là đôi vợ chồng nhà có tiền muốn đi du lịch, họ đều biết quy củ cái gì không nên nghe, cái gì giả bộ không nghe thấy.

Bùi Tranh giúp ta xoa thuốc, nhẹ nhàng day day huyệt thái dương, một chút là cũng chẳng thấy đau nữa.

Đến giữa trưa, thuyền bỏ neo ở một bến tàu thuộc trấn Bằng Lai, phu thuyền và hạ nhân ở lại, Bùi Tranh dẫn ta đi thăm thú.

Lên bờ rồi, tinh thần Bùi Tranh rõ ràng là tốt hơn nhiều so với lúc ở dưới thuyền, trừ lúc trêu chọc ta ra. Quy hoạch đường đất ở Bằng Lai trấn tuy không khí thế như ở đế đô, bến tàu, sạp hàng cũng có chút lộn xộn, nhưng quả thực vô cùng giàu có.

Các quán nhỏ ở bến tàu chào mời các loại đặc sản, nơi này là chốn dừng chân tạm nghỉ của nhiều khách qua đường, thường sẽ rời thuyền lên bờ trong chốc lát, mua chút đồ vật kỳ lạ, thú vị. Ta nhìn kỹ, phát hiện quả thật không hề thiếu những đồ vật tinh xảo, hấp dẫn, các vật dụng nhỏ làm từ thân trúc, hộp trang sức mạ bạc, còn một số đồ vật kỳ quái, lạ lùng ta cũng không thể gọi tên.

Lại quay sang nhìn người qua đường, quả thật đúng với câu nói của Bùi Tranh "Thừa thãi mỹ nhân." Nơi này gần Giang Nam, nhiều yểu điệu thục nữ, dáng người lả lướt, da trắng trẻo, ăn nói nhỏ nhẹ, ngắm bừa một tiểu cô nương bán ô cũng có đến ba phần tư sắc.

Người qua đường tới lui ồn ào nhốn nháo, Bùi Tranh che cho ta ở bên trong, ngăn cách đám người nọ, nhìn đến ánh mắt của ta, biết ý giải thích: "Giang Nam rất nhiều mỹ nữ, trấn Bằng Lai cũng không phải ngoại lệ, hậu cung dưới thời nam đế (nam giới làm hoàng đế) có không ít phi tần đến từ trấn Bằng Lai."

"Nữ tử dung mạo xinh đẹp, nhưng nam tử lại hơi mờ nhạt." Ta đánh giá đúng trọng tâm.

Nam có vẻ hơi ẻo lả, thiếu chút khí khái, vóc dáng cũng thâm thấp, chỉ cao hơn ta nửa cái đầu, Bùi Tranh đứng giữa chốn này, bỗng nhiên như hạc giữa bầy gà, khiến ánh mắt mọi người đều hướng đến, vài cô nương to gan lớn mật thậm chí còn dám liếc mắt đưa tình ngay giữa đường.

Bùi Tranh nghe được câu đánh giá kia của ta, cũng gật đầu nói : "Bên nàng chỉ cần một nam tử thôi là đủ rồi."

Ta liếc xéo một cái: "Ngươi muốn trong năm vị cha của ta, người nào chém ngươi một đao trước?"

Bùi Tranh cười cười: "Đậu Đậu, ta còn chưa nói người kia là ai, hóa ra ở trong lòng nàng đã nhận định là ta rồi sao?"

Được rồi! Ta nói không lại ngươi!

Ta mặt đỏ tai nóng, chỉ vào một đống đồ trên sạp, nói : « Cái này, cái này, cái này, cái này ..... Tất cả ta đều muốn ! Gói lại !"

Tiểu thương kia cười toe toét :"Được, được, được! Xin phu nhân chờ một lát, tiểu nhân sẽ gói lại cho ngài!"

Ta khoanh tay trước ngực, nhếch mi cười với Bùi Tranh: "Phiền ngươi vác đi".

Bùi Tranh cười mà không nói, vui vẻ trả tiền.

Tên tiểu thương kia dường như cả hàng tồn cũng đều được thanh lý hết. Ta khẳng định mấy thứ đồ ta không chỉ hắn cũng nhân cơ hội bỏ vào. Bùi Tranh có vẻ là lão gia có tiền, hắn nhân cơ hội làm thịt một chút, cuối cùng còn nói: "Chúc lão gia, phu nhân sinh một đôi long phượng!"

Khóe miệng Bùi Tranh cong lên, nói: "Không cần, giúp ta đem đống đồ này đến một con thuyền hai tầng đậu bên bến tàu bên kia."

Ta thấy kỳ quặc, kéo kéo tay áo, vì sao hắn lại nói câu nói kia a?

Bùi Tranh ra vẻ kinh ngạc, liếc ta một cái: "Đậu Đậu, chẳng lẽ nàng không biết, đồ mình vừa mua đều là đồ chơi của trẻ sơ sinh sao?"

Cho nên tên tiểu thương kia mới nói sớm sinh quý tử, hắn tưởng là ta sớm đã có bầu ....

Ta xấu hổ buồn bực, quăng qua một bên, tự mình tách khỏi hắn, người này rõ ràng đã sớm nhìn ra, còn không thèm ngăn cản, quả nhiên là đang cười ta mà.

Ta đi được vài bước, ngoái lại, thấy khóe miệng hắn vẫn lộ ý cười, thong dong bước đến. Thấy ta ngoái lại nhìn, hắn vừa cười vừa ngân dài một câu: "Phu nhân, nàng đang có thai, đừng đi nhanh như vậy ..."

Nếu không phải ở đây có nhiều người, ta thật sẽ xông tới đánh hắn một trận!

Ta cứ vừa đi vừa mua, thẳng một đường như vậy, đồ gì hắn cũng sai người trực tiếp đưa tới bến tàu. Tâm tình ta chẳng lấy gì làm vui vẻ, nói : « Ngươi không thể mang giúp ta ít đồ sao ? Mấy thứ đồ kia nặng đến thế sao?"

Hắn nhẹ nhàng dắt tay ta, cười nói : « Một viên đậu đỏ có đủ không ? Ôi chao, tận tám mươi mấy cân, thực không nhẹ nha."

(1 cân =1/2 kg)

Ôi, bạn Tranh dỗ mới ngọt làm sao! :x :x :x

Ta nhịn không được phụt cười, lại cảm thấy cần phải giả bộ nghiêm túc, vẻ mặt nhất thời rối rắm, vừa muốn buông tay ra lại vừa muốn để hắn dắt như vậy.

Tự nhiên như đã được hắn dắt tay cả một đời vậy.

Tên nam nhân này thật dễ dàng công phá tâm đề phòng của người khác đối với hắn, biết cách mê hoặc lòng người, chiến lược công thành hắn am hiểu nhất, không phái hắn đi đánh giặc thực là lãng phí nhân tài.

« Đậu Đậu, bộ quần áo này ..." Bùi Tranh hiếm khi vì một đồ vật mà dừng chân, kinh ngạc mà khen ngợi. Ta lùi lại hai bước, nhìn theo ánh mắt hắn, lại nghe hắn tiếp tục nói : « Lại có người bán loại quần áo khó coi như vậy ... »

Trước khi chủ tiệm vung đao chém, ta kéo hắn chạy.

Ta nghiến răng nói : « Bùi Tranh, ngươi là cố ý ! Nhất định là cố ý ! »

Hắn cười ngâm nga nói : « Đậu Đậu, nàng sợ cái gì ? Tấn công đã có ta che trước cho nàng. »

« Vốn dĩ là ngươi chọc bọn họ, muốn đánh cũng đánh ngươi, liên quan gì tới ta ! »

« Đúng vậy ... » Bùi Tranh sờ sờ cằm : « Không liên quan tới nàng, vì sao nàng lại kéo ta chạy ? Qủa nhiên vẫn là Đậu Đậu rất quan tâm ta, không nỡ để ta bị thương ... »

Mặt ta đỏ lên, lắp bắp giải thích : « Không, không phải ! Ta là sợ ngươi đánh bị thương kẻ khác ! »

Bùi Tranh khinh khỉnh nhếch mi : « Ta nếu muốn kẻ nào chết, bình thường sẽ không tự mình động thủ. »

Ta thở dài : « Mọi người đều nói ngươi là người xấu, thực không phải không có lý a... »

« Bọn họ nói ta xấu, vì ta đối với bọn họ không tốt. Đối với nàng mà nói, ta chính là người tốt. » Bùi Tranh giải thích đạo lý rõ ràng logic.

Mặt ta lại bắt đầu nóng lên, tự hỏi tu hành công phu "không cần mặt mũi » lâu như vậy rồi, một chút tiến bộ cũng không thấy, không giống Bùi Tranh kia tự nhiên thiên phú.

Lúc chạng vạng, ở tửu lâu gọi chút đồ ăn, phần nhiều là món ngọt thanh đạm, hợp khẩu vị của ta. Bên cạnh dân chúng trong thành buôn chuyện, mà vẫn còn ăn được hai bát cơm nhỏ. Ta có chút rầu rĩ nói : « Có phải đã ăn hơi nhiều rồi không ? »

Bùi Tranh tiếp tục lấy cơm cho ta, cười nói : « Ăn nhiều một chút, ta nuôi được. »

Ta hừ một tiếng : « Ngày nay ... ruộng đều là quả .... ruộng của ngươi vẫn là của ta, bổng lộc ... tiền công của ngươi đều do ta phát, phải là ta nuôi ngươi mới đúng ! »

Bùi Tranh mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy. Đều là phu nhân nuôi vi phu. »

Cô nương ở bên cạnh liếc mắt đưa tình hồi lâu, nghe được câu đó, thất vọng mở miệng lầm bầm "Bộ dạng tuấn tú lịch sự, lại là một tên tiểu bạch kiểm, quả nhiên là vô dụng."

Bên cạnh không biết ai nghe được câu này, cảm khái : « Đúng vậy ... Ngày nay, khí thế nữ nhân càng ngày càng mạnh, nam nhân càng ngày càng vô dụng ... »

« Hai triều đại nối tiếp đều là nữ đế, việc này cũng chẳng có cách nào. » Người gần đó nói tiếp.

« Còn nửa tháng nửa là đại hôn của Sùng Quang bệ hạ, phượng quân là đương kim thừa tướng, các người nói xem đây loại chuyện gì ? Là thừa tướng ép thiên tử lấy thiên hạ, hay là bệ hạ bức thần tử làm chồng ? »

« Ta nghe em họ ta ở đế đô nói, vị thừa tướng kia là người âm hiểm độc ác, không từ thủ đoạn, không biết đã hại chết bao người. đương kim bệ hạ tuổi trẻ xinh đẹp, một tiểu cô nương đơn độc chẳng có ai dựa dẫm, nhất định là bị ép buộc ... Thừa tướng vốn đã là dưới một người, trên vạn người, đến khi làm Phượng quân, ngay cả một người kia cũng bị đặt ở dưới thân nốt. »

Ta phụt một phát phun ra đầy miệng nước trà, Bùi Tranh nhịn cười, lau khóe miệng giúp ta.

« Chuyện ta nghe được lại khác ? Nghe nói bệ hạ hoang dâm vô đạo, năm mới đăng cơ, ngay trong đình giữa đám đông ưng ý một vị quan, người ta không theo, nàng liền cách chức đầy ra biên giới tây bắc. Tuổi còn nhỏ đã làm ra chuyện hoang đường như vậy, dọa tới mức văn võ cả triều đều nuôi râu, có chí hướng chỉ còn lại một hai người trong đó có thừa tướng – theo em họ của cô Ba nhà ta ở đế đô nói – là nhân tài phong độ, lịch sự, tuấn tú, là người trong mộng của bao nhiêu cô gái, thiếu phụ, tiểu thư khuê các a. Nói không chừng là bệ hạ ép buộc Thừa tướng!"

Người trước nói ta là phế đế, kẻ sau bảo ta là hôn quân ...

Ta có chút bị phẫn, có nói thế nào thì chung quy cũng chả có gì tốt!

Bùi Tranh nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu ta, cười tủm tỉm nói : « Đậu Đậu, đừng đau lòng. Lời dân chúng mà thôi, không bằng biến bi phẫn thành sức ăn, ăn thêm hai bát cơm nữa nhé?"

« Bạn người hàng xóm của em họ ta có người thân ở đế đô làm Thái thường tự, tự khanh quản lý phu kiệu, nghe nói vì hôn sự của hai người, Thái thượng hoàng cũng đã hồi triều, bây giờ hai người đều ở nhà đợi đến ngày thành hôn, Thái thượng hoàng chủ trì chính sự, Tô Quân Tô ngự sử và tâm phúc của đương kim bệ hạ là Dị Đạo Lâm cùng gánh vác việc triều chính."

Ta nhìn sang phía Bùi Tranh, nét tươi cười trên mặt hắn không giảm, « Đậu Đậu, không thích ăn cá sao ? Không bằng gọi thêm một ít điểm tâm khác?"

Ta há miệng muốn hỏi, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là thôi đi.

Trong lòng hắn đã rõ như gương, kẻ hồ đồ chỉ có mình ta mà thôi.

Hắn mỉm cười giúp ta ăn, ta yên lặng cắm cúi ăn, tận đến lúc cảm giác có chút không thích hợp, hai người mới cùng lúc dừng lại.

"Hình như ... no căng rồi ..." Ta nấc lên một tiếng, nhìn đến cái mâm trống không trước mắt, bỗng nhiên phát hoảng. "Ngươi làm sao lại cho ta ăn nhiều như vậy!"

Bùi Tranh vươn tay đến sờ sờ bụng ta, ta tránh không kịp, bị hắn sờ trúng, hắn vô cùng ngạc nhiên nhíu mày, nở nụ cười: "Chính nàng cũng không bảo ta dừng, ta lại tưởng nàng thật có thể ăn nhiều như vậy .... Sờ như thế này, cảm giác thật như đã bốn tháng ...."

"Ngươi biết bốn tháng thì có cảm giác gì sao?" Ta hừ một tiếng, lại có chút uể oải, "Thật là khó chịu, đi không nổi nữa ..."

"Để ta đỡ nàng." Bùi Tranh gọi tiểu nhị của quán tới tính tiền, tiểu nhị tiến chúng ta ra ngoài như rước tổ tông, cuối cùng còn tặng thêm một câu "Chúc phu nhân mang thai long phượng"

Hắn chẳng nhẽ không thấy lúc ta vào quán là bụng phẳng sao!

Bùi Tranh đỡ ta, ta đỡ thắt lưng, bụng lộ cả ra, tròn vo, áo lót cũng che không nổi ....

Chốn chợ đêm, trái phải nhiều người, nhưng thấy ta đều thiện ý mà nhường đường. Ý cười trên khóe miệng Bùi Tranh càng lúc càng sâu, bỗng nhiên mở miệng nói một câu: "Phu nhân, nàng thích con trai hay con gái?"

Ta cấu hắn một cái, nói: "Là do ngươi sinh, trai gái ta đều thích."

Hắn gật gật đầu nói: "Là phu nhân sinh, trai gái ta cũng đều yêu."

"Đau lắm, không muốn sinh!" Ta nghĩ đến cảnh mẫu thân la hét khản cả giọng, da đầu liền run lên.

"Đừng sợ, ta sẽ chịu đau cùng nàng." Hắn khẽ cười, đi thong thả.

"Ngươi làm sao mà chịu đau với ta được?" Ta hừ hừ hai tiếng, "Nam nhân các ngươi mãi mãi không biết được nỗi đau của nữ nhân."

"Đến lúc đó, nàng nếu cảm thấy đau, cứ cắn cánh tay ta, nếu không đủ, lại cho nàng chém mấy đao?" Bùi Tranh nói rất chi là thành khẩn.

"Vậy là biến thành cả hai người cùng chịu đau rồi ..." Ta buồn bực nói: "Thôi đi, hai người đau không bằng để một người đau thôi."

Bùi Tranh khẽ cười, đổi tư thế ôm ta, khẽ hôn lên phát tâm, dịu dàng nói "Đậu Đậu, ta vẫn muốn có một gia đình, có nàng là vợ cùng ta kết tóc, toàn tâm toàn ý, trọn đời trọn kiếp, không buông, không rời. Còn có con của chúng ta, ta sẽ thương chúng, như năm vị phụ thân yêu thương nàng vậy."

Trong khoảng khắc ấy, ta dường như có thể cảm giác được chân tình của hắn, hơi ấm truyền lại từ ngực hắn, khiến lòng ta cũng thấy bình yên.

Ta lại không biết đáp lại hắn như thế nào, chỉ có cúi đầu, nhẹ nhàng nói tiếng: "Uhm."

Hắn, quyền lực khuynh đảo thiên hạ, giàu khó có kẻ địch lại, hóa ra cũng chỉ có một tâm nguyện bình thường như vậy sao?

Muốn có một gia đình ....

Gia đình ta quá lớn, người nhà lại đông, hắn lại chỉ có một em gái, sống nương tựa lẫn nhau ....

"Ngươi còn chưa nói cho ta biết chuyện về cha mẹ ngươi." Ta đột nhiên nhớ ra.

Nét tươi cười trên mặt Bùi Tranh cứng một chút, nói : « Ngày khác đi, việc chúng ta tìm hiểu lẫn nhau, nên tiến hành từ từ ... Nàng nói phải hay không ? »

Hắn nói không phải không có lý, tối qua, hắn thú tính đại phát, còn chưa trả lời xong câu hỏi của ta.

Trở lại thuyền, thuyền liền rời khỏi trấn Bằng Lai. Nhìn đống đồ đạc loạn xì ngầu trên sàn thuyền, ta mới phát hiện mình thái quá chừng nào ....

Mua cả thứ cần mua, thứ không cần mua, có cả những đồ vật ta căn bản không nhớ nổi là mình đã mua ...

Bùi Tranh ngồi một bên, cười nói: "Đến trấn sau thì đem tặng cho người ta đi."

Ta khốn khổ gật đầu, đi từ bên này sang bên kia mạn thuyền, tản bộ tiêu cơm. Bùi Tranh ngồi một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt hình như không tốt lắm.

« Ngươi thực không phải say thuyền à? Vì sao sắc mặt kém như vậy? » Ta đi đến phía trước hắn, sờ sờ mặt hắn.

Hắn kéo tay ta xuống, nắm trong lòng bàn tay: "Không sao, chỉ là không quen thôi, cũng sắp qua rồi."

Ta im lặng nhìn hắn một lúc lâu, hắn vẻ mặt tự nhiên để mặc ta nhìn, cuối cùng nhếch khóe môi, nói: "Có phải lại muốn hôn ta hay không?"

Trêu chọc ta, là việc hắn làm nhiều thành nghiện hay sao ấy ....

Ta quẳng tay hắn ra.

« Đậu Đậu, còn tức bụng không ? »

"Vẫn tốt." Ta chạy sang một bên lần mò đống chiến lợi phẩm, tìm xem có thấy thứ đồ thú vị, hữu ích nào không.

"Vậy lại đây cho ta ôm một chút..."

Ta dừng tay, cảnh giác nhìn hắn, theo bản năng nhìn về tay hắn, nhớ tới đêm qua trên mạn thuyền bị hắn ôm vào lòng, gần như là vuốt ve, mơn trớn ...(ko muốn dùng từ sờ soạng ;))) Mặt ta lại bắt đầu nóng lên ....

« Không muốn ! » Ta từ chối thẳng thừng.

Hắn chắc là đoán được ta đang nghĩ cái gì, mỉm cười nói: "Ta cam đoan không có những hành vi như tối qua nữa."

« Không muốn ! » Ta rất có tiết tháo.

« Thân thể ta không thoải mái lắm... » Hắn dở chiêu dùng khổ nhục kế.

Ta cảm thấy hắn thực sự có chút không thoải mái, nhưng hắn cũng chẳng chịu nói là không thoải mái chỗ nào.

Ta rón rén tới gần, đột nhiên hắn vươn mình về phía trước , thế là bị tóm gọn rồi ! Ta hoảng hốt, vùng vẫy loạn xạ, liền bị hắn ấn ngược trở lại trên ghế. « Ngoan, ôm một chút là được rồi ... » Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, "Đậu Đậu vừa thơm tho, vừa mềm mại, ôm thật ấm áp."

Kỳ thật, để hắn ôm cũng rất ấm áp. Lòng ta nghĩ vậy.

Thấy hắn quả thật không có hành vi khiếm nhã nào, ta mới thả lỏng một chút, mặc cho hắn ôm, hắn nhắm mắt lại, gối đầu lên vai ta ; lúc hít thở, lông mi dường như hơi rung động. Ta không thể không thừa nhận, nam nhân này có cái vẻ ngoài tuấn mỹ khiến người ta phải đố kỵ, hôm nay trên đường, bao nhiêu nữ tử hoặc là lén lén lút lút hoặc là quang minh chính đại nhìn hắn, hắn lại hình như chả ý thức được, cũng có thể đã quen được chiêm ngưỡng như vậy rồi.

Hai tay ta ôm cổ hắn, học theo hắn, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn. Khóe miệng hắn cong lên, tay đang ôm ta vòng lại chặt hơn một chút.

Rất nhiều lúc ở cùng hắn, ta đều hy vọng thời gian có thể ngưng đọng tại giây phút đó thôi.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, hơn nữa, thường là theo hướng cực đoan chẳng như mong muốn.

Đêm tối, trên mặt sông, không biết từ nơi nào hiện ra vài chiếc thuyền, mấy tên cướp vặt nhảy lên thuyền chúng ta, vung đao loạn xạ nói: "Đừng manh động! Cướp đây ! » [:))]

Ta im lặng liếc bọn chúng một cái, lại cúi đầu nhìn Bùi Tranh, hắn một cái lông tơ cũng chả thèm động đậy :"Này, bọn chúng tới cướp kìa."

Bùi Tranh nhíu nhíu mày, "Uhm, vậy cứ cho bọn chúng cướp."

Ta cũng nhíu mày. « Ngươi không phản kháng một chút sao ? Không phải võ công ngươi giỏi lắm sao ? Nhị cha đều đã dạy hết cho ngươi rồi mà?"

Bùi Tranh khẽ thở dài, mở to mắt ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía rồi nói: " Đều tại nàng ban ngày quá phô trương, người ta đã bảo tiền tài không nên để lộ, bây giờ thì đã rước cường đạo lên thuyền rồi."

Ta đẩy đẩy hắn. "Ngươi còn chưa động thủ sao?"

Lúc trước, ta rất là tin tưởng hắn, tuy rằng cũng chưa từng chính mắt thấy hắn tự mình ra tay, nhưng hắn dù sao cũng là học trò đắc ý của Nhị cha, huống hồ lần trước bị nhiều người tấn công như vậy hắn vẫn có thể an toàn mà thoát ra, đối phó với vài tên trộm vặt này chắc cũng dễ thôi. Ai biết hắn lại nhún vai : « Thôi đi, đưa tiền trừ họa đi."

Đống đồ hổ lốn ta mua bọn chúng chả thèm để ý, trực tiếp tìm Bùi Tranh đòi tiền mặt. Bùi Tranh vô cùng hào phóng giao ra một xấp ngân phiếu , đám cướp vặt này vừa nhìn thấy con số trên mặt ngân phiếu, mắt đều trợn tròn cả ra.

Hai kẻ cầm đầu trao đổi ánh mắt, hình như còn do dự cái gì, lại thấp giọng bàn bạc.

« Bọn chúng đang nói gì ? » Ta hỏi Bùi Tranh, thính lực của hắn rất tốt.

« Một tên nói, chúng ta không giàu cũng là nhà quyền quý, không nên gây chuyện. Tên kia nói, không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, tránh chúng ta quay lại báo thù, phải giết sạch sẽ."

Ta im lặng một lúc, nói: "Bùi Tranh, ngươi thực là một tên tiểu bạch kiểm."

Bùi Tranh nói : « Ta thích nàng gọi ta là Tranh Nhi cơ. »

Đám cường đạo kia sau khi bàn bạc cho ra quyết định – giết!

Bùi Tranh giờ là bị ép không ra tay cũng không xong. Một tên cướp vung đao xông tới, hắn tùy ý né mình, đoạt đao của đối phương, một đao chém xuống giải quyết một tên, đám cướp kia nhất thời chấn động.

Bùi Tranh miễn cưỡng nói : « Cầm tiền cút đi, ta không thèm chấp bọn bay; chọc giận ta, một người cũng không thoát được."

Những kẻ đó đương nhiên không tin, xông lên như ong vỡ tổ, Bùi Tranh tung hai ba chiêu giải quyết xong bốn năm tên, mấy kẻ còn lại rốt cuộc cũng biết sợ, hô một tiếng "Rút", đi còn nhanh hơn cả đến.

Ta từ sau lưng Bùi tranh nhô đầu ra, giận dữ nói: "Sao lại không đuổi theo! Còn ngân phiếu thì sao?"

Bùi Tranh bất đắc dĩ nói : « Đậu Đậu .... Thật ra, ta không biết bơi ... »

« A ... » Ta ngây ngẩn, nghiêng đầu nhìn hắn , "Là thật sao?"

« Hơn nữa, công phu trên nước cũng kém, ngồi đây giết địch còn được, chứ đi đi lại lại, sẽ không thể dụng lực được. » Bùi Tranh bây giờ mới nói thật.

« Khó trách ... » Ta ngó nghiêng bốn phía, « Chúng ta nên làm gì bây giờ ? » Phu thuyền với hạ nhân hình như bỏ trốn rồi ..."

Những kẻ đó bơi thật giỏi, thấy tình hình không ổn liền trốn luôn, quả nhiên chẳng có đạo đức chi cả.

« Tranh Nhi ... » Ta đem hy vọng giao cả cho hắn, "Ngươi chắc biết chèo thuyền chứ?"

« Gọi Tranh ca ca cũng vô dụng." Bùi Tranh thở dài, « Việc này ta không thể ..."

Ta cuối cùng cũng hiểu, Bùi Tranh cũng không phải vạn năng.

Hắn chơi cờ không giỏi, bơi không giỏi, lại còn không biết chèo thuyền!

Một con thuyền chẳng người chèo lái trôi nổi giữa dòng, trên thuyền nằm năm cỗ thi thể, hai người còn sống thì đang hai mặt nhìn nhau, mờ mờ mịt mịt.

« Ngươi nói xem chúng ta có thể gặp được thuyền khác đi ngang qua không?"

Bùi Tranh nói : « Tùy vận may thôi .... Trước khi vận may đến, Đậu Đậu, chúng ta hãy cứ ngủ một giấc đã."

Bùi Tranh vẫn là Bùi Tranh, năm cỗ thi thể nằm xung quanh mà hắn vẫn còn muốn ôm ta ngủ !

Ta đẩy hắn ra, buồn bực đá chân.

« Đậu Đậu, đừng tức giận .... » Hắn vẫy vẫy tay với ta, cười nói, "Bọn hải tặc này tuy bơi giỏi, nhưng cũng chả làm được trò trống gì, vùng này cũng chưa nghe qua là có hải tặc hoành hành, hơn nữa lại là đầu mối giao thông then chốt, thuyền lui tới rất nhiều, đừng lo, muộn nhất là tới trưa mai, chắc chắn có thuyền ngang qua."

"Thật sao ?" Ta nghi hoặc nhìn hắn.

Bùi Tranh gật đầu chắc chắn, nói: "Cho nên, lại đây, để ta ôm một chút."

Bùi Tranh nói thật không sai, trời mới tờ mờ sáng, đã có một chiếc thuyền lớn đi ngang qua.

Chiếc thuyền kia dừng lại ở gần thuyền chúng ta, sóng lớn ụp tới suýt nữa làm lật con thuyền nhỏ. Bùi Tranh nhìn ký hiệu trên thân thuyền, mặt dần dần nghiêm lại.

Ký hiệu kia ta cũng nhận ra, là chuyên dùng cho hoàng thất, mà từng nhánh lại mang ký hiệu có chút khác nhau. Ký hiệu này là thuộc dòng dõi Nam Hoài Vương.

Phía nam nhiều đường thủy, mà vùng đất phong của Nam Hoài vương cũng được xưng là miền sông nước. Trăm năm trước, khi Nam Hoài Vương giúp Cần Vương giải vây cho đế đô , đã được ban thêm vài trăm dặm đất, đóng đô nơi cửa khẩu của 8 thành duyên hải, trong hoàng tộc là dòng dõi có thực lực hùng hậu nhất, xưa nay có tiếng là "Hải vương".

Mà bây giờ trên thuyền, lại là một thiếu nữ.

Cô gái kia ta mới chỉ nghe qua tên nàng, nhưng đã hai lần mạo danh.

Cô Tô quận chúa, Lưu Lăng

Ngày đăng: 17/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?