Gửi bài:

Chương 18 - Chân thành tương kiến

Bao nhiêu bang phái rầm rầm rộ rộ kéo đến tìm một người, kết quả tự nàng mò ra, lại còn vội vội vàng vàng rời đi, để lại một mớ bùng nhùng hỗn độn lớn, quả thật đây chính là chuyện cười lớn nhất từ trước tới giờ. Đương nhiên việc này hoàn toàn là ý của Mộ Dung Ý Vân mà ra hết. Nàng vừa nghe tin con gái bảo bối của mình rơi xuống núi, lập tức thả ra không biết bao nhiêu bồ câu đưa tin. Chỉ cần là người có quen biết bọn họ, tất thảy đều lên đường đi tìm Khuynh Thành. Tuy vợ chồng nàng hoàn toàn tin tưởng võ công của Khuynh Thành tuyệt đối có thể giúp con bé xuống đáy cốc an toàn, nhưng sống vẫn phải thấy người, chết phải tìm được xác vẫn hơn. Đương nhiên, Cố Mộng Tình của Đường môn đi tìm Khuynh Thành hoàn toàn vì bản thân thích nàng nên mới tự mình ra tay.

Kẻ đầu trò gây ra xì căng đan này hiện giờ đang ngồi uống trà ở một quán trà ven đường cùng một đám người khác. Nàng ta vừa nhận được bồ câu đưa tin của Bách Hiểu Đường cùng Thiên Kiếm sơn trang cho biết con gái bảo bối của mình đã bình yên không có việc gì. Đương nhiên cũng có thêm một chuyện lớn nữa, hôn sự của Độc Cô Khuynh Thành và Giang Vô Vân ấy mà, cụ thể ra sao thì thư mời vợ chồng nàng tới Thiên Kiếm sơn trang để thương lượng.

Cả một đoàn người đang rong ruổi hướng Hoàng Sơn, giờ lục tục thay đổi hành trình.

« Nhất định là Khuynh Thành lại gây ra họa gì rồi. » Vừa nghe tin giải trừ hôn ước, phản ứng đầu tiên của Độc Cô Hàn chính là nổi trận lôi đình. Nữ nhi bảo bối của hắn lại làm ra chuyện tốt gì đó cho coi.

Mộ Dung Ý Vân mỉm cười gian tà, nhận chén trà Mục Ngữ Tâm đưa qua. « Không phải thật đúng lúc rồi sao. »

Nhược Nhan (Mộ Dung Nhược Nhan, tỷ tỷ của Mộ Dung Ý Vân) cũng nhận lấy chén trà phu quân đưa. « Muội muội à, muội dạy con gái quả nhiên không giống ai. » Cách dạy con gái của Mộ Dung Ý Vân, Nhược Nhan thật không dám tán thành một cách mơ hồ.

Thiên Túy (hẳn là cha của Thiên Khinh Yên, vợ chính là Mộ Dung Nhược Nhan) cười nhẹ. « Quả là đại tẩu vẫn là đại tẩu. »

« Đại bá mẫu, không bằng đem Khuynh Thành gả cho cháu đi được không ? » Kẻ tiểu bối duy nhất trong đám người Thiên Thần Ngạo rốt cục có cơ hội góp lời.

« Đại ca, huynh nói thử xem ? Thân càng thêm thân nha ! » Thiên Túy nhìn Độc Cô Hàn, thật sự có ý này. Con trai hắn vốn vẫn thương thầm Khuynh Thành, thân càng thêm thân cũng không tệ đi.

« Không được ! » Mộ Dung Ý Vân lập tức phản đối. « Cái gì mà thân càng thêm thân, anh em họ gần không được kết hôn, thật không hiểu nổi các người ! » Tuy nàng cùng Thiên phu nhân Mộ Dung Nhược Nhan không phải chị em ruột, nhưng trong tâm lý mà nói, nàng không thể chấp nhận chuyện này.

Tật Phong cười. « Đại tẩu, vậy Thần Phi, Thần Dương nhà bọn đệ thì sao ? » Không phải là cận hôn là được rồi.

Mục Ngữ Tâm mím miệng cười theo. « Đại tẩu, được không ? » Vợ chồng nàng quả thật rất thích nha đầu Khuynh Thành, cưới về nhà làm con dâu cũng không tệ đi.

Mộ Dung Ý Vân cười cười. « Hai đứa nhà các người đẹp trai quá, ta lo cho Khuynh Thành nhà ta lắm. » Hai đứa trẻ nhà Tật Phong và Mục Ngữ Tâm kia y chang Tiêu Diêu nhà nàng, vừa nhìn đã biết là hồng nhan họa thủy (1), con gái nàng không quá xinh đẹp, gả cho đại soái ca (2) như vậy thật không phải lựa chọn tốt lắm.

« Thần Lân nhà Thiểm Điện huynh đã chuẩn bị cưới Phi Như nhà bọn đệ rồi nhỉ ? Thế là chỉ còn mỗi Thần Dật nhà Liệt Hỏa. Đại tẩu chọn ai nào ? » (Thiểm Điện, Liệt Hỏa đều nằm trong tứ đại hộ pháp của Thiên Ma giáo ngày xưa). Sư huynh sư đệ bọn họ chỉ có từng đó con trai, nếu còn không hài lòng, thì họ cũng đành chịu.

« Nếu Khuynh Thành thích bọn chúng thì đã không chờ tới bây giờ mới chọn. » Tuy vợ chồng nàng bốn năm rồi chưa xuống núi, nhưng dịp tết hàng năm tứ đại hộ pháp cùng Thiên Túy năm nào cũng vác bầu đoàn thê tử tới Điểm Thương sơn tụ tập, Khuynh Thành đã sớm quen thuộc với bọn trẻ của họ rồi. Theo nàng để ý, con gái nàng không có hảo cảm lắm với đám ca ca đệ đệ kia chút nào.

« Thì cũng vậy thôi. » Mục Ngữ Tâm cười, đại tẩu thật đúng là vui tính mà.

Mộ Dung Ý Vân lườm nàng một cái. « Ít nói linh tinh, dĩ nhiên là thế rồi. »

« Đại tẩu, nếu quả thật Khuynh Thành đã có tin tức, vậy không cần gấp gáp đi rồi ? » Vợ chồng Tật Phong, vợ chồng Thiên Túy và Thiên Thần Ngạo thật đúng là số xui tận mạng mà, vốn đang yên lành ở Tận Thiên cốc tiêu diêu qua ngày. Độc Cô Hàn và Mộ Dung Ý Vân vì cả hai đứa con đều đã xuống núi nên thấy nhàm chán không biết làm gì, nên gửi thư mời bọn họ tới nhà làm khách. Vừa mới mò được tới nhà hai người đó, lại lập tức có tin Khuynh Thành bị rơi xuống núi, thế là một đoàn người lại lục tục chạy vội đến Hoàng Sơn.

Dọc đường đi cả đoàn người đều vội vã bất kể ngày đêm, ăn không ngon ngủ cũng không yên. Hiện giờ biết nha đầu kia bình yên khỏe mạnh, hẳn là có thể vừa đi vừa nghỉ cho đỡ mệt rồi.

« Không được. » Mộ Dung Ý Vân cười rất gian manh xảo trá. « Giang đại ca nói Tiêu Diêu mang theo một vị cô nương tên là Tiểu Thiền, tám phần là con dâu tương lai của nhà họ Độc Cô chúng ta rồi. » Hắc hắc, nàng là vội vã đi gặp con dâu, nàng còn muốn bồng cháu nội a.

***

Ngự,

Chúng ta ở chung có lẽ chỉ là xúc động nhất thời, cũng không phải thật lòng yêu mến đối phương. Chàng và thiếp đều nên bình tĩnh suy nghĩ lại, suy xét một cách kỹ lưỡng về tình cảm của mình. Thiếp không muốn thành gánh nặng của chàng. Thật xin lỗi, mấy ngày nay thiếp đã quấy nhiễu cuộc sống của chàng. Trước khi chàng hiểu rõ về tình cảm của mình xin đừng tìm đến thiếp !

Bảo trọng !

Độc Cô Khuynh Thành
Đáng chết, nàng lại làm cái gì thế này ? Hắn là thật lòng yêu nàng, nàng sao có thể cứ nói đi là đi thế ? Hàn Ngự cảm thấy mình nên tìm hiểu cho rõ về cô vợ nhỏ của hắn, nàng trông vậy mà có thể điểm hôn huyệt của hắn. Hắn biết rất rõ, nàng có thể làm như thế không phải bởi hắn không đề phòng nàng, mà là vì võ công của nàng thật sự rất cao, thậm chí còn cao hơn hắn ấy chứ.

Từ lúc hắn xuống núi, trên giang hồ đều truyền tin tức Tam đại thế gia cùng Bách Hiểu Đường, Đường môn, thêm một đám bang phải nữa đang tìm tin tức về tiểu thê tử của hắn, khiến hắn càng thêm nghi ngờ. Rốt cuộc thân phận thật của cô vợ bé bỏng của hắn là gì ? Trên giang hồ, gia đình có thế lực lớn như vậy chỉ có hai người, nàng họ Độc Cô... Không lẽ... Tính nàng thật sự rất kỳ lạ, không hề giống nữ tử bình thường. Nàng lại có một vị mẫu thân kinh hãi thế tục, dám mang con gái mình tới thanh lâu. Phụ nữ có đảm lược lớn thế, thật không nhiều lắm, phong cách xem ra rất giống vị kỳ nhân kia.

Trời ạ, quan hệ bọn hắn đã muốn phát triển tới bước này rồi (Vân : *cười gian* bước gì anh ? Ngự : *lườm* Vân : *tắt bếp*), cả tổ tông mười tám đời nhà hắn cũng đều đã khai ra sạch bách với nàng, mà nàng lại vẫn không nói với hắn. Tìm được nàng xong, hẳn là hắn nên cứng rắn phạt nàng nặng một chút mới được.

***

Ở Bách Hiểu Đường đã hơn mười ngày, Giang Vô Vân cũng đã đưa Tuýêt Đường về nhà bàn chuyện hôn nhân, Giang Di cũng đã bị bắt về cùng. Y Ngâm Phong vốn là Thiếu chủ Bách Thảo sơn trang, tất nhiên có rất nhiều việc phải chăm nom, nên không thể không bỏ lại người trong mộng mà rầu rĩ đi về. Độc Cô Tiêu Diêu mang theo Tiểu Thiền đi tìm Tiêu Diêu công tử trong truyền thuyết (gì, là anh mà ! '__'), nhân tiện đi du ngoạn sơn thủy kiêm tán tỉnh lấy lòng giai nhân. Còn lại bên cạnh Khuynh Thành, thế là chỉ còn có Khinh Yên, Minh Hà, Ánh Nguyệt mà thôi.

Sau khi dùng cơm trưa, bốn cô thiếu nữ liền ngồi chung một chỗ thưởng trà.

Ánh Nguyệt hít một hơi nhẹ hương trà. « Trà này các muội thấy sao ? »

Khuynh Thành cười cười. « Cũng được, nhưng hơi nhạt. Muội thích Bích Loa Xuân (3) phải đặc hơn một chút. »

Minh Hà hớp nhanh vài ngụm. « Trà này không tồi nha. »

Nha hoàn đột nhiên phá vỡ buổi thưởng thức trà của các nàng. « Đại tiểu thư. »

Khuynh Thành buông chén trà xuống. « Có chuyện gì. »

« Đại tiểu thư, Tuyệt Mệnh môn Hàn Ngự Tuyệt đến, hắn nói muốn gặp Đường chủ. »

Hắn tới đây sao ? Khuynh Thành biến sắc mặt, chén trà cầm trong tay chợt chao nghiêng, nước trà nóng rẫy tràn ra ngoài. Hắn có phải đã biết nàng đang ở đây ? Nên tới tìm nàng sao ? May không có ai chú ý tới sự khác thường của nàng.

Ánh Nguyệt hỏi. « Cha ta đâu ? » Thật muốn đem nàng làm Đương chủ mà.

« Bẩm Đại tiểu thư, Đường chủ và phu nhân đang ở ngoài tòa soạn báo. »

« Được. Tiếp đãi hắn cho tốt, ta thay quần áo rồi sẽ qua đó. » Từ lúc Tư Đồ thúc thúc bồi dưỡng ra một đám mật thám xong, liền mang theo vợ con chuồn đi tiêu dao giang hồ. Thần Lân con trai Phượng cô cô (Phượng Thanh Hà) cũng là một người thanh đạm, không muốn coi sóc việc của Bách Hiểu Đường. Thân là con gái duy nhất của Lục Tây Lâm và Phượng Thanh Trúc, nàng danh chính ngôn thuận trở thành người kế thừa Bách Hiểu Đường. Ai da, cứ lúc nào cha mẹ không có nhà, nàng liền thành chủ nhân. Bách Hiểu Đường trên dưới rất nhiều chuyện lớn nhỏ, đều do nàng ra tay xử lý tốt đẹp.

Ánh Nguyệt đứng lên, mỉm cười nhìn các muội muội. « Ta đi một chút sẽ quay lại. » Lục Ánh Nguyệt vừa rời đi, hai người còn lại lập tức để ý thấy vẻ bất thường của Khuynh Thành.

Mặt Khuynh Thành giờ vô cùng nhợt nhạt, tinh thần hoảng hốt. Tất cả suy nghĩ trong lòng, tất cả tinh thần, đều hướng về phía kẻ đang ngồi ở phòng khách kia.

Minh Hà lạ lùng nhìn nàng. « Tỷ tỷ ? » Gần đây tỷ tỷ rất kỳ lạ nha.

Nàng mạnh mẽ áp chế sự bất an trong lòng, nhẹ lắc đầu. « Ta không sao. »

Khinh Yên vươn tay sờ thử trán nàng. « Khuynh Thành tỷ tỷ ? Tỷ bị ốm sao ? » Không bị sốt mà, tại sao sắc mặt lại xấu như vậy ? Nàng thật hối hận tại sao mình không chịu học y thuật.

Nàng hoảng hốt đứng lên. « Không có việc gì, ta về phòng trước đã. »

« Để muội đỡ tỷ. » Minh Hà thấy thân mình nàng loạng choạng, liền lo âu chạy tới đỡ lấy nàng.

« Muội cũng sẽ đỡ tỷ. » Khinh Yên đỡ bên kia vậy.

Mới đi được vài bước, mắt Khuynh Thành chợt tối sầm, thân mình lả lướt ngã về phía sau. Minh Hà vội giữ nàng lại. « Tỷ tỷ ? Tỷ làm sao thế này ? »

« Không sao đâu. » Khuynh Thành yếu ớt nhìn nàng cười.

« Tỷ tỷ, tỷ không khỏe sao ? Để muội đi tìm y sinh (bác sĩ). » Minh Hà, dù thân là con gái của Thần y Y Dục Thành, nhưng nàng lại là một kẻ không biết gì về y. Dù gia học uyên nguyên, nhưng cái gì nàng cũng không học vào.

Khinh Yên cũng xen lời. « Tỷ tỷ, sáng nào tỷ cũng khó ở, hiện tại còn váng đầu muốn ngã, còn nói không có việc gì ư ? »

« Ta thật sự không sao mà, đỡ ta về phòng là được. »

Tỷ tỷ đúng là mạnh mồm, người yếu ớt đến vậy, đúng là nàng nên đi tìm y sinh đến thăm bệnh đi thôi.

***

Phòng khách của Bách Hiểu Đường.

Lục Ánh Nguyệt vừa bước ra, liền thấy một gã nam nhân mặt đồ đen đứng ở giữa phòng, đâu lưng về phía nàng, mắt hướng ra ngoài nhìn xa xăm.

Ánh Nguyệt giữ vẻ mặt khách sáo tươi tỉnh. « Tôn giá chính là Hàn Ngự Tuyệt ? Nghe danh đã lâu. » Lãnh Diện Diêm La tới Bách Hiểu Đường làm gì nhỉ ? Không phải là để tìm tin tức chứ ? Mạng lưới tình báo của Tuyệt Mệnh môn cũng không tồi, hẳn là hắn không phải tới Bách Hiểu Đường tìm tin tức rồi. Hay là... Bách Hiểu Đường ra số báo vừa rồi đã chọc giận tới hắn ? Hắn đòi công đạo ? Kỳ thật Bách Hiểu Đường vốn không muốn đắc tội với hắn, bài báo đó cũng không nói quá nhiều kia mà ? Hắn tới đây rốt cuộc để làm gì ?

« Cô nương là Lục tiểu thư ? » Hắn xoay người nhìn nàng. Ánh Nguyệt không nhịn được sáng mắt một chút, nam nhân này thật có khí phách nha.

Ánh Nguyệt gật đầu, tay khẽ vươn ra làm thế mời một cách tao nhã. « Chính là tiểu nữ. Mời ngồi. »

Ngồi xuống xong, Ánh Nguyệt chậm rãi nói. « Hàn Thiếu chủ đại giá quang lâm (4), có việc gì vậy ? »

« Hai mươi vạn lượng. » Hàn Ngự lấy ra ngân phiếu trong người, đặt trên bàn.

A, phóng tay rộng rãi nha. Thiên hạ đệ nhất sát thủ quả là giàu. « Hàn Thiếu chủ muốn mua tin tức về ai ? »

« Độc Cô Khuynh Thành. »

Trong mắt Lục Ánh Nguyệt chợt ánh lên một tia nghi ngờ. « Gì ? Mật thám của Tuyệt Mệnh môn cũng không phải bình thường, còn cần tới Bách Hiểu Đường tìm hiểu tin tức sao ? » Kỳ quái, hắn muốn tìm Khuynh Thành làm gì ?

« Vụ giao dịch này có nhận không ? » Sát thủ không thể có tình cảm. Sư phụ hắn tâm ngoan thủ lạt (5) như vây, tất sẽ không cho phép hắn có tình cảm. Nếu ông ta biết tình cảm của hắn với Khuynh Thành, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Trước khi hắn thoát khỏi Tuyệt Mệnh môn, hắn không muốn kẻ nào biết Khuynh Thành là người của hắn.

« Nhận. » Ánh Nguyệt thu ngân phiếu lại. « Hai mươi vạn lượng mua tin tức về một nữ nhân, Hàn Thiếu chủ thật hào phóng a. » Tin tức về một người, thường chỉ trị giá khoảng một ngàn lượng bạc mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ ba ngàn lượng là cùng. Hắn một phát ra tay chính là hai mươi vạn lượng, có thể thấy được người kia quan trọng với hắn ra sao.

« Bất luận nàng đang ở đâu, phải đem được nàng về Bách Hiểu Đường, một sợi tóc cũng không suy chuyển. » Hắn bình thản nói tiếp, không để ý lời Ánh Nguyệt.

Ánh Nguyệt hơi hơi nghi hoặc. « Ngài muốn Bách Hiểu Đường bảo vệ cho nàng ? » Bọn họ rốt cục là quan hệ gì chứ ?

« Đúng thế, trong thời gian ngắn nhất phải tìm ra nàng, một tháng sau ta sẽ tới đón đi. » Xa nàng một tháng, với hắn còn hơn là tra tấn.

« Độc Cô Khuynh Thành cô nương tới giờ còn chưa ra giang hồ, muốn tìm nàng sợ là khó khăn. »

« Bách Hiểu Đường, thêm Tam đại thế gia khoa trương ầm ĩ đi tìm nàng như thế, nàng còn thật sự là chưa ra giang hồ sao ? » Cô nương này rõ ràng muốn hắn tức chết mà.

Lục Ánh Nguyệt thật không nói nổi lời nào, nàng phải nói sao bây giờ ?

Đúng lúc đó, Minh Hà hấp tấp chạy vào. « Ánh Nguyệt tỷ tỷ, mau đi tìm y sinh. »

« Sao thế ? » Ánh Nguyệt đỡ lấy Minh Hà, giật mình thấy vẻ mặt lo lắng hoảng hốt của nàng.

« Khuynh Thành tỷ tỷ ngất xỉu, mau đi tìm y sinh. »

Vừa nghe thấy hai chữ Khuynh Thành, Hàn Ngự liền kinh ngạc, nàng đang ở Bách Hiểu Đường.

« Nàng làm sao thế ? » Vội thì vội, phải tìm hiểu rõ tình trạng đã.

« Muội cũng không biết làm sao, gần đây Khuynh Thành tỷ tỷ ăn uống không vào, vừa rồi còn đột nhiên ngất xỉu, muội đoán nàng hẳn là bị ốm. »

Ánh Nguyệt vội đẩy Minh Hà ngăn lại. « Đi tìm y sinh trước đã. »

Chờ Minh Hà rời đi xong, Ánh Nguyệt lập tức quay lại thái độ nghiêm túc làm việc công. « Hàn Thiếu chủ, xin lỗi ngài, có chút việc nhà. »

« Vậy giao dịch này nhận hay không nhận ? » Hắn đã sắp mất kiên nhẫn rồi.

Ánh Nguyệt để ngân phiếu lại trên bàn, lạnh lùng nói. « Không nhận. »

Hàn Ngự không ngờ tới việc Lục Ánh Nguyệt đột ngột trở mặt, liền hỏi lại. « Tại sao ? »

« Ta không bán muội muội của mình. » Bọn họ đều là người thông minh, nếu Hàn Ngự đã biết Khuynh Thành đang ở Bách Hiểu Đường, nàng không cần giả bộ nữa.

Hàn Ngự kinh ngạc. « Nàng là muội muội của cô nương ? »

« Cũng không hẳn. » Ánh Nguyệt thong thả nói. « Xin hỏi tiểu muội của ta đắc tội Hàn Thiếu chủ thế nào ? » Hai mươi vạn lạng bạc để mua tin tức, nàng có thể khẳng định quan hệ giữa hắn và Khuynh Thành thật không phải tầm thường. Nếu nàng đoán không nhầm, nam nhân trong lòng Khuynh Thành chính là hắn. Nàng không thể không thừa nhận, nam nhân này quả thật rất xuất sắc, khó trách Khuynh Thành xem trọng hắn.

« Nàng không đắc tội ta. »

« À, theo ta được biết, xá muội cùng Hàn Thiếu chủ không quen biết. Nếu tôn giá không có thù oán gì với nàng, vậy xin đi cho. » Để xem ngươi có chịu nói thật hay không.

« Cáo từ. » Hàn Ngự không chút lưu luyến quay người bỏ đi. Đúng lúc quay người, khóe miệng chợt gợn lên nét cười. Tiểu nha đầu kia, rốt cuộc đã tìm thấy nàng.

Ơ, hắn cứ vậy mà bỏ đi là sao ?

***

« Vị phu nhân này không có chuyện gì. » Y sinh buông tay Khuynh Thành ra. « Ta kê vài thang thuốc, uống xong sẽ không sao hết. »

« Phu nhân ? » Minh Hà nghi hoặc.

Y sinh gật gật đầu. « Phu nhân này đang có thai mà. »

« Cái gì ? » Minh Hà kêu lên.

Khinh Yên cũng ôm miệng, không biết nói gì, nhìn chằm chằm Khuynh Thành.

Nàng có thai ? Là con của Hàn Ngự và nàng ? Tay Khuynh Thành chầm chậm lướt qua bụng, môi khẽ mỉm cười. Liệu một đứa bé vừa giống nàng vừa giống Hàn Ngự thì sẽ thế nào nhỉ ? Tốt nhất tính cách không nên quá nóng quá lạnh, qua mềm quá cứng, đủ để khiến người khác tức điên là được. (ack !)

« Y sinh, thai nhi có khỏe không ? » Nguyệt sự (6) của nàng đã muộn, hơn nữa lại có phản ứng kỳ lạ với thức ăn, nàng đã sớm nghĩ ra mình có thai, nhưng nàng không hề phản đối.

« Phu nhân yên tâm, thai nhi rất tốt, có điều thân thể phu nhân quá yếu, cần phải tẩm bổ. »

« Cám ơn ! »

Minh Hà trợn trừng mắt. « Tỷ tỷ, tỷ lập gia đình lúc nào thế ? Sao muội không biết ? »

Khinh Yên còn sợ chưa đủ loạn, mắt sáng trưng. « Tỷ phu là người thế nào ? »

« Tất cả đi ra ngoài cho ta. » Ánh Nguyệt tựa vào cười, lạnh lùng nói.

« Ơ... » Minh Hà bĩu môi không vui.

Ánh Nguyệt đưa cho y sinh một thỏi vàng lớn. « Muội ấy không có thai, ông đoán bệnh sai phải không ? »

Thầy thuốc thông minh lập tức hiểu, liền gật đầu liên tục. « Đúng đúng, là lão phu nói sai rồi. » Làm thày thuốc từng đó năm, chuyện nhỏ thế còn không hiểu sao ?

« Đoán sai rồi ? » Minh Hà Khinh Yên cùng tròn mắt.

Ánh Nguyệt lườm các nàng một cái. « Đúng, là sai rồi, nên việc này không đứa nào được nói cho ai. »

Ba người kia ra ngoài xong, Ánh Nguyệt tới ngồi bên mép giường. « Trong lòng muội có người rồi đúng không ? »

Khuynh Thành không nhịn được mỉm cười. « Một đứa bé vừa giống hắn vừa giống muội thì ra cái dạng gì nhỉ ? »

« Hắn có tốt với muội không ? » Sống cùng một kẻ lạnh như băng như vậy không buồn chán sao ?

« Tốt lắm. » Từ lúc bọn họ có quan hệ da thịt, hắn thật rất tốt với nàng.

« Ta sẽ không hỏi muội hắn là ai, chỉ muốn biết tại sao các ngươi lại tách ra ? » Nàng đã biết hắn là ai rồi, và cũng có thể thấy, gã kia thật sự yêu muội muội. Bọn họ có phải đã có hiểu lầm gì chăng ?

« Muội... » Không lẽ nói lòng hắn có nữ nhân khác sao ? Lý do thật chán quá đi.

Khuynh Thành cắn môi. « Tỷ đừng hỏi được không ? »

Ánh Nguyệt thở dài. « Ta sẽ cho người đem thuốc tới. Muội nghỉ ngơi đi đã. » Muội ấy không tự nguyện nói ra, nàng còn biết làm sao ?

« Muội đói. » Hẳn là đói quá ngất xỉu rồi.

Ánh Nguyệt vỗ đầu nàng nhè nhẹ. « Muội rốt cuộc cũng muốn ăn rồi sao ? »

Khuynh Thành cười. « Muội không ăn, nhưng đứa nhỏ cần ăn. Muội khó ăn, nhưng cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ chứ. »

Ánh Nguyệt hạ lệnh một tiếng, lập tức có ngay một bàn đầy thức ăn.

Khuynh Thành uống thuốc xong, tới ngồi trước bàn cơm, tay sờ sờ bụng. « Đói quá đi. »

Mới cầm hai cây đũa lên, nàng lại buông đũa xuống, nàng quả nuốt không trôi.

« Tại sao lại không ăn gì ? » Một tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai nàng.

Khuynh Thành giật bắn mình, sao hắn lại tìm được tới nơi này ?

Hàn Ngự lượn tới trước mặt nàng, cười nham hiểm. « Phải có ta mớm nàng mới ăn sao ? » (ack, ai bảo anh lạnh lùng nhỉ ?)

Khuynh Thành lạnh lùng quay mặt đi. « Sao chàng lại tới tìm ta ? »

Hàn Ngự ngồi xuống cạnh nàng, tay đặt lên bụng nàng dịu dàng nói. « Tìm thê nhi. » Cô vợ bé bỏng của hắn có thai, trong bụng nàng là kết tinh tình yêu của hai người. Cho tới giờ hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mong chờ đứa nhỏ như thế, có lẽ là nhờ có Khuynh Thành.

Khuynh Thành hừ lạnh. « Hừ, tìm vợ con sao ? Ta không quan tâm. »

Hắn quay người nàng lại bắt nàng nhìn hắn. « Tại sao lại bỏ ta mà đi ? » Nàng có biết hắn nhớ nàng tới thế nào không ?

Khuynh Thành thản nhiên nói. « Chàng không thương ta, ta ở lại bên chàng để làm gì ? » Trong lòng hắn chỉ có mỗi Mi nhi thôi.

« Ai bảo ta không thương nàng ? » Hắn chỉ thiếu mỗi moi tim ra cho nàng nhìn nữa thôi, tại sao nàng vẫn nghi ngờ hắn cơ chứ.

Nàng cười tự giễu. « Chàng yêu người khác, nằm mơ cũng toàn kêu tên người ta. Độc Cô Khuynh Thành ta đây so làm sao được ? »

« Ý nàng là... » Rốt cục cũng tìm được điểm mấu chốt.

Khuynh Thành cười khẩy. « Chứ sao, ngủ mơ cũng hô tên người ta. Ta hỏi chàng người chàng yêu nhất là ai, chàng nói là nàng ta, ta hỏi chàng quan trọng nhất với chàng là ai, vẫn là nàng ta. Chúng ta dù đã là vợ chồng, trong lòng chàng chỉ có nữ nhân khác, về sau chúng ta làm sao ở chung ? »

Hàn Ngự lắc đầu bất đắc dĩ. « Ta sớm đã quên Dương Liễu rồi, đời này ta chỉ yêu có nàng thôi. » Sao mình lại gọi tên nàng ta cơ chứ ? Mình bị trúng tà sao ?

« Cái gì ? » Cơn tức của Khuynh Thành càng dâng lên một bậc. « Còn thêm Dương Liễu nào nữa. » Đã có một Mi nhi, lại thêm một Dương Liễu, rốt cuộc nàng ở vị trí nào cơ chứ ? (Hê hê, nào ai đã khảo mà mình lại xưng...)

Không phải Dương Liễu vậy là ai nhỉ. « Chứ ta kêu tên ai ? »

Nàng hừ lạnh, khói bốc đầy đầu. « Mi nhi. »

« Mi nhi ? » Hàn Ngự cười khẽ. « Nàng biết đó là ai không ? »

« Không biết. » Không có hứng thú biết về tình địch.

Hàn Ngự nghiêm mặt nâng cằm nàng lên, bắt nàng phải nhìn mình. « Nàng ấy tên là Hàn Mi. »

Khuynh Thành càng tức tối. « Hàn Mi thì sao ? » Lời vừa dứt miệng, nàng lập tức hiểu ra cái gì liền nghi ngờ hỏi lại. « Ý chàng là đó là muội muội hoặc tỷ tỷ của chàng sao ? »

Hàn Ngự gật đầu. « Đương nhiên là muội muội của ta rồi. » À há ? Ra là ăn dấm chua (ghen) với tiểu cô tử (7) nên bỏ nhà ra đi ? Thật quá mất mặt mà.

Khuynh Thành mặt đỏ bừng. « Ai bảo chàng nói không rõ ràng. »

« Mi nhi là con gái độc nhất của nghĩa phụ nghĩa mẫu của ta, sinh cùng năm với ta. Mi nhi đối với ta rất tốt, nếu không có Mi nhi ta đã không sống được tới hôm nay. » Mặt hắn chợt trầm xuống. « Năm đó kẻ thù của Hàn gia tới báo thù, Mi nhân cũng chết. Ta vốn đáp ứng sẽ bảo vệ nàng cả đời nhưng ta không làm được. »

Khuynh Thành tựa vào ngực hắn. « Xin lỗi chàng. » Không những ăn dấm chua với tiểu cô tử, lại còn là với một người đã chết, nàng quả thật rất xấu hổ.

« Xét thấy nàng đang có thai, tạm tha cho nàng đó. » Nếu không hẳn hắn sẽ phạt nàng nặng một chút.

Khuynh Thành vỗ nhẹ vào bụng, nghịch ngợm liếc hắn một cái. « Con của chàng cũng có công lớn đó nhỉ. »

« Nàng có thể ăn cơm được chưa nào ? »

« Khoan đã, Dương Liễu là ai ? » Dương Liễu không phải là muội muội mà.

Hắn kéo nàng ngồi thẳng lên. « Dương Liễu là tỳ nữ ở Tuyệt Mệnh Môn, từ nhỏ đã hầu hạ ta. Hôm đó đột nhiên nàng nói thích ta, phải gả làm vợ ta mới chịu. Có vợ hay không với ta cũng không quan hệ lắm, nếu nàng thích gả thì ta cưới nàng thôi. (ack ack !) Chúng ta lớn lên cùng nhau, thật ra cũng có chút cảm tình. Tới hôm thành thân ta mới biết nàng vốn không thương ta, mà là Đại sư huynh của ta. Hai người bọn họ bày mưu tính kế, mượn hôn lễ để làm loạn. Do võ công của ta tốt nhất môn phái, nên bọn họ hạ độc trong chén rượu giao bôi (8). Ta uống phải rượu độc của họ, sư phụ ta mất ba năm mới có thể đem độc tính trong cơ thể bức ra hết. Từ đó về sau ta không còn tin vào nhu tình của nữ nhân nào nữa. » Nếu không phải Tiêu Diêu công tử trong truyền thuyết vô tình ghé qua, gấp rút ngăn chặn độc trong cơ thể hắn phát tác, chỉ sợ giờ này hắn đang ở âm phủ xếp hàng đầu thai rồi.

« Sau đó thì sao ? » Hắn thật là khổ mà.

« Ta giết chết Đại sư huynh, Dương Liễu tự sát. Ta vốn không yêu nàng ta, nhưng nàng ta vốn ở cạnh ta mười mấy năm, là người hiểu ta rõ nhất. Ta thật sự không nghĩ ra ta gọi trong mơ là Mi nhi, còn tưởng ta gọi tên nàng ấy cơ. Ta không hề yêu nàng ấy, mà chỉ có tình huynh muội, nhưng nàng ấy đã lừa ta. » Bị người mà bản thân coi như muội muội hãm hại, hắn vĩnh viễn không thể quên được cảm giác này. Hắn vốn không còn muốn tin tưởng ai, đặc biết là nữ giới. Cũng chính vì thế hắn từng cố ép tình cảm của mình với Khuynh Thành xuống, vì hắn sợ sẽ có ngày Khuynh Thành cũng lại phản bội hắn.

« Thiếp sẽ vĩnh viễn yêu chàng. » Sẽ không phản bội chàng.

« Ta tin nàng. » Cô vợ nhỏ của hắn dám kiêu căng mạnh mồm nhỉ, để xem lát nữa hắn xử lý nàng thế nào.

Nàng cười duyên, làm nũng. « Thiếp đói. »

Hàn Ngự cười gian, bế thốc nàng lên đùi ngồi cho êm ái. « Muốn ăn gì ? »

Nàng nhìn lướt qua. « Băng đường yến oa (9). »

Hàn Ngự bưng bát uống một ngụm rồi vươn tay ôm gáy nàng, dùng miệng đem món yến sào trân quý đưa vào trong miệng nàng.

Khuynh Thành đỏ bừng mặt, xấu hổ rúc vào lòng hắn. « Ngọt ghê. »

« Rất ngọt sao ? » Hắn lại thêm một ngụm, rồi hôn lên môi nàng.

Ngoài khe cửa sổ, một đôi mắt nghịch ngợm đưa qua đưa lại, vẻ mặt cười gian ác. Nàng khe khẽ khép cửa lại, rón rén bước ra chỗ khác.

« Ánh Nguyệt tỷ tỷ, Khinh Yên tỷ tỷ... » Minh Hà vẻ mặt hưng phấn. Hắc hắc, nàng đã phát hiện bí mật của Khuynh Thành tỷ tỷ nha.

« Sao thế ? » Ánh Nguyệt đang giải quyết sự vụ liền buông bút mỉm cười nhìn nàng.

« Mau đi cùng muội. » Minh Hà kéo tay Ánh Nguyệt. « Không phải tỷ tỷ kêu muội đi xem Khuynh Thành tỷ tỷ có chịu ăn cơm không sao ? Muội thấy có một nam nhân trong phòng tỷ ấy nha. »

Sớm đã đoán được, Ánh Nguyệt liền buông tay nàng ra. « Không có gì lạ hết. »

« Chính là... bọn họ thật bẩn ghê lắm, tỷ biết không, hắn ta muốn Khuynh Thành tỷ tỷ ăn cái gì đều là dùng miệng mới hết, eo ơi toàn nước miếng không... » Thật không hiểu tại sao Khuynh Thành tỷ tỷ còn kêu thật là ngọt nữa chứ.

« Về sau muội sẽ hiểu ! » Về sau có bạn trai thì sẽ hiểu thôi.

Minh Hà nghiêng đầu. « Nhưng mà... tỷ tỷ không tò mò sao ? »

Ánh Nguyệt đưa ngón trỏ lên chặn môi nàng lại. « Hư, đừng nói với ai khác nhé. » Nàng bắt đầu muốn xem Khuynh Thành cùng Hàn Ngự sẽ phát triển ra sao.

« Tại sao ? » Minh Hà không hiểu.

« Không tại sao gì hết, đừng nói ra là được. » Chỉ sợ là sẽ tam hỉ lâm môn chứ không phải song hỉ lâm môn.

Hàn Ngự vừa dỗ vừa dọa, khiến Khuynh Thành ăn được rất nhiều. Có người yêu trong lòng ở bên, lại tự tay, nhầm, tự môi mớm nàng, dĩ nhiên nàng ăn uống ngon miệng. Gần đây nàng vốn ăn không biết khẩu vị, hiện giờ cuối cùng cũng có rồi.

Ăn uống no say, Khuynh Thành thỏa mãn nằm dựa vào ngực hắn cọ cọ làm nũng. « Sao chàng lại tìm đến Bách Hiểu Đường thế ? »

« Nàng còn hỏi sao ? » Nàng không biết tốt xấu bỏ nhà đi, hắn muốn điên lên. ('nhà' ? nhà nào đới ???)

Khuynh Thành cười lấy lòng, dâng môi thơm lên hôn một cái bồi thường. « Ai biết Mi nhi là muội muội chàng đâu ? Thiếp từng nói muốn độc chiếm chàng mà, nên mới không chịu được trong lòng chàng có nữ nhân khác. »

« Thành nhi, nghe nói Tam đại thế gia cùng rất nhiều bang phái đều đi tìm nàng đúng không ? » Hắn biết rõ còn cố tình hỏi, ý là muốn cô vợ bé nhỏ phải tự miệng khai ra.

Khuynh Thành thè lưỡi trêu hắn. « Chàng hẳn đoán được gia thế muội rồi phải không ? »

Hàn Ngự giả vờ nghiêm mặt gật đầu. « Nàng là viên minh châu trên tay Độc Cô Hàn và Mộ Dung Ý Vân tiền bối phải không ? (10) »

Khuynh Thành không ngần ngại trả lời. « Đúng thế. » Hắn thông minh là vậy, hẳn đã sớm đoán ra rồi.

Hàn Ngự nhếch môi cười tươi như hoa. « Quả nhiên là nữ nhi của Độc Cô tiền bối và Mộ Dung tiền bối, rất có phong thái năm đó của lệnh đường. » Mộ Dung Ý Vân kinh hãi thế tục, coi lễ giáo như cỏ rác. Độc Cô Khuynh Thành coi khinh mọi sự, không hổ là con gái của bà.

Khuynh Thành đắc ý cười. « Dĩ nhiên rồi, mẹ thiếp đời nào đem cách dạy con cái thông thường áp dụng với thiếp chứ. »

« Tiểu yêu tinh, nàng dám lừa ta, còn dám lén bỏ ta mà đi, phải bồi thường cho ta. » Hắn xa cô vợ bé nhỏ của mình lâu như vậy, quả thật rất rất nhớ nàng.

« Chàng nói đi ? » Khuynh Thành cười y chang con mèo ngửi mùi cá rán, nàng đã nghĩ ra bồi thường hắn thế nào rồi.

« Đại sắc lang ! »

Hàn Ngự không đáp, tay đã luồn vào bên trong vạt áo của nàng. Hắn muốn kiểu bồi thường gì hẳn không cần nói rõ hơn.

Chú thích:

(1) Hồng nhan họa thủy : chỉ những người con gái quá đẹp, thành mối tai họa lớn cho các đấng quân vương chọn mĩ nhân không chọn giang sơn, họa thủy chứ không phải hỏa vì sao ? Vì họa thủy chỉ tai họa lụt lội tàn khốc của thiên nhiên í mà ^^ Ở đây, chị Ý Vân bảo hai thằng bé kia đẹp zai quá, cũng sẽ gây họa thôi !

(2) Đại soái ca : Anh chàng vô cùng đẹp trai, quá đẹp trai, túm lại là giai đẹp !

(3) Bích Loa Xuân 碧螺春 : Bích Loa Xuân, cùng Long Tỉnh vùng Tây Hồ, Hàng Châu thay nhau giữ vị trí đứng đầu trong Thập đại danh trà (mười loại trà nổi tiếng). Trà có xuất xứ từ Động Đình Hồ, Tô Châu, tỉnh Giang Tô, thường được hái vào tiết Thanh Minh (đầu tháng tư dương lịch) và tiết Cốc Vũ (ngay sau tiết Thanh Minh, khoảng cuối tháng tư dương lịch) tức mùa xuân, nên trong tên trà có chữ Xuân. Còn Bích là chỉ màu xanh của lá trà, Loa nghĩa là con ốc, vì lá trà được cuộn lại khi sấy khô, trông như hình con ốc. (tổng hợp trên mạng)

Trà Bích Loa Xuân

(4) Đại giá quang lâm : tiếng Việt nôm na nó là Rồng đến nhà tôm, khách quý tới nhà.

(5) Tâm ngoan thủ lạt 心狠手辣 : lòng dạ độc ác, ra tay tàn độc.

(6) Nguyệt sự : cái sự mà xảy ra hàng tháng của con gái í mà, nhỉ !

(7) Tiểu cô tử : em chồng. Đại cô tử : chị chồng. Tiểu cữu tử : Em vợ. Đại cữu tử : Anh vợ. Gã Hàn Ngự này sẽ phải gọi Tiêu Diêu ca ca là Đại cữu tử á ! Lãnh Vân sẽ giữ nguyên cách gọi Hán Việt này.

(8) Giao bôi : Hợp cẩn giao bôi : Chén rượu cưới của cô dâu và chú rể (tân nương và tân lang), uống trước khi động phòng hoa chúc, hai người cầm chén lồng tay vào nhau để uống. Sự tích vốn là thế này, 'cẩn' là tên gọi vỏ quả hồ lô phơi khô được chẻ đôi. Quả hồ lô có hình dáng trên thon dưới phì, giữa có eo nhỏ, giống như hình ảnh phụ nữ có mang nên từ xưa quả hồ lô tượng trưng cho sự sinh sôi. Quả hồ lô phơi khô rỗng ruột được chẻ làm đôi, mỗi nửa được gọi là 'cẩn'. Trong hôn nhân truyền thống, người ta rót rượu cưới vào hai nửa quả hồ lô đó đưa cho cô dâu và chú rể choàng tay nhau uống cạn, gọi là hợp cẩn giao bôi. Ý nghĩa là hai 'cẩn' hợp lại sẽ thành một chiếc hồ lô, cũng như cuộc hôn nhân chỉ có hạnh phúc và phồn sinh khi hai nửa của gia đình hòa thành một thể trọn vẹn. (tổng hợp trên mạng)

(9) Băng đường yến oa : tổ yến chưng đường phèn : một món ăn rất trân quý ngày xưa, rất bổ và mát, chế biến khá cầu kỳ phức tạp. Tổ yến được con chim yến dùng nước dãi của mình xây nên, có nhiều loại khác nhau, loại tốt nhất là thứ tổ đầu tiên của một con yến, được xây cẩn thận, hoàn chỉnh và rất ít tạp chất, loại kém nhất là thứ tổ xây bằng hơi sức cuối cùng của chim yến, khi các tổ trước đã bị hái hết khiến chim yến không có chỗ nghỉ chân kiệt sức mà chết, loại này thường có lẫn đá sỏi và cả máu của chim yến. Băng đường yến oa làm nhìn tưởng đơn giản nhưng lại rất cầu kỳ. Tổ yến phải là loại tốt, ngâm nước cho nở, không ngâm lâu kẻo sợi yến hòa tan trong nước. Dùng nhíp hoặc cặp mảnh gỡ từng sợi ra rửa sạch bằng nước lạnh. Bày các sợi yến này vào bát đường phèn, cho thêm chút nước ngập, hấp cách thuỷ vừa chín tổ yến vừa đủ tan đường phèn. Lúc hấp có thể cho thêm hạt sen, gừng vào cho thơm Sau đó ăn nóng hoặc để nguội cho vào ngăn lạnh hoặc ướp đá chứ không được cho đá vào.

(10) Chưởng thượng minh châu : viên ngọc quý trên tay, thật ra đã gặp nhiều rồi nhưng vẫn muốn giải thích lại. Chưởng thượng minh châu, thiên kim, ... đều là những cách nói văn hoa về việc một cô gái là đứa con quý giá xinh đẹp bảo bối của ai đó, ví dụ nàng Khuynh Thành là viên ngọc quý trên tay của Độc Cô Hàn, hay là Giang Di là thiên kim của Giang Tử Ngang...

Ngày đăng: 19/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?