Gửi bài:

Chương 29 - Nghênh ngang đắc ý

"Renggggggggg........."

Lại nghe thấy thứ âm thanh gớm ghiếc này, tôi đành bật dậy. Chiếc điện thoại chết tiệt, vậy mà tôi vẫn phải nghe.

Sau khi chồm dậy tôi mới phát hiện trời đã sang, cây cối xanh rì ấm áp bên ngoài khẽ lay động trong gió. Cây cối lúc nào cũng đẹp như thế, dù là mùa xuân, mùa hạ, mùa thu hay mùa đông cũng đều mang lại cảm giác sắc xuân như tràn ngập đất trời.

Tôi nhấc điện thoại lên, giọng của Trường Hà truyền trong ống nghe: "Nam Bính, anh dậy chưa?!"

Tôi cười mắng: "Không dậy sao có thể nghe điện thoại của cậu được, tên tiểu tử này nói càng ngày càng cao siêu nhỉ!".

Ở đầu bên kia Trường Hà cười sảng khoái : "Tôi cũng đoán anh dậy rồi, vừa rồi gọi mấy cuộc mà không được, lần này là lần thứ ba rồi đấy. Úi dà, tôi lại nghĩ không lẽ anh lại đang nấu cháo điện thoại với cô nương nào đó, nếu không tại sao mới bảnh mắt ra mà gọi liền mấy cuộc cũng không được? Cẩn thận tiền cước điện thoại lại tăng đấy, ha ha".

"Xì, tên tiểu tử này đừng có trêu tôi, tìm tôi có việc gì?" Tôi biết cậu ta gọi điện thoại đến chắc chắn không phải để nói mấy chuyện phiếm trên trời dưới biển, với lại bị mấy cuộc điện thoại đêm qua giày vò khiến tôi ngủ không ngon nên giờ này cũng chẳng có tâm trạng đâu mà đùa cợt với cậu ta, vì thế nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề chính.

Đầu bên kia Trường Hà dừng một chút, cười hai tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Tôi hỏi : "Có chuyện gì vậy, Trường Hà, đừng bảo tôi là lời nói của cậu bị cô gái nào đó nuốt hết rồi đấy nhé".

Trường Hà nói : "Chỉ lo anh không đồng ý !".

Tôi liền hiểu ra, hỏi tiếp : "Ôi chao, tên tiểu từ này lại định làm thuyết khách cho ai đây".

Một tràng cười dài bỗng vang lên từ trong ống nghe điện thoại, Trường Hà vừa cười vừa nói : "Nam Bính, anh đúng là thông minh sắc sảo hơn người mà".

"Cái gì mà thông minh sắc sảo hơn người, cậu muốn nói gì thì nói đi, không thì tôi cúp máy đây !".

"Đừng, đừng cúp", Trường Hà không cười nữa, nhưng trong giọng nói vẫn khó giấu được nụ cười ngầm. Cậu ta nói : "Nam Bính à, hôm qua Nhu Phong có đến nhà tôi... bảo là có việc công, khi nào đến giờ làm sẽ tìm anh ! Vốn định tối qua gọi điện thoại cho anh, nhưng sợ anh ngủ rồi nên không gọi".

Tôi kéo ghế rồi ngồi xuống, nói : "Trường Hà, không phải cậu không biết là hôm nay tôi phải đến khảo sát tại thôn Thanh Tuyền".

Trường Hà cười : "Chẳng phải chiều anh mới đi sao. Buổi sáng vẫn có thời gian mà !".

Tôi mắng : "Cậu sắp xếp công việc của tôi tốt quá nhỉ, Trường Hà, chi bằng để cô ấy phỏng vấn cậu chắc tốt hơn đấy".

"Ôi trời, thôi được rồi, Chủ tịch đại nhân à, em có thành ý như thế anh không nên từ chối chứ ! Chẳng qua em cũng chỉ sử dụng cách của cổ nhân, nhờ người giúp đỡ thôi mà. Em bảo rồi, nhất định phải phỏng vấn anh", chất giọng ấm áp nhu mì của một người con gái như mật rót vào tai, thì ra Nhu Phong giật điện thoại từ tay Trường Hà.

Tôi nói : "Nhu Phong à, nghe em nói kìa. Đúng là hôm nay anh có việc bận ! Trường Hà biết mà".

"Vậy thì ngày mai, nếu mai anh vẫn không rảnh, thế để đến ngày kia, anh nói thời gian đi, em sẽ đợi!", Nhu Phong vẫn kiên quyết không buông tha.

Thấy lời lẽ sắc sảo, nhất định phải phỏng vấn tôi bằng được, tôi nghĩ một lát rồi nói : "Em kiên trì như thế, vậy thì bốn giờ chiều mai đi ! Nhưng chỉ nửa tiếng thôi. Em xem có được không?".

Chất giọng vui vẻ của Nhu Phong vang lên trong điện thoại : "Lời đã nói ra không được thay đổi".

Tôi nói : "ừ, anh không muốn làm lỡ chuyện của em".

Nhu Phong cười : "Chủ tịch đại nhân không cần khách khí như thế! Em không có chuyện gì cả, em được nghỉ bốn ngày, nên lúc nào cũng có thể được, chỉ đợi anh có thời gian thôi ! Vậy nhé, anh đã đồng ý, tối nay em có thể ngủ ngon giấc rồi, anh nói chuyện với anh rể em nhé".

Tôi đang định nói tiếp, điện thoại đã được chuyển đến tay Trường Hà, cậu ta nói : "Nam Bính à, tôi không có việc gì đâu, nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay cũng khá bận đấy", giọng của cậu ta nhẹ nhàng như nhìn thấu tất cả mọi thứ.

Cúp điện thoại, tôi thở một hơi thật dài, Nhu Phong thật kiên trì, nếu chưa đạt được mục đích thì nhất định.. không từ bỏ, về phương diện này tôi cũng nên học hỏi cô ấy nhiều.

Quay lại nhìn thì thấy chiếc chăn trên giường đã bị lật tung khi tôi vội dậy nghe điện thoại, tôi cười cười, nếu biết là điện thoại của Trường Hà thì cũng không cần vội vàng như thế tất cả là do tiếng chuông điện thoại đêm qua gây phiền phức.

Về công việc, tôi bắt đầu ép mình vào khuôn khổ, biến mình thành một con lắc đồng hồ, chạy liên tục không dừng lại giây nào. Chỉ có cuốn mình vào vòng xoáy công việc, tôi mới có thể quên đi cơn ác mộng đêm qua. Tôi cũng không biết rốt cuộc nó là thật hay ảo, chỉ có điều tôi vẫn tin đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Trường Hà đặt bản vẽ trên bàn, cuộc họp buổi sáng thảo luận về kế hoạch phát triển thôn Thanh Phong, Trường Hà tình nguyện xin phụ trách, trong vòng một tuần sẽ thảo ra kế hoạch, còn bây giờ mọi người bắt đầu lên kế hoạch cụ thể.

Thôn Thanh Phong là thôn nhỏ ở phía Nam xã Tú Phong, quay mặt về xã Tú Lâm và tiếp giáp thôn Viễn Vọng, hiện nay chỉ còn thôn Thanh Bình và thôn Viễn Vọng là chưa được đầu tư xây dựng mở rộng. Ngoài thu nhập bình quân của bốn thôn đều tăng thì việc triển khai công tác thuế khóa cũng được tiến hành thuận lợi, tỏ nụ cười rạng rõ của Lưu Dung Thành có thể hiểu được phần nào. Tuy thôn Thanh Tuyền đang trong quá trình xây dựng, mở rộng, công tác tuyên truyền cũng sớm đã được triển khai nên Trương Viễn Dương đã đi xuống thôn.

Mới bắt đầu giờ làm buổi chiều, tôi đã giao việc cho Trường Hà và Tiểu Diệp, rồi đi đến thôn Thanh Tuyền.

Trời quang mây tạnh, tôi dắt xe từ trong lán ra. Sau vụ việc lần trước, tôi cũng ít đi xe ra ngoài nhưng thôn Thanh Tuyền ở cách khá xa ủy ban, vả lại tôi muốn một mình đi khảo sát, nên ngoài xe máy ra thì cũng chẳng còn phương tiện nào khả thi hơn. Hơn nữa, tôi cũng không thể vì việc nhỏ mà bỏ chuyện lớn được, chỉ do không may gặp tai nạn mà từ đó về sau không đi xe máy nữa là không được.

Từ xa đã nhìn thấy thôn Thanh Tuyền, phong cảnh thanh u tĩnh lặng, mặc dù ở đây thông tin không được phát triển lắm nhưng không khí trong lành, hương hoa tỏa ngát chim hót líu lo, giống như tiên cảnh chốn nhân gian.

Thôn Thanh Phong đẹp tự nhiên, cây cối um tùm, địa thế cũng tương đối cao. Ngẩng đầu lên có thể thấy những đám mây trang trôi bồng bênh như dải lụa trên bầu trời cao xanh ngắt. Đẹp giản dị, hài hòa như trong bức hành thủy mặc của cố nhân. Tiết trời cuối thu, ánh mặt trời không còn gay gắt như giữa hè đổ lửa, từng dải nắng như những sợi tơ vàng xuyên qua tán lá sum suê rãi bóng loang lổ trên mặt đất. Lá vàng khẽ rơi như đan lồng vào bóng nắng dưới tán cây tạo nên một bức tranh hoàn mỹ, chắc hẳn họa sĩ của tự nhiên đã rất dụng công tạo nên sắc màu rạng rỡ cho bức tranh này, vì thế nét bút rõ ràng thanh mảnh, vô cùng tinh tế mà sâu sắc.

Hít một hơi thật sâu tận hưởng cảm giác tâm hồn thư thái hiếm có này, với cảnh đẹp tự nhiên như thế mọi suy nghĩ phàm tục cơ hồ như biến mất chỉ còn lại cảm giác thư thái, thanh thoát tuyệt vời.

Con đường trải nhựa chạy dài giữa thôn Thanh Tuyền, dưới ánh mặt trời tỏa chiếu nhựa dường như phát ra thứ ánh sáng rọi thẳng vào mắt. Nhìn con đường đang trải ra trước mắt, tôi thoáng sửng sốt.

Theo kế hoạch ban đầu con đường này là đường bê tông sẽ không thể nào như cảnh tượng trước mặt được.

Tiếng xe sửa đường và xe lu vang lên nặng nề, tôi giảm ga đi chậm lại, trong đầu nghĩ đến tình huống lúc sữa đường.

Một tấm bảng lớn đặt giữa đường, trên đó là dòng chữ đỏ chói : "Công trường thi công, các phương tiện xin hãy đi đường vòng". Tôi thoáng do dự một chút rồi dừng xe, dựng vào bên đường sau đó đi thẳng đến nơi đang thi công.

Từng chiếc xe chở đầy đá, nhựa đường đang chạy đến, cách một khoảng không xa thì dừng lại, đá được đổ xuống giữa đường, mấy công nhân lại vội vàng chạy về phía đó dùng cuốc, xẻng tải đống đó cho phẳng đều lên đường, mồ hôi đổ xuống như mưa đẫm ướt cả áo. Dù đã cuối thu nhưng khi đứng ở đây không hề có chút cảm giác se lạnh nào. Cảnh tượng giống như chảo lửa bốc ngùn ngụt, khiến tâm trạng con người cũng phấn chấn lên chút ít. Nhựa đường được trải rất dày, Trường Hà từng nói : Khi làm đường thì chất lượng của mặt đường sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tuổi thọ của đoạn đường đó, cậu ấy đã tính toán rất nghiêm túc về việc xây dựng đoạn dường này, nên đường sẽ sâu hơn một chút, xe lu lăn đường cũng được chạy đi chạy lại nhiều lần, mặt đường trải nhựa đầy đặn được làm phẳng hơn, bảo đảm tuổi thọ sẽ lâu dài.

Nhìn tình hình thi công thế này, tôi chợt nghĩ, dù không thể có tuổi thọ dài như đường bê tông nhưng có lẽ cũng chẳng kém bao nhiêu.

Nếu như vậy, đúng là Trường Hà đại tiết kiệm được một khoản tiến lớn, mang lại lợi ích rất lớn cho xã Tú Phong rồi. Môi khẽ nhếch nở nụ cười tươi rói, trong lòng tôi cũng khâm phục Trường Hà thêm mấy phần.

Tôi tiếp tục đi về phía trước, đoạn đường vốn đã có nền đất được lèn rất chắc, lại thêm được bánh xe lu to tròn nặng trịch lăn qua lăn lại mấy lần, đường sau khi được xe lên nhẵn bóng và bằng phẳng, dưới ánh mặt trời tỏa ra luồng sáng bóng láng rực rỡ. Đường như thế này tôi có gì phải lo lắng nữa đây? Tôi bước chầm chậm trở lại, đúng lúc lại có một chiếc xe tải chở đá nữa đến, nhìn thấy đám công nhân mồ hôi nhỏ xuống như mưa, gân xanh nổi rõ mồn một, ánh mặt trời chiếu lên trán bóng nhẫy. Mồ hôi như mưa dội xuống mặt đường. Bóng họ đổ dài dưới ánh mặt trời, thấy cảnh tượng làm đường như thế lòng tôi cũng có chút xao động.

Do đường giao thông của thôn Thanh Tuyền vẫn còn nhiều khó khăn, lại thêm đất đai cằn cỗi, tài nguyên nghèo nàn nên lúc nào cũng trong tình trạng đói kém, thu nhập bình quân đầu người chẳng thể tăng lên được. Sau nữa thăng tiến hành mở rộng xây dựng, thôn Thanh Tuyền đã mang một diện mạo khác, không còn là cảnh xơ xác nữa. Đất núi đá nên không thể trồng các loại cây lương thực, mà chỉ trồng cây thuốc như hoàng khương, nhưng cũng chẳng thể mang lại lợi nhuận cho vùng sơn thủy hữu tình này được. Có điều phong cảnh ở đó có thể khiến du khách như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh giữa phàm trần.

Tôi tin thu nhập bình quân của thôn Thanh Tuyền nhất định sẽ tăng lên. Đợi sau khi mở rộng xây dựng thôn Thanh Thúy và thôn Viễn Vọng thì kinh tế của xã Tú Phong chắc chắn sẽ có bước nhảy vọt lớn. Dần dần sẽ vượt qua các xã xung quanh, dù vẫn còn cách khá xa mức hiện đại hóa nông thôn, nhưng thấy mọi việc diễn ra suôn sẻ cũng là chuyện đáng vui mừng rồi.

Nghĩ đến đây, lòng tôi chợt xúc động, ý cười tràn ngập trên mặt. Tiếng cười lúc nửa đêm trong điện thoại kia sớm đã bị tôi quên lãng.

Mục lục
Ngày đăng: 30/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục