Gửi bài:

Vì anh sẽ là chồng và em sẽ là vợ

Anh thường dặn dò mỗi khi đi làm về trễ rằng đừng chờ anh, thế nhưng việc chờ đợi đối với em dường như chẳng còn là nghĩa vụ, trách nhiệm, hay hơn nữa là một hành động lặp lại nhiều lần trở thành thói quen. Anh biết không, đôi khi em đã cố găng ngủ thật sâu, thật ngon nhưng vẫn giật mình thức giấc để kiểm tra điện thoại xem anh đã về hay chưa, không chỉ đôi mắt em chờ đợi mà dường như trong khi ngủ, em vẫn chờ đợi anh...

***

Chàng trai của em ạ, là vì em cảm thấy mình đã yêu, sau tất cả, em biết mình thuộc về anh, đôi khi chấp nhận lệ thuộc vào tình cảm dù biết trước cuộc sống không như mong đợi, đôi khi em thấy mình yếu mềm và chỉ muốn ngủ vùi trong mật ngọt, dù có chết dần đi thì em chẳng mảy may một lần thử rút chân ra khỏi tình yêu ấy.

vi-anh-se-la-chong-va-em-se-la-vo

Em biết, trong xã hội hiện đại này làm gì có một túp lều tranh hai quả tim vàng nữa, em cũng biết rằng nếu mình quyết định nắm tay nhau đi đến hết đời, chúng ta sẽ trải qua những bão giông nào, khó khăn ra sao. Đã nhiều lần, rất nhiều lần em tự lừa dối mình, bỏ mặc anh để khỏi phải lo lắng về tương lai mịt mù phía trước, ấy mà em lại không thể làm được khi thấy nụ cười của anh, những cố gắng, nhẫn nhục của anh khi em trái tính trái nết,hờn dỗi, nhõng nhẽo, làm mọi thứ để anh tránh xa em.

Em vẫn thường mơ ước cuộc sống giản dị như bao người con gái khác, một lần được mặc váy cưới lộng lẫy cùng anh nắm tay bước vào lễ đường trước mọi lời chúc phúc của mọi người, rồi cuộc sống bình thản không cần nhà lầu, xe hơi hoa lệ. Em chỉ muốn một mái ấm, một ngôi nhà nhỏ, nơi đó có cửa sổ để tối tối chúng mình bên nhau nằm đọc sách, nuôi một con mèo thật ú tròn để cùng em chờ anh về bên mâm cơm tối thôi, rồi thì sẽ có em bé này, cứ một tuần, vài ngày mình lại về quây quần với nội, ngoại, con sẽ lớn, em sẽ dạy cho con thật nhiều điều. Đơn giản ấy vậy mà em lại lo sợ, em buồn vì cuộc sống của mình không được bằng phẳng như người ta, em lại buồn vì hoa hồng thì ít mà gai thì quá nhiều. Cứ như thế, trong lòng em lại có những chông chênh không bao giờ có thể thoát khỏi, về anh, về tương lai.

Anh biết không, bâng khuâng nhất là khi em cảm thấy được hơi thở của bình yên, của gia đình khi bên anh. Em thèm muốn đến ngộp thở, đó là những ngày quạnh vắng, em bỗng chỉ muốn ở nhà một mình chờ đợi anh về với tư cách là một người vợ, chứ không là người yêu, em sẽ nấu cho anh ấm nước nóng để anh tắm sau những giờ mệt mỏi, vất vả làm lụng, mặc dù nấu ăn không ngon nhưng em sẽ ráng cố gắng hết sức để cho anh một bát cơm dẻo ngọt, bên anh, em cảm thấy rất an toàn, chả phải lo lắng, hoài nghi sẽ có người nào đó cướp mất anh khỏi cuộc sống của em, chả phải hoài công suy nghĩ nhiều, với em, niềm tin dành cho anh là tuyệt đối.

Là khi em cảm thấy anh là quan trọng nhất, cũng giống như người phụ nữ luôn coi gia đình mình là tất cả, mọi cuộc vui đốii với em bỗng dưng nhạt toẹt như ly cafe sữa bị những viên đá "thời gian" lạnh ngắt làm loãng đi, mất cả hương vị sánh mịn ngọt ngào của nó, em có thể bỏ qua mọi thứ chỉ để chờ đợi anh về, chẳng cần trò chuyện, miễn anh an toàn về đến nhà là được. Yêu nhau đâu nhất thiết ngày ngày phải trò chuyện cùng nhau.

Là khi em thấy bàn tay anh phồng rộp cả lên do phải ngồi cưa gỗ, chạy hàng cho kịp, rồi phải tranh thủ vác balo đi học mệt mỏi cả ngày, mắt lừ đừ vì thiếu ngủ, em hiểu ra, cho dù anh có cứng rắn và mạnh mẽ như thế nào đi nữa thì khi mệt mỏi, anh vẫn luôn cần có một bàn tay để nắm lấy, vẫn luôn mong ở đâu đó, sẽ có một người chờ đợi mình bằng tất cả yêu thương. Dù không nồng nhiệt, nhưng nó vẫn luôn ấm áp, dù yếu ớt nhưng sẽ chẳng bao giờ chợt tắt dù có bị dội bao nhiêu gáo nước lạnh đi nữa, và dù có giận anh, dù có đau lòng hay tổn thương cách mấy, dù có thiếp đi, mắt có nhắm từ lúc nào nhưng trong tiềm thức, em vẫn luôn chờ đợi anh...

Cuộc sống của em có thể sẽ thoải mái hơn khi em rời bỏ anh, nhưng đó sẽ chẳng bao giờ trọn vẹn khi anh không phải là người cùng em tạo dựng nên điều đó.

Thế nên, anh đừng bảo em ngốc khi mãi thức chờ anh nữa!

Là vì đó là điều duy nhất em có thể làm để tiếp thêm động lực cho anh sau những ngày mệt mỏi.

Là vì anh sẽ là chồng, em sẽ là vợ, và sau này chúng ta sẽ là gia đình. Nắm tay em thật chặt, anh nhé!

 

Ngày đăng: 18/08/2016
Người đăng: Tú Quỳnh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Remote life
 

Giá như cuộc sống là một chiếc điều khiển từ xa....

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage