Gửi bài:

Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?

Có một câu nói thế này, "Em tưởng rằng mình có thể bên anh cả đời, không ngờ rằng...cả đời của anh lại không phải cả đời của em".

***

Thực ra không phải là cần quá xem trọng tình yêu, yêu một cách mù quáng, thật sự không nên. Nhưng thử ngẫm nghĩ lại, cuộc đời chúng ta đều sẽ gặp rất nhiều người rồi sau đó chia xa. Nó như một vòng luẩn quẩn buồn chán đến tuyệt vọng. Có đôi khi muốn ước chẳng gặp thêm ai nữa để chẳng phải chia xa. Đến một thời điểm nhất định nào đó trong cuộc đời, khi bạn 30 tuổi, có thể là thế, bạn sẽ chẳng nhớ nổi những lời thề ước bạn dành cho mối tình đầu năm mười mấy tuổi ấy. Càng ngày bạn sẽ càng nhận ra dù bạn có gào khóc thảm thiết đến khản cả giọng, nhòe cả mắt thì người cần đi mãi mãi chẳng bao giờ có thể ở lại, một giây cũng không.

chung-ta-se-gap-lai-nhau-chu

Chúng ta vốn định sẵn sẽ nhìn rõ tình cảm sau mỗi lần chia xa, coi chuyện tình cảm chỉ như hư không hững hờ. Ấy thế mà liệu bao người làm được, hoặc là chẳng có ai. Có khi nào trong một giây phút ngừng lại, bạn bật khóc, con người ấy đã từng vô cùng thân thiết gần gũi với bạn, từng vì bạn có thể làm bất cứ điều gì điên rồ nhất. Ngay bây giờ đến ánh mắt nhìn nhau cũng ngượng ngùng khó khăn. Bạn chẳng thể ôm chặt, nắm tay hay cùng anh ta đi dạo trên phố. Hóa ra, ngày đẹp trời hôm ấy lại là ngày cuối cùng hai người sánh bước bên nhau, lần cuối mỉm cười với nhau, vì nhau mà hạnh phúc. Một nụ hôn cuối, ngỡ bình thường quen thuộc lại trở thành chút tình cảm cuối trao nhau.

Thế giới này chẳng lớn, nếu có duyên giữa dòng người hối hả sẽ lại bắt gặp ánh mắt nhau. Thế giới cũng rất lớn, chỉ nói một câu tạm biệt mà mãi chẳng còn thấy nhau. "Tại sao yêu nhau đến thế, tưởng rằng mãi chung một con đường cuối cùng vẫn cứ chia lìa?" Câu hỏi này biết trả lời thế nào cho trọn. Tình yêu có thực sự vĩ đại, quan trọng đến mức đó không? Chẳng một ai biết, chẳng một ai trả lời được. Bạn và người ấy chia xa có khi chỉ vì một lí do nhỏ nhặt. Bạn từng nói sẽ yêu anh ấy cả đời, rồi vài năm sau bạn sẽ lặp lại câu nói đó với một người khác. "Nó thần thánh nhưng không hoang đường, nó mạnh mẽ nhưng cũng yếu mềm." Những nỗi đau khi yêu ấy trước giờ không phải bản chất của tình yêu, hoặc có lẽ do trước giờ bạn đã quá phóng đại sự hoàn hảo ngọt ngào của tình yêu.

Nói thì dễ làm được đâu có đơn giản. Liệu có mấy ai có thể dõng dạc tuyên bố làm được cái việc đã nhấc lên ắt sẽ buông bỏ được. Nhưng nghĩ lại, có thực sự bạn nặng tình đến thế. Anh ta bỏ bạn đi rồi, bạn vẫn sống ngày này qua ngày khác. Bạn sẽ đau lòng bao lâu, bạn thực sự nhung nhớ những gì? Bạn nhớ anh ta hay nhớ những thói quen cũ kĩ? Dần dần bạn cũng lãng quên đi mọi thứ. Tất cả gói ghém trong một miền kí ức sâu thẳm mà có khi chẳng bao giờ được mở ra nữa. Đời người mà, đâu có thiếu những điều ngoài ý muốn nếu không muốn nói là có quá nhiều.

Con người ai cũng giống nhau cả, thất tình rồi đều đau lòng rầu rĩ. Chẳng phải khi yêu đều hết lòng đến thế, mà lúc từ biệt cũng chỉ biết chào nhau rồi quay đi đó sao? Bạn cũng sẽ nhận ra người mà ngày ấy nói sẽ mãi bên cạnh bạn, sẽ không thể sống thiếu bạn, giờ anh ta không phải đang rất hạnh phúc bên cạnh người khác đó sao? Còn người khóc lóc thảm thiết, đau đớn níu kéo - chính là bạn, không phải cũng đang rất ổn đó sao? Coi trọng tình cảm, nó có thể khiến hai người sống chết vì nhau, nhưng coi trọng quá, nó sẽ khiến bạn đau lòng.

Thế mới nói, đã trót yêu rồi thì hết lòng mà yêu, yêu cho trọn vẹn từng giây từng phút bên nhau. Hết duyên hết tình đành từ biệt nhau thôi.

"Chia tay em, anh vẫn sống tốt chứ?!"

Ngày đăng: 03/01/2018
Người đăng: Ánh Ngọc
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Love and to be loved
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage