Gửi bài:

Nếu em thích nhớ, thì cứ nhớ thôi

Tôi có một cô em gái nhỏ. Cô ấy thích một người, nhưng vì tự trọng và một số lý do khác của con gái tôi không thể nào hiểu được, cô ta không nói cho cậu ấy rõ tình cảm của mình.

***

Thật ra tôi thấy như thế là hành động không khôn ngoan, nhất là với những người "ăn ngay nói thẳng" như tôi, thích một người mà cứ để trong lòng thì thà thích chính bản thân mình. Vì căn bản, dù người ta không có ý định thích mình, thì việc được một người khác thích cũng là một tự hào - bất cứ ai biết sự hiện hữu của thứ tình cảm như thế dành cho mình cũng sẽ vui lòng, rất vui lòng, nhất là ở thế giới này đã có quá nhiều chuyện đau lòng hiện hữu.

nho

Để giờ đây cô em gái ấy và chàng trai trong mộng của cô đang ở hai đầu thế giới, nơi hò hẹn duy nhất có lẽ chỉ có thể trong suy nghĩ. Cô ấy ngày nào cũng nói rằng cô ấy nhớ anh ta nhiều quá!

Cô ấy chờ đợi chàng trai ấy online mỗi ngày, cô ấy chờ chàng trai ấy vào nói chuyện với mình trước, cô ấy chờ đợi thứ tình cảm được hồi đáp dù cô ấy chưa bao giờ mở lòng.

Cô ấy hỏi tôi phải làm như thế nào với nổi nhớ của mình.

Tôi nói với cô ấy: Nếu em thích nhớ, thì cứ nhớ thôi.

Chẳng những vậy em còn phải nhớ nhiều hơn trước, yêu anh ấy nhiều hơn trước, khao khát anh ta gấp ngàn lần khi anh ấy trước mặt. Mỗi khi nhớ đến anh ta, em hãy nhớ đến lần đầu gặp mặt của hai người, những kỹ niệm tươi đẹp nhất đã trãi qua cùng nhau, những câu nói ấm áp nhất em nghe được từ anh ấy, hãy nhớ đến nhịp tim của anh ta, nụ cười của anh ta, nhớ đến ánh mắt, cử chỉ, giọng nói,... Khi em nhớ anh ta, hãy đừng làm gì cả, mà hãy ngồi nhớ đến hết mọi thứ, nhớ từng thứ nhỏ nhặt nhất, to lớn nhất, chi tiết nhất, càng nhiều càng tốt!

Em hãy nhớ đến khi nỗi nhớ về anh ấy trở thành một phần của cuộc sống em, nhớ anh ấy giống như một thói quen và những hình ảnh về anh ấy rồi sẽ giống như kỹ niệm. Để nỗi nhớ từ đớn đau trở thành thân thuộc, và giống như những cuộc tình em đã trãi qua, như cách người ta đối xử với chính em, những gì thân thuộc sẽ dần trở thành điều bình thường trong cuộc sống.

Và em có thấy ai còn nhớ những điều bình thường bên cạnh chúng ta, không em?

Ngày đăng: 15/09/2012
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Stevejobs nói về cuộc sống
 

Không ai muốn chết cả. Ngay cả những người muốn lên thiên đường cũng không muốn chết để được ở đó.

Cái chết là đích đến mà tất cả chúng ta đều phải trải qua. Chưa ai thoát được nó. Nhưng tự cái chết nó là như thế, bởi cái chết đơn giản là phát minh tuyệt vời nhất của 'Sự sống'. Nó là chất xúc tác thay đổi cuộc sống. Nó loại bỏ người già để tạo đường cho lớp trẻ. Bây giờ bạn có thể còn trẻ, nhưng ngày nào đó không lâu, tự bạn sẽ trở thành người già và bị loại bỏ.

Thật tiếc khi phải nói ra điều trớ trêu đó nhưng đó là sự thật".

Steve Jobs - Đại học Stanford, tháng 6 năm 2005

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage