Gửi bài:

Ngày không có tội, phải không anh?

Nắng ghê lắm. Nên lúc giông cũng sẽ dữ dội hơn bình thường.

***

Em ngồi chong mắt chờ cơn mưa đầu tiên của mùa hạ. Để được làm điều ngớ ngẩn nhất đầu tiên. Là nắm tay anh và bảo :" Anh ơi, hãy bỏ chạy cùng em!".

Em cứ như thế. Nhiều lần trong mùa. Muốn nắm tay anh và bảo "hãy bỏ chay cùng em!". Bởi em biết. Anh. Em. Chúng ta. Không thể nào bỏ chạy được đến bất cứ nơi đâu. Ngay cả khi đã nắm được tay nhau đến trạm xe lửa đầu tiên. Cũng sẽ không ai đủ can đảm đặt chân lên chuyến tàu sớm nhất. Chỉ có mùa xen giữa chúng ta.

ngay-khong-co-toi

Vào những ngày cuối cùng của Mùa xuân. Em muốn được cuộn tròn trong lòng anh trên ngọn đồi cao nhất của thành phố. Em sẽ nắm chặt tay anh. Để hi vọng bé xíu duy nhất về những cuộc trốn chạy cũng ko thể nào lọt qua được nổi kẽ tay mình mà rơi mất. Em muốn được ngủ vùi. Và nhớ. "Uhm. Cái người đó. Đã từng nhìn mình và mỉm cười như vậy".

Những chuyện lẩn thẩn. Hay mất mát. Của chúng ta. Anh hãy đặt tên cho chúng. Để một sáng mai thức dậy. Khi em không còn đứng ở góc phố ấy đợi anh. Anh vẫn còn nhớ được. "Uhm. Người con gái ấy. Đã từng để lại một mùi hương như thế trên mình." Nhé anh!

- Tôi đồng ý, khi viết tôi là một người phụ nữ lãng mạn đến mức đáng thương-

Phan Ý Yên

Ngày đăng: 22/09/2012
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Người trộm bóng
 

Bố mẹ chúng ta luôn già đi đến một độ tuổi nhất định, lúc đó hình ảnh của họ đã khắc sâu trong tâm trí chúng ta. Chỉ cần nhắm mắt lại và nghĩ về họ, ta lại nhìn thấy họ như mãi mãi họ vẫn thế, như thể tình yêu của ta dành cho bố mẹ có quyền năng làm cho thời gian ngưng lại

Người trộm bóng - Marc Levy

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage