Gửi bài:

Tổ ấm

Hùng đút lá thư vào miệng và nhai ngấu nghiến như thể hắn đang nhai những uất ức đang trào lên trong lòng. Nước mắt hắn trào ra đầm đìa trên khuôn mặt vàng vọt. Hắn luống cuống bới chiếc hộp đựng quần áo cũ. Tấm ảnh nằm gọn trong cái áo đã mốc trắng ở dưới đáy hộp. Tấm ảnh chỉ còn lại những đường nét lờ nhờ khuôn mặt của một bé gái khá bầu bĩnh. Chỉ còn lại nụ cười tươi tắn của con. Phần còn đã chuyển thành một màu trắng ác nghiệt.

***

Chiều. Không gian đặc quánh, ngột ngạt và oi bức. Hùng dừng lại sau cánh cổng vừa được đóng lại của trại giam M. Hùng đi như chạy về phía thị trấn A. Cái cảm giác được tự do quả thực vô cùng hạnh phúc. Đã gần năm năm nay hắn chưa được gặp vợ con. Những bức thư mà hắn gửi về cho vợ cũng biệt vô âm tín. Nó làm cho Hùng có cảm giác bất an. Suốt thời gian nằm trong trại giam, chưa bao giờ câu hỏi tại sao vợ không đến thăm nuôi hắn cứ ám ảnh hắn. Và chỉ còn ít giờ nữa thôi, Hùng sẽ được gặp vợ. Hạnh phúc! Nhưng chắc hắn sẽ làm ra vẻ giận dỗi, trách mọc vợ không đưa con đến thăm hắn. Và, chắc chắn hắn sẽ nhận được nhừng lời giải thích mùi mẫn nhất.

Trại giam M cách thị trấn A gần chục cây số. Cái nắng Tây Nguyên đổ xuống con đường đỏ quạch màu đất bazan thiêu đốt làn da đen sạm của Hùng. Mặc kệ! Hùng vừa đi vừa chạy. Hắn muốn thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Hơn hết, hắn mong được gặp vợ, được gặp cô con gái bé bỏng mà hắn chưa bao giờ được gặp.

Trời bắt đầu tối thì Hùng đến được thị trấn. Hắn hỏi dò mấy người bán hàng ven đường về chuyến xe về thành phố Buôn Mê Thuật. Thị Trấn A cách thành phố khoảng hai giờ ô tô. Nếu may mắn, chỉ hai tiếng nữa thôi là hắn đã có mặt ở ngôi nhà mà hắn đã xa cách suốt năm năm qua.

Tổ ấm

Hùng may mắn lên được chuyến xe cuối cùng về thành phố Buôn Mê Thuật. Xe bắt đầu chuyển bánh. Những ngôi nhà xơ xác của cái thị trấn xóm núi nghèo khó trôi đi vun vút bên cửa kính xe. Hùng thấy hồi hộp không tả nổi. Bất giác, hắn có cảm giác như lần đầu đi đến nhà vợ để xin phép được cưới hỏi. Nhưng cái nỗi hồi hộp lần này có phần khác. Hắn không biết đứa con gái của hắn giống hăn hay giống mẹ. Có lẽ, nó sẽ có khuôn mặt xinh đẹp, nước da trắng ngần của Xuân và đôi mắt sáng của Hùng. Chắc chắn là thế. Điều làm Hùng khổ tâm nhất là hắn vẫn chưa biết được tên của con gái.

Hùng mân mê con gấu bông cũ kỹ hắn mua được ven đường. Nếu là năm năm trước, có lẽ anh sẽ không bao giờ để mắt tới nó. Nhưng giờ đây, đó là món quà duy nhất anh có thể mua được cho con.

Thương con bao nhiêu, Hùng lại thương vợ và giận mình bấy nhiêu. Xuân đã vì hắn mà từ bỏ cuộc sống tuy không khá giả nhưng bình yên ở Bắc Giang để vào Lâm Đồng lập nghiệp. Ngày hắn bán ngôi nhà để lấy tiền đi vào Tây Nguyên, Xuân đã khóc cả tuần liền. Từ ngày vào đây, Xuân sống như một cái bóng. Cô ít nói hẳn. Suốt ngày lầm lũi như cái bóng.

Lúc đầu, số tiền ít ỏi bán đất ở quê mang vào chỉ đủ vợ chồng Hùng mua được một thửa đất nhỏ và một căn nhà tạm ở ngoại ô thị xã Buôn Mê Thuật. Hàng ngày,  Xuân đi khắp nơi làm rẫy thuê còn Hùng mở một quán sửa xe đạp, xe máy. Cả hai làm tối mắt tối mũi mà vẫn không đủ ăn, đủ tiêu. Đêm nào Xuân cũng khó. Những vất vả, cơ cực của cuộc sống mới như đánh gục cô.

Hùng thương vợ và ân hận vô cùng vì cái quyết định bồng bột, ngông cuồng và thiếu thực tế của mình. Nhưng trở lại quê hương là điều không thể. Ngôi nhà mẹ hắn cho hai vợ chồng ở riêng đã bán để lấy tiền đi. Nếu đã không về được, chỉ còn một cách duy nhất là kiếm thật nhiều tiền để cho vợ đỡ khổ.

Hùng mở sổ ghi đề. Ban đầu, hắn làm công cho người ta. Thấy được ăn, hắn quay sang làm đầu mối "ôm" đề để hưởng cả gốc lẫn ngọn. Tiền vào túi hắn như nước. Hắn không cho Xuân đi làm nữa. Xuân lặng lẽ làm theo lời chồng. Cô ở nhà cơm nước, giặt giũ và rửa xe kiếm thêm tiền. Chỉ sau hơn hai năm vào Buôn Mê Thuật, Hùng đã có một lưng vốn kha khá. Hắn bắt đầu xây nhà to và mở cả một xưởng sửa chữa xe máy, thuê năm công nhân làm việc. Tiền thu được từ xưởng không đủ trả công nhân. Hắn quay sang buôn bán xe. Xe của Hùng bán toàn là đồ ăn trộm ở các nơi đổ về. Hắn cho đúc lại số khung, số máy, làm đăng ký giả và bán ra thị trường.

Gần hai năm làm đầu mối tiêu thụ xe gian, Hùng đã có hàng tỷ đồng. Khi kinh tế đã bắt đầu khá giả, hai vợ chồng quyết định sinh con. Nhưng Hùng chưa kịp hưởng niềm vui làm bố. Xuân có thai tháng thứ 8 thì Hùng bị bắt.

Những ngày Hùng bị bắt, Xuân chạy đôn chạy đáo, lo lót khắp mọi chỗ. Có lẽ vì thế mà mức án của hắn mới không nặng như nhiều người tưởng. Năm năm tù là cái giá phải trả cho những việc làm gian dối.

Xuân đến thăm hắn sau hơn một năm ngồi tù. Hùng cảm thấy hụt hẫng vô cùng khi cô chỉ đến một mình mà không mang theo con gái đến thăm. Nhưng hắn không dám trách vợ. Thế cũng tốt. Ít ra, con gái hắn sẽ không có một gợn ký ức nào về cái nơi tù tội này. Nhìn thấy Hùng, Xuân khóc nức nở. Đôi mắt cô thâm quầng vì những đêm không ngủ. Hùng ôm chặt Xuân vào lòng

- Con lớn chưa em? Nó giống anh hay giống em?

- Nó giống anh lắm – Xuân thút thít khóc – suốt ngày con cứ kêu ba...ba

- Em đặt tên con là gì? Lúc bị bắt, anh không kịp nói với em, anh muốn đặt tên con là Trang – xống mũi Hùng cay cay – mà sao em không mang con lên thăm anh?

- Đường xa quá, con lại đang ốm. Với lại, lát em phải về ngay để giải quyết việc.

- Việc gì?

- Anh bị bắt, số xe bị thu hết chưa có tiền trả. Bọn thằng Giang nó đến đòi suốt ngày. Không có tiền, nó lấy hết cả ti vi, tủ lạnh. Cả cái xe em đi nó cũng lấy mất rồi. Một mình em không làm thế nào được.

- Bọn khốn nạn! – Hùng rít lên – ta đã không khai chúng nó ra thì thôi, bọn nó lại còn ăn bẩn cả của tao cơ à?

- Em đang tính, lên ngân hàng vay tiền trả cho bọn nó. Bác Liên bác ấy giúp nhưng phải có chữ ký của anh là giao toàn quyền sử dụng đất cho em thì em mới cầm ở ngân hàng được. Chứ anh ở trong này, người ta không cho vay!

Tổ ấm

Mặt Hùng đỏ nựng lên. Anh ôm chặt vợ vào lòng. Từ khi lấy anh, Xuân chưa được thảnh thơi lúc nào. Lúc vừa có tiền thì gặp tai họa

- Em vay rồi tiền đâu mà trả?

- Em lại đi làm. Cái xưởng nhà mình em cho thuê rồi. Cũng đủ cho hai mẹ con chi tiêu.

- Thôi, em cố gắng lên, vài năm nữa anh ra, anh sẽ bù đắp cho em tất cả.

- Thế anh ký vào giấy này đi. Em còn phải về ngay không con ở nhà lại đói sữa. Chắc giờ nó đã khóc khản cả tiếng rồi.

Hùng luống cuống cầm bút vội vàng ký. Hắn giục Xuân về ngay với con. Nhìn cái dáng gầy gò, xiêu vẹo trong nắng chiều bước ra khỏi phòng thăm nuôi, hắn bật khóc nức nở.

Đã bốn năm rồi kể từ cuộc gặp gỡ ấy Xuân không đến thăm Hùng. Điều ấy khiến Hùng lo lắng khôn nguôi. Không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với mẹ con cô ấy!

Chiếc xe khách dừng lại. Hùng tất tả chạy xuống xe. Phía xa, thành phố Buôn Mê Thuật rực rỡ ánh đèn. Hùng đứng lặng trước căn nhà ba tầng được sơn màu hồng lung linh trong ánh đèn trang trí. Khi hắn ở tù, Xuân đã thay đổi màu sơn rồi sao? Lại còn đèn trang trí. Hùng thoáng phật lòng nhưng có lẽ anh vui nhiều hơn. Ít ra như thế cũng có nghĩa vợ con anh vẫn có một cuộc sống dễ chịu.

- Xuân ơi, anh về rồi này! Mở cửa cho anh với!

Đáp lại tiếng gọi của Hùng là một chàng sủa của con cho lai to tướng. Giờ Xuân cũng nuôi cả cho nữa cơ à! Nhưng kể cũng phải, hai mẹ con thân gái một mình, cũng phải có thứ để phòng thân chứ.

- Xuân ơi! Mở cửa cho anh đi!

Có tiếng dép lê trên nền nhà. Nụ cười của Hùng tắt ngấm khi đứng trước cửa là một người phụ nữ không phải là Xuân.

- Anh tìm ai?

Người thiếu phụ trẻ, xinh đẹp, trang điểm khá lòe loẹt hé mở cảnh cửa sắt hỏi Hùng.

- Đâ...y có phải nhà cô Xuân không ạ?

- Anh tìm cô Xuân có việc gì?

- Tôi là chồng của cô ấy. Và đây là nhà tôi.

- Có phải anh tên Hùng không?

- Phải, phải rồi đấy! Vợ tôi đâu. – Hùng mừng rỡ khi cô gái biết anh. Có lẽ vợ anh vẫn đang ở đây

-          Anh chờ chút

Cô gái đóng sầm cửa lại. Hùng há hốc miệng vì ngạc nhiên và tức giận. Chả lẽ về nhà anh mà còn phải xin phép mới được vào hay sao.

Tiếng dép loẹt quẹt một cách mệt mỏi lại vang lên mỗi lúc một gần. Cô gái lúc nãy lại xuất hiện. Lần này, cô mở rộng cánh cửa sắt và đẩy ra một chiếc hộp giấy.

- Đây là quần áo và những vật dụng cá nhân của anh. Chị Xuân gửi lại cho anh. Trong này có cả những bức thư mà anh gửi về cho chị Xuân. Chưa ai xem cả đâu.

- Thế cô ấy đâu! – Hùng gào lên.

- Em không biết đâu! Cô ấy có để lại một bức thư cho anh. Em để cả trong ấy đấy!

- Nhưng đây là nhà tôi! – Hùng nói như khóc.

- Anh cũng đã đồng ý bán cho vợ chồng em rồi mà. Anh đã ký vào giấy đồng ý để chị Xuân bán đất nhà này cho vợ chồng em rồi mà. Anh không nhớ à?

Hùng đứng chết lặng giữ sân nhà. Hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Sao lại bán nhà. Vợ con của hắn đã đi đâu? Xuân bán nhà để làm gì?

- Thôi anh thông cảm nhé. Hôm nay chồng em không có nhà nên em không thể mời anh vào nhà được. Anh cứ xem thư của chị ấy đi. Chắc chị ấy sẽ cho anh biết chị ấy đang ở đâu đấy. Anh thông cảm nhé. Em không thể mời anh vào nhà được.

Người phụ nữ vội vàng đóng cửa lại. Có lẽ, khuôn mặt đầy ngạc nhiên xen lẫn tức giận của Hùng đã làm cô ta sợ. Hùng lê từng bước ra ngoài cổng. Ánh đèn đường vàng vọt rọi vào khuôn mặt khắc khổ, ướt đầm đìa của hắn. Hùng ôm chiếc hộp đứng quần áo của anh đặt xuống chân cột đèn. Hắn ngồi tựa lưng vào cột đèn và bắt đầu lục tìm bức thư của vợ.

Tay hắn run bần bật khi xé bì thư. Trong tờ giấy chữ đã nhòe nhoẹt kẹp bốn đồng tiền mệnh giá 500 ngàn. Hùng nhét vội tiền vào túi áo và đọc ngấu nghiến những chữ nghệch ngoạc và nhòe nhòe nhoẹt của vợ.

Tổ ấm

Anh Hùng!

Em ngàn lần xin lỗi anh. Mong anh hãy hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của em.

Hôm vào thăm anh, em quên chưa nói với anh tên con là Yến. Từ khi biết anh muốn đặt tên con là trang, em đã dùng cái tên ấy để gọi còn ở nhà. Sau này em hứa sẽ cho con biết mong muốn của anh.

Anh Hùng ơi! Vạn bất đắc dĩ em mới phải làm cái việc mà trời không dung, đất không tha này. Yến sinh ra đã yếu đuối. Con bệnh tật liên miên. Tiền thuốc thang không có. Nhiều hôm, em chỉ biết ngồi ôm con mà khóc vì đói và tủi phận. Con người ta thì sữa đường đầy đủ, con yến nhà mình chả có gì ngoài hớp chao loãng. Nhìn con mỗi ngày một héo hon mà em đứt từng khúc ruột. Vì ốm yếu nên con không chịu nghe ai, lúc nào cũng bám chặt lấy mẹ.

Bọn thằng Giang đã đẩy em vào bước đường cùng. Nó đến lấy sạch đồ đạc, tiền bạc còn lại trong nhà. Nó còn dở trò đồi bại với em không biết bao nhiêu lần. Nhưng em cũng đành ngậm đắng nuốt cay những mong nó để em yên ổn mà nuôi con. Ngày nào bọn đàn em của nó cũng đến đòi lấy nhà để trả tiền anh vay của nỏ. Việc làm ăn của anh em không biết đâu đến đâu nên cũng chả rõ anh có nợ nó không. Nhưng nó thì nhất định không để em yên. Tối nào nó cũng ném phân bò, phân trâu đầy nhà, đầy tường. Lúc nào em cũng sống trong lo sợ, thấp thỏm.

Cũng may, có anh ấy giúp đỡ mẹ con em mới sống được. Nhưng em cũng không thể ở đây nữa. Em không còn mặt mũi nào gặp anh. Em xin lỗi vì đã không đưa con đến thăm anh hôm ấy. Em cũng xin lỗi vì đã lừa anh để bán ngôi nhà.

Em ngàn lần xin lỗi anh. Vì cuộc sống, vì con em phải phụ bạc với anh. Em theo anh ấy về quê. Em gửi anh tấm ảnh chụp hôm sinh nhật một tuổi của con em gói trong cái áo rét màu đen ở dưới cái hộp này.. Anh giữ làm kỷ niệm nhé. Em đã bán nhà nhưng cũng chỉ gửi lại cho anh được hai triệu thôi. Anh hãy về quê nhé. Đừng ở đây và cũng đừng đi tìm mẹ con em. Bọn thằng Giang mà gặp thì chết! Mà, chả đâu sống tốt bằng quê mình đâu anh ạ!

Anh yên tâm, mẹ con em vẫn bình yên. Em hứa, một dịp nào đó sẽ đưa con về gặp lại anh.

Ngàn lần xin lỗi anh! Mong anh hãy hiểu và tha thứ cho em!

Hùng đút lá thư vào miệng và nhai ngấu nghiến như thể hắn đang nhai những uất ức đang trào lên trong lòng. Nước mắt hắn trào ra đầm đìa trên khuôn mặt vàng vọt. Hắn luống cuống bới chiếc hộp đựng quần áo cũ. Tấm ảnh nằm gọn trong cái áo đã mốc trắng ở dưới đáy hộp. Tấm ảnh chỉ còn lại những đường nét lờ nhờ khuôn mặt của một bé gái khá bầu bĩnh. Chỉ còn lại nụ cười tươi tắn của con. Phần còn đã chuyển thành một màu trắng ác nghiệt.

Hùng ôm tấm ảnh vào lòng mà nấc lên thành tiếng. Thế là hết. Đến cái hình ảnh cuối cùng của con hắn cũng không được nhìn trọn vẹn. Hùng nhìn chằm chằm vào tấm hình. Đôi môi tươi tắn đang cười toe toét còn sót lại trong tấm hình như thiêu đốt trái tim hắn. Hùng loạng choạng đứng dậy. Hắn đi như một gã say rượu về phía thành phố. Cái bóng xiêu vẹo của hắn đổ dài trên con đường đất đỏ kéo dài hut hút vào đêm tôi. Thứ duy nhất trên tay Hùng là tấm hình con gái. Hắn có ăn ở bạc ác hay vũ phu với vợ con đâu mà Xuân nỡ đối xử với hắn như vậy. Đành rằng hắn có tội với xã hội. Nhưng là một người chồng thì hắn không hề có lỗi, thậm chí còn quá chu toàn với vợ. Vậy mà, cô ấy nỡ bỏ rơi khi hắn gặp bước đường cùng sao? Giờ thì hắn mới hiểu vì sao trong suốt gần năm năm qua, không có một ai đến thăm hắn.

Hùng quay phắt lại. Hắn không thể buông xuôi dễ dàng như vậy được. Chắc chắn, hắn phải tìm bằng được Xuân để hỏi cho ra nhẽ. Để ném vào mặt người đàn bà bạc ác ấy những lời cay độc. Và nếu cần, cho con mụ đàn bà mất nết ấy một trận nhừ tử rồi muốn đến đâu thì đến.

Nhưng quan trọng hơn, phải tìm bằng được Xuân để anh có thể gặp con gái anh. Chắc giờ này nó đã lớn. Nhưng khốn nạn thay! Nó gọi một thằng đàn ông cướp vợ, cướp nhà của gia đình nó là bố. Thậm chí, nó còn không hề biết mặt thằng cha thực sự còn nó thế nào.

- Khốn nạn! Khốn nạn thật!

Hùng hét đến lạc cả giọng. Hắn quay lại ngôi nhà của mình và đạp cửa thật mạnh. Tiếng người đàn bà bên trong run rẩy:

- Ai đấy! Định phá nhà tôi à? Đi ngay không tôi báo công an giờ đấy nhé.

- Cô Xuân đâu. Gia đây ngay không biết tay tôi bây giờ! – Hùng rít qua kẽ răng

- Chị làm gì có ở đây nữa. Anh đi chỗ khác đi không em báo cảnh sát bây giờ?

- Không! Cô phải cho tôi vào nhà kiểm tra. Tôi phải chắc chắn là vợ tôi không còn ở đây nữa. Hay các người thông đồng với nhau cướp nhà của tôi? – Hùng gào lên

- Ai cướp gì của nhà anh? Chúng em mua bán đoàng hoàng, chuyển tên sổ đỏ rồi còn đâu nữa. Mà hôm nay chồng em không có nhà nên em không cho anh vào được. Anh đi chỗ khác đi.

- Khốn nạn! Đồ khốn nạn!

Hùng đấm mạnh vào cánh cửa nhà. Người đàn bà tội nghiệp sỡ hãi gọi điện báo công an. Hùng vội vã chạy thật nhanh về phía thành phố Buôn Mê Thuật. Giờ mà gặp công an thì chắc sẽ phải đi ngồi một thời gian. Hắn không muốn đánh mất tự do của mình.

Đêm đã về khuya. Gió hất tung những nắm đất ném thẳng vào mặt Hùng. Hắn khuỵu xuống đường. Mồ hôi ướt đầm chiếc áo trắng mới được các cán bộ trại giam tặng làm quà ngày tự do. Hắn nằm dài ra vỉa hè. Thế là hết! Vợ con, nhà cửa đã không còn gì. Bất giác, hắn thấy tiếc những ngày tháng ở trong tù. Ít ra, trong ấy hắn luôn có cảm giác có người đang chờ đợi hắn ra để đoàn tụ. Cảm giác ấy nuôi dưỡng cái khát vọng tự do trong lòng hắn. Nhưng tự do với hai bàn tay trắng và nỗi đau chưa được nhìn mặt con dù chỉ một lần duy nhất còn khủng khiếp hơn nhiều bị tù đầy.

Hắn đưa tấm ảnh đã hoen ố lên trước mặt. Nụ cười rạng rỡ còn sót lại khiến hắn ấm lòng. Hy vọng, con sẽ giữ được nụ cười ấy.

Tổ ấm

Hùng ôm tấm ảnh trước ngực khóc nức nở. Nước mắt chảy thành dòng xuống nền gạch lạnh ngắt. Thỉnh thoảng, hắn lại gào lên hai từ "khốn nạn". Người đi đường tò mò nhìn hắn như nhìn một kẻ tứ cố vô thân, đang điên loạn đi lang bạt kỳ hồ. Có lẽ họ nghĩ hắn điên thật. Mà hắn cũng chả khác người điên là mấy. Hết khóc, hắn lại cười lên sằng sặc. Hắn cười hắn đã quá ngây thơ, quá tin tưởng vào người vợ mất nết để rồi phải ăn quả đắng. Xuân bỏ đi ngay lúc hắn cần cô nhất. Ác là, cô ta không nỡ để cho hắn nhìn thấy mặt con dù chỉ một lần.

Phải tìm bằng được con vợ lăng loàn, phản bội ấy. Phải để cho nó nói rõ cái bộ mặt phản trắc, vô nhân tính của nó cho bàn dân thiên hạ biết. Hùng nắm chặt hai bàn tay. Nếu tìm được, hắn sẽ giành lấy đứa con và sẽ cho mụ đàn bà phụ bạc ấy một trận nên thân.

Nhưng tìm ở đâu bây giờ. Một gợn tung tích của cô ta hắn cũng không có. Người đàn ông đã cướp vợ con hắn là ai hắn cũng không hề biết. Sẽ đi đâu để tìm đây? Những ý nghĩ về sự trả thù cứ xô đẩy nhau trong đầu hắn.

Ánh nắng chói chang rọi thẳng vào mắt khiến Hùng giật mình tỉnh giấc. Dòng người vội vã xung quanh như không hề biết sự có mặt của hắn. Hùng ngồi nhỏm dậy. Hắn đã ngủ ngay trên vỉa hè suốt đêm qua. Chiếc áo sơ mi trắng đã chuyển màu đỏ lục, ướt sũng sương đêm. Cái lạnh ngấm vào người khiến hắn rùng mình. Vậy là đã hết một đêm không nhà. Tấm ảnh trên tay cũng đầm đìa nước. Hắn vội vàng đặt xuống phơi nắng và ngồi hàng giờ để ngắm nụ cười vô tư lự của con.

Hùng tìm đến nhà Giang. Trong mắt Hùng, Giang không phải là người xấu như vợ anh kể trong thư. Có thể, cô ta chỉ lấy cái cớ cho sự phản bội nhục nhã của mình mà thôi.

- Anh cũng dám vác mặt đến đây cơ à? – Giang nhếch mép cười, chào Hùng bằng giọng lạnh lùng xen lẫn sự hăm dọa.

- Anh mới ra hôm qua. Con vợ nó bán nhà bán cửa bỏ anh đi rồi. Chú phải giúp anh.

- Giúp cái con khỉ. Tiền anh thiếu nợ tôi, bao giờ anh trả được mà đòi giúp?

- Chú giúp anh, sau này anh làm ăn khấm khá, anh sẽ trả đủ cả vốn lẫn lãi.

- Ba mươi cái xe máy của tôi gần trăm triệu. Anh lấy gì ra mà trả. Giờ anh là thằng trắng tay rồi. Tôi có đần đâu mà gúp anh chứ.

- Chú nể tình anh với...

- Câm ngay – Giang quát lên – Đừng có dở cái giọng tình cảm này khác với tôi. Làm ăn thì phải có lợi mới làm. Giờ, tôi dây với anh để anh đưa tôi vào tù à. Anh liệu mà trả tiền cho tôi. Nếu không, thì đừng hòng sống ở đất này.

Hùng ngồi thụp xuống nền nhà. Hắn thấy cay cú và bất lực. Khi Giang mới chân ướt, chân ráo đến vùng này, chính Hùng là người đã đưa hắn vào nghề. Những gì Giang có được ngày hôm nay cũng có công không nhỏ của Hùng. Vậy mà... Hùng nhìn Giang như nhìn một người xa lạ.

- Anh không ngờ chú lại...

- Ngờ ngờ cái đm mày! Mày ăn của tao biết bao nhiều tiền rồi. Xe lấy về được mày bán hàng chục triệu, mày chỉ trả cho tao có một hai triệu. Thế mà còn kể công giúp đỡ à? Mày ăn xương ăn máu của anh em tao. Bây giờ mày bị quả báo thì ai người ta thương. Mày biến khỏi nhà tao ngay. Mười hôm nữa mày không mang tiền trả thì liệu cái mạng chó của mày đấy!

- Mày là thằng khốn nạn! Đồ ăn cháo đá bát!

Hùng lao đến, đấm túi bụi vào người, vào mặt Giang. Giang vớ vội chiếc ghế nhựa phang ngang lưng Hùng. Chiếc ghế vỡ tan. Hắn cũng lao vào đấm, đá Hùng. Mấy đồng tiền cùng tấm hình trong túi Hùng bị bật tung ra ngoài. Đúng lúc ấy, ba, bốn thằng đàn em của Giang chạy vào. Không cần biết đầu đuôi, chúng lao vào đấm, đá túi bụi khiến Hùng sa sầm mặt mày. Chúng chỉ dừng lại khi Hùng nằm bất động trên nền nhà.

Hai thằng đàn ông lực lưỡng xốc nách Hùng đứng dậy. Máu chảy từ đuôi mắt, trán và mũi đầm đìa trên khuôn mặt Hùng. Giang nhặt mấy đồng tiền và tấm hình của Hùng rơi dưới nền nhà lên nghoe ngẩy trước mặt hắn.

- Mày cũng có tiền à? Chắc là con vợ mày nó bố thí cho mày một ít chứ gì? Tiền này, mày phải bù sức lực cho anh em vừa phải ra tay đánh mày một trận. Còn tấm ảnh hỏng này, mày giữ làm gì?

Giang vừa nói vừa xé tấm ảnh ra làm đôi. Hùng đau đớn như chính mình đang bị xé ra làm nhiều mảnh.

- Thả nó ra! – Giang ra lệnh – Đây là tiền mời anh em đi ăn sáng. Cám ơn các chú đã hỗ trợ anh kịp thời. Các chú phải nhớ mặt thằng này! Từ giờ trở đi, cứ gặp hắn đâu là đánh đấy cho tao.

Hùng khuỵu xuống nền nhà. Hằn bò đến chỗ tấm hình vừa bị Giang xé làm đôi. May quá! Nụ cười vô tư của con hắn vẫn nguyên vẹn. Hắn đút vội nửa tấm hình vào túi rồi lê từng bước khó nhọc. Tiếng cười khả ố của bọn Giang cứ đuổi theo hắn.

- Nhớ là 10 ngày nữa phải trả tiền tao đấy! Không thì mày sẽ không có chỗ chôn thân đâu!

Tổ ấm

Hùng lê bước trở lại ngôi nhà của hắn. Cửa vẫn đóng im ỉm. Chiếc hộp quần áo mà hắn bỏ lại tối qua vẫn lăn lóc bên vệ đường. Hắn Uể oải ôm chiếc hộp giấy ra nhà vệ sinh công cộng để thay quần áo. Máu khô lại, bết thành từng dòng trên khuôn mặt đen sạm của hắn. Giờ không còn thời gian mà than thân trách phận nữa. Hắn phải làm lại cuộc đời. Bằng mọi cách làm lại cuộc đời để có thể đi tìm con.

Thay quần áo, tắm rửa xong, Hùng đi tìm một căn nhà trọ. Phải có chỗ ở mới có thể tính chuyện làm ăn được. Giờ phải quay lại với những mối hàng cũ mà hắn đã từng làm ăn trước khi bị bắt. Hi vọng không phải ai cũng bội bạc, mất dạy như thằng Giang.

Suốt cả ngày, Hùng đi lang thang khắp các dãy trọ nhưng đâu cũng lắc đầu từ chối. Chỗ thì không cho người độc thân thuê, chỗ thì phải trả tiền trước ba tháng mới được thuê. Mà hắn làm gì có đồng nào.

Hùng tìm đến những mối quen biết cũ. Nhưng tất cả đều e ngại khi nói đến chuỵên làm ăn. Chỗ thì không gặp. Chỗ thì từ chối thẳng thừng. Họ sợ công an vẫn đang theo dõi Hùng nên làm ăn với hắn sẽ là một mối nguy hiểm lớn.  Vài người bạn hợp tác làm ăn cũ vứt cho Hùng mấy trăm ngàn như bố thí cho kẻ ăn xin nơi đầu đường xó chợ. Hùng ném thẳng số tiền nhỏ mọn ấy vào mặt chúng rồi bỏ đi trong sự bất lực.

Trời bắt đầu tối. Hùng ngồi bệt xuống vỉa hè. Dòng người vội vã quay về nhà sau một ngày lao động mệt nhọc làm hắn chạnh lòng. Giờ hắn không còn chỗ nào để về. Không ngờ, cái ngày được tự do lại trở thành bi kịch đối với hắn. Mùi thịt nướng làm bụng hắn cồn cào. Đã hơn một ngày hắn chưa có cái gì vào bụng. Cơn đói ùa đến khiến tay chân hắn nhũn ra. Đôi bàn chân tê dại vì một ngày đi bộ đã không còn đủ sức để nhấc lên được nữa. Hắn ngơ ngác nhìn quanh và nhận ra mình đang ngồi trước cửa một quán phở.

- Thằng khủng kia, ra chỗ khác để người ta còn bán hàng chứ. Mày ám ở đấy thì ai còn dám vào quán của tao nữa! – tiếng ông chủ quán lanh lảnh như đàn bà.

Hùng ngơ ngác nhìn quanh.

- Mày chứ còn ai nữa mà nhìn. Đúng là khùng. Mày có biến không tao cho một trận nhừ tử giờ!?

Hùng mệt mỏi đứng dậy. Hắn thấy ân hận vì đã không cầm số tiền vừa được mấy thằng bạn hữu ngày xưa bố thí. Mặt hắn cúi gằm. Chợt Hùng bật cười thành tiếng. Hắn nhận ra bộ dạng không khác gì một gã điên của mình. Quần áo bê bết đất. Đôi giầy vải đã rách bươm sau một ngày cuốc bộ khắp các hang cùng ngõ hẻm. Hùng lại ngồi thụp xuống trước cửa một quán cơm. Mùi cơm, mùi hành, tỏi phi níu chân hắn. Cơn đói lấy đi của hắn tất cả sức lực. Hùng nằm dài ra đất. Tay chân bắt đầu có cảm giác tê dại. Cảm giác tê tê ấy lan dần đến khắp cơ thể. Khó thở. Cái đói khiến hắn không còn bất cứ một chút sức lực nào nữa.

- Nè! Dậy mà ăn rồi biến đi chỗ khác để người ta còn bán hàng chứ.

Tiếng nói vừa lạnh lùng, vừa ấm áp của một người đàn bà làm hắn giất mình. Bát cơm cùng những món ăn thừa của khách để lại đang ở ngay trước mắt hắn. Hùng nhìn người đàn bà to béo có khuôn mặt dữ dằn với vẻ đầy biết ơn rồi cầm vội bát cơm nhai ngấu nghiến. Đây là bữa cơm tự do đầu tiên sau năm năm ngồi tù. Vừa ăn, nước mắt hắn vừa chảy tạo thành một rãnh sâu hoắm trên khuôn mặt dính đầy bụi đường của hắn. Nhục! Đời hắn đa qua nhiều chông gai, nhiều khi không còn hạt gạo nào trong nhà nhưng hắn chưa bao giờ phải đi ăn xin nhục nhã như thế này. Miếng cơm tự do đầu tiên với hắn sao mà mặn chát những đắng cay, tủi nhục và cả nỗi hận thù người vợ phản phúc. Giá Xuân không bỏ hắn đi trong lúc thất cơ lỡ vận thì chắc hắn sẽ không phải chịu nhục nhã thế này!

Những suy nghĩ cơ cực ấy cứ tuôn chả cùng những miếng cơm lạnh ngắt, khô khốc.

Hắn đưa lại chiếc bát sạch trơn cho người đàn bà to béo bằng cả hai tay cùng ánh mắt đầy hàm ơn.

- Cháu cám ơn cô nhiều.

- Thanh niên sức dài vai rộng thế này, đi kiếm lấy mà ăn chứ. Sao phải đi tha hương cầu thực khổ sở thế này?

- Bác có việc gì không, cháu làm với. Cháu vừa ra tù, vợ con bán nhà, bán cửa bỏ đi nên giờ cháu chả còn ai thân thích, chả có chỗ để mà đi về nữa.

- Rõ khổ - người đàn bà to béo tỏ vẻ thông cảm – Nhưng chỗ tôi buôn bán chả được mấy, lấy đâu ra tiền mà thuê người.

- Cháu không cần công. Cháu chỉ cần cô cho cháu trú tạm mấy hôm, cho cháu ăn cơm thừa canh cặn cũng được.

- Thôi! Cậu đi đi. Đi đi để tôi còn bán hàng.

Người đàn bà to béo quay vội vào trong quán. Hùng uể oải đứng dậy. Hắn đứng ngơ ngác một lúc rồi quyết định đi thẳng. Bây giờ phương hướng chẳng có ý nghĩa gì với hắn cả. Đi đâu hắn cũng chỉ có một thân một mình. Hùng dừng lại trước cổng căn nhà mà hắn đã từng sống trước khi vào tù. Căn nhà được trang hoàng những bóng đèn màu lung linh trong đêm vắng. Thế là hết! Hắn chỉ còn hai bàn tay trắng. Không nhà cửa, vợ con. Không bạn bè ở nơi đất khách quê người. Tìm được một công việc là yếu tố sống còn để hắn có thể bám trụ ở đất này; để hắn có cơ hội tìm gặp được vợ con. Hắn sẽ...

Hùng ôm đầu ngồi tựa lưng vào cột đèn đường phía đối diện ngôi nhà. Hai bàn tay nắm chặt. Đôi mắt ầng ậc nước của hắn đỏ rực ngọn lửa căm thù vừa đau đớn vừa bất lực. Hắn sẽ lấy lại tất cả! Bằng mọi giá, hắn phải lấy lại được tất cả.

Hùng tỉnh dậy khi nắng đã ngập ngụa khắp không gian. Lại một ngày tự do với những số không tròn trĩnh. Hôm nay, hắn sẽ phải đi tìm việc làm. Hùng lục lọi tìm một bộ đồ sạch sẽ trong cái thùng giấy mà vợ hắn để lại. Hắn chọn một chiếc áo sơmi trắng và chiếc quần âu vẫn còn mới nguyên. Đây có lẽ là sự tử tế cuối cùng mà Xuân dành cho hắn. Mụ đàn bà khốn nạn ấy ít ra vẫn biết chăm lo đến cái mặc của hắn khi đã cướp đi tất cả nhà cửa và hạnh phúc mà hắn đang có.

Hùng chọn một chỗ kín đáo để thay quần áo. Hắn đến một con suối nhỏ rửa mặt và tắm rửa. Muốn có công việc, trước hết hắn phải nhìn giống người hơn là giống một kẻ điên cuồng bệnh hoạn. Tắm rửa xong, Hùng cảm thấy khá hơn rất nhiều. Con người, khi đã gột rửa tất cả những bụi bặm dính trên người sẽ trở nên sạch sẽ và thánh thiện hơn. Hắn ngước lên bầu trời trong vắt chói chang nắng. Hi vọng hôm nay mọi chuyện sẽ tốt đẹp!

Hùng mạnh mẽ bước về phía trước. Hôm nay, hắn sẽ tìm đến những quán sửa xe để xin việc. Hắn sẽ bắt đầu từ chính nơi mà hắn vừa vấp ngã. Hắn sẽ lấy lại tất cả để con vợ vong ân phụ nghĩa của hắn trắng mắt ra.

Tổ ấm

Nắng bắt đầu tắt. Mây đen vần vũ trên bầu trời. Lại một ngày vô ích. Hắn đã đi hàng chục cửa hàng sửa chữa xe máy. Chỗ nào cũng bắt hắn phải có hộ khẩu, chứng minh thư, bằng lái xe...Những thứ ấy, Xuân không để lại cho hắn. Hắn cũng chẳng biết đâu mà tìm. Cứ đà này, Hùng sẽ chẳng bao giờ tìm được việc. Chẳng lẽ cứ phải chịu chết đói, chết khát ở đây?

Hùng lại trở về bên cột đèn đường đối diện ngôi nhà của hắn khi xưa. Đói. Nhưng hôm nay hắn quyết không đi xin cơm. Hắn muốn giữ lấy chút danh dự cuối cùng của một con người. Hùng đã từng có hàng tỷ đồng. Hắn từng là một người giàu có. Thế nên hắn hiểu cảm giác của một người giàu bố thí cho kẻ nghèo hèn. Và giờ thì hắn cũng hiểu được cái cảm giác của một kẻ ăn mày giơ hai tay nhận lấy sự bố thí đầy vẻ trịch thượng của những kẻ có tiền.

Mưa bắt đầu rơi. Hùng ngồi co cụm vào chiếc cột đèn như cố tìm nơi nương náu. Nước từ trên trời dội xuống như trút. Hùng rút phần tấm ảnh của con nhét vào chiếc túi bóng. Hắn phải giữ lại nụ cười ấy của con. Đó là thứ tài sản duy nhất còn có giá trị. Những cơn mưa Tây Nguyên dữ dội nhưng cũng mau tạnh. Chỉ chừng mười phút, trời lại trong xanh. Những ngôi sao nhỏ lại lấp lánh trên bầu trời.

Hùng dở tấm ảnh bị xé rách của con ra ngắm. Nụ cười tươi tắn của con vẫn vẹn nguyên trong mưa gió. Nụ cười ấy khiến hắn thấy ấm áp vô cùng. Ở nơi đất khách quê người, nơi mà tất cả mọi người quen đang quay mặt với hắn, chỉ có nụ cười ấy là gần gũi, là thứ duy nhất còn ở bên hắn. Càng nhìn, hắn càng thấy đau đớn. Không biết giờ này con đã ngủ chưa? Con có ăn nhiều không! Con có biết là bố đang phải khổ sở, đói rét như thế nào không? Đôi bờ vai hắn run lên bần bật. Hắn lại khóc. Hắn ôm chặt tấm hình vào khuôn ngực lạnh ngắt, ướt sũng của mình.

- Ê thằng kia!

Tiếng quát khiến Hùng giật mình quay lại. Trong làn nước mắt, hắn nhìn thấy ba bốn thanh niên lực lưỡng đang tiến về phía hắn. Một người đàn ông mặc áo phông trắng, đeo cặp kính cận dầy cộp hất hàm về phía hắn.

- Các anh gọi tôi? – Hùng ngơ ngác nhìn khắp lượt và đút vội tấm hình vào túi áo.

- Chả gọi mày thì gọi thằng chó nào ở đây? Mày làm gì ở trước cửa nhà tao?

- Đây là nhà cũ của tôi. Tôi chỉ đến đây...

- Nhà cũ cái con mẹ mày. Đây là nhà ông mày. Ông mày đã bỏ tiền ra mua rồi, có giấy tờ đoàng hoàng. Mày muốn chết hay sao mà cứ lảng vảng ở đây...

- Không, tem chỉ...

- Thích già mồm này! Cho nó một trận đi!

Dứt lời, bốn thằng cùng lao vào đấm đá túi bụi. Hùng chỉ biết ôm đầu chịu trận. Hùng khuỵu chân xuống đường. Hắn nằm hẳn ra đường mặc  cho những cú đấm, đá của mấy kẻ hung hãn kia tự do xối vào đầu, vào người. Chừng như đã thỏa mãn, người đàn ông mặc áo phông trắng cúi sát mặt vào Hùng rít lên từng tiếng:

- Mày nhớ mặt tao đấy. Đừng để tao nhìn thấy mày lảng vảng ở đây. Tao mà thấy thì mày hết đường về quê đấy con ạ! Biến ngay!

Hùng loạng choạng đứng dậy. Hắn lê từng bước khó nhọc về phía thành phố. Máu từ mũi chảy ròng ròng xuống miệng, cổ áo. Mặc kệ. Hùng thả mình xuống một vạt cỏ ven đường. Khoảnh đất nhà ai đó chưa xây dựng sẽ là chỗ dừng chân an toàn nhất của hắn. Hùng nằm dài trên cỏ ướt. Rét. Đau. Nhục! Hùng lại moi tấm ảnh con ra ngắm. Nó sẽ là nguồn sức mạnh giúp Hùng vượt qua khó khăn này. Nụ cười tươi tắn của Yến thấm đẫm máu hắn. Hùng lấy tay lau. Máu tạo thành những vệt mờ mờ trên nụ cười của con bé. Hùng nằm dài ra vỉa hè. Nước mắt làm máu loang dài trên khuôn mặt Hùng.

Hùng giật mình tỉnh giấc vì có ai đó vừa đá vào lưng hắn. Hùng lấy tay che mắt. Mặt trời đã lên đến nửa con sào.

- Mày định nằm ăn vạ đây đến bao giờ? – Tiếng Giang khiến Hùng giật mình

- Nay đã đến hạn đâu? Còn tuần lễ nữa cơ mà?

- Cứ cái đà này, có mà cả đời mày cũng không có tiền trả tao. Bây giờ, mày về nhà tao, tao bày cho mày việc làm.

Hùng miễn cưỡng đứng dậy theo Giang. Chân tay hắn cứ nhũn như bún. Hơn ba này hắn không ăn uống gì. Cơn đói rút đi của hắn tất cả sức lực còn sót lại. Hùng lặng lẽ đi theo Giang về nhà. Từ khi Hùng đi tù, Giang trở thành đầu mối buôn bán xe cũ ở vùng này. Những xe gian được mang về, Giang tháo tất cả phụ tùng, còn phần khung, hắn nấu chảy bán sắt vụn. Có lẽ vì thế mà Giang chưa bị công an hỏi thăm đến.

Giang dẫn Hùng vào một căn nhà phía hông trái nhà chính. Đây là nơi Giang dùng để nấu khung xe thành các cục lớn và bán dưới dạng phế phẩm. Căn nhà ngổn ngang những cục sắt vuông như những viên phơ đất.

- Mày dẫn tao đến đây làm gì? – Hùng lo lắng hỏi.

- Bây giờ, mày có hai lựa chọn. Một là mày đi làm cho tao để trả nợ. Hai là, tao cho mày vào lò cho cháy thành than luôn. Ba mươi cái xe của tao giờ tao cũng chỉ lấy lại đúng 30 cái thôi.

- Mày muốn tao làm gì?

- Mày đi trộm xe về đây cho tao. Tao sẽ cung cấp cho mày dụng cụ hành nghề.

- Tao chưa làm cái trò trộm cắp ấy bao giờ!

- Thế là mày muốn chết rồi. Nể tình ngày xưa mày cũng giúp tao nên giờ tao mới giúp lại. Nếu mày không muốn thì thôi. Cứ tuần nữa mà không có tiền cho tao thì mày chết chắc.

Hùng nhắm mắt lại. Giờ hắn chỉ có hai bàn tay trắng. Cũng chả còn gì để mất nữa. Thôi thì liều một phen. Đến ở tù là cùng chứ gì. Ở tù còn sướng hơn cuộc sống của hắn lúc này.

- Được. Tao đồng ý đi làm cho mày. Nhưng muốn làm được việc thì cũng phải có cái đút vào dạ dầy. Ba ngày nay tao nhịn đói rồi. Mày trả lại tao...

- Được. Tao đưa cho mày 2 triệu coi như tao cho mày vay lãi. Năm phần trăm một ngày. Nếu trong ngày hôm nay mày kiếm được một xe thì tao coi như đây là tiền thưởng. Còn nếu không thì cứ thế mà tính.

Hùng giật mạnh hai triệu trên tay Giang rồi chạy vội ra ngoài. Việc đầu tiên hắn muốn làm lúc này là phải kiếm cái gì đấy để nhét vào bụng. Phải ăn no mới có đầu óc để tính chuyện làm ăn được. Hùng ghé ngay vào một quán cơm bình dân nằm ngay con đường nhỏ gần nhà Giang. Hắn vừa đặt mông xuống cái ghế gỗ dài chằng chịt những vết chém thì tay chủ quán, râu ria lồm xồm, mắt trợn trắng giã chạy vội ra xua xua tay:

- Muốn ăn xin thì để cuối buổi tối đến tao cho! Giờ mày vào đây ám thì tao còn làm ăn gì được nữa!

- Tôi không ăn xin! Tôi có tiền đây này – Hùng vứt nắm tiền xuống bàn – Ông đừng có mà khinh người quá đáng như thế.

Tay chủ quán trố mắt nhìn Hùng đầy vẻ nghi ngờ

- Vậy quý khách ăn gì?

- Cho một tô cơm lớn. Lấy cho tôi những món ngon nhất ra đây.

Chủ quán không thèm trả lời, lẳng lặng đi vào trong.

Hùng ôm bụng bước ra khỏi quán. Hắn tưởng như lâu lắm rồi không được ăn một bữa cơm ngon lành như thế. Chắc đã năm năm! Năm năm kể từ ngày hắn tra tay vào còng số tám. Chỉ có lúc còn vợ, hắn mới có những bữa cơm như thế. Nỗi nhớ vợ con lại ùa về xâm chiếm tâm hồn hắn. Hùng tạt vào một quán trà đá ven đường. Dòng người đi lại tấp lập khiến hắn nao lòng. Họ vội vã đi về một nơi nào đó còn hắn chẳng có chỗ nào để đi về nữa. Tiếng xe máy, tiếng chửi tục của mấy người ngồi quán cùng những điệu cười ngả nghiêng đủ kiểu của họ khiến Hùng chạnh lòng.

Hùng cúi gằm mặt, khuỷu tay chống xuống mặt bàn, đôi mắt hắn ầng ậc nước. Chấp nhận trở thành một thằng ăn trộm cũng có nghĩa hắn chấp nhận giao phó cuộc đời mình cho những nhà tù. Chẳng chóng thì chầy, rồi hắn cũng sẽ bị bắt. Trước đây, dù làm trùm của bọn trộm cặp nhưng Hùng chưa tự tay mình lấy của ai bất cứ cái xe nào. Tất cả là do bọn đàn em mang đến.

Tổ ấm

Tay Hùng run run châm điếu thuốc. Hắn trả tiền nước rồi rảo bước đến khu bến xe. Nơi này đông người thường hay lộn xộn, biết đâu hắn lại gặp may. Hùng đi khắp lượt bên xe. Những chiếc xe khách đường dài đi chậm như bò trên đường để bắt khách. Tiếng mời gọi, lôi kéo của mấy tay lơ xe lẫn với những tiếng chửi nhau, tiếng quát tháo quả mấy tay quản lý bến xe với mấy đứa bán hàng rong vô tổ chức...Hùng đứng lặng sát mép đường quan sát.

Hắn đặc biệt chú ý đến một cặp trai gái vừa đưa nhau đến bến xe. Họ đi một chiếc xe tay ga khá đắt tiền. Thằng con trai leo lên một chiếc xe đi thẳng Hà Nội. anh ta chọn một chiếc ghế ngay cạnh cửa sổ. Cô gái nghển cổ lên lưu luyến trò chuyện. Bất chợt, cô gái chạy vội lên xe. Có lẽ, họ mới cưới nhau – Hùng nghĩ bụng. Cơ hội đã đến. Hùng chạy thật nhanh đến chiếc xe máy của cặp trai gái dựa cách hắn khoảng 15 mét. Hùng rút dụng cụ bẻ khóa. Lần đầu tiên "thực hành" cách bé khóa nên hắn khá lúng túng. Phải mất khoảng hai phút hắn mới mở được khóa xe. Hùng bình tĩnh ngồi lên xe. Hắn chỉ cần nổ máy, rồ ga lên coi như là xong.

- Trộm! Bà con ơi trộm!

Tiếng kêu thất thanh của ai đó khiến Hùng giật bắn mình. Hắn vội quăng chiếc xe đổ xuống đất rồi chạy thật nhanh.

- Thằng kia đinh ăn cắp cái xe máy anh em ơi! Bắt lấy nó.

Tiếng chân người chạy sau hắn mỗi lúc một đông. Hùng chạy bán sống bán chết. Nếu bị bắt, hắn chỉ có hai con đường: một là bị đánh chết, hai là tiếp tục ngồi tù bóc lịch thêm một thời gian nữa. Bỗng, một chiếc mũ bảo hiểm bay thẳng vào đầu Hùng. Hắn ngã dúi xuống đất nhưng lại tiếp tục vùng dậy chạy thục mạng. Hùng rẽ vào một con ngõ nhỏ. Những người chạy theo hắn cũng đã thưa dần. Thực ra, chả có ai đủ dũng cảm và sức khỏe để chạy theo một thằng cùng đường. Bởi nếu không may, nhận của hắn một nhát dao thì coi như xong đời.

Hùng dừng lại để thở. Chiếc áo trắng đã chuyển sang màu đất đỏ dính chặt vào người làm hắn thấy khó chịu. Hùng ngồi bệt xuống đất. Con ngõ nhỏ vắng lặng đến lạ lùng. Có lẽ mọi người đã đi làm hết. Hùng đưa mắt nhìn quanh. Tất cả các cửa đều được khóa ngoài cẩn thận.

Hùng uể oải bước ra đường lớn. Dòng người vẫn đi lại vội vã như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nắng đã bắt đầu gay gắt. Hùng mua một chiếc áo bán rạo ở vỉa hè. Hắn nhét chiếc áo cũ có tấm hình con gái vào túi bóng. Hắn lại mò mẫm ra bến xe. Vẫn những âm thanh ồn ã và pha tạp. Hùng ngồi xuống vệt cỏ ngay rìa đường. Nắng ngày càng gay gắt. Những chiếc xe khách ra miền Bắc, ngược miền Tây vẫn bò chầm chậm trên đường để kêu gọi những người khách vẫn đang đứng ngổn ngang và bịn rịn ven đường.

- Bắc Giang không! Anh ơi, về Bắc Giang không?

Tiếng gọi của tay lơ xe khiến Hùng giật mình. Hắn đứng phắt dậy, chạy vội lên xe. Đến khi đã ngồi yên vị trên xe, Hùng vẫn không hiểu vì sao mình lại ngồi ở đây. Thôi kệ. Đằng nào cũng phải về quê một chuyến. Hắn nhớ là Xuân cũng nói với hắn là ra tù thì hãy về quê. Biết đâu, mẹ con cô ấy đã về quê trước hắn. Hùng yên lặng ngắm hàng cây ven đường vùn vụt trôi đi trước mắt. Về quê rồi hắn sẽ làm gì? Căn nhà bố mẹ cho, hắn đã bán để lấy tiền vào Tây Nguyên lập nghiệp. Giờ ra về với hai bàn tay trắng. Không biết rồi đây cuộc sống của hắn sẽ ra sao.

Mực kệ. Cứ về đã rồi tính. Người ta ở quê vẫn sống nhăn ra cả lượt đấy thôi. Mình có sức khỏe. Người thân, bạn bè đủ cả. Chẳng lẽ kiếm miếng ăn vào mồm cũng không xong. Nếu chả sống được thì lại đi. Giờ hắn cũng còn gì nữa đâu mà phải lưu luyến, lựa chọn.

Hùng về đến đầu làng lúc trời đã tối. Hắn vét sạch túi trả cho người xe ôm rồi lặng lẽ xách chiếc túi bóng đựng cái áo trắng ngả màu vào và tấm ảnh bị xé nửa của con về nhà Hưng (anh trai của hắn). Cả nhà đang quây quần bên mâm cơm. Hưng không có nhà. Chỉ có Hà – vợ Hưng và bà Thư – mẹ của Hùng và cô cháu gái tên Lan ngồi ăn. Ba người vừa ăn vừa xem ti vi. Không ai nói với ai lời nào. Hùng đứng ngập ngừng hồi lâu rồi mạnh bạo bước vào.

- Anh hỏi...à, chết chú Hùng! Chú về sao không báo trước? Ăn cơm chưa, vào ăn luôn! Chết thật! Con Lan này nấu có tí cơm.  Chú ra rửa ráy chân tay rồi vào ăn luôn cùng mọi người. Mà chú ra tù lâu chưa? – Hà nói một lèo như thể sợ ai đó nói tranh mất

- Con về một mình à? Vợ con con đâu? – bà Thư vội đứng dậy, đôi mắt dưng dưng.

- Để cháu đi lấy thêm bát! – Lan chạy vội xuống bếp.

- Không cần đâu. Chú vừa ăn ở ngoài kia rồi.

- Thế chú cứ ngồi chơi nhé. Anh Hưng đi làm chắc hôm nay người ta đổ trần nên mời cơm. Chắc tí anh về. Ra bàn ngồi uống nước.

Tổ ấm

Đi một đoạn đường dài, cái lạnh bắt đầu ngấm vào người khiến Hùng run lên bần bật. Gần chục năm rồi hắn mới có lại cái cảm giác lạnh ngắt của mùa đông. Hùng co cả hai chân lên ghế.

- Thím với cháu nó vẫn khỏe chứ? Sao cả nhà không ra chơi thể?

- Vâng.

- Đồ đạc của con đâu mà chỉ thấy có mỗi cái túi bóng quần áo thế này?

- Con đi xe bị trộm hết rồi – Hùng  ngập ngừng.

- Khổ thế nữa! Thế chú về chơi hay có việc gì nữa à?

- Không...Em về chơi thôi. Mà có khi em về luôn.

- Về luôn là sao? Ở nhà luôn à? Hay có chuyện gì rồi?

- Không có chuyện gì đâu! Thôi, có chỗ nào em đi ngủ cái. Mấy ngày ngồi trên xe ô tô mệt quá.

- Chú xuống nhà ngang ngủ với bà. Trên này có mỗi hai cái giường của anh chị với cháu.

Hùng uể oải đi xuống căn nhà hai gian thấp lè tè lợp tôn nằm vuông góc với nhà chính. Căn nhà chẳng có gì ngoài chiếc giường gỗ cũ kỹ. Một chiếc chắn bông đã cáu bẩn. Hùng vớ lấy chiếc chiếu rách trải ra giữa nhà. Hùng tắt điện và nằm dài ra giữa nhà. Mệt mỏi! Cái không khí lạnh lẽo vừa rồi cứ ám ảnh hắn. Hôm nay còn nói dối được nhưng ngày mai, ngày kia thì sẽ thế nào. Hùng cảm nhận được cảm giác khó chịu của Hà khi thấy Hùng đi về tay trắng.

- Con ra tù hôm nào? Nhà xảy ra chuyện gì à?

- Không có gì đâu mẹ. Con chỉ về chơi mấy hôm rồi lại đi mà.

- Nhìn bộ dạng của con, mẹ biệt là đã có cái gì đấy không ổn. Mẹ con nó đâu?

- Cô ấy...bỏ đi đâu rồi con cũng chả biết. Lúc con ra trại thì cô ấy đã bán nhà bỏ đi mất rồi. Con đang định về hỏi thăm bà Thuần xem bà ấy có biết vợ con đi đâu không. Chơi vài hôm rồi con lại đi.

- Con đi đâu? Bán nhà rồi thì còn đi đâu được.

- Ở nhà thì cũng làm gì có chỗ nào mà ở.

- Con cứ ở đây. Rau cháo có mẹ có con.

Hùng thở dài, im lặng. Bà Thư tắt điện lên giường nằm. Tiếng ti vi đang chiếu một bộ phim tình cảm mùi mẫn từ nhà trên vọng xuống. Có tiếng xe máy đi ngoài cổng. Hưng về. Hùng nằm thật im như đã ngủ. Hưng chạy xuống nhà ngang thấy Hùng đã nằm co quắp nên nhẹ nhàng đi lên nhà trên.

Đêm đầu tiên về nhà sau gần chục năm xa cách khiến Hùng không thể ngủ được. Hắn vẫn nằm im. Hắn không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của bà Thư.

Còn nữa...

Ngày đăng: 11/04/2014
Người đăng: Khánh Nguyễn Quốc
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
thay đổi tất cả
 

Thời gian có thể làm thay đổi tất cả, đó là chân lý của chân lý

Cô đơn vào đời - Dịch Phấn Hàn

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage