Gửi bài:

Tình thương chị em

Sáng mình ngồi trên ô tô đi làm, nhìn qua cửa kính, hình ảnh thằng em cầm bộ quần áo bảo hộ, đi bộ về nhà làm mình rớt nước mắt. Giọt nước mắt của tình thương.

***

tinh-thuong-chi-em

Mình và em trai hơn nhau 3 tuổi, khoảng cách không quá gần mà chũng chẳng quá xa, không đủ để biết nhường nhịn nhau. Từ khi được sinh ra, lũ trẻ con nhà mình (con nhà cô, chú, bác ruột) sàn sàn tuổi nhau đều tôn vinh nó (em trai mình) làm đại ca. Và nó có quyền sinh quyền sát. Nó phân chia giai cấp cho từng đứa một, đứa nào nó quý sẽ được phong hàm đại ca 2 (đại ca 1 là nó), và tiếp sau. Đáng buồn thay, mình luôn là đứa bị nó ghét vì hay tranh chấp đồ ăn với nó nên toàn bị cho là lính bét. Lính bét sẽ phải làm mọi việc đại ca 1, 2.. sai bảo và chịu sự trừng phạt vô cớ nếu chúng không vui. Thỉnh thoảng mình làm được việc tốt, được thăng hạng thì mình rất vui nhưng niềm vui chẳng tày gang, chỉ đựơc vài tiếng là nó lại cho mình xuống bét. Mình ức lắm.

Hai chị em gần tuổi nhau nên rất hay cãi nhau, mỗi lần cãi nhau là nó lại dọa bỏ nhà ra đi. Mình khóc hết nước mắt van nài nó không đi. Có 1 vài lần nó khoan dung độ lượng ở lại, nhưng cũng chó vài lần nó cứ chạy. Mình vừa đuổi theo vừa khóc, vừa hét lên :" em ơi, về đi, đừng đi nữa". Có lần chạy mấy km, mình không đuổi được nữa, đứng giữa đồng khóc tu tu giữa trời nắng gắng. Mình ức lắm.

Nó là đứa hay trêu mình để mình mắng nó, rồi nó lợi dụng cơ hội, giãy nảy lên và mẹ mình lại mắng mình không biết nhường em. Mình vẫn thường gọi nó Chí Phèo rạch mặt chả thèm dây. Nhưng chỉ được vài phút là lại chí chóe, mình lại bị nó đánh và lại bị mẹ mắng. Mình ức lắm.

Bọn trẻ con nhà mình hay có thú vui là trốn bố mẹ đi câu cá, hoặc trèo lên cây ngủ trưa. Lần ấy, cả bọn đang vắt vẻo trên cây, mỗi đứa một cành rồi mà nó bắt mình xuống dưới đất, không cho mình nằm trên cây. Ức quá, mình bảo: "tao không phải chị em với mày, mày là đồ con rơi". Nó cũng không phải loại vừa, nó cãi lại: "chị mới là đồ con rơi, mẹ bảo em thế". Không hiểu lúc ấy thế nào, mình òa lên khóc: "tao không phải con rơi, có mày ấy" và mình lủi thủi vào trong nhà. Mình ức lắm.

Năm nó học lớp 8, game online bắt đầu thịnh hành, nó cũng mê mẩn. Bố mua một con lợn nhựa về, bảo 3 bố con sẽ tiết kiệm tiền để dành tới tết mua quần áo. Mình hào hứng lắm, bao nhiêu tiền mừng tuổi để hết vào lợn, mỗi ngày bố đi làm về đều bớt lại chút ít để nuôi lợn. Sau 1 tháng, mình mang con lợn ra ngắm nghía thì phát hiện ra dưới bụng bị rạch 1 đường, mình òa khóc nức nở khi phát hiện tiền trong lợn đã biến mất. Sau một hồi điều tra, thằng em đã nhận tội. Nó lấy tiền đi chơi game. Lúc ấy mình ức lắm nhưng thương cũng không kém. Giọt nước mắt mình chảy ra không phải vì tiếc tiền mà là vì nó đã hỏng người.

Lên cấp 3, nó đã biết và ý thức được mình làm nên nó đã chăm học và đỗ 1 trường đại học, nhưng ra trường chật vật mãi không xin được việc.

Mình đã khuyên rất nhiều lần, cứng có, mềm có về việc nó cần phải đi học tiếng anh. Nhưng nó không đi học, xin đi làm công nhân trong thời gian chờ xin việc. Tranh thủ mấy ngày tết nó đi kiếm tiền, về chân sưng to như 2 cái cột đình xong bị quỵt tiền lương. Hè thì đi làm thời vụ cho công ty bánh kẹo gần nhà. Sáng mình ngồi trên ô tô đi làm, nhìn qua cửa kính, hình ảnh thằng em cầm bộ quần áo bảo hộ, đi bộ về nhà làm mình rớt nước mắt. Giọt nước mắt của tình thương.

Sau bao nhiêu năm, mình nhận ra rằng, mọi điều tốt đẹp mình đều được hưởng, còn nó, mọi việc đều không suôn sẻ. Từ bé, mọi việc mình được trải thảm dưới chân, luôn được học lớp chọn, không đỗ thì được bố mẹ xin cho, đại học ở nhà bác được lo lắng mọi việc, chưa ra trường có sẵn việc làm và cứ thế mình sống. Mình đã lấy hết may mắn của nó nên cảm thấy tội lỗi. Đi đâu, làm gì mình đều mong muốn mua cái tốt nhất cho nó. Mình đã từng nghĩ, mình có thể hi sinh nghỉ ở nhà để nhường công việc này cho nó nhưng không được.

Thế đấy, tình cảm chị em là thứ thiêng liêng. Cho dù chúng ta đã từng ghét nhau, đánh nhau một sống một còn nhưng trong thâm tâm mỗi người, vẫn tồn tại một tình thương. Nhưng chưa bao giờ mình và nó ngừng cãi cọ, xích mích. Không phải xích mích vì giành ăn, giành chơi, mà xích mích bởi tình thương. Thương nó rất nhiều.

 

Ngày đăng: 20/12/2016
Người đăng: Dung Vu Thi Thuy
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Tuổi trẻ giống cơn mưa
 

Tuổi trẻ giống như một cơn mưa, cho dù bị cảm, vẫn muốn quay lại để được ướt mưa thêm một lần nữa

Trích "You are apple of my eyes"

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage