Gửi bài:

Ánh sao chỉ đường

- Lộc! – Chị nghiêm giọng. – Nghe mẹ, đừng nhắc với ba con về ngày sinh nhật. Ba con sẽ rất buồn.

- Nhưng ai có sinh nhật cũng vui mà mẹ. Mọi người còn có thể giận nhau chỉ vì quên ngày sinh nhật của nhau. Ba chỉ buồn vì ba quên mất sinh nhật của ba mà thôi.

- Im ngay!

(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời")

***

anh-sao-chi-duong

Chiều Sài Gòn, mưa dai dẳng. Trời đục ngàu. Khắp đô thị, dòng vàng dòng đỏ cắn đuôi nhau mà chạy. Kẹt xe. Chán đến chết mất! Nhưng Sơn không nghĩ như thế, hoặc chí ít, anh cố không nghĩ như vậy. Có chửi thì cũng không nhanh hơn được. Mà với một người lãnh đạo như anh, có bình tĩnh thì mới điều khiển cuộc chơi theo ý mình được. Ba mươi bốn tuổi, Sơn làm giám đốc của một công ty, bốn lần cứu nguy cho công ty, tài chỉ đạo của anh thì khỏi bàn cãi. Một vợ hai con, một gia đình hạnh phúc! Ba mươi bốn là còn trẻ, cũng có nghĩa anh còn nhiều thời gian. Song, để toàn tâm toàn ý vào công việc, anh để vợ lo cho hai con. Mỗi tháng anh đều chu cấp đủ, tiền bù thời gian. Tán dóc vầy là đủ, anh nhấn ga cho chiếc Ford thẳng tiến. Về nhanh, bỏ bữa tối, hoàn tất đống giấy tờ cho cuộc họp ngày mai. Anh thở phào một tiếng lấy đó làm hài lòng, vì muốn mọi thứ trôi chảy, cần phải biết hoạch định, biết mình đang đi đâu và về đâu, và anh tưởng chừng mình biết tất. Nhưng sự đời đâu đơn giản thế...

- Chào cả nhà! – Anh Sơn nói.

Anh đi, thẳng một mạch về phòng. Thành thử cậu con trai quý tử đang ngồi ở phòng khách chỉ kịp chào cái bóng dài ngoằng ở phía sau. Lạ gì. Đấy là còn chậm, chứ mọi khi nó ngoảnh lại còn chưa kịp thấy cái bóng nữa. Thế mà cu Tí lấy đó làm hởi dạ, và nó biết. Hôm nay là một ngày đặc biệt. Có lẽ ba nó quên và mẹ nó thì không biết, nhưng nó biết và như thế là đủ. Đôi mắt nó long lanh ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, lắc lắc cái đầu như ông cụ non, rồi ôm bụng cười khúc khích. Bỗng nghe tiếng mẹ gọi, nó chạy ngay vào bếp.

- Mẹ ơi! Mùi gì mà thơm thế!

- Gà rán đó con. – Mẹ nó nói.

Nghe đến thế, nó rùng mình. Ừ, thuở trước nó thích thật, nhưng ngày nào cũng gà rán, pizza thì chết ngấy mất. Thôi kệ, vào việc chính nào.

- Ngon quá mẹ ơi!

- Con đã ăn đâu?

- Nhưng con thấy mùi thơm, thơm nức cả mũi!

- Ngày nào mẹ chẳng mua?

- Ừ... thì... do mẹ mua. Đúng rồi! Mẹ của hôm nay đẹp hơn mẹ mấy bữa trước nên gà hôm nay mẹ mua ngon hơn mấy bữa trước.

Chị Lan, mẹ nó, đang ăn dở cũng phải phì cười. Chị gác đôi đũa bên, một tay chống cằm mà nói:

- Con lại tính xin gì đây?

- Sao mẹ lại nghĩ như thế. Con khen là khen từ tận đáy lòng chứ đâu phải để xin thứ gì. Một đứa trẻ cần gì ngoài kẹo và một người mẹ. Kẹo, con có nhiều rồi, còn mẹ thì còn ngọt hơn cả kẹo nữa.

Mẹ nó gật gù, chắc mẩm là nó học theo chị nó rồi.

- Mẹ đi guốc trong bụng con mà. Con muốn xin gì?

Thằng Tí im lặng một lát rồi hồn nhiên hỏi:

- Đố mẹ biết hôm nay là ngày gì?

- Ngày mẹ lãnh lương?

- Không phải mẹ. - Nó lắc đầu.

- Hay là ngày đầu tiên con đến trường, ngày con lên lớp hai, lớp ba.

- Cũng không phải con. - Nó thở dài ngao ngán.

Mẹ cu Tí đẩy ghế đứng lên. Chị với tay lấy cái ly, nhẹ nhàng đặt cái phin lên trên. Đêm nào thức khuya, anh Sơn cũng uống cà phê. Cà phê gói là ưu tiên hàng đầu, vì bỏ túi được dăm ba phút. Nếu thời gian có đủng đỉnh một chút, thì anh không ngại dành một ít để buổi sáng nhâm nhi một tách cà phê trứng, buổi tối thì cà phê sữa pha phin. Nhưng nếu hôm nay là một ngày đặc biệt, như thằng Tí nói, thì người ta ít nhiều cũng nên dành cho nhau những điều đặc biệt. Chị vừa pha, vừa nhẩm một điệu nhạc say sưa đến nỗi cu Tí lấy đấy làm bực bội. Mẹ nó lại bỏ lơ câu hỏi của nó rồi. Người lớn chẳng bao giờ chịu lắng nghe cả. Nó đằng hắng một tiếng để nhắc mẹ nó là việc này hết sức hệ trọng.

Chị mỉm cười:

- Mẹ đầu hàng.

- Không phải mẹ, vì nếu là ngày của mẹ, con đã giấu kín chẳng để mẹ biết. Cũng không phải ngày của con, vì nếu vậy thì con đã rất khó chịu cả ngày hôm nay vì mẹ quên. Là ba đó.

- Úp mở hoài. Nói thử mẹ xem.

Cu Tí liếc nhìn xung quanh. Chưa vừa lòng, nó kêu mẹ cúi xuống, ghé thật sát vào tai của chị:

- Là sinh nhật của ba.

Chị Lan bỗng lặng người. Chị vội ngước lên, chỉ có mình chị và cu Tí. Rồi chị lại nhìn xuống. Thằng Tí... Trẻ con thật ngây thơ, chúng tin vào tất cả những gì mẹ chúng nói. Mỗi khi sinh nhật cu Tí, nó cứ hỏi về ba nó. Chị nói, rằng ba nó bận công việc. Nó lại hỏi sinh nhật ba nó khi nào. Chị lại đáp, rằng ba nó quên mất ngày sinh rồi, nhưng vì chẳng ai lại không có ngày sinh, nên ba nó mới lấy đại một ngày để ghi vào sổ liên lạc, mà như thế thì đâu phải là sinh nhật. Và nó tin. Niềm tin thật mãnh liệt nhưng cũng thật mỏng manh. Nghĩ thế, chị không nỡ, nhưng làm sao giải thích cho nó đây, vì nó còn ngây thơ quá. Chị Lan nhìn nó trìu mến nhưng vẫn đượm buồn mà nói:

- Hôm nay không phải là...

- Là sinh nhật của ba mà. – Nó đưa tay suỵt một cái.- Mẹ không tin con sao?

- Lộc! – Chị nghiêm giọng. – Nghe mẹ, đừng nhắc với ba con về ngày sinh nhật. Ba con sẽ rất buồn.

- Nhưng ai có sinh nhật cũng vui mà mẹ. Mọi người còn có thể giận nhau chỉ vì quên ngày sinh nhật của nhau. Ba chỉ buồn vì ba quên mất sinh nhật của ba mà thôi.

- Im ngay!

Cu Tí chưa bao giờ thấy mẹ nó giận dữ như thế, nó cúi gằm xuống. Cả hai đều im lặng. Ngoài trời, mưa dạo những khúc nhạc nghe thật buồn.

- Con hứa sẽ không nói về ngày sinh nhật của ba nữa.- Nó tiu nghỉu. – Nhưng mẹ cho con mang cà phê lên cho ba nha.

Nghe nó nói, chị Lan thở một tiếng thật dài. Chị nhìn ra phía cửa sổ, rồi nhẹ nhàng nói:

- Ừ. Giờ mẹ phải đến bệnh viện trông bà ngoại con. Con nhớ ăn rồi ngủ sớm.

Cu Tí lên phòng của ba nó. Nó nhẹ nhàng vặn nắm cửa, nhón chân những bước thật to và chậm. "Hù ba nè!", nó thầm nghĩ. Ôi! Ba nó biết tỏng. Vừa đặt chân tới là ba nó đã quay lại đón ly cà phê, nửa chữ "ba" bẻ đôi, nó còn chưa kịp nói. Ba nó cám ơn rồi quay phắt vào làm việc. Nó ngập ngừng:

- Ba sắp rảnh chưa vậy?

- Chưa.

- Con có việc cần ba giúp. Chỉ một chút thôi.

- Mẹ đâu?

- Mẹ đi vắng ạ.

- Vậy hẹn con chín giờ.

Từng hạt mưa to vã lốp bốp vào cửa kính trước mặt Sơn. Bảy giờ. Cu Tí lủi thủi bước ra. Sơn vẫn dán mắt vào màn hình. Anh có làm thằng bé buồn không? Đành chịu. Nhiều vị tướng muốn làm nên đại sự phải biết gạt đi những tình cảm cá nhân. Thằng bé nói có vài phút thôi mà? Thời gian đối với kẻ nhàn rỗi là vô nghĩa, nhưng với doanh nhân là vô giá. Tình cảm cha con cũng là vô giá mà? Nhưng nó không làm ra tiền và cũng không thể dùng để đầu tư. Chuyện gì không quan trọng hẵng để sau. Vài con chữ tiếp tục nhảy lộc cộc trên màn hình sáng chói.

Chín giờ rưỡi, đèn bỗng dưng tắt ngỏm, nguồn sáng yếu ớt từ đèn đường và thành phố cũng tuột mất khỏi khung cửa sổ. Cúp điện. Đương lúc đang đọc dở tài liệu thì... Bình tĩnh! Laptop anh vẫn còn nhiều pin. Nếu xuống tầng hầm khởi động máy phát điện thì mất cả khối thời gian. À! Còn năm cục sạc dự phòng trên kệ sách đối diện. Đèn pin thì treo cạnh cửa sổ, vươn người đứng dậy là lấy được. Anh chồm người với cái đèn, nhưng khi ngồi xuống lại, cái cùi chỏ chết tiệt của anh, nó thúc vào ly cà phê làm đổ lênh láng trên cái laptop. Sao mà bất cẩn thế! Cúp điện ở khu này cũng nhiều, đứng lên, ngồi xuống và lấy cái đèn, một loạt động tác ấy, anh đã thuộc nằm lòng như thuộc cái họ cái tên của mình. Sơn vội nhấn ngay nút nguồn của laptop. Mà lại nhằm ngay cái loại Macbook air mà đổ, thứ ấy đâu dễ tháo rời để lau khô. Anh đành trút hết hộp khăn giấy mà thấm. Lau xong, anh lấy hai tay vò mặt thật lâu, rùng mình khi chợt nhận ra đống tài liệu cũng đã ướt sũng. Bây giờ đã trễ, anh không thể ra trung tâm để sửa máy được, có ra thì họ cũng không làm kịp, mà có sửa kịp cũng không thể hoàn thành được công việc còn dang dở trên máy. Còn đống giấy này sao khôi phục lại được. Họa vô đơn chí! Anh không khóc, nam nhi thì không có nước mắt. Và như để cái đầu khỏi nổ tung. Anh chỉ biết ôm đầu ngồi trong bóng tối.

Nửa tiếng trôi qua, anh vẫn ngồi đấy. Bóng tối khiến người ta ra như đuôi mù. Nhưng anh cũng chẳng thiết nhìn, một cái phòng thì có bốn bức tường, anh đang ở giữa bốn bức tường, vậy thôi.

Sơn vận hết sức đứng dậy, ngồi đây chẳng ích gì. Ra khỏi phòng, anh không không khỏi ngạc nhiên. Thằng Tí. Nó nằm co ro như con mèo ú đang cuộn mình mà ngủ. Anh có nhớ? Sơn thở dài phiền não. Nhớ chứ! Nó ngủ say quá. Anh vuốt chòm tóc xoăn của nó, cẩn trọng bế nó vào phòng.
Cu Tí vội tuột xuống, vừa dụi mắt vừa minh oan:

- May quá, ba xong việc rồi mà trời vẫn chưa sáng. Con không có ngủ quên đâu. Chỉ tại trời tối thui, lại có tiếng muỗi đánh vai ô lông bên tai con, nên con định nhắm mắt một chút thôi.

- Chẳng phải con sợ bóng tối sao?

- Nhưng con cũng sợ phải làm phiền lúc ba làm việc.

Màn đêm chợt im bặt.

- Vậy con tính nhờ ba chuyện gì?

- Ba đi theo con. Chuyến bay chỉ mất mười phút thôi.

- Bay tới đâu lận?

- Tới một nơi bí mật.

Anh Sơn đành chịu để cu Tí nắm tay kéo đi. Mà có vượt thác nghìn trùng gì đâu, nơi bí mật ấy là cái phòng của nó, mấy bước là tới nơi. Nó nói:

- Cần phải vượt qua đường hầm này để tới được nơi ấy.- Nó rút trong túi ra. - Đây là vòng sao, làm từ những ngôi sao sáng nhất trên trời. Chúng sẽ dẫn đường cho chúng ta.

Nói xong, cu Ti đập hai que dạ quang vào tay và bẻ chúng thành vòng. Anh Sơn đứng thinh lặng, đã lâu lắm rồi anh mới nghe tới trăng sao. Nó đưa anh trở về thời thơ ấu, và anh tưởng mình sắp khóc. Ai nhớ về tuổi thơ của mình chẳng một lần lại như vậy. Thế mà cái thằng cu Tí lại chẳng để anh kịp hồi tưởng. Nó đeo vòng vào tay ba rồi kéo xuống.

- Ba nhớ cẩn thận, coi chừng làm sập hầm của con.

Đối với nó, đây quả là một đường hầm, còn ba nó, chỉ đơn giản là hai hàng ghế xếp dọc quay mặt ra, phủ lên trên là một tấm chăn.

- Phi thuyền đã hạ cánh an toàn. – Cu Tí trịnh trọng thông báo.

Với người khác, đây là một căn phòng trang trí đẹp. Nhưng với anh, có lẽ do quá xúc động, thì thật khác. Nhờ mất điện, căn phòng tối đến mức ngỡ như ai đó đã khoét mất bốn bức tường và cái trần nhà rồi để hai bố con trôi dạt giữa vũ trụ thênh thang rộng lớn. Anh thấy hàng chục ngôi sao dạ quang giăng chi chít, và như chỉ đợi khán giả bước vào phòng, chúng đồng thanh bừng sáng những ánh lam ánh vàng. Có sao nhỏ và xa, nhấp nháy như những con đom đóm lúc ẩn lúc hiện sau những rừng lau ven sông. Cu Tí còn bày trí sao cho chúng nối đuôi nhau, tạo thành nhiều vệt sáng kéo ngang qua căn phòng không khác gì mưa sao băng Eta Quarid tháng năm, Perseid tháng tám. Trên cái cửa sổ đối diện với cửa ra vào, những dây kim tuyến bạc và vàng quấn quýt nhau mà chạy theo đường zích zắc.

- Kia là sao. Vậy đây chắc là... Sông Ngân! Con sông Ngân trắng sáng vẫn vắt ngang bầu trời vào mùa hạ đây mà.- Anh tự nhủ.

Trong chốc lát, nó phảng phất sáng lên, nhẹ thôi, như cúi đầu chào vị khách bao năm xa cách. Trên bàn học của cu Tí, kề sát cửa sổ, là một cái bể cá tròn đựng đầy bi sọc, bi da cóc sặc sỡ. Tí nói đó là những hành tinh, và để ba nó khỏi đau mắt mà nhìn, nó mò mẫm tới chỗ cái bàn đã được đính sẵn một ngôi sao và chiếu đèn pin vào chiếc ly. Tích tắc, như một vụ nổ siêu tân tinh mà anh từng thấy trên ti vi, những tia sáng phóng ra ngoài theo những đường cong rất đẹp, bỏ lại khối "hành tinh" rực sáng đã bị thổi bay mất lớp vỏ thủy tinh trong suốt ở ngoài, chỉ còn những mảnh lõi xanh đỏ lơ lửng như những dải tinh vân đầy mê hoặc. Cu Tí vội tóm lấy cái đàn đồ chơi. Đó là những điệu nhạc tươi vui, twinkle twinkle little star, mà bất cứ đứa trẻ nào cũng quen thuộc. Điệu nhạc hòa với tiếng mưa, khiến người nghe cứ vui như những ngày thơ ấu rồi lại đâm ra buồn miên man với những suy nghĩ vu vơ. Sơn quả quyết rằng anh ngửi thấy mùi đất, mùi cỏ dại mơn mởn và mùi nắng đậu trên những đốm hoa cúc dại. Cu Tí chỉ biết lắc đầu.

Anh Sơn bước đến cạnh cái bàn và đặt tay lên vai con. Con anh hóa ra cũng có cái thú thích ngắm trăng sao giống ba nó. Hồi xưa, sau mỗi trận đá banh, anh cứ ngồi miết trên những triền cỏ xanh rì mà chờ trăng lên. Mỗi tối, anh bỏ học bài chỉ để ngắm sao băng. Có khi chợt thấy cái gì đó xẹt qua, anh lấy làm sung sướng vì kịp ước trước khi sao băng vụt tắt và hôm sau sẽ đi khắp xóm. Nó chỉ rớt xuống quanh đây thôi, anh đinh ninh là thế. Đột nhiên, anh khựng lại. Có cái gì quen quá mà anh dám chắc đó không phải ảo ảnh của sự thương nhớ, một quyển sách cũ kĩ dựa lưng vào góc bàn. Thấp thoáng, anh thấy mặt trời đã bạc màu và những hành tinh ố vàng. Không. Anh nhớ là mình đã cất nó rất kĩ trong nhà kho. Lòng anh tan nát khi nhìn thấy nó và càng đau đớn khôn xiết hơn khi nghe thằng con anh reo lên:

- Chúc mừng sinh nhật ba!

Anh nguyền rủa hai tiếng "sinh nhật". Câu nói của thằng Tí đã tiêm vào trong đầu anh biết bao thứ suy nghĩ ghê rợn. Chúng chồng chất lên nhau để rồi khi đã lên cao ngất ngưởng, thì đổ xuống, vỡ thành trăm ngàn mảnh thủy tinh mà cào xé tâm can người ta. Anh vẫn nhớ cái lạnh buốt quai hàm khiến răng anh run cầm cập và những ngọn gió quất vào da thịt đau điếng. Giữa rừng mưa xiên vẹo. Đơn độc. Một vết thương lớn ngoài da có thể làm cho con người trở nên mạnh mẽ, nhưng một vết thương lớn ngay tim thì làm cho người ta yếu đuối và chai sạn. Anh chĩa tay vào cu Tí, như thể nó là thủ phạm gây ra tất cả những bất hạnh mà anh phải chịu. Có thể lắm chứ! Anh quát:

- Thằng nhãi ranh kia. Biến đi cho khuất mắt tao!

Thằng Tí chết trân tại chỗ. Nó không biến thì anh biến. Nhưng cho hả dạ, anh quăng quyển sách xuống đất và đánh đổ cái đường hầm. Tí chỉ biết đứng khóc. Tiếng sấm chen ngang xé toạc cả bóng tối. Anh đóng sầm cửa phòng mình lại.

Hai tiếng đã trôi qua, Sơn vẫn trầm mình trong bóng tối. Bóng tối vẩn vơ như một đám sương mù đen kịt, chợt rơi xuống thành chất lỏng đặc quánh, vẫy vùng như bão táp, rồi lắng xuống như trầm tích. Mưa hả hê cười. Nếu có thể dùng tiền mà mua được tiếng mưa thì anh sẽ bắt chúng phải im lặng mãi mãi. Anh thấy mình nghèo xơ xác, anh có tất cả nhưng không có được người anh yêu thương. Nhưng anh còn gia đình, còn thằng cu Tí đấy, chẳng phải thằng nhóc rất thương ba nó sao? Nếu nó biết nghĩ đến ba nó thì nó đã không khơi lại cái chuyện ấy. Nhưng nó là con nít, làm sao nó hiểu được? Nếu nó không hiểu, thì đừng tổ chức cái thứ ngu xuẩn. Này cậu, cậu vô lý quá rồi đấy. Và cậu cũng thật là ngu xuẩn khi gọi những tình cảm quý giá ấy là ngu xuẩn. Cậu ích kỉ lắm! Cu Tí, nó yêu ba nó biết chừng nào, nó đã chu đáo trang trí căn phòng cho thật đẹp, ngồi đợi ba nó ba tiếng đồng hồ và nếu nói cho đúng, nó đang sửa chữa những lỗi lầm mà cậu gây ra và chữa lành những vết thương mà cậu phải gánh chịu. Cậu không thể chỉ nghĩ đến nỗi đau của mình mà sẵn sàng quên đi tấm lòng và sự hy sinh của người khác, không thể chỉ vì vết thương của mình mà sẵn sàng gây tổn thương và khoảng cách với người khác. Mà người khác ở đây lại chính là gia đình của cậu. Mẹ cậu chết vì tình yêu của bà dành cho cậu, còn cậu chết, ở trong lòng của cu Tí, chỉ vì sự ích kỷ và khoảng cách mà cậu dành cho nó.

- Mày im đi! – Anh gục đầu xuống. Ngước mắt lên, anh chợt nhận ra chiếc vòng của cu Tí còn cột trên tay anh, sáng lấp lánh.

...

"Cốc cốc"

- Ba ơi! – Là tiếng của cu Tí. - Con xin lỗi ba đã không nghe lời mẹ. Mẹ dặn con không nhắc đến ngày đó của ba... Con xin lỗi vì đã làm ba buồn... Con đã cố gắng không khóc như ba dặn, nhưng con vẫn khóc, con không ngủ được. – Tiếng nó nghẹn ngào và đứt đoạn vì nhiều tiếng nấc. – Con xin lỗi ba.

Nói xong, nó bật òa lên khóc. Anh ngồi trong cũng khóc. Thằng nhỏ có làm gì sai. Tất cả là tại anh, tại một đứa bất hiếu như anh nên mọi chuyện mới thành ra thế này. Anh sẽ ngồi đó mãi, sẽ không ăn không ngủ, sẽ gục xuống tại đây. Nhưng mà vậy, mẹ anh cũng không thể đến mà dỗ dành, mà xốc anh lên dẫn về nhà. Đứng lên đi! Kính đã vỡ thì không thể liền lại được. Càng ôm những mảnh vỡ ấy trong lòng, anh chỉ càng làm bản thân thêm đau đớn. Thằng bé đang chờ anh ở ngoài đấy. Nó cũng cần được anh chữa lành. Cu Tí nghe thấy tiếng mở cửa, còn òa lên khóc dữ dội hơn nữa. Chỉ khi nó thấy bàn tay ba nó vỗ về ôm nó vào lòng thì nó mới chịu dừng. Ba nó lấy khăn lau nước mắt nước mũi cho nó, đoạn nói:

- Con có thể dắt ba về phòng con được không?

Hai cha con trở lại "nơi bí mật" ấy. Cả hai im lặng ngồi trên giường. Căn phòng vẫn lung linh ánh sao và một đống đổ vỡ. Anh Sơn thở dài rồi nói:

- Con có muốn biết tại sao ba tức giận không?

- Nếu kể ra làm ba hết tức giận, thì ba cứ kể. Con sẽ không tái phạm nữa đâu.

- Không. Là lỗi tại ba.

Mưa tạnh, mây tan, ánh trăng tỏa khắp căn phòng.

- Ba cũng từng có một người cha và một người mẹ. Ông nội của con bỏ đi từ khi ba còn nhỏ. Ba và bà nội con sống ở một xóm nghèo ở ngoại ô thành phố. Bà cặm cụi nuôi ba ăn học bằng những tờ vé số. Còn ba là một đứa trẻ hư. Vào ngày sinh nhật thứ mười, ba đã đòi bà nội con mua cho được một chiếc bánh sinh nhật và một quyển sách Hồi ấy, chúng đắt lắm, bằng nửa tháng bán vé số của bà. Bà nhịn ăn, mua được cái bánh tét cho ba. Thế mà ba hỗn láo cãi lại, còn giẫm lên chiếc bánh bà mua. Bà không đánh, không chửi, chỉ hứa sẽ mua quà cho ba. Hôm đó đến tận khuya, bà mãi không về. Lúc đấy, ba mới hốt hoảng chạy đi tìm bà và có lúc, ba khóc thét lên vì nghĩ là bà sẽ chạy đến dỗ dành ba như thường lệ. Nhưng bà đã không bao giờ đến...

Anh ngẩng mặt lên, đôi mắt hứng lấy ánh trăng long lanh như hai hồ nước.

- Bà đã mất trong một vụ tai nạn giao thông đêm đó. Ba tìm thấy bà nằm giữa đường mưa trắng xóa, tay ôm chặt cái bánh sinh nhật nhỏ và một quyển sách. Cái bánh ấy đã nát ra vì mưa, riêng quyển sách thì vẫn còn nguyên vẹn do được bọc kĩ trong mấy lớp túi nilong. Từ đó, ba trở thành trẻ mồ côi.

Nước mắt rơi lã chã. Anh nói tiếp:

- Từ ngày hôm đó, ba không muốn nhắc đến ngày sinh nhật vì đó cũng là ngày ba phải đội tang bà nội con. Nếu ba không quá quắt như thế thì giờ này chắc bà vẫn còn sống. Ba ích kỷ quá phải không con, chỉ một miếng bánh?

- Nhưng ba đâu có biết trước tai nạn ấy.

- Vậy nếu có biết trước tai nạn ấy thì ba có quyền vòi vĩnh hay sao? Trẻ nghèo thì không thể. Ba thật khốn nạn.

- Con không biết mất đi người thân buồn như thế nào vì con còn có ba mẹ và chị. Chắc sẽ giống như cảm giác con không được gặp ba khi ba bận công tác, khi phải đợi mẹ ở phòng bác bảo vệ hay khi chị bỏ đi chơi với bạn. Có điều, sẽ không bao giờ đến... - Cu Tí nói tiếp. - Ba đừng buồn nữa, bà không giận ba đâu.

- Sao con biết?

- Chờ con một chút.

Nó mò mẫm, lượm quyển sách mà anh đã quăng đi. Sơn chưa bao giờ đọc hết quyển sách, vì chỉ lật vài trang thì tay anh đã nghiến chặt vì run rẩy và mắt nhắm nghiền trong đau đớn. Và vì thế, anh không biết. Tí lật trang cuối cùng. Với một chút đèn pin, hiện lên trước mắt anh, là dòng chữ nguệch ngoạc của mẹ anh.

"Tặng sinh nhật con của mẹ. Mẹ muốn cho con áo mới mỗi khi Tết đến, cho con tiền ăn vặt với bạn với bè. Mẹ muốn cho con tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời mà mẹ có thể nghĩ tới. Nhưng mẹ thật vô dụng khi không thể cho con gì ngoài một cuộc sống nghèo khổ. Mẹ xin lỗi con.
9-8-1994
Mẹ mãi yêu con"

Từng giọt long lanh chảy xuống cằm, rơi xuống trang giấy, xuống những kẽ giấy đã nhăn nhúm và ảm màu nắng. Gió từ đâu thổi liêu xiêu trang giấy, hất bay vài giọt lệ. Vài giọt rơi xuống, bung nở đằm thắm như những bông hoa. Anh ôm quyển sách vào lòng. Nước mắt vẫn rơi, nhưng môi anh chớm nở một nụ cười mãn nguyện.

- Chủ nhật này ba sẽ tổ chức sinh nhật thật hoành tráng. Chúng ta cũng sẽ đi thăm mộ của bà.

- Hoan hô ba. Chắc trên kia, bà cũng sẽ vui lắm. – Nó chỉ tay vào một ngôi sao ngoài cửa sổ. Nói rồi, nó rúc vào lòng ba nó mà thiếp đi.

Bằng lý trí và những quan sát khoa học, anh có thể khẳng định rằng "trên kia" chỉ là một quả cầu khí khổng lồ nóng đến nghìn độ và chẳng là một ai cả. Nhưng anh không muốn dập tắt niềm tin của cu Tí, vì lớn rồi tự nó cũng biết. Và vì, khi sợi dây gắn kết giữa ta với người mà ta yêu thương quá bền chặt, nó khiến ta không thể chấp nhận sự ra đi của họ, rằng họ vẫn ở ngay đây thôi, ít nhất là trong tim chúng ta. Sơn cứ nghiêng mình theo ánh sao, chợt mỉm cười khi rời mắt khỏi cái vòm trời bao la ấy, nhìn vào lòng mình, hai chiếc vòng cũng lấp lánh tựa như sao trời.

(9-8-1994 là ngày mẹ Sơn tặng quyển sách)

Kris Hà

Ngày đăng: 01/12/2018
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Duyên kỳ ngộ
 

Đau khổ thực sự thì ra không phải là nhìn thấy người mình yêu đi yêu người khác để rồi hối hận vì ngày xưa. Đau khổ thực sự là mỉm cười tác thành cho người đó, uống cạn ly rượu đắng mà vẫn khen ngon, từng ngày nhấm vị chát mà vẫn phải khen bùi.

Duyên Kỳ Ngộ

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage