Gửi bài:

Dấu chân ma

Khi còn bé, tôi là một con bé nghịch ngợm và rất hay thức rất khuya. Mỗi khi lên giường chuẩn bị đi ngủ là tôi cứ loi nhoi mãi không thôi. Lạ là tôi thức khuya chả để làm gì cả. Đắp mền kín bưng nhưng mắt thì mở trừng trừng mà hòa mình vào những mơ tưởng. Thường thì tôi sẽ ngủ rất nhanh sau đấy. Nhưng ngày hôm ấy thì lạ lắm, tôi không ngủ được. Thật ra là tôi thấy sợ. Trong đầu tôi cứ nghĩ về cảnh tượng trong bộ phim ma lúc sáng thằng Đức hàng xóm mở cho xem. Ghê rợn...

(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời")

***

Không đắp mền thì sợ mà đắp mền thì nóng nên tôi chọn cái mền cũ mỏng tang của ba mà trùm kín bưng. Cửa sổ thì mở, mà trăng quê thì sáng nên phòng ngủ cứ như hiện lên rõ ràng từng ngóc ngách. Tôi cứ nhìn về phía cửa phòng qua lớp mền và suy nghĩ về bộ phim ma lúc sáng. Có khi bỗng dưng "nó" xuất hiện trước mặt tôi? Tôi sẽ hét lên, hay ngất đi...Chả biết nữa, ghê lắm!

Mở mắt ra. Tôi đã ngủ được bao lâu? Hay chỉ vì sợ quá mà nhắm mắt?

dau-chan-ma

Tôi đang bị mắc trong mùng. Trẻ con thường vậy. Nhất là với mấy đứa trẻ nghịch ngợm như tôi: Ngủ mà cứ loi nhoi mãi rồi khi thức dậy sẽ thấy mình như vậy. Ở cái vị trí mà mẹ tôi nhét mùng vào chiếu ý, tôi sẽ lăn qua đó, rớt ra ngoài thành giường, mắc lủng lẳng như một con tằm béo mập.

Tôi bị thức giấc, mắt mũi tỉnh bơ...Chả hiểu sao nữa, tôi hay bị vậy đấy, thức dậy giữa đêm với tinh thần tỉnh táo bất ngờ. Tôi nhìn thẳng, đúng ngay phía cửa ra vào. Tôi giật mình...Tôi muốn hét lên nhưng không hiểu sao lại không làm vậy.

Tôi thấy rõ ràng đó là một con ma. Một mớ đen thui, một con ma đen thui. Làm sao đây ? Nó đang lướt tới. Nó không có chân, tôi không thấy chân nó, nhưng nếu là đi thì người nó sẽ rung rinh, đằng này nó cứ giữ tư thế như vậy mà tiến tới chỗ tôi. Hai tay nó đưa về phía trước, không, là về phía tôi...Tôi phải làm sao ? Tôi không thể kêu lên, cũng không thể cử động. Cảm giác như ai đó đang đè lên tôi, bóp cổ tôi. Tôi nhắm tịt mắt. Tay chân không cử động được, không làm dấu được nên tôi vội nhẩm kinh trong đầu ( Tôi theo đạo Thiên Chúa). Tôi quá sợ hãi.

Bầy chim sẻ trên cây dừa cứ ríu rít cả lên trong tai. Nắng cũng theo đó mà tràn vào phòng. Tôi thức dậy và nhận ra mình chẳng còn lủng lẳng trong cái mùng nữa.

Tôi bất giác nhìn lại cửa phòng. Không có gì ở đó! Không có cái bóng nào. Thật may quá! Thế nhưng tôi vẫn không dám nhúc nhích cho đến khi em tôi tỉnh dậy và đi ra khỏi giường thì tôi mới đi theo.

Em tôi đi ra ngoài, đóng cửa phòng cái rầm. Nó vẫn hay làm vậy đấy nhưng hôm nay tôi lại giật mình với cái hành động đấy của nó, cái lược trên tay tôi rơi xuống đất. Chườm người nhặt cái lược, tôi nhìn thấy những vết bùn khô lạ lắm. Đen thui, ngắn củn. Nó bắt đầu từ cửa phòng. Rồi dẫn tới giường tôi. Vậy là con ma lúc tối đã lên đến giường tôi. Tôi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng, thở hổn hển. Tôi thấy thằng Đức đang ở trước cửa nhà và đang bắn bi. Nó vẫn tươi cười. Tôi không muốn nó nói tôi là đồ sợ ma nên tôi không ra khỏi nhà, không gặp nó.

Nhà tôi yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh. Tôi không nói gì, không ai nói gì vì chẳng có gì để hỏi cả. Mẹ đi bán, chị đi học. Họ toàn đi những lúc tôi không biết, không thấy ! Chỉ có ba tôi ngồi ở bán máy tính, đọc tin tức và em tôi với giọng ca "trời phú" đang biễu diễn trong nhà vệ sinh.
Không sao cả! Không có gì cả! Không phải ma! Tôi tự nhủ lòng như vậy không biết bao nhiêu lần. Nhưng không được. Chả hiểu tôi là loại con nít gì nữa! Vẫn biết là sợ ma mà tôi lại có suy nghĩ sẽ gặp phải nó một lần nữa. Vì tôi không hiểu là do tôi ngủ quên hay là có chuyện gì xảy ra mà con ma đó biến mất và tôi được an toàn. Và tôi quyết định đêm nay sẽ rình xem đã có chuyện gì xảy ra với con ma.

dau-chan-ma-2

Sau khi ăn tối, tôi lén lấy của ba một gói cà phê. Tôi pha cà phê đổ vào một chai nhựa rồi cất dưới gối. Vì tôi nghe ba tôi nói uống cà phê có thể làm tôi mất ngủ cả đêm. Tốt! Tôi sẽ thức để đợi cái thứ đó xuất hiện. Mà có chắc nó sẽ xuất hiện không nhỉ ?

Đồng hồ điểm 9 giờ. Mẹ tôi bắt đầu hối tôi đi ngủ. Tôi cứ nán cho xem hết bộ phim Tây Du Ký rồi mới yên tâm lên giường. Tôi tự tin đi vào phòng. Mẹ tắt đèn, xung quanh tối om. Tôi thò tay lấy chai cà phê dưới gối uống ực một hơi hết chai rồi kéo cái mền mỏng tang ấy trùm lên. Cửa sổ vẫn mở, trăng vẫn sáng. Em tôi ôm tôi cứng ngắc. Tôi nằm im, mở mắt trao tráo. Thú thật tôi có sợ. Tôi cũng không dám nhúc nhích. Đêm ở quê ở yên tĩnh, tôi đã luôn thích thế. Nhưng giờ ai mà quan tâm chứ! Chính cái yên tĩnh đó mới làm không gian trở nên ghê rợn hơn. Tiếng cú đêm, tiếng côn trùng rả rích, tiếng những con chuột chạy trần nhà...chúng làm tôi giật mình không biết bao nhiêu lần. Tôi tự lắp đầy đầu bằng những hình ảnh vui tươi nhưng không được. Hình ảnh về cái thứ đen đúa đêm hôm qua cứ ba qua bay lại trong đầu tôi mãi không thôi.

Bừng tỉnh...Hầy! Tôi mới vừa ngủ quên ư ? Sao tôi lại có thể ngủ lúc này chứ. Đúng thật là...Tôi nhìn về phía cánh cửa. Nó vẫn im lìm. Không có gì ở đó.

Em tôi cựa mình, tôi cũng theo đó trở mình cho đỡ mỏi. Tôi nhìn cánh cửa. Tôi cứ nhìn ở đó..

Két...Tôi giật mình rõ mạnh. Đó, chính nó! Con ma ấy! Cái bóng đen ấy! Nó đang tiến lại gần. Tôi sợ toát mồ hôi. Nó lướt đến giường tôi. Tôi run bần bật. Nó dừng lại ngay cạnh giường.

Cạnh...Đèn trong phòng tôi sáng lên. Tôi bung mền và giật mình với "thứ" trước mặt tôi: Là mẹ tôi! Mẹ tôi cũng giật mình, trong khi tôi suýt hét lên vì sợ thì mẹ lại ôn tồn:

- Suỵt ! Em đang ngủ! Sao con chưa ngủ?

- Con mới bị thức. Sao mẹ ở đây?

- Mẹ mới ngủ dậy, tính xuống xem bây ngủ có mắc mùng không. Với lại mẹ lấy mấy thứ đồ đi bán.

- Mới có...-Tôi nhìn đồng hồ-...2 giờ mà đi bán gì mẹ?

- Đi chứ con. Mẹ đi lên núi lên rừng, xa lắc xa lơ phải đi sớm chứ...Lo ngủ đi, không thì mai người nó bũn ra đấy!

- Dạ! Con đi ngủ. Mẹ để điện nhé, đừng tắt!

- Ừ, con ngủ đi. Mẹ đi bán

- Dạ!

Tôi nhìn theo bóng mẹ, mỗi bước mẹ đi, bùn đất trên đôi ủng lại dính lên sàn nhà. Những vệt bùn đen đúa, ngắn cũn.

Tôi thật tệ! Mẹ mà tôi nghĩ là ma .Mẹ dậy sớm, đi bán tận miền núi xa xôi, kiếm tiền lo cho bọn tôi. Lúc đó tôi chẳng nghĩ được gì cả. Chỉ thấy thương mẹ và muốn giúp cho mẹ gì đó. Nhưng lúc ấy nhỏ quá, chả làm được gì.

Tôi nghe tiếng xe mẹ bắt đầu rời khỏi nhà. Tôi vẫn không ngủ được. Tôi nằm đó đến sáng. Tôi lại nghe tiếng chị lục đục chuẩn bị đi học từ 5 giờ sáng. Ba tôi cũng dậy sớm nấu cơm sáng cho chúng tôi.

Cho đến bây giờ, khi đã lớn hơn rất nhiều nhưng tôi cũng không thể quên được ngày đó. Cái ngày mà tôi nhận ra tình yêu ba mẹ dành cho tôi, tôi nhận ra cái cực khổ mà ba mẹ tôi phải chịu, chị tôi đang cố gắng vượt qua. Mẹ tôi đi lên núi, đi từ sáng sớm, đi cả trăm cây số. Chị tôi thì đạp xe đạp xuống tận thị xã để học. Ba tôi dậy thật sớm nấu đồ ăn, nấu cơm. Nhưng chẳng ai than vãn, chẳng ai bỏ bê chúng tôi. Mẹ tôi vẫn xem chúng tôi ngủ mỗi đêm. Ba vẫn nấu ăn cho chúng tôi mỗi sáng. Chị tôi hằng đêm vẫn thức khuya học bài, vẽ cho tôi những bức tranh manga tôi thích...Chị tôi hay nói cho tôi những điều gì chị tâm đắc, những bài học cuộc sống mà chị gặp phải. Ba mẹ tôi dạy tôi cách sống không tham lam, không ham mê danh vọng, sống thật với đời.

Hôm nay mẹ về sớm, tôi chạy vội ra phía trước nhà xách giùm cho mẹ cái giỏ xách, đỡ xe cho mẹ, tôi thấy mẹ cười: " Con này, hôm nay lạ thế!". Ôi! Nụ cười của mẹ sao mà đẹp quá. Ngoài kia, trời cao hơn, xanh hơn, và niềm vui trong lòng tôi cũng to lớn hơn.

Võ Yến

Ngày đăng: 11/12/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
WTF
 

Bạn thì sao???

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage