Gửi bài:

Cầu vồng sẽ đến sau mưa

Brrrr......rrrrrr......

"Nam ơi, đừng đi nữa, ở nhà với mẹ. Mẹ cầu xin con, Nam ơi.....!"

11h đêm, cả xóm trọ nghèo bị đánh thức bởi tiếng gầm rú của chiếc xe phân khối lớn cùng tiếng người khóc lóc ầm ĩ. Nhưng dường như đây là chuyện xảy ra thường ngày nên chẳng có nhà nào sáng đèn. Ở cuối xóm, phía trước cửa căn nhà dột nát vẫn còn vương mùi khói xe, một người đàn bà ngồi thẫn thờ trong màn đêm tĩnh mịch. Đôi mắt chị ráo hoảnh nhìn vô định về phía ánh đèn nơi chiếc xe vừa rồ ga đi khỏi, rồi lặng lẽ đứng dậy, đi vào trong nhà như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.....

(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời")

***

Hắn rít một hơi dài rồi phả ra hư không một làn khói trắng mờ đục. Ánh đèn vũ trường loạn xạ điên cuồng cùng sự kích thích của thuốc khiến hắn đê mê đến không còn lí trí.

cau-vong-se-den-sau-mua

- "Thế nào, hôm nay vẫn quyết dịnh không làm thằng con ngoan ở nhà với mẹ nữa hả?"

Hắn ngước nhìn lên gã đàn ông cao lớn đang khoác vai hắn, đằng sau đôi mắt hấp háy và dưới khóe môi của gã ta dường như vẫn còn đang thấp thoáng ý cười.

Hắn không trả lời, chỉ khẽ cười khẩy. "Con ngoan" ư? Trong tâm trí của hắn đã từ lâu không còn cái khái niệm ấy nữa rồi. Đôi lúc hắn thậm chí còn chẳng nhớ rằng hắn có một người mẹ. Hắn rít thêm một hơi nữa, trong thoáng chốc hắn quên mất tất cả, chỉ biết thả cho bản thân vào cái con đường chẳng còn một chút lý trí nào như thế.

Phải, hắn đã từng là một đứa con ngoan, nhưng chỉ là đã từng thôi. Chỉ vì một lý do đơn giản, hắn không muốn làm con của một bà quét rác. Hắn không có bố, mẹ nó làm quét rác, ngày đêm lăn lộn với khói bụi và rác rưởi ngoài mặt đường để nuôi con. Ngày còn bé, hắn luôn nhớ những đêm đông khuya khoắt lạnh cóng cả người vẫn phải thức dậy để mở cổng cho mẹ về. Khắp người mẹ toàn mùi tanh nồng khó chịu, không giống những bà mẹ của mấy thằng bạn trên lớp, mỗi lần đi họp phụ huynh là hương nước hoa bay ngào ngạt khắp nơi. Mẹ hắn quanh năm không hề biết đến cái lọ nước hoa là gì, chỉ độc nhất một bộ quần áo của người công nhân vệ sinh đường phố cùng cái mùi hương khó chịu.

Lớn lên một chút, hắn luôn phải chịu những lời khiêu khích châm chọc của mấy thằng bạn cùng lứa tuổi. Lòng tự trọng và cái tâm lý của một thằng con trai đang tuổi mới lớn làm cho hắn chán ghét với gia cảnh nhà mình, ghét mẹ và dần rơi vào con đường sa ngã. Ban đầu, hắn chỉ đi theo mấy thằng cùng lớp thử vài điếu thuốc, sau đó đến vũ trường, đến thuốc lắc, và cuối cùng là ma túy. Những thứ bột màu trắng ấy làm hắn tê dại, quên hết sự đời, chẳng còn chút ý niệm về cuộc sống khốn khó của hai mẹ con. Nhờ vẻ ngoài đẹp trai và có tài ăn nói, hắn luôn là đối tượng được săn đón của những cô tiểu thư nhà giàu. Dần dần, hắn trở thành một tay chơi có tiếng ở đất Hà thành, nhưng tuyệt nhiên là chơi không phải bằng tiền của hắn, càng không phải bằng đồng lương quét rác còm cõi hàng tháng của mẹ hắn.

Có nằm mơ mẹ hắn cũng không thể tưởng tượng được đến một ngày đứa con trai ngoan ngoãn lại có thể đổ đốn đến như vậy. Bà làm đủ mọi cách, từ quát nạt, đến cầu xin, rồi khóc lóc, và tất nhiên hắn chẳng bao giờ hồi tâm chuyển ý, vì đơn giản hắn đã trượt quá dài trên vũng bùn ấy rồi. Số lần hắn về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ban đầu hắn chỉ đi ban ngày còn đêm nào cũng có mặt ở nhà, sau đến một tuần về nhiều nhất năm lần, rồi dần dần hắn không về nhà nữa. Có chăng những lần ghé thăm nhà của hắn chỉ tính bằng phút, bắt đầu bằng tiếng đỗ xe nặng nề trước cửa nhà và kết thúc bằng tiếng rồ ga cùng tiếng gào khóc cầu xin của người mẹ. Cuộc sống của hắn giờ chỉ là vũ trường, thuốc lắc, và những người tình giàu có được thay như thay áo.

Đùng một cái, hắn phải vào tù. Người mà nó gọi là anh kết nghĩa, thân quen còn hơn anh em ruột, rủ hắn buôn bán ma túy trái phép. Ban đầu hắn hơi lưỡng lự, vì biết việc này chẳng khác gì tự sát. Nhưng rồi bằng sự ngon ngọt giỗ giành của gã ta, hắn đã gật đầu. Mười chuyến hàng đầu tiên trót lọt, hắn nghĩ việc này thật quá dễ dàng, kiếm tiền thật chẳng khó. Nhưng ai ngờ được, bọn hắn bị bắt ngay chuyến hàng thứ mười một, hắn bị sa lưới, nhận hết mọi tội lỗi và chịu tạm giam 2 tháng chờ ngày phán xét. Hắn không sợ, vì người anh kết nghĩa của hắn đã thề non hẹn biển rằng sẽ sớm đưa hắn ra khỏi đó. Nhưng hắn thật sai lầm. Một tháng, hai tháng, rồi đến ngày ra tòa, chẳng có một tin tức gì. Cứ thế, hắn trở thành một tù nhân chịu gánh hết mọi tội lỗi của đồng bọn mà chẳng thể biện minh được một tiếng.

Từ ngày hắn vào tù đến nay đã được 3 tháng có lẻ, vậy mà chẳng thấy bóng dáng người anh kết nghĩa nào, cả mấy người tình trước giờ luôn quấn quýt bên hắn cũng chẳng thấy tăm hơi đâu. Hắn cười chua xót, nhưng giờ thì quá muộn rồi. Bỗng có tiếng cửa lạch cạch, tiếng quản ngục vang lên: "Tù nhân Nguyễn Văn A ra có người đến thăm!" Ban đầu, hắn lấy làm lạ, suy nghĩ mãi mà chẳng thể biết được ai là người thân quen đến mức vào thăm mình. Nhưng đến khi thấy thấp thoáng màu xanh chiếc áo công nhân vệ sinh môi trường, hắn mới nhớ ra rằng mình còn có một người mẹ. Người mẹ làm nghề quét rác bị hắn ruồng bỏ, người duy nhất đổ sụp xuống trong phiên tòa khi biết thằng con trai tội lỗi phải chịu án tù....

Bước chân hắn khựng lại, nửa muốn bước tiếp, nửa muốn dừng. Suốt mười mấy năm nay, lần đầu tiên hắn thấy khóe mắt cay cay khi đứng trước mẹ. Bà mẹ khốn khổ ngồi đó, gầy gò, ốm yếu đến mức tội nghiệp. Nhưng ánh mắt của bà vẫn đong đầy tình yêu thương hướng về đứa con tù tội đang cúi gằm mặt bước từng bước chậm chạp tới gần. Hai mẹ con cứ thế im lặng nhìn nhau thật lâu, chỉ cách nhau một tấm kính thôi, gần ngay trước mắt mà tưởng như xa tít tắp chân trời. Quệt hàng nước mắt đang rưng rưng, bà mở chiếc hộp cầm theo, chậm rãi lấy ra từng đĩa thức ăn đã được bọc lại cẩn thận, đẩy qua khe kính phía dưới đưa cho hắn và nhẹ nhàng bảo: "Ăn đi con!" Nhìn những đĩa đồ ăn thơm lừng, tuy chẳng phải cao lương mĩ vị gì nhưng là những món ngày bé mình thích nhất, hắn chợt òa khóc như một đứa trẻ. Hắn khóc vì đã quá muộn màng, khóc vì thấy mình là một thằng con quá đỗi bất hiếu, khóc vì ngày trước hắn đã đối xử với mẹ quá tệ bạc, vậy mà bây giờ hắn vào tù ra tội vẫn chỉ có mẹ là người duy nhất thăm nom. Suốt mười mấy năm qua, kể từ cái khoảnh khắc hắn theo đám bạn đi vào con đường tội lỗi, đây là lần đầu tiên hắn khóc trước mặt mẹ, đây là lần đầu tiên hắn thấy thương mẹ vô cùng. Nhưng hắn biết giờ đã quá muộn, quay đầu lại vẫn chẳng thể thấy bờ. Hai mẹ con chẳng nói một câu nào, chỉ thấy một cậu thanh niên đang vừa cúi gằm mặt vừa ăn cơm trong tiếng nấc, còn người phụ nữ trung niên tóc đã hai màu ngồi ở phía bên kia tấm kính thì cố gắng luồn tay qua khe kính mà vuốt ve con. Nhìn cảnh ấy, đến cả mấy người cai ngục máu lạnh cũng chẳng thể nào cầm nổi giọt nước mắt.

Rồi cũng phải đến lúc hết giờ thăm nom, nhìn theo bóng dáng chiếc áo xanh xanh quen thuộc của mẹ dần khuất sau cánh cửa nhà giam, hắn gần như ngã khụy. Dẫu biết là quá muộn, nhưng nhất định, nhất định hắn phải cải tạo thật tốt, để sớm được ra tù, hắn sẽ bù đắp cho mẹ những tháng ngày đau khổ đã qua....

10 năm sau, cánh cổng nặng trịch xỉn màu của trại giam đất Hà thành hé mở, một người đàn ông bước ra từng bước chậm chạp nặng nề. Do cải tạo tốt, thái độ tích cực, hắn được ra tù ngoài thời hạn. Khẽ cúi đầu chào người quản ngục, hắn lặng lẽ ngước nhìn lên trời cao. Cơn mưa rào bất chợt làm cái tiết trời trở nên âm u xám xịt. Hắn của 10 năm sau, không còn cái ngông cuồng, không còn sự dại dột của cậu thanh niên 29 tuổi. Nhưng rồi chẳng biết bây giờ có còn cơ hội nào chờ đón một kẻ từng vào tù ra tội như hắn nữa không. Chợt, một cụ già dường như đã chờ từ lâu chậm rãi bước tới, mỉm cười hiền từ nhìn hắn đầy yêu thương. Là mẹ, người mẹ luôn ở bên cạnh hắn, người mẹ không bao giờ bỏ rơi hắn, hắn biết chắc chắn mẹ sẽ đến đây ngày hắn tại ngoại. Phải rồi, giờ đây hắn còn phải làm lại cuộc đời, phải báo hiếu và đền đáp cho mẹ những ngày tháng đau khổ đã qua. Hắn bước đến bên bà, quỳ gối xuống, thay cho một lời xin lỗi dẫu đã quá muộn màng.

Phía xa, dưới chân trời, xuất hiện một chiếc cầu vồng lung linh rực rỡ. Phải rồi, sau mỗi cơn mưa, cầu vồng sẽ xuất hiện, đón ánh nắng trở về xóa tan cái bầu trời âm u đen tối kia. Hắn đứng dậy nắm lấy bàn tay chai sạn của mẹ và nhẹ nhàng: "Mẹ, mình về thôi!" Hai bóng người một già một trẻ, bóng người mẹ liêu xiêu dựa vào thân ảnh vững chắc của người con bước xa dần.....

Võ Thiều Hoa

Ngày đăng: 12/12/2018
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Không thể sống
 

Bây giờ tớ đã hiểu rồi Doraemon ạ. Trên đời này không ai có thể sống mà thiếu những người chung quanh

Nobita - Doraemon

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage