Gửi bài:

Ngày hôm qua mưa hát

Đêm lạnh mưa giăng kín lối đi... nơi những hàng cây đổ bóng.

ánh sáng vàng của hàng cột điện nấp sau những tán cây già thổn thức những lời thì thầm trong mưa bụi khẽ điểm cho bức hình động đen trắng của anh một nét buồn đến tĩnh lặng. Con đường dài được vót nhọn đúng như cách mà ai đó nhìn vào, nhưng đi, đi mãi mà thứ người ta thấy chỉ là những khúc cua mở ra những cái nhìn khác mà như vẫn tạo nên những hình ảnh na ná giống nhau. Vô định. Những vết nứt của vỉa hè bị mài mòn bởi bao lần bước trước như đang rên lên những âm thanh mơ hồ, ảm đạm ... buồn đến đắng lòng.

 

Đêm mưa bụi - nơi duy chỉ dành cho những trái tim biết khóc...

Nơi tình yêu đã đổi màu...

Thứ tình cảm còn lại trong anh nhuốm một màu xám ngắt như những cánh hồng để mặc cho nó tàn rồi rớt rơi. Hôm qua mưa như cười trong những lần hai người cùng bước, hôm nay mưa như khóc cho những rạn vỡ không thể lành lại dù có cố gằng đến đâu. 

Anh từng nói với cô " nếu một ngày em bỏ mình anh lạnh giữa trời đầy mưa thì đừng bao giờ quay lại trong mưa nữa nhé "cô chỉ cười trừ cho những giả thuyết giường như không thể của anh, anh luôn vậy! luôn muốn dành những lời nhắn cho tương lai mà ngay cả anh cũng không thể tin nổi về một tương lai như vậy. Hôm nay, điều đó ...nhớ lại không chỉ còn là kí ức mà là một nỗi đau không mấy dễ chịu. Ai đó nói " không hợp" rồi bỏ đi, ai đó ở lại với cái lặng của màn đêm lạnh... lạnh sao bằng trái tim anh và những kí ức đẹp đã đóng băng, lạnh sao bằng hình ảnh của một thằng khờ còn đứng mãi trong mưa đợi chờ ai dẫu biết là vô vọng.

 

 

Ngày hôm qua mưa hát...

Những ánh nhìn, những nỗi cô đơn, nỗi buồn, nỗi đau giống nhau tạo trong họ sự đồng cảm đề lạ kì. Cô đơn là lạc lõng với chính mình, và tưởng chừng khi có nhau họ sẽ chẳng bao giờ cô đơn nữa. 

Anh thích mưa và cô cũng vậy. Họ thường hẹn hò trong những cơn mưa bụi, vào một quán cà phê nhỏ, một góc quen, và cùng hướng tầm nhìn ra ngoài cửa kính nơi con đường không mấy người qua lại, không quá vội và cũng không quá đẹp. Anh và cô không nói chuyện nhiều nhưng họ hiểu nhau qua từng cử chỉ. Họ dành cho nhau những quan tâm đặc biệt nhưng hiếm hoi, những ánh cười, và đôi khi cả những nỗi buồn mà tưởng chừng như chỉ để dấu riêng mình. Nỗi sợ duy nhất của anh là một ngày nào đó thân hình nhỏ bé ấy sẽ mất hút trong đám đông và mãi mãi anh không thể tìm thấy cô nữa.

Anh và cô thích đi trên những con đường mưa dài vào những buổi đêm lặng, khi có thể nghe rõ tiếng thì thầm của những hàng cây già ven đường, khi có thể cảm nhận rõ được nhịp đều đều của những bước chân đôi, khi những ánh đèn mờ cũng trở nên đẹp rực rỡ,  khi chỉ có hai người và những nhịp tim đập loạn trong thổn thức, khi họ biết được thứ tình cảm ấy là tình yêu.

 

Ngày hôm qua- ngày của những kí ức đẹp...

Cô thích hát còn anh thích vẽ. Cô chỉ hát những bài hát dành riêng cho anh và anh chỉ vẽ một người con gái duy nhất đó là cô.Anh thường tự hỏi làm sao mà cô có thể dấu đi những cảm xúc vui, buồn... để hiếm thấy một lần cô cười hay khóc mặc cho nó còn đẹp hơn những gì cô đang làm ở hiện tại. Vô cảm.

Ngày hôm qua của cô trong anh.

Vẫn thoáng chút nét cười không quá rõ...

Vẫn nhẹ nhàng những câu hát đầy hoài niệm...

Vẫn buồn vui xen lẫn...

Vẫn những cái nắm tay, vẫn những con tim loạn nhịp...

Vẫn tiếng bước chân và hình ảnh của hai người trong mưa không vội vã...

Vẫn những sẻ chia...

Vẫn một tình yêu tưởng chừng như vĩnh cửu...

 

Ngày hôm nay mưa khóc...

Vẫn góc nhỏ nơi quán cà phê quen thuộc chỉ mình anh nhìn qua cửa kính, xuyên thấu màn mưa mơ hồ là những nỗi buồn ảm đạm, nỗi sợ của anh trở thành sự thật, thân hình bé nhỏ ấy mất hút vào đám đông mặc cho anh đứng một mình trong màn mưa ôm trọn trái tim anh trong buốt giá.Đợi chờ.

Ngày hôm nay, anh bước lặng một mình trong mưa bụi. Nỗi đau của anh tựa những vết dao đâm từ phía sau, nhưng sao anh vẫn muốn một lần được quay lại để tìm kiếm thứ gì đó mặc cho vết thương có làm anh đau đến đâu.

Ngày hôm nay chỉ một con tim dường như đã chết, chỉ còn lại những tiếng chân đơn, chỉ duy có anh cùng nỗi cô đơn giăng kín trong mưa. Hình ảnh cô hiện về mờ sau làn mưa bụi trắng xóa, những giọt mưa in bóng thấp thoáng một dáng hình quen thuộc. Xa nhau rồi mà lòng vẫn mãi quặn đau.

Ngày hôm nay- ngày kí ức trở thành những nỗi đau...

 Bức tranh vẽ vội, sợ một ngày hình ảnh ấy mờ dần rồi biến mất mãi mãi...

 

Ngày hôm nay của cô trong anh 

Là những giọt lệ giấu kín...

Là những cái nhìn vội nuối tiếc về một nơi xa...

Là tiếng mưa rơi thật buồn hay tiếng em của quá khứ...

Là duy chỉ một bóng hình độc bước đến vô hồn...

Là những lời ca không còn ngọt ngào hay như ngày hôm qua mưa hát...

Là những cố gắng níu kéo quá khứ trong vô vọng...

Là anh với màn đêm.

 

Bên những hàng cây đổ bóng...

Đêm mưa...

Người ta nhìn thấy anh vẽ những hình thù gì đó chằng chịt lên cái bóng của mình trong đêm... 

 

___________________________________________________________

truyện dựa trên lời bài rap " ngày hôm qua mưa hát" của SGR band

bạn có thể nghe nó tại đây

 

Ngày đăng: 25/02/2013
Người đăng: oanh nguyễn
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

  • Sự hào phóng đích thực Sự hào phóng đích thực Cho đi những gì ta không cần nữa thật dễ dàng nhưng phải tự nguyện rời bỏ những gì ta yêu thích thì thật vô cùng khó khăn, phải không nào? Tuy...
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Tình yêu thật ngốc nghếch
 

Có loại tình yêu như con thiêu thân lao đầu vào lửa, dù biết rằng là khi lao vào lửa là hy sinh oanh liệt nhưng vẫn chấp nhận tất cả. Tình yêu đó thật ngốc nghếch nhưng cũng thật vinh quang

Tình muộn - Dạ Vi Lan

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage