Gửi bài:

Một đêm mùa xuân

Canh khuya đêm đó gió rất ấm áp.

Một mình ra ngoài tản bộ, đi rất lâu, cứ đi mãi cho đến cánh đồng ở ngoại ô.

Ánh trăng giống như một loại ngôn ngữ bị lãng quên. Rọi soi vào nơi thẳm sâu trong lòng.

***

mot-dem-mua-xuan

Đêm khuya lên mạng, nhìn thấy lời nhắn của bạn bè, hẹn thời gian trò chuyện. Đọc được một vài tâm tình của người khác. Đem văn của mình xé đi giống một mẩu giấy. Giống như biến mất ở trong gió.

Cô gái phương Bắc xa xôi kia, nói với tôi, vết thương của một vài người ẩn sâu trong lòng không nhìn thấy.

Tôi nói vậy à, vậy cứ để nó lặng lẽ tan vỡ, tự lành. Nếu như bạn không ngừng đến tìm nó, nó sẽ cứ mãi đau.

Rất lâu, đau khổ là điều không thể thổ lộ cùng ai. Vì vậy, chúng ta chỉ có thể từ chối thổ lộ.

Lúc tạm biệt, chúng ta nói vui vẻ nhé, mọi người đều vui vẻ một chút.

Sau đó tình cờ gặp một người bạn. Cứ nói chuyện, nói đến rạng sáng. Anh ta nói, em nghĩ xem, toàn Trung Quốc hiện tại có mấy người, sẽ cùng em nói chuyện như thế này.

Nhưng mà trên mạng bây giờ đông nghịt những người không ngủ. Đều bị dĩ vãng và cô đơn nhấn chìm.

Để lộ tâm hồn bên dưới lớp mặt nạ.

Anh ta nói, anh muốn thấy em sign out. Em phải đi ngủ.

Rồi sign out. Nghe nhạc, uống nước, thở sâu, gọi điện thoại.

Tôi nói, dẫn em đi xem hoạt hình đi. Hoa Mộc Lan. Sau đó ăn một chút kem.

Con gái có lúc cũng chỉ là con gái. Tôi đồng ý tạm thời mở rộng tâm hồn. Chỉ lưu giữ đôi mắt đơn thuần vui vẻ.

Tôi nói, gió xuân ấm áp. Em muốn đứng trên đỉnh núi cao. Để ánh mặt trời rọi soi sự tàn tạ của em.

Tôi nói, hiện tại em rất tốt.

Tâm tình như vậy, là nói cho một người xa xôi nghe. Sau đó đi ngủ.

Trong bóng tối, cảm thấy một đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đang xõa. Đau đớn mà ấm áp.

Tôi nhắm mắt. Không rơi lệ.

Thật tốt.

An Ni Bảo Bối - Tịch dịch

Ngày đăng: 31/01/2015
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Stevejobs nói về cuộc sống
 

Không ai muốn chết cả. Ngay cả những người muốn lên thiên đường cũng không muốn chết để được ở đó.

Cái chết là đích đến mà tất cả chúng ta đều phải trải qua. Chưa ai thoát được nó. Nhưng tự cái chết nó là như thế, bởi cái chết đơn giản là phát minh tuyệt vời nhất của 'Sự sống'. Nó là chất xúc tác thay đổi cuộc sống. Nó loại bỏ người già để tạo đường cho lớp trẻ. Bây giờ bạn có thể còn trẻ, nhưng ngày nào đó không lâu, tự bạn sẽ trở thành người già và bị loại bỏ.

Thật tiếc khi phải nói ra điều trớ trêu đó nhưng đó là sự thật".

Steve Jobs - Đại học Stanford, tháng 6 năm 2005

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage