Gửi bài:

Sở thích

Em thích nhìn người khác từ trên cao, từ đằng xa và nhất là từ đằng sau. Vì em thấy thú vị khi theo dõi người khác mà họ hề hay biết. Em cho đó là sở thích kì quặc của mình.

***

so-thich

Chiều em về qua phố. Em trông thấy anh chạy xe ngược chiều. Lâu lắm rồi, em nghĩ mình có khi đã quên mặt anh. Bỗng, anh đỗ xe sửa cái gì đó. Em cố tình không để ý. Vì đúng là anh thật. Em cố tình lướt qua thật nhanh. Rõ ràng là em nhận ra anh. Rõ ràng là từ cái thời ngốc xít nào ấy, em đã từng nhận được thư của anh, nhận được món quà của anh. Thế mà, bây giờ, em làm ngơ. Cũng không phải. Em vẫn như ngày xưa. Vẫn làm ngơ với anh như thế. Anh cũng chỉ lặng thầm như vậy. Anh cũng chẳng trách cứ một câu.

Em thì không bao giờ quên. Những viên kẹo anpelibe ngày ấy như vẫn đang ngọt lịm trong miệng cậu em trai hồi nào. Cái nụ cười ngây thơ của nó nữa. Nó tưởng chị mua cho em thật. Có những điều người lạ từng quen có thể biết được. Ôi! Không nghĩ nữa. Càng nghĩ, em càng không biện minh được cho hành động hơi tàn nhẫn quá của mình ngày ấy. Miên man theo dòng suy nghĩ. Em bật cười.

Em bỗng cảm nhận điều gì đó giống như là em hay tưởng tượng. Cũng có khi em hay nghĩ quá. Em ngoảnh quay lại. Nhưng em không tưởng tượng, cũng chẳng nghĩ sai. Đúng là, có người đang chạy xe thật chậm nhìn em từ đằng sau. Ánh mắt ngày xưa ấy vẫn không hề thay đổi.

Đôi khi, cuộc sống có khi chỉ cần nhìn người khác từ phía xa, từ đằng sau và bằng ánh mắt thầm lặng, theo em cũng đủ để chúng ta hiểu được sự quan tâm sâu sắc của một người đến thế nào?

Trần Thị Nhung

 

Ngày đăng: 13/12/2014
Người đăng: trannhung-miu Tran
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Leo Buscaglia about risk
 

Cười thì sợ giống người điên.
Khóc thì bị kêu mềm yếu.
Đưa tay kết bạn thì rủi ro khi quan hệ.
Chia sẻ tâm tư thì như phơi bày trần trọi bản thân.
Đem ý tưởng, giấc mộng của mình trình cho đám đông mang rủi ro bị gọi là ngây thơ.
Yêu lỡ không được đền đáp.
Sống thì chịu rủi ro về cái chết.
Hy vọng mang rủi ro tuyệt vọng.
Cố gắng thì bị rủi ro vì thất bại.
Nhưng các rủi ro phải được chấp nhận và vượt qua vì cái nguy hiểm nhất cho đời người là không dám làm gì rủi ro.
Người không dám rủi điều gì là người không làm được điều gì, không có gì, và trở thành vô nghĩa.
Người ấy có thể tránh được những đau đớn và buồn bã, nhưng bạn đó sẽ không học gì, cảm nhận gì, thay đổi gì, phát triển gì hay yêu ai và sống thế nào.
Trói buộc vào nỗi sợ, người ấy biến thành nô lệ và từ bỏ tự do cho mình.
Chỉ những ai dám nhận rủi ro, người ấy mới thực sự tự do.

Leo Buscaglia

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage