Gửi bài:

Thanh Chương quê tôi

Hà Nội mùa này đã vào Thu! Cái thời tiết se se lạnh làm cho lòng ta dẫy lên nhiều cảm xúc lạ lùng đến khó tả. Rồi bất chợt trời đổ cơn mưa- một cơn mưa kéo dài dai dẳng, lòng tôi chùng xuống. Xuất hiện trong tôi một cảm giác lạ thường. Nhớ!!! Tôi thấy nhớ quê đến lạ, một nỗi nhớ đầy ắp tim tôi về miền quê Thanh Chương nhiều thương mến! Lắng nghe tiếng mưa rơi, tôi nhắm mắt mơ màng thả hồn mình về lại những ngày thơ bé vui đùa trên đất quê.

***

Thuở ấy, cái hồi còn là những đứa trẻ sống vô tư, hồn nhiên, khóc đó rồi cười liền đó, thật hạnh phúc biết bao nhiêu! Trên mảnh đất này, những đứa trẻ chúng tôi chơi đùa và lớn lên từng ngày. Trong giấc ngủ có cánh cò bay chập chờn qua tiếng ru của mẹ.

Nói về Thanh Chương quê tôi ấy à,ở đây vừa có sông lại vừa có núi, sơn thủy hữu tình. Thế nên tuổi thơ tôi là những "trang sử hào hùng" với đầy rẫy những "chiến công", đến bây giờ khi tôi đã lớn và đi xa quê nhưng khi trở về các cụ vẫn cười và nhắc lại.

thanh-chuong-que-toi

Hạnh phúc của tôi ngày ấy là những buổi chiều ra sông Lam hò hét, té nước với chúng bạn, làm loạn cả làng chài. Đã suýt có lần tôi làm trôi thuyền của họ, bị ăn mắng một trận té tát thế mà vẫn không chừa. Là những lần mải vui cùng bạn câu cá, câu tôm mà quên mất giờ về, làm cho cả nhà lo lắng, nháo nhào đi tìm tôi. Bị đánh cho ứ máu ở chân, thế mà hôm sau vẫn cứ lặp lại như bản năng. Lắm lúc tôi đã tự hỏi rằng: "không biết dòng sông Lam có ma lực gì thu hút tôi ghê gớm đến như thế?"

Rồi những ngày nghỉ đi thả bò, chăn trâu giúp gia đình. Nhưng đó như chỉ là cái cớ để chúng tôi được thỏa mãn thú vui của trẻ thơ. Chẳng màng gì đến trâu bò, lại rủ nhau đi hái trộm quả của nhà dân, bẻ trộm bắp về tụ tập nướng ăn. Nhưng thật không may cho những đứa trẻ ngổ ngáo, vô ý, vụng về khiến cho "bác hỏa" bực mình nên đã hiện hình trong vườn keo của nhà dân. Bọn trẻ lo sợ hét lên rồi bỏ chạy, tối cũng không dám về nhà vì sợ bị đánh. Dạo ấy, dân làng lại được dịp đề cao cảnh giác với những "anh hùng" quậy phá của làng.

Lại nữa, những trưa trốn ngủ, lén bố mẹ để đi chơi, thảy nắng. Trời nắng chang chang thế mà vẫn rủ nhau chơi bi, đánh vòng.

Ngày mùa,chúng tôi vùi mình trong những đống rơm để chơi trốn tìm, thi nhau hít hà cái mùi thơm ngai ngái từ những đống rạ phơi được nắng. Ôi! Thật là tuyệt vời, chỉ những đứa trẻ ở vùng quê mới có diễm phúc được cảm nhận điều này.

Những trưa đi học về mệt lả, đã có bữa cơm cả nhà chờ sẵn. Thật ngon biết mấy món canh nhút nấu cá, bát canh mồng tơi với món cà muối của mẹ vào trưa hè. Sung sướng biết bao!

Và tự nhiên, tôi cười một mình khi nhớ lại những lần bố chở đi chơi. Được đi qua rú Nguộc với cảm giác vừa sợ đá rơi trúng đầu, lại vừa thích lúc đi qua eo núi. Được ngắm những đồi chè trải dài thật mãn nhãn. Ngồi sau xe, tôi hỏi bố về đủ điều, cứ như thể lần đầu tôi được đến trái đất ấy.

Nghe đâu thiên hạ đồn rằng: ngày ấy tôi là một đứa cực kỳ lười học, cứ mong đến mùa lũ lụt để khỏi phải đến trường. Mà Thanh Chương quê tôi lại là một trong những vùng quê có khí hậu đặc thù, thiên tai lũ lụt năm nào cũng ghé qua. Thương cho người dân làm lụng vất vả mà cũng chẳng dư giả là bao.

Cuộc sống quê tôi đối với nhiều người có lẽ họ cảm thấy khổ sở và thiếu thốn . Nhưng với tôi- với những đứa trẻ thì chẳng cần bận lòng về điều đó.

Trên mảnh đất quê hương bình dị này, tuổi thơ tôi đã lớn lên từng ngày. Nơi đây đã nuôi lớn tôi cả tâm hồn và thể xác, chứng kiến quá trình trưởng thành của tôi. Thanh Chương dạy cho tôi biết yêu thêm những khó khăn, vất vả của dân quê, trân trọng và biết ơn những thành quả của sự lao động khó nhọc. Dẫu biết chẳng thể nhưng tôi vẫn ước cho tôi thêm lần nữa được là trẻ thơ.

****

Nay tôi đã lớn, đã xa quê để xây dựng ước mơ, tìm kiếm tương lai nhưng lòng tôi vẫn sẽ mãi hướng về quê hương. Trong tôi vẫn luôn khát khao được trở về phục vụ cho quê mình. Sẽ rất khó để diễn tả hết tình cảm của tôi đối với Thanh Chương qua những con chữ này. Cảm ơn tạo hóa đã cho tôi được sinh ra là người con của nơi đây. Cảm ơn mảnh đất tuy nghèo khó mà giàu có về tình người đã nuôi dưỡng hồn tôi.

Nếu có cơ hội mời các bạn về thăm quê tôi Thanh Chương, bạn sẽ thấy ấm lòng bởi con người mộc mạc, chân tình và phong cảnh nên thơ. Tin tôi đi, bạn sẽ mong muốn quay trở lại nếu đã một lần đặt chân đến đây.

 

Ngày đăng: 08/11/2015
Người đăng: quynh phan
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
no matter how hard
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage