Gửi bài:

Người lạ từng quen, người quen xa lạ

Bàn tay với bàn tay, nắm lấy nhau làm gì để rồi lại buông. Trái tim ta cứ thổn thức làm gì để rồi mai lại lỗi nhịp..

***

Lúc bàn tay chưa xiết lại, chúng ta là những người lạ. Người lạ sẽ chẳng thấy ánh mắt nhau giữa phố đông. Và dĩ nhiên sẽ chẳng vui, chẳng buồn vì nhau.

Rồi ta tình cờ gặp gỡ nhau ở một nơi nào sâu thẳm trong tâm hồn. Gặp để nhớ, gặp để biết mình đã cô đơn lâu quá, để chẳng còn cô đơn nữa.

nguoi-la-tung-quen-nguoi-quen-xa-la

Khi trái tim đã thuộc vê nhau, ta thấy nhận ra nụ cười nhau giữa muôn vàn nụ cười khác. Nắm tay nhau, ta quên cuộc sống thật bộn bề. Hạnh phúc đến từ những điều nhỏ nhoi nhất: một ánh nhìn, một lời quan tâm hay những phút vu vơ giận hờn.

Cảm giác yêu cho người ta biết cần nhau khi gió lạnh về. Nỗi nhớ làm con người biết sợ hãi sự cô đơn. Nếu ai đó không biết sợ cô đơn và cô độc, hẳn là tâm hồn họ đã nghèo quá rồi. Thấy nhau rồi, ta nghe được những âm thanh dịu dàng từ nơi nào đó sâu trong tâm hồn.

Khi tìm thấy nhau, tiếng mưa đêm sẽ là những lời thì thầm của thương nhớ. Ánh nắng vàng sẽ gọi những phút giây cùng sánh bước và cơn gió đôi khi sẽ biết lặng đi để nghe từng nhịp tim ta đập.

Như thế, những kẻ tìm thấy nhau sẽ không còn thấy đời buồn nữa.

Rồi một ngày, hai con tim lạc lối.

Cơn mưa sẽ chẳng còn là tiếng thì thầm của đêm, mà sẽ hóa thành một trời trắng xóa. Bước xuống khoảng không trắng hư ảo để cố tìm nhau, người ta sẽ chẳng thấy gì ngoài những rét mướt nơi tâm hồn mình.

Ngày trái tim lạc lối. Cơn gió sẽ không làm ta thấy không gian như lặng đi cho những nhịp thổn thức nữa. Gió sẽ hóa vô tình, vô tình cuốn những yêu thương, cuốn đi hơi ấm. Trong làn gió, ta thấy chỉ còn toàn cô đơn và buồn đau.

Bàn tay với bàn tay, nắm lấy nhau làm gì để rồi lại buông. Trái tim ta cứ thổn thức làm gì để rồi mai lại lỗi nhịp..

Ta lại trở thành người lạ. Người lạ lại thấy nhau giữa chốn đông người. Ta dối lòng mình rằng chưa quen nhau. Ta nén nỗi nhớ, nén những quen thuộc lại để lướt qua ánh mắt ấy. Lặng lẽ nén những xúc cảm tưởng quên đi rồi, để mà bước qua nhau, để trả vơ như vô tình. Vô tình trước một người lạ.

Và ngày mai, ta lại gặp một người lạ, người lạ chưa quen. Người lạ chưa quen lại là một người lạ vô tình...

Nguyên Bảo

 

Ngày đăng: 11/12/2015
Người đăng: Nguyên Bảo Dương
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Franklin
 

Muốn ăn ngon thì phải lao động. Muốn mặc đẹp thì phải trả tiền và muốn ngủ ngon thì phải để cho lương tâm mình thanh thản!!!

- Franklin -

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage