Gửi bài:

Như Hoa Hướng Dương

Là tập tự truyện của cô gái đã 7 năm chiến đấu chống lại căn bệnh ung thư máu Hoàng Thị Diệu Thuần. Tập tự truyện được viết ở nhiều thể loại khác nhau: Hồi ký, Nhật ký, Thơ. Dù viết dưới hình thức nào thì cũng đều thể hiện một tâm hồn rất đỗi phức tạp: yêu, buồn, thương, lo lắng, sợ hãi,... và hi vọng.

Tập Tự truyện và Thơ  của Hoàng Thị Diệu Thuần không ngoài mục  đích mang đến cho bạn một niềm tin, niềm tin yêu mãnh liệt vào cuộc sống. Em muốn đặt tên tập sách là: Như hoa hướng dương. Tôi đã nói với em rằng: "Em chính là hoa hướng dương". Bông hướng dương mềm mại, yếu  ớt nhưng mạnh mẽ hơn cả những gì tạo hóa ban cho loài hoa nào mạnh mẽ nhất.Hãy giành chút thời gian để đọc hết những trang tự sự, những dòng nhật ký, những bài thơ tha thiết này.

Các bạn, những ai đang đau khổ, tuyệt vọng, đang phải chịu đựng sự dày vò của bệnh tật sẽ tìm được sự đồng cảm, sẻ chia, tìm được nguồn động viên vô giá. Những ai khỏe mạnh, may mắn và đủ đầy nhưng trót lãng quên dù chỉ là giây phút, sẽ tìm được sự ấm áp, chân thật của Tình Người.

Một trích đoạn:

"Quỳ Hợp, ngày 1 tháng 1 năm 2012
...Cái Tết thứ 26 trong cuộc đời của tôi. Đó quả thật là điều đáng ngạc nhiên, trước hết với chính tôi. Và thật sự những gì đã trải qua khiến tôi tin vào thiên định.  Đã nhiều lần thập tử nhất sinh, đã nhiều lần tôi buông xuôi tất cả. Vậy mà tôi vẫn sống, dù le lói, dù thoi thóp, đấng thiêng liêng nào đó vẫn giữ tôi ở lại, bằng cách thức nào đó mà khi nhớ lại tôi càng thấy kỳ lạ. Thời gian tôi đồng hành với nỗi đau về thể xác, tôi có thêm nhiều mối ân tình từ gia đình và bè bạn.

Sau khi mắc bệnh, tôi tự cho mình là một người khác với những người xung quanh mặc dù chẳng thể tự mình chứng minh được sự khác biệt đó như thế nào. Tôi buộc chặt nỗi buồn vào mình như để khoác tấm áo vô hình cho số phận. Sự huyễn hoặc và những suy nghĩ viển vông cùng với quá khứ đặc biệt đã như một ma thuật đi bên cạnh và trở thành một phần máu thịt. Tôi cho đó là điều hiển nhiên và chấp nhận nó cho đến bây giờ.

Nhưng cũng thật khó khăn cho tôi, khi tính cách vốn là một kẻ hiếu động, nghịch ngợm và tất nhiên ham thích những điều vui vẻ hơn nỗi muộn phiền. Ranh giới giữa quá khứ, hiện tại và tương lai đối với tôi bị xóa nhòa. Tôi sống phần nhiều với quá khứ hơn là với hiện tại, tìm về hạnh phúc của quá khứ như một liều thuốc để xoa dịu những nỗi đau của hiện tại. Thời thơ ấu của tôi tràn ngập tiếng cười trên những triền đồi, bờ khe cùng lũ bạn học và lũ trẻ con trong làng. Ngôi trường tiểu học nằm ngay cạnh nhà, phía sau là một con suối, trước mặt là một ngọn đồi trồng rất nhiều cây trẩu. Mỗi mùa hoa nở trắng đồi, lũ trẻ con háo hức đi học sớm để hò nhau chạy lên đồi hái hoa.

Tiếng trống trường, tiếng hát đồng ca, tiếng hò nhau của lũ bạn, tiếng trâu bò, ếch nhái in hằn trong ký ức của tôi, một vệt dài đẹp đẽ để mỗi khi nhớ về thấy nhói lên một nỗi đau dịu nhẹ. Tôi đón nhận tất cả những gì đất trời ban tặng cho mình một cách tự nhiên nhất và cố giữ cho mình – dù không còn trọn vẹn nữa - sự tự nhiên mộc mạc của một con người xuất thân từ vùng rừng núi.

Khi ngày càng lớn lên và rời xa gia đình, xa ngôi làng nhỏ bé để đến với những miền đất mới sáng hơn, ồn ào hơn, cô đơn hơn, ký ức ngọt ngào của thời thơ dại vẫn ào ạt ùa về vẹn nguyên như hiện ra trước mắt, bên tai. Tôi có thêm nhiều bạn mới. Họ không quá ồn ào, không quá kiểu cách, có người giỏi giang thành đạt, cũng có người kém may mắn nhưng ở họ có sự kiêu hãnh và khát khao của tuổi trẻ. Tất cả đều bận rộn, mải mê và mỏi mệt. Họ bị cuốn vào cuộc đời, lớn lên và có lẽ như phảng phất đâu đó trong họ sự cô đơn của một con người trưởng thành, như chính tôi.Tiếng thở dài của tôi chẳng ăn nhập gì với tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường nhà. Đêm cứ chậm rãi trôi đi cùng với ký ức bồng bềnh ẩn hiện quanh bốn bức tường mờ ảo nhờ ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn ngủ. Tôi chợt nhận ra rằng mình thật may mắn khi có gia đình luôn bên cạnh bảo vệ và thương yêu..."
(Trích một trang nhật ký của tác giả)

Cùng đọc san sẻ tâm trạng với những số phận không may mắn và thêm quý trọng những phút giây trong cuộc sống của mình.

Ngày đăng: 16/09/2012
Người đăng: Quản Phương Thanh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Joseph Chilton Pearce - creative quote
 

Muốn sáng tạo, chúng ta không đươc sợ mắc sai lầm

By Joseph Chilton Pearce

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage