Gửi bài:

Chương 207 - Trùng phùng

Thanh Vân Sơn, Đại Trúc Phong.

Bên ngoài Thủ Tĩnh đường, đám đệ tử của Đại Trúc Phong từ Tống đại nhân đến Đỗ Tất Thư, xếp thành hàng dọc đứng trước cửa, sắc mặt đều có vẻ lo lắng sốt ruột, chốc chốc lại hướng về Thủ Tĩnh đường nghe ngóng.

Qua một lúc, từ bên trong vang lên tiếng bước chân, một người nữ tử bước ra, chính là Văn Mẫn của Tiểu Trúc Phong.

Đám đệ tử Đại Trúc Phong chạy vội đến, Tống Đại Nhân nhìn đắng sau Văn Mẫn chẳng có ai, thấp giọng hỏi: "Sư nương của huynh sao rồi?".

Văn Mẫn gật đầu, nói khẽ: "Tình hình Tô sư cô giờ cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là lúc trở về đột nhiên bị ngất đi, nghe sư phụ muội nói do xúc động lo lắng quá, hiện người đang ở trong khuyên nhủ, sư cô đã tỉnh lại rồi".

Đám đệ tử cùng thở phào, nhưng chẳng vì thế mà sắc mặt trở nên tươi tỉnh.

Đỗ Tất Thư sắc mặt khổ sở nói: "Thật là trời nắng bỗng có sét! Sư phụ thì không có tin tức gì, giờ thì lại đến luợt sư nương chút nữa thì xảy ra chuyện...".

"Câm miệng!". Tống Đại Nhân trừng mắt quát lên, Đỗ Tất Thư cười khổ, lắc đầu không nói gì.

Tống Đại Nhân quay người về phía Văn Mẫn, nói: "Sư huynh có nhờ muội phân phó gì cho huynh không?".

Văn Mẫn lắc lắc đầu, nói: "Không có, Tô sư cô chỉ nói mấy câu với sư phụ muội rồi bảo muội ra ngoài, dường như có việc gì đó không muốn cho muội biết.".

Tống Đại Nhân sắc mặt rầu rầu, nói: "Cái này...".

Văn Mẫn thấy Tống Đại Nhân sốt ruột, không nén được mới khuyên:

"Tống sư huynh, huynh cũng đừng sốt ruột quá, dù sao cũng chẳng có chuyện gì to tát, không phải còn có Tô sư cô và sư phụ muội sao! Giờ xảy ra chuyện, Tô sư nương thì tim nát lòng tan, huỵnh phải cứng rắn làm gương cho mọi người mới đúng chứ".

Tống đại nhân thở dài, gật đầu nói: "Muội nói đúng".

Hắn trầm mặc một lúc rồi quay sang mấy sư đệ nói: "Được rồi, được rồi, giờ đã biết sư nương không việc gì cả, mọi người cũng không cần phải đứng ở đây nữa, nếu sư nương mà trông thấy lại càng làm người thêm lo lắng. Mọi người về phòng của mình trước đi, ta ở đây đứng trực một lúc là được".

Ngô Đại Nghĩa, Hà Đại Trí cùng đám Đỗ Tất Thư quay sang nhìn nhau, trầm mặc một lúc, lão nhị Ngô Đại Nghĩa gật đầu nói: "Như vậy cũng được, chúng ta nghe theo lời đại sư huynh".

Nói xong, hắn quay về Tống Đại Nghĩa nói: "Đại sư huynh, một lúc nữa đệ sẽ trực thay cho huynh!".

Tống Đại Nhân đang định lắc đầu bảo thôi, Hà Đại Trí vỗ vỗ vai hắn nói: "Đại sư huynh, huynh lệnh cho chúng đệ về nghỉ ngơi, huynh cũng phải tự mình bớt lo nghĩ, sư nương cũng không muốn huynh như thế này đâu!".

Tống Đại Nhân cười trừ một cái, gật gật đầu. Đám người cũng dần dần tản đi, chỉ còn Tống đại Nhân và Văn Mẫn đang đứng bên ngoài Thủ Tĩnh đường, nhất thời yên lặng.

Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt Văn Mẫn khẽ ửng hồng, từ từ cúi xuống, Tống Đại Nhân đằng hắng hai tiếng, tự nhiên cảm thấy hồi hộp, cố gắng định thần lại, gượng cười hai tiếng nói: "Văn... sư muội, không phải là muội cùng với Lục Tuyết Kỳ cùng đi Nam Cương sao, sao giờ đã về rồi?".

Văn Mẫn lắc đầu: "Muội đi Nam Cương rồi, cũng không định vội về sớm như thế này đâu, nhưng lúc đó có mấy chuyện kỳ lạ xảy ra, muội và Lục Tuyết Kỳ sau khi bàn bạc, cảm thấy việc này không thể xem thường, liền vội về trước báo với sư phụ cùng các vị trưởng lão, Lục sư muội thì vẫn còn lưu lại đó để theo dõi".

Tống Đại Nhân sững người hỏi: "Việc gì mà quan trọng đến vậy?".

Văn Mẫn nhìn tứ phía, rồi tiến lại ghé vào tai Tống Đại Nhân nói nhỏ vài câu, không đợi nàng nói hết, Tống Đại Nhân sắc mặt đột biến.

Văn Mẫn nói xong liền lùi lại đứng trước mặt nhìn thẳng vào mặt Tống Đại Nhân nói khẽ: "Giờ thì huynh biết vì sao muội lại vội vàng trở về rồi chứ".

Tống Đại Nhân sắc mặt thay đổi bất đinh, qua một lúc mới lắp bắp nói: "Việc này...thật là tin xấu đến liên tục hà!".

Văn Mẫn trầm mặc một hồi lâu rồi nói nhỏ: "Ai... nói không phải chứ! Muội cũng cảm thấy việc này bất thường, lại thêm lúc muội về, bản môn lại xảy ra chuyện lớn như vậy... ai da!".

Nàng thở dài một tiếng cũng không nói gì nữa, rồi đứng bên cạnh Tống Đại Nhân, đột nhiên cảm thấy một bờ vai gầy guộc mà lại ấm áp lạ thường, dằn không được lòng mình liền từ từ đứng sát lại.

Văn Mẫn cuối đầu trầm mặc, như không có cảm giác gì cả, nhưng khoé miệng khẽ động đậy, có điều nàng chẳng nói gì cả, chỉ an tĩnh đứng đó.

Bóng hình hai người, cứ trải dài như vật bên ngoài Thủ Tĩnh đường của Đại Trúc Phong.

Từ xa nhìn lại, rừng trúc của Đại Trúc Phong xanh rì xào xạc, những bóng xanh mát của rừng cây được ánh mặt trời chiếu rọi, trời cao vời vợi không một đám mấy, cảnh sắc vô cùng sảng khoái, mặt trời ấm áp nhìn xuống nhân gian.

* * * * * *

Hậu viên Thủ Tĩnh đường, bên trong tĩnh phòng, hai nữ tử đang ngồi nhìn nhau.

Thuỷ Nguyệt đại sư trầm mặc hồi lâu nói: "Sư muội, hay là muội nằm xuống nghỉ một lát đi!".

Tô Như lắc đầu, mặc dù nhìn bà mặt đầy vẻ mệt mỏi, thế nhưng giọng nói thì cương quyết: "Muội không đi, thì cho dù có nằm xuống cũng không ngủ được".

Thuỷ Nguyệt thở dài, nói: "Sư muội, muội không phải lo lắng như vậy, như lúc nãy ta nói với muội, dù nói thế nào đi nữa, Điền Bất Dịch và chưởng môn sư huynh cùng lúc mất tích, muội không biết được bọn họ gặp phải chuyện gì...ngoài ý, càng không thể nghĩ ngợi lung tung, mặc dù nói Đạo Huyền sư huynh gần đây có vẻ bất an, nhưng đạo hạnh của huynh ấy rất cao, vượt xa sự biết của chúng ta, định lực cũng như vậy, Điền Bất Dịch lại là sư đệ lâu năm, huynh ấy cũng không làm gì quá đâu".

Tô Như trầm mặc ánh mắt đỏ hoe.

Thuỷ Nguỵêt đại sư lắc lắc đầu, đứng dậy, đị lại trong phòng, hiển nhiên trong lòng cũng rối bời. trước mắt Thanh Vân môn loạn hết cả lên, đến đám đệ tử bình thường cũng nhìn ra, càng không phải nói đến những nhân vật trưởng lão biết rõ được nội tình bên trong.

Tô Như miễn cưỡng cười một tiếng, cố gắng nói: "Sư tỷ, sao đột nhiên hôm nay tỷ lại lên Thông Thiên Phong vậy?".

Thuỷ Nguyệt đại sư buồn bã đáp: "Còn không phải là việc dính tới lão Vân Dịch Lam của Phần Hương cốc sao, vốn dĩ ta muốn tìm chưởng môn sư huynh thương nghị, ai ngờ đến nơi thì đã xảy ra chuyện, đến cuối cùng đường đường là môn chủ của một danh môn cũng không thấy tông tích đâu cả".

Tô Như nhíu mày: "Phần Hương Cốc chủ Vân Dịch Lam? Lão thì liên quan gì đến Thanh Vân Môn chúng ta?".

Thuỷ Nguyệt đại sư cười lạnh một tiếng nói: "Lục Tuyết Kỳ và Văn Mẫn đi Nam Cương truy tìm tông tích của Thú Thần, muội biết chứ?".

Tô Như gật đầu: "Biết! Vừa nãy muội còn thấy kỳ là tại sao lại thấy Văn Mẫn về sớm vậy, lại đi theo tỷ, thế Lục Tuyết Kỳ cũng về rồi chứ?".

Thuỷ Nguyệt đại sư lắc đầu: "Tuyết Kỳ vẫn ở đó, lần này hai đứa chúng thương nghị để Văn Mẫn về trước bẩm báo".

Tô Như hỏi : "Xảy ra chuyện gì vậy?".

Thuỷ Nguyệt nói: "Bọn chúng đi Nam Cương bái kiến Vân Dịch Lam, lão đột nhiên hỏi bọn chúng, Tru Tiên cổ kiếm của Thanh Vân sơn chúng ta có phải là bị gãy rồi không?".

Tô Như sắc mặt đại biến, kinh ngạc nói: "Cái gì?".

Thuỷ Nguyệt đại sư cười khẩy: "Muội ngạc nhiên hả? Lúc ta mới nghe tin, cũng bị chấn động như muội vậy, Vân Dịch Lam lúc đó cách xa ngàn dặm, làm sao có thể biết bí mật to lớn này? Hôm đó Đạo Huyền sư huynh cùng chúng ta và mấy đệ tử có mặt đã rất kín đáo, đề phòng việc này lộ ra, muội còn nhớ chứ?".

Tô Như trầm mặc hồi lâu, trong mắt có phần lo lắng thêm, nói: "Đúng là việc xấu truyền ngàn dặm".

Thuỷ Nguyệt đại sư đi đi lại lại nói: "Mà không biết muội có nghĩ qua chưa, Vân Dịch Lam tại sao mà lại nói điều đó với đám tiểu bối chứ?".

Tô Như gật đầu: "Muội cũng đang nghĩ đến điều đó, nếu như nói vì lòng tốt thì lão càng không nên nhắc đến điều đó, mà phải giúp chúng ta giứ bí mật mới phải, nếu như không phải như vậy mà là lão đang mưu đồ gì đó, thì đáng lẽ phải thâm tàng bất lộ, chờ đúng thời cơ thì mới đúng là việc mà một nhân vật như lão nên làm chứ".

"Không sai". Thuỷ Nguyệt đai sư ho lên một tiếng nói: "Vấn đề chính là ở chỗ này, lão Vân Dịch Lam này nhìn thì tưởng là lão hâm làm việc hồ đồ, nhưng ta nghĩ người này tuyệt không đơn giản như vậy, mà là một lão yêu tinh, thế nhưng cuối cùng lão muốn làm gì thực sự khiến người ta nghĩ không thông".

Tô Như trầm tư một hồi, rồi đột nhiên đưa tay lên dụi dụi mắt, sắc diện lộ rõ vẻ khổ sở.

Thuỷ Nguyệt đại sư ngạc nhiên, liền chạy vội đến bên cạnh, tự trách mình: "Coi ta kìa, vốn dĩ trong lòng muội đã rối bời rồi, ta lại nói với muội những chuyện này làm gì chứ, được rồi không nói nữa, không nói nữa...".

Tô Như gượng cười: "Ầyyy...Nếu là lúc trước, có chưởng môn sư huynh chủ trì đại cục, chúng ta cũng chẳng sợ mấy chuyện này, nhưng giờ Thanh Vân môn tự có nội loạn, bên ngoài thì lại nhiễu nhương, không biết bao nhiêu địch nhân mắt hổ dòm ngó, thật không biết làm sao cho được bây giờ....".

Thuỷ Nguyệt đại sư nhíu mày, rồi ôn tồn nói: "Sư muội đừng nói nữa, muội xem, muội đã mệt đến thế nào rồi. Không phải là đã nói với muội rồi sao, chưởng môn sư huynh mặc dù mấy ngày nay tính tình cổ quái, không giống ngày thường, thế nhưng đạo hạnh huynh ấy cao thâm, tâm chí kiên định, chúng ta không cần phải sợ gì cả".

Tô Như lắc đầu, thuận miệng nói: "Sư tỷ, tỷ không hiểu, chưởng môn sư huynh mặc dù đạo hạnh cao thâm, nhưng Tru Tiên cổ kiếm hung hãn phản phệ chi khí gặp mạnh thêm mạnh, chỉ sợ đạo hạnh huynh ấy càng cao thì nhập ma càng sâu...".

Thuỷ Nguyệt đai sư sững người, nói: "Muội nói gì?".

Tô Như giật mình, giờ mới phát hiện mình lỡ lời, tự nhiên á khẩu không nói gì, Thuỷ Nguyệt đại sư nhíu mày, nhìn thẳng vào Tô Như, nghiêm trọng hỏi: "Sư muội, cuối cùng thì cổ kiếm Tru Tiên còn có bí mật gì, muội biết điều gì, mau mau nói cho ta nghe".

Tô Như trầm tư hồi lâu, thở dài nói: "Dù sao sự việc cũng đến nước này, sớm muộn gì cũng không giấu được sư tỷ, để muội nói cho tỷ nghe! Thực ra, việc này xảy ra đã hơn trăm năm trước...".

* * * * * *

Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn, tận sâu trong Sân Ma Cổ Động.

Cửu biệt trùng phùng, những lời hỏi han ban đầu đã hết, Tiểu Bạch và Quỷ Lệ đều trỗi lên một cảm giác chẳng nói nên lời, chỉ có Tiểu Hôi đang bám trên vai, dường như là vui mừng khi thấy Tiểu Bạch, nhe hàm răng cười mãi không thôi.

Quỷ Lệ đột nhiên sững lại, dường như nghĩ ra điều gì, quay đầu về phía sau, chỉ thấy một màu tối om; bất giác nheo nheo mày, nói với Tiểu Bạch: "Người con gái đi cùng ta, ngươi đã làm gì rồi".

Tiểu Bạch hừ một tiếng nói: "Ta nào có thể làm gì cô ta? Ngươi lo lắng nhiều quá đấy!".

Quỷ Lệ thoáng trầm mặc, lắc lắc đầu, vốn không muốn việc này thêm rắc rối, mới hỏi: "Đúng rồi, sao ngươi lại ở đây? Hôm ngươi bỏ đi, ta nhất mực chẳng có tin tức gì cả, lần này đến Nam Cương, cũng định dò hỏi, nhưng cũng chẳng làm cách nào tìm thấy".

Tiểu Bạch cười cười, thân hình dường như uốn éo dưới thanh sắc u ám, đầy vẻ quyến rũ khiêu cảm: "Lúc ta ra đi, không phải nói với ngươi rồi sao, là ta muốn đi tìm "Bát Hung Huyền Hoả Trận" về cho ngươi".

Quỷ Lệ nói: "Ta nhớ, do vậy ta cũng đến qua Huyền Hoả Đàm của Phần Hương cốc, nhưng chẳng phát hiện ra điều gì. Đúng rồi, ngươi còn chưa nói ngươi đến Sân Ma Cổ Động này để làm gì?".

Tiểu Bạch nheo mày nói: "Ta đến đây, tất nhiên là vì trận pháp đó, còn nhân tiện đến thăm lão bằng hữu".

Quỷ Lệ nhìn nàng, trầm giọng nói: "Chẳng lẽ ngươi nói nơi đây...".

Tiểu Bạch gật đầu: "Không sai, từ khi pháp trận ở Huyền Hoả Đàm ở Phần Hương cốc bị huỷ, thế gian chỉ còn có nơi đây là còn lưu giữ hoàn toàn Bát Hung Huyền Hoả Trận. Ngoài ra, người bạn cũ của ta giờ cũng ở đây!".

Quỷ Lệ sắc mặt biến đổi, từ từ nói: "Ngươi nói người bạn cũ, có phải là...".

Tiểu Bạch mỉm cười nói: "Chính là người mà các ngươi gọi là Thú Yêu chi vương, Thú Thần".

Quỷ Lệ trong đầu mặc dù nghĩ đến nhiều điều nhưng khi nghe Tiểu Bạch nói ra, nhất thời sững người lại, không biết nói điều gì mới phải.

Một lúc lâu sau, Quỷ Lệ từ từ nói: "Ngươi và hắn sao lại có thể có giao tình với nhau?".

Tiểu Bạch nhìn hắn, sắc mặt mang một nụ cười ấm áp, nhưng ánh mắt lái sâu thẳm như hồ nuớc, mang theo vài phần chê cười: "Ngươi chẳng lẽ không biết, ta là một lão yêu tinh, niên kỷ cũng lớn, tự nhiên biết nhiều việc, quen biết các quái vật cũng nhiều".

Quỷ Lệ trầm mặc, Tiểu Bạch nhìn hắn nói: "Vậy ngươi thì sao? Ngươi đến đây làm gì? Vừa rồi ngươi nói Quỷ Vương lệnh cho người còn gái kia đưa ngươi đến đây, ngươi lại muốn làm trò quỷ gì đây?".

Quỷ Lệ lắc đầu nói: "Quỷ Vương tông chủ phái ta tới đây, chẳng phải là truy diệt Thú Thần".

Tiểu Bạch sững người: "Không phải giết y, vậy muốn ngươi vạn dặm xa xôi tới đây làm gì?".

Quỷ Lệ nói: "Tông chủ muốn ta thu phục quái thú Thao Thiết bên cạnh y, mang về".

"Thao Thiết?".

Tiểu Bạch lại sững người, khuôn mặt như suy nghĩ, tự mình nói: "Quái lạ, từ bao giờ lão lại có hứng thú với Thao Thiết chứ?".

Quỷ Lệ nói: "Điều này ta cũng không biết, mà lệnh của tông chủ, ta cứ thế mà làm".

Tiểu Bạch hừ một tiếng nói: "Thao Thiết là linh thú không rời của Thú Thần, ngươi muốn thu nó, chắc chắn phải bước qua ải Thú Thần, chẳng lẽ ngươi chắc chắn sẽ thắng được y sao? Hay là ngươi cũng cho rằng, sau khi y thụ thương, muốn ném đá xuống giếng?".

Quỷ Lệ nhìn Tiểu Bạch không nóigì, liền sau đó mỉm cười, bước dài qua Tiểu Bạch, hướng về nơi hắc ám thâm sâu mà bước tới.

Tiểu Bạch mỉm cười, bước theo hắn nói: "Ngươi vậy là ý gì?".

Tiểu Hôi đang bám trên vai Quỷ Lệ nhìn Tiểu Bạch. Tiểu Bạch đón lấy con khỉ, ôm vào trong lòng, xoa xoa đầu nó, trong mắt bất giác có vài phần thân thiết, quay đầu lại nhìn Quỷ Lệ.

Quỷ Lệ nhẹ nhàng nói: "Ngươi biết không, tông chủ phân phó cho ta việc gì, chỉ không quá đáng, ta đều đi làm cả".

Tiểu Bạch hứ một tiếng: "Ngươi đã khi nào nghĩ, những việc ngươi làm, có khiến lòng ngươi nhẹ bớt không, những việc mấy năm nay ngươi làm, chỉ sợ chắc gì Bích Dao đã hài lòng đã muốn".

Bước chân Quỷ Lệ đột ngột dừng lại, cả người như sững sờ. Tiểu Bạch chau mày, cũng dừng lại, tuyệt không nhìn Quỷ Lệ, mà chỉ cuối xuống nhìn Tiểu Hôi, nhè nhẹ vuốt đầu nó. Con mắt thứ ba của nó chớp chớp, dường như không hiểu, nhìn Tiểu Bạch rồi lại quay sang nhìn chủ nhân nó.

Quỷ Lệ trầm mặc một lúc lâu, mới nói nhỏ: "Ngươi biết nếu nói những lời đó sẽ khiến ta không vui, tại sao vẫn còn nói như vậy?".

Tiểu Bạch thở dài, không nói gì.

Nhìn bóng Quỷ Lệ đổ dài, dường như đang rất cô độc, chỉ là hắn đứng trước ánh sáng u u thanh quang, tuyệt không quay đầu, dường như sớm quen với việc chỉ có một mình, hắn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: "Những việc thương thiên bại lý, ta chưa bao giờ làm".

Xong rồi hướng về trước bước đi, không nói thêm một lời.

Tiểu Bạch trầm mặc nhìn theo bóng hình, qua một lúc, nàng lại nhìn xuống Tiểu Hôi đang chăm chú nhìn vào nàng.

Tiểu Bạch cười một tiếng rồi nói: "Chủ Nhân của ngươi à, mười năm nay mặc dù không phát điên, nhưng cũng thật là kỳ quái!".

Bóng hình hai người, bước tiếp vào sâu trong Sân Ma Cổ Động, Quỷ Lệ cũng chẳng vội vàng, Tiểu Bạch thì sắc mặt như có tâm sự trùng trùng, mặc dù không ngăn cản Quỷ Lệ vào tìm Thú Thần nhưng cũng chẳng mở miệng chỉ đường, chỉ hờ hững bước theo.

Đột nhiên, Quỷ Lệ đột ngột dừng bước chân, trước mặt hắn, phía trong bóng tối, đột nhiên sáng lên một đạo quang u minh, lập loè không ngừng, chiếu sáng trên cao cách mặt đất khoảng chừng vài trượng.

Bốn phía, không gian yên tĩnh, đừng nói là hô hấp, ngay đến những ma thú hung ác cũng không thấy đâu.

Lúc này, bước đằng sau Quỷ Lệ, Tiểu Bạch thở dài nói: "Đến rồi, trước mặt phái dưới ánh lục quang là cửa vào, qua cửa đó có một gian thạch thất, người và linh thú mà ngươi muốn tìm đều ở trong đó".

Quỷ Lệ không nói gì, có điều Tiểu Hôi nhìn sắc mặt của Tiểu Bạch, rồi đột nhiên nhảy lên vai Quỷ Lệ, sau đấy quay đầu lại về phía Tiểu Bạch như răng cười, gãi gãi đầu.

Tiểu Bạch nhìn Tiểu Hôi rồi cũng cười, sau đấy nói với Quỷ Lệ: "Ngươi nghe ta nói, ta và Thú Thần cũng có chút giao tình, do vậy muốn ta giúp ngươi đối phó y là không thể. Đạo hạnh y thần thông, ta nghĩ ngươi chưa từng giao thủ với y, nhưng y lợi hại ra sao ngươi cũng uớc chừng được. Giờ y bị thương nặng dưới Tru Tiên kiếm, nhưng những kẻ đạo hạnh bình thường cũng khó mà đối phó được, do vậy..." - nàng nhìn hắn, rồi từ từ nói - "Thật sự, ngươi bây giờ bỏ đi cũng không muộn đâu".

Quỷ Lệ trầm mặc một lúc, nhìn Tiểu Bạch, từ từ lắc đầu, rồi hít một hơi dài định thần hướng về phía ánh sáng xanh bước tới. Nhìn bóng hình đang bước đi, Tiểu Bạch vẫn đứng yên đó, trong ánh mắt, như tràn ngập sự ấm áp buồn bã.

Đột nhiên nàng hướng về phía Quỷ Lệ cao giọng nói: "Trên người ngươi có đeo Huyền Hoả Giám chứ?".

Quỷ Lệ dừng bước, quay đầu lại hỏi: "Có, sao vậy?".

Trên mặt Tiểu Bạch có vài phần bất đắc dĩ, khe khẽ lắc đầu, nói: "Ngươi nhớ rõ, thứ nhất Thú Thần có thể đánh bại được, thứ nhì nếu cảm thấy nguy hiểm, ngươi có thể dùng Huyền hoả Giám".

Quỷ Lệ gật gật đầu, mặc dù trong lòng có vài phần không hiểu, nhưng cũng chẳng hỏi nhiều chỉ nói "cám ơn". Nói rồi lại tiếp tục bước đi, thân hình hoà vào bóng tối.

Từ xa, truyền lại tiếng khẹc khẹc của Tiểu Hôi vọng lại.

Tiểu Bạch vẫn đứng đó, nhìn vào bóng tối, thất thần dường như đang đợi chờ một điều gì đó.

Dưới ánh sáng u minh lục sắc, quả nhiên có một vòm cửa đá, có điều cánh cửa không biết từ bao giờ đã bị mất rồi. Ánh sáng phát ra nguyên lại là từ một viên bảo sứ ọuc sắc rất to, được đính vào bên trên vòm cửa.

Quỷ Lệ không ngừng lại, bước thẳng vào trong, đột nhiên trước mặt chói lên, một bồn lửa đang cô độc cháy bùng trên mặt đất, xung quanh đó, là bóng tối bao trùm, nhìn không rõ thạch thất to nhỏ bao nhiêu. Nhưng đằng sau ánh sáng, hắn có thể thấy rõ ràng một nam tử, bộ áo y đang mặc trên người vẫn còn như mới, lưng dựa vào bức tường đá phía sau, nhìn hắn nhè nhẹ cười.

Dung nhan đó, với hắn như quá quen thuộc, mà bên cạnh người nam tử đó, ác thú Thao Thiết từ từ đứng dậy, gừ lên những tiếng đầy thù địch.

Nhìn sắc mặt nam tử mặc dù yếu ớt, nhưng nhãn thần dường như mang chút tiếu ý, khẽ mỉm cười với Quỷ Lệ đang đứng trước cửa , nói: "Chúng ta lại gặp nhau...".

Mục lục
Ngày đăng: 17/02/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục