Gửi bài:

Tập 7 - Chương 20 - Bữa tiệc mừng sinh nhật

Trọn tuần lễ sau đó, Laura luôn nghĩ tới buổi dạ tiệc. Cô mong đi dự rồi cô lại không muốn đi. Cô nhớ lại hồi nào khi còn nhỏ, cô đã tới dự buổi dạ tiệc của Nellie Oleson, nhưng đó chỉ là buổi dạ tiệc của những cô bé. Lần này sẽ khác hẳn.

Ở trường, Ida cùng Mary Power và Minnie đều háo hức về chuyện này. Arthur đã cho Minnie biết đó là buổi dạ tiệc mừng sinh nhật của Ben. Vì lịch sự, các cô không nói nhiều về chuyện này do Nellie đang ngồi chung với các cô nhưng cô ấy không được mời. Cô ấy cũng khó tới dự nổi vì sống ở nông trại.

Vào đêm đó, Laura thay đồ sớm và sẵn sàng từ lúc bảy giờ. Mary sẽ đi cùng với cô ra nhà ga nhưng cô ấy không tới quá sớm. Laura thử đọc lại một bài thơ của Tennyson mà cô thích:

Vườn dịu êm mời gọi người bước tới

Bóng đêm dày đen đặc đã trôi qua

Vườn dịu êm mời gọi người bước tới

Ta đứng đây đau đáu trông chờ

Những búp non đang tuôn trào nhựa sống

Hương hoa hồng lan nhẹ giữa gió đưa

Cô không thể ngồi yên, bước tới nhìn vào tấm gương treo trên vách. Cô ao ước thật nhiều về việc có một dáng hình mảnh mai đến nỗi gần như cô hyvọng sẽ nhìn thấy trong gương một cô gái thon cao. Nhưng cô chỉ nhìn thấy trong gương một cô gái thấp nhỏ, tròn lẳn trong chiếc áo màu xanh da trời dành mặc vào ngày chủ nhật.

Ít ra thì đây cũng là chiếc áo của một tiểu thư với độ dài che kín cổ giầy. Một dải len kẻ ô ba màu xanh-vàng-xanh lá cây bọc quanh trên đường nẹp váy và quanh các cườm tay và ống tay áo dài. Chiếc cổ áo đứng thẳng với một lớp diềm ren và Mẹ đưa cho Laura chiếc kẹp cẩn xà-cừ của Mẹ để kẹp cổ áo vào sát cằm.

Laura không thấy chiếc áo có một điểm nào đáng chê. Nhưng, than ôi! Cô vẫn thiết tha mong ước có một thân hình mảnh mai yểu điệu giống như Nellie Oleson. Eo của cô tròn như một thân cây, cánh tay của cô thon chắc nhưng cũng tròn và những bàn tay của cô nhỏ hơi dầy một chút tạm coi được. Chúng không gầy guộc như những bàn tay của Nellie. Tuy nhiên gương mặt trong gương là những đường cong. Một đường cong nhẹ uốn theo cằm và chiếc môi trên là một đường cong ngắn. Chiếc mũi gần như thẳng hơi mang một chút vẻ chế nhạo và phảng phất tính chất Hy Lạp. Laura nghĩ là cặp mắt cách nhau khá xa và mau xanh hơi nhạt so với mắt Bố. Những con mắt mở to, đầy vẻ lo ngại chứ không lấp lánh như mắt Bố. Buông xõa quanh trước trán là những lọn tóc cắt thẳng. Tóc cô không có màu vàng nhưng ít nhất thì cũng dầy và khá dài. Tóc được chải mượt về phía sau và tết thành bím che kín gáy. Sức nặng của bím tóc khiến cô cảm thấy mình đã lớn. Cô chậm chậm xoay đầu để nhìn ánh sáng đèn lấp lánh trên mái tóc nâu mượt bóng. Rồi thình lình cô nhận thấy mìnhđã xử sự giống như tựđắc về mái tóc. Cô bước tới bên cửa sổ. Vẫn chưa nhìn thấy Mary Power. Laura cảm thấy sợ hãi đến mức cô nghĩ là có thể không tới buổi dạ tiệc. Mẹ khẽ nhắc cô:

- Ngồi xuống, bình tĩnh chờ đi, Laura.

Đúng lúc đó, Laura nhìn thấy Mary Power và cô luống cuống khoác áo, đội mũ. Cô và Mary Power không nói chuyện nhiều khi cùng đi dọc phố Main rồi theo đường sắt tới nhà ga, nơi gia đình Woodworth ở . Những ô cửa sổ ở trên gác sáng trưng và một cây đèn đang cháy trong phòng điện thoại ở tầng dưới, nơi làm việc của anh trai Ben là Jim. Jim là điện thoại viên. Tiếng điện thoại reng liên tục trong đêm sương lạnh giá.

Mary Power nói:

- Mình cho là tụi mình nên vào phòng đợi. Mình gõ cửa hay cứ đi thẳng vào?

Laura thú thực:

- Mình không biết nữa.

Cô cảm thấy một chút dễ chịu vì Mary Power cũng tỏ ra lưỡng lự. Tuy nhiên, cô thấy khô trong họng và tay luống cuống. Phòng chờ là chỗ công cộng nhưng đóng cửa và đây là một buổi liên hoan. Mary Power do dự một chút rồi gõ cửa. Cô không gõ mạnh nhưng tiếng gõ cũng đủ khiến cả hai giật mình. Không có ai tới. Laura nói một cách mạnh bạo:

- Mình vào thẳng đi!

Vừa nói, cô vừa đặt tay lên nắm đấm cửa. Thình lình, Ben Woodworth mở cửa. Laura đảo lộn tới mức không kịp đáp lại lời chào của Ben. Cậu mặc chiếc áo dành cho ngày Chủ Nhật với cổ áo màu trắng hồ cứng. Mái tóc cậu ướt bóng và chải thật mượt. Cậu nói thêm:

- Trên gác của Má.

Các cô bước theo qua phòng đợi, lên cầu thang tới một phòng nhỏ có mẹ của cậu đang chờ. Bà thấp như Laura nhưng đầy đặn hơn. Bà rất đẹp trong chiếc áo màu xám nhạt với những diềm đăng ten trắng như tuyết ở trước cổ và các cườm tay. Nhưng bà thân mật tới độ Laura cảm thấy dễ chịu tức khắc.

Các cô vào phòng ngủ của bà để cởi bớt quần áo. Căn phòng cũng đẹp như bà Woodworth. Các cô do dự đặt những chiếc áo khoác lên chiếc giường xinh đẹp với chiếc khăn trải giường màu trắng và những chiếc gối giả viền ren. Những tấm màn mỏng màu trắng buông phía sau các ô cửa sổ và trên mặt chiếc bàn nhỏ một mảnh đăngten đan nằm dưới một chiếc đèn. Một miếng đăng-ten trắng khác trải trên mặt bàn giấy và một miếng khác nữa thả lửng trên khung tấm gương soi. Mary Power và Laura nhìn vào tấm gương, đưa mấy ngón tay sửa lại những lọn tóc bị mũ làm rối. Lúc đó, với vẻ thân mật nhất, bà Woodworth nói:

- Các cháu sửa soạn xong rồi thì qua phòng đợi. Ida, Minnie, Arthur, Cap và Ben đều đã có mặt ở đó.

Bà Woodworth tươi cười nói:

- Bây giờ chỉ còn chờ Jim lo xong công việc trở lại là bữa tiệc của chúng ta bắt đầu.

Bà ngồi xuống và bắt đầu trò chuyện vui vẻ. Phòng đợi thoải mái với những chiếc đèn chụp và hơi nóng lò sưởi tỏa ra ấm áp. Các khung cửa sổ đều che rèm màu đỏ xậm và những chiếc ghế không dựa vào vách mà quây quanh lò bếp đang đỏ hực ánh than. Bên cạnh cuốn anbum bìa nhung đặt trên mặt bàn đá cẩm thạch có rất nhiều sách dựng đứng trên một chiếc giá thấp hơn. Laura rất muốn nhìn hàng sách nhưng sẽ thiếu lịch sự khi không tỏ ra lưu tâm tới bà Woodworth.

Một lát sau, bà Woodworth cáo lỗi để đi vào nhà bếp. Lúc đó, tất cả chìm vào trong sự im lặng. Laura thấy cần phải nói một điều gì nhưng cô không nghĩ ra điều gì để nói. Những bàn chân cô hình như quá lớn và cô không biết dùng hai bàn tay làm gì. Qua cửa ra vào, cô nhìn thấy một chiếc bàn dài trải khăn trắng. Đồ sứ và đồ bạc lấp lánh trên đó dưới ánh sáng chiếc đèn được móc vào những móc xích mạ vàng trên trần nhà. Những miếng thủy tinh lủng lẳng quanh đèn lóe sáng dưới chiếc chụp đèn trắng đục.

Chiếc đèn quá đẹp nhưng Laura không thể quên những bàn chân của mình. Cô cố kéo lui chân về phía sau giấu kín dưới váy. Cô nhìn các cô gái và thấy rằng cô phải lên tiếng vì không ai làm nổi điều đó. Nhưng phá vỡ sự im lặng là điều vượt quá sức cô. Tim cô nặng trĩu khi cô nghĩ dạ tiệc cũngchẳng dễ chịu hơn so với họp mặt thân hữu. Rồi có tiếng người bước lên cầu thang và Jimvào phòng như một cơn gió. Anh nhìn quanh một lượt và nghiêm giọng hỏi:

- Các bạn đang diễn trò họp mặt của đạo Quaker hả?

Tất cả đều bật cười. Sau đó, các cô cậu đã có thể trò chuyện dù vẫn nghe rõ tiếng va chạm nhẹ của chén đĩa trong phòng bên, nơi bà Woodworth đang lo sắp đặt bàn ăn. Jim thoải mái đến nỗi anh gọi lớn:

- Ăn được chưa, Mẹ?

Bà Woodworth đáp từ phía cửa ra vào:

- Xong hết rồi. Cả đám chưa chịu sang phòng ăn sao?

Giống như gia đình Woodworth chỉ dùng riêng gian phòng này vào việc ăn uống. Quanh bàn bày tám phần ăn và mỗi phần đều đặt sẵn một đĩa súp hến đang bốc hơi nghi ngút. Chỗ của Ben ở đầu bàn, chỗ của Jim ở cuối bàn. Bà Woodworth xếp chỗ cho từng người rồi nói bà là người phục vụ cho bữa ăn. Bây giờ, Laura đã đưa được các bàn chân vào gầm bàn và hai bàn tay đã có việc để làm và tất cả đều linh hoạt vui vẻ nên cô không còn ngượng ngập lâu nữa.

Chính giữa chiếc bàn là chiếc giá xoay bằng bạc với các lọ thủy tinh đựng giấm, ớt, mù-tạt, muối, tiêu... Tất cả đĩa ăn đều bằng sứ trắng với một chùm hoa nhỏ đủ màu xung quanh. Bên mỗi chiếc đĩa ăn đều có một chiếc khăn ăn xếp theo cách mà mỗi phần mở ra giống như một đóa hoa lớn.

Đặc biệt hơn hết là trước mỗi phần ăn có sẵn một trái cam. Không chỉ có thế, những trái cam này đã được đặt để hợp thành những bông hoa. Vỏ cam được cắt và kéo xuống cho uốn cong không khác gì những cánh hoa màu vàngđỏ. Dựng đứng phía trong những cánh hoa là những múi cam với lớp da bọc trắng mỏng.

Chỉ riêng món súp hến đã đủ xứng danh là bữa tiệc tối và bà Woodworth còn cho kèm thêm một chén hến tròn nhỏ. Khi những giọt súp cuối cùngđã được vét sạch, bà lấy những chiếc đĩa đi và đặt lên bàn một thau lớn chất đống bánh bột khoai. Những chiếc bánh nhỏ bằng khoai tây nghiền đã được chiên vàng sậm. Rồi bà mang thêm một thau đầy những viên cá thu nóng xối kem tiếp theo là một đĩa bánh qui nóng. Bà trút bơ vào trong chiếc đĩa tròn bằng thủy tinh.

Bà Woodworth nài nỉ để được tiếp thêm thức ăn không chỉ một lần mà là hai lần. Sau đó bà mang cà phê tới cùng với kem và đường. Sau đó, bà dẹp bàn và mang ra chiếc bánh sinh nhật phủ trắng kem. Bà đặt chiếc bánh phía trước Ben và đặt một đống đĩa nhỏ ở bên cạnh. Ben đứng lên cắt bánh. Cậu đặt lên mỗi chiếc đĩa một miếng bánh và bà Woodworth đặt phần bánh trước từng người. Tất cả đều ngồi chờ cho tới khi Ben cắt xong phần bánh cho chính mình.

Laura chưa hết thắc mắc về trái cam ở phía trước. Nếu những trái cam này dùng để ăn thì cô không rõ sẽ ăn vào lúc nào và ăn ra sao. Cô thấy thật đáng tội khi làm hư những trái cam vì chúng quá đẹp. Tuy nhiên, cô đã có lần được ăn một miếng cam và cô biết mùi vị cam ngon tới mức nào.

Tất cả đều đã ăn bánh ngọt nhưng chưa ai đụng đến những trái cam. Laura nghĩ có lẽ đây là phần dùng để đem về. Cô sẽ có thể được mang trái cam về nhà để chia phần cho Bố Mẹ cùng Carrie và Grace.

Rồi mọi người cùng nhìn Ben cầm trái cam của cậu. Cậu giữ trái cam rất cẩn thận trên đĩa lột hết lớp vỏ như những cánh hoa, tách trái cam ra thành từng phần. Cậu cầm lên một múi và ăn kèm với một miếng bánh ngọt. Laura cầm trái cam của cô lên và những người khác cũng làm vậy. Tất cả đều thận trọng tróc vỏ, tách ra thành nhiều mảnh và ăn cùng với bánh ngọt.

Tất cả vỏ cam đều nằm gọn trên đĩa khi bữa ăn chấm dứt. Laura nhớ là phải chậm môi một cách duyên dáng bằng chiếc khăn ăn rồi gấp lại và các cô gái khác cũng làm thế. Ben nói:

- Bây giờ mình xuống nhà dưới chơi thôi. Khi tất cả đứng lên khỏi bàn, Laura thì thầm với Mary Power:

- Mình có nên giúp dọn dẹp chén đĩa không?

Ida lên tiếng hỏi ngay:

- Chúng cháu cần giúp rửa chén đĩa trước không, thưa bà Woodworth?

Bà Woodworth cảm ơn và nói:

- Hãy vui chơi đi, các cô gái! Đừng bận tâm tới chén đĩa!Phòng đợi ở tầng dưới rộng thênh thang sáng trưng và ấm áp với làn hơi nóng từ chiếc lò hừng hực. Có thể bày nhiều trò chơi sôi động nhất trong phòng. Trước hết, họ chơi trò tung khăn rồi chơi trò bịt mắt bắt dê. Cuối cùng vào lúc ngồi thở để tạm nghỉ trên những chiếc ghế băng, Jim nói:

- Tôi biết một trò chơi mà các bạn chưa bao giờ chơi.

Tất cả đều háo hức muốn biết trò chơi thế nào. Jim lên tiếng:

- Trò chơi này mới lắm nên thôi cho là nó chưa được đặt tên. Nhưng tất cả hãy qua chỗ làm việc của tôi và tôi sẽ chỉ cho biết cách chơi ra sao.

Trong gian phòng hẹp không có đủ chỗ cho tất cả đứng thành một hình vòng cung khi Jim chỉ cho mọi người cách chơi với Jim ở một đầu và Ben ở đầu bên kia còn tất cả gom lại bên bàn làm việc của Jim. Jim bảo mọi người cầm lấy tay nhau và nói:

- Bây giờ hãy đứng im.

Tất cả làm theo và đều thắc mắc kế tiếp là gì. Đột nhiên, một cảm giác ngứa ngáy vụt chạy qua người Laura, tất cả những bàn tay đều giật nảy lên cùng với tiếng kêu thét của các cô cậu. Laura ngạc nhiên kinh hãi. Cô không kêu và làm một cử động nào. Tất cả đều hỏi dồn một cách căng thẳng:

- Cái gì vậy? Cái gì vậy? Anh làm cái gì vậy, Jim? Jim, bằng cách nào mà anh làm được điều đó?

Jim chỉ cười và hỏi lại:

- Cô có cảm thấy điều gì không, Laura?

Laura đáp:

- Ô, có! Tôi có cảm thấy.

Jim thắc mắc:

- Vậy tại sao cô không kêu lên?

- Để làm gì chớ?

Laura hỏi và Jim không thể nói rõ điều đó. Cô hỏi tiếp cùng tất cả những người khác:

- Nhưng đó là cái gì vậy?

Jim chỉ đáp vắn tắt:

- Không ai hiểu đâu.

Bố cũng từng nói không ai hiểu điện là gì. Benjamin Franklin đã tìm ra rằng điện là sấm chớp nhưng sấm chớp là gì thì chẳng ai biết. Lúc này điện đã được dùng trong điện thoại và mọi người vẫn không hiểu điện là gì. Tất cả đều cảm thấy kì lạ ngắm chiếc máy nhỏ bằng đồng đặt trên bàn với ý nghĩ nó có thể chuyển đi thật xa và thật nhanh những bản truyền tin. Jim nhấn một chiếc nút trên máy và nói:

- Có thể nghe thấy được từ St. Paul.

- Ngay bây giờ hả?

Minnie hỏi và Jim đáp:

- Ngay bây giờ.

Tất cả đang đứng im lặng khi Bố mở cửa bước vào. Bố hỏi:

- Tan tiệc rồi chứ? Tôi tới đón con gái tôi.

Chiếc đồng hồ lớn đang điểm mười tiếng. Không ai hay biết đã muộn tới thế. Trong lúc các cậu choàng áo, đội mũ thì các cô lên gác cảm ơn và chào bà Woodworth. Trong gian phòng xinh xắn, các cô vừa cài nút áo, buộc dải mũ vừa trầm trồ đã có được một dịp vui tới thế. Lúc này buổi dạ tiệc đã chấm dứt nhưng Laura mong rằng nó có thể kéo dài hơn nữa.

Mục sư Brown đã tới đón Ida ở dưới nhà và Laura cùng Mary Power về với Bố. Mẹ đang chờ khi Laura và Bố bước vào. Mẹ mỉm cười với Laura:

- Mẹ có thể đoán qua ánh mắt con là con rất vui. Bây giờ hãy lên giường nhẹ nhàng vì Carrie và Grace đang ngủ . Ngày mai sẽ kể lại cho cả nhà cùng nghe về buổi dạ tiệc.

- Ôi, Mẹ! Mỗi đứa tụi con có hẳn một trái cam!

Laura không thể ngăn mình kêu lên, nhưng cô đã dành trọn phần còn lại của câu chuyện để sẽ kể cho cả nhà cùng nghe.

Mục lục
Ngày đăng: 03/07/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục