Gửi bài:

Chương 16

Bastien mở khóa tủ lạnh trong bàn làm việc của chàng và đặt hai cái lọ nhỏ vào bên trong. Chàng cuối cùng cũng nhớ ra mang chúng lên căn hộ của chàng. Chúng đã ở trong văn phòng chàng cả tuần, từ cái ngày mà Terri đến ăn trưa, thứ Hai. Chàng chỉ vừa mới sẵn sàng rời đi đến cuộc họp hẹn trước với những người trong phòng thí nghiệm sáng hôm ấy, thì James đến văn phòng chàng để đưa cho chàng en-zim tổng hợp để cho Vincent dùng thử. Đó là nỗ lực cuối cùng để chữa trị cho tình trạng mà buộc em họ của Bastien và người chú phải dùng máu hiến tặng của người sống. Cuộc sống sẽ trở nên dễ dàng hơn cho cả hai người nếu họ có thể sống nhờ vào túi máu như hầu hết những người còn lại trong thị tộc. Vincent luôn là người dùng thử mỗi khi có huyết thanh mới và biết rằng hắn đang ở trong căn hộ lúc này, James đã mang nó đến cho Bastien.

Vào lúc nhà khoa học kết thúc việc giải thích những yêu cầu cho việc thí nghiệm thực tế của en-zim_ Vincent phải cố nhịn không dùng máu của sinh vật còn sống cung cấp trong khi thử nó, và hắn sẽ cần thử hàng ngày để xem nó có hiệu quả hay không, cũng như để đảm bảo rằng hắn không phải chịu đựng bất kì tác dụng phụ nào_thì Bastien đã thật sự bị muộn. Chàng cảm ơn người này và chỉ kịp quăng cái lọ vào tủ lạnh lớn hơn không có khóa, để khỏi lãng phí thời gian với cái bị khóa. Sau đó chàng phóng nhanh đến cuộc họp của chàng.

Nhưng đương nhiên chàng quên ngay về cái lọ tối hôm đó khi chàng trở về căn hộ. Thực tế, Bastien đã quên chúng mỗi ngày cho đến tận hôm nay, nhưng chàng không quên đêm chuyện này nói với Vincent. Em họ chàng đã đồng ý thử huyết thanh, và chuyển sang dùng túi máu, nhưng từ chối làm thế cho đến khi đến cuối tuần tiếp theo của đám cưới. Hắn không muốn nó chen ngang vào buổi diễn tập kịch của mình, hay với đám cưới của Kate và Lucern nếu có lỡ xảy ra tác dụng phụ.

Bastien hiểu. Chàng đã kiểm tra lại với James để chắc rằng những cái lọ huyết thanh ấy không bị hết hạn, nhưng chỉ cuối cùng mới nhớ mang chúng lên lầu với chàng tối nay. Chàng sẽ giữ chúng trong tủ lạnh văn phòng của căn hộ chàng cho đến khi Vincent sẵn sàng dùng chúng.

Việc vặt ấy đã xong, Bastien lấy một túi máu từ cái kệ trong tủ lạnh giờ đã được chất đầy. May quá, ít nhất chàng cũng nhớ làm xong chuyện này. Mặc dù chàng ngạc nhiên là mình thậm chí cũng xoay sở được. Chàng đã bị xao lãng cả tuần, với việc tìm cách và thời gian để xoắn chặt trong những lần ghé thăm với Terri. Cô sẽ không ra ngoài với chàng một mình khi Kate rảnh rỗi, giải thích xin lỗi rằng cô đến để ở với chị họ mình trước đám cưới và cảm thấy không đúng về việc bỏ bê cô ấy vào thời điểm mà cô ấy quá phấn khởi và hồi hộp về lễ cưới sắp tới.

Bastien hiểu. Hơn nữa, họ đã có thời gian bên nhau. Đó là chỉ khi, trong những buổi tối, họ chỉ xoay sở để gặp nhau vào những lần hẹn hò kép với Lucern và Kate. Cặp đôi kia không muốn đi mà không gặp nhau, nhưng lại khăng khăng đòi có người đi kèm khi làm thế. Trong một nỗ lực nhằm đảm bảo đêm tân hôn của họ thật đặc biệt, Kate từ chối ở một mình với Lucern cho đến lúc ấy. Và, miễn là Kate và Lucern không thể ở một mình với nhau được thì Terri và Bastien cũng không thể. Điều này có nghĩa là, để có bất kì thời gian cho riêng chàng với Terri, Bastien phải sắp xếp để gặp cô khi Kate đang đi làm. Nghĩa là trong khi chàng cũng phải đang làm việc.

Sau khi nghỉ một tuần đầu tiên khi Terri ở đây tại New York, Bastien đã bị chìm ngập trong việc cố gắng đuổi kịp với mọi thứ mà chàng đã xao lãng. Nhưng chàng vẫn xoay sở tìm ra thời gian để được một mình với cô trong ít nhất một tiếng đồng hồ mỗi ngày. Chàng đã coi nó như một vấn đề để đảm bảo họ cũng đi nhiều nơi. Sau bữa trưa đầu tiên trong văn phòng đó, Basten không muốn cô nghĩ rằng sự quan tâm duy nhất của chàng dành cho cô là tình dục. Nhưng, không hiểu làm sao, bất kể họ đi đâu hay họ có kế hoạch là gì, họ luôn kết thúc với việc làm tình. Tuần này họ đã làm tình ở vài nơi bất ngờ và thú vị , và nó không phải luôn chàng là người khởi xướng chuyện đó. Terri hóa ra cũng tham lam vô độ như chàng. Cô đã làm rất tốt việc bù đắp cho những năm kiêng khem từ khi chồng cô mất.

"Bastien?"

"Hả?" Chàng ngước lên khi Vincent mở cửa phòng làm việc.

"Terri mới ghé qua. Cô ấy đang đi lên trong thang máy."

Mỉm cười, Bastien quăng cái túi máu rỗng vào thùng rác dưới gầm bàn và đóng cánh cửa tủ lạnh lại. Chàng đứng lên và vội vã vòng qua cái bàn.
Hôm nay là ngày duy nhất chàng đã không sắp xếp để đặt trước một giờ đồng hồ dành cho việc gặp cô. Và trong khi chẳng bao lâu nữa Kate sẽ ở đây cho bữa tiệc hươu nai, việc giúp sắp xếp cho nó là một lí do hoàn hảo chính đáng để Terri đến sớm. Mặc dù vậy chàng cũng đã không mong đợi là mình quá may mắn khi có cô đến sớm thế này.

"Em đã nghĩ rằng tin đó sẽ làm anh vui vẻ lên," Vincent nói. Vẻ chế giễu của hắn đã rõ khi Bastien tiến đến cánh cửa.

"Em nghĩ đúng, em họ" Chàng ngắt lời Vinny qua vai và vượt qua hắn để vào hành lang. "Em đã nghĩ đúng"

"Tốt, vậy thì, tin mới này có thể sẽ làm anh thậm chí còn vui mừng hơn nữa." Em họ chàng đi theo.

"Là gì vậy?" Bastien lơ đãng hỏi.

"Em phải đón người bạn gái và đưa cô ấy đi ăn tối trước buổi tiệc, vậy nên anh sẽ có nơi này cho riêng mình đến khi khách khứa bắt đầu đến. Hay ít nhất là đến khi dì Marguerite, Rachel, và Etienne đi đón

Lissianna và Greg từ sân bay trở về. Điều đó sẽ cho anh khoảng 2 tiếng. Anh sẽ phải tự mình sắp xếp bữa tiệc, nhưng_"

"Em là một người em họ tốt, Vincent," Bastien nghiêm trang nói khi họ tiến ra lối đi. " Và một người bạn tốt"

"Em sẽ nhắc anh về điều đó lần tới khi em cần xin một ân huệ," em họ chàng nhẹ nhàng nói.

"Em nên thế," Bastien đồng ý. Thang máy đã đến và cửa mở ra

"Xin chào, người đẹp," Vincent chào Terri khi hắn đổi chỗ cho cô, thay thế vị trí của cô trong thang máy. "Đừng làm bất kì thứ gì mà tôi sẽ không làm" hắn nó thêm khi cửa bắt đầu đóng lại. "Và vì không có nhiều thứ mà tôi không làm, nó có nghĩa là hai ngươi nên có thật nhiều vui vẻ với nhau"

Terri hết nhìn cái cửa thang máy đã đóng cho đến Bastien với nụ cười nhăn nhở. " Việc em đến không làm anh ấy hoảng sợ bỏ đi đấy chứ?"

"Không. Nó đi để đón bạn gái và đưa cô ta đi ăn tối," Bastien giải thích. Sau đó chàng tiến lên một bước và đỡ lấy cánh tay của Terri.

"Bastien!" Cô ré lên kết hợp giữa ngạc nhiên và cảnh báo, tay cô đẩy vào vai chàng một cách bản năng.

"Em đã từng uống sâm banh trong bồn tắm nước nóng chưa?" Chàng bắt đầu đến hành lang dẫn tới phòng ngủ chính.

"Không, em không tin là em đã," Terri thú nhận. Cô nới lỏng tay mình để thả chúng vòng qua vai chàng và thỏa mái dựa vào ngực chàng. "Em đoán là chúng ta sẽ uống sâm banh trong bồn nước nóng trước khi chúng ta sắp xếp cho bữa tiệc?"

"Không," chàng nói nhanh. "Em sẽ uống sâm banh trong bồn nước nóng"

Cô nhướng mày. "Anh sẽ làm gì trong bồn nước nóng?"

"Anh sẽ uống em"

"Ừm" Terri thầm thì, không thể kiểm soát được một cơn run rẩy phấn khích.

"Ừm" Bastien thầm thì lại. Chàng ấn một nụ hôn lên môi cô. "Chúa ơi, anh yêu nó khi em làm thế"

"Làm gì?" cô hỏi khàn khan, quét một nụ hôn bên tai chàng.

"Run rẩy phấn khích. Hay rên rĩ, thở hổn hển, quằn quại hay ưỡn người lên. Anh chỉ yêu nó khi em bị kích thích," chàng thú nhận.

Terri bật cười. "Anh là người gây ra nó cho em. Em đã bắt đầu nghĩ rằng anh là nhà ảo thuật. Thực tế, ngay phút giây này đây em đã chắc là nó như vậy."

"Ồ? Tại sao là thế?"

"Bởi vì, chúng ta không ở đâu gần bồn nước nóng cả, và em cũng chưa ướt"

Bastien gần như bị sẩy chân cho lời thú nhận đó. Mắt chàng xoáy mạnh vào khuôn mặt cô và ngay lập tức đói khát bùng lên trong chàng khi chàng bắt gặp nụ cười mê hồn của cô. "Chết tiệt," chàng lầm bầm.

"Có lẽ chúng ta sẽ để cái bồn nước nóng cho dịp khác"

Terri phá lên cười khi chàng bắt đầu bước nhanh hơn.

***

"Anh có muốn tôi gọi cho anh một chiếc taxi không?"

"Cái gì!" Chris hét to lên hơn tiếng ồn ào xung quanh.

Terri lắc đầu. Người biên tập không nghe được cô vì tiếng nhạc dội quá to. Cô nghiêng người ghé sát hơn đến khi miệng cô gần như đụng vào tai anh ta. "Anh có muốn tôi gọi cho anh taxi không? Nó có thể không dễ bắt xe điện với bộ dạng này"

C.K. lưỡng lự, xem xét vấn đề, sau đó gật đầu hét lên. "Vâng làm ơn. Nhưng cô sẽ làm thế nào với tiếng ồn thế này?"
Terri hơi ngần ngừ. Cô đã không nghĩ về chuyện đó. Sau đó cô biết câu trả lời. "Tôi sẽ dùng điện thoại trong văn phòng!"
"Ồ!" anh ta gật đầu. "Được rồi"

"Tôi sẽ quay lại," cô hét lên. "Chỉ cần ngồi cho vững"

Bỏ anh ta lại đó, giữa bữa tiệc hươu nai của Kate và Lucern, Terri chen lấn qua những người khách đến lối đi, sau đó vội vã xuống hành lang vào văn phòng. Cô nhận ra rằng người biên tập dường như hơi mệt khi anh ta đến. Khi cô hỏi C.K đã giải thích rằng anh ta đã làm việc qua đêm cho tuần trước; cố đuổi kịp công việc. Anh ta đã cố ngẩng lên một chút và đi chơi, nhưng giờ đã khá muộn và Terri thấy rằng anh ta bắt đầu ngáp và trông kiệt sức. Khi cô thấy anh ta lấy áo khoát khỏi cái thành ghế và mặc vào, cô bước đến để xem anh ta có muốn cô gọi cho một chiếc taxi hay không.

Văn phòng trống trơn khi cô bước vào; không phải Terri mong đợi điều khác. Những người khách của bữa tiệc đều là người trong gia đình và bạn bè, tất cả họ đều từ thành phố hay mới đến hôm qua hoặc hôm nay cho đám cưới vào ngày mai. Nhưng có thể rằng Kate và Lucern hay ai khác đã tìm ra được một nơi yên tĩnh để một mình trong một lát: điều mà cô xem xét đề nghị với Bastien ít nhất nửa tá lần. Nhưng, là phù dâu và phù rể chính, họ là chủ của bữa tiệc này và đơn giản không thể trốn đi. Cô vui mừng vì trong phòng không có ai. Chắc hẳn sẽ rất lúng túng để bước vào khi một cặp khác đang yêu đương.

Đóng cánh cửa lại sau lưng cô, Terri tiến đến cái bàn và ngồi xuống. Cô kéo cái điện thoại đến gần cô hơn, sau đó nhận ra cô không có manh mối nào về con số sẽ gọi cho một chiếc taxi ở NewYork. Hay nếu nó thậm chí có khả thi. Cô cho rằng nó phải thế, hoặc nếu Chris đã không đồng ý cho cô đi gọi. Cắn vào môi mình, cô liếc nhìn lên bàn tìm một cuốn sổ điện thoại, nhưng dĩ nhiên nó không có ở đó. Terri quay sự chú ý của cô đến ngăn kéo. Mắt cô đậu lên cái ngăn kéo to đùng đầu tiên bên trái ở bên dưới. Nó rộng đủ để cất một quyển sổ điện thoại. Nó cũng không hoàn toàn gần. Cúi xuống, Terri lôi nó mở ra, nhưng nó bật ra để lộ một cái tủ lạnh mini. Có một chút giật thót khi thấy nó, nhưng thứ để bên trong cái tủ lạnh nhỏ thì thậm chí còn hơn thế.

Terri nhìn chằm chằm vào bên trong: hai cái lọ nhỏ giống với cái mà cô đã tìm thấy trong văn phòng của Bastien vào hôm sáng thứ Hai. Và cũng có ít nhất một tá bịch máu. Cô đăm đăm nhìn chúng không hiểu trong một giây, hoàn toàn bị bối rối bởi lí do tại sao những thứ này lại ở trong ngăn kéo tủ của Bastien. Cô biết nghiên cứu y tế là một phần của việc kinh doanh nhà Argneau, và cô đã nghe rằng người ta mang công việc về nhà để làm, nhưng cái này thì nhiều quá.

Một tiếng động làm cô giật mình thấy có tội, đóng mạnh cửa tủ lạnh và nhảy dựng lên chân.

"Ồ, em đây," Bastien nói, hình như từ hành lang và băng vào phòng. Chàng mỉm cười.

"Em đến định gọi một chiếc taxi cho Chris, nhưng em không biết số và không thể tìm ra sổ điện thoại," Terri thốt lên.

"Anh biết. Anh ta đã nói với anh. Em không phải gọi nữa. Anh đã sắp xếp cho nhiều công ty xe hơi để đưa mọi người về nhà và khách sạn của họ. Anh đã đưa Chris về trên một chiếc rồi" Chàng vòng qua cái bàn lúc này, và ngừng lại trước mặt cô để nâng mặt cô lên trong tay. Chàng cười nhìn xuống mắt cô. "Thật ra, anh đã đưa rất nhiều người về theo cách đó rồi. Những người còn lại đang chờ xe quay lại, vì thế... chúng ta có vài phút trước khi chúng ta phải đóng vai chủ trở lại."

"Ồ," Cô mỉm cười, những lúng túng vẫn thống trị trong tâm trí cô. Máu, những lọ thuốc cả trong tủ lạnh ở văn phòng của Bastien và văn phòng của căn hộ, cái giá IV cô đã tìm thấy trong khi lục lạo thô lỗ vào ngày đầu tiên cô ở đây, và một bí mật mà Kate đã có nhắc tới_ cái mà Bastien sẽ phải nói với cô và họ sẽ phải làm sáng tỏ nó: những thứ này đang chạy qua tâm trí cô, quay thành vòng tròn, như một con chuột trong một cái bánh xe. Máu, y tế, giá IV, những bí mật?

Miệng của Bastien đã che phủ lấy miệng cô và đang xao lãng, và Terri cố ép nỗi sợ hãi ra khỏi tâm trí cô. Nhưng não của cô vẫn cứ họat động. Máu, y tế, giá IV, những bí mật.

"Terri?" Bastien thì thầm, giật mình trở lại khi cô không đáp lời. "Em có khỏe không?"

Cô mở mắt và cố gượng cười. "Em chỉ hơi mệt một chút"

Chàng mơn trớn má cô với một ngón cái "Đã khuya rồi"

"Vâng" cô thì thầm.

Bastien gật đầu, nhưng có một ánh sáng không chắc lóe lên trên mặt chàng.

Tội lỗi ngay lập tức chạy khắp người Terri. Cô đã không thật sự mệt, chỉ bối rối. Và cô cảm thấy tệ vì để nó xen vào giữa họ khi họ có rất ít thời gian để vui vẻ với nhau. Có lẽ có một lời giải thích đơn giản cho tất cả những gì cô đã thấy, và cách dễ dàng nhất để nghe lời giải thích đó là phải hỏi. Cô sẽ, cô quyết định thế; nhưng trước tiên cô muốn xóa bỏ sự hoang mang của chàng. Dựa người tới, cô ấn môi mình lên môi chàng và hôn chàng. Bastien vẫn còn bất động trong một giây, sau đó hôn cô lại nhẹ nhàng, miệng chàng tiến lên phủ lên cô với một sự quan tâm vô bờ bến, một sự âu yếm ấm áp mà nhẹ nhàng trở nên nóng hơn.

Terri rên lên, cánh tay cô quàng qua cổ chàng và giữ ở đó khi cơ thể cô ưỡn lên và kéo dãn áp vào chàng. Đây là Bastien, người đàn ông cô yêu. Có thứ gì khác bận tâm hơn chứ?
Việc mở cửa văn phòng đã làm bọn họ đông cứng lại, sau đó quay về phía cửa.

"Xin lỗi đã cắt ngang." Lissianna đưa ra một nụ cười xin lỗi. "Nhưng chiếc xe đầu tiên đã quay về, và cha mẹ của Kate và những chị gái đang đi về. Mẹ nghĩ Terri sẽ muốn nói tạm biệt với họ"

"Dĩ nhiên!" Bastien trượt một cánh tay vòng qua Terri khi họ bước ra cửa. "Chúng ta sẽ ra chào tạm biệt"

Ngày đăng: 11/04/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?