Gửi bài:

Chương 5

"Hôm nay là ngày đẹp trời phải không?" Terri hỏi, hít vào một hơi thở sâu cái không khí

NewYork hôi hám như thể nó là thuốc tiên.
Bastien gật đầu đồng ý, thậm chí cố gắng không nhăn mặt. "Đẹp"

"Mặt trời thì tỏa nắng. Chim thì ca hót. Tôi yêu mùa xuân"

Cô nghe như một nhân vật trong phim Disney, chàng bực mình nghĩ. Tiếp đến cô hát lên một bài hát. Một ca khúc về mặt trời.

"Mặt trời" Bastien lầm bầm cái từ như thể nó là một lời nguyền rủa. Thế nào mà chàng quên mất về mặt trời? Chàng là một con ma cà rồng tàn bạo! Và hơn thế chàng còn có 1 kế hoạch và mời Terri đi ra ngoài chơi nơi mà chàng có thể trải qua cả ngày lang thang ngoài trời. Và ánh mặt trời trải rộng mênh mông. Đó là một ngày mùa xuân tươi đẹp, một ngày mùa xuân đầy nắng và nóng không điển hình. Bastien sẽ thậm chí không ngạc nhiên khi nghe rằng có người tắm nắng cả ngày trong thành phố, và da họ bị ăn sống bởi tia nắng mặt trời. Cũng như chàng. Sự khác biệt duy nhất là cơ thể chàng phải làm việc quá sức để tiếp tục sửa chữa và bổ sung cho chính nó. Chàng giống những người khác, da hắn sẽ bị lão hóa trong 1 phút. Thay cho cơ thể chàng sẽ bị khử nước trong một giây.

"Ngay từ đầu, trong khi Bastien có ý định đóng gói một thùng lạnh chứa đầy máu để mang theo trong suốt chuyến đi này, thì chàng, người đàn ông vô cùng tỉ mỉ, đã quên mất phải làm thế. Chàng cho rằng, việc này không tạo nên nhiều sự khác biệt gì mấy. Chàng khó có thể khi đi lòng vòng, với túi máu trên tay như những người khác thông thường mang theo một chai nước. Bastien đã hình dung rằng chàng sẽ chỉ lẩn trốn một chút để bổ sung thật nhiều chất lỏng cần thiết cho chàng sử dụng với tốc độ cực nhanh có thể, nhưng giờ chàng đã ở đây rồi, chàng nhìn thấy thật là khó để làm vậy. Chàng sẽ không muốn để Terri lại một mình với những người xunh quanh hiện giờ.

"Bastien?" Terri hỏi, gọi chàng trở lại thoát khỏi suy nghĩ. "Anh định đứng ở cái bàn này cả ngày à?"

Chàng nhăn nhó. Cái bàn này tại chợ trời đặc biệt này có một mái hiên bằng vải bạt, và chàng đã đứng bên dưới nó trong nhiều phút. Đây là cái lều duy nhất mà có tấm bạt che, nhưng chàng không thể đứng đây mãi. Chàng phải dũng cảm đương đầu với mặt trời lần nữa dù sớm hay muộn gì, nếu chỉ là để về nhà. Và chàng cho rằng đó sẽ là điều thông minh nhất để làm, nhưng chàng thật sự, thật sự không muốn kết thúc
chuyến đi chơi này quá sớm thế.

Bastien đã thức dậy lúc 6:00 sáng nay và háo hức nhảy vào vòi sen, tâm trí của chàng để vào cả ngày phía trước. Chàng đã tìm thấy chính mình huýt sáo khi chàng tắm rửa và mặc quần áo, sau đó làm theo cách của mình ra đến phòng khách và nhận thấy Chris Keyes vẫn còn trên ghế, nhưng đã tỉnh và trông có vẻ nhàu nhĩ và đau khổ. Nó dường như là người biên tập đã phải chịu đựng một đêm thất thường trên ghế sofa, thức dậy và ngủ gật, sau đó thức dậy một lần nữa, không thể làm bất cứ điều gì khác kể từ khi anh ta đã không biết phòng nào mà anh ta được bố trí cho và sẽ có rắc rối khi đi đến đó một mình cách gì đi nữa.

Bastien đã nghe với chút ít quan tâm đến khi người đàn ông dông dài về cái đêm nhọc nhằn của mình, cho đến khi chàng nghe anh ta đề cập đến việc Terri đã đi lấy một ly nước từ nhà bếp để anh ta có thể uống một viên thuốc giảm đau khác. Để người biên tập lại một mình trong phòng khách, chàng ngay lập tức thẳng đến nhà bếp. Terri đang rửa cái tách mà cô đã rót nước vào đêm hôm trước. Trong khi cô rót nước ngọt vào nó, Bastien đã hỏi cô ấy về việc tham dự vào một vài chợ trời với chàng và ngạc nhiên khi chàng cảm thấy lo lắng như thế nào. Nó không dừng lại cho đến khi cô ấy quay đôi mắt sáng, và đầy quan tâm của mình đến nhìn chàng và nói với chàng cô rất muốn đi mới làm chàng cảm thấy mình thư giãn.

Đảm bảo với cô rằng chàng muốn đưa cô ấy ra để ăn sáng trước khi họ đi bất cứ nơi nào, Bastien xin lỗi cho mình. Sau đó chàng cho thang máy xuống tầng có đặt văn phòng của Argenenau, và nhanh chóng đã viết lên một danh sách các hướng dẫn cho thư ký của mình tìm thấy khi cô ấy đến vào hôm thứ Hai. Chàng đã không muốn quên việc cô phải để ý tìm ra nếu có bất kỳ người thân nào mà bà Houlihan có thể đã đi đến trong thành phố, hoặc sắp xếp cho nhà bếp của mình đồ ăn chất đầy, và bảo cô hủy bỏ bất kỳ cuộc họp kinh doanh nào dự kiến có trên lịch vào tuần tới. Sau khi thiết lập các ghi chú trên bàn của mình, chàng trở về căn hộ penthouse và được thông báo bằng một tiếng thở dài của Chris Keyes rằng Terri đã đi vào phòng cô để tắm và thay đồ.
Bastien đã ở trong tâm trạng tốt như vậy khi chàng dự tính cho cả ngày phía trước, chàng có chút thương hại cho người biên tập viên và giúp anh ta đến cái phòng giữa phòng của Vincent đã chiếm và cái của Terri .

Chàng thậm chí đứng nhìn người đàn ông vào phòng tắm, kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài trong khi anh ta thấy nhu cầu gì của mình, sau đó đã giúp anh ta ra và đỡ anh ta lên giường. Chàng đã trao cho Chris cái điều khiển từ xa cho cái màn hình tivi trên tường đối diện với cái giường, và hứa sẽ có một người nào đó mang bữa ăn đến. Sau đó, Bastien lấy cái túi thể dục đầy quần áo, mà chàng đã lấy được vào đêm hôm trước và đặt nó trên giường bên cạnh anh ta, trong vòng với tay dễ dàng lấy được nếu người biên tập có cần lấy nó.

Sau khi thực hiện tất cả những gì chàng có thể cho Chris tại thời điểm đó_hoặc tất cả những gì chàng sẵn lòng làm_ chàng đi ra khỏi phòng khách và thấy Terri mặc quần áo và sẵn sàng để đi.Tất cả các suy nghĩ khác của chàng đã bị xóa khỏi tâm trí khi nhìn thấy khuôn mặt vui mừng hạnh phúc cô và khi cô hỏi xem họ có đón được một chiếc taxi New York thực sự, khi họ đến đó hay không, rằng cô có thể cắm cờ xuống như cô đã nhìn thấy việc đó trên truyền hình, Bastien đã nói có. Sự phấn khích của cô và niềm vui thích khi họ đã thẳng tiến ra ngoài và đi xuống khu trung tâm thành phố trong chiếc xe taxi mà cô gắn cờ đã mang chàng đi theo ngay lên chiếc xe đó cho đến khi họ bước ra khỏi chiếc xe và chàng mới nhận thức được mặt trời đang vui vẻ chiếu xuống đầu mình. Đó là khi Bastien nhận ra chàng đã quên mất chuyện máu.

Chàng không thể tin rằng chàng đã quá bất cẩn như vậy. Chàng là một thằng ngốc! Và đó là điều ngu xuẩn để làm hỏng cả ngày. Chàng không thể tiếp tục đi bộ xung quanh đây trong nhiệt độ này với ánh nắng mặt trời sẽ giết chết chàng.
Có lẽ nó sẽ giúp đỡ nếu chàng đã mua một chiếc mũ mềm lớn và một cái áo dài tay từ một gian lều hay gì đó. Bastien nhăn mặt. Chàng có thể cũng mua một cái mũi của anh hề và đôi giày nhẹ nữa. Ngày hôm nay không diễn ra như chàng mong đợi chút nào cả.

"Bastien?" Terri đã đột ngột ở bên cạnh, vẻ quan tâm hiện trên khuôn mặt cô. "Anh trông có vẻ như bị ... bệnh. Anh cảm thấy tất cả đều tốt chứ?"

"Vâng, Tôi_ chỉ là nóng quá và mặt trời", cuối cùng chàng nói. Chàng không ngạc nhiên khi chàng nhìn như bị bệnh. Họ đã ở bên ngoài được hai giờ đồng hồ, và chàng đã thực sự bắt đầu cảm thấy nó.

"Tôi nghĩ rằng tôi có thể nghỉ ngơi một chút", chàng thừa nhận, và thầm thở dài vì mối quan tâm trên khuôn mặt của cô. Bây giờ cô chắc nghĩ rằng chàng là một số anh chàng đáng thương ốm yếu, những người không thể có đủ sức cho một cuộc đi bộ.

"Nếu anh thích". Cô cau mày. "Anh thực sự cảm thấy không khỏe, đúng không?"

"Không, tôi chỉ_" Chàng thở dài. "Tôi quên mất mặt trời, tôi có một chút dị ứng với nó."

"Oh!" Cô có vẻ nhẹ nhõm. "Vâng, tại sao anh lại không chịu nói sớm?"

"Tôi quên mất," Bastien cho biết. Sau đó, chàng nhận ra nó nghe ngu ngốc làm sao.

Chàng khó mà quên được việc chàng dị ứng với mặt trời. Sau đó, một ý nghĩ chợt đến, và chàng nói thêm, "Nó không phải thực sự là một điều thường xuyên đối với tôi. Tôi chỉ dùng một số thuốc làm cho tôi bị cảm quang".

"Ồ." Một cái gì đó rung rinh trong biểu hiện của Terri trước khi cái nhìn của cô trượt trên chàng với mối quan tâm. "Chồng tôi cũng đã dùng thuốc mà đã gây ra điều đó với anh ấy ".

"Nó không có gì nghiêm trọng," Bastien bảo cô ấy. "Tuy nhiên, thuốc đã làm cho tôi phản ứng với ánh sáng mặt trời, và tôi không nghĩ về chuyện ấy cho đến khi tôi ngoài này_ Cô đang làm gì vậy?" Chàng ngắt ngang lời mình để hỏi cô khi cô kéo chàng ra khỏi bóng râm và bắt đầu kéo chàng đi dọc theo đường phố.

"Chúng ta đang đưa anh ra khỏi ánh nắng mặt trời. Anh đã nên nói là anh bị dị ứng. Tôi đã hiểu."

Tạm dừng ở góc đường, cô liếc nhìn giao thông qua lại, phát hiện ra một chiếc xe taxi đến gần, và bước ra khỏi lề đường. Vẫy một tay giống như người chuyên nghiệp, như thể cô đã sống ở New York cả cuộc đời của cô, Terri bước trở lại vào lề đường khi taxi nháy đèn của nó từ từ hãm lại và trượt đến một điểm dừng trước mặt họ.

"Đến đâu?" người tài xế hỏi ngay khi họ bước vào trong.

Terri liếc nhìn Bastien "Tôi không biết địa chỉ của anh"
Bastien ngần ngừ. Chàng nhận ra là không muốn kết thúc chuyến đi chơi của bọn họ. Chàng chỉ muốn chuyển sang bên trong nhà.

"Có thích đi đến Macy không?" chàng hỏi "Nó không rẻ bằng chợ trời, nhưng vẫn còn rẻ hơn ở Anh"

"Chắc rồi" cô cười tươi.

***

"Có một số người không biết cách cư xử" Terri lẩm bẩm. Cô nhìn 1 cách ghê tởm khi một bà khách hàng già rít lên vào mặt người tính tiền không may đã gây ra những sai lầm không mong muốn khi cố gắng để giúp đỡ bà ta. Người khách hàng muốn trả lại một cái máy nướng bánh mì, nhưng không có một phiếu bán hàng hoặc thậm chí cái hộp của cái máy nướng bánh mỳ mang đến. Khi nhân viên thu ngân xin lỗi giải thích rằng cô không thể cho qua việc trả lại như nó đã được làm, đó là chính sách của công ty, người phụ nữ đã đi, và vẫn còn làm như vậy. Có phải là bà ta trông giống như một tên trộm? Bà ta rít lên. Bà đã mua món hàng với sự tin tưởng và dự kiến sẽ được đối xử tốt hơn so với được đối như thế này ở Macy và vân vân như thế. Terri đã nhận thấy nó gần như đau khổ khi nhìn cảnh ấy. Các nhân viên thu ngân không đáng phải chịu chỉ trích như vậy, và phát ốm vì cảnh tượng ấy Terri quay lại nhìn thấy Bastien vừa xem vừa cau mày.

"Tôi tự hỏi, khu nhà vệ sinh ở đâu" cô thì thầm, liếc nhìn xunh quanh các cửa hàng bận rộn.

Bastien chăm chú nhìn xuống cô ấy. "Tôi biết," chàng tuyên bố. "Lối này".
Chàng ra hiệu theo hướng mà họ đang đến, và Terri bước ngay bên cạnh chàng. Bastien dẫn cô đến thang máy. Họ lên tầng trên sau đó quẹo phải và đi bộ một quãng nhỏ.

"Thẳng đến cái hội trường đó" chàng nói vẻ giúp đỡ "Tôi sẽ chờ cô ở đây khi cô ra"
Gật đầu, Terri bước theo hướng dẫn của chàng. Cánh cửa phòng của phụ nữ đã được mở, và Terri bước vào trong và gần như rên to khi nhìn thấy cả hàng dài những người mua hàng chờ đến lượt mình tại các quầy hàng. Kích thước của các hàng làm nản chí, và thực sự khá khó hiểu đối với Terri, và cho đến khi cô phát hiện cái bảng hiệu và nhận ra rằng một nửa trong số các phòng tắm đã được đóng cửa để dọn dẹp.
Không phải rằng cô may mắn chứ? Cô nghĩ. Cái số của cô luôn là rất tệ. Không có gì cho nó ngoại trừ việc chờ đợi. Cô chỉ mong Bastien là người kiên nhẫn.

Bên ngoài Bastien tựa vào vách tường, vòng tay trước ngực, chân chàng để ngay mắt cá chân, và sẵn sàng chờ đợi. Phụ nữ luôn ở mãi trong nhà vệ sinh. Chàng học được điều đó cách đây rất lâu rồi. Thật ra là, ba trăm và lẻ một năm trước. Đó là điều mà chẳng bao giờ thay đổi theo năm tháng, và thực tế đó vẫn còn làm chàng bối rối. Họ làm gì trong đấy trong tất cả ngần ấy thời gian? Chàng đã hỏi mẹ chàng và Lissianna cùng một câu hỏi này rất nhiều lần hàng thế kỉ, nhưng họ không bao giờ cho chàng câu trả lời hài lòng.

Có lẽ, Terri sẽ là trường hợp ngoại lệ cho quy tắc này. Không phải là chàng phiền lòng việc chờ đợi.Trong khi nó là một phao cứu trợ để được ra khỏi ánh nắng mặt trời, một thỏa thuận tốt về thiệt hại gây ra, và chàng cảm thấy kinh khủng.Một túi hoặc hai của máu có thể là cứu trợ đáng hoan nghênh. Đầu chàng đập thình thịch và cơ thể của chàng bị chuột rút từ tình trạng đó.

Hai phụ nữ đã rẽ vào góc và đi ngang qua chàng, trò chuyện vui vẻ khi họ đi về phía phòng nữ. Và đó là một điều khác nữa. Phụ nữ thường đến thăm các phòng tắm từng cặp. Tất cả những điều đó là về cái gì?

Tiếng láp táp của đôi giày kéo ánh nhìn của chàng đến bên trái khi một khách hang người phụ nữ đã hô hào vào người bán hàng tội nghiệp tầng dưới bước đến gần cái góc trong tầm nhìn của chàng. Bà ta có khuôn mặt nghiệt ngã và bủn xỉn, một viên thuốc đắng cũ. Bà ta là loại người Bastien luôn thích cắn trong quá khứ_ trở lại khi hút máu người sống là cần thiết. Bastien luôn có khuynh hướng cắn người chàng không ưa. Nó chỉ là làm giảm tội lỗi hơn là cắn con mồi là người dễ thương và tốt đẹp và không nghi ngờ gì. Chàng thường chọn người là tội phạm, hoặc là loại ích kỉ, nhưng loại bủn xỉn hẹp hòi luôn là lựa chọn yêu thích của chàng. Bastien đã có niềm vui thích tuyệt vời khi bỏ lại kẻ bẩn thỉu cộc cằn ấy cảm giác yếu ớt và lo lắng.

Chàng mỉm cười một cách hài lòng khi bà già cộc cằn đó bước đến ngang bên cạnh chàng, và nhận được một nụ cười khinh bỉ cho nỗi khổ của chàng. Ồ, vâng_ bà ta là loại chàng sẽ vui thích làm nhục. Trong quá khứ, khi lấy máu của họ, chàng thường thừa cơ hội đặt suy nghĩ vào trong đầu những kẻ bẩn thỉu này rằng họ nên tử tế hơn với những người xung quanh, điều mà luôn để lại cho chàng cảm giác hài lòng. Có cảm giác hầu như chàng đang cho thế giới một ân huệ khi hút máu bọn đó.

Bastien bất động khi bà ta đi qua chàng và chàng bắt được cái mùi tỏa ra của bà. Máu_ ngọt ngào và hung hăng. Chàng cảm thấy thôi thúc mãnh liệt, và cố phớt lờ chúng bằng cách suy nghĩ về nhóm máu của bà. Bà là người bị đái đường, chàng nhận ra nhờ mùi của bà ta. Và bà là một người bị đái đường mà không biết mình bị, hay là không quan tâm đến vấn đề ấy gì đó. Chàng đoán ra sau cùng. Chàng cũng đoán rằng bà có một vết thương hở ở đâu đó, nếu không mùi sẽ không quá mạnh như vậy.

Chàng nhìn bà ta bước qua đại sảnh và biến mất sau cánh cửa phòng vệ sinh. Tuy nhiên, một lát sau, bà hành quân trở ra. Và hành quân là từ duy nhất để chỉ việc đó; người phụ nữ này rõ ràng là trên đường ra mặt trận.

"Nếu cậu chờ ai đó, cậu có thể chờ lâu đấy" bà thông báo cho chàng với sự giận dữ gần như hân hoan. "Họ có một nửa số phòng bị đóng để chùi rửa, bỏ lại một dãy dài lố bịch. Những người đàn bà ngu ngốc! Họ nên than phiền, giống như tôi đang lên kế hoạch làm đây. Dịch vụ đã từng là quan trọng"

Vài người không hạnh phúc trừ khi họ có điều gì đó để chê bai, Bastien nghĩ với tiếng thở dài. Chàng hoàn toàn có thể cho thế giới một ân huệ bằng việc cắn bà ta, nếu chàng vẫn còn là một người hút máu.

Một mùi hương ngọt ngào của máu xộc lên đánh chàng lần nữa khi bà ta đi qua. Lúc này, nó còn mạnh hơn, có thể chỉ có một nghĩa là vết thương hở miệng nằm bên phía này của bà. Mùi hương tập trung gây ra một nỗi khổ tập trung, và Bastien thèm muốn nó gấp rưỡi. Chàng thật sự cần máu. Chàng nên tránh xa mặt trời. Chàng là một tên ngốc và điều chàng e sợ nhiều nhất là về việc không chỉ phá hủy chuyến đi chơi quanh chợ trời mà còn là cả ngày còn lại. Chàng dự định phải quay về nhà thật sớm để chàng có thể ăn. Nhiệm vụ này sẽ chỉ mất khoảng độ vài phút, nhưng chuyến đi chơi của bọn họ dĩ nhiên là bị hủy hoại.

"Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"

Bastien liếc nhìn lên thấy bà gìa chằm chặp nhìn chàng vẻ kinh tởm.

"Cậu là cái gì, một trong số những con nghiện thuốc à?" bà ta hỏi, và lại có một ẩn ý vui mừng trong những lời của bà ta. Bà ta đang tận hưởng ý nghĩ rằng chàng đang phải chịu đau khổ.

Bastien thật sự ao ước việc được phép cắn; chàng nhìn bà ta với thái độ vẻ như tuyên án_ Nhưng kiếm ăn vẫn được phép nếu trong trường hợp khẩn cấp, chàng nhắc nhở mình. Và đánh gía những câu thúc chàng đang phải chịu, chàng cũng đang dần đến một tình huống khẩn cấp. Chàng thẳng người chậm chạp và tặng cho bà già lập dị một nụ cười quyến rũ.

Terri thở dài nhẹ nhõm khi cô đóng cánh cửa buồng sau lưng cô. Bastien có lẽ cho rằng cô đã trốn ra khỏi phòng vệ sinh bằng cửa sổ và chạy khỏi đó hay thứ gì đó đúng như vậy. Nếu cô không phải đã đi vệ sinh quá lâu như vậy, và sợ mất dấu cô trong dòng người, cô nên quay ra và giải thích điều gì mà mất thời gian như vậy. Cô lẽ ra nên bảo chàng đi mua sắm, có thể là đi uống café và cô sẽ gặp chàng ở nơi nào đó trong nửa tiếng nữa.

Cô lẽ ra nên xuất phát vào đúng thời gian dự tính, tuy nhiên, Terri nghĩ khi cô chú tâm đến công việc, sau đó rời buồng. Cô tông cửa chạy ra, tay cô vẫn còn chút ẩm ướt do rửa tay khi cô vội vã ra khỏi nhà vệ sinh và hướng lên hội trường tiến đến nơi Bastien kiên nhẫn tựa vào vách.

"Tôi xin lỗi" cô thốt ra khi đến bên chàng. "Bọn họ đã _"

"Lau chùi nhà vệ sinh và đã khóa một nửa số buồng" Bastien xoa dịu kết thúc cho cô.

"Vâng, tôi biết. Một người khách khác đã nói với tôi. Không sao đâu. Không phải lỗi của cô"

"Ồ," Terri thả lỏng,vui mừng khi biết chàng không bỏ đi và tự hỏi điều gì làm cho cô có thể làm trong thời gian này, và rằng chàng đã dường như không giận về việc chờ đợi.

" Được, tôi đã nhanh nhất có thể rồi"

"Tôi chắc là như thế. Chúng ta đi chứ?"
Gật đầu, Terri bước bên cạnh chàng quay ra lại khu bán hàng. Cô nhìn Bastien tò mò khi họ bước đi, tự hỏi có gì đó khác lạ, nhưng mang chàng ra khỏi ánh mặt trời đã đem lại một vài tiến triển.

" Anh cảm thấy có chút tốt hơn chứ?" Cô hỏi

"Một chút," chàng thừa nhận. "Chưa trở lại như bình thường, nhưng tôi tiến bộ rất nhiều"

"Tốt." Terri mỉm cười với chàng. "Có lẽ một chút thời gian tránh xa mặt trời là hoàn toàn đúng đắn cho anh"

"Đúng thế và một chút bữa trưa nữa," chàng đồng ý.
Cô nhìn chàng ngạc nhiên. "Anh đã đi lòng vòng và ăn chút gì đó trong khi tôi trong nhà vệ sinh nữ à?"

"Cái gì?" Chàng nhìn cô sắc bén khi họ bước đến thang máy cuốn xuống.

"Anh nói là một chút bữa trưa," cô chỉ ra

"Ồ." Chàng lỏng người trở lại. "Ý tôi là giờ đi ăn trưa nữa. Tôi nói nhầm"

"Ồ." Cô gật đầu "Chúng ta có thể đi bây giờ nếu anh thích"

"Hãy đi mua sắm vòng quanh trước đã" chàng đề nghị khi họ đến được tầng 1. " Vẫn chưa hoàn toàn là trưa, và chúng ta giờ đang ở Macy. Chúng ta cũng có thể đi mua sắm một chút. Sau đó chúng ta nghỉ ngơi ăn trưa và quyết định xem chúng ta muốn đi đâu tiếp theo"

"Okay." Terri lơ đãng đồng ý, chân cô chậm chậm khi họ đi qua người thu ngân người đã bị nhiếc móc thật nhục nhã trước đó. Người khách hang bủn xỉn vẫn còn ở đó, nhưng toàn bộ thái độ đã thay đổi. Bà ta mỉm cười xin lỗi và vỗ về nhè nhẹ tay của cô gái.

"Tôi xin lỗi,cô gái. Tôi không biết tôi đã nghĩ gì, đã đối xử với cô như thế. Tôi không nên trông mong cô phá luật vì tôi, và thật sự_ tôi thậm chí không có cái thùng đựng của cái máy nướng bánh đó, phải không? Hãy tha lỗi cho cư xử của tôi trước đó,"người phụ nữ này nói.

Mày Terri nhướng cao. "Oa," cô thầm thì. "Thật là trở hẳn thái độ"

"Hmmm" Bastien chỉ nhún vai. "Bà ta chắc phải đã có một thái độ xem xét"

"Được, không ai cần làm vậy nhiều như bà ấy, nhưng nó vẫn khá ngạc nhiên. Tôi hẳn sẽ không tin rằng ai đó có thể thay đổi thái độ của họ nhanh chóng như vậy nếu tôi không thấy nó"

"Cuộc sống đầy những ngạc nhiên," chàng nói ôn tồn, sau đó mỉm cười với cô. "Vậy thì, cô muốn bắt đầu đi đâu? Quần áo phụ nữ? Nữ trang? Nước hoa?"

" Anh đang mệt mỏi à?"

"Không." Bastien nhìn Terri và nặn một nụ cười vì lợi ích của cô. Thật sự, chàng đã kiệt sức. Bà già đắng ngắt mà chàng đã ăn qua loa vội vàng đó dễ chịu chút ít cho cơn đói của chàng, nhưng không phải đã giải quyết được tất cả cơn đói, và chàng vẫn còn đang chịu đựng. Chàng có thể dùng lít máu nữa hay hơn, nhưng không có cơ hội lấy chúng. Và không có ai dường như là nạn nhân hợp lí của chàng.

Bastien nhớ lại mỉm cười với mình. Chàng thích thú thay đổi thái độ của bà già đó. Bà ta đã vui vẻ hơn nhiều sau khi chàng kết thúc với bà. Dĩ nhiên, đó chỉ là phân xử tạm thời, nhưng ít nhất cũng giúp ích được người bán hàng trong cửa hàng. Có lẽ cô ấy sẽ không về nhà hôm nay mà ghét công việc của mình, hay cộng đồng và nói rộng ra là cả thế giới.

"Ồ, nhìn kìa! Victoria' Secret." Terri dừng bước và đơn giản nhìn vào mặt trước cửa hàng với vẻ vui thích.

Bastien mỉm cười với biểu hiện hầu như đáng kính sợ của cô. Phụ nữ quá dễ làm hài long. Sauk hi mua sắm tại Macy họ đã ăn trưa trong một cửa hàng bán đồ ăn ngon nho nhỏ, chàng chọc chọc vào món bánh sandwich gà mà họ cùng gọi trong khi cô thì huyên thuyên và ngấu nghiến cái của mình. Thức ăn thật sự mùi vị cũng tạm được_ khá ngon thì đúng_ nhưng sau nhiều năm không ăn uống, chàng đã không còn bụng dạ cho một số lượng lớn như thế. Sau bữa trưa họ đi dạo thơ thẩn, lánh vào một cửa hàng bán DVD nhạc giảm gía. Terri rất giỏi tránh vào khu vực râm mát cho chàng khỏi ánh mặt trời. Giờ họ đứng dưới bóng mát của một trong nhiều giàn giáo công trình mà dường như lấp đầy trong thành phố, và cô há hốc nhìn vào cửa hàng bên kia đường có những manơcanh bán khỏa thân bên trong cửa sổ.

"Chúng ta nên đi đến đó" Bastien đề nghị

"Vâng" cô thở không ra. Nhiều phụ nữ sẽ nhặng xị lên rằng chàng, một người đàn ông, sẽ khó mà có bất kì hứng thú nào về chuyện ghé vào cửa hàng quần áo ngủ cho phụ nữ. Sau đó họ sẽ nói, "Được thôi," như thể rằng thật sự miễn cưỡng kéo chàng vào, mặc dù sự thật là họ muốn đi muốn chết. Terri không phiền chuyện đó. Cô muốn đi vào; chàng đã đề nghị cô nên làm thế, và cô đã đồng ý. Hết chuyện. Thật tuyệt vời.
"Đi nào" Nắm khủy tay cô, chàng hối thúc cô đến góc đường khi bảng hiệu cho người đi bộ bắt đầu nhấp nháy. Họ xô đẩy hối hả băng qua đường, tiến đến bên phía đối diện và lánh vào Victoria's Secret chỉ vừa khi đèn đỏ bật lên.

Terri ngừng lại bên trong cái cửa, ánh nhìn của cô lơ lửng nhanh qua tất cả mọi thứ. Nước hoa và thang máy cuốn ở phiá trung tâm, và tơ lụa với đăng ten ở khắp nơi khác. Bastien có thể hầu như hình dung tâm ra trí cô đang họat động làm việc để tìm ra nơi nào để đến trước.Trái, phải, lên? Cô bước qua trái. Một di chuyển logic, chàng im lặng chấp thuận. Nó cho phép họ làm việc với cửa hàng thời trang theo chiều kim đồng hồ.

Người bán hàng đầu tiên họ vượt qua rất thân thiện. Cô ta chào họ vui vẻ và đề nghị họ tiếp cận cô nếu họ có bất kì câu hỏi gì, sau đó cô rời khỏi bọn họ. Terri di chuyển qua khu vực quần áo ngủ, ồ và à lên kinh ngạc nhìn chúng, và cuối cùng họ đã đi vòng quanh cửa hàng để bước lên thang máy và tầng hai thì đầy quần lót và áo ngực.

"Tôi có thể giúp gì cô không?" người phụ nữ khác xuất hiện hỏi

Terri gạt bỏ qua cái quần lót đăng ten màu tím xinh xinh cô nhìn thấy và mỉm cười. Cô bán hàng mỏng dính và xinh đẹp như người mẫu đang nhìn cô theo cách hạ cố.

"Không, cảm ơn" cô nói. "Tôi chỉ xem thôi"

"Hmm." Người phụ nữ bĩu môi và nhìn cô như thể cô là miếng thịt chó.
Bastien đã tiến xa ra một bên, cố tránh xa lối đi. Chàng nhận thấy rằng Terri dường như vụt bay chuyền cành, lúc chỗ này chỗ kia, và hiếm dừng lại. Chàng nhận thấy rằng đó là nếu chàng theo cô quá sát, chàng dừng việc đi bên cạnh hay lẽo đẽo theo sau để mà tránh ra khỏi đường đi khi cô xoay tròn và đổi hướng.Di chuyển đó có thể khá đột ngột, như mắt cô liên tục không đổi lướt qua các khu vực đằng trước, và nếu có nhìn thứ gì đập vào mắt cô, cô tất tưởi chạy đến đó. Nếu không, cô đổi chiều sang hướng khác, hoặc quay lại. Nó chỉ làm dễ dàng hơn cho cô một khoảng không để vận động. Nhưng giờ Bastien tiến lên, bản năng bảo vệ của chàng xuất hiện tại chỗ. Người bán hang này rõ ràng không ấn tượng với ăn mặc của Terri, cô mặc quần jean và áo thun tay ngắn.

"Chúng tôi sẽ ghé nếu chúng tôi cần giúp gì," chàng nói, thu hút ánh mắt của người phụ nữ và toàn bộ chú ý của cô ta.

Thái độ của cô ta thay đổi trong một nhịp tim đập, môi cô ta hết bĩu và trở thành nụ cười ấm áp. " Được, xin chào"

Người bán hàng nói như thể vấp một kho báu đáng yêu trong cưả hàng của cô ta. Bastien cố không nhăn mặt. Chàng là người đẹp trai, và phụ nữ hay chú ý đến chàng, nhưng chàng đã thấy cách đôi mắt của người phụ nữ này lướt từ mặt chàng đến cái đồng hồ đắt tiền mà chàng đeo, rồi đến chiếc nhẫn riêng của gia đình Argeneau với chữ A khắc bằng kim cương. Cô ta đã ngửi thấy mùi tiền, và thích cái mùi đó.

Bastien liếc nhìn Terri để xem cô phản ứng thế nào,và chỉ thấy rằng cô bỏ đi và giờ đang ngắm nghía một cái áo ngực bằng sa tanh màu đen khá xinh mà trông hoàn toàn phù hợp 1 cách đáng yêu với cô. Ít nhất, nó cũng là thế trong suy nghĩ mà chàng hình
dung trong đầu. Quên về người bán hàng, chàng tiến đến sau Terri.

"Cái đó thật dễ thương"

"Vâng, đúng thế," cô đồng ý với một nụ cười toe

"Có một cái quần lót đi kèm với nó" Người bán hang đã theo sau, và giờ cô ta không thể hữu ích hơn nữa. Tiến qua họ cô quay lại với nhiều cặp. "Xem này. Tôi là cỡ nhỏ. Cô hẳn là cỡ....gì nhỉ?" Cô liếc nhìn xuống để xem xét Terri. "Cỡ XL?" cô đề nghị một cách ngây thơ. Sau đó quay sang Bastien và thêm vào với một giọng khô khan, " Tôi có thể mặc làm mẫu cái này cho anh"

Bastien đã phải cắn môi khi mắt của Terri gần như nhảy ra khỏi đầu cô. Cô đỏ mặt, sau đó dường như trở nên cực kì bình tĩnh. Giọng cô thật tử tế khi cô nói. " Nó không cần thiết đâu, tôi chắc chắn. Và không, tôi không mặc cỡ XL. Nhưng không cảm thấy tệ vì có độ sai lệch. Đó là ngực" cô nói huỵch tẹt. "Chu cấp tốt tiền bạc có thể là điều kinh khủng. Người ta thường có ấn tượng đầu tiên rằng cô phóng khoáng khắp nơi" Ánh nhìn của cô rơi nhanh lên người phụ nữ hầu như có bộ ngực bằng phẳng, và cô nhận xét, "Cô thật may mắn là cô không có gì cả để có thể gây ra rắc rối như thế"
Trong khi người bán hàng suýt nghẹt thở vì đều đó, Terri nói thêm, "Đừng lo, dù vậy, có thêm chút kinh nghiệm trong sự nghiệp và tôi chắc cô sẽ nắm bắt được kích cỡ của khách hàng một cách hợp lí"

Bastien nhe răng cười với người bán hàng qua đầu của Terri, thưởng thức sự khó chịu của người phụ nữ ấy.Chàng nghĩ Terri cần sự bảo vệ à? Rõ ràng là không hề.
Terri quay sang chàng và nói, "Tôi nghĩ, giờ tôi đã đi mua sắm đủ rồi. Còn kem lạnh thì thế nào?" Cô không chờ câu trả lời, mà dậm chân hướng đến thang máy đi thật nhanh.

"Cô xử lí chuyện đó thật đẹp" Bastien nói khi chàng đuổi kịp cô

"Tôi là con chó cái" Terri đáp lời. " Và nửa đường đi mua kem cho mình. Tôi đang cảm thấy kinh khủng cho cách cư xử tồi tệ của mình"

Chàng nhìn chằm chằm cô ngây ra. Đây là suy nghĩ của cô rằng mình trở thành chó cái ư? Và cô cảm thấy tệ sau cái cách mà người bán hàng đã cư xử với cô ư? Nếu thế, vậy thì dường như Terri cần bảo vệ. Khỏi cô ấy, Bastiên chắc chắn khẳng định. Cô giải quyết người phụ nữ với đẳng cấp và có nhiều tử tế hơn hầu hết mọi người có thể làm. Những người khác hẳn sẽ nổi khùng, hay chỉ đơn giản bối rối. Một số người khác có thể sẽ phàn nàn với người quản lí và cô ta sẽ bị sa thải. Terri đã chỉ cho cô một cái bỏ bác bỏ nhẹ nhàng. Và cô cảm thấy tệ vì điều đó! Thật không thể tin được.

Ngày đăng: 12/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?