Gửi bài:

Chương 3.3

Thang máy đã lên đến nơi, Lucas để mặc nó chạy đi trống không. Hắn rút điện thoại ra, bật máy lên và cuống quít bấm số hộp thư thoại. "Bạn không có tin nhắn mới", giọng nói mang âm sắc rô-bốt nhắc lại hai lần. Hắn gác máy rồi cho con lăn điện thoại chạy cho tới khi hình một chiếc phong bì nhỏ hiện lên: nó hoàn toàn trống rỗng. Hắn tắt phụt điện thoại rồi bước vào thang máy. Khi ra đến bãi xe, hắn tự nhủ có một điều gì đó không thể định nghĩa nổi đang làm hắn bối rối: một tiếng đập khe khẽ từ sâu thẳm trong trái tim đang dồn nhịp lên tận hai thái dương.

Buổi họp giám định đã kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Cú ngã của Gomez xuống sàn khoang tàu Valparaiso bắt đầu mang lại những hậu quả đáng lo ngại. Ông vẫn đang hôn mê. Cứ cách một tiếng, Manca lại gọi điện đến bệnh viện một lần để hỏi thăm về tình trạng của ông: các bác sĩ vẫn chưa dám đưa ra chuẩn đoán. Nếu người công nhân cảng không thể qua khỏi, sẽ không còn ai có thể kiểm soát nổi nỗi bất bình đang gầm gừ trên khắp các bến cảng. Đích thân chủ tịch nghiệp đoàn của bờ biển phía Tây đã tới dự buổi họp. Ông đứng lên lấy thêm một tách cà phê. Zofia tận dụng cơ hội này để kín đáo rời khỏi căn phòng nơi đang ồn ào tiếng tranh cải. Cô rời khỏi tòa nhà và đi cách xa hẳn vài bước chân để trốn sau một thùng công-ten-nơ. Thoát khỏi những ánh mắt tò mò, cô bấm một số điện thoại. Hệ thống trả lời tự động vang lên một tiếng ngắn gọn: "Lucas", tiếp theo sau là một tiếng bíp.

- Zofia đây, tối nay tôi rảnh, anh hãy gọi lại cho tôi để xem chúng ta sẽ gặp nhau như thế nào. Hẹn anh lát nữa gặp nhé.

Gác máy xong, cô nhìn chiếc điện thoại của mình rồi chẳng hiểu vì sao, cô mỉm cười.

Đến cuối buổi chiều, tất cả những người được ủy quyền đều đã thống nhất sẽ tạm thời dời lại việc đưa ra quyết định. Họ cần phải có thời gian để xem xét kĩ hơn. Ban điều tra sẽ chỉ công bố biên bản giám định nguyên nhân tai nạn vào lúc tối muộn và bệnh viện Memorial Francisco cũng phải chờ kết quả xét nghiệm tổng thể vào sáng hôm sau mới có thể đưa ra ý kiến về khả năng sống sót của người công nhân cảng. Vì vậy, buổi họp tạm dừng và sẽ tiếp tục vào ngày hôm sau. Ngay sau khi nhận được hai bản báo cáo, Manca sẽ tập họp các thành viên của ban giám định, và ngay sau đó sẽ có một buổi họp đại hội đồng.

Zofia cảm thấy cần được hít thở không khí thoáng đãng. Cô tự cho mình vài phút nghĩ ngơi bằng cách đi dạo dọc theo bờ cảng. Cách đó vài bước chân, mũi tàu Valparaiso han gỉ đang đong đưa ở đầu dây neo, con tàu bị xích trông giống một con thú mang tới điềm xấu. Bóng con tàu chở hàng thấp thoáng ẩn hiện dưới mặt nước như loang dầu đang dập dờn theo nhịp nước róc rách. Dọc theo lối đi trên boong, những người đàn ông mặc đồng phục đi lại tấp nập, chăm chú thực hiện các kiểu giám định. Thuyền trưởng của con tàu đứng tựa mình vào lan can khoang lái quan sát họ. Qua cách ông ta ném điếu thuốc xuống mặt nước, có thể đoán được những giờ sắp tới chắc chắn sẽ còn náo động hơn cả mặt nước nơi chiếc đầu lọc đang nổi bập bềnh. Giọng của ông già Jules vang lên phá tan bầu không khí vắng vẻ, nơi chỉ nghe có tiếng chí chóe của những con mòng biển.

- Trông chẳng muốn nhảy xuống lặn tẹo nào, có phải không? Trừ khi lặn một lèo xuống đáy luôn!

Zofia quay người lại và chăm chú nhìn ông trìu mến. Đôi mắt màu xanh lơ của ông đã mõi mệt, bộ râu quai nón lởm chởm, bộ quần áo cũ nát, song sự cùng quẫn không hề làm mất đi vẻ đẹp nơi con người ông. Ở người đàn ông này, sự lịch lãm toát ra từ đáy con tim. Ông già Jules thọc sâu hai tay vào túi chiếc quần cũ vải tuýt kẻ ca-rô.

- Đây là vải kẻ theo kiểu hoàng tử xứ Galles, nhưng ta nghĩ chắc hoàng tử cũng đã bỏ cái kiểu ăn mặc như thế này từ lâu lắm rồi.

- Chân bác thế nào rồi?

- Phải nói là nó vẫn còn đứng bên cạnh cái chân bên kia, mà như thế thì chẳng đến nỗi tệ lắm.

- Bác đã thay băng chưa?

- Thế còn cháu, cháu sao rồi?

- Hơi đau đầu một chút, cuộc họp này có vẻ như chẳng bao giờ kết thúc được.

- Và còn hơi đau tim nữa chứ?

- Không, sao lại thế ạ?

- Bởi nếu căn cứ vào những lúc cháu đến lang thang ở chổ này thời gian gần đây, ta đoán chắc chẳng phải để tắm nắng đâu.

- Được rồi, bác Jules, cháu chỉ muốn hít thở không khí trong lành một chút thôi mà.

- Và làn không khí trong lành nhất mà cháu có thể tìm thấy được lại là quanh một vũng nước xông mùi cá chết. Nhưng ta nghĩ có thể cháu nói đúng: cháu có vẻ khỏe khoắn lắm!

Những người đàn ông điểu tra trên con tàu cũ kỹ đã leo xuống bằng chiếc thang dây gắn trên thành tàu. Họ chui vào hai chiếc Ford màu đen (mà các cửa khi đóng lại không làm phát ra một tiếng động nào), chậm rãi chạy về phía cổng khu cảng.

- Nếu cháu định xin nghĩ phép ngày mai, thì đừng có hy vọng gì nhé! Ta sợ rằng rồi ngày mai cháu sẽ lại có nhiều việc còn hơn cả bình thường.

- Cháu cũng sợ như vậy.

- Thế nào, chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ? - Ông Jules hỏi tiếp.

- Đến đoạn cháu chuẩn bị phải mắng bác thì bác mới chịu đi thay băng! Bác đứng đây chờ nhé, cháu đi lấy xe đây!

Zofia không để cho ông có cơ hội phản đối và bỏ đi luôn.

- Cháu chơi ăn gian quá! - Ông làu bàu sau bộ râu quai nón.

Sau khi đưa ông già Jules về, Zofia chạy thẳng về nhà. Cô lái xe bằng một tay, tay kia tìm chiếc điện thoại. Có lẽ nó vẫn còn nằm ở đáy chiếc túi to của cô, vì cô tìm mãi vẫn không thấy đâu.... đèn ở ngã tư đầu tiên đã đổi sang màu đỏ. Dừng xe lại, cô dốc mọi thứ trong túi ra ghế bên phải và nhặt lấy chiếc điện thoại từ giữa đống đồ lộn xộn.

Lucas đã gửi một tin nhắn, anh ta sẽ chở cô dưới cổng nhà vào lúc bảy giờ rưỡi. Cô nhìn đồng hồ, cô còn đúng bốn mươi bảy phút nữa để về nhà, ôm hôn Mathilde và bà Reine rồi thay quần áo. Chỉ một lần thì cũng chẳng chết ai ... cô cúi xuống, mở hộp đựng găng ra và đặt chiếc đen hiệu màu xanh lên nóc xe. Còi xe bắt đầu hú, cô lái xe chạy hết tốc độ về phía đường số 3.

Lucas đang chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc. Hắn với lấy chiếc áo gió treo trên mắc áo và khoác nó lên vai. Hắn tắt đèn và thành phố hiện lên dưới hai màu đen trắng qua lớp kính cửa sổ. Hắn vừa định khép cửa thì chuông điện thoại reo vang. Hắn quay lại nghe điện thoại. Ed thông báo ông ta sắp xếp buổi hẹn vào đúng mười chín giờ ba mươi phút. Trong bóng tối, Lucas ngoáy vội địa chỉ lên một mẩu giấy.

- Tôi sẽ gọi lại cho ngài sau khi thống nhất được với người đứng ra đàm phán với chúng ta.

Lucas gác máy bất chấp phép lịch sự và bước lại gần cửa kính. Hắn nhìn những con phố kéo dài phía bên dưới. Từ độ cao này nhìn xuống, những làn ánh sáng màu trắng và màu đỏ nhấp nháy phát ra từ những đèn pha ô tô vạch thành những lưới nhện khổng lồ lấp lánh trong đêm. Lucas áp trán vào lớp kính, một quầng hơi nước đọng lại trước miệng hắn, ở chính giữa, một chấm sáng nhỏ màu xanh lơ lấp lánh. Phía xa xa, một chiếc xe gắn đèn ưu tiên đang leo lên đường Pacific Heights. Lucas thở dài, thọc tay vào túi áo măng-tô rồi ra khỏi phòng.

Zofia tắt còi ưu tiên và tháo bỏ đèn báo hiệu ưu tiên: trước nhà có một chổ trống, cô đậu xe ngay vào đó. Cô leo bốn bậc thang một và vào căn hộ của mình.

- Có nhiều người đuổi theo chị lắm không? - Mathilde hỏi.

- Gì cơ?

- Trông chị gần như hụt hơi rồi, giá mà chị nhìn thấy mặt chị lúc này nhỉ!

- Chị phải chuẩn bị thay đồ đây, chị bị muộn lắm rồi! Ngày hôm nay của em thế nào?

- Lúc ăn trưa, em đã thử chạy đua với Carl Lewis và em đã thắng anh ta!

- Em ở nhà buồn lắm hả?

- Sáu mươi tư chiếc xe con đã chạy qua phố nhà chị trong đó có mười chín chiếc màu xanh lá cây!

Zofia bước lại gần bạn và quỳ xuống bên cạnh giường.

- Ngày mai chị sẽ cố gắng về sớm hơn.

Mathilde liếc nhìn chiếc đồng hồ quả lắc nhỏ đặt trên kệ và lắc đầu.

- Em không muốn nhúng mũi vào chuyện chẳng liên quan tới mình đâu ...

- Tối nay chị ra ngoài, nhưng chị sẽ không về muộn đâu. Nếu em vẫn chưa ngủ thì chúng ta có thể nói chuyện, - Zofia vừa nói vừa đứng lên.

- Cho chị hay cho em? - Mathilde thì thầm, nhìn bạn biến mất sau chiếc tủ quần áo.

Mười phút sau cô lại xuất hiện trong phòng khách. Một chiếc khăn mặt quấn quanh mái tóc còn ướt của cô, một chiếc khoác buộc quanh eo vẫn còn ẩm ướt. Cô đặt một túi vải đựng đồ trang điểm lên bệ lò sưởi và tiến lại gần gương.

- Chị ăn tối cùng với anh chàng Lucas phải không? - Mathilde hỏi.

- Anh ấy gọi điện tới hả?!

- Không, tuyệt đối không hề có.

- Thế thì sao em biết được?

- Sao lại không!

Zofia quay lại, chống tay lên hông và đứng đối mặt với Mathilde, vẻ rất quả quyết.

- Em tự mình đoán ra điều đó à, chuyện chị ăn tối cùng với Lucas ấy?

- Trừ khi em nhầm lẫn, còn nếu không thì hình như tay phải của chị đang cầm một lọ mascara, còn trong tay trái là một chiếc chổi đánh phấn.

- Chị chẳng thấy có gì liên quan cả!

- Chị còn muốn em cung cấp thêm manh mối cho chị nữa hả? - Mathilde hỏi giọng mỉa mai.

- Nếu có thì em sẽ thấy chị vui mừng vô cùng đấy! - Zofia trả lời, hơi tự ái.

- Chị là người bạn tốt nhất của em từ hơn hai năm nay...

Zofia nghiêng đầu sang một bên. Khuôn mặt của Mathilde sáng lên một nụ cười rộng lượng.

- ... đây là lần đầu tiên em thấy chị trang điểm!

Zofia quay lại phía gương và không trả lời. Mathilde uể oải nhặt cuốn phụ trương tạp chí truyền hình lên và bắt đầu đọc lại đến lần thứ sáu trong ngày.

- Nhà mình làm gì có vô tuyến đâu! - Zofia vừa nói vừa dùng ngón tay thoa nhẹ một lớp son bóng lên môi.

- Thật may, em chúa ghét cái của đó! - Mathilde vừa đối đáp chan chát vừa lật sang trang.

Điện thoại reo lên từ bên trong chiếc túi xắc mà Zofia để trên giường của Mathilde.

- Chị có muốn em nghe hộ không? - Cô bạn hỏi bằng giọng ngây thơ.

Zofia lao thẳng vào mớ đồ đạc lộn xộn trong túi. Cô lấy điện thoại ra và đi ra xa phía đầu kia căn phòng.

- Không, chị không muốn! - Mathilde làu bàu và bắt đầu nhìn bảng chương trình truyền hình của ngày hôm sau.

Lucas xin lỗi, anh ta bị muộn và không thể tới đón cô được. Một bàn ăn đã được đặt sẵn cho hai người vào lúc hai mươi giờ ba mươi phút ở tầng cao nhất của tòa nhà Ngân hàng Châu Mỹ nằm trên phố California. Nhà hàng ba sao có tầm nhìn bao quát thành phố mang lại một góc nhìn rất đẹp ra Golden Gate. Tới đó Zofia sẽ gặp anh ta. Cô bỏ máy, quay lại góc bếp và cúi người nhìn vào bên trong tủ lạnh. Mathilde nghe tiếng cô bạn co hỏi vọng ra:

- Em muốn ăn gì nào? Chị có một chút thời gian đủ để chuẩn bị cho em bữa tối.

- Em muốn món "trứng tráng - rau sống - sữa chua".

Một lát sau, Zofia vớ lấy chiếc măng-tô treo trong tủ quần áo, hôn lên má Mathilde rồi nhẹ nhàng khép cánh cửa căn hộ lại.

- Cô ngồi vào sau tay lái chiếc Ford. Trước khi khởi động xe, cô hạ thấp tấm kính che nắng xuống và ngắm mình trong gương vài giây. Vừa bĩu môi vẻ ngờ vực, cô vừa nâng kính cửa sổ lên và xoay chìa khóa công-tắc. Khi chiếc xe biến mất ở góc đường, tấm rèm che cửa sổ phòng bà Reine rơi xuống che đi lớp kính.

Zofia đậu xe ở ngay lối vào bãi đậu và cảm ơn người gác bãi mặc bộ chế phục màu đỏ đang chìa cho cô một chiếc vé.

- Tôi ước mình là người đàn ông sẽ dùng bữa cùng cô tối nay! - Chàng trai trẻ nói.

- Cảm ơn anh, - cô đáp, mặt đỏ lên hoan hỉ.

Cánh cửa xoay tròn một vòng và Zofia hiện ra trong sảnh. Vào giờ này các văn phòng đều đã đóng cửa, chỉ còn quầy bar tầng trệt và nhà hàng ở tầng trên cùng mở cửa đón khách. Cô đang tự tin bước về phía thang máy, thì bỗng cảm giác khô khốc dần dần lan ra trong miệng. Đây là lần đầu tiên Zofia biết khát nước. Cô xem giờ trên đồng hồ đeo tay. Vẫn còn sớm mười phút, cô nhìn quầy giải khát bằng đồng phía sau cửa kính quán cà phê rồi đổi hướng đi. Cô chuẩn bị bước vào bên trong thì chợt thoáng nhận ra Lucas đang ngồi bên một chiếc bàn và say sưa trò chuyện với vị giám đốc bộ phận bất động sản của khu cảng. Bàng hoàng, cô lùi bước và quay lại đi về phía thang máy.

Một lát sau, Lucas được người quản lý nhà hàng dẫn tói bàn nơi Zofia đang ngồi đợi. Cô đứng lên, hắn hôn tay cô rồi mời cô ngồi xuống chỗ có thể nhìn ra quang cảnh bên ngoài.

Trong suốt bửa ăn, Lucas đặt hàng trăm câu hỏi và Zofia đưa ra đến hàng ngàn câu trả lời. Hắn thưởng thức món ngon của thực đơn, cô không đụng tới một chút nào, tế nhị gạt thức ăn ra bốn góc đĩa. Những phút người phục vụ bàn xen vào điều khiển họ cảm thấy như dài vô tận. Đến lúc anh ta lại bước đến gần, trong tay cầm một chiếc máy nhỏ hút vụn bánh trông giống như một lưỡi liềm bên ngoài bọc lông, Lucas liền đến ngồi cạnh Zofia và thổi một hơi thật mạnh lên tấm khăn trải bàn.

- Đấy, giờ thì sạch rồi! Anh có thể để mặc chúng tôi, cảm ơn nhiều! - Hắn nói với anh chàng phục vụ.

Họ lại tiếp tục trò chuyện. Cánh tay của Lucas đặt tì lên thành ghế, Zofia có thể cảm nhận hơi ấm từ bàn tay hắn tỏa ra, ngay sát gáy cô.

Người phục vụ bàn lại bước tới khiến Lucas nổi cáu. Anh ta đặt trước mặt họ hai chiếc thìa và một dĩa sô-cô-la nóng chảy. Anh ta xoay chiếc đĩa hướng và phía hai người, vươn thẳng người như một cây cột rồi tự hào thông báo tên món tráng miệng.

- Đúng là nhờ có anh nói rõ cho, - Lucas đáp, vẻ bực bội, - nếu không có thể người ta đã tưởng nhầm với món bánh phồng nhân cà-rốt!

Người phục vụ kín đáo rút lui. Lucas nghiêng người về phía Zofia.

- Cô chẳng ăn gì cả.

- Tôi ăn ít lắm, - cô vừa nói vừa cúi thấp đầu.

- Hãy nếm thử đi, để tôi được vui lòng, một miếng sô-cô-la bằng một góc thiên đường trong miệng đấy.

- Và một địa ngục đối với lớp mỡ bên hông!- Cô đáp.

Không để cho cô được lựa chọn, hắn xắn lấy một miếng sô-cô-la, đưa chiếc thìa lên tận miệng Zofia và đặt miếng sô-cô-la còn nóng ấm lên lưỡi cô. Trong ngực Zofia, nhịp đập càng lúc càng trở nên rộn ràng hơn và cô cố giấu nỗi sợ hãi của mình trước đôi mắt chăm chú của Lucas.

- Vừa nóng lại vừa lạnh, thật là êm dịu, - cô nói.

Chiếc khay trong tay người tiếp rượu khẽ nghiêng, ly rượu cô-nhắc trượt đi. Khi chạm phải lớp đá trên mặt sàn, nó vỡ tung thành bảy mảnh giống hệt nhau. Cả căn phòng lặng đi, Lucas khẽ ho và Zofia phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Cô vẫn còn hai câu hỏi cho Lucas nhưng cô muốn hắn phải hứa sẽ trả lời thật thẳng thắng, và hắn đồng ý.

- Anh đã gặp giám đốc phụ trách bất động sản của khu cảng để làm gì?

- Thật lạ vì cô lại hỏi tôi như vậy.

- Chúng ta đã nói là sẽ thẳng thắn!

Lucas nhìn Zofia không chớp mắt, cô đã đặt tay lên bàn, tay hắn nhích lại gần hơn.

- Đó chỉ là một buổi hẹn vì công việc, giống như lần trước.

- Đó không phải là một câu trả lời, nhưng anh đã đoán trước được câu hỏi thứ hai của tôi. Anh làm nghề gì? Anh làm việc cho ai?

- Chúng ta cứ coi như tôi đang thực hiện nhiệm vụ đi.

Các ngón tay của Lucas bồn chồn gõ lên mặt khăn trải bàn.

- Nhiệm vụ kiểu gì? - Zofia hỏi tiếp.

Đôi mắt Lucas rời khỏi Zofia trong giây lát, một ánh mắt nào đó đã thu hút sự chú ý của hắn: từ cuối phòng, hắn vừa nhận ra Blaise, một nụ cười ranh mãnh hiện trên khóe môi.

- Chuyện gì thế? - Cô hỏi. - Anh cảm thấy không khỏe sao?

Lucas chợt biến đổi hẳn. Zofia hầu như không nhận ra người đã cùng cô trải qua một buổi tối đầy tình cảm mà cô chưa từng biết đến.

- Đừng hỏi tôi bất cứ câu gì, - hắn nói. - Cô ra tủ áo khoác, lấy áo măng-tô của cô rồi về nhà ngay đi. Ngày mai tôi sẽ liên lạc với cô, tôi không thể giải thích bất cứ điều gì với cô vào lúc này, tôi vô cùng xin lỗi.

- Anh làm sao thế? - Cô nói, vẻ mặt ngơ ngác.

- Cô đi đi, đi ngay cho!

Cô đứng dậy và băng ngang qua gian phòng. Bất cứ một tiếng động nào cũng không lọt khỏi tai cô: tiếng thìa dĩa rơi, tiếng ly cốc va nhau, một ông cụ chùi môi trên bằng chiếc mùi-xoa cũ ngang với tuổi của ông, một người phụ nữ trang phục xềnh xoàng đang nhìn bánh ngọt đầy vẻ thèm muốn, một doanh nhân đang đọc tờ báo đúng với dáng vẻ kinh doanh của mình, trên lối đi những bàn ăn có một cặp tình nhân không nói với nhau một tiếng nào kể từ lúc cô đứng lên. Cô dồn bước, cuối cùng thì các cửa thang máy cũng khép lại. Tràn ngập người cô chỉ còn lại những cảm xúc trái ngược nhau.

Cô chạy ra tới tận ngoài phố, nơi gió chặn bước cô lại. Trong chiếc xe đang bỏ chạy, chỉ còn lại cô và một nỗi buồn lạnh lẽo.

Khi Blaise ngồi vào chỗ mà Zofia vừa bỏ đi, Lucas siết chặt nắm đấm.

- Thế nào, công việc của chúng ta ra sao rồi? - Gã vui vẻ hỏi.

- Anh làm gì ở đây? - Lucas hỏi bằng giọng hoàn toàn không che giấu sự cáu giận của mình.

- Tôi phụ trách mảng thông tin nội bộ và đối ngoại, vì vậy tôi mới đến đây để trao đổi một chút thông tin... với anh!

- Tôi chẳng có việc gì phải báo cáo cho anh hết!

- Lucas, Lucas, thôi nào! Có ai nói gì đến báo cáo đâu cơ chứ? Chỉ đơn giản là tôi lo lắng cho sức khỏe con gà nòi của tôi nên mới đến, nhưng theo những gì tôi thấy, thì xem ra anh ta vẫn khỏe mạnh tuyệt vời.

Blaise có vẻ vừa ngọt ngào vừa thân thiện một cách giả tạo.

- Tôi đã biết trước là anh rất thông minh, nhưng lần này thì phải thú thật là tôi đã đánh giá anh quá thấp.

- Nếu như đó là tất cả những gì anh muốn nói với tôi, thì xin mời anh rời khỏi đây!

- Tôi đã theo dõi khi anh ru cô nàng bằng những bản dạ khúc của anh, và tôi công nhận tới đoạn tráng miệng thì anh gây cho tôi ấn tượng mạnh mẽ! Bởi vì đoạn đó, anh bạn thân mến ạ, thì quả là có hơi hướng thiên tài!

Lucas nhìn Blaise soi mói, cố tìm hiểu xem điều gì đã khiến gã đàn ông ngu xuẩn này hớn hở đến vậy.

- Tạo hóa đã chẳng hề tử tế đối với anh, Blaise ạ, nhưng thôi đừng tuyệt vọng. Rồi sẽ có ngày, một nữ tu sĩ nào đó sẽ phạm tội khá nặng đủ để chịu hình phạt phải nằm trong vòng tay anh vài tiếng đồng hồ!

- Đừng có vờ vĩnh tỏ ra khiêm tốn, Lucas, tôi hiểu hết và tôi đồng tình với anh. Sự thông minh của anh lúc nào cũng khiến tôi ngạc nhiên.

Lucas quay người lại ra hiệu cho người mang hóa đơn thanh toán đến cho hắn. Blaise hớt lấy và chìa thẻ tín dụng cho người phụ trách nhà hàng.

- Để đó, tôi sẽ trả!

- Chính xác ra là anh muốn nói đến chuyện gì đây? - Lucas vừa hỏi vừa giật lại tờ hóa đơn khỏi những ngón tay nhớp nháp của Blaise.

- Anh phải tin cậy tôi hơn nữa chứ. Tôi có cần phải nhắc để anh nhớ rằng nhờ có tôi nhiệm vụ này mới được giao cho anh không? Thôi, đừng có giả vờ làm những anh chàng ngốc nữa, cả hai chúng ta đều biết rõ rồi mà!

- Chúng ta biết cái gì cơ? - Lucas vừa nói vừa đứng lên.

- Biết cô ta là ai!

Lucas chậm rãi ngồi xuống và nhìn đăm đăm vào Blaise.

- Thế cô ấy là ai?

- Cô ấy là đối thủ, bạn của tôi ơi... đối thủ của anh!

Miệng Lucas hơi hé mở, giống như không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt, Blaise tiếp tục:

- Là người phe bên kia cử tới để đối phó với anh. Anh là quỷ sứ của phe ta, cô ta là thiên thần của phe họ, là nhân viên ưu tú của họ.

Blaise cúi người lại gần Lucas, hắn bật lùi về phía sau.

- Đừng có khó chịu như vậy, anh bạn, - hắn nói tiếp, - nghề của tôi là phải biết tất cả. Đáng ra tôi phải khen ngợi anh mới đúng. Quyến rũ thiên thần sẽ không chỉ là một thành công của phe ta, phải nói là một chiến thắng rực rỡ mới đúng! Có đúng anh đang nghĩ như vậy không?

Lucas cảm nhận được một chút sợ hãi trong câu hỏi cuối cùng của Blaise.

- Chẳng phải nghề của anh là phải biết hết mọi thứ hay sao, anh bạn? - Lucas nói thêm bằng giọng mỉa mai pha lẫn tức giận.

Hắn rời khỏi bàn. Trong lúc băng ngang gian phòng, hắn nghe tiếng Blaise:

- Tôi cũng đến để nhắc anh hãy bật di động lên! Có người đang tìm anh đấy! Người mà anh đã tìm cách tiếp cận cách đây vài giờ đồng hồ đang mong có thể hoàn thành thỏa thuận ngay trong tối nay.

Cửa thang máy đóng lại che khuất Lucas. Blaise nhìn đĩa tráng miệng còn dở dang, gã ngồi xuống và thọc ngón tay nhớp nháp của gã vào lớp sô-cô-la.

Xe của Zofia chạy dọc đường Van Ness, trên đường đi tất cả các đèn đỏ đều chuyển sang màu xanh. Cô bật đài lên và dò sóng tìm kênh nhạc rock. Các ngón tay cô gõ lên vô-lăng theo nhịp, mỗi lúc một dồn dập và mạnh mẽ, cho tới khi cảm giác đau lan dần lên các đốt. Cô rẽ ngang lên Pacific Heights và đậu bừa xe ngay trước căn nhà nhỏ.

Các của sổ tầng trệt đều đã tắt đèn. Zofia leo lên tầng trên. Khi côđặt chân lên bậc thang thứ ba thì cánh cửa phòng bà Sherian hé mở. Zofia nhìn theo ánh đèn quét dọc trong bóng tối vào tận bên trong căn hộ của bà Reine.

- Bác đã cảnh cáo cháu từ trước rồi mà!

- Chào bà Reine.

- Hãy lại ngồi gần bác đây, tốt nhất là khi nào đi ra cháu hẵng chào bác. Có điều cứ xem vẻ mặt cháu thì có lẽ đến lúc đó bác cháu mình sẽ phải chào buổi sáng mất thôi.

Zofia bước lại gần chiếc ghế bành. Cô ngồi xuống thảm và tựa đầu vào thành ghế. Bà Reine nhẹ nhàng vuốt tóc cô trước khi cất lời:

- Bác hy vọng cháu có một câu hỏi chứ, phải không? Bởi vì bác đang có một câu trả lời đây!

- Quả thật cháu không biết nói thế nào với bác về cảm giác của cháu lúc này.

Zofia đứng lên, tiến về phía của sổ và vén rèm lên. Chiếc Ford dường như đang ngủ trên phố. Bà Reine nói tiếp:

Xe của Zofia chạy dọc đường Van Ness, trên đường đi tất cả các đèn đỏ đều chuyển sang màu xanh. Cô bật đài lên và dò sóng tìm kênh nhạc rock. Các ngón tay cô gõ lên vô-lăng theo nhịp, mỗi lúc một dồn dập và mạnh mẽ, cho tới khi cảm giác đau lan dần lên các đốt. Cô rẽ ngang lên Pacific Heights và đậu bừa xe ngay trước căn nhà nhỏ.

Các của sổ tầng trệt đều đã tắt đèn. Zofia leo lên tầng trên. Khi côđặt chân lên bậc thang thứ ba thì cánh cửa phòng bà Sherian hé mở. Zofia nhìn theo ánh đèn quét dọc trong bóng tối vào tận bên trong căn hộ của bà Reine.

- Bác đã cảnh cáo cháu từ trước rồi mà!

- Chào bà Reine.

- Hãy lại ngồi gần bác đây, tốt nhất là khi nào đi ra cháu hẵng chào bác. Có điều cứ xem vẻ mặt cháu thì có lẽ đến lúc đó bác cháu mình sẽ phải chào buổi sáng mất thôi.

Zofia bước lại gần chiếc ghế bành. Cô ngồi xuống thảm và tựa đầu vào thành ghế. Bà Reine nhẹ nhàng vuốt tóc cô trước khi cất lời:

- Bác hy vọng cháu có một câu hỏi chứ, phải không? Bởi vì bác đang có một câu trả lời đây!

- Quả thật cháu không biết nói thế nào với bác về cảm giác của cháu lúc này.

Zofia đứng lên, tiến về phía của sổ và vén rèm lên. Chiếc Ford dường như đang ngủ trên phố. Bà Reine nói tiếp:

Bác không hề có ý tò mò đâu. Mà suy cho cùng, nếu không thể, có muốn cũng chẳng được! Ở tuổi của bác, tương lai chẳng dài hơn một tầm mắt, mà nhất là đối với người bị lão thị như bác thì lại càng đáng lo ngại hơn. Mỗi một ngày trôi qua, bác nhìn về phía trước và có một cảm giác thật khó chịu là con đường dường như sẽ chỉ dừng lại ở đầu mũi giày của mình.

- Tại sao bác lại nói những điều này, bác Reine?

- Vì bác hiểu rõ sự rộng lượng của cháu, và cả sự e thẹn nữa chứ. Đối với một phụ nữ ở tuổi bác, được thấy những niềm vui, nỗi buồn của người mình yêu có thể ví như trời sắp tối mà đi thêm được hàng cây số dài. Những hy vọng, khao khát của giới trẻ các cháu nhắc cho những người như bác biết phía sau mình con đường vẫn tiếp tục trải dài, rằng những gì bác đã làm được trong cuộc sống cũng có ý nghĩa nhất định, dù là rất nhỏ ... chỉ một chút xíu thôi cũng đáng để sống. Nào, giờ thì cháu hãy nói cho bác nghe có điều gì không ổn!

- Cháu chẳng biết!

- Điều cháu đang cảm thấy được gọi là nhớ nhung đấy!

- Có vô khối chuyện cháu muốn kể cho bác nghe.

- Cháu đừng lo, bác cũng đoán được rồi ...

Bà Reine dùng ngón tay khẽ nâng cằm Zofia lên.

- Hãy để bác xem nụ cười của cháu thức dậy đi nào; chỉ cần một hạt giống hy vọng nhỏ xíu cũng có thể trồng được cả một cánh đồng hạnh phúc ... chỉ cần thêm một chút kiên nhẫn để nó có thời gian nảy mầm thôi.

- Bác đã bao giờ yêu ai chưa, bác Reine?

- Cháu cứ nhìn tất cả những tấm ảnh cũ kỹ trong cuốn album kia mà xem, chúng chẳng còn dùng để làm gì nữa cả! Đa số những người có mặt trong ảnh đều đã khuất bóng từ lâu rồi, thế nhưng những tấm ảnh đó lại rất quan trọng đối với bác. Cháu có biết vì sao không? ... Bởi vì bác là người đã chụp những tấm ảnh đó! Giá cháu có thể hình dung được bác mong ước đến chừng nào nếu đôi chân có thể một lần nữa dưa bác tới những nơi đó! Hãy tận dụng, Zofia! Hãy chạy ngay đi, đừng để mất thời gian nữa! Những ngày thứ Hai có đôi khi làm ta mệt mỏi, những ngày Chủ nhật thật buồn bã, song ơn Chúa, sự khởi đầu của mỗi tuần lễ mới dịu dàng êm ái làm sao!

Bà Reine xòe bàn tay ra, nắm lấy ngón trỏ của Zofia và miết nó dọc theo đường chỉ tay tượng trưng cho sự sống của bà.

- Cháu có biết Bachert là ai không, Zofia?

Zofia không trả lời, giọng bà Reine càng trở nên mềm mại hơn:

- Cháu nghe này, đây là câu chuyện đẹp nhất trên đời: Bachert chính là người mà Chúa đã chọn cho cháu, là một nửa còn lại của cháu, là tình yêu đích thực. Như vậy, cả đời cháu sẽ phải vận dụng toàn bộ trí thông minh chỉ để đi tìm anh ta... và nhất là để nhận ra anh ta.

Zofia nhìn bà Reine trong im lặng. Cô đứng lên, đặt một chiếc hôn âu yếm lên trán bà và chúc bà ngủ ngon. Trước khi đi ra, cô quay người lại để hỏi bà thêm một điều cuối cùng:

- Cháu rất muốn xem một trong số những cuốn album của bác, bác Reine ạ.

- Cuốn nào cơ? Cuốn nào mà cháu chẳng xem đi xem lại đến cả chục lần rồi!

- Cuốn kể về cuộc đời của bác, bác Reine ạ.

Rồi cánh cửa nhẹ nhàng khép lại sau lưng cô.

Zofia leo lên các bậc thang. Khi lên đến hành lang, cô chợt đổi ý, lại đi xuống gác mà không gây tiếng động nào và đánh thức chiếc Ford già cỗi dậy. Thành phố gần như vắng tanh. Cô lái xe xuống đường California . Đèn đỏ buộc cô dừng lại trước lối vào tòa nhà nơi cô đã ăn bữa tối. Người trông xe giơ tay vẫy cô thân thiện, cô quay đầu đi và nhìn khu Chinatown đang mờ dần ra phía bên trái cô. Qua khỏi đó vài tòa nhà, cô đậu xe dọc vỉa hè, đi bộ băng qua khoảng sân, đặt tay lên mảnh tường phía Đông của ngọn Kim tự tháp rồi bước vào trong sảnh.

Cô chào Pierre rồi đi về phía chiếc thang máy đưa cô lên tận tầng cao nhất. Khi cửa thang máy mở ra, cô đề nghị cho gặp Micheal. Cô tiếp tân xin lỗi, ngày mới đã bắt đầu ở phương đông và cha đỡ đầu của cô đang bận việc ở tận đầu kia trái đất.

Cô ngần ngừ, rồi thử hỏi xem cô có thể xin gặp Đức ông được không.

- Về nguyên tắc là được, nhưng lúc này thì có thể hơi khó một chút.

Cô tiếp tân không thể kìm lời trước vẻ mặt băn khoăn của Zofia.

- Với cô thì tôi hoàn toàn có thể nói được! Đức ông có một thói quen, có thể gọi là một thú tiêu khiển cũng được: tên lửa! Người vô cùng say mê cái trò đó! Việc con người phóng hàng loạt tên lửa lên bầu trời khiến ngài rất thích thú. Chẳng bao giờ Người bỏ lỡ một cuộc phóng tên lửa nào, Người nhốt mình trong phòng làm việc, bật tất cả các màn hình lên và không một ai có thể nói chuyện với Người được nữa. Chẳng giấu gì cô, vấn đề dần trở nên phức tạp kể từ khi người Trung Quốc cũng bắt đầu tham gia vào cái trò này!

- Thế hiện giờ đang có một đợt tên lửa chuẩn bị phóng lên hay sao? - Zofia hỏi, vẻ thản nhiên.

- Trừ trường hợp trục trặc kỹ thuật, còn nếu không thì giờ khởi hành đã được ấn định vào 37 phút và 24 giây nữa! Cô có muốn tôi nhắn lại gì tới Người không, có chuyện quan trọng phải không?

- Không, thôi đừng làm phiền Người, tôi chỉ muốn hỏi có một câu thôi, tôi sẽ quay lại sau vậy.

- Một lát nữa cô sẽ ở đâu? Hễ cứ truyền đạt những lời nhắn không hoàn chỉnh, y như rằng tôi sẽ được nhận được một lời phê bình khéo léo.

- Rất có thể tôi sẽ đi dạo dọc bến cảng, tôi nghĩ thế. Thôi, xin chúc một đêm phương tây êm ả, hoặc chúc một ngày phương đông tốt lành, tùy theo ý thích của cô đấy!

Zofia rời khỏi tháp. Một làn mưa nhẹ rơi, cô thong thả tản bộ ra xe rồi ngoặt lái về phía bến cảng số 80, một chỗ trú ẩn khác của cô trong thành phố.

Cô thèm bầu không khí trong lành, muốn nhìn thấy cây cối, và quyết định đi theo hướng bắc. Cô chạy xe vào Công viên Golden Gate theo lối Martin Luther King rồi lái lên tận hồ trung tâm. Dọc theo con đường nhỏ, những ánh đèn từ cột điện quét thành hằng hà sa số những quầng sáng trên bầu trời đầy sao. Đèn cao áp rọi sáng một túp lều bằng gỗ nơi người đi dạo tìm đến thuê du thuyền nhỏ vào những ngày đẹp trời. Bãi đậu xe vắng tanh, cô để chiếc Ford lại đó và đi bộ tới chiếc băng ghế bên dưới một cột đèn và ngồi xuống. Một con thiên nga lớn trắng muốt bị một làn gió nhẹ thổi tới lênh đênh trên mặt nước, hai mắt nhắm nghiền, trôi ngang qua một chú ếch ngủ quên trên bông súng. Zofia thở dài.

Cô thấy Người từ cuối con đường đang đi lên. Đức ông thơ thẩn bước, hai tay đút túi. Người trèo qua tấm lưới rào nhỏ và cắt ngang bãi cỏ, né những khóm hoa. Người tiến lại gần và ngồi xuống bên cạnh cô.

- Con đã xin gặp ta?

- Con không muốn làm phiền Người, thưa Đức ông.

- Con chẳng bao giờ làm phiền ta cả. Con có vấn đề gì phải không?

- Không, một câu hỏi ạ.

Đôi mắt của Đức ông lại sáng lên thêm một chút.

- Nếu vậy thì ta nghe con nói đây, con gái của ta.

- Chúng ta luôn dành hết thời gian để giảng giải về tình yêu, vậy mà những thiên thần như chúng con mới chỉ biết đến toàn lý thuyết. Vậy thì, thưa Đức ông, tình yêu trên thế gian thực ra là gì?

Người nhìn lên trời rồi ôm lấy vai Zofia.

- Đó là điều đẹp đẽ nhất mà ta đã sáng tạo ra! Tình yêu là một mảnh hy vọng, là sự hồi sinh bất diệt của thế giới, là con đường dẫn tới miền đất hứa. Ta đã tạo ra sự khác biệt để nhân loại gieo trồng sự hòa hợp: một thế giới đồng nhất sẽ buồn chán đến chết đi được! Hơn nữa, cái chết chỉ là một khoảnh khắc của cuộc sống đối với những người đã biết yêu và từng được yêu.

Zofia dùng đầu ngón chân bồn chồn vạch một hình tròn trên lớp sỏi.

- Thế chuyện về Bachert có phải là thật không?

Chúa trời mỉm cười và cầm lấy bàn tay cô.

- Một ý tưởng đẹp, có phải không? Người có thể tìm được một nửa kia của mình sẽ trở nên thành công hơn tất cả nhân loại. Con người nếu chỉ có một mình thì chẳng ý nghĩa chút nào - nếu như ta muốn vậy, ta chỉ việc sáng tạo ra một loại người thôi; thế nhưng chỉ khi một người bắt đầu biết yêu thì anh ta mới thực sự trở thành con người. Sự sáng tạo ra con người có thể không hoàn hảo, song chẳng có gì trong vũ trụ có thể hoàn hảo hơn hai con người yêu nhau.

- Giờ thì con đã hiểu hơn rồi, - Zofia vừa nói vừa vạch một đường thẳng ngay chính giữa vòng tròng của cô.

Người đứng dậy, đút lại tay vào túi và dợm bước, rồi Người lại đặt một tay lên đầu Zofia và nói bằng giọng nhẹ nhàng và đồng cảm:

- Ta sẽ cho con biết một bí mật lớn, chỉ có một câu hỏi và cũng là câu hỏi duy nhất mà ta vẫn tự đặt ra cho mình kể từ ngày đầu tiên: Có đúng thật là ta đã phát minh ra tình yêu hay không, hay tình yêu đã phát minh ra ta?

Vừa bỏ đi bằng những bước chân nhẹ bẫng, Chúa trời vừa ngắm bóng mình trong nước và Zofia nghe thấy tiếng Người làu bàu:

- Chỗ này gọi Đức ông, chỗ kia gọi Đức ông, đúng là ta phải tự tìm cho mình một cái tên trong ngôi nhà này mất thôi ... chưa gì thì ta đã trở nên già cỗi với bộ râu này rồi.

Người quay lại và hỏi Zofia:

- Con nghĩ thế nào về cái tên Houston ?

Sững sờ, Zofia vừa nhìn Người bước đi, đôi tay với những ngón thon dài chắp lại sau lưng, Người vẫn còn tiếp tục lẩm bẩm một mình.

- Đức ông Houston , có lẽ thế... Không ... Houston , tuyệt vời!

Rồi tiếng nói tắt ngắm sau gốc cây to.

Zofia ở lại một mình hồi lâu. Chú ếch ngồi chồm hỗm trên bông hoa súng nhìn cô đăm đăm, nó bật kêu ồm ộp hai tiếng, Zofia cúi người xuống và nói với chú:

- Sao nào, sao nào!

Zofia đứng lên, quay lại lấy xe và rời khỏi công viên Golden Gate. Từ trên đồi Nob Hill, chuông nhà thờ vừa điểm mười một tiếng.

Hai bánh xe trước của xe dừng quay chỉ cách cái gờ vài phân, tấm chắn bùn của chiếc Aston Martin chìa ra mặt nước. Lucas bước xuống và để cửa xe mở. Hắn đặt chân lên thanh chắn sốc phía sau xe, thở dài thật sâu và thay đổi ý định. Hắn lùi ra xa vài bước, cảm thấy đầu óc quay cuồng. Hắn cúi người xuống mặt nước và nôn thốc.

- Cậu có vẻ không được khỏe lắm thì phải!

Lucas đứng thẳng lên và nhìn chăm chăm vào ông lão ăn mày đang chìa cho hắn bao thuốc lá.

- Sợi nâu, hơi nặng nhưng phù hợp với hoàn cảnh, - ông Jules nói.

Lucas lấy một điếu, Jules chìa bật lửa của ông ra, ngọn lửa rọi sáng hai khuôn mặt trong giây lát. Hắn rít một hơi thật sâu và lập tức ho sặc sụa.

- Thuốc ngon lắm, - hắn vừa nói vừa ném đót thuốc ra xa.

- Dạ dày cậu trục trặc hả? - Jules hỏi.

- Không! - Lucas đáp.

- Vậy thì có lẽ là chuyện gì đó bực mình!

- Thế còn ông, Jules, chân ông thế nào rồi?

- Cũng như những phần còn lại, hơi khập khiễng!

- Nếu vậy thì quấn lại băng vào đó đi, trước khi nó bị nhiễm trùng, - Lucas vừa nói vừa bỏ đi.

Jules nhìn hắn đi về phía những tòa nhà cũ nát cách đó khoảng trăm mét. Lucas leo lên những bậc thang lỗ chỗ vết gỉ sét và tiến vào lối đi trên hiên dọc theo mặt tiền tầng một. Jules hét lên với hắn:

- Cái chuyện bực mình của cậu có mái tóc màu vàng hay màu nâu?

Song Lucas đã chẳng nghe thấy. Cánh cửa phòng làm việc duy nhất còn sáng đèn đã khép lại sau lưng hắn.

Zofia không muốn về nhà chút nào. Mặc dù việc Mathilde đến ở nhờ khiến cô rất thích, song cô cảm thấy mình bị mất góc riêng tư. Cô thả bộ dưới tòa tháp cổ xây bằng gạch đỏ mọc vươn cao trên những bến cảng trống trơn. Chiếc đồng hồ quả lắc khảm chìm vào nóc hình nón của tháp điểm nửa giờ. Cô tiến sát tới rìa bến tàu. Mũi con tàu chở hàng dập dềnh trong ánh sáng trăng pha lẫn một làn sương nhẹ.

- Ta rất yêu con tàu già nua này, nó và ta cùng tuổi với nhau đấy! Nó cũng kêu cọt kẹt mỗi lần di chuyển, nó còn han gỉ nhiều hơn cả ta đấy!

Zofia quay người lại và nở nụ cười với ông già Jules.

- Cháu chẳng ghét bỏ gì nó cả, nhưng nếu các dây thang của nó tốt hơn một chút, thì cháu sẽ càng yêu nó hơn.

- Đồ đạc dụng cụ chẳng can hệ gì đến cái tai nạn này cả.

- Sao bác biết?

- Bến cảng cũng là nơi tai vách mạch rừng, một vài lời chỗ này có thể ghép thành vài câu chỗ khác...

- Bác biết ông Gomez dã bị ngã như thế nào hay sao?

- Tất cả bí ẩn đều nằm ở chỗ đó. Nếu là một cậu trẻ tuổi thì người ta còn có thể tưởng là do một phút bất cẩn. Đã bao lâu rồi trên vô tuyến người ta vẫn cứ bảo lũ trẻ ngốc nghếch hơn các ông già nhiều ... nhưng ta chẳng có vô tuyến và người công nhân đó quả là một anh lính già. Chẳng ai có thể tin nổi anh ta đã tự mình buông tay ngã lên thanh sắc được.

- Có lẽ ông ấy bị chóng mặt chăng?

- Cũng có thể, nhưng còn phải xem tại sao anh ta lại bị chóng mặt như vậy đã.

- Nhưng hình như bác đã nghĩ tới điều gì đó rồi!

- Trước hết là ta hơi lạnh, cái khí hậu ẩm ướt khó chịu này len lỏi vào tận xương ta, ta rất muốn tiếp tục cuộc bàn luận của hai bác cháu nhưng có lẽ để ra chổ khác đã. Gần cái thang dẫn lên khu văn phòng có một chỗ hình như có điều hòa nhiệt độ ấy, cháu không ngại nếu bác cháu ta cùng nhau đi vài mét chứ?

Zofia giơ cánh tay ra cho ông cụ. Họ đi nép dưới mái hiên chạy dọc theo mặt tiền. Ông Jules tiến vài bước để chọn chỗ thẳng ngay dưới cửa sổ duy nhất còn có ánh đen mặc dù trời đã khuya. Zofia biết hầu hết những người có tuổi thường có những thói gàn dở và nếu quý họ thì cần phải biết rằng không nên chống đối lại những thói quen ấy.

- Được rồi, ở đây tốt lắm, - ông nói, - chính chỗ này là chỗ tốt nhất cho chúng ta!

Hai người ngồi xuống chân tường. Ông Jules vuốt dọc theo li chiếc quần sọc muôn thuở của ông.

- Thế nào bác, - Zofia hỏi lại, - bác nghĩ sao về chuyện ông Gomez?

- Ta có biết gì đâu! Nhưng nếu cháu chịu nghe, rất có thể làn gió nhẹ này sẽ kể cho chúng ta nghe điều gì đó.

Zofia nhíu mày, nhưng ông già Jules đã đưa một ngón tay đặt lên môi. Trong sự yên lặng của bóng tối, Zofia nghe thấy giọng nói trầm trầm của Lucas vang lên trong phòng làm việc, ngay phía trên đầu cô.

Huert ngồi đầu chiếc bàn bằng phooc-mi-ca. Ông ta đẩy một gói nhỏ bọc bằng giấy bản tới trước mặt viên giám đốc phụ trách bất động sản của khu cảng. Terence Wallace đã chọn chỗ ngồi đối diện với Lucas.

- Một phần ba bây giờ. Một phần ba nữa sẽ đến khi ban cố vấn quản trị của ông bỏ phiếu ủng hộ việc trưng dụng các bến cảng và phần cuối cùng ngay sau khi tôi ký giấy ủy nhiệm độc quyền kinh doanh các khu đất, - ngài phó chủ tịch nói.

- Chúng ta đã thống nhất rằng hội đồng quản trị của ông sẽ phải họp nhau trước cuối tuần, - Lucas nói thêm.

- Thời hạn ngắn kinh khủng, - người đàn ông rên lên, ông ta vẫn còn chưa dám cầm lấy cái gói màu nâu.

- Các kỳ bầu cử sắp tới rồi! Tòa thị chính sẽ rất vui mừng được thông báo việc biến đổi một khu ô nhiễm thành một khu nhà ở sạch sẽ xinh xắn. Như thế có khác nào một món quà từ trên trời rơi xuống! - Lucas vừa tâng bốc vừa đẩy cái gói vào tay Wallace. - Công việc của ông có đến nỗi phức tạp lắm đâu!

Lucas đứng lên bước lại gần cửa sổ, mở hé cửa ra và nói thêm:

- Hơn nữa sắp tới ông cũng chẳng cần phải làm việc nữa... thậm chí ông còn có thể thẳng thừng từ chối cái chức vụ mà người ta sẽ nâng ông lên để cám ơn vì đã làm giàu cho họ...

- Vì đã tìm ra giải pháp cho một cơn khủng hoảng thấy trước! - Wallace giành lời bằng giọng điệu đà, vừa đưa một chiếc phong bì lớn màu trắng cho Ed.

- Giá trị của mỗi mảnh đất đều ghi rõ trong bản báo cáo bí mật này, - ông nói. - Ngài cứ chào giá cao hơn khoảng mười phần trăm thì hội đồng quản trị của tôi sẽ chẳng thể nào từ chối được ngài.

Wallace nắm lấy phần của mình và vui vẻ lắc lắc cái gói.

- Tôi sẽ cho triệu tập họ đông đủ chậm nhất vào thứ Sáu, - ông ta nói thêm.

Ánh mắt Lucas nhìn qua khe của kính chợt bị thu hút bởi một cái bóng nhẹ nhàng bỏ chạy phía bên dưới. Khi Zofia lên xe của cô, hắn có cảm giác như cô đang nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh đèn pha hậu của chiếc Ford biến mất đằng xa. Lucas cúi gằm mặt.

- Ông chẳng bao giờ có tâm trạng gì sao, Terence?

- Tôi có phải là người châm ngòi cuộc đình công này đâu! - Ông ta vừa đáp vừa bước ra khỏi phòng.

Lucas từ chối không để Ed đưa về và ở lại một mình.

Các gác chuông của Nhà thờ Grace điểm nửa đêm. Lucas khoác lên người chiếc áo gió và đút tay vào túi. Vừa mở cửa, hắn vừa mân mê bìa cuốn sách nhỏ đã xoáy được mà hắn lúc nào cũng mang theo. Hắn mỉm cười, ngắm nhìn những vì sao và ngâm nga:

- Cầu cho những đốm sáng trên bầu trời có thể chia cách ngày và đêm... cầu cho chúng trở thành những tín hiệu để chia cách ánh sáng và bóng tối.

Chúa Trời đã thấy như thế là tốt.

Trời đã tối, rồi trời lại sáng....

Ngày đăng: 02/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?