Gửi bài:

Chương 24

Lần này khi cánh cửa bảo vệ rì rì mở ra, Geli biết đó là Skow. Ả cũng biết rằng có tin xấu, vì ả mới liên lạc với gã trước đó, và lúc ấy nhân vật NSA này tỏ vẻ rất mệt mỏi khi phải ra khỏi giường. Ả xoay ghế và thấy gã đang sải bước về phía ả, lần đầu tiên không diện bộ comple hiệu Brooks Brothers thường ngày. Hôm nay gã mặc quần kaki và áo thun MIT. Mắt Skow thâm quầng, nhưng trông gã vẫn giống một nhà quản trị đại học hơn là một chuyên gia về chiến tranh thông tin.

"Hôm nay trông anh như c-ứ-t ấy," Geli bảo gã.

"Tôi cảm thấy còn tồi tệ hơn."

"Anh đếch đến đây nếu có tin tốt."

"Cô nói đúng đấy. Ravi Nara gọi điện cho tôi ngay khi tôi và cô vừa bỏ máy." Gã ngồi phịch xuống chiếc ghế sau lưng ả. "Cho tôi điếu thuốc."

"Anh có hút đâu."

"Ồ, Geli, có nhiều chuyện cô không biết về tôi đâu."

Ả lắc bao thuốc Gauloise lấy ra một điếu, châm lửa đưa cho gã.

Skow hít một hơi thật sâu rồi nhả khói mà không ho sặc sụa. "Chuyện khốn nạn lắm."

"Nara gọi từ đâu đến?"

Skow lắc đầu. "Mọi việc phải có thứ tự. Bây giờ cô hãy nghe tôi nói đã."

Ả vắt tréo chân ngồi đợi.

"Từ trước đến nay cô và tôi luôn giữ miếng, giấu nhau nhiều điều. Đã đến lúc cần phải sáng tỏ. Càng sáng tỏ càng tốt."

"Tôi nghe anh đây."

"Ở Trinity này Godin luôn ngăn chia các bộ phận với nhau, nên tôi không biết là cô biết những gì. Cô biết chúng ta đang nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, nhưng cô có biết chính xác nó là thế nào không?"

"Nói cho tôi biết đi."

"Chúng tôi đang sử dụng kỹ thuật MRI tiên tiến để tiến hành quét phân tử bộ não, rồi cố gắng nạp bản sao đó vào một máy tính mẫu có tính đột phá."

"Tiếp tục đi."

"Mục tiêu của chúng tôi là tạo ra trí tuệ nhân tạo không phải bằng cách ứng dụng kỹ thuật ngược với bộ não, mà copy nó bằng kỹ thuật số. Kết quả là, nếu thành công, thì không phải máy tính làm việc như một bộ não người, mà thực tế chính máy tính là bộ não của một con người nhất định. Cô hiểu không?"

Trước đây Geli nghĩ rằng các bản chụp của MRI được sử dụng để nghiên cứu cấu trúc não người, không phải như nền tảng thực tế của một cái máy. "Nguyên tắc này nghe có vẻ dễ hiểu đấy chứ."

Skow cười giả lả. "Về lý thuyết thì dễ thật. Và sớm muộn gì nó cũng sẽ được thực hiện. Nhưng sự khác nhau giữa sớm hơn và muộn hơn có tầm quan trọng sinh tử với cô và tôi."

"Tại sao?"

"Tại vì Peter Godin sắp chết."

Có cái gì rung lên trong ngực ả khi nghe khẳng định điều mà ả vẫn nghi ngờ nhưng không thú nhận này. Những hình ảnh về Godin lướt nhanh qua trước mắt ả: cái mặt sưng phồng, cái miệng trễ xuống, dáng đi vụng về khó coi.

"Sắp chết như thế nào?"

"Peter có một khối u não. Ravi Nara phát hiện ra nó cách đây sáu tháng, khi làm ca chụp não đầu tiên. Đó là lý do tại sao hai ngày qua cô không liên lạc được với Godin. Khi nào ông ta không trực tiếp điều hành Trinity, là lúc ông ta đi điều trị."

Geli cựa quậy trên ghế. "Ông ấy còn sống được bao lâu nữa?"

"Bây giờ chỉ còn tính từng giờ. Nhiều lắm là một ngày. Khối u này không thể mổ được, ngay cả ở giai đoạn đầu khi Nara phát hiện ra nó. Peter nghĩ rằng nếu chính phủ biết ông ta đang bị ung thư giai đoạn cuối, chính phủ sẽ không chuyển giao các nguồn lực cần thiết để biến Trinity thành hiện thực. Giữa ông ta và Ravi có một thỏa thuận. Ravi sẽ giữ kín chuyện ông ta bị ung thư và sẽ điều trị bằng steroid khiến ông ta có thể hoạt động đủ lâu để hoàn thành Trinity. Tôi ghét nghĩ đến việc Nara đòi hỏi có đi có lại."

"Nara khôn như cáo."

"Đúng. Vấn đề là trong chương trình Trinity có một điểm bị giấu kín ngay từ đầu. Peter làm ra Trinity để lưu giữ cuộc đời ông ta."

"Anh định nói gì?"

"Nếu máy tính Trinity đuợc hoàn tất trước khi Peter chết, mẫu thần kinh của ông ta có thể được nạp vào đấy. Thân thể ông ta có thể chết, nhưng ông ta vẫn tiếp tục tồn tại trong máy tính với tư cách là Peter Godin."

Geli chớp mắt hoài nghi. "Chẳng có quái gì trong chuyện này làm tôi tin được."

Skow cười. "Điều đó không những có thể xảy ra, mà còn là không thể tránh khỏi. Có điều là nó không xảy ra ngay tuần này thôi."

"Nếu điều đó là thật, thì mẫu thần kinh của Godin hay gì đó lại không thể nạp vào máy tính sau khi ông ấy chết hay sao? Hễ khi nào Trinity kết thúc?"

"Tất nhiên. Nhưng trong kịch bản này, Peter sẽ phải chết mà không biết chắc chuyện đó có xảy ra hay không. Ông ta phải chết theo cách mọi người từng chết từ trước tới nay. Và ông ta buộc phải tin tưởng ở chúng tôi để được phục sinh trong máy tính."

"Tôi hiểu." Ả đang chìm đắm trong suy nghĩ về cái chết cận kề của Godin. "Rồi, chính xác vì sao anh đến đây?"

Skow rít một hơi thuốc Gauloise nữa rồi chỉnh ả bằng cái nhìn trừng trừng vẻ nghiêm trọng. "Tôi đến đây là để cứu lấy cái mạng chó của cô. Và cả của tôi nữa."

"Tôi không thấy là cần phải cứu nó."

"Cần đấy. Bởi vì dự án Trinity sắp tiêu rồi."

Bây giờ thì ả hiểu. Con tàu sắp chìm và đàn chuột nháo nhào đi tìm xuồng cứu sinh. "Nhưng sao anh nói là không thể không thành công."

"Ừ thì cuối cùng cũng thành công. Nhưng Godin sắp chết trước khi ông ta làm cho máy chạy, và không còn ai có thể đưa nó sang giai đoạn sau. Fielding đã chết. Ravi đã cống hiến hết khả năng mà y có. Công việc còn lại vượt quá tầm với của y. Và nếu chúng tôi không vận hành được máy tính Trinity, sau khi đã tiêu tốn cả tỷ đô la..."

"Một tỷ?"

Skow có vẻ sốt ruột. "Geli, nguyên mẫu Trinity được chế tạo chủ yếu bằng các ống nano carbon. Đó không chỉ là công nghệ tiên tiến nhất. Chúng tôi đã phải sáng tạo ra cả một môn khoa học mới. Chỉ riêng chi phí vật liệu R&D đã gây sửng sốt. Nghiên cứu trí nhớ bằng hình ảnh laser ba chiều cũng tốn như thế. Chúng tôi..."

"OK, tôi hiểu." Ả chỉ đang nghĩ tới việc thoát thân. "Anh nói rằng khi nào Godin không đi điều trị, thì ông ấy làm việc cho Trinity. Bây giờ ông ấy đang làm việc ở đâu? Mountain View?"

Skow lắc đầu. "Trinity có một cơ sở nghiên cứu khác. Tôi sẽ không nói nó ở đâu cho đến khi chúng ta đi đến thỏa thuận. Nhưng nó được lập ra cách đây hai năm, ngay sau khi chúng tôi biết tổng thống nhất định bắt chúng tôi nhận Tennant để giám sát khía cạnh đạo đức của dự án. Godin biết sẽ có ngày ông ta làm việc cho Trinity mà Tennant hay chính phủ không biết ông ta đang làm gì. Vì vậy ông ta lập ra nó."

Nhận thức của Geli về tình hình thay đổi theo từng câu nói của Skow. "Vậy ngay bây giờ Trinity đang ở đâu? Hoàn toàn ngừng hoạt động à?"

"Không. Vào lúc này, chúng tôi đang cho hoạt động một phần. Chính nguyên mẫu Trinity đã tiên đoán Tennant sẽ chạy đến Frozen Head. Mẫu thần kinh của Tennant về cơ bản đã cho chúng tôi biết hắn có thể ở đâu."

Geli thấy khó lòng mà tin điều này. "Chính anh thấy điều đó à?"

"Không. Nhưng tôi đã thấy cái máy nguyên mẫu. Nó vượt xa mọi tưởng tượng."

"Chính nhờ nó mà anh biết về Frozen Head, chứ không phải từ bác sĩ Weiss à?"

"Đúng."

"Trời đất. Nếu nó có thể làm được chuyện đó, sao anh lại coi là nó thất bại?"

Skow giơ tay lên vẩy qua vẩy lại. "Một phần của Trinity hoạt động. Nhưng nó mới chỉ hoạt động được hai mươi giờ, và thật khó giải thích cho cô biết sự phức tạp của việc hoàn thiện nó. Họ đã thành công với khu vực trí nhớ, nhưng khu vực xử lý chính lại là chuyện hoàn toàn khác."

"Là viên pha lê, phải không?" Geli nói ra ý nghĩ của mình. "Viên pha lê trên dây đồng hồ của Fielding. Đó là cái anh cần để khiến nó hoạt động."

"Đúng. Fielding đã phá hoại dự án, nhưng lão cũng ghi chép lại tất cả những việc lão làm. Ngay cả khi lão bẻ mã khóa của người khác, lão vẫn lưu giữ mã khóa gốc ấy vào viên pha lê của lão. Những kẻ lý tưởng hóa là những tay phá hoại ghê gớm. Fielding đơn giản là không thể phá hoại một tiến bộ khoa học đích thực. Dù sao, khi chúng tôi có được viên pha lê đó, chúng tôi sẽ khôi phục tất cả các mã khóa của máy mà Fielding đã bẻ. Nhưng phần hoa hồng lớn nhất chúng tôi chiếm được là công trình gốc do chính tay Fielding làm. Lão ta không thể cưỡng lại việc cố gắng giải quyết cho chúng tôi những bài toán còn lại, ngay cả khi lão cản trở tiến độ của chúng tôi. Công trình mới của Fielding đặt thành công của Trinity trong tầm tay. Không có viên pha lê đó, máy nguyên mẫu không thể hoạt động gì được."

"Nhưng bây giờ nó đã hoạt động một phần, thì tại sao chính phủ không thể dùng các nhà khoa học khác để chiếm lĩnh và hoàn thiện nó?"

"Họ có thể làm được điều đó nếu họ hiểu về nó. Nhưng họ không hiểu. Mọi việc Godin đã làm từ khi chương trình bị hoãn đều là không được phép và bất hợp pháp."

"Thế thì đưa máy nguyên mẫu trở về tòa nhà này đi."

"Godin không cho phép. Chuyển xong thì ông ta cũng đi rồi."

"Anh đã nói rằng ông ấy sắp chết."

"Cũng không nhanh thế đâu." Nỗi lo lắng hiện lên trong mắt Skow. "Nếu chúng tôi vận hành được Trinity, sẽ không có ai trong chính phủ Mỹ hoặc Anh lo lắng về chi phí sản xuất - chi phí về tiền hay về người. Nhưng trong trường hợp thất bại, sẽ có những câu hỏi hóc búa đấy."

"Ý anh muốn nói gì?"

"Thất bại đòi hỏi có người giơ đầu chịu báng."

"Tôi chẳng dính dáng gì đến việc chế tạo chiếc máy đó hết."

"Phải. Nhưng người ta có thể cho rằng sự thất bại này là do Fielding chết. Mà ai đã giết Fielding?"

Bây giờ thì ả đã biết Skow muốn hướng câu chuyện đến đâu. "Anh bắt đầu làm tôi cáu tiết đấy."

Gã NSA lật ngửa bàn tay. "Tôi chỉ vẽ ra một kịch bản có thể có. Cô là người thích hợp với vai diễn. Có tiếng là quá hăng hái..."

"Anh có muốn còn sống mà ra khỏi phòng này không?"

Skow mỉm cười. "Tôi chỉ cho cô thấy cá nhân cô đang mắc kẹt trong chuyện này. Bây giờ chưa biết Tennant và Weiss chạy trốn ở đâu. Còn Lu Li Fielding vẫn biệt tăm."

"Đó là ba vấn đề tôi giải quyết được."

"Tất cả các chứng cớ nói ngược lại."

Ả ném cho gã một cái nhìn tóe lửa.

"Bình tĩnh nào," Skow nói. "Dù sao lúc này tôi cũng không muốn Tennant chết. Để cho xác chết chồng đống lên là ngu ngốc. Điều đó làm cho khó khăn của chúng ta tăng lên vạn bội."

Ả cảm thấy hai người sắp đi đến mấu chốt trong cuộc gặp này. "OK, nếu tôi không phải là kẻ giơ đầu chịu báng, thì là ai?"

"Là Peter Godin."

"Cái gì?"

Skow nhả một vòng khói xanh rất nghệ ra khoảng không giữa hai người. "Cô thử nghĩ xem. Sau khi Godin chết, mọi việc có thể giải thích bằng cách chỉ cần cường điệu sự thật. Ông ta đã chết dần chết mòn vì khối u não từ lâu. Không ai trong chúng ta biết việc này. Peter là con người vĩ đại, nhưng khối u tác động xấu lên trí óc ông ta. Ông ta bị ám ảnh bởi ý nghĩ phải cứu lấy mạng sống của mình. Ông ta thấy Trinity là phương tiện duy nhất có thể giúp ông ta làm được việc đó. Khi Fielding và Tennant làm trì hoãn dự án, Godin hoảng sợ và đã ra lệnh thủ tiêu hai người."

Geli ngả người ra ghế và chìm đắm trong suy nghĩ về kịch bản này. Lý lẽ thật là hoàn hảo. Đây là lời dối trá trắng trợn, biến đen thành trắng.

"Nếu chúng ta làm thế," Skow tiếp tục, "thì dù Tennant có nói gì đi nữa cũng không ảnh hưởng đến ta. Đó là một giải pháp thanh nhã hơn giết người nhiều."

"Có một vấn đề," Geli nói. "Nếu ta để cho Tennant sống, hắn sẽ lu loa với mọi người rằng tôi là người cố tìm cách giết hắn."

"Hắn sẽ nói thế ư?" Skow mỉm cười, lắc đầu. "Ai đến nhà Tennant để giết hắn. Tennant và Weiss đã nhìn thấy ai?"

"Ritter."

"Chính xác. Và Ritter Bock là nhân viên của tập đoàn Siêu máy tính Godin trước khi cô đến đây. Đúng không?"

Skow có vẻ đã tính hết đường đi nước bước. "Đúng."

"Có ai biết cô ra lệnh cho Ritter giết Tennant không?"

"Tôi chưa bao giờ ra một lệnh như thế."

Skow toét miệng cười. "Tất nhiên là không. Tôi không thể tưởng tượng cô có thể làm như thế. Godin trực tiếp ra lệnh cho Ritter, cận vệ riêng của ông ta. Bác sĩ Tennant gặp may và bắn chết Ritter để tự vệ. Cô trong sạch như tuyết, Geli ạ. Tất cả mọi việc cô làm là theo lệnh Godin."

"Còn anh?"

"Vào lúc tôi nhận ra rằng không phải Fielding chết vì những nguyên nhân tự nhiên, thì Ritter đã chết và Tennant đã chạy trốn. Từ đó đến nay tôi cố gắng tìm ra sự thật."

Geli vẫn cố tìm ra kẽ hở trong kịch bản. "Còn tại sao chúng ta lại vội vã hỏa táng Fielding như thế?"

"Khi chúng ta nhận ra lão bị giết, chúng ta nghi ngờ có một tác nhân sinh học có khả năng truyền nhiễm cao. Nara khuyên nên hỏa thiêu thi thể và tất cả các mẫu máu ngay lập tức. Đó là cách duy nhất để giữ an toàn cho tòa nhà này."

"Liệu Nara có chịu xác nhận chuyện này không?"

"Y sẽ làm tất cả để bảo vệ tiếng tăm của mình."

Geli đứng lên đi đi lại lại trong trung tâm điều khiển. Skow xoay ghế nhìn theo ả.

"Nếu Godin thành công thì sẽ ra sao," ả hỏi. "Nếu như Godin có thể vận hành máy trước khi ông ấy chết, và nó có mọi khả năng như ông ấy hứa hẹn?"

"Nara nói chuyện đó không thể xảy ra. Ông ta đang suy yếu rất nhanh."

Sự trớ trêu của tình hình làm ả chán nản. "Anh biết không, tôi quý Peter Godin. Tôi kính trọng ông ấy. Còn anh lại là người tôi chẳng ưa chút nào. Tôi cũng chẳng tôn trọng anh, cho đến khi anh mang kế hoạch này đến. Cái này có thể có tác dụng."

"Nó sắp có tác dụng đấy. Chỉ còn thiếu một điểm là cô."

Ả không thấy có cách nào khác hơn là hợp tác. "Nói cho tôi biết địa điểm kia của Trinity ở đâu, tôi sẽ thỏa thuận với anh."

Vẻ tự tin biến khỏi mặt Skow. "Tôi không được tự do làm điều đó."

"Tại sao không?"

"Cô sẽ hiểu ngay thôi. Tôi sẽ nói cho cô tên của người phụ trách an ninh ở chỗ mới. Có gì cô cứ thắc mắc với ông ta."

Geli dừng lại mà nhìn gã chằm chằm. "Trò gì thế này?"

"Đó là cách ông ta bảo tôi phải làm theo, và ông ta là loại người mà tôi không muốn biến thành kẻ thù."

"Hắn là tay quái nào thế?"

Skow lắc đầu. "Tôi sẽ cho cô số điện thoại của ông ta."

"Tôi sẽ không gọi cho bất kỳ ai chừng nào chưa biết người mà tôi sẽ gọi là ai."

Gã rít một hơi thuốc, nhìn ả vẻ thương hại. "Tướng Horst Bauer."

Geli nóng bừng mặt. Bao nhiêu tự hào về công việc của ả ở Trinity bỗng chốc tan biến trong thất vọng ê chề. "Cha tôi phụ trách an ninh ở địa điểm mới của Trinity?"

"Đúng."

"Anh là đồ chó đẻ. Tại sao lôi cả cha con tôi vào vụ này?"

Mặc dầu miễn cưỡng ra mặt vì phải nói, Skow hình như cũng cảm thấy đừng hòng ả hợp tác chừng nào gã chưa trả lời.

"Rất đơn giản," gã nói. "Tất cả mọi khía cạnh của Trinity đã được Godin giám sát ngay từ đầu. Nhờ kinh nghiệm tình báo quân sự của mình, cha cô có ảnh hưởng đến việc chọn loại máy tính được quân đội sử dụng trong một số căn cứ. Lầu Năm Góc, các căn cứ khác nhau, và bây giờ là Huachuca."

Căn cứ Huachuca, bang Arizona, là trung tâm của Tình báo Quân sự Mỹ, mà cha ả là sĩ quan chỉ huy.

"Tướng Bauer giúp bảo vệ các hợp đồng cho Siêu máy tính Godin từ phía quân đội," Skow nói. "Ảnh hưởng của ông đã giúp Peter đánh bật Cray, NEC và các hãng khác."

"Ý anh nói ông ấy đã nhận tiền."

"Bộn lắm đó. Ông ấy có một tài khoản số Cayman do Peter rót tiền vào, giống như tôi. Tiền lương của NSA không đủ chu cấp cho lối sống của tôi."

"Lão già đạo đức giả đốn mạt. Tôi nghĩ ít nhất lão cũng nghĩ đến đất nước, đằng này lão lại... thôi bỏ đi. Lẽ ra tôi phải biết rõ chuyện này."

"Cha cô không làm hại đất nước bằng cách thúc đẩy siêu máy tính Godin đâu. Nó cũng tốt như mọi việc khác thôi. Ông tướng chẳng qua nhận chút tiền hoa hồng khi phát hiện ra nó. Bây giờ người ta làm ăn thế cả."

Vết sẹo trên mặt Geli như giật giật vì thịnh nộ. "Quân đội là nơi phục vụ, không phải chỗ làm ăn."

Skow chặc lưỡi. "Tôi chưa bao giờ nghĩ cô lại lãng mạn đến thế."

"Cái mả mẹ anh."

"Dẫu sao, khi Godin quyết định tìm một địa điểm nghiên cứu bí mật, ông ta đã gọi cha cô. Ít tiền trao tay, và ông tướng kiếm cho chúng tôi một chỗ hẻo lánh ngon lành không sợ có kẻ quấy rầy."

"Tại sao đưa tôi vào vụ này?"

"Lúc đó Godin tìm kiếm một người thích hợp với công việc cô đang làm bây giờ. Và cha cô đã tiến cử cô."

Geli bắt đầu đi tới đi lui, mạch máu đập thình thịch trong tai ả. "Ông ấy biết hết cả rồi phải không? Chuyện Godin sắp chết, chuyện dự án bế tắc?"

"Phải. Cả ông ấy cũng dính dáng. Ông ấy cũng có sự nghiệp cần bảo vệ."

"Hừm, mặc xác ông ấy. Mặc xác cả anh nữa."

"Cô gọi cho ông ấy đi, Geli."

"Địa điểm bí mật của Trinity ở căn cứ Huachuca phải không?"

"Không."

Ả không tin gã. Có hàng trăm héc ta đất dùng để thử vũ khí tại căn cứ Arizona hoang vắng. Mặt khác, cha ả là bậc thầy trong nghệ thuật giấu đuôi. Ông ấy có lẽ đã từ chối nếu Trinity trở thành gánh nặng và chắc gì đã cho đặt nó trong căn cứ của mình.

Ả kéo tai nghe lên, bấm bàn phím máy tính, và nói, "Thiếu tướng Horst Bauer, căn cứ Huachuca, Arizona."

Skow thở dài nhẹ nhõm đánh sượt.

Sĩ quan phụ tá của ông tướng trả lời điện thoại.

"Tướng Bauer," Geli cáu kỉnh.

"Thiếu tướng hiện không có đây. Xin hỏi ai ở đầu dây vậy?"

"Đại úy, ông hãy nói con gái của thiếu tướng đang chờ điện thoại."

"Xin giữ máy."

Skow thích cảnh này ra mặt. Geli xoay ghế để khỏi phải nhìn khuôn mặt già nua tinh tướng của gã.

Trong khi chờ đợi, hình ảnh ông bố hiện lên trong tâm trí ả. To cao bệ vệ theo khuôn mẫu Đức, Horst Bauer được các đối thủ mô tả như một phiên bản tóc vàng của nhân vật Tướng James Mattoon Scott trong phim "Seven Days in May" do Burt Lancaster thủ vai. So sánh như thế là xác đáng. Tuy vậy cái típ người cứng nhắc trong mắt mọi người ấy không phải là người đàn ông Geli biết. Geli chỉ thấy một gã đàn ông léng phéng suốt đời lừa dối vợ mình và reo rắc những đứa con ngoài giá thú khắp nơi. Ả thấy một kẻ vũ phu, hổ thẹn vì đứa con gái ngang ngạnh của mình, đã đánh đập nó không tiếc tay bằng bất cứ vật gì vớ được. Cái trớ trêu của đời ả là ả đã đi theo đúng vết chân của người mà ả căm ghét. Lý do rất đơn giản. Ả căm ghét cha mình vì ông ta đã làm ả khiếp sợ đến tận xương tủy, nhưng ả còn khinh thường tính thụ động của mẹ mình hơn nhiều.

"Nào, Geli," một giọng trầm cất lên làm tất cả các bắp thịt trong người ả căng cứng. "Chắc con đang gặp rắc rối. Con có bao giờ gọi cho ta đâu."

Ả định dập ngay máy, nhưng ả cần câu trả lời. "Ông đã biết gì về dự án trí thông minh nhân tạo?"

"Đùa như thế là hơi quá rồi đấy. Con vừa hỏi một câu không rõ ràng."

"Ông muốn rõ ràng hả? Tôi đang phụ trách an ninh cho Dự án Trinity ở Bắc Carolina. Tôi được người ta cho biết có một cơ sở bí mật đang tiến hành nghiên cứu cho dự án này. Ông có biết gì về chuyện đó không?"

Một khắc im lặng. "Có lẽ ba biết đôi điều."

"Và ông chưa bao giờ nói cho tôi biết bởi vì..."

Một tiếng cười khô khốc. "Thế mà ba không nhận ra rằng chúng ta đang bắt đầu một chương trình khôi phục tình cha con đấy."

"Ông đã đề cử tôi cho công việc này với Godin à?"

"Thế con tưởng ông ấy tìm ra con bằng cách nào khác nữa? Còn về chuyện nói cho con biết việc ba dính líu vào đây, Godin muốn tách bạch mọi thứ, ai biết việc người ấy. Con không thể cáu giận về chuyện đó. Con đã chẳng bao giờ nói với ba về cuộc sống của con ngay từ tuổi dậy thì. Ba chỉ biết về con qua những tin đồn, hay qua cảnh sát hoặc bác sĩ."

Có những trận chiến không bao giờ kết thúc. Ả nghĩ. "Chẳng ích lợi gì mà đi hâm nóng lại quá khứ. Tôi đã biết những gì tôi cần biết."

"Vậy con có rõ tình hình không? Cần phải làm gì?"

"Tôi đã rõ rồi."

"Skow chẳng có gan đâu, nhưng lại rất có tài kiểm soát thiệt hại đấy."

"Tôi cúp máy đây," ả nói nhưng vẫn giữ nguyên liên lạc.

"Cứ cúp đi," ông tướng nói. "Ba có cảm giác sẽ sớm gặp lại con."

Ả giật phắt tai nghe ra và giận dữ nhìn Skow.

"Thế nào?" gã NSA nói, "Chúng ta cùng hội cùng thuyền cả phải không?"

"Cút đi."

"Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

"Tôi còn có thể lựa chọn gì? Nhưng điều làm tôi phát ốm là người như Godin lại bị suy sụp đến nỗi để những kẻ cặn bã như anh và cha tôi có thể coi thường. Anh không đáng xách dép cho Peter Godin."

Cuối cùng Skow cũng đỏ bừng mặt. "Cô có đồng ý về vụ Tennant và Weiss không? Ta bắt sống chúng về nhé? Nói với chúng tất cả là do hiểu nhầm."

"Godin vẫn còn chưa chết."

"Đúng."

"Và ta không biết chúng đang ở đâu. Ta không thể liên lạc với chúng trừ khi lên ti vi nói cho cả thế giới cùng biết."

"Cũng đúng nốt."

"Tôi vẫn không chắc mình muốn Tennant chạy rông khắp nơi mà nói cho mọi người biết hắn nghĩ gì về mọi chuyện đang xảy ra ở đây. Hắn quen biết mấy nhân vật có thế lực đấy."

Skow đăm chiêu gật đầu. "Tôi bảo thế này nhé. Tôi sẽ để Tennant và Weiss cho cô xử lý. Nếu chúng phải chết, ta sẽ để điều đó diễn ra."

"Anh để việc ấy cho tôi là chuẩn đấy."

Gã đứng lên bước ra cửa. "Còn câu hỏi nào nữa không?"

"Còn một thôi. Tại sao Fielding lại phá hoại dự án?"

Skow mỉm cười. "Lão cho rằng các nhà khoa học không nên sáng tạo ra những thứ họ không hiểu."

"Thế tạo sao lão lại nhận làm việc cho dự án?"

"Có lẽ lão không tin nó có thể tiến nhanh đến thế. Lão nghĩ chúng tôi phải có được những kiến thức cần thiết về bộ não thì mới vận hành được Trinity."

"Thế các anh có được những kiến thức ấy chưa?"

"Cô đùa đấy à? Nếu Trinity hoạt động đủ một trăm phần trăm, nó sẽ hoàn toàn bỏ xa chúng ta."

Ngày đăng: 14/06/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?