Gửi bài:

Chương 13

"Kyrian, em không muốn làm phiền anh –" Amanda lên tiếng ngay khi vừa mở cửa phòng ngủ nhưng lập tức nhận ra giường ngủ trống trơn.

"Anh ta đâu rồi ?" Nick vừa bước vào ngay sau cô lên tiếng hỏi.

"Không biết, anh ấy mới ở đây mà."

Nick chửi thầm, mở điện thoại rồi đóng lại ngay. "Chết tiệt, anh ta không mang theo điện thoại."

"Vậy chắc là không đi đâu đâu." Í

Cô kiểm tra phòng tắm nhưng ánh mắt anh khiến cô ngừng lại.

"Chắc chắn là đi rồi." Anh bước đến bên cửa sổ vừa kịp trông thấy Kyrian lái chiếc xe Jag của Nick phóng vọt đi.

Trước tiên Kyrian dừng trước tiệm búp bê. Anh định truy tìm bọn tay chân của Desiderius trước đã. Nhưng giáp mặt gã mà không trang bị vũ khí gì thì có là điên.

Hơn tám giờ anh đã giọng ầm ỉ vào cánh cửa tiệm và nghe tiếng chuông nhỏ leng keng phía trên đầu. Ngay lập tức Liza xuất hiện, gương mặt nhăn nheo đôn hậu và thân thiện, ngay lập tức bà nhận ra những vế bầm tím trên mặt anh.

"Tướng quân," bà nói bằng giọng khiển trách. "Cậu không sao chứ ?"

"Tôi ổn, Liza, cám ơn. Tôi đến lấy đồ."

Bà nhướng mày. "Hôm qua tôi đưa Nick rồi, cậu ấy không nói với cậu sao ?"

Kyrian thầm nguyền rủa. Chết tiệt. Chắc là trong khi Kyrian bảo chờ, Nick đã đến lấy luôn rồi.

Và rồi, Kyrian nghe thấy âm thanh sột soạt nho nhỏ ở đằng sau tiệm, ngay phía sau tấm màn đỏ tía. Một thứ cảm xúc kỳ lạ. Đã lâu lắm anh chưa từng cảm thấy thế này.

Ngay lập tức, cơn ớn lạnh chạy dọc khắp sống lưng khi tấm màn rẽ ra. Trong bóng tối, một hình bóng im lìm ngự trị một góc nhỏ của tiệm. Cao hơn hai mét, toàn thân là một bộ đồ đen, người đàn ông đó hoàn toàn có thể khiến kẻ khác cúi đầu vì run sợ hoặc đứng bật dậy vì tôn kính.

Còn Kyrian chỉ nhìn anh ta trừng trừng.

Một nụ cười mở rộng trên gương mặt gian xảo của Acheron. Cái kiếng Ray Ban Predator to đùng chễm chệ trên mặt, che kín đôi mắt những vẫn đủ khiến phụ nữ chết ngất. Ngạo mạn và mạnh mẽ, không chút thương xót và đầy lạnh lùng.

Acheron là tạo vật với nhiều thuộc tính khác nhau, một trong những khả năng đó là có thể tùy ý thay đổi màu tóc. Và anh ta rất thích thú sử dụng khả năng này. Kẻ Săn Đêm thường đánh cá xem tuần tới anh ta sẽ đổi sang tóc màu gì. Tối nay, đó là một mái tóc dài màu rêu được cuộc gọn gàng sau gáy như đuôi ngựa, buông xuống ngực.

"Acheron," Kyrian cáu kỉnh chào anh. "Đến kiểm tra sao ?"

"Không bao giờ, em trai. Anh chỉ đi dạo thôi. Em không thấy sao ?"

"Ừ. Trông anh giống như một du khách vậy. Xanh rêu sao ?"

Ash bật cười chế giễu. "À, Talon thì bảo vệ ... tên cô ấy là gì ấy nhỉ... à Tabitha, còn em thì chạy theo cái tên Desi-đu-rông, anh đã biết là hai cậu ngầm giúp đỡ nhau mà."

"Lần trước khi em đề nghị giúp một tay, Artemis đã gửi cho em một cái tay giả."

Ash cười toe toét. "Cậu nên biết là khi thương lượng với các vị thần thì cần phải nói chuyện cho rõ ràng một chút. Với lại, anh có tin cho cậu đây."

"Thì email là được rồi."

Ash nhún vai. "Tôi có mặt ở đây hay không cũng thế thôi. Cậu cũng biết là tôi không thể can thiệp chuyện giữa cậu và Desiderius mà."

Sao anh thấy không thể tin được thế nhỉ ?

À, chắc là vì Acheron Parthenopaneus thường không thèm quan tâm tới gì khác mỗi khi có chuyện liên quan tới bọn Daimon thối tha. "Hình như trước đây có nghe câu này rồi thì phải."

"Được thôi," anh nhún vai thờ ơ, "vậy thì tôi sẽ giữ lại cái tin tức này và –"

"Em đã nghe lời tiên tri của các tu sĩ rồi."

"Nhưng cậu có nghe được phần sau đâu, " Liza chen ngang.

Acheron nhướng mày.

"Phần sau nào nữa ?" Kyrian hỏi.

Acheron lấy một mẩu giấy ra khỏi túi áo khoác, mở nó ra. Anh cứ chậm rãi làm. "Cậu nói cậu không muốn biết sao."

"Được rồi, vậy thì để em đuổi theo gã, chẳng cần mấy thứ đó làm gì."

Khi Kyrian bước ra đến cửa, Ash lên tiếng. "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy kỳ lạ khi quyền năng của gã Desiderius đó vượt hơn hẳn bất cứ tên Daimon nào cậu từng gặp trước đây sao ?"

"Oh," Kyrian quay đầu nhìn anh. "Để em nghĩ xem. Chắc là có đó."

Liza cười thầm, và khi nhìn thấy cái liếc mắt của Acheron. Bà đứng thẳng người, rồi cười rũ. Bà chạy vội ra phía sau tiệm cứ khúc khích mãi.

Acheron nhìn bà khuất hẳn, rồi mới quay sang nhìn Kyrian, khịt mũi. "Được rồi. Sự việc là thế này. Có vẻ như ông già Bacchus tự dưng thích của lạ và đã qua lại với một cô nàng Apollite. Chín tháng sau, Desiderius ra đời."

"Chó chết,"

"Đúng thế," Acheron đồng tình, anh cầm một con búp bê của Liza lên, bà đã cho nó ăn vận như một Artemis. Anh giật mình cau mày, đặt lại con búp bê lên kệ. "Tin tốt là ông bố Bacchus không thể đứng ngoài vụ này bởi vì thằng khốn đó được tạo ra bởi ông ta. Tin xấu là bởi vì được thừa hưởng tí xíu lớp da của ông bố nên gã không bị giới hạn bởi hai mươi bảy năm dương mệnh. Và bởi vì là một á thần nên gã nghĩ gã xứng đáng được sống lâu hơn thế. Tỷ dụ như, bất tử chẳng hạn."

"Cho nên gã biến thành một Daimon."

Acheron gật đầu. "Với quyền năng á thần, gã cũng giống như chúng ta, sức mạnh, tốc độ và cả khả năng nữa. Nhưng không giống như chúng ta, gã không bị khống chế bởi các nguyên tắc."

"Cũng lý giải được nhiều điều, đúng không ? Nếu không thể chống lại các vị thần thì hãy chống lại những kẻ phục vụ họ, đúng không ?"

"Chính xác. Thế nên chúng ta chính là mục tiêu của Desi."

"Thêm một câu hỏi nữa."

"Trả lời."

Kyrian mặc kệ cái kiểu chế giễu của anh. "Tại sao cần phải có một Kẻ Săn Đêm có linh hồn mới có thể đánh bại gã ?"

"Bởi vì đó là lời tiên tri, mà cậu cũng biết lời tiên tri là thế nào rồi đó."

"Làm sao mà anh biết được tất cả những chuyện này ?"

Acheron nhìn lại con búp bê mà anh đã cầm lúc nãy. "Tối qua anh đã nói chuyện với Artemis. Chỉ một lát thôi nhưng cũng đủ moi ra chuyện này."

Kyrian thầm đánh giá, Acheron lúc nào cũng là một Kẻ Săn Đêm bé cưng của vị nữ thần. Lòng yêu mến của bà đối với Acheron từ lâu đã là cái gai trong tim nhiều Kẻ Săn Đêm. Nhưng Kyrian không quan tâm. Anh vui mừng vì anh chàng Atlantis này tìm được thông tin từ Artemis và cho anh biết tin đó.

"Anh biết không, một ngày nào đó anh phải giải thích cho em hiểu mối quan hệ giữa hai người đó và tại sao mà anh lại là Kẻ Săn Đêm duy nhất có thể ở cạnh một vị thần mà không bị thiêu cháy."

"Một ngày nào đó. Nhưng không phải tối nay." Acheron đưa cho anh một thanh kiếm có thể thu rút tùy ý và một cây phi tiêu. "Giờ thì quay trở lại giường đi. Cậu có việc phải làm và cậu cần có đủ sức mạnh."

Kyrian quay người bỏ đi.

"À còn nữa Kyrian."

Anh quay đầu lại.

"Đừng về nhà một mình."

"Sao chứ ?"

"Desiderius có địa chỉ nhà cậu. Ở đó không an toàn nữa đâu."

"Làm như em thèm quan tâm á, chết tiệt, nếu như..."

"Nghe anh này, ông tướng,"Acheron nói, giọng nói đầy đe dọa. "Không ai nghi ngờ chuyện cậu có thể nướng chả Desi cho lên thực đơn kế tiếp trong buổi tiệc Giết nhau trên đường đâu, nhưng mà, vẫn có người cần được cậu bảo vệ, chẳng phải sao. Một thằng nhóc Cajun cứng đầu cứng cổ cứ nhất nhất làm theo những gì cậu nói và một phù thủy học nghệ chưa tinh. Cho nên, lần này, hãy làm theo những gì anh nói, không tranh luận nữa, được chứ ?"

Kyrian mím môi cười. "Chỉ lần này thôi đó, đừng cứ được nước làm tới đó."

Acheron nhìn Kyrian rời khỏi tiệm, anh vừa đi hỏi thì Liza cũng bước ra.

"Sao cậu không nói cho cậu ấy biết là Artemis đã đưa linh hồn cậu ta cho cậu ?" bà hỏi.

Ash đưa tay vào túi, chạm vào chiếc huy hiệu. "Chưa phải lúc, Liza."

"Vậy làm sao cậu biết khi nào là phải lúc ?"

"Tin tôi đi, tôi sẽ biết."

Bà gật đầu, vén màn. "Giờ thì quay trở lại với kẻ cứ có xu hướng bị tổn thương, đến đây, để tôi giúp cậu. Thề có thánh thần, chưa bao giờ tôi thấy lưng ai lại bị thương nghiêm trọng như cậu. Ngoài tôi ra, làm sao mà cậu lại dám để người ta đánh mình ra nông nổi này thế hả. Một Kẻ Săn Đêm với quyền năng như cậu có thể giải quyết chuyện này dễ dàng trừ khi cậu không muốn thế."

Ash không trả lời, nhưng anh hiểu rõ nguyên nhân. Artemis không bao giờ sẵn lòng từ bỏ bất kỳ Kẻ Săn Đêm nào của bà ta.

Cái giá của sự tự do là rất đắt.

Anh đã phải chấp nhận hy sinh một phần thân xác để Kyrian có cơ hội giết chết Desiderius. Hơn hết thảy, tấm lưng rách nát đầy vết bầm nhưng đổi lại, anh chàng đại tướng của anh có cơ hội tìm lại được hạnh phúc. Đó là một nghi lễ đẫm máu mà anh luôn sẵn lòng nếm trải để Kẻ Săn Đêm có được cơ hội lấy lại linh hồn mình.

Một nghi thức mà không ai trong bọn họ được biết.

Những gì xảy ra giữa anh và Artemis là chuyện cá nhân. Và anh luôn tuân thủ điều đó.

Kyrian hướng về phía đường Bourbon, nơi hôm qua anh đã bắt gặp bọn côn đồ. Những đau đớn do vết thương gây ra đã giảm bớt nhưng vẫn còn hành hạ cơ thể. Tìm kiếm suốt nửa giờ đồng hồ anh mới tìm thấy thứ mình cần.

Và vẻ mặt của bọn du thủ du thực đúng là bỏ công tìm kiếm.

"Chết tiệt,"

Kyrian nắm chặt không cho gã bỏ chạy. "Đi mà nói với Desiderius mọi chuyện vẫn còn chưa xong đâu."

Thằng nhóc gật đầu.

Kyrian thả nó ra, đứng nhìn theo nó chạy trối chết về phía cuối đường.

Anh biết trong chiến tranh, bất ngờ chính là một trong những điểm có thể tạo nên chiến thắng, và anh cũng biết, anh vừa thổi bay cơ hội bất ngờ lớn nhất mà anh từng có. Nhưng anh vẫn quyết định bỏ qua lợi thế này chỉ nhằm đảm bảo an toàn cho Amanda và gia đình cô. Desiderius sẽ không thể truy sát bọn họ nếu gã biết Kẻ Săn Đêm vẫn còn sống.

Anh khập khiễng quay lại xe của Nick và quay trở lại nơi bình yên của tâm hồn.

"Anh đã ở đâu vậy ?" Vừa trông thấy Kyrian Amanda đã hỏi ngay.

"Anh phải làm chút chuyện."

Nick khó chịu. "Có phải anh lại chạy đi tìm Desiderius không ?" Anh lại rủa thêm lần nữa. "Anh báo cho gã biết là anh vẫn còn sống đúng không ?"

Kyrian mặc kệ Nick, anh bước tới chỗ cái ghế bành rồi ngồi xuống.

"Anh ổn chứ ?" Amdan hỏi.

Anh gật đầu, duỗi người.

Nick nhìn anh trừng trừng, cứ xoay tới xoay lui trên ghế, trong khi nắm tay đặt bên cạnh cứ không ngừng bóp chặt rồi thả ra. "Chết tiệt, Kyrian, làm sao mà anh –"

"Nick để cho tôi yên. Tôi không có tâm trạng tranh cãi với cậu đâu."

Cánh mũi Nick phập phồng. "Được thôi, cứ đi mà chết đi. Tôi thì cần bận tâm cái quái gì chứ ? Tôi có nhà, có xe, có tất cả mọi thứ. Muốn đi thì cứ việc mà đi, rồi báo cho gã biết là anh bị thương tới dở sống sở chết. Hay tôi cứ để cửa mở không cần khóa gì cả và mời gã vào đây nhỉ ?"

"Nick, bình tĩnh đi nào," Amanda dịu dàng nói. Cô nhìn thấy sự đau đớn trong mắt Nick. Với Kẻ Săn Đêm, anh như một đứa con trai vậy. "Cô biết gì chứ ?" anh rít qua kẽ răng. "Tôi đếch thèm quan tâm bởi vì tôi chả cần ai hết." Anh chỉ tay về phía Kyrian. "Tôi cũng không cần anh, không cần tiền của anh, không cần cái giống quái nào hết. Tôi chả cần ai hết, chỉ lo cho mình là đủ. Cho nên, muốn thì cứ đi chết đi, bởi vì, tôi đếch thèm quan tâm." Nick quay người bỏ đi.

Nhanh hơn cả một cơn gió, Kyrian đã đứng chặn ngay trước mặt Nick.

Vẻ mặt Kyrian thật bình tĩnh như nét mặt người cha trước đứa con mới lớn thích nổi loạn. "Nick, tôi sẽ không chết đâu."

"Vậy sao. Anh có biết Streigar đã nói thế với Sharon bao nhiêu lần trước khi anh ta bị biến thành món chiên tặng thêm không ?" Nick hất tay Kyrian khỏi tay mình, hùng hổ bước ra khỏi nhà.

Quai hàm Kyrian giật giật, anh lấy điện thoại ra bấm gọi.

"Acheron," anh nói vào máy, "cận vệ của em là một tên phản bội, hiện giờ nó đang đi về khu dân cư trong một chiếc Jag XKR không mui. Anh giúp em bắt nó lại trước khi nó lại bắt đầu làm chuyện gì đó ngu ngốc không ?"

Anh cau mày lo lắng, anh lắng nghe đầu dây bên kia, bắt gặp ánh mắt chăm chú của cô. "Được rồi, cám ơn."

Trông anh cực kỳ giận dữ khi nghe những lời Acheron nói. "Được rồi, chúa tể vĩ đại, ông chủ tôn kính. Em đi nghỉ ngay đây."

Rồi mặt anh thoáng chút kinh ngạc. "Làm sao anh biết được em đang đứng."

Im lặng một hồi, anh khịt mũi. "Chết tiệt, Ash. Chúc ah may mắn với Nick." Anh cúp máy.

Cho dù không biết đích xác Acheron đã nói gì nhưng cô vẫn được ý chính. "Anh ấy nói đúng đó, anh nên nằm xuống nghỉ đi."

Đôi mắt đen của Kyrian hấp háy. "Anh không muốn bị chiều hư đâu."

"Được thôi, có phải anh cũng muốn em làm như Nick, nói với anh là em không cần gì cả, cũng không cần ai cả rồi phóng ra khỏi nhà không ?"

Kyrian nhìn cô cười ngượng ngùng. "Giờ thì em cũng đã biết tại sao anh lại khoan dung với cậu ta rồi đó. Vốn là cùng một giuộc mà."

Amanda cười phá lên, cho dù trong lòng rất là cảm động tình cảm của cả hai. "Để em đoán xem, chắc khi bằng tuổi anh ấy, anh cũng thế phải không ?"

"Thật ra nó đã khoan dung hơn anh nhiều. Cũng không quá cứng đầu cứng cổ như anh."

Amanda bước đến gần, vòng tay ôm lấy anh. "Thôi nào, chúng ta lên lầu thôi."

Anh khiến cô há hốc vì kinh ngạc khi ngoan ngoãn theo cô trở lại phòng khách, leo lên giường nằm. Trong khi cởi quần áo cho anh, cô trông thấy vết thương ửng hồng đang dần lành. Cô nắm lấy tay anh, chạm nhẹ vào những vết thương tròn tròn do đinh gây ra. "Thật không thể tin nỗi là sao bao nhiêu chuyện anh lại bình phục nhanh đến thế."

Anh thở dài. "Kẻ Săn Đêm không bị thương lâu đâu."

Amanda hầu như không nghe anh nói gì hết cả. Cô đang chạm vào vết thương, những hình ảnh cứ không ngừng chớp nháy trong đầu. Cô có thể cảm nhận sơn giận dữ của anh, nỗi đau của anh. Và rồi, cô nhìn thấy tương lai. Kyrian lại bị kéo ra, treo lên trong sự vui thích của Desiderius.

Kyrian sắp chết rồi.

Cô hoảng hốt, đứng bật dậy bước lui về sau.

Kyrian nhíu mày. "Có chuyện gì vậy ?"

Amanda vỗ vỗ ngực hoảng loạn vòng tay ôm lấy người. Cô cố chống lại nỗi lo đang tràn về nhưng từ sâu thẳm trong lòng cô chỉ muốn gào lên trước cảnh tượng vừa nhìn thấy.

Cô không thể để anh chết. Không thể được.

Tự nói bản thân phải bình tĩnh, cô nhìn trừng trừng Kyrian. "Anh phải quên quá khứ đi. Nếu cứ giữ mãi quá khứ, Desiderius sẽ có cơ hội hủy diệt anh đó."

Anh tránh ánh nhìn của cô. "Anh biết."

"Giờ anh tính làm gì đây ? Nếu anh không chấm dứt việc cứ nhớ mãi chuyện cũ, gã sẽ tóm được anh đó."

"Anh có thể lo liệu được, Amanda."

"Được sao ?" cô hỏi, cổ họng đắng ngắt khi cô thấy anh lại sắp chết lần nữa. Ôi trời đất ơi, làm ơn đừng mà. Cô không thể chịu đựng nỗi việc mất anh. Chỉ nghĩ đến chuyện một ngày không được anh ôm trong lòng, không được nghe thấy giọng nói của anh...

Tiếng cười của anh.

Thật không thể tưởng tượng nỗi. Đó sẽ là một cơn đau không thể chịu nỗi.

"Anh có thể tự kìm chế được mà," anh dứt khoát đáp.

Nhưng cô biết rõ sự thật. Cô đã từng chứng kiến cảnh anh bị tra tấn. Tệ hơn, cô biết chưa bao giờ anh có thể quên được chuyện này. Chưa bao giờ. Anh ấy phải vứt chuyện này ra khỏi đầu thôi.

Bất thình lình cô nghĩ được một cách có thể thanh tẩy đầu óc của anh.

Ít nhất cô hy vọng cách này sẽ có hiệu quả.

"Em sẽ quay lại ngay."

Kyrian nhìn cô bỏ đi, tâm tư anh hoàn toàn bị khuấy động. Hơn ai hết, anh biết rõ điểm yếu của mình. Tất cả t những gì Desiderius cần làm là kéo tay của anh thật mạnh và thế là anh trở nên bấn loạn. Ký ức mới đau đớn làm sao và anh hoàn toàn bất lực trước quá khứ.

Anh đưa tay lên che mắt. Phải có cách nào đó đẩy những ký ức đó ra khỏi tâm trí anh. Phải có cách nào đó giúp anh đối diện bọn Daimon với một tâm trí hoàn toàn bình tĩnh.

Thời gian cứ trôi trong khi anh đưa ra đủ mọi giải pháp.

Kyrian nhận ra có người đang quan sát mình. Anh xoay người, trông thấy Amanda đang đứng ngay cửa ra vào, tay cầm một cái khay, mình vận một chiếc đầm satin trắng, dài mềm mại. Cô mỉm cười nồng ấm bước vào phòng, đặt cái khay lên đầu tủ.

Kyrian nhướng mày.

Cô dịu dàng bước tới bên giường, khuỵu gối. Đầu gối nho nhỏ lộ ra từ khe hở của cái áo choàng. Cô gác chân lên giường, kéo anh nằm ngửa ra. Mắt anh vẫn dán vào phần chân mang vớ ẩn hiện một phần nịt nằm bên dưới chiếc áo choàng.

Cô cười tươi tắn mở túi lấy một chiếc khăn lụa dài.

Kyrian trố mắt nhìn cô quấn chiếc khăn vòng quanh cổ tay mình. "Em đang làm gì thế."

"Khiến mọi chuyện tốt hơn."

"Khiến cái gì tốt hơn ?"

"Quá khứ."

"Amanda," anh gầm lên khi cô cột tay anh lên cột giường. Ngay khi nhận ra cô định làm gì, anh hoảng sợ tránh xa cô ra. "Không !"

Cô nắm lấy tay anh, giữ chặt giữa ngực mình. "Có."

Amanda nhìn đôi mắt hoảng loạn của anh. "Không, đừng." anh dứt khoát.

Cô liếm môi, đưa tay anh đặt lên môi cô. Cô mở miệng, nút lấy đầu ngón tay anh. "Làm ơn đi, Kyrian. Anh có thể hứa với em là anh sẽ không quên chuyện này nha."

Đam mê như quấn lấy dạ dày khi anh nhìn cô. Lưỡi cô quấn lấy da anh, liếm láp giữa những ngón tay. Và rồi cô bám chặt lấy phần cổ tay và cánh tay anh, bấu chặt những ngón tay khiến cả người anh rùng mình ớn lạnh.

Cô chầm chậm dẫn dắt tay anh từ môi xuống dần đến áo ngủ, đi thẳng vào trong khuôn ngực trần. "Làm ơn đi." Hơi thở anh trở nên gấp gáp hơn, anh co tay ôm chặt lấy cô. Đó là tất cả những gì anh có thể làm để ghi nhớ những lời cô đã nói.

Cô nói muốn anh hoàn toàn tin tưởng cô. Và đó là điều mà anh đã không thể trao cho bất kỳ một ai trong suốt hơn hai ngàn năm qua.

Anh đã quá sợ hãi với những sai lầm trong quá khứ. Bắt gặp ánh mắt cô, anh cảm thấy như mình sắp vỡ vụn. Liệu rằng một ngày nào đó cô có lại phản bội anh không ?

Anh có can đảm đánh cược thêm lần nữa không ?

Lần này, cô kéo tay anh về phía cột giường bằng gỗ có chạm khắc, anh nghiến răng nhưng vẫn không buông tay. Nhưng, trái tim anh quẫy đạp liên hồi.

Amanda biết cô vừa giành được chút chiến thắng nho nhỏ. Cô mỉm cười, buộc nhẹ chiếc khăn. "Anh có thể cởi trói lúc nào anh muốn. Chỉ cần nói một tiếng em sẽ thả anh ra. Nhưng như thế cũng có nghĩa là mọi chuyện sẽ chấm dứt."

"Cái gì sẽ chấm dứt ?"

"Rồi anh sẽ thấy."

Amanda cầm tay còn lại của anh, cột mảnh khăn lụa vào cổ tay. Kyrian nhìn cô, hơi thở trở nên dồn dập hơn và phập phồng hơn. Nhưng anh không nói lời nào trong khi cô cột anh vào cái cột đầu giường. Mồ hôi đầm đìa trên trán. Anh kéo mạnh chiếc khăn, cơ bắp khắp người căng lên. "Anh không thích trò này." Anh dịch chuyển lấy lại tự do.

Amanda trèo ra khỏi người anh, giữ chặt cổ tay anh, nắm rịt lấy. Cô cúi đầu xuống, quấn lấy môi anh bằng môi mình.

Kyrian căng ra cảm nhận lưỡi cô xông thẳng vào giữa hai môi, đòi hỏi tiến vào sâu hơn nữa. Anh hé miệng, chào đón. Cái cách lưỡi cô xông vào giành quyền kiểm soát khiến anh rên lên rạo rực, cảm giác như đang nhấm nháp cô từng chút một. Mùi vị như trên thiên đàng đến ngay cả một kẻ không linh hồn như anh cũng cảm nhận được rõ ràng. Mùi hương hoa hồng dìu dịu cứ quấn quýt trong đầu khiến anh choáng váng và nóng bừng lên. Gần như không thở nổi nữa rồi. Và rồi đôi bàn tay cô áp lên ngực anh, tiếp theo, anh cảm nhận được bầu ngực căng tròn mềm mại tựa thẳng vào ngực mình.

Anh muốn ôm choàng lấy cô trong vòng tay nhưng đôi tay anh đã bị cô cột chặt.

Gầm gừ khó chịu, anh giật mạnh miếng lụa.

Nghe thấy tiếng vải bị xé rách, Amanda lùi người tránh khỏi môi anh. "Anh nhớ nhé," cô khàn giọng, "nếu anh thả tay ra, anh sẽ không có gì ngoài nước lạnh thôi."

Ngay lập tức anh khựng lại.

Nhận thấy thay đổi của anh, Amanda quay lại với chuyện còn dang dở. Tay cô chầm chậm luồn xuống bên dưới chiếc áo dài, lòn qua ngực, cho đến khi chạm được vào sợi dây lưng. Cô chầm chậm mở nút buộc, cởi áo ra, phô bày bộ ngực trần đầy nữ tính.

Cơ thể anh như bùng lên khi vô vứt chiếc áo ngủ xuống dưới chân.

Trước mắt anh, cô không hẳn khỏa thân hoàn toàn. Trên người cô vẫn còn cái nịt bít tất mà anh đã mua hôm trước.

Chậm chạp, nhưng đầy quyến rũ, cô tiến từng bước về phía giường, trườn lên người anh như một con mèo, bộ ngực cô áp sát cơ thể anh, lướt từ bụng lên đến ngực. Kyrian rít lên cảm nhận sức nóng từ cơ thể cô lan tỏa, truyền sang anh, cảm nhận bầu vú no tròn di chuyển.

"Anh thấy thế nào, tướng quân ?"

Anh chỉ muốn nuốt chửng cô thôi. "Tốt."

Cô mỉm cười, môi và lưỡi lần tìm đến xương hàm của anh.

"Nhưng làm thế này thì lại càng tốt hơn," anh thì thầm, cả cơ thể như muốn bùng lên.

Cô ngả người về sau, cười to. "Thế nếu em mang anh đến thiên đường thì sao ?"

Anh kéo căng chiếc khăn trói nơi cổ tay. "Nếu thế thì anh hoàn toàn thuộc về em, em yêu à."

Cô ước chi đó đúng là sự thật. Amanda rời khỏi giường đến chỗ cái khay. Khi cầm lấy lọ mật ong nóng trong khay, cô nhớ đến cảnh bọn La Mã đã chế dầu nóng lên người Kyrian.

Cô nhớ gương mặt anh khi bọn chúng đổ dòng chất lỏng đó lên da thịt anh, bỏng rát.

Tim cô như thắt lại, quay trở lại giường, cô cầm cái lọ đưa lên trước ngực anh, đau đớn cảm nhận bóng đen quá khứ tràn lên trong mắt khi anh nhớ lại chuyện đã qua.

Kyrian co rúm lại khi dòng mật ong nóng ấm chảy tràn xuống làn da trần. Nhưng không hề có nỗi đau bỏng rát. Những đau đớn do da bị phồng rộp hay cháy nám không hề tồn tại. Thậm chí anh còn cảm thấy dễ chịu.

Anh thoải mái ngắm Amanda vẽ mật ong thành những vòng tròn nho nhỏ, đầu ngón tay nguệch ngoạc nơi đầu vú khiến toàn thân anh cứng đờ. Rồi dòng mật ong ấm áp từ từ lan tỏa xuống vùng bụng phẳng lì.

Cô đặt bình mật ong sang một bên, chậm chạp liếm láp từng chút từng chút một trên làn da trần. Anh hạnh phúc tận hưởng cảm giác được cô phục vụ. Lưỡi cô dần tìm xuống nơi rốn, cả cơ thể anh như căng ra.

Tiếng cười nén lại nơi cổ họng khi cô ngước nhìn anh từ cái vùng nhạy cảm ngay sát phần bụng dưới. Rồi cô lướt lên ngực, chiếc lưỡi vẽ thành một đường dài chạm vào trái cổ - thánh địa của Adam. Anh rít lên, cong người, đầu ngửa hẳn về sau để cô dễ dàng tiến sâu hơn lên cổ mình, cảm nhận răng cô trên da thịt khiến anh rùng mình.

"Amanda," anh hổn hển gọi tên cô trong hơi thở.

Cô mỉm cười rời khỏi giường, cầm lấy cái chén nhỏ.

Amanda không biết từ đâu lại có được cái thứ dũng khí đó. Chưa bao giờ cô lại hành xử như thế, nhưng cô muốn cứu Kyrian bằng bất cứ giá nào. Nhất là, khi làm thế, có điều gì đó đang thay đổi trong cô. Cứ như một phần cơ thể cô đang vùng lên tìm kiếm tự do.

Cố dẹp đi những suy nghĩ kỳ quái đó, cô thọc sâu vào lớp kem trong cái chén, thoa lên môi anh. Dùng ngón cái lau sạch lớp kem dính quanh miệng.

Kyrian liếm lớp kem trên môi trong khi Amanda chuyển sang ngồi hẳn trên bụng anh theo tư thế cưỡi ngựa. Anh cảm nhận được bên dưới cô hoàn toàn ẩm ướt. Nó khiến anh càng thêm cuồng nhiệt. Khi cô di chuyển, cọ sát vào cái phần cơ thể căng phình cương cứng, anh tưởng như có thể vỡ vụn ra vì khoái cảm.

"Để em chuẩn bị bữa ăn cho anh, tướng quân," cô thì thầm, chầm chậm dùng ngón tay, đưa thứ kem mịn vào miệng anh, Kyrian nhấm nháp bữa ăn của cô trong dòng cảm xúc cuồn cuộn như sóng trào. Cô đang lập lại sự tra tấn của Valerius. Nhưng lần này, với cô, không có chút đau đớn nào cả. Anh cảm thấy như đã lên đến thiên đường mà bản thân chưa từng dám mơ tới.

Không rời mắt khỏi cô, anh mỉm cười ngập ngừng.

"Sao em lại làm thế ?"

"Bởi vì em lo lắng cho anh."

"Tại sao ?"

"Vì anh là người đàn ông tuyệt vời nhất mà em từng biết. Hiển nhiên, anh là một người bướng bỉnh đến phát ghét nhưng anh cũng là một người mạnh mẽ, với trái tim ấm áp. Anh khiến em cảm thấy..."

Anh nhướng mày.

Amanda ngồi thẳng lên, nhìn vào mắt anh. "Anh nhìn thế nghĩa là sao ?"

"Sao chứ ?" Anh ngây thơ hỏi.

"Ánh mắt đó."

Kyrian cau mày. "Ánh mắt nào cơ ?" Anh cố chồm lên và rồi nhớ ra mình đang bị trói vào giường. Thật lạ là làm sao anh lại có thể quên chuyện đó chứ.

Amanda cúi đầu hôn anh cuồng nhiệt.

Kyrian rên lên, cảm nhận môi cô quấn lấy môi anh, còn lưỡi cô không ngừng quét mạnh trong miệng anh tìm kiếm hương vị của phần kem lúc nãy.

Cô ngồi thẳng lại hỏi. "Anh thích chứ ?"

"Có."

"Vậy thì anh sẽ thích chuyện này hơn."

Anh nhìn theo cô chùi người xuống bên dưới cơ thể anh, đổ lớp kem lên phần cơ thể bên dưới theo hình dạng một chiếc khố. Những ngón tay cô lướt qua cái phần đang dựng đứng để lại lớp kem mát lạnh.

Kyrian rên lên, cảm nhận hương vị đó đang phủ lấy toàn bộ cơ thể mình.

Amadan dùng khuỷu tay đẩy hai chân anh mở rộng ra, đưa cả cơ thể chìm vào giữa hai chân anh, dùng miệng dịu dàng sục thẳng vào phần cơ thể đã sớm không thể kìm nén hơn được nữa.

Anh gầm gừ cảm nhận chiếc lưỡi cô liếm láp bộ phận nhạy cảm nhất trong cơ thể. Miệng cô khép chặt lấy anh trong khi lưỡi không ngừng quấn lấy, mút thật mạnh, đánh quanh vùng hõm giữa cơ thể. Và rồi, cô chuyển sang thưởng thức phần bên kia cơ thể, chiếc lưỡi cuộn tròn quanh vùng mời gọi.

Kyrian nắm chặt nút thắt trong lòng bàn tay thả lỏng bản thân tận hưởng niềm hoan lạc. Chưa khi nào anh lại cảm nhận được điều gì như thế này, miệng cô, lưỡi cô đang vấn vít trên cơ thể anh, mạnh mẽ lưu lại dấu vết trên da thịt.

Khi đã nhấm nháp xong phần kem dính trên hai quả đào, cô bắt đầu tấn công phần cương cứng nhất trên cơ thể. Kyrian kéo mạnh sợi dây trói khi miệng cô ngậm chặt lấy bộ phận phình to, mắt cô dán lấy đôi mắt đam mê đang dán vào phần dưới cơ thể.

Cô cúi hẳn đầu xuống, chiếc lưỡi ngỗ nghịch trêu đùa vướng vít. Anh như ngừng thở khi miệng cô dần tiến đến gần, nuốt trọn cả chiều dài nam tính. Đầu anh vẩn vơ chìm trong hoan lạc, đam mê khi tay cô thít chặt vùng bên dưới.

Anh rít lên co giật, cả cơ thể như bùng phát, với anh, cô còn hơn cả tuyệt vời. Theo bản năng, anh uốn người, đưa cơ thể chìm sâu vào hơn trong miệng cô. Cô không chút phản đối tiếp nhận trong khi anh rên lên, cảm giác con thú lẩn quất trong cơ thể đang bừng tỉnh giấc. Anh khát khao cô đến ám ảnh. "Amanda," giọng anh khàn đặc, hoang dại. "Anh muốn nếm thử em."

Cô phát nhẹ lên người anh, ngẩng đầu. "Nếm thử em thế nào ?"

Anh thở hổn hển khi cô bắt đầu đổi tư thế. Cô trèo lên bụng anh, ngồi như cưỡi ngựa, chống tay lên xương sườn, nhìn thẳng vào anh. "Cho em biết, anh muốn em làm gì," cô hỏi, má ửng hồng.

Anh nhìn cô, cảm nhận được cảm xúc của cô lúc này. Cô đang sợ hãi và thiếu tự tin, nhưng vẫn muốn giúp anh bằng mọi giá. Chính điều đó khiến anh càng rung động hơn, Kyrian liếm môi. "Anh muốn được cảm nhận ngực em," giọng anh như vỡ vụn ra.

"Giống thế này sao ?" cô vừa hỏi vừa tự đưa hai tay lên khép chặt hai bầu ngực đầy đặn. Anh rên lên nhìn cô nhịp nhàng không ngừng tự nắn bóp lên ngực.

"Đúng," anh hổn hển trong hơi thở. "Và anh cũng muốn nếm nó."

Cô mỉm cười, đưa bầu ngực lại gần môi anh.

Kyrian chồm người, kéo căng nút thắt, rướn tới hưởng thụ đầu ngực căng cứng đang được dâng lên trước mặt. Âm thanh rên tỉ thì thầm đầy khoái lạc vướng vít bên tai anh, khiến anh thêm kích động.

Anh rướn người cao hơn, những nút thắt từ từ nới lỏng. Cô bật cười yêu mị. "Nếu anh cởi những nút thắt đó, Kyrian, em sẽ thay quần áo và chuyện này sẽ chấm dứt ở đây thôi. Anh muốn thế chứ ?"

Anh lắc đầu, thả lỏng cánh tay.

"Vậy anh muốn gì nào ?"

"Em." Đó là tiếng nói của trái tim, nó tự nhảy ra khỏi miệng trước khi anh kịp nhận ra.

"Em sao ?" cô hy vọng.

Không thể để chuyện này tiếp diễn, vì giữa họ không thể có tương lai, anh vội nói thêm vào. "Anh muốn được ở trong."

Anh cảm nhận được sự thất vọng trong lòng cô, nó khiến anh đau nhói. "Amanda -"

"Shh", cô đặt tay lên môi anh ra hiệu. "Em là của anh," cô thì thầm, buông người, để anh đi thẳng vào trong.

Kyrian nhắm mắt tận hưởng phần cơ thể ẩm ướt đang nuốt trọn lấy mình.

Amanda cúi người về phía trước, ôm trọn lấy môi anh ngấu nghiến, đưa bản thân hòa quyện với anh triệt để. Cô rút đầu vào phần hõm nơi cô anh, lắng nghe anh không ngừng rên rỉ theo từng chuyển động của chiếc lưỡi.

Cô có thể cảm nhận anh không ngừng co thắt và đau đớn quằn quại cùng với sự chuyển động của phần hông mình.

Anh ngửa đầu về sau, gầm lên như một con thú bị nhốt trong lồng. Chân anh chống lên nệm, chịu đựng toàn bộ cơ thể, để cho phần hông giựt mạnh lên, chìm sâu vào trong cô.

Amanda lên đến cực đỉnh, cô hét lên thỏa mãn. Cảm nhận phần nam tính của anh dựng thẳng đứng.

"Đừng di chuyển," anh rít lên.

Cô im lặng làm theo trong khi anh nhắm chặt mắt lại, nghiến răng. Cả cơ thể anh đang run lên bên dưới cô, cô thậm chí có thể nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán.

Đến một lúc sau anh mới có thể thở phào. Anh mở mắt nhìn cô. "Giờ anh có thể cởi trói được chứ ?"

Cô gật đầu nhận ra anh vẫn chưa lên đến cực đỉnh của khoái lạc. Anh đã dùng tất cả sức lực để ngăn chặn điều đó.

Cho dù rất rõ ràng, nhưng cô vẫn cảm thấy rất đau, điều đó có nghĩa anh vẫn chưa thực sự hoàn toàn tin tưởng cô.

Thôi đi, cô tự quát bản thân. Làm sao lại có thể ích kỷ một cách ngu ngốc như thế ? Đây là lúc anh cần có năng lực hơn lúc nào hết.

Amanda ngạc nhiên thấy Kyrian dễ dàng xé đứt phần nút thắt và tự cởi trói. Ngay lập tức, anh vòng tay ôm chặt lấy cô. "Cám ơn, em yêu," anh dịu dàng hôn cô.

Cô mỉm cười đáp trả. "Là vinh hạnh của em."

Anh bật cười khi nghe cô nói thế, dịu dàng đặt cô nằm xuống bên cạnh, choàng tay ôm lấy cô không muốn rời xa.

Và chẳng mấy chốc anh chìm vào giấc ngủ. Hơi thở nóng ấm của anh quấn quýt trên đôi vai trần của cô.

Amanda cũng ôm chặt lấy anh hy vọng rằng sau những gì cô làm tối nay, lần sau khi đối mặt với Desiderius, anh có thể tiếp tục sống còn.

Amanda giật mình tỉnh giấc khi cô nghe tiếng chuông điện thoại. Nhận ra cả hai đang quấn lấy nhau, cô nhẹ nhàng rón rén rời khỏi giường. Mặt cô đỏ bừng khi nhớ lại chuyện lúc nãy. Chưa bao giờ cô lại làm thế nhưng nếu đó là anh thì cô không quan tâm.

Cô trườn khỏi vòng tay anh, nhấc điện thoại trong phòng Esmeralda. "Alo ?"

Là Esmeralda. "Mandy, tạ ơn trời, em vẫn còn đó. Xe chị bị hư rồi. Giờ chị đang trên đường, đến đây đón chị được không ?"

"Tất nhiên rồi."

Cô ghi lại địa chỉ, tắm vội rồi quay lại phòng khác để thay quần áo. Cúi người hôn nhẹ lên má Kyrian. Khi cô bỏ đi, anh kéo tay cô lại. "Em định đi đâu ?"

"Đón Essie."

"Không an toàn đâu."

"Đang là ban ngày mà, em không sao đâu."

Cô thấy sự miễn cưỡng trong mắt anh. "Còn bao lâu nữa thì mặt trời lặn."

"Mấy tiếng nữa lận."

"Được rồi,, nhưng về liền nha."

"Yes, sir. Nhận lệnh, sir."

"Không vui gì cả."

Cô hôn lên môi anh rồi rời đi.

Một chốc sau Kyrian tỉnh giấc. Anh ngồi dậy, thấy vết thương trên người gần như lành hẳn.

Anh tự tháo băng, ném nó vào cái giỏ rác đặt cạnh cửa.

"Amada ?" anh gọi vọng ra.

Không có ai trả lời. Im lặng lắng nghe, căn nhà vẫn chìm trong im lặng.

Cô ấy vẫn chưa về. Anh lấy quần áo, bước vào phòng tắm.

Anh nhanh chóng tắm rửa, cạo râu rồi thay quần áo. Khi đã sạch sẽ và thẳng thóm, anh chậm rãi quay trở lại phòng.

Anh đứng khựng ở cửa khi trông thấy bóng Amanda. Cô đang mặt một chiếc quần jeans bó sát, áo len quá khổ che kín hẳn những đường cong mà anh yêu thích.

Mái tóc buông lơi, trông cô mới hấp dẫn làm sao.

Anh lẳng lặng bước đến sau lưng trong khi cô đang nhìn vào trong thùng rác.

Không nói một lời, anh cúi đầu, chìm xuống vùng hõm sâu nơi cổ cô. Ngay khi môi anh lướt trên vùng da trần, anh nhận ra mùi hương tỏa ra từ cơ thể cô. Không phải Amanda.

Là Tabitha.

Ngày đăng: 11/09/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?