Gửi bài:

Chương 18

Những cảnh tươi đẹp trước đây lại tràn về làm trái tim cô thêm đau đớn, đưa mắt nhìn thân thể bị thương của mình, Hàn Tử Nghi và Vương Lôi sống dở chết dở, Ngải Giai còn đợi trong lưới, Đường Tiểu Uyển thì đã bán trong suốt, Hạ thì Đình không thể không nảy sinh lòng hận thù đối với Vương Bác Du, chỉ mong sao có thể băm vằm thằng cha đó cho chó ăn.

Nhưng Vương Lôi vẫn thực sự mông muội, dè dặt hỏi lại tiểu ma nữ: "Ý cô là, tôi không phải là con đẻ của bố tôi".

"Anh không phải con đẻ của Vương Bác Du, anh và tôi giống nhau đều là bị cướp về, bố mẹ đẻ của anh chắc chắn cũng bị Vương Bác Du giết chết lồi". Tiểu ma nữ khinh thường nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của anh.

Hàn Tử Nghi đành ờ bên cạnh dè dặt an ùi, Vương Lôi bây giờ như bị sét đánh ngang tai: "Nghĩ mà xem, chắc không phải là bố đẻ của anh, làm gì có ông bố nào chỉ mong sao con trai mình thành kẻ phá gia chỉ từ, chỉ sợ anh học không hỏng, ra sức bỏ tiền cho anh ăn nhậu chơi bời".

"Anh nói ít đi vài câu có được không?". Hạ thì Đình không nhẫn tâm nhìn dáng vẻ kia của Vương Lôi, bất cứ ai nghe thấy tin này cũng không thể có biểu hiện tốt hơn Vương Lôi.

Tất cả các nhân sĩ chính nghĩa đều kinh ngạc đến sững sờ, một phút trước còn là kẻ thù, bây giờ lại trở thành đối tượng đáng được thông cảm, đành dìu Vương Lôi đã bị chấn động đến mức đờ đẫn đi đến chỗ an toàn, không thể để cô nhi bị lừa đáng thương này ở lại đây tiếp tục làm bùa bộ thân bằng da bằng thịt cho Vương Bác Du!

Chỗ gọi là an toàn vẫn là bãi tha ma của ma nữ áo đỏ mà Hạ thì Đình nhắc đến, chỗ đó có thể là nơi duy nhất Vương Bác Du không tìm được. Lúc ma nữ áo đỏ nhìn thấy Hạ thì Đình hùng hồn dẫn theo một đống nhân sĩ bắt ma đến đã sợ nhảy dựng lên, những con ma nhỏ đang chơi bời lêu lổng trong bãi tha ma kia ngay lập tức trốn đông nẩp tây, nhưng tới khi mọi người nói rõ mục đích đến đây, đồng thời biết những nhân sĩ bắt ma này không phải đến hại mình, đám ma liền từ từ đi ra.

Có điều những nhân sĩ bắt ma này vừa nhìn thấy nhiều ma như vậy, mà lại là nhũng con ma không có khả năng sát thương, đều không nén nổi thói ngứa nghề. Nhưng khi nghĩ Hạ thì Đình - người có trình độ cao nhất của Đường môn không chỉ khoan dung cứu ma còn có thể kết bạn với họ, thì liền ra vẻ nghĩa hiệp, còn cùng ma chơi trò chơi, cố gắng biến địch thành bạn, tạo thành một khối, pha trò đến mức khiến cho những con ma mắc nạn đáng thương kia cười lăn cười bò.

Vương Lôi vẫn đờ đẫn. Hạ thì Đình đã khôi phục phần lớn nguyên khí, bắt đầu cứu chữa cho Ngải Giai, cô lấy ba hồn bảy vía của Ngải Giai xếp thành hình người, lại dùng bùa y gọi hồn, bắt đầu gọi thân hình của Ngải Giai hiện ra, may mà có lão quái Âu Dương trợ giúp, cô mới thuận lợi hoàn thành đạo bùa đó, biết Đường môn thực sự không phải là hư danh, có thể tung hoành thiên hạ tinh lọc bình luân hồi, cũng thấy phấn chấn.

Còn chuyện đến mức vì sao lại bị diệt môn nhanh như vậy, điều này chỉ có thể nói, làm bác sĩ, dù là bác sĩ của ma, cũng là một chuyện nguy hiểm, thói thường bác sĩ không thể tự chữa bệnh cho mình.

Nhìn Ngải Giai từng tấc từng tấc hiện ra trong không trung, hình người cũng rõ dần lên, Hàn Tử Nghi xúc động, sung sướng nhảy múa, hận một nỗi không thể cắt thịt của mình đắp lên phần xương trắng không có da thịt kia của Ngải Giai.

Bùa gọi hồn cuối cùng đã hoàn thành, Ngải Giai đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, Hạ thì Đình mệt vã mồ hôi, tựa vào một tấm bia vỡ trong bãi tha ma nghỉ ngơi, Ngải Giai phải một lúc nữa mới có thể tỉnh lại, Hàn Tử Nghi đang ở đó ôm lấy cô ta, đúng như thư sinh si tình trong phim Thiện nữ u hồn.

 Hạ thì Đình mỉm cười nhìn họ, cảm thấy được an ùi, lại nghĩ đến chuyện của mình và Vương Lôi, lòng cô quặn đau, người ta người và ma yêu nhau còn nồng cháy như vậy, còn bọn họ, hai người sống sờ sờ lại chỉ có thể hờ hững lạnh lùng, xem ra tình yêu thực sự không phân biệt tuổi tác, biên giới, âm dương, chỉ xét đến duyên phận!

Đường Tiểu Uyển từ từ tiến lại, hình như có rất nhiều chuyện muốn nói với Hạ thì Đình, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, Hạ thì Đình cũng không chù động chào hỏi, có trời mới biết ma nữ nhà Tống này có bao nhiêu chuyện giấu mình, cô đã chịu ** việc mình cái gì cũng không biết, còn người ta thì luôn bất ngờ mang đến cho cô cuộc sống mạo hiểm.

Lão quái Âu Dương cũng đã đến, vỗ vỗ vai cô nói: "Đường môn có người kế thừa, tôi thực sự vui mừng, cô đúng là có khả năng thiên bầm, bát tự xấu như vậy vẫn có thể làm những chuyện nguy hiểm thế này".

"Nêu bát tự không xấu thì không cần gặp phải những chuyện phiền phức này lồi". Hạ thì Đình liếc Đường Tiểu Uyển, mắt Đường Tiểu Uyển đã rơm rớm lệ.

Lão quái Âu Dương vội làm hòa giải viên, chuyển đề tài nói: "Quả cam rốt cuộc có phải ở trong người cô không?". Đầu ông hướng về Đường Tiểu Uyển, ánh mắt chan chứa hi vọng.

Hạ thì Đình bây giờ mới hiểu, thì ra ông già này đã biết quả cam là thứ gì, vậy mà lúc nào, ở đâu cũng giả vờ ra vẻ không biết, là vì không muốn để tin tức này cho quá nhiều người biết.

Nghĩ đến đây, đối diện với ông già quỷ quái này, cô hét lên: "Quả cam rốt cuộc là thứ gì? Nêu hôm nay lại không cho tôi biết, tôi lập tức trở mặt, chém hết chỗ này, mọi người đều coi như xong".

Lão quái Âu Dương vội nhảy lên bịt miệng cô lại, khẽ nói: "Bà cô, cô nhất định muốn cả ma giới đều biết mới hài lòng sao?". Rồi lại cần thận nhìn xung quanh, thấy những nhân sĩ chính nghĩa kia đang cùng lũ ma lương thiện chơi trò diều hâu bắt gà con, trên đất toàn là tay gẫy chân đứt của ma, cuộc chơi đã vui đến mức ma cũng không thèm để ý nhặt chân tay nữa, xem ra không có ai chú ý đến tình hình ở bên này.

Lão quái Âu Dương đưa mắt ra hiệu cho Đường Tiểu Uyển, Đường Tiểu Uyển lập tức bay lên phía trước, dáng vẻ như một học sinh tiểu học mắc lỗi, cô lấy giọng, đối diện với Hạ thì Đình, bắt đầu nói về thân thế của mình..

..

Hoàng đế Trung Quốc rất nhiều, nhưng hoàng đế vì nước vì dân mà làm việc tốt lại không nhiều. Đại đa số các vị hoàng đế đều chỉ có một nguyện vọng, chính là có thể đắc đạo thành tiên, tệ nhất cũng có thể trường sinh bất lão.

Chuyện không có lí lẽ khoa học gì này, từ thời Tần Thủy Hoàng đã bắt đầu khiến các hoạt động như tìm tiên hỏi thuốc, ngồi thiền luyện linh đơn, còn có hình thức cực đoan hon, dứt khoát xuất gia làm hòa thượng, cho rằng tương lai có thể biến thành rồng bay lên trời xanh, lên ngôi thần tiên rộ lên thành phong trào.

Chu cha, đây cũng không biết là tin nhảm do môn phái nào tung ra, dù sao cũng không có một hoàng đế nào trường sinh bất lão, còn thuộc hạ bị hại chết lại có nghìn nghìn vạn.

Phụ vương của Đường Tiểu Uyển cũng là một trong số những hoàng đế trung thành với việc tìm kiếm thuật trường sinh bất lão, cũng là vị hoàng đế có vận khí khá tốt. Triều đại đó của ông ta, kiến thức âm dương vô cùng phát triển, thường xuyên có một số cao nhân ngoại thế thật giả lẫn lộn hành nghề kiếm cơm, chỉ ra một con đường sáng cho hoàng đế, ví dụ như đi tắt thế nào để thành tiên, làm như thế nào để tu luyện sống đến một nghìn tám trăm tuổi.

Phụ vương của Đường Tiểu Uyển thu thập một đống bảo bối tu tiên, nhưng thực sự có ích lại chỉ có cái bình luân hồi kia.

Phụ vương của Đường Tiểu Uyển thuộc loại hoàng đế rất may mắn, sinh thời đã thực sự gặp được một cao nhân, cao nhân đó mặc áo đạo sĩ, có phong thái cốt cách của tiên nhân, có khí phách hon người, được hoàng đế rất tôn trọng.

Vị cao nhân này nhìn thấy bình luân hồi, cho rằng là ý trời không thể làm trái, hoàng đế trước mắt này tướng mạo rất bình thường, thiên phận rất bình thường, vận mệnh rất bình thường, xem ra nhất định muốn thành người bất tử, vì thế hạ quyết tâm giúp ông ta lên trời thực hiện nguyện vọng này.

Mà việc thực hiện nguyện vọng này ít nhiều phải hi sinh một số người không liên quan, ví dụ như Đường Tiểu Uyển vừa mới sinh ra chưa được bao lâu, cô vốn là công chúa, nhưng con của hoàng đế quá nhiều, tập hợp lại có thể được mấy chục bàn mạt chược, hoàng đế một con vẫn có thể sinh tiếp mà.

"Cũng không phải".

Lúc này hoàng đế đã hơi lo: "Vậy rốt cuộc là người thế nào?".

Cao thù kia dùng ngón tay chỉ về hướng tây, sau đó nói: "Một vị công chúa, vừa mới chào đời, tôi đã tính toán bát tự ngày sinh của đứa bé này là thích hợp nhất, nhưng nó phải được đưa đến Đường môn học y thuật ma, mới có ích cho người".

Hoàng đế lập tức thở phào, thì ra là bắt một công chúa đi học y, điều này có gì khó, đừng nói một đứa, chín mười đứa ta cũng phê chuản.

Là như vậy, Đường Tiểu Uyển còn đang khóc oa oa thì đã được định trước là phải đến Đường môn học y thuật, cũng đã bị người ta sắp đặt sẵn quỹ đạo số kiếp cả một đời.

Mục đích học y thuật ma chính là để phụ vương có thể trường sinh bất lão.

Nhiệm vụ sinh ra của Đường Tiểu Uyển là làm cái chuyện quá bất bình thường này, xem ra so với những người số khổ, Đường Tiểu Uyển là người đầu tiên tự cổ chỉ kim, oan uổng mang danh nghĩa một công chúa, lại phải làm toàn nhũng chuyện khổ sai như bọn nô tài.

..

Hạ thì Đình nghe đến đây liền nhíu mày, không ngờ phụ vương của Đường Tiểu Uyển lại tồi tệ như vậy, xem ra còn xấu xa hon cả Vương Bác Du, vì thành tiên mà không từ thủ đoạn, nhưng điều đáng vui mừng là, thời đại vẫn tiến bộ đến ngày nay, chứng minh người trường sinh bất lão kia đều không toại nguyện, nghĩ đến đây, cô đắc ý mỉm cười, sau đó đập vào tay Đường Tiểu Uyển an ùi: "Chị đừng buồn nữa, ông bố kia của chị cũng không có kết cục tốt, chẳng phải là xương cốt đã hóa tro

Đường Tiểu Uyển và lão quái Âu Dương đồng thời thở dài, rồi nói: "Nêu có chuyện tốt như vậy, sao lại có thể xuất hiện quả cam".

"Vậy quả cam rốt cuộc là cái gì?". Hạ thì Đình mới nhớ ra, mình đã bỏ qua một mấu chốt quan trọng nhất.

Đường Tiểu Uyển sững sờ rất lâu sau mới nói tiếp: "Tôi lớn lên ở Đường môn, một đời học y thuật ma, sau này mới biết, mọi cố gắng của mình đều là vì tinh lọc bình luân hồi, nhưng thiên phận của tôi không phải rất cao, còn chưa học thành tài, bình luân hồi cũng chưa được tôi hoàn toàn tinh lọc hết, phụ vương tôi đã không còn nữa".

Hạ thì Đình cười ha hả, nghĩ đến vị hoàng đế đáng buồn cười kia đã chết trước lúc thành công, thì vô cùng hả giận.
Đường Tiểu Uyển nói: "Cô đừng cười nữa, cô cho rằng phụ vương tôi đã chết, có gì tốt cho tôi hả? ông ấy chết rồi, tôi bị chôn theo, ngôi mộ kia không phải là của tôi, mà là mộ của ông ấy, vì thứ chôn trong đó là linh hồn của ông ấy".

"Linh hồn?".

"Trường sinh bất lão cũng có rất nhiều cách! Cải từ hoàn sinh cũng được coi là một cách, đem hồn cất giấu trong bình luân hồi, tránh phải chịu nỗi khổ luân hồi, tim thời cơ thích hợp tinh lọc hết bình luân hồi, sau đó dùng quả cam làm thuốc dẫn, thì ông ấy có thể sống lại". Đường Tiểu Uyển nói sơ qua.

"Trời ơi! Chị nói là, cải tử hoàn sinh, xác ướp tái thế?". Hạ thì Đình đã kinh ngạc đến mức con ngươi như lòi ra ngoài.

"Trường sinh bất lão chỉ đơn giản như thê!". Đường Tiểu Uyển chìa hai tay ra.

Hạ thì Đình cuối cùng đã tim được mục tiêu của cuộc đời, trong nháy mắt, cô giống như trúng tà, chìa hai tay nói: "Quả cam ở đâu? Tôi cũng muốn trường sinh bất lão".

Chẳng trách bao nhiêu người đánh nhau thừa sống thiếu chết, thì ra thực sự có thể trường sinh bất lão, năm đó Đường Tăng là con ve vàng đầu thai, chỉ cần ăn thịt của ông ta vào thì có thể trường sinh bất lão, ngay khi tồn tại cả nhân vật như Tôn Ngộ Không trông coi dọc đường, vẫn rất nhiều lần không trông được, yêu quái bất cần mọi thứ chỉ cần Đường Tăng, có thể thấy ma lực của sự bất từ.

Đường Tiểu Uyển dường như đã đoán được Hạ thì Đình sẽ phản ứng như vậy, khả năng là bất cứ ai biết được chuyện này đều sẽ quan tâm đến quả cam, vì thế cô mỉm cười đứng dậy, vỗ vỗ vào người mình, rồi nói: "Cơ thể tôi chính là vật đựng quả cam, linh hồn của tôi tan vỡ thì quả cam sẽ lộ ra, bây giờ cô muốn lấy quả cam thì giết tôi đi!".

Hạ thì Đình đã bị đánh bại hoàn toàn, thì ra câu chuyện phức tạp như vậy, cô hoàn toàn không nghĩ tới!

Buổi tối, mọi người ngủ lại ở bãi tha ma, Ngải Giai đã hoàn toàn hồi phục, nhưng cũng tránh mặt Hạ thì Đình, luôn là Hạ thì Đình chù động đến chỗ cô ta nói chuyện, chẳng còn quan tâm nội gián hay không nội gián gì nữa, lúc quan trọng Ngải Giai vẫn đứng ở phía này, chỉ cần sau khi cô bị Vương Bác Du giết chết đã cải tà quy chính thì đều không coi là muộn.

Nhưng Ngải Giai vẫn mặt lạnh như tiền, không thể nói chuyện thẳng thắn với Hạ thì Đình, đến Vương Lôi cũng thấy không thuận mắt, xông tới chỗ cô ta mà quát:

"Có gì mà không muốn nói, tôi cũng là bố tôi cướp về làm bùa hộ thân, chẳng phải vẫn sống đây sao".

Vương Lôi hình như đã lấy lại tinh thần sau khi phải chịu sự đả kích lớn đó, đang ngấu nghiến nuốt hộp cơm vừa cướp được của một nhân sĩ chính nghĩa, anh mãi mãi vẫn là kiểu người không bị đánh gục, bản tính lạc quan, tràn đầy sức sống, nỗi đau mà người bình thường có thể mất mạng, khi rơi xuống đầu anh chỉ là một con dấu trắng, gặp phải những vấn đề tình cảm không thể giải quyết, anh sẽ không bận tâm suy nghĩ, người như vậy tuy hơi ngốc, nhưng sẽ sống lâu hơn những người hay phiền muộn.

Ngay cả Đường Tiểu Uyển cũng bắt đầu khâm phục Vương Lôi, người ta mệnh tốt, hình như không chỉ là dựa vào vận mệnh, mà còn có một tâm thái mà những người bình thường không thể theo kịp, xem ra bây giờ nói tâm thái gì đó quyết định vận mệnh cũng là có lí.

Ngải Giai bị Vương Lôi lấn lướt, lại nghĩ hai người đều bị Vương Bác Du hại, mà người ta lại ngay lập tức có thể làm như không có chuyện gì, còn mình lại ở đây tự xót thương bản thân, so sánh với nhau, thì cảm thấy thực ra mình cũng không phải rất đáng thương. Cô ngẩn ra một lát, ngay cả nước mắt cũng không còn âm thầm chảy nữa. Cô đứng dậy rồi nói đã nghĩ thông suốt.

Hàn Tử Nghi đứng bên cạnh an ủi: "Mọi người đừng bức bách Giai Giai, sức khỏe cô ấy vừa mới hồi phục, hơn nữa, một cô gái yếu đuối như cô ấy sao có thể chịu đựng gian khổ".

Hạ thì Đình cũng đang ăn cơm, vừa nghe thấy những lời này thì nghẹn ứ lại: "Yêu đuối... Cô gái yếu đuối, cô ấy mà là cô gái yếu đuối ư!".

Cuối cùng Ngải Giai cũng đã mở miệng: "Tôi là sát thủ do Vương Bác Du đào tạo".

"Ma sát thủ! Lão già Vương Bác Du đúng là vô vị, ngay cả ma cũng không tha đào tạo sao?". Hạ thì Đình kêu lên.

Ngải Giai khẽ nói: "Không phải, từ nhỏ tôi đã sống bên cạnh ông ta, tôi là sát thủ tốt nhất mà ông ta đào tạo ra, có điều trong một lần chấp hành nhiệm vụ, tôi đã mất mạng, ông ta tiếc công đào tạo bao nhiêu năm, gọi hồn của tôi lại, để tôi tiếp tục chết thay ông ta, sau khi tôi làm ma, nhiệm vụ đầu tiên được giao là tiếp cận Đường Tiểu Uyển, xâm nhập vào nội bộ của mọi người".

"Vậy cô cũng biết diễn kịch quá nhỉ!". Ý nghĩ của tất cả mọi người khi đối mặt với diễn xuất của Ngải Giai đều là sao cô không làm diễn viên.

Ngải Giai đau khổ nói: 'Tôi không biết vì sao sau khi chết có thể thay đổi lớn như vậy, hình như những gì lúc còn sống chưa từng chơi thì đều chơi hoặc những thứ chôn kín trong lòng đều bộc lộ ra hết, việc tôi tiếp cận Đường Tiểu Uyển vốn là một nhiệm vụ, nhưng hỏng việc ở cái lọ nước trang điểm kia".

Hạ thì Đình bất ngờ nhớ lại cành lần đầu tiên nhìn thấy Ngải Giai, chỉ vào mình nói: "Nước trang điểm? Ý của cô là, cái lọ nước làm se lỗ chân lông đựng nước đánh ma của tôi đã hại cô".

"Thực tế đúng là như vậy, tôi không kiềm chế được ham muốn của mình nên đã dùng lọ nước đó, suýt nữa thì hồn bay phách lạc, đợi sau khi cô cứu được tôi, tôi đã giống như Đường Tiểu Uyển, chỉ nhớ những chuyện mình muốn nhớ, hoặc cơ bản tôi không bằng lòng tiếp tục làm quân cờ của Vương Bác Du, cho nên tôi đã lựa chọn cách không nhớ".

Hạ thì Đình lại hỏi một câu nữa: "Dù đã lựa chọn không nhớ, sao Vương Bác Du lại có thể biết chuyện của chúng ta?".

"Tôi cũng không biết, thực sự không biết, hoặc là tôi đã từng cho ông ta biết, hoặc là ông ta dùng cách nào đó có thể tim được tôi, nhưng tôi thực sự chưa từng chù động liên lạc với ông ta". Ngải Giai chân thành nói.
Đường Tiểu Uyển bất ngờ nghĩ ra một vấn đề, chỉ vào Ngải Giai nói: "Nêu cô thực sự là bộ máy theo dõi của Vương Bác Du, vậy thì chỗ này cũng không an toàn, ông ta có thể tim thấy chúng ta!".

Đang nói thì nghe thấy bên ngoài bãi tha ma có tiếng hỗn loạn, hình như là tiếng đánh nhau, nhóm người Hạ thì Đình vội đứng dậy ra xem, một con ma nam đang chạy rất nhanh về phía sau. Đường Tiểu Uyển lập tức bắt anh ta lại, nhìn dáng vẻ anh ta đúng là đang chuẩn bị chạy trốn vào rừng hoang, anh ta chỉ về phía trước nói: "Có rất nhiều ác ma đã đến đây, còn có cả sát thủ, mọi người mau thả tôi ra, tôi phải tim chỗ ẩn nấp".

"Anh dù sao cũng là một con ma nam, tôn trọng mình một chút có được không, đừng sợ chết như vậy, đằng nào cũng chết rồi". Hạ thì Đình khinh bi mắng.

"Chao ôi, nếu chúng ta tài giỏi, vậy chúng ta hãy tập hợp thành một nhóm hung hăng càn quấy, ma có chỉ của ma, tôi vẫn thích sống cuộc sống thoải mái, cô xem, mọi người đều đang chạy, tôi khuyên các cô cũng tim một chỗ mà nấp đi". Con ma nam kia nói xong liền biến mất, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Ngày đăng: 16/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?